20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa lên xe, Chính Quốc liền thấy Thái Anh đang ngồi ở hàng đầu, cậu cười tươi đến ngồi cạnh cô, Trí Tú ngồi phía trên cạnh bất đắc dĩ nhìn Chính Quốc, nhỏ giọng nói: "Hai người chú ý một chút"

Thái Anh đã đem toàn bộ lực chú ý đặt ở trên người Chính Quốc, những lời này tựa như gió thoảng bên tai. Cô nhìn cậu ngồi xuống, liền khom lưng kéo ống quần lên, nhìn cẳng chân bên phải có một vết thương lớn hơn mười centimet đã được cầm máu, nhưng khi ánh sáng điện thoại chiếu rọi xuống, cái vết thương hồng hồng kia vẫn như cũ có chút nhìn thấy ghê người, cô đau lòng đem tay nhẹ nhàng xoa đi, nhẹ giọng hỏi: "Còn đau không?"

Chính Quốc nhìn bộ dáng lo lắng của cô, bị cô mơn trớn cẳng chân truyền đến một trận tê dại, cậu duỗi tay nắm lấy cằm cô sờ sờ, một bên kéo cô lên, một bên nói: "Sớm đã không đau"

Thái Anh nhìn cậu, trong mắt mang theo trách cứ, có chút căm giận : "Bọn họ trên tay đeo cái gì vậy! Lúc thi đấu cũng không biết đem mấy thứ đó bỏ xuống sao? Lần này bị thương ở chân, vạn nhất thương đến......" ánh mắt quét qua khuôn mặt Chính Quốc, cắn cắn môi, không dám tưởng tượng.

Chính Quốc cười hì hì giữ chặt tay cô, ghé sát vào nói: "Vạn nhất bị thương đến mặt, có phải hay không liền không thích anh nữa?"

Thái Anh nhìn bộ dạng cợt nhả kia, tức giận phất tay đánh câu một chút, quay đầu nói: "Đúng vậy! Anh không còn đẹp trai nữa thì làm sao em còn thích anh."

Chính Quốc nhìn bên ngoài xe, huấn luyện viên còn chưa lên xe, đội viên khác phần lớn đang dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi, không thì cũng cúi đầu xem di động, cậu hướng gần sát vào Thái Anh, bắt lấy tay cô đặt ở trên đùi nói: " Nếu anh hết đẹp liền bội tình bạc nghĩa sao!"

Cậu cúi lại gần làm gương mặt Thái Anh đỏ ửng lên, cô hơi nghiêng nghiêng đầu, rũ mắt thấy tay hai người nắm lấy nhau, ôn nhu nói: "Dù sao thì anh về sau đều phải cẩn thận. Em sẽ lo lắng"

Chính Quốc nhìn cô không chớp mắt, nghe được lời dặn dò, nhỏ giọng cười, nhéo nhéo tay cô, nói: "Vì để em không có cơ hội vứt bỏ anh, anh sẽ cẩn thận ."

Lúc này, từ cửa xe buýt có một người đi lên, Chính Quốc giương mắt xem qua, bàn tay đang nắm tay Thái Anh bỗng buông lỏng, đứng dậy, kêu một tiếng: "Ba!"

Thái Anh nhìn Điền Tu Vĩnh, trước đây là đội trưởng đội tuyển bóng rổ nam quốc gia, dáng người cao không cần phải nói, hình thể cường tráng, khuôn mặt cùng Chính Quốc có chút tương đồng, ông đối với cậu vẫy tay, trong miệng nhỏ giọng cười mắng: "Tiểu tử thúi, thấy ba cũng không đón tiếp."

Thái Anh nhìn Điền Tu Vĩnh đi tới, vội vàng đứng lên, lướt qua Chính Quốc chuẩn bị ngồi vào phía sau, tay Chính Quốc nhẹ vịn eo cô, kỳ quái hỏi: "Em làm gì đó?"

"Huấn luyện viên Điền, ngài ngồi ở đây đi." Thái Anh không để ý đến Chính Quốc, quay đầu nhẹ giọng đối Điền Tu Vĩnh nói.

Điền Tu Vĩnh nhìn động tác của con trai mình, trong mắt hiện lên ý tứ, xua xua tay nói: "Không cần không cần, ta chốc nữa ngồi xe của đài truyền hình về khách sạn."

Thái Anh cười lắc đầu, còn không kịp nói khách khí đã bị Chính Quốc túm lại, trong miệng còn nói: "Ông ấy không ngồi, em lộn xộn cái gì! Nhảy cả tối em không mệt à? Ngồi yên, đừng nhúc nhích!"

Điền Tu Vĩnh khóe môi treo lên một nụ cười ý vị thâm trường, bất động đánh giá cô gái trước mặt, thật xinh đẹp, vừa mới nghe tiểu tử nhà mình nói, cô gái này hẳn là ở trong đội cổ động viên?

Ông vẫy vẫy tay, đối với Thái Anh nói: "Cháu ngồi đi, ta chỉ là đi lên xem tình hình tên tiểu tử thúi này thôi" Nhìn đến bộ dáng có chút bối rối của cô, cười nói thêm một câu: "Không có chuyện gì quan trọng đâu, chúng ta ở cùng một khách sạn, có chuyện đến khách sạn lại nói, cô gái, cứ ngồi tự nhiên."

Nghe lời Điền Tu Vĩnh nói, Chính Quốc đứng lên, ôm bả vai Thái Anh, đem cô kéo đến trên chỗ ngồi ấn xuống, quay đầu đối Điền Tu Vĩnh nói: "Trước không phải ba nói chưa biết bao giờ về sao?"

Điền Tu Vĩnh nhìn con trai mình từ trên xuống dưới, nói: "Đội nữ bên kia có việc, cho nên trước tiên phải trở lại. Mẹ con cũng không biết, nếu biết, phỏng chừng bà ấy hôm nay cũng tới đây. Vết thương trên đùi thế nào?"

Chính Quốc xua xua tay: "Vết thương nhỏ thôi, hai ngày sau sẽ khỏi! Không có việc gì!"

Điền Tu Vĩnh gật đầu: "Cẩn thận thân nhiệt, chú ý đừng nhiễm cảm!" Nói xong, quay đầu nhìn một vòng đội bóng rổ đã đi ngủ hết: "Được rồi, ta đi xuống, mấy đứa nhanh về đi. Ta ở phòng 8021, buổi tối không có việc gì thì đi lên, chúng ta tâm sự."

Chính Quốc tiễn ba xuống xe: "Có gì nói sau đi, con buổi tối trở về muốn đi ngủ thôi! Dù sao khẳng định ba lại giáo huấn con, ngày mai nói cũng được." Điền Tu Vĩnh bị lời cậu nói chọc cười, giơ tay xua trước mặt cậu, ý bảo cậu lên xe đi, có chuyện gì về nhà lại nói.

Thái Anh tắm rửa xong, từ phòng tắm ra tới, thấy Trí Tú đang sửa soạn hành lý nói: "Chúng ta ngày mai cùng nhau đi sao?"

"Đúng vậy, ngoại trừ đội bóng rổ và huấn luyện viên, còn lại ngày mai tất cả ngồi cùng chuyến bay về Bắc Kinh." Nói tới đây, cô quay người nhìn Thái Anh hỏi: "Thái Anh, em lúc về liền từ chức sao? Đóng phim truyền hình gì đó đã xác định chưa?"

Thái Anh xoa tóc, ngồi ở mép giường, suy nghĩ nói: "Khả năng là sẽ đi gặp Nam Tuấn ca, hỏi một chút cụ thể tình huống." Nói xong tay dừng một chút: "Thời điểm buổi sáng hôm nay, phòng làm việc của Mạch Yến gọi điện thoại, nói kịch bản đã gửi rồi, khả năng em trở về liền phải bắt đầu quay luôn."

Trí Tú tò mò hỏi: "Là nhân vật nào?"

Thái Anh cười khổ: "Là Hách Nhã công chúa, em lật xem rồi, có rất nhiều thoại đó."

"Hách Nhã công chúa? Kia chẳng phải là nữ chính sao? Cư nhiên giao vai đó cho em?" Tay đang sấy tóc của Thái Anh dừng lại, có chút trầm trọng thở dài: "Đúng vậy! Em cũng không nghĩ tới, em cho rằng nhiều lắm là một cái vai phụ không quan trọng thôi, không nghĩ tới......Trong lòng một chút tự tin đều không có."

Trí Tú đi qua đi vỗ vỗ bả vai cô nói: "Trước đừng nghĩ nhiều như vậy! Phim truyền hình Mạch Yến làm rất có nhân khí, cố gắng lên!"

Thái Anh dùng sức gật đầu, cô thích người quá bắt mắt, muốn kéo gần khoảng cách với cậu thì việc tiến vào giới giải trí là một cơ hội, cô không thể từ bỏ được.

Chính Quốc đứng ở bên ngoài phòng, nhịn không được chuẩn bị ấn chuông lần nữa thì cửa mở ra, một gương mặt trắng nõn xuất hiện, nhìn thấy cậu liền thở dài nhẹ nhõm, liếc mắt nhìn xung quanh một cái, hỏi: "Làm sao vậy?"

Chính Quốc duỗi tay kéo cô đến lối thoát hiểm: "Ngày mai không đi được không?"

Thái Anh mơ hồ nhìn cậu: "Bên kia gọi tới bảo phim sắp quay rồi..."

Chính Quốc tiến lên một bước, giữ chặt đôi tay cô nói: "Anh tưởng em sẽ lưu lại bồi anh!"

Thái Anh chớp chớp mắt, do dự nói: "Không phải anh còn phải huấn luyện sao? Em cũng không thể cùng đi mà."

Chính Quốc chán nản, oán hận nhìn chằm chằm cô, đèn ở cầu thang bộ lờ mờ, Thái Anh lại mặc quần đùi áo ngắn tay, tóc dài buông xuống, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy cô không buộc tóc cao, tóc dài ngang hông, không biết bởi nguyên nhân gì, có hơi hơi cuộn sóng, bao phủ mặt nhỏ càng thêm tinh xảo, cô liền như vậy lẳng lặng đứng ở nơi tối tăm, đôi mắt liên tục chớp chớp nhìn cậu, Chính Quốc đột nhiên liền nhớ tới khi còn nhỏ học quá một thiên đồng thoại —— mỹ nhân ngư.

Lối thoát hiểm an tĩnh, Chính Quốc giống như có thể nghe thấy tiếng tim chính mình đập, trong không khí tràn ngập một cổ nồng đậm mùi hoa, cậu đột nhiên cảm thấy chung quanh không khí dính nhớp có chút làm đại não vô pháp tự hỏi. Thái Anh nhìn cậu trầm mặc không lên tiếng, hồi tưởng lời chính mình vừa nãy, hình như là có điểm không tốt lắm, cô ngửa đầu nhìn cậu, nói: "Lúc anh về Bắc Kinh chúng ta còn có thể...... A!"

Lời nói còn chưa nói xong, Chính Quốc dùng sức lôi kéo, đem cô kéo vào trong lòng ngực mình, cái mũi của Thái Anh va vào ngực cậu một trận nhức mỏi, nước mắt lập tức chảy ra. Chính Quốc hai tay chậm rãi đem cô ôm lại, trong lòng ngực cảm giác nhu nhu, mềm mại, cậu hơi cúi đầu, đem cằm để ở đỉnh đầu cô, phát ra một tiếng than thở thỏa mãn, người ta nói không sai, khi yêu đuơng được ôm người thương như vậy cũng đủ thỏa mãn.

Thái Anh bị Chính Quốc ôm vào trong ngực, hai tay liền bị nhiệt độ cơ thể của cậu làm ấm áp, cô chậm rãi vươn tay ôm eo cậu, đầu ở trước ngực cậu tìm một vị trí thoải mái tựa vào, chậm rãi nhắm mắt, muốn nhớ thật kĩ khoảnh khắc ấm áp này.

Không biết qua bao lâu, Chính Quốc chậm rãi mở miệng: "Tuy rằng không thể bồi anh, nhưng anh tưởng tượng thời điểm trở về nghỉ ngơi có thể nhìn thấy em." Cậu buông Thái Anh ra, nhìn cô có chút ủy khuất nói: "Trở lại Bắc Kinh, thời gian gặp mặt của chúng ta khẳng định liền ít đi, cho nên bây giờ phải bù lại."

Thái Anh nhìn ấn đường cậu nhăn lại, duỗi tay muốn vuốt phẳng , thuận miệng nói: "Được!"

Nụ cười của Chính Quốc ở trên mặt nở rộ, cậu lại lần nữa đem Thái Anh ôm vào trong lòng ngực nói: "Vậy chúng ta ôm một lát nữa."

Chính Quốc cảm thấy chính mình giống như đi vào một khu rừng hoa đào nở rộ, mùi hoa quanh quẩn xung quanh, cậu rõ ràng cảm thấy chính mình là lần đầu tiên đi vào cái nơi phong cảnh như họa này, nhưng bước chân lại quen thuộc xuyên qua rừng hoa đào, Thái Anh duyên dáng yêu kiều đứng dưới gốc cây hoa đào, cậu nhẹ bước chậm rãi tới gần, đem cô ôm vào trong lòng ngực, cô liếc mắt đưa tình nhìn chính mình, cái miệng nhỏ lúc đóng lúc mở không biết đang nói cái gì, cậu một chút cũng nghe không thấy, cúi đầu muốn nghe cẩn thận, lại cảm giác được đôi môi bị mềm mại vây quanh, cảm thấy một cổ nhiệt khí trên đỉnh đầu, toàn thân đều khẩn trương lên, tay cũng không tự giác mà gắt gao ôm vòng eo cô, eo cô giống như lúc nhảy, đường cong duyên dáng, cậu cảm thấy miệng lưỡi đều khô khốc, môi dọc theo cần cổ xinh đẹp chậm rãi hạ dần ......

Cậu mở choàng mắt, hai mắt khiếp sợ nhìn trần nhà, trong phòng tối đen như mực, hơn nửa ngày mới chậm rãi quay đầu nhìn về phía Tại Hưởng đang ngủ trên giường bên cạnh, tay chậm rãi duỗi đến dưới thân, ảo não nhắm mắt lại, nhẹ nhàng đứng lên, xoay người khom lưng duỗi tay sờ sờ khăn trải giường, cảm giác được một mảnh ẩm ướt, trên mặt biểu tình sửng sốt, lông mày nhăn thành một đường thẳng, duỗi tay đang chuẩn bị bóc khăn trải giường ra thì Tại Hưởng đột nhiên trở mình, cậu dừng động tác, qua một lát liền đem khăn trải giường giặt rồi phơi khô.

Sáng sớm hôm sau, Thái Anh làm thủ tục trả phòng thì liền vẫy tay với Chính Quốc vừa từ thang máy ra. Chính Quốc cười bước tới, bỗng tầm mắt đảo qua áo thun cô hơi phồng lên, nghĩ đến cảnh trong mơ đêm qua, cổ họng giật giật, hai bên tai liền hồng.

Thái Anh làm xong thủ tục đến gần cậu hỏi: "Mọi người khi nào trở về?"

Chính Quốc hơi lùi về phía sau một bước nhỏ, ánh mắt dao động nói: "Buổi tối, a, không, buổi chiều đi......"

Thái Anh kỳ quái nhìn cậu, nhón chân duỗi tay sờ cái trán nói: "Không nóng, vậy sao mặt anh lại đỏ thế?"

Cảm giác được Thái Anh đụng vào, tay nhỏ có chút lạnh đặt ở da thịt có chút nóng của cậu, thực thoải mái, ngày hôm qua ở trong mộng tay cô cũng là như thế này sờ ở ... Cậu nhanh chóng cúi đầu, ho nhẹ một tiếng: "Không có không có, rất tốt!"

Thái Anh cảm thấy sáng sớm hôm nay Chính Quốc có chút kỳ quái, không biết có liên qua tới vết thương hôm qua không, cô ngồi xổm xuống, chuẩn bị xem miệng vết thương thế nào, đùi phải cậu lui một chút, đem cô kéo tới, đề cao thanh âm nói: "Đã khép miệng rồi ! Đừng lo lắng!"

Nói xong xoay người liền hướng cửa bước nhanh ra ngoài, vừa đi vừa quay đầu lại nói: "Chờ anh trở lại! Anh trở về liền muốn nhìn thấy em!" Nhìn bóng dáng chạy trốn của cậu, Thái Anh chớp chớp mắt, như thế nào mà qua một đêm gặp mình tựa như thấy quỷ vậy?

Tại Hưởng đang uống nước, nhìn Chính Quốc mặt đỏ, đối Phác Chí nói: "Nhìn xem, tiểu tử này lại tiêm máu gà!"

Chí Mẫn nghĩ tới chuyện cô gái trong thang máy kia, còn có mặt-đỏ-không-bình-thường Chính Quốc ngồi trên xe, khinh bỉ đối với Kim Tại Hưởng cười: "Ngốc tử!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro