Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Theo điều tra thì hiện tại có ba tập đoàn đang nhòm ngó tập đoàn Nguyễn thị, một là tập đoàn lớn trong nước, một là tập đoàn của Đức và một tập đoàn của Mỹ. Bề ngoài thì cả ba tập đoàn đều có chung một vài hạng mục kinh doanh nhưng không biết liên quan gì đến nhau không, vì khó có thể điều tra ra kẻ khống chế sau lưng nên điều này tôi không dám khẳng định! - Tra Đức lên tiếng.

Kim Tử Long đăm chiêu nhìn ly rượu đỏ trong tay!

Sau đó, khóe miệng anh nhếch lên nụ cười lạnh, anh lắc nhẹ ly rượu trong tay rồi hỏi:

- Hiện tại cổ phiếu của Nguyễn thị đang ở mức bao nhiêu?

- Hôm nay cổ phiếu Nguyễn thị từ 2.0 đã xuống còn 1.5! - Tra Đức đáp.

Kim Tử Long hơi gật đầu, sau đó đôi mắt đen của anh lóe sáng! Sau đó anh uống một hơi hết rượu trong ly!

- Tra Đức, cậu hãy chú ý sát sao đến giá cổ phiếu của Nguyễn thị, tìm thời điểm thích hợp để Kim thị mua vào!

- Anh Long! Anh... định thu mua Nguyễn thị?

Giọng nói cung kính của Tra Đức có chút gì đó không xác định.

Anh ta nhớ là anh Long đã đồng ý với con gái của ông Nguyễn Chấn Đông rằng sẽ không thu mua tập đoàn Nguyễn thị mà!

Kim Tử Long không trả lời, chỉ nở nụ cười lạnh rồi nói với Tra Đức:

- Cứ làm theo lời tôi!

Giọng nói uy nghiệp không cho phép người khác thương lượng gì thêm.

- Anh Long, tôi biết rồi!

Bầu không khí tươi mát và hơi dịu nhẹ của buổi sớm lay động Thoại Mỹ

Mi mắt hơi mấp máy, cô dần mở to đôi mắt ra...

Cô duỗi cái lưng mỏi, sau đó vô lực nằm trên giường.

Thật thoải mái!

Bầu không khí buổi sớm khiến tâm trạng Thoại Mỹ rất tốt, những chuyện phát sinh ngày hôm qua cũng dần hiện lên trong đầu Thoại Mỹ.

Tất cả đều là thực!

Tất cả mọi thứ trên hòn đảo như trong mộng ảo này đều là thật, sự lãng mạn như ở trong thế giới cổ tích cũng là thật, những cánh hoa tung bay giữa khung cảnh đầy ánh sáng, thậm chí cả những chuyện sau bữa tối...

Cũng là thực!

Nghĩ đến đây, nhịp tim của Thoại Mỹ lại đập dồn dập!

Cô bất giác quay đầu lại, phát hiện một bên giường đã trống trơn nhưng trên chiếc gối bên cạnh vẫn còn lưu lại mùi hương và hơi thở quen thuộc của Kim Tử Long như không lúc nào là không nhắc nhở cô...

Những hình ảnh lưu luyến tối qua của hai người!

Cô kéo chăn trùm kín người, một tay che ngực, cảm giác như trái tim sắp nhảy vọt ra ngoài! Tối hôm qua cô phóng túng như vậy sao?

Tại sao lại có thể như vậy?

Cô lấy tay xoa xoa lên trán, đây là tác hại của việc say rượu, đau đầu quá!

Nhưng Thoại Mỹ vẫn có thể nhớ lại từng chút từng chút một tâm trạng của cô lúc đó.

Tối hôm qua, Kim Tử Long có một khí thế của bậc quân vương và cực kì phong độ khiến phụ nữ không thể nào kháng cự lại, chỉ có thể trầm luân cùng anh!

Khi anh hôn cô, miệng lưỡi anh như muốn hòa tan mọi thứ, đáy mắt anh cũng ngập tràn sự dịu dàng và yêu thương, sự phòng bị trong lòng cô dần tan rã, không thể cản bước anh.

Trời ơi...

Tuy rằng đây không phải lần đầu phát sinh quan hệ với anh nhưng về cơ bản thì lần nào cũng là anh cưỡng ép cô cả.

Nhưng tối hôm qua, cô lại không thẹn thùng mà còn đón ý hùa theo anh, phố hợp cùng anh, thậm chí còn hy vọng sẽ mãi được như vậy.

Cô làm sao vậy?

Đâu cần phải như thế chứ?

"Mỹ Mỹ, đêm nay tôi muốn hoàn toàn có được em!"

"Mỹ Mỹ, nói yêu tôi!"

"... Long... Em yêu anh..."

Những câu nói quanh quẩn trong đầu Thoại Mỹ, cô đột nhiên mở to hai mắt!

Hoàn toàn có được? Anh có ý gì? Rốt cuộc anh muốn làm gì?

Chẳng lẽ anh muốn có được sự thật lòng của cô rồi sao đó lại hung hăng chà đạp lên?

Phải chăng đây là một phương thức để anh khiến cô phải nhục nhã?

A...

Không được! Cô phát điên lên mất!

Thoại Mỹ hít một hơi toàn khí lạnh, cô buộc bản thân phải bình tĩnh lại.

Thôi, không nghĩ đến nữa, coi như cô say rượu rồi không thể khống chế được bản thân đi!

Có lẽ Kim Tử Long cũng như vậy!

Thoại Mỹ đưa mắt nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, tâm trạng cũng dần tốt lên!

Ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống người Thoại Mỹ, dường như cô còn nghe thấy tiếng chim hót líu lo quanh đây.

Xa xa là tiếng sóng vỗ vào đá ngầm trên mặt biển, quanh bờ cát trắng là cây cối xanh um khiến cô hoàn toàn cảm nhận được sự tuyệt đẹp của cuộc sống.

Cô mỉm cười, gạt bỏ mọi sự phiền muộn trong đầu rồi đi vào nhà tắm, nhanh chóng rửa mặt, sau đó cô quyết định đi tận hưởng bầu không khí buổi sớm trên hòn đảo xinh đẹp này.

Sau khi mở cửa phòng, một người giúp việc lập tức tiến lên, cung kính nói với Thoại Mỹ:

- Cô Mỹ, anh Long nói sau khi cô tỉnh lại thì đến nhà ăn dùng bữa sáng!

Thoại Mỹ nao nao trong lòng:

- Anh ấy cũng đang ở nhà ăn à?

- Không có! Cô Mỹ, anh Long đang ở trong phòng họp!

Người giúp việc đáp lời.

Thoại Mỹ dần thả lỏng, cô không biết phải đối mặt với Kim Tử Long trong nhà ăn như thế nào!

- Tôi sẽ dọn bữa sáng cho cô! - Người làm lên tiếng.

Sau khi người làm rời đi, Thoại Mỹ đi dọc theo hành lang gấp khúc trong biệt thự để tới nhà ăn.

Vì phòng ngủ nằm trên tầng ba, còn nhà ăn ở dưới tầng một nên khi đi xuống tầng hai, bước chân cô trở nên nhẹ nhàng và nhanh hơn.

Cô mặc một bộ quần áo thoải mái, chân đi đôi giày gọn nhẹ để tản bộ, chiếc mũ lưỡi trai trên đầu che khuất mái tóc dài và hơn nửa gương mặt cô, đôi mắt trong veo ánh lên ý cười, khóe miệng cũng hơi cong cong!

Cô chưa bao giờ thấy thoải mái như vậy! Có thể nghỉ ngơi ở trên một hòn đảo tuyệt đẹp như vậy quả thực là chuyện vui vẻ biết bao! Nếu có thể thì cô thật sự muốn ở đây cả đời!

Khi nghĩ đến mình sẽ được tắm trong ánh mặt trời ấm áp ban mai trên hòn đảo xinh đẹp, tâm trạng cô cũng trở nên tốt lên rất nhiều.

Thoại Mỹ đi dọc theo cầu thang để xuống dưới tầng. Khi đi đến góc hành lang, khóe mắt cô liếc nhìn về phía phòng họp.

Cô thấy cửa phòng họp không đóng kín, có một khe hở rất nhỏ dường như đang dụ dỗ cô lại gần để tìm hiểu xem trong đó có gì!

Cô hơi do dự, ngẫm nghĩ rằng mình không nên làm vậy, cô vừa định đi, nhưng...

Cô không biết nghe lén sẽ như thế nào, còn Kim Tử Long chắc không ngốc đến mức xử lý những chuyện cơ mật của công ty ở đây chứ!

Với suy nghĩ như vậy, Thoại Mỹ như bị ma xui quỷ khiến lại gần phòng họp.

Tuy khe hở rất nhỏ khiến cô không nhìn được cảnh bên trong phòng nhưng đủ để khiến cô nghe rõ cuộc đối thoại bên trong.

Cô theo bản năng dán sát tai vào cánh cửa...

- Tra Đức, chú ý sát sao đến giá cổ phiếu của Nguyễn thị, tìm thời điểm thích hợp để Kim thị mua vào!

- Anh Long! Anh... định thu mua tập đoàn Nguyễn thị?

- Cứ theo lời tôi mà làm!

- Anh Long, tôi biết rồi!

Những lời nói của Kim Tử Long như sét đánh giữa trời quang khiến Thoại Mỹ hoàn toàn sững sờ.

Thoại Mỹ bịt chặt miệng lại, từng bước lùi dần về phía cầu thang, cô như chạy trốn lao xuống dưới tầng, trốn ra khỏi biệt thự.

Sau khi chạy được một quãng xa, cô vô lực ngồi xuống bờ cát.

Thu mua tập đoàn Nguyễn thị!

Kim Tử Long muốn thu mua tập đoàn Nguyễn thị!

Trái tim Thoại Mỹ như bị ai đó bóp nghẹn lại!

Kim Tử Long, vì sao? Vì sao anh lại lật lọng như thế?

Anh từng đáp ứng với cô rằng sẽ không động đến Nguyễn thị, vậy mà hôm nay anh lại ra quyết định thu mua Nguyễn thị!

Anh thật quá đáng!

Thoại Mỹ siết chặt tay lại! Mọi thứ tuyệt đẹp mà hôm qua Kim Tử Long dành tặng cô giờ hoàn toàn biến mất không còn chút tăm hơi!

Mọi thứ đều là giả! Tất cả đều là giả dối!

Ánh mắt cô lóe ra lửa giận như có thể thiêu đốt toàn bộ hòn đảo này, bỗng nhiên cô cảm thấy phải ở trên hòn đảo này thật sự rất chán ghét! Cô tức đến không thở nổi!

Không được! Cô không thể ở lại đây thêm một giây nào nữa, cô phải rời khỏi đây, lập tức đi khỏi đây!

Bố!

Đúng, bố! Cô nhất định phải báo cho bố cô biết tin mới được!

Nghĩ đến đây, như có một tia sáng lóe lên trong đầu Thoại Mỹ. Cô vội vàng lấy điện thoại, gọi cho Nguyễn Chấn Đông.

Điện thoại vang lên âm báo tút tút!

Thoại Mỹ sốt ruột, dán lỗ tai vào điện thoại di động!

- Alo?

Điện thoại vang lên giọng nói của Nguyễn Chấn Đông.

- Bố, bố, bố!

Sau khi nghe được giọng của Nguyễn Chấn Đông, cô vội vàng lên tiếng.

- Mỹ Nhi đấy à? Sao thế con?

Giọng nói của Nguyễn Chấn Đông cũng trở nên sốt ruột.

- Bố, con muốn báo cho bố một tin, Kim Tử Long muốn thu mua tập đoàn Nguyễn thị, anh ấy đã ra quyết định rồi!

Thoại Mỹ lớn tiếng nói.

- Cái gì? Mỹ Nhi, con nói cái gì? Nói lại lần nữa xem nào!

Không biết do giọng nói gấp gáp của Thoại Mỹ hay tín hiệu di động không được tốt mà ông Nguyễn Chấn Đông không nghe rõ con gái nói gì.

Thoại Mỹ gấp gáp dậm chân xuống đất, nói lại lần nữa:

- Con nói Kim Tử Long muốn thu mua Nguyễn thị!

- Alo? Mỹ Nhi?

Nguyễn Chấn Đông sốt ruột.

- Mỹ Nhi, giờ bố đang ở sân bay, phải lên máy bay rồi. Đợi khi nào bố xuống máy bay sẽ gọi lại cho con nhé!

Xem ra vấn đề nằm ở phía Nguyễn Chấn Đông! Không còn cách nào khác, ông chỉ có thể nói như vậy.

- Alo... Alo? Bố, bố đừng dập máy...

Tút! Tút!

Nguyễn Chấn Đông đã cúp máy!

Thoại Mỹ sắp phát điên rồi! Trời ơi, sao đúng lúc này bố cô lại phải lên máy bay chứ!

Làm sao bây giờ? Phải làm gì bây giờ?

Không được, cô phải bình tĩnh, không thể rối loạn lên đường!

Đúng rồi! Mẹ!

Sau đó, Thoại Mỹ bấm số của bà Chúc Bích Doanh, nhưng đầu bên kia chỉ vang lên giọng nói máy móc:

"Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được!"

Trời ơi! Sao có thể như vậy, sao mẹ cô lại tắt máy?

Thoại Mỹ cảm thấy trước mắt hoàn toàn mờ mịt, bầu trời cũng như sập xuống! Chẳng lẽ bố và mẹ đang đi cùng nhau? Sự việc cấp bách sao có thể trì hoãn? Nếu Nguyễn thị có chuyện thì sao?

Bờ cát trắng lưu lại dấu chân hỗn loạn của Thoại Mỹ, phải làm sao bây giờ?

Cô nhất định phải mau chóng rời khỏi đây, không thể ở lại bên cạnh Kim Tử Long được nữa!

Nhưng rốt cuộc cô phải làm gì đây?

Thoại Mỹ theo bản năng nhìn xuống điện thoại, ánh mắt cô chăm chú nhìn vào một dãy số trên đó...

Đúng rồi!

Sao vừa rồi cô không nhớ ra chứ?

--------------------

Mới có một ngày không ra chap là đã bị mọi người hối thúc rồi. Xin lỗi tất cả vì dạo này mình có khá nhiều bài kiểm tra nên phải học hành cho nghiêm túc một tý. Sorry mọi người nhiều!!!

Mong mọi người vẫn sẽ ủng hộ mình

Love all!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro