Chủ Nhật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vậy... Không phải là cậu cần phải nói với tớ hay bất cứ điều gì đâu, nhưng bố cầu đã làm gì? " Tôi liếc nhìn Travis với sự tò mò trong mắt.

Cậu ấy bật cười. "Thật tuyệt vời, thật đấy."Nụ cười của Travis nhạt dần. "Ông ta lạm dụng tôi vì ông ta là một thằng khốn say rượu."

"... Hừm. Chúng ta giống nhau hơn tớ đã nghĩ." Tôi dựa lưng vào chiếc ghế dài, và quan sát mọi chuyển động của Travis.

Cậu ấy không nhìn ánh mắt của tôi. "Cái gì?"

"Đôi khi bố tớ đánh tớ khi ông ấy say xỉn."

Tôi nhướng mày khi Travis chế giễu. "Đôi khi? Cậu thật may mắn khi nó chỉ xảy ra đôi khi."

Đó như một cú đấm vào người. Khi tôi nhận ra rằng Travis nói rằng nó xảy ra mọi lúc và thường xuyên với cậu ấy. Cậu ấy nhìn đi chỗ khác, về phía bức tường.

"Ngay cả khi cậu có một khuôn mặt chết tiệt, tôi thà có cuộc sống của cậu hơn là của tôi." Travis bật cười. Sau đó tôi nhận ra cậu ấy đang khóc. "Cậu mà chạm vào người tôi thì tôi sẽ đánh vào mông cậu đấy." Cậu ta cuộn tròn vào mình và không di chuyển đầu khỏi tường.

Dù sao thì tôi cũng quyết định đến gần cậu ấy hơn. Tôi từ từ vòng tay quanh cậu ấy, và cậu ấy dường như rất căng thẳng, nhưng không đẩy ra. Cậu ấy từ từ thả lỏng cơ thể và di chuyển đầu về phía tôi. "Tôi có một gia đình tồi tệ, phải không?"

Tôi nhìn những những giọt nước mắt tiếp tục rơi trên khuôn mặt cậu ấy mặc dù cậu ấy biết tôi đang nhìn. "Sao lại không?"

Travis bật cười và ôm lại tôi. Cậu ấy tựa đầu vào vai tôi, và tiếp tục khóc.

"Đây là tên gay xinh đẹp, Travis." Tôi cười, và cậu ấy cũng không thể kìm được tiếng cười của mình.

"Chết tiệt. Cậu biết đã bao lâu rồi kể từ khi tôi nhận được một cái ôm từ ai đó không? "

Tôi có thể nhận ra qua giọng điệu rằng đó là một câu hỏi mà cậu ấy không thực sự muốn được trả lời. Vì vậy, chúng tôi tiếp tục ôm nhau khá lâu.

__________

"Xin lỗi vì uh, vì tớ đang trở thành một mớ hỗn độn trước mặt cậu." Travis đột nhiên nói, và lấy một lát bánh pizza khác mà chúng tôi đã đặt 15 phút trước.

"Không sao đâu. Cần cần phải để nó những suy nghĩ đó được giải phóng ra ngoài."

Travis nhìn chằm chằm vào tôi. "Chúng ta sẽ không bao giờ nói về cảm xúc của tôi nữa, Fisher."

Tôi cười. "Chắc chắn rồi."

Travis ném khăn ăn vào tôi. "Tớ ghét cậu."

"Nếu cậu ghét tớ, cậu không ở lại đây." Tôi thấy Travis đảo mắt. Vết bầm tím trên mắt của cậu ấy trông tốt hơn một chút so với ngày hôm trước. Nó khiến tôi hạnh phúc khi biết nó đang dần hồi phục.

"Bạn bè của cậu có biết tớ đang ở đây không?"Cậu ấy nhìn tôi và chúng tôi nhắm mắt lại, trước khi cậu ấy đột nhiên nhìn đi chỗ khác.

"Không, tôi chưa muốn giải thích." Tôi nhún vai và nhìn qua bộ phim ngẫu nhiên mà chúng tôi đã chọn để xem.

Tôi nhìn Travis gật đầu từ khóe mắt. Cả hai chúng tôi đều ngồi đó trong im lặng, chỉ xem bộ phim ngẫu nhiên. Nó thậm chí còn không thú vị lắm. Tôi thậm chí không thể tập trung vào nó vì người tôi thích đang ngồi ngay bên cạnh tôi và ở trong nhà của tôi. Tôi đã cố gắng đẩy cảm xúc đi, chỉ để trở thành một người bạn để Travis dựa vào, nhưng chúng luôn tìm đường trở lại. Tôi thậm chí không thể nhìn cậu ấy với trái tim không đập nhanh. Tôi biết tôi không có cơ hội, vì cậu ấy là một cơ đốc nhân nhưng tôi không thể dừng nó lại.

"Cậu biết đấy tớ không thực sự ghét cậu. Phải, tớ chỉ đơn giản là khó chịu vì cậu làm tớ nhớ đến mẹ tớ, nhưng tớ không ghét cậu. Tớ chưa bao giờ có ý đó. Tớ đã nghĩ rằng tôi đã như vậy, nhưng tớ." Cậu ấy nhìn xuống bàn tay của mình và thở ra một hơi run rẩy. "Cậu là một người tuyệt vời, Sal. Dù bạn kỳ lạ hay với khuôn mặt quái đản hay không, nó không thể phủ nhận rằng cậu thật tuyệt."

Trái tim tôi cảm như nó đã nhảy ra khỏi cơ thể. "Vậy, cậu chưa bao giờ ghét tớ?"

Travis lắc đầu, vẫn không nhìn vào mắt tôi. Cậu ấy cứ nhìn chằm chằm vào bàn tay của mình.

"Rất vui khi biết điều đó." Tôi mỉm cười, và Travis chỉ gật đầu. Tôi có thể nói rằng cậu ấy không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện mà cậu ấy đã bắt đầu, vì vậy tôi ngừng nói và nhìn lại bộ phim tồi tệ mà chúng tôi đã chọn.

__________

"Tại sao chân cậu lại đặt trên giường của tớ?"

Travis nhìn tôi từ dưới sàn nhà. "Cái gì? Bàn chân của tớ trông ổn mà."

Tôi đá chân cậu ấy ra khỏi giường của tôi. "Chết tiệt, không, nó không!" Travis sau đó đặt chân lên giường. "Tớ sẽ giết cậu đấy."

"Ngon thì thử xem nào." Travis sau đó đặt chân còn lại lên giường của tôi.

Tôi di chuyển để nhìn xuống cậu ấy. "Tớ không nhất thiết cần ngắm thấy đôi chân bẩn thỉu của cậu."

Travis nhướng mày. "Ừ, cậu đồng ý." Khuôn mặt của Travis sau đó thay đổi. "Cậu biết là cậu đang không đeo mặt nạ, phải không?"

Tôi ngay lập tức di chuyển khuôn mặt của mình ra xa, và tôi nghe thấy Travis di chuyển bên dưới tôi. "Này, tớ sẽ không phán xét cậu hay bất cứ điều gì." Điều tiếp theo tôi biết là cậu ấy đang đứng cạnh tôi.

Tôi không dám đối mặt với anh ấy. "Đôi mắt của cậu có thể đã quen với bóng tối.."

Travis cất giọng phía sau tôi. "Nghe này, tớ thực sự không quan tâm đâu. Phải, tớ đã nhìn thấy hầu hết nó, và tớ đã không cười hay bất cứ điều gì. Phải không?"

Tôi tiếp tục tránh mặt với Travis. Tôi nghe cậu ấy thở dài, và ngồi xuống. "Đêm."

Sau đó cậu ấy không nói một từ nào khác nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro