29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chính Quốc tắm xong từ nhà tắm bước ra liền thấy Thái Anh đang đi qua đi lại giữa sô pha và giường, trong tay thì cầm một quyển sách. Cậu đi qua duỗi tay cầm quyển sách đánh giá, hỏi: "Kịch bản?"

Thái Anh xoay người, thấy tóc cậu nhỏ nước trước trán, cầm khăn lông trên vai cậu nhón chân lau tóc, nhỏ giọng lải nhải: "Không sấy tóc cũng không lau khô, anh không sợ cảm mạo sao?"

Chính Quốc cười hì hì cong lưng ôm eo cô hưởng thụ cảm giác được bạn gái chăm sóc. Tóc cậu không tạo kiểu quanh năm luôn cắt ngắn để tiện vận động, lau một lát liền khô: "Được rồi, không cần lau nữa, mỏi tay đấy"

Thái Anh buồn cười không nói gì, rời khỏi cái ôm của cậu đi vào nhà vệ sinh cất khăn. Chính Quốc ngồi ở mép giường, bắt đầu mở kịch bản ra đọc, đang đọc nghiên túc thì một cảnh diễn khiến cậu phải dừng lại, đưa kịch bản lên trước mặt Thái Anh hỏi: "Em có cảnh hôn sao?"

Thái Anh gật gật đầu, đem kịch bản để sang một bên, lại giơ tay sờ sờ tóc cậu, Chính Quốc bắt lấy tay cô: "Cho nên em cũng sẽ cùng người khác hôn môi như chúng ta vừa làm?"

Nhìn bộ dạng sốt ruột của cậu, Thái Anh sắc mặt thản nhiên nói: "Có khả năng đi, có lẽ so với vừa rồi sẽ kịch liệt hơn, dù sao đấy cũng là cảnh cưỡng hôn mà"

"Không được! Em là của anh, sao lại có thể cùng người khác hôn tới hôn lui! Chỉ có anh được hôn em thôi"

Thái Anh rũ mắt, che ý cười trong mắt, lắc đầu nói: "Nhưng làm sao bây giờ? Đoạn này nghe nói rất quan trọng"

"Không được diễn, anh không cho em diễn cảnh này đâu!!"

Thái Anh cúi đầu càng ngày càng thấp, bả vai cũng bắt đầu hơi run rẩy, Chính Quốc lắp bắp kinh hãi, nhanh tay đem mặt cô nâng lên, phát hiện cô đang cười đôi mắt sáng lấp lánh nhìn mình làm cậu ngây người, sau đó đột nhiên hiểu ra, oán hận nói: "Em lừa anh" Nói liền đem Thái Anh chặn ngang bế lên, ném trên giường, Thái Anh ha ha cười, từ trên giường ngồi dậy, ngăn cản Chính Quốc chuẩn bị cào ngứa tay: "Anh đừng chạm vào em, em nói cho anh nghe, em không buồn đâu"

Chính Quốc dùng một bàn tay nắm lấy hai cổ tay cô đè ở phía trên đầu, một cái tay khác bắt đầu chạm phần eo, trong miệng không ngừng nói: "Anh phải dạy dỗ lại em thôi" :

Được một lúc Chính Quốc phát hiện chuyện không đúng: "Em không buồn?"

Thái Anh lắc đầu: "Em nói rồi mà anh không tin, bây giờ thì đến lượt anh...". Nói rồi nhào vào lòng Chính Quốc khiến cậu giật mình theo bản năng đẩy cô ra, nhưng lại sợ cô ngã xuống giường thế là lại ôm vào lòng. Thái Anh thấy cơ hội liền đặt hai tay lên eo cậu cào loạn.

"Bình tĩnh, bình tĩnh.... Chúng ta từ từ nói chuyện."

Hai người cười đùa một lúc, Chính Quốc ôm Thái Anh ngồi ở trên giường, nhìn khóe mắt cô đỏ ửng do cười nhiều, có sức sống hơn so với bộ dạng an tĩnh ngày thường: "Về sau hãy cười nhiều như thế này nhế, nhìn rất đáng yêu"

Thái Anh ở trong lòng ngực cậu tìm một vị trí thoải, chớp chớp mắt nói: "Em không quay."

Chính Quốc đang vuốt mái tóc dài của cô, phản ứng chậm nửa nhịp "Ử...?" Nhưng ngay sau liền hiểu được dừng tay, vui vẻ nhìn cô, sau lại không biết nghĩ đến cái gì, có chút khẩn trương nói: "Như vậy liệu mọi người có nói em không chuyên nghiệp không?"

Thái Anh kéo xuống tay cậu, lắc đầu: "Chắc là không sao đâu, em nghe Trân Ni nói diễn viên mới lần đầu diễn cảnh hôn có thể thương lượng với đạo diễn."

"Nhưng về sau không còn là tân binh nữa thì không thể từ chối được"

Thái Anh xoay người, buồn cười nhìn cậu, nói: "Về sau thì chưa chắc đâu, có thể là quay xong bộ này em sẽ không đóng phim nữa"

Chính Quốc thẳng người, nghiêm túc nhìn cô hỏi: "Thái Anh, em có phải hay không không thích đóng phim?"

"Kỳ thật không phải không thích đóng phim, em cảm thấy đóng phim cũng rất thú vị. Nhưng em không thích mấy chuyện xung quanh, quá mệt mỏi"

Nghĩ đến những bình luận trên mạng, sắc mặt Chính Quốc cũng có chút hơi khó coi, cậu gật gật đầu: "Không sao hết, em muốn làm gì đều được, chỉ cần vui vẻ thôi" Nói rồi dùng tay nâng cằm cô lên, buồn bực nói: "Kỳ thật, anh cũng không thích em đóng phim, sẽ phải thân mật với người khác. Nghĩ đến anh liền không vui!"

Thái Anh giơ tay ôm cổ cậu, gật đầu nói: "Được, em chỉ làm vậy với mình anh thôi"

Ngày hôm sau, Thái Anh bị động tác rời giường của người bên cạnh đánh thức, chậm rãi mở mắt, thấy Chính Quốc từ từ gỡ đôi tay đang vòng qua eo mình chống tay định xuống giường "Anh phải đi rồi sao?"

Chính Quốc thân thể cứng đờ, quay đầu nói: "Ừ, em ngủ tiếp đi." Nói xong vội vàng vào nhà tắm. Thái Anh ngồi dậy tựa vào đầu giường, phát hiện Chính Quốc ngày hôm qua tới cũng không mang theo đồ đạc gì, nghĩ đến cậu một lát liền phải rời khỏi, có chút tiếc nuối.

Chính Quốc đi ra liền thấy Thái Anh đang ngơ ngẩn ngồi ở trên giường, rũ đầu, cậu đi tới ngồi xổm xuống, vuốt mặt cô nói: "Phải tự chiếu cố bản thân, nếu mệt thì phải nghỉ ngơi. Em tự nhìn mình xem, mới đóng phim có mấy ngày mà đã gầy như vậy. Đừng làm anh lo lắng có được không?"

Thái Anh nâng mí mắt nhìn thấy sự lo lắng trong mắt cậu, gật gật đầu, ôn nhu nói: "Vậy anh cũng phải đáp ứng với em một yêu cầu."

"Anh nghe đây"

Thái Anh đem đầu dựa vào bờ vai của cậu, lôi kéo bàn tay cậu, một ngón tay một ngón tay đều sờ qua nói: "Anh cũng phải tự chăm sóc bản thân cho tốt, không được để bị thương. Còn có, không được lại như ngày hôm qua, đột nhiên xuất hiện ở đây. Em biết là anh vì nhớ em mới tới đây, nhưng hôm nay là bắt đầu phải tiến đội để huấn luyện rồi, đi đi về về thế rất mệt. Em sẽ đau lòng. Cho nên, về sau đừng như vậy, được không?"

Chính Quốc thở dài một hơi, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô: "Đừng lo. Chúng ta về sau mỗi ngày đều gọi điện thoại, tới, cho anh hôn cái nào"

"Em chưa đánh răng, không được"

Chính Quốc đem đầu cô xoay qua tới: "Anh không chê"

Lữ Thư Quân từ bên ngoài chạy bộ trở về, tới sảnh khách sạn liền nhìn thấy một thân ảnh cao lớn đi từ thang máy ra. Hắn mặc áo khoác, mang mũ, trên mặt còn đeo kính râm, bước chân nhanh chóng đi qua mặt cô, cô quay đầu nhìn nhìn, nam nhân kia đã ngồi trên một chiếc xe, mau chóng biến mất. Khách sạn này hầu như đều là đoàn phim bọn họ, người kia có thể là khách đêm qua tới, cô nhún vai đi thang máy, trở lại phòng.

Chính Quốc vừa lên xe, một bên cầm di động, một bên đối Nam Tuấn nói: "Mau lái xe, em có khả năng bị người ta phát hiện rồi."

Nam Tuấn vẻ mặt nghiêm lại, một bên khởi động ô tô, đồng thời quay đầu nhìn về phía cửa khách sạn, chỉ nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh, hắn hỏi: "Em xác định là người của đoàn phim?"

Chính Quốc ừ một tiếng rồi nhắn tin cho Trân Ni: "Trân Ni tỷ, em vừa rồi ở cửa khách sạn có gặp một cô gái, phỏng đoán là người của đoàn phim. Chị để ý một chút mấy ngày nay có chuyện gì thì báo ngay cho em biết."

Trân Ni tắt điện thoại, mày hơi nhăn lại, Thái Anh nhìn đến, hỏi: "Làm sao vậy?"

Trân Ni nghĩ nghĩ, quyết định vẫn là thẳng thắn giải thích: "Chính Quốc vừa nhắn là lúc ở sảnh có gặp phải người của đoàn phim. Bảo chúng ta mấy ngày này chú ý một chút."

"Thời gian này, có thể gặp được rất có khả năng là Lữ Thư Quân! Em biết cô ấy mỗi buổi sáng 5 giờ sẽ ra ngoài chạy bộ, em đã gặp vài lần."

Trân Ni gật đầu, thu dọn đồ đạc, cùng Thái Anh đi tới trường quay, nhân lúc Thái Anh đi hoá trang, cô liền bắt đầu chú ý tới Lữ Thư Quân. Cả ngày, Lữ Thư Quân đều biểu hiện thực bình thường, bình thường quay, bình thường đối diễn, nghỉ ngơi, Trân Ni âm thầm suy tư, hình như không phri cô ta?

Buổi chiều, kết thúc một cảnh diễn, Trân Ni chiếu cố Thái Anh ngồi nghỉ ngơi, nhìn đến Lữ Thư Quân cũng ngồi ở cách đó không xa, sắc mặt có chút khó coi, Trân Ni lặng lẽ hỏi: "Làm sao vậy?"

Thái Anh dùng khẩu hình miệng "Trở về rồi nói."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro