Chương 107

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thoại Mỹ đứng ở trước cửa sổ, lẳng lặng, giống như một bức tượng thủy tinh xinh đẹp, tóc xoăn dài mềm mại bao trùm cả cơ thể nhỏ nhắn của cô, giống như người yêu đang bảo vệ tâm hồn yếu ớt của cô.

Long, anh yêu em, phải không?

Cắn chặt cánh môi đỏ mọng, chịu đựng cảm giác trống rỗng trong lòng.

Một cánh tay lớn khẽ phủ lên đầu vai Thoại Mỹ, mang theo sự an ủi.

"A?" Thoại Mỹ kinh ngạc thiếu chút nữa kêu thành tiếng, vẫn đắm chìm trong thế giới của mình nên cô không nghe thấy tiếng mở cửa phòng.

Ngón tay thon dài của người đàn ông nhẹ nhàng lướt qua vết cắn trên cánh môi mềm mại của Thoại Mỹ, trong mắt chứa đựng sự luyến tiếc và yêu thương thật sâu: "Cô bé không nghe lời, không phải anh đã nói em làm như vậy anh sẽ đau lòng sao?"

"Long? !"

Thoại Mỹ không thể tin, nhìn người đàn ông bên cạnh mình, lập tức, ánh mắt sáng ngời, nỗi u buồn trong lòng liền biến mất, cô nhanh chóng nhào vào trong ngực của anh: "Long!"

Trong giọng nói dịu dàng mang theo sự vui mừng, làm cho trái tim của Kim Tử Long co rút.

"Cô bé ngốc, sao lại chạy về khách sạn trước?" Anh đắm chìm trong sự cưng chiều vỗ về tóc cô, trong giọng nói không hề có ý trách cứ.

Mặt Thoại Mỹ hơi đỏ lên: " Rất xin lỗi, Long, em..."

Cô không biết nên nói như thế nào.

"Mỹ Nhi ——" Kim Tử Long nhìn thấy sự bi thương ở trong đôi mắt Thoại Mỹ, nhẹ nhàng mở miệng nói.

Thoại Mỹ ngẩng đầu nhìn Kim Tử Long, trong đôi mắt dạt dào tình cảm dường như có thể làm tan chảy tất cả những thứ lạnh lẽo cứng nhắc.

“Mỹ Nhi, em có tin anh không?” Kim Tử Long nhìn Thoại Mỹ trìu mến, chậm rãi nói.

Thoại Mỹ nhìn khuôn mặt cương nghị của người đàn ông trước mắt, cô có thể nhìn thấy tình yêu nồng đậm trên gương mặt anh.

Cô nặng nề gật đầu: “Long, anh không cần giải thích với em cái gì, bởi vì bất kể anh làm gì, em đều tin tưởng anh!” Một câu ngắn ngủn thể hiện tình yêu không hề hối hận.

Trái tim Kim Tử Long nhanh chóng bị hạnh phúc bao vây. Thoại Mỹ dịu dàng và luôn tin tưởng anh, cô gái như vậy, làm sao anh có thể không yêu được chứ!

Ôm cô vào trong lòng, nâng niu quý trọng giống như sợ rằng buông lỏng tay cô sẽ biến mất.

“A….” Mất một lúc lâu sau, Thoại Mỹ dường như nhớ ra điều gì, thấp giọng kêu một chút.

“Làm sao thế?” Kim Tử Long khẩn trương hỏi.

Thoại Mỹ bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, vội vàng hỏi: “Long, sau khi anh trở về, bữa tiệc vẫn chưa kết thúc phải không?”

Trên lông mày của cô xuất hiện sự sầu lo nhàn nhạt, nếu thật sự là như vậy, Kim thị sẽ trở thành chủ đề của giới truyền thông.

Kim Tử Long giả vờ giận dỗi nhíu mày một chút, vươn tay chỉ chỉ vào chóp mũi của cô: “Cô gái, hiện tại điều em nên quan tâm không phải chuyện này!”

“Vậy là cái gì?” Thoại Mỹ khó hiểu hỏi, chẳng lẽ còn có chuyện quan trọng hơn việc này sao?

Kim Tử Long cười, lập tức chỉ vào chính mình.

“Làm sao vậy?” Thoại Mỹ lại nghi ngờ.

“Cô bé, em chưa nói câu nào đã rời hội trường trở về khách sạn, chẳng lẽ không biết anh sẽ lo lắng ư? Em không chịu trách nhiệm vì hành vi làm tổn thương anh à!” Kim Tử Long tỏ vẻ đau đớn nói.

Thực ra, lời của anh không giả một chút nào, thời điểm anh nhìn thấy Thoại Mỹ xoay người bỏ đi, cũng không tự chủ được, đi theo cô, cho dù anh ở lại bữa tiệc, trong lòng cũng không hề cảm thấy vui mừng.

Thoại Mỹ nhìn bộ dạng của Kim Tử Long, buồn cười đánh anh một cái: “Thật là, rất giống một cậu bé! Rốt cuộc là ai làm cho ai tổn thương đây? Là ai thấy tình nhân cũ ngay lập tức đã mất hồn mất vía?”

Cô đứng dậy, giả bộ như ghen tuông xoa thắt lưng nói.

Kim Tử Long cũng đứng lên, thân hình cao lớn hoàn toàn che lấp cô, anh thích nhìn bộ dáng ghen tuông của cô, bởi vì ít nhất lúc cô như vậy anh có thể thả lỏng tâm trạng một chút, nếu Thoại Mỹ không có phản ứng gì, ngược lại anh sẽ sợ hãi.

“Cô bé, lại biến bị động thành chủ động, xem ra anh chưa dạy dỗ em thật tốt!” Kim Tử Log nhanh chóng khiêng Thoại Mỹ trên vai, sang sảng cười to.

“Long, thả em xuống! Rất cao, rất chóng mặt!” Giọng nói phản kháng của Thoại Mỹ đã biến mất ngay sau đó vì đôi môi nóng rực của Kim Tử Long đã phủ lên môi cô.

Không khí lập tức thoải mái hẳn lên.

Một lát sau, vẻ mặt Thoại Mỹ ửng hồng, cô nằm trong ngực Kim Tử Long, ôm lấy cổ của anh, hỏi: “Thật sự không nghĩ hóa ra An Vũ Ân chính là người mẫu thế giới –Rayne! Đúng rồi, về chuyện cô ấy trở thành người phát ngôn từ thiện là như thế nào?”

Bàn tay to của Kim Tử Long nhẹ nhàng vỗ trên lưng cô, chỉ thản nhiên nói một câu: “Tổ truyền thông quốc tế đã thay người khác!”

“Vì sao?” Thoại Mỹ nhẹ nhàng đứng dậy, khó hiểu hỏi.

Tuy rằng sau khi cô nghe tin tức ấy, trong lòng trào lên cảm giác vui sướng nho nhỏ, nhưng dù sao An Vũ Ân cũng là người mẫu quốc tế nổi tiếng, tiếng nói của cô vẫn có trọng lượng tương đối thích hợp.

“Như vậy có thể khiến em quan tâm!” Kim Tử Long cố ý trêu Thoại Mỹ nói, anh suy nghĩ tinh tế hoàn toàn thấu hiểu tâm sự trong lòng cô.

“Anh thật sự rất đáng ghét, em đang nói chính sự với anh mà!” Thoại Mỹ đỏ mặt trừng mắt liếc anh một cái, nói:

Đáy mắt Kim Tử Long mỉm cười: “Được rồi, được rồi!” Anh vòng tay ôm Thoại Mỹ trở lại trong lòng, giống như cưng chiều cô gái nhỏ, nói.

“An Vũ Ân làm người đại diện cũng là mối lo ngại với Kim thị, bởi vì, hình tượng của cô ta không thích hợp.”

Thoại Mỹ khẽ gật đầu, thực ra lúc ban đầu cô định chọn người phát ngôn từ thiện là Glona, bởi vì hình tượng của cô ấy rất trong sáng, quan trọng hơn là, cô ấy có sự kết hợp trời sinh, mà An Vũ Ân thì quá nóng bỏng, không thích hợp với hình tượng này.

Kim Tử Long nhìn bộ dáng như đang nghĩ ngợi của Thoại Mỹ, lập tức cười xấu xa: “Như vậy em yên tâm rồi chứ! Cả đời này sẽ không có người nào có thể theo bên cạnh em cướp anh đi rồi nhé!”

Thoại Mỹ nghe xong, trong nháy mắt cô cảm thấy xúc động và hạnh phúc vô cùng, cô tươi cười nói: “Có người nào yêu thích anh à!”

“Cô bé nói dối!” Kim Tử Long cưng chiều hôn lên môi của cô.

Thực ra, anh không nói cho Thoại Mỹ  một việc, đó chính là, An Vũ Ân mất tích lâu như vậy sau đó đột nhiên lại xuất hiện, điều này khiến anh có cảm giác nghi ngờ.

---------------------

An Vũ Ân cô đi ra điiiiiiiiii

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro