Thứ Sáu [Đêm]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mày thật vô dụng!!!" Tôi nan núng khi bố hét vào mặt tôi. Ông ấy đã la mắng tôi không ngừng trong 10 phút qua- tôi ngạc nhiên là ông không bị đau tim và ngừng thở.

"Mày không bao giờ làm bất cứ điều gì xung quanh nhà! Tao cho mày một ngôi nhà chết tiệt để sống và tất cả những gì mày làm là ngồi xung quanh và làm chuyện vớ vẩn!!!" Ông ấy hét vào mặt tôi. Bây giờ ông ấy đã ném ít nhất 3 chai bia vào đầu tôi.

Tôi đã chụp. "Tôi không vô dụng!! Ông biết tôi làm bao nhiêu thứ chết tiệt xung quanh ngôi nhà này không?! Trong khi cái mông say xỉn của ông chỉ ngồi xung quanh hoặc ngủ hoặc đi đâu đó để rượu chè say hơn!!!" Tôi hét lại với ông ta.

Ông ta ngừng la hét để bắt đầu cười. "Cút đi."

Tôi đóng băng. Trái tim tôi rơi xuống. Giọng điệu trong giọng nói của ông ấy khác với tất cả những lần ông ấy 'đá tôi ra ngoài'. Ông ấy thực sự có vẻ tỉnh táo. Ngay vào lúc đó và ở đó. "Cái gì?.."

Bằng cách nào đó nụ cười của anh ấy mở rộng. "Mày đã nghe thấy tao nói rồi đấy. Cút đi. Nếu mày muốn ý kiến lại với tao, hãy nói rằng tao vô dụng trong khi tao là người trả các hóa đơn chết tiệt cho ngôi nhà này, làm một công việc và trở thành một linh mục, cút đi. " ông ấy lắc đầu và cười, sau đó tiếp tục nói. "Lý do duy nhất tao giữ mày là vì mẹ bạn muốn mày. Tao chưa bao giờ muốn mày. Bây giờ cô ấy đã ra đi, mày cũng có thể ra đi. "

Nước mắt tràn ngập trong mắt tôi và như chỉ chực chờ rơi. Tôi buộc nó phải rơi sau cái chớp mắt. "Không... Không, tôi 17 tuổi rồi! Làm ơn, ông không thể đuổi tôi ra ngoài!! Tôi không có nơi nào để đi, không có gia đình, không có bạn bè, làm ơn."

Ông ấy cười khúc khích và lấy đồ uống từ chai bia của mình. "Có vẻ như tao đã cho mày cơ hội? Mày đã phạm sai lầm khi ý kiến với tao. Mày biết rất rõ cuối cùng điều gì sẽ xảy ra mà. "

Không có ích gì. Tôi biết rằng ông ấy đang nghiêm túc. Tôi biết rằng tôi sẽ không được chào đón trở lại đây, nhưng nó chỉ khiến tôi cảm thấy tồi tệ hơn, ông ấy đã nói rõ rằng tôi không được chào đón trở lại.

"Nếu tao từng, nghe, hoặc nhìn thấy, mày đến gần ngôi nhà này, tao sẽ tìm cho ra mày, và bắn chết mày. Giờ mày hiểu chưa, Travis? "

Tôi buộc mình phải gật đầu.

"Tuyệt! Vậy, hãy đóng gói đống đồ chết tiệt của mày, và cút khỏi nhà tao. Mày có 10 phút. Nếu mày không đi trong 10 phút, mày chết với tao." Ông ấy mỉm cười, bước vào phòng khách, ngồi xuống và nhìn đồng hồ. "10 phút của mày đã bắt đầu."

__________

Tôi bước ra khỏi nhà, tâm trí tôi tràn ngập sương mù. Phillip đã nói với tôi tuần này rằng bố mẹ cậu ấy sẽ trở lại trong vài tuần, vì vậy cậu ấy không phải là một lựa chọn. Đầu tôi đang mông lung. Tôi không biết có phải vì nó đang la hét, bị la hét, hay nếu có thể, chỉ có thể, một chai bia thực sự đã đập vào đầu tôi. Ông ấy đã ném một cái vào tôi khi tôi vừa bước ra khỏi nhà. Tôi thậm chí còn không quan tâm vì tôi đã khóc trong suốt thời gian tôi đóng gói. Chưa kể tôi đã rất sợ hãi khi ông ấy nói rằng ông ấy sẽ bắn tôi nếu tôi không rời đi. Vì vậy, tôi đang ở đây, đi bộ trong bóng tối, lúc 10 giờ tối, không nơi chết tiệt để đi. Vì vậy, tôi đi bộ đến công viên, ngồi xuống xích đu với chiếc túi của tôi dựa vào giá đỡ kim loại, và rồi tôi bắt đầu khóc hết nước mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro