03

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Hai tiếng rưỡi đã trôi qua. Hai người đàn ông vẫn đang mắc kẹt trong thang máy. Tất cả đồ ăn đều được bày rải rác xuống sàn, JeongHan và SeungCheol đã ngồi gần lại với nhau hơn, không nói gì nhiều.

JeongHan cảm thấy bụng mình có chút kì lạ. Không phải vì vài lát bánh mì cậu vừa ăn, mà là vì cậu thực sự cần đi vệ sinh. "Ôi trời, anh ơi.", cậu lẩm bẩm. Người lớn hơn nhìn cậu đầy ngạc nhiên. Anh không bao giờ có thể ngờ được JeongHan sẽ gọi anh là 'anh'. "Tôi thực sự cần phải xả hết ra. Anh biết chứ, nước. Tôi nên làm gì đây? Tôi không nghĩ rằng mình có thể nhịn được lâu hơn." Cậu rên rỉ.

SeungCheol ho vài tiếng, xoa xoa gáy. "Cậu sẽ không giải quyết trong đây đâu, đúng chứ? Thực sự rất kinh tởm.", anh nói.

"Nhưng mà anh, em thực sự cần giải quyết." JeongHan lăn lộn trên sàn, cố gắng để nhịn lại hết. Cậu lăn một lúc, rồi lăn tới chân của SeungCheol. Người lớn hơn cố gắng hết sức để không hét vào mặt cậu, nhưng khi JeongHan một lần nữa không biết xấu hổ mà lăn vào chân anh, anh phải giữ cậu lại bằng cả hai tay của mình, ấn cậu xuống và nắm chắc vai cậu.

"Đừng có lăn qua lăn lại nữa, nó khiến tôi phát điên mất.", anh rít lên. "Và cố nhịn nó đi. Chúng ta sẽ được thoát ra trong khoảng năm tiếng nữa, nếu chúng ta may mắn, thì ba."

Hai người nhìn nhau chằm chằm. Ngay bây giờ SeungCheol mới nhận ra, rằng anh đang đắm chìm vào ánh mắt của JeongHan. Nếu cánh cửa thang máy đột nhiên mở ra, người ta có thể sẽ hiểu lầm cả hai. Hai chân của SeungCheol đang đặt lên một bên người của JeongHan, khuôn mặt của cậu đang đặc biệt gần với anh trong khi tay anh vẫn đang đặt trên vai của người nhỏ hơn. JeongHan chỉ nằm đó, mở to mắt và không biết phải làm gì.

Khi cả hai quan sát nhau thật gần, JeongHan mới nhận ra rằng SeungCheol thực chất rất đẹp trai. Cậu luôn biết rằng bản thân ưa nhìn, nhưng càng nhìn anh lâu, người nhỏ hơn càng nhận ra rằng bản thân dường như đang nằm dưới thân của một vị thần Hy Lạp. Sắc hồng sẽ trượt lên mặt JeongHan và hành động như suy nghĩ, cậu quay đầu sang hướng khác.

Một vài sợi tóc xoã trên mặt JeongHan, chặn lại tầm nhìn của SeungCheol. Anh vén tóc cậu ra sau mang tai, mỉm cười ngây thơ. "Tôi rất thích tóc cậu.", anh khen ngợi.

JeongHan chẳng bao giờ có thể tưởng tượng rằng SeungCheol sẽ khen cậu. Cậu nghĩ rằng người lớn hơn luôn cho rằng JeongHan rất xấu. Nhận được lời khen, JeongHan bỗng cảm thấy bên trong như đang toả ra một cỗ ấm áp. Cậu chắc chắn rằng mặt cậu lúc đó đang đỏ như một quả cà chua, nhưng cậu không thể không cảm thấy hạnh phúc. JeongHan cảm thấy như vừa trúng sổ số vậy.

"Ca-cảm ơn anh.", cậu lắp bắp.

Người lớn hơn ngồi hẳn xuống khỏi người cậu, không biết rằng điều gì đang xảy ra trong đầu của JeongHan. Anh cằn nhằn việc bị nhốt trong thang máy quá lâu. SeungCheol dựa lưng vào bức tường kim loại, mắt anh vẫn dán vào JeongHan người vẫn đang nằm trên mặt đấy, mặt đỏ bừng. Và dù anh rất ghét phải thừa nhận, nhưng cậu ấy nhìn rất dễ thương. Sẽ càng tuyệt vời hơn, nếu anh biết rằng nguyên nhân cậu đỏ mặt dữ dội như thế này.

"Làm ơn nói với tôi là cậu đã nhịn được đi." SeungCheol nói, phá vỡ sự im lặng. Anh muốn nói chuyện với cậu trai đối diện. Kể từ khi bị nhốt trong thang máy cùng nhau, anh có cơ hội được biết nhiều hơn về cậu thiên thần.

JeongHan ngồi thẳng dậy, di chuyển tới ngồi cạnh SeungCheol. "Tôi nghĩ là tôi có thể cố.", cậu đáp.

SeungCheol gật đầu, cảm thấy nhẹ nhõm. Nó sẽ ám ảnh anh hàng đêm vào trong cả những giấc mơ, biến chúng trở thành những cơn ác mộng. Anh chưa bao giờ xem một bộ phim nào có nhân vật chính bị mắc kẹt trong thang máy, nhưng anh biết rằng việc ở trong một không gian nhỏ hẹp trong vài giờ liên tục sẽ có thể khiến con người ta phát điên. Anh bằng cách nào đó cảm thấy rằng JeongHan là một trong số những người như vậy.

Họ tiếp tục im lặng. Sự im lặng khiến JeongHan cảm thấy không thoải mái. Cậu thường nói rất nhiều, và bạn bè của cậu cũng vậy. Dù SeungCheol cũng không thua kém, nhưng anh thích yên tĩnh. Đôi khi anh chỉ cần yên tĩnh để sắp xếp những suy nghĩ trong đầu, nhưng trong tình huống như thế này, không có thời gian cho SeungCheol tận hưởng sự yên tĩnh. Đặc biệt là khi có JeongHan đanh ở bên cạnh.

"Vậy thì...", JeongHan bắt đầu, khiến cho người lớn hơn phải nhìn về phía cậu. "Chúng ta chơi trò chơi được không?"

"Trò chơi?", anh nhướn lông mày, không chắc để đưa ra câu trả lời.

"Ừ thì... anh biết đấy, giống như trò '20 câu hỏi'. Anh chơi không? Chúng ta có thể chơi trò khác nếu anh không muốn." JeongHan đề nghị.

Nghĩ rằng sẽ không có vấn đề gì nếu chơi trò chơi ngu ngốc đó, anh đồng ý. Rồi anh ra hiệu cho JeongHan bắt đầu, không biết phải đặt câu hỏi cho cậu, nên anh tốt hơn nên trả lời câu hỏi mà cậu đặt ra. "Hm... màu sắc yêu thích của anh là gì?" JeongHan nghĩ rằng việc bắt đầu với một câu hỏi đơn giản như vậy sẽ dễ dàng hơn việc bắt đầu ngay bằng những câu hỏi khó nhằn.

"Xanh dương.", SeungCheol trả lời, anh mong đợi một câu hỏi khó hơn như thế. Nhận thức rằng đã tới lượt của mình, anh hỏi một câu hỏi mà đã làm phiền anh về người nhỏ hơn từ ngày đầu tiên anh nhìn thấy cậu. "Làm sao mà cậu có thể vô được đại học của chúng ta vậy? Không ác ý gì đâu, nhưng mà nhìn cậu có vẻ không sáng dạ cho lắm."

Mặc dù SeungCheol nói 'không ác ý' nhưng người nhỏ hơn cảm thấy vô cùng phật lòng. Cậu khoanh tay trước ngực, lườm người hàng xóm. "Tôi không ngu ngốc. Tin hay không, tôi thực ra khá thông minh đấy.", cậu đáp lại.

"Ồ, thật thế à?", anh hỏi, không mấy tin tưởng.

"Để trả lời cho câu hỏi của anh, tôi đã luôn là học sinh thuộc hàng top từ những ngày đầu tiên biết đến con chữ là gì. Chắc chắn rồi, anh thông minh hơn tôi qua cách ứng xử, nhưng tôi không ngu ngốc và cũng chưa từng. Ngay cả bây giờ tôi vẫn thuộc top năm sinh viên của trường." JeongHan đáp.

SeungCheol nhướn một bên lông mày. JeongHan có thể thật sự thông minh như thế à? Cậu ấy không có vẻ gì là như vậy cả. "Tại sao cậu biết được những ai có mặt trong top năm? Họ chưa bao giờ công bố cả." SeungCheol nhận ra rằng mọi khi bạn của anh hỏi giảng viên về top năm, nhưng họ chỉ nói rằng họ không quan tâm rồi nhún vai bỏ đi. Anh cũng muốn biết rằng bản thân có ở trong top năm hay không, nhưng anh không công nhận rằng JeongHan cũng vậy hay bất kì ai khác. Anh cố trở nên bình tĩnh và thoải mái.

"Tôi có hoặc không từng chứng kiến cách mà một trong số những người bạn của tôi đã hack vào hệ thống của trường.", JeongHan cười khẩy.

"Cậu làm gì cơ? Tôi sẽ trình báo cậu đấy!" SeungCheol gắt lên.

"Anh sẽ không làm thế đâu." JeongHan bình tĩnh đáp.

"Tại sao không?" SeungCheol nhanh chóng đáp trả.

"Bởi vì sẽ không một ai tin rằng một người ngu ngốc cùng đám bạn ngu ngốc của cậu ta, có thể hack hệ thống của trường.", cậu rít lên, khiến SeungCheol lườm lại. Hai người ở trong cuộc thi đấu mắt cho đến khi JeongHan nằm ra sàn, quay lưng lại với SeungCheol. "Anh xấu tính thật đấy.", cậu lẩm bẩm.

Người lớn hơn nhìn vào cậu con trai đang nằm sõng soài dưới sàn. SeungCheol cảm thấy như anh đang làm mọi việc trở nên tồi tệ hơn. Hai người nên làm quen với nhau thay vì tranh cãi, và anh chắc chắn đã làm phật lòng JeongHan. "Tôi không như thế.", anh thì thầm.

"Trong mắt của anh, mọi người có vẻ đều ngu ngốc." JeongHan thì thầm. "Ý tôi là, anh luôn là số một." SeungCheol mở to mắt. Anh không thể tin được bản thân luôn đứng nhất ở trường đại học. Mọi công lao của anh đã được đền đáp. "Thậm chí cả người xếp hạng hai nhìn còn ngu ngốc nếu đứng cạnh Choi SeungCheol. Hạng một chết tiệt."

"Cậu là hạng hai?" Ngày hôm nay quả thật chứa đầy bất ngờ với SeungCheol.

"Đúng thế. Và anh có muốn biết tôi ở đâu nữa không?" Cậu thành công khiến cho SeungCheol im lặng và tiếp tục. "Cần ở trong nhà vệ sinh."



————————————
Cre pic: SLOW RABBITS
Translator: moon

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro