Chương 109

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỗi người phụ nữ là một thiên sứ, khi thiên sứ rơi vào lưới tình, thì sẽ bị gãy cánh rơi xuống trần gian, một lòng một dạ yêu thương người đàn ông cô ấy yêu, yêu đến mức không có đường lui, yêu đến vạn kiếp bất phục, dù cho bị tổn thương, cũng không oán không trách, bởi vì, các cô đã không còn cánh để bay lên thiên đường. . . . . .

---------

Thoại Mỹ không biết mình trở lại khách sạn như thế nào, cô chỉ biết, sau khi nhìn thấy những gì xảy ra ở bên bờ biển, lập tức toàn thân trở nên lạnh ngắt như băng.

Cô rất hận đôi mắt của mình, bởi vì cô không nghĩ mình sẽ phải chứng kiến cảnh tượng ấy, cô thấy Kim Tử Long ôm Vũ Ân, thấy Kim Tử Long không ôm chặt An Vũ Ân, thấy Kim Tử Long đưa An Vũ Ân nghênh ngang rời đi…

Dường như anh sẽ mãi mãi không trở về…

Máu từ từ đông lại, trái tim, giống như bị bàn tay mạnh mẽ bóp nghẹn, đôi mắt Thoại Mỹ mịt mờ nhìn đêm đen, không khóc, nhưng từ đầu tới chân đều lạnh toát, thậm chí cái lạnh đi tới từng tế bào bên trong cơ thể cô.

Cô không khóc, bởi vì cô nghe được âm thanh của trái tim mình đang rỉ máu…

Thoại Mỹ trở nên yên lặng, cứ ngây người ngồi bên giường như vậy, chờ, một mực chờ đợi, chờ Kim Tử Long trở về, chờ cái ôm quen thuộc mà ấm áp của anh!

Cô, cần phải tin tưởng anh đúng không?

Đêm càng khuya, hình như màn sương cũng trở nên dày hơn.

Lúc Kim Tử Long trở lại khách sạn, đã khoảng hai giờ sáng, trên khuôn mặt anh tuấn vương chút mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắng bước nhẹ vào phòng ngủ.

“Mỹ Nhi…” Kim Tử Long vừa đẩy cửa vào, đã nhìn thấy Thoại Mỹ ngồi lẳng lặng ở trên giường, tay ôm chiếc gối thật chặt, lập tức cơ thể cao lớn hơi ngập ngừng.

Thoại Mỹ như người trông mộng ngẩng đầu nhìn Kim Tử Long xuất hiện ở trước mắt mình, chẳng biết tại sao, từ lúc An Vũ Ân trở lại, cô luôn lo được lo mất.

“Long, anh… đã trở lại?” Thoại Mỹ khó khăn mở miệng nói.

Thật ra cô muốn hỏi vì sao giờ này anh mới về, thời điểm cô thấy được Kim Tử Long đưa An Vũ Ân nghênh ngang rời đi, dường như lòng cô trải qua vô số sự hành hạ, bọn họ sẽ đi đâu? Vì sao bây giờ anh mới quay lại?

“Mỹ Nhi, rất xin lỗi, anh về muộn!” Sau khi Kim Tử Long nhìn hai mắt Thoại Mỹ mịt mờ, nhanh chóng đau lòng rồi đi đến bên giường, bàn tay to duỗi ra, ôm thật chặt cơ thể mềm yếu của cô vào trong lòng mình.

Thoại Mỹ áp chế suy nghĩ muốn khóc trong đầu, cắn môi, để mặc Kim Tử Long đặt cô vào trong lòng anh, khi cô gần kề lồng ngực ấm áp của anh thì đúng lúc mùi nước hoa thoang thoảng như có như không lướt qua hơi thở của Thoại Mỹ.

Là nước hoa nhãn hiện Bijan!

Tuy rằng Thoại Mỹ không có thói quen dùng nước hoa, nhưng dù sao cô cũng xuất thân từ gia đình quyền quý, cho nên cũng nghiên cứu một chút về các loại nước hoa nổi tiếng trên thế giới, loại nước hoa Bijan này do nhà thiết kế trang phục Tất Dương điều chế, thuộc loại đắt nhất thế giới, có mùi ngào ngạt và huyền bí của phương Đông, mỗi lọ trị giá tới 300 đô la.

Trái tim, bỗng chốc thắt lại, đau quá.

“Mỹ Nhi, làm sao vậy?” Kim Tử Long cảm thấy cơ thể Thoại Mỹ rõ ràng cứng ngắc, nhanh chóng nghiêng về phía cơ thể cô, lo lắng hỏi.

Thoại Mỹ ngẩng ngơ nhìn đôi mắt Kim Tử Long, trong nháy mắt, cô lại cảm thấy chỉ cần ngắm anh như vậy, cũng đủ hạnh phúc.

“Không có gì, chỉ là… chỉ là em vừa gặp ác mộng, lúc tỉnh lại, lại phát hiện anh vẫn chưa trở về!” Cô vội vàng che đi đôi mắt bi thương, nhẹ giọng nói.

“Cô bé ngốc, tại sao không gọi điện cho anh?” Kim Tử Long nhìn ra sự ngổn ngang trong mắt Thoại Mỹ, trong lòng bỗng đau xót, vươn bàn tay to nhẹ nhàng xoa mặt cô.

Thoại Mỹ cụp mắt xuống, tay nhỏ bé nắm chặt ga trải giường: “Em sợ… em sợ làm phiền anh bàn luận công việc!”

Cô nghĩ một đằng nói một nẻo, mùi nước hoa kia thật sự rất nhạt, nhạt tới mức nếu không ngửi kĩ sẽ không hề ngửi thấy, nhưng, sự mẫn cảm của cô hoàn toàn có thể ngửi thấy!

Sao trên người anh lại có mùi nước hoa, chỉ vì cái ôm lúc nãy? Hay là…

Thoại Mỹ không dám nghĩ thêm nữa, bởi vì, cô sợ sẽ bị bức điên bởi chính những suy đoán vô căn cứ của

Kim Tử Long thở nhẹ một hơi, nhẹ nhàng giữ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nồng nàn tình cảm nói: “Cô bé ngốc, sao lại có chuyện còn quan trọng hơn chuyện của em được?”

“Anh… hôm nay bận rộn nhiều việc sao?” Thoại Mỹ thăm dò hỏi.

Trong mắt Kim Tử Long tối sầm lại, nhanh chóng nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, hôm nay công việc của vài chi nhánh tăng thêm, cho nên… phải xử lý lâu hơn một chút!”

Anh cố ý lược bỏ chuyện của An Vũ Ân, bởi vì, anh không hy vọng Mỹ Nhi sẽ nghi ngờ.

Thoại Mỹ kinh ngạc nhìn Kim Tử Long, cô nghe thấy âm thanh vỡ vụn trong lòng mình, anh nói dối! Anh lừa gạt cô!

“Mỹ Nhi…”

Sự tinh tế trong suy nghĩ của Kim Tử Long đã khiến anh phát hiện khuôn mặt của Thoại Mỹ có gì đó khác thường, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua bờ môi cô: “Em đang giận anh à?”

Anh hiểu lầm suy nghĩ trong lòng Thoại Mỹ, tưởng cô tức giận vì tỉnh lại không thấy mình.

Thoại Mỹ cố gắng nặn ra nụ cười, khẽ lắc đầu, sao cô có thể giận anh được, cô yêu anh mà.

“Nói cho anh biết, mơ thấy ác mộng về cái gì?”

Kim Tử Long thương tiếc nhìn ánh mắt cô, anh nên ở cạnh cô mới đúng, cho dù cô bừng tỉnh sau cơn ác mộng, sẽ không vô vọng như thế.

“Em… em mơ anh sẽ rời xa em!” Thoại Mỹ khẽ nói.

Kim Tử Long buồn cười, lắc đầu: "Cô bé ngốc, sao anh có thể rời xa em được, không phải anh đã nói rồi sao, em sẽ ở với anh suốt đời !"

Thoại Mỹ ngẩng đầu, trong mắt hiện lên nhiều vệt nước mắt.

Vệt nước mắt ấy bao vây chặt trái tim Kim Tử Long, trái ngược với An Vũ Ân, nước mắt Thoại Mỹ dường như luôn có thể đập vỡ mọi suy nghĩ của anh.

"Mỹ Nhi, ngoan! Đừng khóc, em khóc, trái tim anh sẽ rất đau!" Anh xúc động cúi người xuống, muốn hôn đôi môi đỏ mọng của cô.

Nhưng theo bản năng Thoại Mỹ không mở miệng.

"Mỹ Nhi?" Đáy mắt tối tăm của Kim Tử Long hiện lên một sự khó hiểu.

Thoại Mỹ bối rối đón nhận ánh mắt mù mịt của anh: " Anh.... anh chưa đi tắm, cả người đầy bụi bặm!" Cô vội vàng lấy đại một cái cớ, lúc anh muốn hôn cô thì cô lại liên tưởng tới cảnh Kim Tử Long hôn An Vũ Ân.

Cô sắp bị những suy đoán làm cho điên mất!

Kim Tử Long nâng mi, cả người đầy bụi bặm? Sao có thể thế được? Có thể cô cho rằng mình vừa mới trở về từ bên ngoài.

Nghĩ đến đây, đáy mắt anh mỉm cười, bàn tay to tùy ý xoa nhẹ đỉnh đầu cô:” Được, em ở ngoan ngoãn nằm ở trên giường chờ anh, anh đi tắm!”

Nhìn bóng lưng cao lớn Kim Tử Long, bỗng nhiên trong lòng Thoại Mỹ dâng lên cảm giác chua xót.

“Long” Cô nhanh chóng bước từ trên giường xuống, ôm lấy Kim Tử Long từ đằng sau lưng.

“Mỹ Nhi, sao vậy?” Cảm giác mềm mại sau lưng khiến Kim Tử Long không nhịn được muốn nhiều hơn nữa, anh xoay người, đặt cô vào trong lòng, giọng nói cũng trở nên vô cùng dịu dàng.

“Chúng ta về nước đi, bây giờ về luôn được không?” Thoại Mỹ nhẹ giọng khẩn cầu nói.

Đúng, dù chỉ một giây cô cũng không muốn ở lại nơi này, cô không muốn Kim Tử Long sẽ gặp mặt An Vũ Ân, cô không muốn mất anh!

“Bây giờ về luôn?” Đúng lúc này, lông mày Kim Tử Long nhíu lại thể hiện sự nghi ngờ, lập tức anh cúi người, dỗ cô nói: "Mỹ Nhi, bây giờ là rạng sáng, chờ sau khi bình minh lên chúng ta trở về nước, được không?” Trong giọng nói mang theo sự cưng chiều và khoan dung.

“Ngay khi trời sáng, lập tức rời khỏi nơi này!” Thoại Mỹ bướng bỉnh nói

“Được, nghe theo ý em, cô bé!” Kim Tử Long nói mang theo sự yêu thương như muốn khảm cô vào trong trái tim.

Lúc này khuôn mặt Thoại Mỹ mới hiện lên nụ cười tươi.

Ngay sau đó, cô bị Kim Tử Long ôm lấy.

"Long, anh muốn làm gì?” Cô hoảng sợ thở gấp.

“Giúp anh tắm.” Kim Tử Long xấu xa nói, ngay sau đó đi về phía phòng tắm.

“Mau thả em ra, cũng không phải đứa bé, tắm rửa còn cần có người giúp!” Thoại Mỹ phản đối nói

Nhưng, phản đối của cô chỉ khiến Kim Tử Long sang sảng cười to.

Ánh mặt trời ấm áp bao bọc mùi hoa nhàn nhạt, thấm vào trong không khí.

Thoại Mỹ, đi ra từ một cửa hàng đồ cổ, trong tay cầm “Khuynh quốc nhan”, bởi vì lúc trước hộp trang sức này có một chỗ bị hỏng, cho nên cô đưa cho chuyên gia xem xét một chút.

Trên mặt Khuynh quốc là đá quý rực rỡ dưới ánh mặt trời, tỏa ra ánh sáng vừa thanh cao vừa phong cách. Tuy là một món đồ quý giá, không hiếm, nhưng ngay cả ông Tôn cũng không tiếc lời khen ngợi.

Bỗng nhiên điện thoại trong tay vang lên, giọng nói vui vẻ và mừng rỡ.

Khi Thoại Mỹ nhìn đến tên người gọi đang gọi tới thì đáy mắt hiện lên sự vui mừng và tươi cười, cô nhận điện thoại:”Long!”

Bên trong giọng nói mềm mại của cô là hạnh phúc và nũng nịu của cô gái nhỏ.

“Mỹ Nhi, em đang ở bên ngoài?” Bên kia điện thoại vang lên giọng nói trầm ổn của Kim Tử Long.

“Đúng, em tới lấy Khuynh quốc nhan!” Thoại Mỹ sung sướng nói.

“Em ở nơi nào, anh gọi lái xe tới đón em! Anh đã đặt chỗ ăn trưa rồi! Trong lòng Kim Tử Long cũng bị lây sự vui vẻ của cô, trong tiếng nói gợi cảm mang theo ý cười.

“Đừng” Thoại Mỹ nhìn đồng hồ đeo tay một chút:”Bây giờ còn chưa tới giữa trưa, Long, không cần gọi lái xe tới đón, một lúc nữa em sẽ tự mình đi đến Kim thị!”

“Vậy được, đừng để anh chờ lâu nhé!” Kim Tử Long hơi lo lắng nói

“Được rồi, được rồi, bá đạo vừa thôi!” Thoại Mỹ mỉm cười nói

Cô vừa tắt điện thoại, đúng lúc này, một quả bóng da lăn tới dưới chân Thoại Mỹ.

Đôi mắt Thoại Mỹ hiện lên một chút kinh ngạc, cô khom người nhặt quả bóng dưới chân.

“Chị ơi, quả bóng này là của em.” Một cậu bé chạy đến trước mặt Thoại Mỹ, khuôn mặt nhỏ nhắn, giọng nói trẻ con.

Đúng là một cậu bé đáng yêu!

Ngay sau đó, cô ngồi xuống, giao quả bóng trong tay cho cậu bé, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cậu, khẽ hỏi:” Cậu bạn nhỏ, sao lại chạy một mình trên đường thế, như vậy rất nguy hiểm, biết không?”

Cậu bé chu miệng nhỏ nhắn, đôi mắt đen láy đảo nhanh như chớp, sau đó nói:” Em đã lớn rồi, vì sao không thể tự chơi một mình chứ?”

Thoại Mỹ bị bộ dáng đáng yêu của cậu bé chọc cười, cô vuốt cái đầu nhỏ của cậu:”Thật chứ? Cậu bạn nhỏ, vậy em nói cho chị nghe, năm nay em bao nhiêu tuổi?”

Không biết vì sao, Thoại Mỹ vừa nhìn thấy cậu bé này thì đã rất thích, hơn nữa, nhìn qua cậu bé này rất quen mắt, khuôn mặt tuấn tú lạ thường!

Cậu bé kiêu ngạo vươn hai ngón tay:”Mẹ em nói em đã hai tuổi rồi, là đứa bé lớn!”

Đứa bé có hiểu biết tốt!

“Cậu bạn nhỏ, vậy mẹ cháu có nói cho em biết chạy lung tung ở trên đường như vậy là rất nguy hiểm không? Nói cho chị biết, cháu tên là gì? Mẹ của em đâu?” Thoại Mỹ càng ngày càng thích cậu bé này

Cậu bé cười bí hiểm, cái miệng nhỏ tới gần tai Thoại Mỹ, dường như sợ người khác sẽ nghe thấy:”Mẹ em không cho em chạy lung tung nhưng em mặc kệ, lén chạy ra đằng sau!”

Thoại Mỹ vừa muốn cười ra tiếng, ngay lúc này, một giọng nói dịu dàng vang lên cách đó không xa:”Tiểu Phong”

Cậu bé vừa nghe, vội vàng quay người sang chỗ khác, chạy về phía âm thanh vang lên:”Mẹ”

Đáy mắt Thoại Mỹ chứa ý cười sâu, cậu bé này thật đáng yêu.

Sau đó, cô nhìn về phía mẹ của cậu bé, vốn khuôn mặt đang tươi cười thì bỗng nhiên trở nên tái nhợt!

--------------

Bye mọi người đi học đây haha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro