Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mùa hè, là lúc tất cả sự vật bắt đầu cùng kết thúc.

Đối với tôi mà nói, mùa hè là một mùa rất đặc biệt.

Dường như tất cả mọi thứ của tôi đều liên quan đến mùa hè.

Sinh ra.

Lần đầu tiên rung động.

Bước chân vào cao trung.

Cùng hết thảy kết thúc.

Tôi là Ngu Thịnh Hạ, nghe tên tôi liền hiểu, vì nó có nghĩa là giữa mùa hè, mà tôi xác thật là sinh ra ở mùa hè.

Ngày mùa hè nắng chói chang, gió khẽ thổi.

Thời gian mùa hè tới thật mau, tôi vậy mà đã tốt nghiệp rồi.

Ngồi trên chiếc xe đưa đón lần cuối, tôi an tĩnh dựa đầu vào cửa sổ ngắm phong cảnh, từng khung cảnh liên tục chuyển dời, đọng lại chút điểm sáng trong trí óc, trong xe khí lạnh và sự náo nhiệt cùng ánh nắng chói chang đầy tiếng ve sầu kêu ngoài cửa sổ kia đầy bất đồng.

"Ngu Thịnh Hạ, cậu muốn vào cao trung nào?" Thanh âm quen thuộc hướng tôi truyền đến, tôi ngẩng đầu nhìn hắn, chưa kịp mở miệng, Đường Đào liền thay tôi trả lời.

Thấy vậy tôi nhíu mày.

Cái tính cướp lời của cậu ấy chẳng thay đổi chút nào.

Nhưng lại nhớ đến cái ngày đầu tiên đi học, Đường Đào đã cùng tôi bắt chuyện chơi đùa, đến bây giờ tuy rằng có cãi nhau vài lần, nhưng chưa từng rời đi lúc tôi gặp khó khăn, có lẽ về sau dù cho có mỗi người một nơi vẫn sẽ giữ liên hệ. Loại quan hệ này đại khái gọi là hảo bằng hữu, khuê mật đi.

"Khẳng định là theo học nhất trung ở huyện kế bên rồi, chị của nàng đang theo học ở bên đó, Thịnh Hạ nhất định sẽ đi theo bước chân nàng."

"... Phải không?" Dương Hạo Thần có chút thất vọng nhìn phía tôi, trong ánh mắt mang theo "Là thật vậy chăng? Này nhất định không phải thật sự đi?".

Lúc này tôi lại đang nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một con chim nhỏ bay qua, thân thể bé nhỏ cùng màu lông xanh ngọc, đôi mắt màu đen nhỏ như hạt đậu vô cùng đáng yêu, đang ở trên cây nhảy tới nhảy lại.

Tâm tình đang tốt.

Không muốn cùng ai so đo.

Tôi quay lại, cùng ánh sáng trong mắt Dương Hạo Thần va chạm, đành bất đắc dĩ cười nói: "Ân, nhưng tớ cũng không chắc có vào được không, vì môn tiếng Anh có chút khó, nói không chừng lại không đủ điểm đậu."

Nghĩ đến không thể thi đậu vào nhất trung, liền không thể cùng Lâm Thanh Vãn học chung trường. Nếu vậy thì chỉ có thể học ở nhị trung, nghĩ đến đây tâm tình của tôi liền phức tạp, im lặng không nói nữa, Đường Đào cùng Dương Hạo Thần cũng nhìn thấy được, liền thức thời câm miệng.

Tôi tiếp tục nhìn về phía ngoài cửa sổ, không biết khi nào Lâm Thanh Vãn trở về, bỗng thấy mùa hè này thật sự nóng đến phát sợ.

"Chị muốn thi lên thạc sĩ, có lẽ kỳ nghỉ hè này sẽ không về."

"Thật sự không thể về sao?"

"Ở nhà sợ sẽ bị phân tâm, chị với bạn cùng phòng đã thuê một căn phòng ở ngoài. Em ở nhà nhớ phải ngoan đấy, nghe chưa."

"...Ờm, được."

Tôi thương tâm kết thúc cuộc gọi, đem chuyện này nói với bà, người cũng không biểu hiện gì, chỉ cười nhạt một cái rồi đi, nhìn bóng dáng của người tôi liền hiểu được, khi lớn tuổi rồi người ta càng quen với cô đơn hơn.

Tôi đi về phòng, nằm ở trên giường, trong lòng đang khó chịu vì chuyện của Lâm Thanh Vãn, bất tri bất giác trong đầu trào ra rất nhiều hồi ức.

Ký ức trở lại cái mùa hè khi tôi được sinh ra kia.

Bởi vì tôi sinh ra vào mùa hè, liền được đặt tên là Ngu Thịnh Hạ , mà Lâm Thanh Vãn chính là ở cái mùa hè năm ấy bước vào nhà tôi, nói đến quan hệ của chúng tôi có thể nói là kiểu cùng chung chăn gối, thanh mai trúc mã, trong mắt người ngoài hai đứa như chị em ruột, nhưng tôi cảm thấy giữa chúng tôi có một cái gì đó ngăn cách, suy cho cùng tôi cũng chỉ là em họ của nàng.

Bởi vì cha mẹ ly hôn, mẹ nàng bận bịu không có thời gian chăm sóc nàng, liền đem đến cho bà ngoại - cũng chính là bà nội của tôi - chiếu cố, đó cũng là khởi nguồn câu chuyện của chúng tôi .

Chuyện hồi nhỏ tôi đã không còn nhớ nữa, chỉ nhớ rõ bà nội thường nói tôi là một tay Lâm Thanh Vãn chăm sóc, về sau hưởng phú quý thì nhất định không được quên nàng. Mỗi lần bà nhắc đến tôi sẽ luôn nói: "Khẳng định sẽ không."

Tôi nhất định sẽ không quên Lâm Thanh Vãn, bởi vì tôi đã thích nàng 5 năm, tôi thích Lâm Thanh Vãn không phải là kiểu tình cảm thân nhân, mà là kiểu tình cảm giống như nam nữ thích nhau vậy, mặc dù tôi biết tôi cùng nàng sẽ không có kết quả. Nhưng tôi vẫn sẽ thích nàng, tôi nghĩ có lẽ cả đời này không cần kết hôn, sẽ nhìn nàng trưởng thành, đi vào xã hội, có yêu thích người, kết hôn, sinh con, già đi, mà tôi chỉ cần đứng ở phía sau quan sát cùng yên lặng thích nàng là được. Thật giống như một cuộc đua marathon không có điểm dừng,dẫu thế nhưng tôi vẫn cam tâm tình nguyện.

Tôi không biết tại sao tôi lại thích nàng, có thể là vì vẻ ngoài của nàng, cũng có thể do nàng nấu đồ ăn ngon, hoặc có khi giọng nói ngọt lành như suối của nàng khi giảng bài cho tôi hay lúc nàng gỡ bỏ lớp kiên cường mà khóc thút thít. Hại tôi mỗi ngày đều phải nghe được tiếng hít thở của nàng mới ngủ được, may mà hồi trước có lén ghi âm lại.

Tôi biết, mình đã không coi Lâm Thanh Vãn là chị nữa.

Sau khi thi xong, gian nan nhất chính là thời gian chờ điểm. Ngày hôm đó, tôi khẩn trương đến xem điểm liền thấy: Ngu Thịnh Hạ tổng điểm 769 điểm.

Mà nhất trung lại lấy 770 điểm.

Chỉ kém một điểm, trong khoảnh khắc tôi cảm thấy trời đất như sụp lún, trong lòng có sợi dây bị đứt, chưa bao giờ tôi thấy một điểm lại lớn như vậy, lớn đến nỗi khiến tôi không thể đến gần nàng. Tuyệt vọng cầm lấy di động, gửi tin thông báo cho Lâm Vãn Thanh.

—— chị, em có điểm rồi, là 769 điểm, chỉ kém một điểm thôi là vào được nhất trung rồi.

—— khóc thút thít. jpg.

Tôi nhìn chằm chằm di động, qua thật lâu Lâm Thanh Vãn vẫn chưa phản hồi, nhưng không sao tôi thừa biết nàng nhất định sẽ an ủi tôi mà thôi.

Sau khi về nhà nãi nãi hở chút liền quở trách tôi, mà tôi từ lâu nghe nàng quở riết thành quen, chai lì cảm xúc.

"Chị của con năm đó thi vào nhất trung dư hai, ba điểm, tại sao con còn không dư nổi một điểm?

"Con sao lại không thể thông minh bằng chị của con chứ!"

Chờ nãi nãi quở trách xong tôi liền đi về phòng, ngồi ở bàn học phát ngốc, đúng lúc này di động phát ra thông báo. Mở ra liền thấy là Đường Đào cùng Dương Hạo nhắn tin qua, đại khái nội dung là chia buồn cho tôi và vui vẻ thông báo họ đã đậu vào nhị trung, tôi chỉ nhắn chúc mừng một tiếng liền tắt máy. Qua vài phút, di động lại lần nữa rung lên, tôi chờ mong mà mở điện thoại lên xem, kết quả:

Mỗ Âm: Mùa hè tới rồi, mau cùng người mình thích vượt qua mùa hè nóng bức thôi!

Xem xong tâm tình càng thêm khó chịu, tôi buồn bực tắt điện thại úp người xuống bàn, âm thầm phun tào: Thật là cái hay không nói, nói cái dở.

Tôi ngồi trên bàn phát ngốc, nhớ lại những lời quở trách của bà.

Câu nào câu nấy đều đối với tôi có thành kiến.

"Con xem chị của con, mỗi lần thi cử đều luôn đứng nhất lớp nhất khối, chị lúc mới bằng tuổi con đã tự biết nấu cơm"

"Lúc chị con bằng tuổi con bây giờ còn chưa có điện thoại đâu, khi lên được cao trung mẹ nàng mới mua cho nàng."

"Hồi  trước chị cũng không có béo như con"

Thành kiến.

Luôn luôn là thành kiến.

Tại sao vậy.

Tôi rõ ràng cũng đã nỗ lực.

"Sao lại béo như vậy?"

Tôi đã thử qua giảm béo.

"Sao con cũng không đạt được thành tích gì?"

Tôi cũng đã nỗ lực học.

"Sao con không nhìn tỷ tỷ con mà học tập đi?"

Tôi... Không muốn.

Những lời này đã vang bên tai tôi từ lâu rồi, mỗi một chữ mỗi một câu đều muốn tôi phải trở thành người như nàng ấy, xinh đẹp mà ưu tú.

Sau khi lên sơ trung thì những lời nói như vậy càng ngày càng nhiều. Lần đầu tiên tôi nghĩ đến cái chết, nhìn những vết thương mới không ngừng chồng lên vết thương cũ, tôi lại cực kì hưởng thụ loại cảm giác này. Bởi mỗi một lần đều có thể mang đến cho tôi sự giải phóng, tôi thích nhìn máu tươi từ vết thương chảy ra, chảy đầy toàn bộ cánh tay, thích cảm giác đau đớn đến độ suốt đêm không ngủ được.

Tôi trầm mê trong ảo giác cùng hiện thực, mất đi ý thức tồn tại.

Lâm Thanh Vãn cùng tôi chênh lệch quá lớn, vô luận tôi có cố gắng chạy nhanh như thế nào, cũng không bao giờ đuổi kịp nàng.

Nàng vừa là ánh sáng vừa là bóng tối khiến tôi hãm sâu.

Tôi nỗ lực đuổi theo nàng, có đôi khi mang theo oán hận, đôi khi lại là khâm phục cùng ngưỡng mộ. Suốt những năm tháng như vậy, tôi đối ánh sáng kia sinh ra chán ghét, căm hận. Nhưng mà, chính ánh sáng kia lại bảo vệ tôi khỏi thiên ngôn ác ngữ.

"Sao nó lại béo vậy chứ."

"Cháu cùng em ấy nặng bằng nhau, sao có thể béo. Chưa kể mặt mặt nàng tròn tròn thật đáng yêu ."

"Con nhóc này bây giờ còn chưa biết tự nấu cơm, lớn lên sao biết tự chăm sóc bản thân đây."

"Em ấy hiện tại còn trẻ, vẫn còn thời gian từ từ học."

"Thành tích của con tốt như vậy, mà nó... Ầy, sao lại không thể bằng con chứ."

"Mỗi người đều không giống nhau, không thể vì Thịnh Hạ là em của con liền phải ưu tú giống con, mà bỏ qua sự nỗ lực của em ấy. Đương nhiên cháu cũng hy vọng Thịnh Hạ có được thành tích ưu tú, nhưng không vì thế mà đòi hỏi em ấy phải như con. Điều duy nhất con muốn là Thịnh Hạ có được một tương lai tươi sáng."

"Nhóc chỉ là chị họ cảu nàng mà cũng cưng chiều nàng quá đấy, coi chừng lại chiều hư nàng. Hahaha."

"Không sao, cháu vẫn luôn coi nàng như em ruột mà đối đãi."

Tôi đứng ở một bên im lặng, chờ nàng nói xong. Ghé vào tai nàng nhỏ giọng giải thích:
"Chị à, kỳ thật em đã rất cố gắng rồi, nhưng mà bà nội vẫn không tin em, luôn cho rằng em vô dụng không làm được gì. Em cũng lười giải thích với bà ."

Vì tôi biết có giải thích bà cũng không hiểu.

Lâm Thanh Vãn nhìn tôi, vẫn luôn ôn nhu cùng cường đại như thế.

"Nếu bọn họ cảm thấy em làm không được, em phải nỗ lực chứng minh cho bọn họ xem rằng em là chính em, không cần quan tâm đến cái nhìn của bọn họ. Lần sau có người nói với em như vậy, cứ túm lấy hắn mà nói ' Ai cần ngươi lo. '"

Trong một khắc kia, thế giới trong tôi sụp đổ, thành lập một thế giới mới, tốt đẹp hơn, mà trong thế giới đó, nàng là sự tồn tại đẹp đẽ nhất. Tôi cảm nhận được trong tim, một góc nào đó bắt đấu có cảm giác ấm áp như gió xuân, chất lỏng ấm áp ấy không chịu khống chế muốn lan ra lục phủ ngũ tạng. Kể từ khi sinh ra chưa ai nói với tôi như vậy, kể cả cha mẹ tôi.

Kỳ thật tôi có thể làm những gì mà mình muốn.

Có thể không cần để ý ánh mắt của người khác.

Kỳ thật không phải tất cả mọi người đều đối với tôi có thành kiến.

Nguyên lai được ánh sáng chiếu xuống lại ấm áp như vậy.

Hóa ra trên thế giới này vẫn còn một người đặc biệt đến thế.

Nàng nói tôi mặt tròn tròn thực đáng yêu.

Nàng hy vọng tôi có được một tương lai tươi sáng.

Nàng nói vẫn luôn coi tôi như em ruột mà đối đãi.

Khoảng cách vô hình của tôi và Lâm Thanh Vãn biến mất.

Kể từ lúc đó thứ ánh sáng mà tôi chán ghét nhất liền trở thành thứ mà tôi khao khát muốn có được. Dù cho mười mấy năm qua đi nàng vẫn giữ được dáng vẻ ấy, vẫn là cái khí phách hăng hái kia, vì tôi che mưa chắn gió. Trong mắt tôi nàng vẫn luôn cường đại như vậy.

Nhưng mà Lâm Thanh Vãn sớm đã có người yêu. Nàng cao hứng nói cho tôi mà không biết rằng khi ấy tim tôi giống như ngàn vạn cây kim đâm vào, máu tươi chảy đầm đìa, cảm thụ không ít đau đớn, nhưng mặt ngoài vẫn phải tỏ ra vui vẻ.

Đêm hôm đó tôi nhìn lên ánh trăng.

Ngay lúc ấy, tôi vô cùng hâm mộ người nam sinh kia, cũng hi vọng chính mình nếu là cậu nam sinh ấy thì tốt biết mấy.

Nghe nói người đó là bạn học sơ trung của nàng, hắn thích Lâm Thanh Vãn bảy năm.

Nghe nói hắn lúc ấy muốn vô Nhất trung, cũng là thiếu một điểm.

Tôi thật sự thực hâm mộ hắn.

Tôi chỉ có thể chân thành chúc phúc bọn họ hạnh phúc.


Mùa hè này thật nóng, tôi bắt đầu bước chân vào cao trung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro