Thứ Sáu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng khi tôi trở lại căn hộ, lúc 4:55 sáng, tôi thực sự nằm xuống giường, quên lấy mắt thủy tinh và mặt ra, và không ném áo len và quần jean đi đâu đó, tôi đã ngủ thiếp đi.

"Cút đi, chết tiệt, ra khỏi giường!!" Larry thực sự đã kéo tôi ra khỏi giường, và người tôi đập xuống đất với một tiếng đập lớn.

Tôi che mặt và xoa đầu cùng một lúc. "Cái quái gì vậy!!

"Chúng ta có trường học, đồ ngốc!" Larry đẩy chân vào mặt tôi.

"Gấp cái quái gì vậy?!?! Tôi nổi đoá khỏi cậu ta và nắm lấy bên cạnh giường của mình để đứng dậy.

"Tại sao cậu lại mặc quần áo?" Larry nhìn tôi bối rối, nhìn tôi lên và xuống từ đôi mắt giả, mặt nạ vẫn đang đeo, và quần áo của tôi vẫn đang mặc.

"Ồ." Tôi nhún vai. "Tớ quên cởi chúng ra?"

Larry lắc đầu. "Đó không phải là những gì cậu đã mặc ngày hôm qua, nhưng được rồi. Tớ đã cho Gizmo ăn và uống, chỉ để cậu biết." Cậu ấy cười toe toét và bước ra khỏi phòng tôi. Tôi lắc đầu và bước ra sau cậu ấy. Tôi bước vào phòng tắm và tóc của tôi là một tổ chuột theo đúng nghĩa đen.

"Chà chết tiệt." Tôi nói trong sự hoài nghi, nhìn chằm chằm vào tóc của tôi. Larry bước vào với chiếc bánh pizza lạnh trong tay.

"Ừ, ừm, tôi đã tự hỏi về điều đó." Cậu ấy cười khúc khích, chỉ vào tất cả tóc của tôi.

Tôi lấy một bàn chải và bắt đầu gỡ rối nó.

"Hẳn cậu phải có một giấc ngủ ngon nhỉ."Larry không thể ngừng cười.

"Tớ đoán là vậy."

__________

Travis đã hành động như thể những gì đã xảy ra đêm qua chưa từng xảy ra. Tôi ổn với điều đó. Nhưng nó hơi khó xử vì cậu ấy vẫn cố gắng đóng sập tủ khóa của tôi hoặc đẩy tôi vào tủ khóa. Nhìn thấy và nói chuyện với Travis ngày hôm qua khiến tôi cảm thấy khá bình tĩnh và hạnh phúc. Tôi đoán tôi chỉ vui vì cuối cùng cậu ấy đã bắt đầu không ghét tôi.

Phillip liếc nhìn tôi, và khi tôi không nhận thấy cậu ấy, cậu ấy đã thúc tôi. "Này ừm, bạn trai của cậu không ngừng nói với tớ về cậu.

Tôi nan núng, và liếc nhìn Phillip. May mắn thay, không ai lắng nghe chúng tôi vì tất cả họ đều đang bận nói chuyện với nhau. "Cái gì?! Cậu ấy không phải là bạn trai của tớ."

Phillip nhún vai. "Được rồi, dù sao cậu cũng sẽ sớm trở thành bạn trai."

Tôi rên rỉ, nhưng tôi biết đánh nhau với cậu ta là vô ích. "Dù thế nào. Ý cậu là gì, ' cậu ấy không ngừng nói với cậu về tớ?"

Phillip chải một bàn tay qua tóc của cậu ấy. "Tớ không biết,cứ ấy cứ nói với tớ về cậu".

"Hôm nay?"

Phillip lắc đầu. "Không, hôm nay và cả hôm qua."

Tôi nhìn chằm chằm vào cậu ấy. "Bởi vì điều đó tạo ra sự khác biệt lớn!"

Phillip cười. "Vậy, cậu có hoặc không muốn biết cậu ấy đã nói gì không?"

"Thích hợp, vì có vẻ như cậu muốn nói với tớ."

"Phải, dù sao đi nữa, cậu ấy đều giống như 'Tôi giống như Sal' và, 'Sal khá tuyệt' và, 'Tôi nghĩ Sal có thể trở thành bạn của tôi' và hơn thế nữa.

Gần đây tôi rất vui vì tôi có mặt nạ. Bởi vì tôi không thể không nở nụ cười trên khuôn mặt của mình. "Hừ. Tuyệt." Tôi đã cố gắng hết sức để che giấu nụ cười khỏi giọng nói của mình, và tôi nghĩ nó đã hiệu quả.

"Đó? "Phillip rên rỉ. "Tớ đã rất chăm chỉ lắng nghe những lời nói nhảm nhí vô nghĩa của cậu ấy để cậu, 'huh, tuyệt.'

Tôi cười. "Tớ đoán là vậy." Tôi thúc khuỷu tay vào vai cậu ta, và cậu ta nhẹ nhàng đẩy tôi.

"Tớ ghét cậu."

Tôi cười toe toét. "Giống nhau thôi."

__________

Larry đóng tủ khóa của anh ấy và đi đến bên tôi. "Cậu có muốn đi chơi với chúng tớ tối nay không?"

Tôi nhún vai. "Chắc chắn rồi, tớ không có việc gì khác để làm, phải không?"

Larry cười, và vòng tay quanh vai tôi. "Nàng đã sẵn sàng để đi chưa, công chúa?"

Tôi thúc khuỷu tay vào xương sườn cậu ta và đóng tủ khóa của lại. "Chết tiệt!"

"Được rồi."

Todd bước đến bên chúng tôi, và chúng tôi rời đi cùng nhau. Ash luôn rời đi trước chúng tôi vì cô ấy phải đi đón em trai của mình, sau đó trông chừng nhóc ấy cho đến khi bố mẹ họ về nhà lúc 6 giờ. Tất nhiên, họ trả tiền cho cậu ấy, không nhiều như một người giữ trẻ thực sự vì đó là lý do họ không thực sự có, nhưng họ trả cho cô ấy đủ để cô ấy có thể chi đủ cho điều gì đó.

__________

"Chúng ta đã nghe cùng một bài hát chết tiệt suốt 20 phút!" Ash rên rỉ, khi bài hát bắt đầu lại.

"Vậy sao? Nó hay mà! " Larry nhìn chằm chằm vào cô ấy và cô ấy nhìn lại.

"Ừ, nhưng chúng ta không cần phải nghe nó suốt đêm dài!!!"

Cả hai đều từ từ nhìn tôi, và tôi ngay lập tức lắc đầu. "Không. Tớ không lựa chọn giữa hai bạn vì thứ ngu ngốc này đâu. " Tôi tiếp tục lắc đầu.

"Đó là một câu hỏi đơn giản, cho một câu trả lời đơn giản!" Larry nói, và cả hai đều tiếp tục nhìn chằm chằm vào tôi.

"Chết tiệt không. Tôi không trả lời điều này."

" Nhanh nào, Sall!" Larry cười toe toét.

"Không."

Ash đảo mắt. "Dù sao đi nữa."

"Vậy, chúng ta có thể tiếp tục lắng nghe bài này, phải không?" Nụ cười của Larry mở rộng.

"Chết tiệt." Ash khoanh tay và không nhìn Larry.

"Ôi chúa ơi. Tớ không muốn đối phó với hai nữ hoàng phim truyền hình của các cậu." Tôi lắc đầu và đứng dậy.

"Cậu định rời đi?" Cả hai đều nhìn tôi trong sự bất ngờ. "Chúng tớ chỉ đang nói đùa thôi!"

Tôi chải một bàn tay qua mái tóc rối của mình. "Ừ, ừm, tớ không muốn đi chơi tối nay nữa. Xin lỗi. Tớ chỉ muốn ở một mình vào thời gian còn lại của buổi tối. Điều đó có ổn không? "

Ash là người đầu tiên trả lời. "Ừ. Tốt thôi Sal. Nếu bạn muốn chúng tớ đến để cổ vũ cậu hay gì đó, Larry sẽ gọi đi." Cô ấy mỉm cười, và tôi hơi trả lại nụ cười. Cơn đau đầu của tôi đang dần rõ hơn. Tôi quay đi, và cả hai đều nói lời tạm biệt với phía sau tôi. Nghe như thể họ đang ở cách xa cả dặm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro