Chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa xuống máy bay, Thoại Mỹ đã lập tức về nhà. Khi vào đến cửa, thấy gương mặt quen thuộc và hiền từ của bà Chúc Bích Doanh, trái tim cô co rụt lại, cô vội vàng tiến lên.

- Mỹ Nhi, để mẹ nhìn con cái nào! - Bà Chúc Bích Doanh xúc động.

Bà Chúc âu yếm nhìn con gái, tâm trạng cũng tốt lên nhiều, vội vàng quay người Thoại Mỹ một vòng rồi nói:

- Mỹ Nhi, con gầy quá!

Bà Chúc Bích Doanh thấy đầu mũi cay cay, nước mắt cũng chuẩn bị chực trào.

- Mẹ, mẹ đừng như vậy, không phải con đang đứng trước mặt mẹ đây sao!

Thoại Mỹ thấy mẹ như vậy, trong lòng cũng rất chua xót, cô vội vàng an ủi.

- Mẹ, mẹ đừng khóc, con sống rất tốt mà!

Bà Chúc Bích Doanh vội gật đầu, kéo Thoại Mỹ ngồi xuống ghế sofa.

- Bác Vương, con gái tôi vừa xuống máy bay, bữa tối bác làm ít đồ ăn nhẹ nhé, giờ bác pha một tách trà sâm đi.

Bà Chúc Bích Doanh nói với quản gia đang đứng đối diện.

- Phu nhân cứ yên tâm, tôi sẽ chuẩn bị thật tốt, vậy giờ có cần đi quét dọn lại phòng của cô chủ không?

- Bác Vương, không cần đâu, cháu…

- Mỹ Nhi, sao vậy con, ở nhà một đêm cũng không được à? Từ lúc Kim Tử Long đưa con đi, mẹ muốn gặp con cũng khó, hôm nay nói gì thì nói con cũng phải ở lại đây!

Bà Chúc Bích Doanh cắt ngang lời con gái, vành mắt cũng đỏ ửng, giọng nói nức nở.

- Vậy tối nay con ở đây, mẹ đừng khóc nữa!

Thoại Mỹ thấy mẹ khóc liền vội vàng lên tiếng.

Cô vốn muốn hỏi thăm tình hình hiện tại của tập đoàn Nguyễn thị rồi sau đó phải đến gặp Kim Tử Long. Sáng sớm ngày mai, anh phải có mặt ở trụ sở chính, vậy thì có lẽ ngày mai Kim Tử Long  đã có mặt ở nhà rồi.

- Mẹ, bố đâu? Sao con không thấy bố?

Thoại Mỹ  đã về nhà được một lúc nhưng không thấy ông Nguyễn Chấn Đông đâu, cô thấy rất lạ.

- Ôi, bố con vừa xuống máy bay lập tức tới công ty, nhưng ông ấy biết con về, sau khi xử lý xong công việc thì nhất định sẽ về nhà ngay.

- Mẹ, hiện giờ tình hình của Nguyễn thị thế nào rồi? Công ty không có vấn đề gì chứ? - Thoại Mỹ lập tức hỏi.

Ánh mắt bà Chúc Bích Doanh đầy buồn bã: “Sao con lại hỏi thế?”

Bà đã cố gắng giấu mọi chuyện, sợ con gái lo lắng.

- Mẹ, có phải mẹ với bố có chuyện gì giấu con đúng không?

Thoại Mỹ thấy bà Chúc Bích Doanh muốn nói lại thôi, trong lòng cũng trầm xuống, vội hỏi.

- Mỹ Nhi, mẹ cũng không muốn giấu con nữa, nếu không con sẽ càng lo lắng thêm!

Bà Chúc Bích Doanh thở dài một hơi rồi nói tiếp: “hiện giờ Nguyễn thị gặp chút vấn đề về tài chính, hoạt động của công ty cũng gặp rắc rối nên toàn bộ cổ phiếu của Nguyễn thị đang trượt giá. Nhưng bố con đang nghĩ cách giải quyết rồi, con không cần phải quá lo lắng đâu.”

Thoại Mỹ chấn động, quả nhiên Kim Tử Long sẽ lợi dụng cơ hội này, ngăn chặn Nguyễn thị trước rồi tiến hành hoạt động thu mua.

- Sao vậy con?

Thấy ánh mắt khác lạ của Thoại Mỹ, bà Chúc Bích Doanh lo lắng hỏi.

Thoại Mỹ hồi tưởng lại sự việc xảy ra trên đảo Celebes.

Ông Nguyễn Chấn Đông vừa vào đến cửa liền nghe thấy câu chuyện của hai mẹ con.

- Mỹ Nhi, con… Kim Tử Long định thu mua Nguyễn thị sao?

Ông Nguyễn Chấn Đông cởi áo khoác ngoài đưa cho người giúp việc, sau đó ngồi xuống đối diện cô.

Thoại Mỹ gật đầu.

Ông Nguyễn Chấn Đông trầm tư, lát sau, ông ngẩng đầu nói với Thoại Mỹ: “Bố nghĩ Kim Tử Long biết con đến đây nói với bố chuyện này, cho nên nhất định sẽ cưỡng chế việc thu mua.”

- Chỉ mong chúng ta có thể lấy được khu đất đó, lúc ấy Nguyễn thị mới có hy vọng.

Bà Chúc Bích Doanh thở dài lên tiếng.

- Nguyễn thị muốn cạnh tranh đấu thầu khu đất sao?

Thoại Mỹ hỏi.

- Đúng, mảnh đất đó có tiền năng, chỉ cần có được nó thì sẽ có thể hấp dẫn các nhà đầu tư lớn, đây cũng chính là phương thức góp vốn nhanh nhất.

Ông Nguyễn Chấn Đông uống một ngụm trà sâm rồi nói.

Hàng lông mày thanh tú của Thoại Mỹ hơi nhíu lại, hiện giờ Nguyễn thị có phần thắng không?

- Nhưng nếu tham dự vào một công trình lớn như vậy thì tài chính của Nguyễn thị có đáp ứng đủ không?

cô cảm thấy hơi lạ, hiện giờ giá cổ phiếu đang hạ, chắc chắn Nguyễn thị đang gặp khó khăn về vốn lưu động mới phải.

Ông Chấn Đông không nói gì, nhưng ánh mắt lại ánh lên sự áy náy.

- Bố, bố giấu con chuyện gì phải không? - cô vội hỏi.

Ông Chấn Đông thở dài một hơi, khoát tay, muốn nói lại thôi.

- Bố con đã đem bán đảo Celebes ở Hy Lạp rồi! - Bà Chúc Bích Doanh nói thay ông Chấn Đông.

- Mẹ, mẹ vừa nói gì? Đảo Celebes? Đảo Celebes vốn là của bố sao?

Thoại Mỹ đứng phắt dậy, nhìn chằm chằm ông Nguyễn Chấn Đông và bà Chúc Bích Doanh, giọng nói không xác định, sắc mặt cũng tái nhợt.

Tại sao có thể như vậy?

Đảo Celebes không phải là Kim Tử Long mua dành tặng sinh nhật cho cô sao?

Sao lại thành được mua từ bố cô?

Tại sao Kim Tử Long không nói cho cô biết?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro