21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tề Hoàn, tình hình Phác Thái Anh bên kia thế nào?"

"Đội tuyển Quốc gia đã thi đấu xong, cô ấy hôm nay về Bắc Kinh, tôi đã bảo cô ấy lúc về trực tiếp đến Điện ảnh Vân Thành." Tề Hoàn nói

Mạch Yến nhíu nhíu mày: "Cô ấy cùng Kim Nam Tuấn quan hệ thế nào?"

Tề Hoàn sửng sốt, thanh âm có chút nhỏ: "Giống như không có quan hệ gì, chỉ biết mấy ngày nay Kim Nam Tuấn vì cô ấy tìm một trợ lý."

Mạch Yến ngắt điện thoại, suy tư mở tư liệu của Phác Thái Anh, chuột dừng tại hai chữ cô nhi, nghĩ đến ngày đó cùng Kim Nam Tuấn đàm phán, chỉ muốn vai diễn chứ không muốn kí hợp đồng? Bà nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, đột nhiên cười lạnh, dù sao đều là muốn cọ nhiệt, còn chưa biết ai lợi dụng ai đâu. Cầm lấy điện thoại đối Tề Hoàn nói: "Ám chỉ với Lữ Thư Quân, nhân vật này tôi hướng vào cô ta!"

Kim Nam Tuấn cầm ly nước, còn chưa kịp uống thì cửa phòng đã bị đẩy ra, hắn giương mắt, thấy Điền Chính Quốc từ bên ngoài đi đến, tay kéo theo một cô gái phía sau.

Nam Tuấn đánh giá cô gái kia, dùng ánh mắt ở trong giới đã lâu, ngũ quan xinh đẹp, vóc dáng không thấp, nhưng là có chút gầy, bất quá chăm sóc một chút khả năng sẽ vừa vặn. Nhìn Chính Quốc trên mặt tươi cười, Nam Tuấn xác định ý nghĩ của mình quả không sai, hắn có chút đau đầu, nhưng là vẫn là lễ phép duỗi tay tự giới thiệu: "Xin chào, tôi là Kim Nam Tuấn."

Thái Anh đem tay từ trong tay Chính Quốc rút ra, nhẹ nhàng cùng anh bắt tay, có chút thẹn thùng cười: "Sự tình lần trước, cảm ơn Tuấn ca."

Nam Tuấn xua xua tay, nói: "Tôi đối bọn họ nói em chuẩn bị thi đại học, có thể đồng ý quay bộ phim truyền hình này một là bởi vì Mạch Yến lão sư thật tâm mời, một cái khác cũng là em cảm thấy thử sức một chút cũng không tồi, nhưng bản chất đối cái giới này cũng không cảm thấy hứng thú, cho nên không tính toán gia nhập công ty, đến lúc đó bọn họ nếu hỏi, em cứ nói như vậy là được."

Thái Anh nghiêm túc gật gật đầu "Em sẽ nhớ kỹ."

Chính Quốc cầm ly nước, hỏi: "Tuấn ca, anh không phải nói đã tìm cho Thái Anh một trợ lí sao? Cô ấy khả năng ngày mai liền phải vào đoàn phim, không cho bọn họ trước làm quen sao?"

"Phỏng chừng sắp đến rồi, vừa mới gọi tới nói trên đường kẹt xe." Nói xong quay đầu nhìn Thái Anh, giải thích nói: "Người này tên Kim Trân Ni, cô ấy lúc trước chưa làm cho nghệ sĩ nào, nhưng đã ở đoàn phim làm trợ lý 7 năm rồi, đối với các loại tình huống của đoàn phim biết tương đối nhiều, làm người cũng tương đối cẩn thận, em không biết nhiều về chuyện trong giới, tôi cảm thấy thay vì tìm một cá nhân có mạch tài nguyên làm người đại diện, không bằng tìm một người hiểu biết các loại hoạt động, mang theo cũng có thể tránh một số vấn đề."

Thái Anh nghe Kim Nam Tuấn nói, dần dần thả lỏng, ánh mắt nhìn anh càng thêm chân thành, cười nói: "Thật là quá phiền toái cho anh, Tuấn ca." Nam Tuấn liếc Chính Quốc một cái, xua xua tay: "Tôi cũng chỉ là tìm người, mấy chuyện khác đó đều là Tiểu Quốc vì em suy xét. Tôi biết cậu ấy hai năm, chưa bao giờ thấy cậu ấy suy nghĩ chu toàn như vậy!"

Thái Anh quay đầu đối với Chính Quốc ngọt ngào cười, cầm tay cậu đặt ở dưới bàn, ngón tay Chính Quốc vuốt ve mu bàn tay cô, đem ly nước đưa cho cô: "Mới vừa xuống máy bay, uống chút nước đi."

Nam Tuấn thấy Trân Ni còn chưa tới, suy nghĩ một chút, từ trong ngăn kéo lấy ra một chùm chìa khóa đẩy cho Chính Quốc: "Dựa theo yêu cầu của cậu tìm, cách Trung tâm huấn luyện không đến 20 phút đi xe, nội thất đầy đủ hết rồi, trực tiếp dọn vào ở, thủ tục sở hữu đều đã làm xong, đây là chìa khóa, nếu muốn cũng có thể đổi mã khóa."

Chính Quốc nhẹ nhàng gật gật đầu, vươn tay lấy chìa khóa, nói : "Cảm ơn Tuấn ca."

"Thực xin lỗi, tôi đến trễ!", một cô gái tóc dài xõa ngang vai đột nhiên xuất hiện trước mặt ba người bọn họ. Thái Anh ngồi đối diện quan sát, cô gái diện mạo không phải thực xuất sắc, nhưng thoạt nhìn cũng có nét, mặc áo ngắn tay có chút rộng thùng thình, phía dưới là một chiếc quần dài đen, cô gái chú ý tới ánh mắt của Thái Anh, liền vươn tay: "Kim Trân Ni, có thể kêu Trân Ni, về sau xin chiếu cố nhiều hơn."

"Về sau còn phải nhờ chị chiếu cố nhiều! Trân Ni tỷ." Thái Anh mỉm cười đáp lại.

Chính Quốc nhìn Trân Ni, lại nhìn nhìn Thái Anh an tĩnh ngồi ở bên cạnh, quay đầu cười nói: "Tiểu Anh nói không nhiều lắm, tính tình cũng tương đối mềm, cho nên về sau thật sự còn cần chị chiếu cố nhiều. Tôi ở nơi này cảm ơn chị trước."

Trân Ni biểu tình hơi sửng sốt nhìn hai người, Chính Quốc cười gật đầu: "Tiểu Anh là bạn gái tôi, cái này không có gì đáng giấu diếm, nhưng Tuấn ca nói hiện tại công khai đối với cô ấy không tốt, cho nên trước hết tạm thời bảo mật."

"Nguyên ca nói rất đúng, Thái Anh hiện tại vận khí đã thực có người đố kỵ, nếu lúc này lại có tin tức cùng cậu có quan hệ, cô ấy sẽ bị mắng ôm đùi!"

Đến lúc ngồi trong xe, Thái Anh nghiêng người đối Trân Ni đứng ngoài nói: "Phía sản xuất gọi điện thoại hy vọng em chiều nay là có thể vào đoàn phim, chị có cần chuẩn bị gì không?"

"Một mình chị ăn cơm được rồi, lúc nào cũng có thể đi!"

Chính Quốc nghiêng người giúp Thái Anh thắt dây an toàn, thuận tay nhéo nhéo vành tai cô, hỏi: "Em hiện tại trở về thu thập đồ đạc?"

Thái Anh có chút phát sầu nói: "Đúng vậy." Chính Quốc ghé sát vào cô, đem cằm đặt ở trên vai cô: "Em sầu cái gì? Có phải hay không nghĩ đến về sau một thời gian không thể gặp anh, trong lòng rất khổ sở?"

Thái Anh hơi hơi quay đầu liếc mắt một cái, bĩu môi: "Không, em hiện tại không có tâm tư muốn gặp anh! Còn không kịp khổ sở......"

Chính Quốc đang tràn ngập chờ mong liền xù lông, giơ tay oán hận nhéo cằm cô: "Vậy em hiện tại suy nghĩ cái gì?"

Thái Anh nhìn cậu hắc đôi mắt, nhìn mình thật sâu, ma xui quỷ khiến giơ tay xoa mặt cậu, bất đắc dĩ nói: "Suy nghĩ có nên cùng Trí Tú tỷ gọi điện thoại, đem đồ đạc để nhờ ở đó, hoặc gọi Lệ Sa cũng được, đồ của em không nhiều lắm......"

Chính Quốc nghe xong, thấy cô ai cũng đều nghĩ tới, chính là không nghĩ tới mình, khóe miệng gục xuống dưới, rầu rĩ nói: "Em liền không có nghĩ đến anh cũng có thể giúp sao?"

Thái Anh kinh ngạc nhìn cậu, nhìn cậu có chút không vui, lẩm bẩm nói: "Không phải, em chỉ là cảm thấy đều là đồ đạc của nữ..."

Lời còn chưa nói xong, Chính Quốc từ trong túi móc ra một thứ, buông tay ở trước mắt cô: "Cầm! Về sau em cùng đồ đạc đều có thể ở chỗ này!"

Thái Anh vẫn duy trì trạng thái vừa lúc nãy nói chuyện, miệng khẽ nhếch, đôi mắt bình tĩnh nhìn lòng bàn tay cậu nắm một chiếc chìa khóa, cô đương nhiên nhận ra, này rõ ràng chính là chìa khóa Nam Tuấn ca vừa đưa cho cậu.

"Đây là?"

Chính Quốc nhìn bộ dáng của cô, có chút bực mình nắm tay cô đem chìa khóa đặt trong lòng bàn tay nhỏ bé: "Để đó không dùng, cho em mượn"

Thái Anh cảm thấy trong lòng có hàng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, rõ ràng chính là cậu mới chuẩn bị mà, đem chìa khóa đẩy nhanh lại tay cậu, lắc đầu nói: "Em không cần!"

Động tác chuẩn bị lái xe của Chính Quốc chợt dừng lại, nhìn chìa khóa trong tay mình, quay đầu nhìn chằm chằm cô hỏi: "Vì cái gì?"

Thái Anh nhìn biểu tình của cậu rõ ràng có chút tức giận, cắn cắn môi dưới, không biết muốn trả lời vấn đề này như thế nào, cô biết cậu vẫn luôn đều vì mình suy xét, từ nhờ Nam Tuấn ca đến giúp mình tìm người quen thuộc vòng giải trí. Chính là, cô cái gì cũng không có, nhận những thứ này, sau này trả lại như thế nào? Chính Quốc nhìn cô cúi đầu không nói, đem chìa khóa cất đi, nhấp môi khởi động ô tô. Xe một đường đi về phía trước, Thái Anh rất nhiều lần muốn mở miệng cùng cậu nói chuyện, nhưng nhìn bộ dạng tức giận kia, lại không biết nên nói thế nào, cuối cùng vẫn là trầm mặc rũ đầu.

Tớ ký túc xá câu lạc bộ, Thái Anh lên lầu lấy đồ, Chính Quốc ngồi ở trong xe chờ, duỗi tay lấy chìa khóa trong túi, có chút sinh khí còn có chút ủy khuất, nghĩ đến việc cô cự tuyệt, hận không thể đem chìa khóa trong tay quăng ra ngoài! Lúc ấy cậu nhờ Nam Tuấn ca giúp mình tìm nhà, còn tưởng tượng cảnh khi Thái Anh biết được, khẳng định vui vẻ cười rộ lên, cảm thấy cậu thật là một người bạn trai tốt nhất! Ai có thể nghĩ, cô cư nhiên sẽ cự tuyệt.

Thái Anh đem theo một chiếc ba lô lớn, xách thêm cái vali từ ký túc xá đi ra, mới vừa ra tới, liền thấy một đôi bàn tay to, từ vai mình cầm lấy cái ba lô to bằng nửa người cô, quay đầu thấy Chính Quốc vẫn như cũ xụ mặt, cậu không nói chuyện, đem ba lô từ trên người cô lấy ra liền mau chân đi về xe, cô nhìn bóng dáng đó, cười khổ, chậm rãi đẩy vali qua.

Lên xe, Thái Anh nhỏ giọng nói: "Đến Học viện Vũ đạo Bắc Kinh đi, em vừa mới gọi Lệ Sa, đồ đạc trước để nhờ ở đó."

Chính Quốc quay đầu nhìn chằm chằm cô, bộ dạng tức giận muốn nói lại thôi, cuối cùng, đột nhiên bẻ lái, như ý nguyện nghe được bên cạnh truyền đến một tiếng thét chói tai, nhìn bộ dạng bị dọa sợ của cô, cảm thấy tâm tình của mình vui sướng không ít, khóe môi hơi hơi nhếch lên.

Thái Anh ngồi ở trong xe, nhìn khu nhà xa lạ, quay đầu nhìn Chính Quốc mở cửa xe cho mình, mày nhíu lại, không đợi cô nói chuyện, Chính Quốc có chút nóng lòng đem đồ trong tay để xuống đất, khom lưng ôm ngang cô ra.

Thái Anh theo bản năng nắm chặt áo trước ngực cậu, nhỏ giọng la hét: "Mau bỏ em xuống !"

Chính Quốc mặt vô biểu tình rũ mắt nhìn cô: "Vậy em có nghe lời hay không? Nghe lời anh liền thả em xuống, không nghe lời, liền ôm em lên lầu!"

Thái Anh nhìn bốn phía, đã có người nhìn qua, cô liên tục nói: "Em nghe lời, đều nghe anh!"

Chính Quốc ánh mắt sáng lên, đem cô buông xuống, ôm lấy cô, đắc ý nói: "Đi, về nhà!"

Tuy rằng trong lòng đã chuẩn bị tốt, nhưng khi mở cửa phòng Thái Anh vẫn bị diện tích căn hộ hai tầng làm kinh ngạc. Cô cho rằng nơi này chỉ là Chính Quốc tạm thời thuê cho cô dùng một thời gian thôi, lại không nghĩ rằng nó lại to vậy.

Cô ngây ngốc đứng ở giữa nhà xem xét, phòng có điểm hơi trống trải, Thái Anh nhìn phòng khách có một cái TV siêu to, thở dài.

Chính Quốc kéo cô hướng trên lầu, đẩy cửa một căn phòng: "Thái Anh, đồ để ở đây......"

Đó là một phòng ngủ, Thái Anh yên lặng đứng ở cửa, nhìn không gian rõ ràng là phòng ngủ chính, do dự, vẫn là mở miệng nói: "Chính Quốc, em ở phòng cho khách dưới lầu là được."

Chính Quốc quay đầu nhìn cô, Thái Anh ngữ khí kiên quyết: "Em nghe anh tới đây, nên hiện tại anh phải nghe em."

Thái Anh chuẩn bị mang đi hành lý đi xuống, nhìn đến vẻ mặt buồn bực dựa tường nhìn mình của cậu, vẻ mặt cô đơn, nghĩ đến một lát liền phải đi tới phim trường, nghe Tân Ni tỷ nói ngắn thì 3 tháng, lâu là 5 tháng, thậm chí lâu hơn cũng không chừng, đột nhiên trong lòng không nỡ.

Cô đi qua, nhẹ nhàng ôm eo Chính Quốc, đem đầu dựa vào ngực cậu, ôn nhu nói: "Chính Quốc cảm ơn anh." Cảm ơn anh vẫn luôn săn sóc lại để ý những điều nhỏ nhặt, cảm ơn anh cẩn thận lại ấm áp che chở......

Hai người ôm hồi lâu, Chính Quốc đem cô ủ ở trong ngực, trầm giọng nói: "Thái Anh, mỗi ngày đều phải cùng anh gọi điện thoại, phải chụp ảnh cho anh xem, không được để người khác khinh dễ, em không biết phản kháng, cái chốn này kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu, đừng ủy khuất chính mình, cùng lắm thì chúng ta không quay ...... Còn có, mặc kệ phát sinh chuyện gì, đều phải nói với anh......"

Nói xong lời cuối cùng, lại gắt gao ôm cô, trầm mặc trong chốc lát, ngữ khí sâu kín: "Anh không muốn em đi......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro