Chương 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Cho nên tôi muốn em thay đổi, hiệu quả và tăng trưởng lợi ích không phải là 35.8% mà là 45%!

- Cái gì?

Tiếng thét kinh hãi bật ra từ miệng Thoại Mỹ.

Cô đứng bật dậy, kinh ngạc nhìn Kim Tử Long.

Anh điên rồi sao?

Từ 35.8% lên 45% đâu phải chỉ cách nhau một vài tỷ lệ đâu.

Làm sao có thể chứ?

- Sao thế?

Anh thấy buồn cười trước phản ứng của cô.

- Anh… anh đang ép buộc, làm khó người khác!

Thoại Mỹ cảm thấy lúc này Kim Tử Long đang đùa giỡn cô.

- Em cho rằng không thể sao?

Anh nhàn nhã nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi.

Thoại Mỹ thấy Kim Tử Long như vậy lại càng cảm thấy thái độ của anh có gì không ổn, cho nên cô lại trở về với vẻ lạnh lùng:

- Giáo sư dạy tôi phải tính toán số liệu chuẩn xác!

Thoại Mỹ cất giọng rõ ràng.

Kim Tử Long hơi nhếch môi lên nở nụ cười tà, sau đó anh kéo Thoại Mỹ lại.

- Cho nên, giờ tôi muốn dạy em phải biết nhìn xa hơn nữa!

Thoại Mỹ còn chưa kịp có phản ứng gì, Kim Tử Long đã mở một màn hình cực lớn lên.

Thoại Mỹ kinh ngạc đến mức che miệng lại, mắt mở to.

Cô không thể ngờ thì ra trong phòng làm việc rộng lớn thế này lại có cả một hệ thống thiết bị công nghệ tinh vi như thế!

Đối diện Thoại Mỹ, một bức tường trông rất bình thường thôi nhưng giờ lại nhanh chóng chuyển thành một màn hình chứa toán hình ảnh và các con số.

Trên màn hình, một loạt các chấm nhỏ hình ô vuông chi chít hiện lên, mỗi chấm đại diện cho một khu vực riêng.

Nói cách khác, trên màn hình này là toàn bộ tình hình hoạt động của các công ty của Kim thị trên thế giới.

- Mỹ Nhi, chắc là biết rõ những người trong tổ dự án cạnh tranh đấu thầu rồi chứ!

Cô chậm rãi gật đầu.

- Đúng, bọn họ đều là những tinh anh chuyên về các lĩnh vực trong hạng mục cạnh tranh đấu thầu.

Anh mỉm cười.

- Đây là mục đích của tôi, em lại đây xem đi.

Anh sải bước đến trước bàn làm việc, tùy ý bấm một nút trên điều khiển, một ô vuông lập tức được phóng to lên.

Cô kinh ngạc trước hình ảnh trước mắt, đó là hình ảnh về cuộc giao dịch vàng.

- Cái em đang nhìn thấy là thị trường giao dịch vàng ở Brazil, từ sau khi Kim thị khai thông được tuyến đường hàng không, các giao dịch vàng bạc ở đây từ 70% đã tăng lên 85.4%, ba mươi lăm ngân hàng tại đây ngày nào cũng diễn ra hàng loạt các giao dịch mua bán.

Anh một tay cầm ly rượu, nhàn nhã nói với cô.

Cô hoàn toàn sững sờ.

- Đây chính là một trong những ví dụ về hiệu suất tăng trưởng trong hạng mục về tài chính của Kim thị, tất nhiên, sản nghiệp của Kim thị không chỉ đơn giản có mỗi tài chính!

Thoại Mỹ nhìn Kim Tử Long, mãi lâu sau mới mở miệng nói:

- Ý của anh là...

Anh nhìn Thoại Mỹ, bàn tay to khẽ vỗ nhẹ lên đầu cô, anh không trả lời trực tiếp câu hỏi của cô mà lại cất giọng đầy ý vị:

- Em nghĩ đi, tại sao tôi lại yêu cầu em phải nắm rõ toàn bộ những hạng mục cạnh tranh đấu thầu trong suốt năm năm qua của Kim thị? Hơn nữa còn bắt em phân biệt được đâu là những hạng mục chỉ hòa vốn?

Thoại Mỹ chợt nghĩ ra điều gì đó, cô lập tức bừng tỉnh, vẻ mặt sáng rỡ:

- Ý của anh là anh muốn tôi đưa hiệu suất của hạng mục này vượt lên trên tất cả?

Ánh mắt Kim Tử Long lóe lên tia tán thưởng, anh uống một ngụm rượu rồi gật đầu:

- Đây cũng là lý do vì sao tôi lại sắp xếp các nhân tài vào làm trong tổ dự án này!

Trong lòng Thoại Mỹ đã sáng tỏ, rốt cuộc cô cũng hiểu tại sao Kim Tử Long lại nói cô bảo thủ rồi. Cô đúng là không có mắt nhìn xa.

Trước đó, cô cho rằng đây là một hạng mục độc lập, không thể vận dụng các ưu thế từ các lĩnh vực kinh doanh khác của Kim thị vào được.

Nếu có thể khiến hạng mục này trở thành hạng mục quốc tế, vượt qua các hạng mục khác thì hiệu quả và tăng trưởng lợi ích sao chỉ có thể dừng lại ở con số 35.8% được?

Nghĩ đến đây, cô thầm cười khổ, trách móc bản thân không có kinh nghiệm và suy nghĩ thấu đáo.

Thoại Mỹ chỉ mải cúi đầu thầm trách bản thân, không hề nhìn thấy ánh mắt tán thưởng của Kim Tử Long.

Quả nhiên là thông minh! Chỉ mới đó mà đã nhận ra rồi!

Lát sau, cô ngước mắt nhìn anh.

- Thật ra, tôi còn một vấn đề nữa...

- Hả? Vấn đề gì?

Anh nhếch đôi mày rậm lên, nhẹ giọng hỏi.

Cô cắn cắn môi, nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy của anh.

- Thật ra một hạng mục quan trọng như vậy, đáng lẽ anh phải tự mình làm, sao lại để tôi...

Kim Tử Long mỉm cười, giơ tay ngắt lời Thoại Mỹ. Sau đó anh đến trước mặt cô, đưa tay nhấc cằm cô lên:

- Đừng quên, giờ em đã là một cổ đông của Kim thị, cho nên em phải biết rằng sản nghiệp mà Kim thị sở hữu cộng với những hạng mục kiểu như thế này hàng năm nhiều không đếm hết. Nếu chuyện gì tôi cũng tự mình làm thì tôi thuê hàng nghìn nhân viên trên thế giới để làm gì?

Cô nghe xong, cảm thấy anh nói cũng đúng.

Anh không cần phải tự mình làm mọi việc cũng đúng, nhưng một sản nghiệp lớn như vậy, đầu óc Kim Tử Long mỗi giây đều phải nhanh nhạy hơn người khác rất nhiều lần.

Cô đưa mắt nhìn những tập tài liệu dày cộp trên bàn làm việc của Kim Tử Long, đột nhiên cảm thấy những lời mình vừa nói là không công bằng anh.

Nghĩ đến đây, Thoại Mỹ không nhìn được, khẽ mỉm cười.

- Sao thế?

Kim Tử Long thấy Thoại Mỹ rất kỳ quái, anh giữ chặt vai cô rồi hỏi.

Thoại Mỹ ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt sáng của Kim Tử Long, nói:

- Tôi nghĩ, người như anh chắc chắn là sức sống mãnh liệt hơn nhiều so với những người cùng trang lứa!

Khóe miệng Kim Tử Long nhếch lên, anh hiểu ý của Thoại Mỹ. Anh lập tức cúi người xuống, cất giọng đầy xấu xa bên tai cô:

- Tôi có nhiều sức sống hay không, em là người rõ ràng nhất...

Nói xong, anh ngửa đầu cười ha ha.

Câu nói ấy khiến cả mặt Thoại Mỹ đỏ bừng.

Đợi anh cười xong, Thoại Mỹ mởi mở miệng nói tiếp:

- Nếu hạng mục này do người có kinh nghiệm phụ trách thì sẽ không tốn nhiều thời gian như bây giờ!

Cô vẫn tự trách bản thân.

Kim Tử Long thấy Thoại Mỹ như vậy, trong lòng thấy hơi sợ hãi, anh vội ôm cô vào lòng rồi nói:

- Em quên tôi từng nói gì với em rồi à?

Vẻ mặt Thoại Mỹ nghi hoặc, anh nói nhiều như vậy, cô biết anh đang chỉ câu nào?

Kim Tử Long cúi đầu, đôi môi nóng bỏng xen lẫn mùi rượu xâm nhập vào cái miệng nhỏ nhắn của cô.

Sau khi thưởng thức sự thơm ngọt của cô xong, anh mới lưu luyến ngẩng đầu lên, ngón tay dài mơn trớn đôi môi sưng đỏ của cô.

- Tôi nói rồi, tôi muốn ở trên giường em phải nồng nhiệt, đồng thời, tôi cũng sẽ dạy em cách trở thành một quản lý xuất sắc của tập đoàn.

Trong lòng Thoại Mỹ dấy lên tình cảm phức tạp, nhất là khi nghe Kim Tử Long nói rằng vẫn coi cô là tình nhân.

Cô cười khổ, chẳng lẽ còn muốn anh coi cô là vợ sao? Chẳng qua đó chỉ là lý do thoái thác trong cuộc họp mà thôi.

Thoại Mỹ à Thoại Mỹ, chẳng lẽ mày lại muốn bị tổn thương nữa sao?

Cô mỉm cười, ngước mắt nói với anh:

- Dù thế nào đi nữa cũng cảm ơn anh, từ anh, tôi có thể học hỏi được nhiều điều.

Những lời này là những lời nói thật lòng.

Kim Tử Long hiểu ý cô, vì thế anh nở nụ cười tà mị:

- Đã vậy thì tối nay tôi sẽ khiến em phải cầu xin, thế mới công bằng!

- Anh...

Cô liên tiếp lùi về sau mấy bước.

- Sao anh lại không đứng đắn như thế chứ?

Cô hơi nghiêng đầu, cảm thấy hơi thở của anh bủa vây khiến cô không thở nổi.

- Đây gọi là “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu”, em xinh đẹp như vậy, bảo sao tôi không động lòng chứ?

---------------------

Hết rồi, mình ngủ đây, đang có ý định trốn lao động ngày mai nhưng chợt nhớ lại năm sau cô giáo chủ nhiệm vẫn chủ nhiệm mình. Gớm khổ! Không là thức thâu đêm cho mọi người 3 4 chương mới rồi. Thôi mọi người thông cảm nhé!

Love all!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro