19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối 18:30, sân vận động đã có biển người tấp nập không còn chỗ trống, rất nhiều người mê bóng rổ đứng ở ngoài sân, cầu mong có người phút cuối trả vé, chợ đen cũng nhân cơ hội đẩy giá lên không tưởng.

Tối nay là trận đầu tiên của vòng tứ kết, đội tuyển quốc gia Trung Quốc vs đội tuyển Mĩ.

Thực lực chênh lệch, người trong nước đều cảm thấy đây sẽ là trận cuối của họ, nhưng mà dù biết rõ kết quả sớm đã định, phần lớn muốn cảm thụ bầu không khí của trận đấu cấp thế giới.

"Hai người kia năm nay đều tham dự, cho nên, tối nay đừng suy nghĩ quá nhiều, dốc toàn lực chiến đấu một trận, trong lúc thi đấu lấy thừa bù thiếu! Cố lên!" Huấn luyện viên dặn dò trước trận.

Chính Quốc ngồi ở trên ghế, cúi đầu hồi tưởng bố cục huấn luyện viên dặn dò, cậu năm 15 tuổi đã đến Mĩ huấn luyện hai năm, lần này trong đội hình có 2 cầu thủ đều là năm đó cùng cậu huấn luyện, bọn họ về phương diện kĩ thuật hay thể lực đều chiếm ưu thế tuyệt đối, xét về phương diện linh hoạt cậu còn miễn cưỡng đứng ngang hàng. Cậu thở dài, xét từ các phương diện, duy nhất có thể đua sự dẻo dai cùng sức bật. Cậu đứng lên, đem đồ cá nhân đưa cho trợ lí, gãi tóc, cùng đồng đội ra khỏi phòng nghỉ, hướng sân đấu đi.

Đổi cổ vũ đứng ở hai bên sân, bước ra sân tạo bầu không khí, đồng thời cũng cổ vũ các vận động viên đội mình. Thái Anh đứng ở cuối, nhìn Chính Quốc đi đến trước mặt cô, tay cầm bông cổ vũ rung càng nhanh hơn, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào, Chính Quốc thời điểm đi qua, nhân lúc mọi người không chú ý, duỗi tay bắt lấy tay cô đưa đến, thấy cô đã bị mình làm hoảng sợ, buông tay cô ra, khẽ nhếc môi cười đi ra ngoài.

...

Bắc Kinh, Điền gia.

Kim Nghệ Lâm đang bồi mẹ Điền xem trận thi đấu phát sóng trực tiếp, mẹ Điền nhìn TV, thấy Chính Quốc vào sân, nghi hoặc nói "Đứa nhỏ này như thế nào cười giống đồ ngốc vậy!"

Kim Nghệ Lâm cũng nhìn chằm chằm Chính Quốc trong TV một lát, cười nói: "Có tâm tình này mới tốt, sợ nhất là cậu ấy vì thực lực chênh lệch mà khẩn trương trong lòng."

"Lâm Lâm, con hôm nay không phải quay chương trình sao?"

"Con có thêm hai ngày trống, có thể nghỉ ngơi. Đúng rồi, dì Điền, chờ Chính Quốc trở về, chúng ta cùng nhau đi hóng gió đi."

"Hóng gió cái gì, tên tiểu tử thúi này trở về phỏng chừng cũng nghỉ ngơi không được, ngay sau đó là Giải Bóng rổ nhà nghề trong nước, bất quá các con cũng đã lâu không gặp, chờ nó trở về, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm."

Kim Nghệ Lâm cười gật đầu, lúc này trong TV vang lên lời dạo đầu phát sóng trực tiếp quen thuộc, ánh mắt hai người đều hướng về phía TV.

...

"Các vị bằng hữu buổi tối tốt lành, hiện tại thời gian là 6:50, còn lại 10 phút, Giải bóng rổ vô địch thế giới trận đầu đầu tiên vòng tứ kết sắp bắt đầu, thi đấu ngày hôm nay là đội bóng rổ Trung Quốc đối đầu đội tuyển Mĩ, hôm nay chúng ta mời đến vị khách quý sẽ bình luận trận đấu : Điền Tu Vĩnh lão sư, hoan nghênh lão sư đã đến."

Nghe được ba chữ Điền Tu Vĩnh, ánh mặt Chính Quốc đột nhiên đang dừng trên người Thái Anh liền dời đi, theo bản năng nhìn về vị trí tiếp sóng, lão ba đã trở lại?

Quả nhiên, ngay sau đó, một đội viên liền quay đầu hỏi cậu: " Huấn luyện viên Điền trở về khi nào vậy?" Điền Tu Vĩnh là huấn luyện viên của đội tuyển bóng rổ nữ Quốc gia, lúc trước mang đội bóng rổ nữ đến Nhật Bản huấn luyện hữu nghị, mọi người đều cho rằng lần này khi Giải kết thúc ông mới trở về, vừa mới nghe được người dẫn chương trình giới thiệu người bình luận hôm nay là ông, mọi người đều có chút ngoài ý muốn.

Huấn luyện viên quay đầu lại nhìn cậu, vẫy vẫy tay, cậu chạy tới, ông liền nói: "Đánh cho tốt, vì ba mà cố gắng!"

Mẹ Điền tức giận bất bình nói: "Dì ngày hôm qua còn cùng ông ấy gọi điện thoại hỏi khi nào trở về, ông ấy nói không chắc, con xem, hiện tại cư nhiên đi xem trận đấu! Nếu sớm cho dì biết, dì cũng đi xem Tiểu Quốc chơi bóng!"

Kim Nghệ Lâm cười đem quả táo cắt ra, nói: "Phỏng chừng thúc cũng là sát giờ mới trở về."

Mẹ Điền hầm hừ từ đĩa lấy một miếng táo nói: "Dù sao lần này trở về, dì cũng không tha cho ông ấy!"

Kim Nghệ Lâm cười không nói gì, thừa dịp TV quảng cáo, nói: "À dì, người có xem Weibo hai ngày trước không? Tiểu Quốc ở chợ đêm Thanh Đảo bị người ta chụp."

"Thấy được, nó thích ăn vặt, chính là quanh năm suốt tháng, hơn phân nửa thời gian đều huấn luyện, thi đấu, cho nên cái gì cũng không thể ăn"

"Đúng vậy, con nhớ rõ cậu ấy khi còn nhỏ đi ăn xiên thịt dê, nhưng lúc ấy cậu ấy đã vào đội thiếu niên, Điền thúc thúc vì cái này phạt cậu ấy chạy 50 vòng quanh sân."

Mẹ Điền ghét bỏ lắc đầu: "Không cứu được, không biết làm sao Tiểu Quốc lại thèm đến vậy!"

Kim Nghệ Lâm rũ mắt, ngừng một lát nói: "Dì à, mọi người đều nói cậu ấy có bạn gái rồi."

"Loại tin tức này cũng không phải lần đầu tiên, năm trước không phải còn nói nó tình chị em cùng cái người kia gọi là gì, chính là cùng nữ diễn viên Thường Nga ở bên nhau sao? Kết quả hai người chỉ làm tham gia cùng một hoạt động, chụp một kiểu ảnh, trở về dì hỏi nó, nó hoàn toàn đều không nhớ việc này. Nó nha, chỉ sợ bạn gái là làm gì cũng không biết!"

Ở bên này vừa lúc trận đấu bắt đầu. Bóng được ném lên cao, cầu thủ hai bên đồng thời nhảy lấy đà, Chính Quốc hơi chậm, nhưng cũng may bật nhảy không tồi, Trung Quốc dẫn bóng đầu tiên.

Kim Nghệ Lâm nhìn chằm chằm Chính Quốc, khóe môi nhếch lên: "Chính Quốc sức bật vẫn luôn thực tốt!" Quả nhiên chính mình không đoán sai, hết thảy đều là truyền thông, người qua đường đoán mò, cô gái kia quả thực chỉ là người qua đường thôi!

Mĩ dẫn trước một khoảng, nửa trận đầu điểm số dừng ở 73:81, Chính Quốc thở phì phò cầm khăn một bên lau đầu một bên cùng đồng đội tiến vào phòng nghỉ bố trí chiến thuật nửa trận sau. Lúc nghỉ giữa giờ, đội cổ động viên của Mĩ nhảy nóng bỏng lớn mật, nhảy xong thì đến đội cổ động viên đội Trung Quốc, toàn bộ sân thi đấu được làm nóng, mọi người dùng sức thổi loa, đội cổ động viên tiến vào nghênh chiến, đội trưởng đội cổ động của Trung Quốc là sinh viên khoa múa hiện đại Học viện Vũ đạo Bắc Kinh, 6 tuổi bắt đầu học vũ đạo, vũ cảm thần sầu, một điệu nhiệt vũ làm người xem toàn sân đều đứng lên nhìn nàng lắc lư......

Khi Chính Quốc đi ra thì bạn gái cậu đang đứng giữa sân vận động, đi theo âm nhạc, đưa hông, vặn eo, áo croptop lộ ra vòng eo hoàn mĩ. Ánh mắt Thái Anh không giống ngày thường, hơi mang theo một chút mê ly cùng ngây thơ, càng tăng thêm lực dụ hoặc trí mạng. Vũ khúc càng ngày càng kịch liệt, vũ đạo cũng trở nên càng ngày càng nóng bỏng, giơ tay nhấc chân, mỗi một ánh mắt như không như không tỏa vũ mị cùng gợi cảm.

"Oa, vòng eo thon nhỏ, chết người mất!"

"Nhìn cái áo croptop kia đi, đường cong hoàn mĩ!"

"Dáng người quá tuyệt vời, vừa gầy vừa thon! Còn có chân dài!"

"Các cô nương lớn lên thật tốt a! Tuy rằng có điểm xa, thấy không rõ mặt, nhưng cảm giác hình dáng thực không tồi a!"

Chính Quốc nghe bình luận của khán giả, đôi mắt lướt qua đám người trên sân dừng lại ở trên người Thái Anh, quả thực nơi nào cũng đều mỹ!

Hắn ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm bạn gái quá khác so với ngày thường, lại nhìn tay chính mình, ngầm so sánh, eo cô có khi nào còn không bằng bắp tay mình không! Đang miên man suy nghĩ thì bị Kim Tại Hưởng kéo cổ đến phòng thay đồ, "Đem ánh mắt của câu thu lại một chút, nhìn cậu thật giống như hận không thể đem quần áo gia nhân lột ra vậy, đừng quên còn đang phát sóng trực tiếp đó!"

Chính Quốc lưu luyến quay đầu nhìn một lần cuối cùng, mới chú ý tới lời Tại Hưởng vừa mới nói "Đem quần áo gia nhân lột...... lột......" cậu cảm thấy tim đột nhiên ngừng đập, sau đó mặt đột nhiên trở nên đỏ bừng, cái mũi cũng có chút ngứa, nhanh duỗi tay xoa xoa. Thái Anh, em là yêu tinh sao? Quả thực không dám nhìn! Quá nhiễu loạn lòng quân!

Lâm Hiểu Giai nhìn cô gái trên TV, xoay người đem điều khiển từ xa ném tới trên sô pha: " Phác Thái Anh... cái tên cũng thật hay!"

Tiếng còi kết thúc trận đấy vang lên, Trung Quốc thất bại trước Mĩ với tỷ số chênh lệch 13 điểm, nhưng tất cả các bài báo đề để tiêu đề "Tuy bại hãy còn vinh". Khi tường thuật trực tiếp kết thúc, người chủ trì cùng Điền Tu Vĩnh nói chuyện về trận đấu vừa qua.

Điền Tu Vĩnh: "Đây thật sự là một trận đấu khó khăn, bọn nhỏ đều đánh rất hăng, không dễ dàng. Bởi vì dựa trên các phương diện, Mĩ là đội mạnh nhất Giải vô địch thế giới lần này!"

Người chủ trì cười nói: "Ngài chiều nay mới vừa về nước, là đặc biệt tới xem Chính Quốc sao? Trận thi đấu này, cá nhân cậu ấy cướp được 12 rebound, ghi được 22 điểm, ngài đối với biểu hiện hôm nay của cậu ấy có ý kiến gì không?"

Điền Tu Vĩnh cười nói: "Nó ở trận đấu này còn nhiều vấn đề, vấn đề phương diện kỹ thuật tôi không nói, chỉ nói tâm thái, vẫn là còn quá trẻ, không đủ vững vàng, có chút nóng vội, như vậy thực ảnh hưởng tới việc phát huy năng lực. Vẫn là phải mài giũa thêm."

Chính Quốc ngồi ở chỗ nghỉ ngơi, rũ đầu, đội y tế ngồi xổm một bên, băng bó cẳng chân cậu, cú rebound cuối cùng, cậu cùng trung phong đội đối phương cùng nhau ngã, đối phương trên tay đeo một cái lắc tay, mặt trên có một vật kim loại, thời điểm ngã xuống, cứa vào cẳng chân cậu một vệt thật dài, bởi vì vấn đề thời gian, cậu không kêu tạm dừng, sau khi thi đấu xong mới để đội y tế xử lý, loại vết thương này trong thi đều là việc bình thường, cồn đổ lên chân, cậu hít vào một ngụm khí lạnh, ngẩng đầu liền nhìn Thái Anh, cô đang đứng cách cậu một khoảng, thấy không rõ biểu tình, nhưng Chính Quốc chính là có thể cảm nhận được tâm trạng lo lắng của cô.

Tuy rằng thi đấu đã kết thúc, nhưng cô vẫn không thể lại đây, các cầu thủ còn phải trả lời các loại phỏng vấn, cánh báo chí đã kéo tới, cậu hơi hơi mỉm cười, nâng lên cánh tay đối cô xua xua tay, nói cho cô biết chính mình không có vấn đề.

Đội cổ động viên đã xuống sân, Trí Tú lôi kéo cô vào phòng thay quần áo thay quần áo, nhưng cô nhìn đến nhân viên y tế đã ngồi xổm bên người Chính Quốc đã lâu, hồi tưởng cảnh tượng thi đấu lúc nãy, cậu ở cú rebound cuối cùng bị thương, cô tiến về phía trước vài bước muốn biết rõ cậu rốt cuộc là nơi nào bị thương, nhưng không quá hai bước liền nhìn thấy truyền thông đang kéo vào đứng chắn khắp nơi phỏng vấn vận động viên.

Cô cắn môi, nhón chân lên xem, mơ hồ thấy rõ ràng vết thương của Chính Quốc, cũng nhìn thấy cậu trên mặt treo ý cười, đối với cô vẫy vẫy tay, cô hiểu là cậu là nói cho mình biết cậu không có việc gì.

"Chính Quốc, cậu cảm thấy trận thi đấu này các cậu đánh thế nào?"

"Khá tốt, mọi người đều rất hăng! Nhưng là đúng là phương diện kỹ thuật, thể lực vẫn là có chênh lệch, cho nên......" Chính Quốc hơi hơi hạ vai, có chút tiếc nuối trả lời.

"Điền lão sư vừa mới nói cậu tâm thái quá nôn nóng, cậu cảm thấy chính mình có phải hay không quá nôn nóng?"

Chính Quốc cười: "Đúng là có điểm này, bởi vì hiệp ba đã đem điểm số đuổi kịp, cảm thấy thắng lợi ở phía trước, chính là hiệp bốn lại bị đuối, liền có điểm nóng vội."

"Giải vô địch thế giới phải dừng bước ở đây, sắp tới cậu có kế hoạch gì không?"

"Giải vô địch trong nước, còn có đợt tái tập huấn năm sau cũng sắp bắt đầu rồi."

"Hôm trước có người chụp được ảnh cậu cùng một cô gái ở bờ biển, Tiểu Quốc, cậu có phải hay không có bạn gái rồi, có phải là Qua Đình từng đăng Weibo ảnh chụp cùng cậu không?"

Chính Quốc đột nhiên khom lưng nhìn microphone, cười nói: "Báo thể thao, tôi còn tưởng rằng anh là phóng viên mục Giải Trí trà trộn vào đấy."

Các phóng viên đều cười, ồn ào nói: "Phải trả lời một chút nha!"

Chính Quốc nhếch miệng cười: "Qua Đình là ai? Tôi không quen biết? Mọi người xác định cô ấy cùng tôi chụp ảnh chung sao?" Nhìn phóng viên gật đầu, một phóng viên còn đem điện thoại đến trước mặt cậu, cậu duỗi tay lấy xem, cười nói: "Không nhớ rõ, bất quá cái này hẳn là hoạt động nào đó năm ngoái đi, mọi người có thể hỏi người đại diện của tôi."

Trả lời xong vấn đề này, Chính Quốc liền cúi chào rời đi, các phóng viên cố gắng giơ microphone nhưng đã không còn kịp rồi, chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu quay đầu lại ném một nụ cười sáng lạng rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro