Thứ Năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ash cậu tính làm gì sau giờ học?" Larry liếc nhìn Ash và cô ấy nhún vai.

"Tớ đã định trông em trai nhưng bố mẹ tớ sẽ về nhà nên tớ không cần phải làm vậy nữa." Cô ấy cười toe toét.

Larry gật đầu. "Muốn ghé qua không? Sal cậu cũng có thể đến nếu cậu muốn."

Tôi giơ ngón tay cái lên cho Larry và mở tủ khóa của tôi.

"Chắc chắn rồi, Todd có muốn đến không?"

Larry dừng lại để suy nghĩ. "Tớ nghĩ cậu ấy sẽ đi chơi với Neil tối nay."

Ash. "Họ quả là hoàn hảo cho nhau!"

Larry đảo mắt. "Ừ, cậu đã sẵn sàng chưa Sal?"

Tôi gật đầu và đóng tủ của mình lại. Tôi đã không bận tâm nói với họ về những gì đã xảy ra ngày hôm qua với Travis. Tôi gần như bất tỉnh khi về đến nhà vì đầu tôi đập rất mạnh. Tin tốt là tôi đã không bất tỉnh thật. Họ sẽ giết Travis theo đúng nghĩa đen nếu họ biết cậu ta đã làm điều đó, và điều đó mới khiến tôi bất tỉnh.

Chúng tôi bước ra khỏi trường và bắt đầu đi bộ về phía các căn hộ ở Addison.

Từ khóe mắt, tôi nhìn thấy một bóng dáng với tóc vàng quen thuộc và làn da nâu. Tôi thậm chí còn không nhận ra mình đang mỉm cười. Tại sao tôi lại mỉm cười vậy? Tôi rất vui vì tôi có một chiếc mặt nạ và Larry và Ash không thể nhìn thấy tôi mỉm cười với Travis Phelps. Ôi chúa ơi có chuyện gì với tôi vậy?

"Cậu nghĩ sao, Sal?"

Ash hỏi tôi một câu hỏi đã đưa tôi ra khỏi Travis. "Hừm? Xin lỗi, cậu hỏi gì? "

"Cậu có nghĩ Larry nên thử và hẹn hò với ai đó không?"

Tôi nhún vai. "Chỉ khi điều đó khiến cậu ấy hạnh phúc. Điều đó tùy thuộc vào cậu ấy, không phải chúng ta."

Larry cười. "Thấy chưa? Nếu tớ không muốn hẹn hò với ai đó, tớ không cần phải làm như "

Ash lầm bầm trong hơi thở của cô ấy và thở dài. "Dù sao đi nữa, hai cậu thật khập khiễng!"

"Phải, cả hai cậu đều khập khiễng hơn tôi vì cậu không có mặt nạ." Tôi cười toe toét mặc dù họ không thể thấy.

"Im đi." Larry đảo mắt.

___________

"Này, Ash, nhìn bản vẽ của tớ không?" Larry mỉm cười và cho Ash xem bản vẽ ngực của cậu ấy.

"Cậu thật trẻ trâu."

"Gì?! Đó là vẻ đẹp trong cơ thể tự nhiên!"

Ash không thể không cười. "Được rồi Larry."

Larry ném một mảnh giấy vào người Ash.

Ash nhìn hằm hằm vào cậu ấy và tôi cười. "Ash, có muốn chơi Mario Kart không?"

Một nụ cười nở trên khuôn mặt cô ấy. "Tất nhiên rồi! Qua đây nào! "

Tôi rời khỏi giường của Larry và ngồi xuống bên cạnh Ash. Cậu ấy đưa cho tôi bộ điều khiển và tôi mỉm cười.

"Khi nào thì pizza sẽ đến đây? "Tôi rên rỉ.

"Tớ không biết! Đừng rên rỉ vì đói nữa, Sal! "

Tôi ném mảnh giấy mà Larry đã ném vào Ash, quay lại với cậu ta.

"Cậu vẫn luôn rất thô lỗ!"

Tôi cười toe toét khi trò chơi đã tải xong.

__________

"... Larry.. Cậu đã đặt những quả dứa chết tiệt vào chiếc bánh pizza này à?!"

"... Không....."

Ash ném một miếng dứa vào Larry. "Vậy thì đây là cái gì?!?

"Chó chết tiệt?"

"Larry Johnson!!!" Ash kêu lên và ném một miếng dứa khác vào Larry.

"Đừng ném dứa vào tớ nữa!" Cậu ấy nhặt một cái lên và ăn nó.

"Cậu biết là tớ ghét pizza dứa!!"

"Tiếc ghê?"

Tôi cố gắng giữ tiếng cười của mình khi tôi lắng nghe hai người họ cãi nhau qua lại vì mấy miếng dứa trong bánh pizza. Thành thật mà nói, tôi không bận tâm lắm. Đó là một vị thú vị. Tôi cắn một miếng bánh pizza khác và một miếng dứa rơi ra trên má tôi.

"Cái quái gì vậy Sal?!?!" Larry bịt miệng

"Sao? Cậu hành động như thể tớ muốn nó xảy ra."

Ash bắt đầu cười không kiểm soát được. "Ôi chúa ơi!" Một giọt nước mắt rơi xuống má cô ấy và cô ấy tiếp tục cười. "Tôi nghĩ tôi sẽ cười chết mất."

Tôi cũng bắt đầu cười, và tôi quyết định ném miếng dứa rơi ra, vào Larry.

"Này anh bạn!" Cậu ta lại gào lên và đứng dậy. "Dừng lại coi!!"

Ash tiếp tục cười điên cuồng. Tôi đã cười với cậu ấy. Chúng tôi đã cười lăn trên sàn nhà như hai con linh cẩu."

"Bây giờ tớ cũng ghét dứa."

"T-Tốt! Ash xoa tóc tôi và bắt đầu bình tĩnh lại.

Larry liếc nhìn chiếc bánh pizza của anh ấy rồi quát. "Tớ cũng ghét các cậu."

Tôi cười khúc khích, "Chúng tớ cũng ghét cậu!"

Larry nhấc đĩa của mình lên khỏi sàn và bước ra khỏi phòng để vứt nó. Tôi mỉm cười với cậu ấy khi cậu ấy quay lại.

"Cậu đang nhặt miếng dứa đó lên."Cậu ấy nhìn chằm chằm vào tôi và tôi lắc đầu.

"Không"

__________

Đã một tiếng kể từ khi Ash rời đi, tôi đã đến căn hộ của mình sớm hơn để lấy quần áo và cho Giz ăn, sau đó quay trở lại. "Này, Lar?"

Larry nhìn tôi từ bên cạnh. "Ừ?"

"Tại sao cậu nghĩ Travis lại ghét tôi đến vậy?"

Larry chế ciễu. "Tại sao cậu lại quan tâm? Cậu ta là một thằng đĩ nhỏ bất an chỉ muốn khiến cậu cảm thấy tồi tệ vì cậu ta cảm thấy bản thân không an toàn. "

Tôi tựa đầu vào Larry và nhún vai. "Tuy nhiên, tớ không nghĩ đó là lý do."

Larry xoa tóc tôi và lắc đầu. "Tại sao cậu lại quan tâm lý do? Dù sao thì đó có lẽ là một lý do ngu ngốc nào đó."

"... Có lẽ, tôi không biết, cậu ấy chỉ có quá nhiều hận thù đối với tớ và tớ muốn biết tại sao."

"Tớ hiểu điều đó, nhưng nó không giống như cậu ta chỉ ghét cậu. Travis ghét tất cả mọi người. Thằng ghét tớ từ thời Tiểu học."

"Ừ, nhưng cậu ấy có ghét cậu khi lần đầu gặp cậu không?

"Uhm, thực ra, tớ cũng không biết. Mẹ tớ nói rằng chúng tớ đã từng là bạn nhưng bây giờ khi tớ đang nghĩ về nó."

"Có phải cậu ấy ghét cậu vì cậu là bạn của tớ không?"

"Không. Như tớ đã nói cậu ta ghét tớ trước khi cậu chuyển đến đây."

"Hừ. Tại sao cậu ấy lại ghét tớ đến vậy? "

"Tôi không biết. Tớ hiểu rằng cậu tò mò, nhưng tớ thật sự ghét nói về cái thằng khốn đó."

Tôi cười và nhìn chằm chằm vào bộ phim mà Larry chọn.

"Tớ yêu cậu, Lar."

"Tớ cũng cậu, Sally."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro