Chương 108

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu như đã có cuộc gặp gỡ trong thơ

Nên giống như kết thúc ảo mộng

Không cần nói em

Làm sao để nén nước mắt khi vẫy tay

Hãy để tất cả....

Em giả bộ mỉm cười mạnh mẽ trong giấc mơ của anh. . . . . .

----

Đêm, đã rất khuya, yên tĩnh, chỉ còn ánh trăng tỏa ra ánh sáng, những ngôi sao phát ra ánh sáng nhàn nhạt êm dịu chiếu vào người đang nằm trong phòng khách sạn.

Thoại Mỹ thật sự không nỡ ngủ, lông mi thật dài run rẩy theo hô hấp nhợt nhạt, tựa như cánh bướm xinh đẹp xào xạc giữa gió mùa thu, giống như đang chìm trong mơ.

Kim Tử Long xử lý xong công việc, trở lại phòng ngủ, khi anh phát hiện Thoại Mỹ cuộn tròn trên giường giống như chú mèo thì cố ý bước nhẹ chân.

Gần đây Thoại Mỹ ngày càng ham ngủ, cứ đến buổi tối đã buồn ngủ không chịu được, nhìn dáng ngủ của cô đáng yêu như vậy, anh muốn quấy rầy cô cũng không đành lòng.

Sau khi tắm xong, ngay khi Kim Tử Long muốn lên giường đi ngủ, lúc này, tiếng di động lập tức vang lên.

Anh nhíu mày lại, xong khi Thoại Mỹ Ngủ say trên giường, sợ làm phiền cô, đi tới phòng khách nghe điện thoại.

" Ai vậy?" Giọng nói trầm thấp không có một chút tình cảm.

" Tử Long!" Giọng nói mềm mại từ đầu dây bên kia vang lên.

Giọng nói quen thuộc làm cho thân hình cao lớn của Kim Tử Long cứng nhắc, một lát sau, anh mở miệng nói: " Vũ Ân..."

Ban đêm có chút hanh khô, Thoại Mỹ chảy mồ hôi nhiều nên tỉnh lại từ giấc mơ, cô hít từng ngụm khí, hoảng sợ vì vừa gặp cơn ác mộng, sau đó mới buông lỏng một chút.

Đêm nay cô ngủ không ngon, liên tiếp gặp ác mộng.

Theo bản năng tầm mắt cô lướt xung quanh, anh còn chưa trở về à, Thoại Mỹ nhìn đồng hồ, đã qua mười hai giờ, chắc anh còn đang xử lý công việc.

Nhẹ nhàng xuống giường, khi cô đi vào phòng khách liếc mắt một cái thì nhìn thấy trên mắc áo có treo áo khoác và caravat của anh, trong lòng ngạc nhiên, đấy là trang phục mà Tử Long mặc hôm nay, chẳng lẽ anh đã về nhà rồi lại ra ngoài sao?

Cơn buồn ngủ hoàn toàn chấp dứt, Thoại Mỹ mặc quần áo tử tế, đi vào quán cả phê tao nhã dưới khách sạn, vừa ngồi xuống không lâu, người phục vụ nhiệt tình, nhanh chóng đi tới.

" Tiểu thư, cô dùng gì?"

Thoại Mỹ ẩn chứa nụ cười nhàn nhạt gọi một chút điểm tâm và đồ uống, thật ra, chủ yếu là cô không có tâm trạng ăn uống, không nhìn thấy Kim Tử Long, trong lòng cô luôn hoang mang và rối bời.

" Sao hôm nay có một mình cô tới? Vừa nãy tôi nhìn thấy Kim tiên sinh đi cùng một người mà!" Người phục vụ bưng đồ lên nói, dù sao ở trong này, ít ai có khả năng không biết Kim Tử Long và Thoại Mỹ là ai.

Trong mắt Thoại Mỹ hiện lên một tia nghi ngờ, cô nhẹ giọng hỏi: " Anh...vừa mới nhìn thấy Kim tiên sinh?"

Người phục vụ gật đầu:" Đúng vậy, tôi vừa mới thấy Kim tiên sinh đi về phía bờ biển:"

Thoại Mỹ nghe xong, tay run run, không cầm chắc chén trà thủy tinh khiến chén trà rơi xuống đất, vỡ tan....

Đêm, bờ biển càng thêm tĩnh lặng, trong không khí còn có xen lẫn cả mùi vị của nước biển, mang theo chút cảm giác bất an,

Ánh trăng kéo dài thêm thân hình cao lớn của Kim Tử Long trên bờ cát, khi anh thấy người phụ nữ đang ngồi trên bãi cát thì đột nhiên trái tim anh đập mạnh. (Nè nè còn Mỹ Mỹ của em thì sao???)

“Vũ Ân?” Giọng anh vang lên, rồi nhanh chóng bị tiếng sóng biển hút đi.

Bỗng nhiên người phụ nữ xoay quanh người, ánh trăng trong sáng chiếu thẳng lên người cô ta, vừa xinh đẹp lại tràn ngập sự quyến rũ.

“Tử Long...“ Giọng nói của cô ta hơi run rẩy, lập tức, đứng dậy, chậm rãi đi về phía Kim Tử Long đang đứng cách đó không xa.

Kim Tử Long nhìn thấy An Vũ Ân càng ngày càng lại gần mình, tình cảm trong lòng vốn phức tạp, nay gặp lại cô, tự nhiên trong lòng thấy xúc động, đồng thời trái tim anh lại thấy áy náy, bởi vì với việc cô mất tích anh hầu như chẳng quan tâm tới, người này không phải là người lúc trước anh từng yêu cuồng nhiệt.

Anh thật không ngờ đêm nay An Vũ Ân lại chủ động gọi điện thoại cho anh, đã ngồi ở bờ biển đợi anh lâu như vậy, suy nghĩ lại dù sao mình cũng nên đồng ý hẹn gặp, tuy rằng anh không biết cuối cùng mình nên lấy thân phận gì và tình cảm nào để đối mặt với người phụ nữ này.

“Nhiều năm không gặp, em...có khỏe không?” Kim Tử Long khó khăn tìm cách nói ra một câu như thế, dù sao hai người đã từng thích nhau, sao có thể nói quên là quên ngay được.

Chỉ là, gặp lại cô, anh lại phát hiện trái tim mình đã có thể đập chậm rãi yên ổn trở lại.

An Vũ Ân đi đến bên cạnh Kim Tử Long, đôi mắt dạt dào tình cảm nhìn anh không hề chớp mắt, dần dần trong mắt bắt đầu chứa đầy nước mắt.

“Đã không còn anh bên cạnh sao em có thể khỏe mạnh được?” Cô ta nhẹ nhàng mở miệng nói, giọng nói chứa đầy sự thê lương và đau buồn.

Kim Tử Long nhìn bộ dạng hai mắt đẫm lệ của An Vũ Ân, trong lòng thấy hơi chut xót, anh cuối đầu nói: “Nhiều năm như vậy, em đã đi đâu?”

An Vũ Ân buồn bã cười, nước mắt rơi đến bên môi: “Em đi tới nhiều noi, giống như một người lang thang, nhưng mỗi khi đi qua một nơi, trong lòng lại nhớ đến anh nhiều hơn một chút, em... từ trước đến nay căn bản là em không quên được ann"

Kim Tử Long nghiêm mặt, một lát sau, anh nhẹ nhàng nói: “Vũ Ân, mọi chuyện đều qua rồi, quan trọng là về sau, em có tính toán gì không?”

An Vũ Ân không trả lời câu hỏi của anh, mà chỉ nhẹ giọng hỏi: “Tử Long, anh ghét bỏ em à? Anh vẫn không chịu tin lời nói lúc trước của em, ở trong lòng anh, em thực sự vẫn là người như thế ư?”

Giọng cô vang lên mang theo chút kích động.

“Em hiểu nhầm rồi, anh không ghét bỏ em, chỉ là sự việc lúc trước xảy ra quá đột ngột, anh...“ Kim Tử Long than nhẹ một tiếng, muốn giải thích, nhưng lại không biết nên làm thế nào để an ủi cô.

Dù sao cũng là nhà họ Kim có lỗi với cô.

An Vũ Ân nhẹ nhàng xoay người, quay mặt về phía biển rộng lớn, lau đi giọt nước mắt trên khóe mi, tỏ ra vui vẻ nói: "Tử Long, anh còn nhớ rõ khung cảnh lần đầu tiên anh đưa em đến bờ biển không? Đó là lần duy nhất em cảm thấy hạnh phúc!"

Nói xong, cô quay sang, con ngươi tràn đầy hạnh phúc nhìn Kim Tử Long đứng ở phía sau.

Kim Tử Long không nói gì, chỉ gật đầu.

"Anh còn nhớ rõ lần đấy anh nói gì với em không?" An Vũ Ân ngẩng đầu, nhẹ giọng hỏi.

Cơ thể cường tráng của Kim Tử Long ẩn đi vẻ cứng đờ, đáy mắt lưu lại hình ảnh An Vũ Ân xinh đẹp, anh mở miệng lần nữa nói: " Nhớ rõ!"

An Vũ Ân nghe thấy anh nói câu này thì vô cùng hạnh phúc, cô ta nhẹ nhàng cười, tiến lên trước, chầm chậm kéo bàn tay to của Kim Tử Long, nhìn thẳng vào ánh mắt của anh nói: "Ở bờ biển, anh từng nói với em..."

"Vũ Ân, anh muốn em làm cô dâu của Kim Tử Long, từ nay về sau, anh sẽ là toàn bộ hạnh phúc của em!" Kim Tử Long lặp lại trôi chảy không sót một từ nào lời nói mà năm đó anh đã nói với cô ta, biểu cảm trên mặt cũng chăm chú.

An Vũ Ân chậm rãi nở nụ cười, giống như một đóa hoa đêm xinh đẹp, diễm lệ: " Tử Long, anh nhớ rõ, thật sự anh nhớ rất rõ!" Trong lòng Kim Tử Long có chút không nỡ: "Đúng, những việc xảy ra trong quá khứ của chúng ta, anh đều nhớ rõ!"

Làm sao anh có thể quên tất cả những việc ấy, nói chính xác hơn anh đã ghi nhớ ở trong lòng, lúc đó An Vũ Ân mất đi người thân duy nhất, anh cảm thấy bất lực và thông cảm cho cô, vì thế anh đưa cô tới bờ biển, nói ra những lời kia.

"Tử Long, cảm ơn anh vì vẫn còn nhớ rõ tất cả, nhưng bây giờ, ở bên cạnh anh lúc này là một người phụ nữ xinh đẹp, cô ấy sẽ là người tiến vào trong trái tim anh..."

An Vũ Ân không nói được nữa, đôi mắt tràn ngập nước mắt ở dưới ánh trăng lại càng thêm xinh đẹp, duyên dáng và bi thảm.

"Vũ Ân, rất xin lỗi, là anh đã phụ em!" Trên khuôn mặt lạnh lùng kiên định của Kim Tử Long hiện lên sự ngấm ngầm chịu đựng, dù sao đây đã từng là người phụ nữ mà anh yêu thương, ít nhất trong khoảng thời gian trước kia, ở trong tim của anh, cô cũng là người đặc biệt.

“Không, Tử Long, không cần nói xin lỗi em, thực ra, em đã sớm biết kết quả sẽ như vậy, tại em vẫn cứ không cam tâm, đêm nay, em chỉ muốn ngắm anh, cũng không phải muốn quấy rầy cuộc sống của hai người, là em nên xin lỗi anh mới đúng…”

Giọng nói của An Vũ Ân nghẹn ngào, cô ta chầm chậm ngồi xuống bờ cát, bờ vai mềm mại run run trong vô vọng.

“Vũ Ân…” Kim Tử Long nhìn thấy bộ dạng An Vũ Ân như vậy, trong lòng tự nhiên cũng thấy rất khó chịu, anh đi tới trước mặt cô ta, ngồi xuống, bàn tay to cứng đờ ôm lấy bờ vai cô ta, ý muốn an ủi cô ta.

“Tử Long…” Hơi thở quen thuộc của Kim Tử Long khiến An Vũ Ân xúc động nhào vào trong ngực anh.

“Vũ Ân!” Kim Tử Long lập tức kéo thân thể cô ta ra khỏi ngực mình: “Đã khuya rồi, anh đưa em về, được không?”

Anh lại không có thói quen thân thiết với cô ta như vậy.

An Vũ Ân nhìn Kim Tử Long lạnh nhạt với mình, vừa định nói cái gì đó, khóe mắt nhanh chóng nhìn thấy một bóng hình cách đó không xa, bởi vì Kim Tử Long quay mặt ra biển rộng lớn, tất nhiên anh sẽ không thể nhìn thấy bóng dáng đó.

Lập tức, An Vũ Ân lau nước mắt, ngẩng đầu cố gắng tìm cách mỉm cười, vì vừa mới khóc nên giọng nói trở nên khàn khàn: “Tử Long, có thể cho em cảm nhận hơi ấm từ lồng ngực của anh được không? Chỉ một lần thôi, một lần thôi là được rồi!”

Bộ dáng đau đớn đáng thương của cô ta khiến Kim Tử Long đau lòng một lúc, vì trong lòng còn áy náy với cô ta, cho nên đồng ý.

An Vũ Ân nằm ở trong ngực anh, hai tay ôm chặt gáy của Kim Tử Long, thân thể mềm mại dán vào phía trên ngực của anh: “Tử Long, ôm chặt em được không, xin anh?”

Đôi mắt Kim Tử Long lướt qua một tia do dự, sau đó, từ từ vươn cánh tay, cứng ngắc ôm lấy thân thể của cô ta. (Trời ơi Mỹ Mỹ của tui giận rồi kia ở đó mà ôm ấp)

“Tử Long, Tử Long!” An Vũ Ân tham lam hưởng thụ hơi thở dễ chịu trên người Kim Tử Long, cô ta phát hiện bóng dáng đứng cách đó không xa đang cảm thấy kinh sợ không thôi, thì đôi mắt hiện lên một chút sảng khoái.

Thoại Mỹ!

Không sai, dựa vào trực giác của phụ nữ, cô ta chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra bóng dáng kia là Thoại Mỹ! Đúng là đại tiểu thư con nhà có giáo dục, chỉ dựa vào cô mà dám đấu với tôi à? Cô lấy gì để đấu với tôi?

Một lát sau, Kim Tử Long nhẹ nhàng đẩy An Vũ Ân ra: “Em ở đâu? Đêm đã khuya, anh đưa em về!”

Dù sao cô ta cũng là một cô gái, đã trễ thế này, anh cũng không yên lòng.

An Vũ Ân nghe lời gật đầu, giữ cánh tay Kim Tử Long đứng lên.

“Đi thôi, anh đi lấy xe!” Nói xong, Kim Tử Long bước về phía trước.

An Vũ Ân đi theo phía sau, nhìn bóng lưng cao lớn của Kim Tử Long!

“A….” Cô ta khẽ kêu một tiếng.

“Làm sao vậy?” Kim Tử Long đi phía trước quay đầu lại, nhìn khuôn mặt đau đớn của An Vũ Ân.

“Chân của em… đau quá!” An Vũ Ân đưa tay chỉ vào chỗ mắt cá chân, giọng nói mềm mại khiến người ta đau lòng.

Kim Tử Long hơi nhíu mày lại, anh dừng một chút, sau đó đi đến bên cạnh cô ta: “Đến đây, dựa vào cánh tay của anh, đi thử xem!” Ngay sau đó, anh vươn bàn tay to về phía cô ta.

An Vũ Ân nhìn bàn tay to đầy mạnh mẽ của Kim Tử Long: “Cảm ơn anh, Tử Long!” Sau đó bàn tay nhỏ bé cầm lấy bàn tay to lớn của anh, thử bước đi hai bước, nhưng vì đau đớn mà mày nhíu lại thành nếp uốn.

“Đau lắm à?” Kim Tử Long nhẫn nại hỏi, khuôn mặt giống như điêu khắc hiện lên sự quan tâm nhàn nhạt.

An Vũ Ân ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt Kim Tử Long như biển sâu, gật đầu, tay nhỏ bé không ngừng xoa mắt cá chân, vẻ mặt rất đau khổ.

Kim Tử Long nâng cổ tay nhìn đồng hồ, trong ánh mắt hiện lên vẻ không kiên nhẫn, cứ theo tình huống này, không biết sẽ chậm trễ đến bao giờ, bởi vì anh nghĩ tới thói quen ngủ của Thoại Mỹ, cô bé này đã tạo thành thói quen ngủ ở trong ngực của anh, nếu tỉnh lại mà không thấy anh khẳng định sẽ không ngủ được.

Nghĩ đến đây, tim anh sẽ dâng trào cảm giác yêu thương.

Ngay sau đó, anh nhẹ nhàng kéo thân thể An Vũ Ân, nâng lên cao: “Sau khi trở về dùng nước nóng chườm một chút, nếu vẫn không khỏi thì nhớ phải đi gặp bác sĩ!”

Tiếng nói trầm thấp vang lên, mang theo sự điềm tĩnh làm cho lòng người phụ nữ nào đó kinh sợ.

Nói xong, anh ôm cô ta đi về phía ô tô.

An Vũ Ân nằm ở trong lòng anh dùng sức gật đầu, hai tay vòng qua cổ anh lại thông qua bờ vai của Kim Tử Long nhìn về phía bóng dáng đang đứng ở trong bóng tối kia.

Môi, đang tỏ ra ưu buồn đột nhiên nhếch lên.

--------

Là anh tự chuốc họa vào thân thôi. Đàn ông các người đúng là không đáng tin, xấu xa, đáng chết.

Chỉ có phụ nữ mới mang lại hạnh phúc cho nhau mà thôi haha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro