Thứ Hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi tôi thức dậy, Travis đã rời. Tôi không biết  cậu ấy rời đi từ khi nào, nhưng có lẽ cậu ấy đã rời đi sớm. Có lẽ cậu ấy đã đến nhà Phillip, và họ đi bộ đến trường cùng nhau. Cậu ấy đã không nói với tôi, và tôi cũng không nên quan tâm, nhưng tôi đã làm thế.

Tôi lấy túi của mình, và bước ra khỏi cửa. Khi tôi xuống tầng một, Larry và Todd đang nói chuyện với Terrance. Tôi bước đến bên họ, và khuôn mặt của Terrance sáng hơn trước.

"Này Sal! Người đó đó là ai? Người đã đến và hỏi cậu ở đâu? " cậu ấy nhìn tôi và Larry và Todd cũng vậy.

Toàn bộ khuôn mặt của tôi chuyển sang màu đỏ. "Ồ." Tôi đấu tranh để nghe bình thường nhất có thể. "Phillip? Cậu ấy đang hỏi về điều gì đó cho một lớp học mà cậu ấy đã bỏ lỡ."

Terrance gật đầu và tôi thở ra khi Larry và Todd rời mắt khỏi tôi, và quay trở lại Terrance, điều đó có nghĩa là họ đã tin tôi. Thật đáng ngạc nhiên.

"Này, tôi sẽ đi trước." Terrance nở một nụ cười thật tươi và chào tạm biệt, vì vậy tôi bắt đầu bước ra khỏi căn hộ.

__________

Khi tôi bước vào tòa nhà, Travis đã cho tôi một cái nhìn. Xin lỗi. Khi cậu ấy biết tôi đã nhìn thấy cậu ấy, cậu ấy nhìn lại về phía Phillip, và không nhìn tôi nữa.

Tôi thở ra và bước đến tủ khóa của mình.

Ash đang ở tủ đồ của mình, và cô ấy liếc nhìn tôi. "2 cái đứa còn lại đâu?"

Tôi nhún vai. "Họ đang nói chuyện với Terrance, vì vậy tớ đã rời đi trước họ." Tôi nhìn cô ấy gật đầu.

Không ai trong chúng tôi bận tâm nói nhiều với nhau sau đó. Và tôi ổn với điều đó bởi vì dù sao thì tôi cũng không muốn nói chuyện với bất kỳ ai. Tôi buồn, vì Travis thực sự đã nhìn thấy khuôn mặt của tôi. Tôi biết cậu ấy đã nói cậu ấy không quan tâm nhưng điều đó vẫn làm tôi khó chịu.

Tôi mở tủ khóa của mình và một lá thư bay ra. Tôi nhặt nó lên khỏi sàn và cẩn thận mở nó ra để không làm rách nó.

Muốn bỏ qua với tôi và T không? Chúng tớ sẽ đợi cậu ở khán đài trong 5 phút khi tiếng chuông đầu tiên reo, nếu bạn muốn bỏ qua.

-Người gửi, Phillip.

Tôi không thể không bật cười. May mắn thay, không ai nghe thấy nó vì họ sẽ cố gắng đọc bức thư. Tôi vò nát nó và ném nó vào thùng rác.

Trong 2 phút tiếp theo, tôi đã hành động như thể tôi đang đào trong tủ khóa của mình để tìm thứ gì đó trong trường hợp bất kỳ người bạn nào của tôi muốn đi bộ đến lớp với tôi hoặc một số thứ chết tiệt.

Khi tiếng chuông đầu tiên cuối cùng cũng vang lên, tôi đóng cửa tủ khóa lại và bước ra khỏi cửa phụ dẫn đến sân bóng đá và khán đài.

"Này."

Travis và Phillip đều quay sang gọi của tôi. Phillip cười toe toét. Tôi bước đến chỗ họ, và Phillip vòng tay quanh vai tôi. Tôi nhìn chằm chằm vào cậu ta và đẩy cánh tay của cậu ta ra khỏi tôi.

"Đừng hành động "gay" nữa, nếu không tớ sẽ quay lại lớp đấy." Travis cười khẩy và bắt đầu bỏ đi. Tôi liếc nhìn Phillip, và cậu ấy nhún vai.

Cả hai chúng tôi bắt đầu đi theo Travis, phải chạy bộ một chút để thậm chí theo kịp cậu ấy.

"Chúng ta đang đi đâu? Tôi nhìn Travis và Phillip, mặc dù Travis đang ở trước mặt chúng tôi. Cậu ấy không nói gì cả, chỉ tiếp tục đi bộ.

Phillip hắng giọng. "Travis?"

Travis chậm lại một chút, nhưng vẫn không nói gì. Phillip và tôi chia sẻ một cái nhìn khác về phía nhau. Tôi không thể không tự hỏi liệu cậu ấy có đang như thế này bởi vì tôi đã ở đây không.

Phillip quyết định phá vỡ sự im lặng một lần nữa, nhưng thay vào đó cậu ta không bao gồm Travis. "Này, vậy là tớ nghe nói cậu có bạn cùng phòng mới." Cậu ta tinh nghịch thúc tôi, và tôi thúc lại cậu ta.

"Tớ đoán vậy. Tớ ước tớ biết chúng ta sẽ đi đâu."

Phillip và tôi bắt đầu nhìn xung quanh và nhận ra rằng chúng tôi đang đi theo Travis vào trong rừng. Cả hai chúng tôi quyết định không hỏi cậu ấy nữa và chỉ đi theo bất cứ nơi nào cậu ấy đưa chúng tôi đến.

Khi chúng tôi nhìn xung quanh một lần nữa, chúng tôi nhận ra Travis đã đưa chúng tôi đến đâu. Chúng tôi đã ở hồ.

Tôi đã tới cái hồ này một thời gian rồi. Lần trước là vào mùa hè với Larry, Ash, Neil và Todd. Larry tiếp tục ném Ash xuống hồ. Cô ấy đã rất tức giận.

Tôi quan sát khi Travis đi đến rìa vách đá và ngồi xuống. Phillip để mắt đến tôi sau đó bỏ đi như thể đi dạo quanh hồ.

Tôi nhìn chằm chằm lưng cậu ấy, sau đó từ từ lê bước chân về phía Travis.

Tôi có thể nói điều gì đó đang ở trong tâm trí cậu ấy, và tôi đã có một ý tưởng về những gì.

"Cậu biết tớ không quan tâm, phải không?"Travis nói, mà không nhìn tôi.

Bây giờ tôi đang ngồi cạnh anh ấy nhìn ra hồ. "Về c-"

Travis liếc nhìn tôi nhưng cậu ấy không nhìn thẳng vào tôi. Cậu ấy nhìn vào thứ gì đó phía sau tôi. "Tớ không-" cậu ấy hít một hơi, sau đó nhắm mắt lại với tôi. "Tớ không hoảng sợ khi nhìn thấy khuôn mặt của cậu hay bất cứ điều gì. Tớ biết điều đó làm cậu khó chịu, nhưng tớ không quan tâm. Cậu thực sự là người duy nhất tôi có ngoài Phillip bây giờ và-" cậu ấy tách ra khỏi tôi, và nhìn lại cái hồ. Giọng cậu ấy trở nên nhẹ nhàng hơn. "Và, tớ chỉ.. Tớ không có nơi nào khác để đi. Vì vậy, nếu cậu khó chịu với tớ, mọi thứ trở nên khó xử thì tớ sẽ cảm thấy như mình nên rời đi."

Tôi không thể không nở nụ cười trên khuôn mặt mình. Tôi chưa bao giờ biết khía cạnh này của Travis Phelps. "Tớ sẽ không ép cậu rời đi vì tớ buồn. Ý tớ là, phải, tớ đã hoảng sợ khi tớ nhận ra cậu đã nhìn thấy khuôn mặt của tớ, nhưng tớ vẫn sẽ như thế khi có ai đó nhìn thấy. " Tôi bật cười. "Đó là một phản ứng tự nhiên của tớ."

Tôi thấy Travis cười nhẹ. "Vậy, chúng ta ổn chứ?"

Tôi đẩy Travis và gật đầu. "Ừ. Trừ khi cậu làm điều gì đó khiến tớ bực mình. "

Travis đảo mắt và va vào tôi. "Tớ giỏi việc đó." Cậu ấy cười toe toét, và tôi nhanh chóng nhận ra cậu ấy vừa tán tỉnh tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro