Chương 106

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế giới này có rất nhiều hạn chế như những điều cấm kỵ và những bí mật,

Có quá nhiều người không thể đoán trước được những biến cố sẽ xảy ra với mình và họ tự nguyện buông bỏ.

Xoay người một cái, có lẽ bạn đã bỏ lỡ một đời,

Cần tới rất nhiều năm về sau, mới có thể hiểu thấu tất cả, chỉ cần ra sức thực hiện và nỗ lực hoàn thành,

Có lẽ mọi thứ sẽ tốt hơn, nhưng số phận lại như một trò đùa mà chúng ta không thể chống lại được

Thượng Đế chỉ cần chớp mắt một cái, một cái chớp mắt duy nhất sau những đám mây.

Tất cả mọi kết cục,

Đều đổi thay hoàn toàn...

-----------

An Vũ Ân xuất hiện giống như một loại vũ khí hạt nhân, nháy mắt biến tất cả mong muốn tốt đẹp của Thoại Mỹ thành tro tàn, đau, chuyện kia đã đạt được, còn lại chỉ có chết lặng.

Cô kinh ngạc đứng ở nơi đó, tâm hồn cũng dần dần phiêu du, vô số lần, cô đều nghĩ tới rốt cuộc hình dáng của An Vũ Ân như thế nào, mà hôm nay, cô nhìn thấy cô ấy cao ngạo đứng chung một chỗ với Kim Tử Long, hoàn mỹ giống như đang đứng cùng với người yêu, trái tim, không phải đố kị, không phải ghen, mà là đau đớn như bị rạch nát ra, chỉ đau và rất đau!

Không chỉ có Thoại Mỹ, mà ngay cả Lãnh Thiên Dục, Hoàng Ngạn Tước và Cung Quý Dương cũng kinh ngạc đứng dậy!

Mà giờ khắc này, Kim Tử Long đứng ở trên sân khấu, trong lòng quay cuồng, cơ thể cường tráng của anh trở nên cứng đờ.

"Mời tiên sinh giao quyền cho cho tiểu thư Rayne !" Người chủ trì cũng phát hiện không khí có gì không đúng, vội vàng giảng hòa nói.

Mắt Kim Tử Long vô tình nhìn ký hiệu từ thiện trong tay, anh cũng không tiến lên, chỉ cứng ngắc đứng ở đó, đáy mắt sâu nghe theo ý nghĩ trong lòng anh.

"Kim tiên sinh?" Người chủ trì tiến lên nhẹ nhàng nhắc nhở Kim Tử Long.

An Vũ Ân nhìn Kim Tử Long cười khanh khách, tình cảm trong mắt không cần nói cũng biết, cô chủ động đi lên trên, nhẹ giọng nói vào microphone trước mặt: "Tôi rất vui mừng vì có thể trở thành người phát ngôn từ thiện của công trình chấn động thế giới càng khiến tôi vui hơn, cuối cùng tôi cũng gặp được người bạn cũ, có phải không, Kim Tử Long?"

Giọng nói mêm nhẹ giống như nước ấm, nói xong, cô ta đi tới bên cạnh Kim Tử Long, bàn tay nhỏ bé nắm lấy cánh tay anh, động tác vô cùng thân mật khiến mọi người ở đây nghi ngờ mối quan hệ giữa hai người.

Hành động kia của cô hoàn toàn tạo ra sóng to gió lớn ở trước mặt truyền thông, ngay sau đó, ánh đèn flash bắt đầu điên cuồng, không ngừng chớp nháy.

Thoại Mỹ cách đó không xa cũng sợ ngây người, môi cô run run nhìn mọi thứ diễn ra trên sân khấu, bàn tay nhỏ bé không tự giác nắm chặt lại, trái tim, đau quá đau quá.

"Thoại Mỹ, em- --- không sao chứ?"

Vẫn đứng ở phía sau Thoại Mỹ, Kim Tử Long tiến lên từng bước, nhẹ giọng hỏi, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra vẻ quan tâm sâu sắc.

Lúc này Cung Quý Dương cũng đã đi tới, hắn hơi nhíu mi lại, đáy mắt cũng lướt qua một chút đau lòng nhìn cô, nhẹ giọng nói: "Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, Thoại Mỹ, em phải tin Tử Long! Nhưng anh nghĩ bây giờ em nên trở về khách sạn nghỉ ngơi trước, sắc mặt của em cực kì khó coi!"

Trong tất cả những người ở ơi này, chỉ có một mình Cung Quý Dương biết Thoại Mỹ mang thai, bởi vậy, hắn có chút lo lắng chuyện xảy ra bất ngờ này sẽ ảnh hưởng tới thân thể khỏe mạnh của Thoại Mỹ.

"Anh yên tâm đi, tôi không sao!" Thoại Mỹ cố gắng thể hiện vẻ mặt tươi cười rực rỡ, lại không thể che dấu được đôi môi đang khẻ run, cô cố gắng hết sức để mình thả lỏng một chút, thoải mái chút, sự kiên định ẩn trong đôi mắt đẹp nhìn về phía Kim Tử Long đang đứng.

Không sai, lời nói vừa rồi của Cung Quý Vương đã nhắc nhở cô, Tử Long cũng kinh ngạc khi thấy An Vũ Ân xuất hiện, không phải sao? Cô đang lo lắng cái gì thế? Cô phải tin Tử Long chứ, đúng không?

Nhưng khi cô nhìn thấy hai người đứng trên sân khấu tỏ ra vô cùng thân mật như vậy thì cô vẫn có cảm giác tức giận.

"Thoại Mỹ, anh lập tức đưa em quay về khách sạn!" Kim Tiểu Long không nhịn được, hắn không nói hai lời, lập tức kéo bàn tay nhỏ bé của Thoại Mỹ, cương quyết nói.

"Tiểu Long!" Thoại Mỹ muốn nói gì nhưng lại thơi, cô liếc mắt nhìn Kim Tử Long đứng trên sân khấu, thực ra cô còn có rất nhiều lời muốn nói với anh.

Cô muốn nói cho Kim Tử Long biết, cô rất yêu thương anh, cô muốn nói cho Kim Tử Long biết, cô tin tưởng anh yêu cô, cô muốn nói cho Kim Tử Long biết, sau đó không lâu anh sẽ được làm bố....

Nhưng đối mặt với tình huống như vậy, đứng trước sự xuất hiện của An Vũ Ân, làm sao cô đủ dũng khí để nói?

Nếu Kim Tử Long thật sự yêu cô, như vậy cho dù An Vũ Ân có xuất hiện, cũng sẽ không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống của cô, nhưng nếu trong lòng Kim Tử Long vẫn không thể quên được An Vũ Ân, như vậy chuyện cô mang thai chỉ khiến Tử Long càng thêm khó xử mà thôi.

Cô thương anh, cho nên cô không muốn nhìn thấy anh khó xử.

Nghĩ đến đây, Thoại Mỹ than nhẹ một tiếng, cố nén tất cả đau đớn trong lòng, nói:

"Tiểu Long, đưa em trở về khách sạn đi!"

Hành động kia của An Vũ Ân cũng không khiến cho Kim Tử Long có phản ứng gì, ngược lại khi bóng lưng Thoại Mỹ rời đi, trái tim Kim Tử Long như bị khoét rỗng, anh hận không thể lập tức tiến lên giữ chặt Thoại Mỹ, ôm chặt cô vào lòng.

Nhìn bóng dáng Thoại Mỹ biến mất ở trong tầm mắt của mình, đáy mắt anh đột nhiên tối sầm lại.

Chỉ thấy Kim Tử Long nhanh chóng khôi phục vẻ mặt trước sau như một, hất bàn tay nhỏ bé của An Vũ Ân đang đặt ở trên cánh tay mình ra.

"Tôi nghĩ nghi thức giao quyền này tạm thời phải hủy bỏ, sau ngày hôm nay, tổ truyền thông của Kim thị sẽ cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng!"

Giọng nói trầm thấp mà lạnh lẽo vang lên ở microphone, vẻ mặt cương nghĩ, hoàn toàn tìm không thấy bộ dạng kinh ngạc vừa rồi, bình tĩnh giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Tất cả khách quý đứng phía dưới và truyền thông nhanh chóng hít một hơi lạnh, hôm nay, cuối cùng bọn họ cũng đã nhìn thấy Kim Tử Long điên cuồng và thay đổi thất thường trong truyền thuyết, lúc nảy vừa nhóm lên ngọn lửa tình yêu vừa ôn hòa nhã nhặn, hiện tại lại nhanh chóng thay đổi thành người khác, điểm quan trọng ở đây là, anh mạnh mẽ ép buộc thay đổi quy trình của bữa tiệc.

"Tử Long, anh..." Nụ cười xinh đệp trên khuôn mặt An Vũ Ân hoàn toàn biết mất thay vào đó là sự kinh ngạc, cô tuyệt đối không ngờ Kim Tử Long sẽ hành động như vậy.

"Rất xin lỗi!" Sau khi nói ba chữ ngắn gọn này với cô, Kim Tử Long lững thững đi xuống phía dưới.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro