Chương 68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thoại Mỹ cất giọng nhỏ nhẹ đầy áy náy: “Hôm nay đến đây thôi, mọi người không cần tăng ca nữa, về nhà nghỉ ngơi đi!”

Mệnh lệnh của cô khiến cả tổ dự án cảm thấy ấm lòng.

Bọn họ cùng Thoại Mỹ đứng dậy vươn vai, tuy rằng áp lực công việc rất lớn nhưng tâm trạng mọi người thì rất thoải mái.

Sau khi tiễn mọi người ra về, Thoại Mỹ quay lại văn phòng, ngồi xuống ghế, nghỉ ngơi một lát.

Nhưng cô không ngủ nổi, vì còn một số việc phải hoàn thành trong hôm nay.

- Sao thế, cho mọi người về, còn mình thì ở lại làm ca đêm à?

Kim Tiểu Long đẩy cửa bước vào.

Dáng người của anh ta cũng cao lớn giống Kim Tử Long, toàn thân toát ra nét hấp dẫn riêng của đàn ông.

Trên mặt anh ta là nụ cười ôn hòa, khiến người ta nhìn vào có cảm giác vui vẻ, hơn nữa vẻ mặt Kim Tiểu Long không hề có chút mỏi mệt nào.

Anh ta cũng giống Kim Tử Long, điển hình cho kiểu người cuồng công việc!

- Em còn đang suy nghĩ về vấn đề tiếp đón nhóm tổ chức đấu thầu, dù sao bọn họ cũng đều là quan chức chính phủ!

Thoại Mỹ nở nụ cười tươi.

Sau đó, ngón tay mảnh khảnh của cô giơ lên day day trán.

Kim Tiểu Long cười lắc đầu, ánh mắt đầy trìu mến.

Anh ta đến trước mắt Thoại Mỹ, cánh tay dài duỗi ra, tắt máy tính của cô đi.

Sau đó thân hình cao lớn chắn trước mặt Thoại Mỹ.

- Này, Tiểu Long, anh làm gì vậy?

Cô ngước mắt nhìn anh đang đứng trước mặt, sốt ruột hỏi.

Khóe môi Kim Tiểu Long thấp thoáng nụ cười ấm áp, đôi mắt thâm thúy cũng lóe những tia sáng rõ.

Anh ta hơi cúi người xuống.

Thân hình cao lớn hoàn toàn bao phủ lấy Thoại Mỹ.

- Giờ em phải nghe lời anh, mau về nghỉ ngơi cho tốt đi, việc này anh sẽ giúp em, được không?

Tuy là câu hỏi nhưng lại mang tính khẳng định.

Ánh mắt cô vụt qua ý cười bất đắc dĩ.

Đúng là em trai của Kim Tử Long, bá đạo y như nhau.

Thoại Mỹ nở nụ cười làm lộ hai bên lúm đồng tiền rồi lên tiếng: “Anh trai anh nghiêm khắc như vậy, em sợ ngày mai anh ấy từ Mỹ về lại trách cứ hiệu suất làm việc của tổ dự án”.

Kim Tiểu Long thấy Thoại Mỹ nói vậy thì hơi nhíu đôi mày kiếm lại, nở nụ cười xấu xa: “Anh thấy em bị anh ấy dọa sợ chết khiếp rồi!”

Sau đó, nụ cười bên môi anh ta càng đậm hơn, nói tiếp với cô: “Em làm việc rất tốt rồi, tốt lắm rồi, cho nên giờ nhiệm vụ của em là phải về nghỉ ngơi cho tốt, nếu là anh cả thì anh ấy cũng sẽ làm như anh thôi!”

Ý cười bên môi Thoại Mỹ chợt biến mất, trong lòng hơi lạnh lẽo.

Anh sẽ như vậy sao?

Nếu thật sự anh ở bên cạnh cô, chỉ sợ cô còn chẳng dám đi ngủ.

Thoại Mỹ nở nụ cười khổ!

- Cám ơn anh!

Cô dịu dàng lên tiếng, giọng điệu đầy cảm kích.

Sau đó, Thoại Mỹ mở ngăn kéo ra, lấy một lọ thuốc ra uống.

Ánh mắt Kim Tiểu Long vụt qua tia kinh ngạc: “Đây là…”

Cô không khỏe ở đâu sao?

Nếu như thật sự cô có chỗ nào không khỏe, tại sao anh lại không nhận ra được?

Trước sự kinh ngạc của Kim Tiểu Long, Thoại Mỹ hơi mỉm cười, vội vàng giải thích: “Gần đây em hơi đau đầu cho nên phải uống thuốc, nhưng thuốc này còn có tác dụng khác là giúp em có thể ngủ ngon hơn!”

Nói xong, cô ngửa đầu, nuốt viên thuốc.

Sự đau lòng ánh lên trong mắt Kim Tiểu Long, anh ta vội vã nói với Thoại Mỹ: “Ngày mai anh đưa em đến gặp bác sĩ!”

- Không cần đầu, em nghỉ ngơi một lát là ổn!

Cô nở nụ cười ấm áp.

Kim Tiểu Long nhìn Thoại Mỹ, trong lòng khẽ dao động.

Anh ta mỉm cười, giọng nói trầm trầm đầy quan tâm: “Anh lấy cho em cốc sữa nóng, uống xong đi rồi anh đưa em về”.

Nói xong, anh ta đứng dậy đi ra ngoài.

- Tiểu Long…

Thoại Mỹ gọi tên anh ta.

- Sao thế?

Khóe môi anh cong lên nụ cười.

- Không cần phải chuẩn bị sữa cho em đâu, anh cũng mệt rồi, mấy ngày nay anh luôn ở bên cạnh giúp em!

Thoại Mỹ hơi ngại, nhẹ giọng nói.

- Ngốc ạ!

Kim Tiểu Long khẽ nói.

Ánh mắt anh ta đầy trìu mến: “Em cứ nghỉ ngơi đi, anh sẽ quay lại ngay!”

Sau đó, anh ta đẩy cửa đi ra khỏi văn phòng.

Thoại Mỹ cảm thấy rất ấm áp, Kim Tiểu Long luôn mang lại cho cô cảm giác này, không giống như ai kia.

Cô khẽ thở dài rồi tựa hẳn người vào ghế.

Đúng như lời Kim Tiểu Long nói, cô mệt rồi.

Cô thả lỏng người ngồi trên ghế, cảm giác mềm mại sau lưng khiến cô thấy rất thoải mái. 

Đêm càng trở nên tĩnh mịch, dường như mọi thứ đều đang chìm vào giấc ngủ, tất cả đều hết sức bình lặng, ngay cả con tim đang phiền não cũng bắt đầu trở nên thong dong và điềm tĩnh hơn.

Qua cửa sổ sát sàn là có thể thu trọn cảnh đêm của thành phố vào trong mắt, giống như là một màn hình lớn, biểu hiện một thế giới tươi đẹp nhất ra ngoài.

- Thoại Mỹ, uống đi...

Khi Kim Tiểu Long cầm cốc sữa nóng đi vào trong văn phòng mới phát hiện ra cô đã ngủ.

Anh ta không nói gì nữa.

Ánh đèn thủy tinh sáng trong cùng ánh trăng bên ngoài tạo nên vẻ xa hoa, bao phủ lấy Thoại Mỹ khiến cô xinh đẹp tựa thiên sứ.

Kim Tiểu Long nhẹ nhàng đặt cốc sữa lên bàn, tựa hồ sợ sẽ làm Thoại Mỹ tỉnh giấc.

Sau đó, anh ta đi vòng qua bàn làm việc, lại gần Thoại Mỹ, nhìn cô ngủ, khóe miệng cong lên nụ cười dịu dàng.

Cánh tay dài của anh ta nhẹ nhàng vòng qua người cô, sau đó bế cô lên.

Rõ ràng là Thoại Mỹ đã rất mệt, cô chỉ “ưm” một tiếng rồi lại ngủ tiếp.

Cái đầu nho nhỏ tựa vào lồng ngực Kim Tiểu Long, vẻ mặt cũng hết sức tĩnh lặng.

Anb bế cô vào trong thang máy, đi xuống bãi đỗ xe.

Anh ta mở cửa xe, cẩn thận đặt cô vào ghế lái phụ.

Thoại Mỹ thật sự ngủ rất ngon, trông hệt như một đứa trẻ.

Hàng lông mi dài che khuất đôi mắt sáng, gương mặt trắng nõn xinh đẹp, sống mũi cao, đôi môi đỏ hồng hơi mím lại như cánh hoa mê người.

Kim Tiểu Long không cho xe chạy ngay mà ngồi ở vị trí lái, lẳng lặng nhìn Thoại Mỹ, tựa như muốn khắc sâu hình ảnh của cô vào lòng.

Đôi mắt sáng của anh ta xao động chút chân tình.

Nhìn một lúc lâu, Kim Tiểu Long khẽ thở dài một hơi.

Anh ta hơi rướn người lên, giúp cô thắt dây an toàn.

- Ưm...

Thoại Mỹ vô thức kêu lên một tiếng.

Sau đó, cô hơi cựa mình, dường như đang tìm một tư thế thoải mái để ngủ.

Cô giống hệt một con mèo nhỏ mê người, cực kỳ hấp dẫn.

Thân hình cường tráng của Kim Tiểu Long hơi nao nao, hàng lông mày kiếm cùng đôi mắt sắc bén tràn đầy tình yêu.

Lúc này, khuôn mặt anh tuấn của anh ta rất gần rất gần với Thoại Mỹ...

Gần đến mức anh ta có thể ngửi thấy mùi hương trên người Thoại Mỹ.

Thậm chí gần đến mức...

Anh ta chỉ cần cúi đầu là có thể hôn lên môi cô!

Nhấm nháp sự ngọt lành của cô, sự kiều mị của cô, sự thơm ngát của cô...

Ngón tay dài nhẹ nhàng mơn trớn gò má của Thoại Mỹ, dịu dàng vuốt ve, động tác yêu thương như đang trân quý một thứ bảo bối vô giá.

Dần dần, cảm giác mềm nhẵn từ đầu ngón tay truyền đến khiến đôi mắt của Kim Tiểu Long càng lúc càng trở nên thâm trầm.

Thoại Mỹ hệt như một Thánh nữ, vẻ mặt tĩnh lặng và sáng bừng dưới ánh trăng.

Cô quá mệt mỏi, hơn nữa có lẽ viên thuốc đã phát huy tác dụng nên cô không cảm nhận được hành động dịu dàng của Kim Tiểu Long.

Hô hấp của anh bắt đầu trở nên dồn dập, sự yêu thương trong mắt dần hóa thành dục vọng.

Cô gái dưới người anh ta đang hoàn toàn say ngủ.

Hơi thở đàn ông của anh phả vào cổ cô, từng luồng nhiệt nóng bỏng đầy dục vọng.

Bàn tay to của anh ta nhẹ nhàng ấn một cái nút, chiếc ghế từ từ ngả xuống, tạo thành một chiếc giường nhỏ thoải mái.

Rõ ràng tư thế này khiến Thoại Mỹ rất thoải mái, cô nghiêng đầu sang một bên để ngủ.

Một vài sợi tóc đen bung ra xõa xuống cổ, càng tôn lên nước da trắng như tuyết khiến người ta phải say đắm.

Cô không hề biết rằng tư thế lúc này của mình vô cùng mờ ám và khêu gợi đến mức nào.

Ánh đèn mờ mờ ảo ảo đang dụ dỗ thị giác của Kim Tiểu Long, mê hoặc nơi sâu nhất trong lòng anh ta.

Ánh mắt anh ta hơi trầm xuống, anh ta cúi người...

Hơi thở đàn ông bủa vây lấy mùi hương dịu nhẹ của cô, lan tỏa khắp xe, bầu không khí kỳ lạ lập tức trở nên cực kì kích thích các giác quan của Kim Tiểu Long.

Nụ hôn nóng bỏng đặt xuống cổ cô, dường như đang chứng minh cô là người phụ nữ của anh ta...

Sự dịu dàng và mùi hương từ môi truyền đến bỗng chốc càng kích thích anh ta, khiến dục vọng nguyên thủy nhất trỗi dậy.

Ngay sau đó, anh ta ngẩng đầu lên....

Rồi lại cúi người xuống, hôn lên đôi môi Thoại Mỹ...

Vốn anh ta chỉ muốn một nụ hôn phớt nhẹ như chuồn chuồn đạp nước, nhưng lại cảm thấy không đủ, càng muốn cuốn lấy chiếc lưỡi của cô để chơi đùa...

Nụ hôn càng trở nên sâu hơn...

Trên người cô có mùi hương dịu nhẹ tự nhiên nhất của cơ thể...

Mùi hương ấy quanh quẩn bên chóp mũi Kim Tiểu Long, lượn lờ không thể tiêu tan!

Anh ta kích động, lại càng muốn hưởng thụ sự ngọt ngào ấy!

Anh ta biết Thoại Mỹ rất tuyệt, nhưng tuyệt đối không ngờ lại... đến mức này.

Dù cô không làm gì cũng khiến đàn ông điên cuồng.

Từ người cô toát ra nét hấp dẫn khiến đàn ông không thể cự tuyệt.

Kim Tiểu Long cảm thấy lúc này đang rơi vào một cái động thơm ngọt.

Sự thơm ngát của Thoại Mỹ khiến bụng anh ta co rụt lại.

Mùi hương ấy như một đóa hoa anh đào khiến anh ta không thể khống chế được.

- Ưm...

Cô hơi chau mày lại, dường như thuốc vẫn chưa hết tác dụng, cô vẫn không tỉnh lại.

Lúc này, đôi mắt của Kim Tiểu Long đã bị dục vọng nhuộm đỏ, tiếng nỉ non của Thoại Mỹ lại càng trở nên yêu mị hơn bao giờ hết.

Bàn tay to của anh ta lần xuống cổ áo cô, sau đó cởi từng cúc áo sơ mi một.

Thân hình cô lập tức hiện ra trong ánh mắt đầy dục vọng của Kim Tiểu Long.

- Mỹ...

Giọng nói đầy yêu thương của anh ta vang lên bên tai cô.

Anh ta hôn lên trán cô, mũi cô, môi cô...

Sau đó lại lướt xuống dưới, hôn lên xương quai xanh khêu gợi.

Bàn tay to cũng khẽ vuốt ve bờ vai non mềm của cô, thuần thục cởi chiếc áo của cô ra.

Sự xinh đẹp của Thoại Mỹ bỗng chốc lộ rõ trước mắt...

Bàn tay nóng cháy của anh ta phủ lên nơi non mềm của cô, cảm nhận sự hấp dẫn chí mạng.

Lập tức, đôi môi anh ta như đang đói khát cũng dừng lại trên vùng núi tuyết trắng, hưởng thụ sự mềm mại và thơm ngọt ở nơi đó.

Kim Tiểu Long hoàn toàn say mê Thoại Mỹ, không thể kiềm chế được nữa.

Anh ta thừa nhận cô gái này thật sự rất hấp dẫn, ngay từ đầu đã khiến anh ta động tình.

Anh ta muốn có cô!

Ý nghĩ này bỗng nảy sinh trong đầu Kim Tiểu Long, hô hấp của anh ta càng trở nên nóng bỏng.

Đôi mắt bị dục vọng nhuốm màu trở nên đen đặc lại...

Cảm giác muốn được chinh phục ngày càng to lớn khiến Kim Tiểu Long không thể khống chế.

Anh ta cúi người xuống, cả người hoàn toàn bao phủ lên Thoại Mỹ, đôi môi dưới sự thúc đẩy của dục vọng càng trở nên cuồng dã, bàn tay to không khống chế được lần tìm xuống dưới...

Anh ta điên cuồng muốn có được cô gái này!

Giờ anh ta rất muốn có được cô!

Nhưng đúng vào lúc này...

- Ưm... Tử Long, đừng!

Thoại Mỹ hơi vặn vẹo người, dù đang ngủ say nhưng cô vẫn vô thức gọi tên Kim Tử Long.

Hơi thở cuồng dã này cực kỳ giống hơi thở của Kim Tử Long, nhưng lại cũng có phần không giống...

Âm thanh nỉ non của Thoại Mỹ như một gáo nước lạnh đổ xuống đầu Kim Tiểu Long.

Anh ta tỉnh lại, nắm chặt lấy chút lý trí cuối cùng còn sót lại, buông cô ra, nhanh chóng bật dậy, rời xa khỏi cô.

Anh ta ngồi xuống vị trí ghế lại, hít thở dồn dập, buộc bản thân mình phải tỉnh táo trở lại.

Anh ta cố gắng điều hòa hơi thở, không dám quay đầu lại nhìn cô.

Anh ta lập tức mở cửa xe, đi ra ngoài.

Chết tiệt!

Anh ta chống hai tay trước đầu xe, xuyên qua lớp cửa kính nhìn vào Thoại Mỹ đang nằm trong xe, quần áo không chỉnh tề.

Anh ta sao lại nhân lúc Thoại Mỹ không chú ý, muốn chiếm hữu cô chứ?

Anh ta thừa nhận bản thân đã yêu cii, hơn nữa còn yêu đến mức không muốn làm tổn thương cô.

Nếu cô gái trước mặt không phải là Thoại Mỹ thì nhất định anh ta sẽ chẳng tốn nhiều hơi sức, chẳng để tâm đến cảm nhận của ai khác, chỉ hung hăng phát tiết nhu cầu sinh lý của bản thân.

Nhưng...

Cô là Thoại Mỹ!

Là người con gái anh ta yêu sâu sắc!

Cô...

Cũng là người phụ nữ của anh trai anh ta.

Sự mâu thuẫn khiến Kim Tiểu Long chỉ còn biết cười khổ, dường như đang châm chọc bản thân mình.

Lát sau, anh ta đã bình tĩnh trở lại, nhân lúc bản thân còn tỉnh táo, lập tức lên xe, sửa sang lại quần áo cho Thoại Mỹ.

- Mỹ, mong rằng sau này anh sẽ không xúc phạm đến em nữa!

Anh ta than một tiếng bất đắc dĩ.

Sau đó nhấn ga, lái xe về biệt thự.

Thời gian trôi qua cực kỳ nhanh, giai đoạn chuẩn bị tài liệu và phân tích đã trôi qua, bọn họ đang tiến vào giai đoạn khảo sát.

Thoại Mỹ vẫn bận rộn như mọi khi, dẫn đầu tổ dự án như các đấu sĩ ngoài chiến trường, bừng bừng khí thế.

Thời gian gần đây Kim Tử Long cũng không đi công tác nhiều, luôn ở bên cạnh giúp đỡ Thoại Mỹ.

Nhưng như vậy, đôi khi lại khiến tổ dự án phải đi đường vòng, điều này càng khiến Thoại Mỹ bội phục khả năng của Kim Tử Long.

- Thoại Mỹ...

Giọng nói trầm thấp từ sau lưng cô vang lên.

Khi vừa ra khỏi quán cafe, cô đã nghe thấy âm thanh này.

Cô quay đầu lại, nở nụ cười tươi.

- Hoàn Vũ, là anh à?

Viên Hoàn Vũ cũng tươi cười: “Gần đây em bận rộn gì vậy? Anh gọi điện em cũng không nhận máy!”

Các bộ phận và hạng mục kinh doanh của Kim thị cực kỳ lớn nên tất cả mọi người ai bận việc người ấy, Viên Hoàn Vũ không biết hiện tại Thoại Mỹ đang làm gì cũng là chuyện bình thường.

- À, không có gì đâu, em đang lo chuyện một hạng mục kinh doanh thôi!

Thoại Mỹ khẽ cười.

Sau đó, cô cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay.

- Sao? Em đang vội à?

Vẻ mặt Viên Hoàn Vũ thoáng qua sự thất vọng.

Lâu rồi anh ta không gặp Thoại Mỹ, hơn nữa công việc của bản thân cũng bận rộn, mãi mới gặp được cô thì cô lại bận.

Hôm nay lại thành thế này đây.

Cô áy náy: “Hoàn Vũ, ngại quá, em còn công việc phải xử lý!”

Viên Hoàn Vũ lắc đầu, bất đắc dĩ lên tiếng: “Đã như vậy thì anh không làm tốn thời gian của em nữa, thật ra anh muốn thông báo thời gian của buổi họp mặt”.

- Vậy à? Khi nào thế?

Thoại Mỹ hỏi.

- Ngày kia, em nhớ sắp xếp đi nhé!

Viên Hoàn Vũ cười nói.

- Hả...

Thoại Mỹ hơi khó xử, cô sợ không đủ thời gian.

- Sao thế? Đừng nói em đổi ý nhé, anh đã nói với mọi người rồi!

Viên Hoàn Vũ thấy sự do dự của Thoại Mỹ, vội lên tiếng.

Thoại Mỹ mỉm cười, nói với Viên Hoàn Vũ: “Được rồi, em sẽ tới đúng giờ!”

Viên Hoàn Vũ yên tâm, thở phào.

Hôm đó chắc chắn sẽ là một ngày khó quên, bởi vì hôm đó anh ta đã chuẩn bị sẽ tỏ tình với Thoại Mỹ.

Cho nên cô nhất định phải tham gia.

Thoại Mỹ vừa định nói gì đó thì lúc này điện thoại vang lên...

- Alo?

Cô nhận điện thoại.

- Sao? Em chưa nói rõ ràng với cái tên đó à?

Giọng nói lạnh lẽo của Kim Tử Long vang lên qua điện thoại.

Thoại Mỹ hít sâu một hơi, vô thức nhìn quanh bốn phía, nhưng không hề thấy bóng dáng Kim Tử Long đâu.

Sao anh biết hiện giờ cô đang ở đâu?

- Em mà không đến gặp tôi ngay thì tôi sẽ lập tức đuổi việc cái tên đó!

Giọng nói lạnh lùng lại vang lên, sau đó điện thoại cũng bị ngắt tín hiệu.

- Thoại Mỹ, em sao thế?

Viên Hoàn Vũ thấy sắc mặt của Thoại Mỹ rất kỳ lạ.

- À, không, không có gì, em phải đi rồi!

Thoại Mỹ cố nở nụ cười, sau đó vội vã chào tạm biệt Viên Hoàn Vũ.

-----------------

Hè chán quá, có ai muốn đọc cổ trang không nè?

Love all!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro