Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh nắng nhè nhẹ chiếu xuống từng góc của nhà thờ, giữa khung cảnh toàn hoa hồng ở bên trong là một cặp cô dâu – chú rể.

Thoại Mỹ mặc một chiếc áo cưới màu trắng tinh, cô gái dịu dàng đứng trong bầu không khí thiêng liêng lại càng thêm đẹp rạng ngời, đôi môi đỏ mọng của cô hơi mỉm cười. Chiếc váy cưới vừa vặn với dáng người càng toát lên sự dịu dàng của cô, làn da mịn màng trơn láng càng khiến người khác phải say đắm.

Một bàn tay to đầy mạnh mẽ nắm chặt bàn tay trắng nõn mềm mại, Thoại Mỹ ngước đôi mắt ngây thơ nhìn chủ nhân của bàn tay này – Võ Minh Lâm, cũng chính là người chồng sắp cưới của cô. Khi nhìn anh, gò má cô hơi ửng hồng.

Võ Minh Lâm với vóc người cao lớn và khuôn mặt anh tuấn đã bị sự yêu kiều của Thoại Mỹ “đánh bại”, trong mắt anh tràn đầy sự dịu dàng. Anh cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên má Thoại Mỹ. Sau đó, trong sự chúc phúc của người thân và bạn bè, hai người chậm rãi bước tới trước mặt cha xứ.

Bà Nguyễn Bích Doanh – mẹ của Thoại Mỹ thấy con gái sắp gả chồng, nước mắt không nhịn được lại rơi xuống, bà vui mừng khi con gái đã tìm được hạnh phúc của mình.

Cha xứ nhìn cặp cô dâu – chú rể trước mặt, trịnh trọng lên tiếng: “Anh Võ Minh Lâm, anh có nguyện ý lấy cô Thoại Mỹ làm vợ, làm theo những lời dạy dỗ của Thánh kinh, cùng chung sống với cô ấy, trước mặt toàn thể mọi người kết làm vợ chồng, yêu thương cô ấy, an ủi cô ấy, tôn trọng cô ấy, bảo vệ cô ấy, yêu cô ấy như yêu chính bản thân mình, dù cô ấy ốm đau bệnh tật hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo đói thì vẫn thủy chung với cô ấy cho đến khi rời khỏi thế giới này không?”

Võ Minh Lâm nhìn Thoại Mỹ đứng bên cạnh, khóe môi cong lên một nụ cười đầy hạnh phúc, đôi mắt đen tràn ngập dịu dàng, anh trả lời đầy kiên định: “Con đồng ý!”

Ánh mắt của Thoại Mỹ ngập tràn sự xúc động, trái tim vốn loạn nhịp giờ tựa hồ như đã tìm được bến đỗ an toàn.

Cha xứ gật đầu rồi đưa mắt nhìn Thoại Mỹ: “Cô Thoại Mỹ, cô có nguyện ý làm vợ của anh Võ Minh Lâm, làm theo những lời dạy dỗ của Thánh kinh, cùng chung sống với anh ấy, trước mặt toàn thể mọi người kết làm vợ chồng, yêu thương anh ấy, an ủi anh ấy, tôn trọng anh ấy, bảo vệ anh ấy, yêu anh ấy như yêu chính bản thân mình, dù anh ấy ốm đau bệnh tật hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo đói thì vẫn thủy chung với anh ấy cho đến khi rời khỏi thế giới này không?”

Thoại Mỹ đã nghe đến thuộc lòng lời thề này, cõi lòng lạnh giá hơi run lên. Cô hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Võ Minh Lâm đầy tình cảm, cũng kiên định lên tiếng: “Con…”

- Cô ấy không đồng ý… – Một giọng nói lạnh lẽo đột nhiên vang lên trong nhà thờ, quả quyết ngắt câu nói của Thoại Mỹ.

Thoại Mỹ trong bộ váy cưới đột nhiên run lên, giọng nói quen thuộc ấy như một loại tà mị đâm sâu vào cõi lòng khiến cô rất lo lắng. Khi quay đầu lại, cô liền nhìn thấy một khuôn mặt anh tuấn và lạnh lẽo mà cả đời này cô khó có thể quên được.

Võ Minh Lâm cũng quay đầu lại, khi anh đang nhíu chặt hàng lông mày nhìn vị khách không mời mà đến tự dưng xông vào phá đám hôn lễ của mình, anh liền trừng lớn hai mắt.

Kim Tử Long mặc một chiếc áo sơ mi màu đen cao cấp phối hợp cùng quần dài càng làm tôn lên đôi chân thon dài đầy mạnh mẽ của mình, khuôn mặt anh lúc này đầy vẻ ngỗ ngược như không thể kìm chế được. Cùng là những người đàn ông anh tuấn, nhưng Võ Minh Lâm thì dịu dàng như làn gió xuân, một người đàn ông toát ra vẻ chín chắn và trầm ổn trong khi Kim Tử Long lại là một người cực kì hấp dẫn, vẻ ngông cuồng và lạnh lẽo toát ra từ người anh khiến người khác phải run rẩy.

Võ Minh Lâm quay đầu nhìn thoáng qua sắc mặt tái nhợt của Thoại Mỹ rồi sải bước đến trước mặt Kim Tử Long, ngăn cản bước chân anh: “Anh Kim, hôm nay là ngày kết hôn của tôi và Tiểu Mỹ, mong anh hãy tự trọng cho!”

Bà Phạm Bích Doanh – mẹ của Thoại Mỹ và ông Nguyễn Chấn Đông – bố của cô cũng đứng bật dậy nhìn Kim Tử Long đứng trong nhà thờ.

Kim Tử Long hừ lạnh một tiếng, đôi mắt anh như đôi mắt của bậc quân vương nhìn lướt qua Võ Minh Lâm, coi như anh ta không tồn tại rồi nhìn thẳng về phía Thoại Mỹ, giọng nói trầm thấp và lạnh lùng vang lên: “Mỹ Nhi, lại đây…”

- Không… – Thoại Mỹ nhìn thấy Kim Tử Long như nhìn thấy ma quỷ, cô không tự chủ được liền lùi về phía sau mấy bước – Anh Long, tôi với anh không có quan hệ gì cả, anh đi đi!

- Vậy à? – Kim Tử Long lạnh lùng nói, sau đó anh hất cánh tay đang chặn đường mình của Võ Minh Lâm ra, sải bước đi về phía trước, hung hăng siết chặt cằm của Thoại Mỹ, cúi người rồi nở nụ cười tà mị – Chúng ta không có quan hệ gì à? Cô có muốn ngay bây giờ tôi kể cho bố mẹ và chồng tương lai của cô nghe xem cô đã ở trên giường lấy lòng tôi như thế nào không?

- Kim Tử Long, anh quá đáng rồi đấy! – Võ Minh Lâm cũng xông lên muốn kéo Thoại Mỹ về phía mình.

- Cậu muốn Lâm Võ lâm vào đường cùng à? – Giọng nói của Kim Tử Long càng thêm lạnh lẽo, anh hỏi một câu ngắn gọn.

Võ Minh Lâm như đã cảnh tỉnh, cả người anh run lên đến mức suýt nữa thì ngã xuống. Dường như anh có thể nghe ra mùi vị khát máu và tàn nhẫn trong giọng nói của Kim Tử Long. Đúng, anh không thể đấu cùng tập đoàn quốc tế Kim thị, tạm thời không nói đến chuyện Kim Tử Long là đối tác hợp tác có uy danh nhất trong giới thương mại, chỉ cần Kim Tử Long lạnh lùng giở thủ đoạn khiến người khác chùn bước thì chuyện anh ta muốn thôn tính hay đẩy công ty Lâm Võ vào bước đường cùng là chuyện quá dễ dàng.

Thoại Mỹ nhìn Võ Minh Lâm không thể lên tiếng trả lời, cả người cô như rơi vào một hố băng không cách nào thoát ra được.

Kim Tử Long cười lạnh, giơ tay trái ra, đường trí tuệ hằn sâu cũng hiện ra khi anh mở lòng bàn tay: “Mỹ Nhi, đi theo tôi!”. Giọng nói ấy như đang mê hoặc làm xao động trái tim Thoại Mỹ.

- Tại sao? Tại sao anh không buông tha cho tôi! – Thoại Mỹ vô lực hỏi, cảm giác khó có thể hít thở ngày càng mãnh liệt khiến cô chỉ muốn ngất đi.

- Rất đơn giản, cũng giống như lần trước cô đã thề trước Chúa, trừ khi tôi chết, bằng không cả đời này cô phải chung thủy với một mình tôi! – Kim Tử Long nhìn Thoại Myyx, lạnh lùng gằn từng tiếng một.

Thoại Mỹ hít sâu một hơi, khi nhìn vẻ mặt của Võ Minh Lâm lúc này, cô đã biết kết cục của mình rồi! Cô biết Võ Minh Lâm đã lựa chọn giữ lấy sự nghiệp của bản thân anh, vứt bỏ cô; còn cô thì nhất định cả đời này sẽ không thể thoát khỏi người đàn ông trước mặt.

Đôi mắt vốn đầy tình cảm của cô lúc này được che kín bằng sự trống trải và cô tịch, đôi mắt đẹp như làn nước vội vàng nhìn cha mẹ và những người bạn tốt ở bên dưới, cô để mặc cho Kim Tử Long nắm chặt bàn tay phải đã sớm lạnh như băng của mình.

- Đời này kiếp này cô chỉ có thể làm người phụ nữ của Kim Tử Long tôi! – Kim Tử Long ghé sát người lại, chiếc mũi của anh như xuyên qua từng lọn tóc của Thoại Mỹ, giọng nói trầm thấp vang vọng bên tai cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro