Chương 83

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thoại Mỹ khóc thút thít ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm nước nhìn Kim Tử Long:

- Sao anh lại không buông tay ra? Anh ngốc thế, nếu vừa rồi bọn chúng nổ súng thật thì sao? Cô khóc lóc la lên, một tay còn đánh vào lồng ngực của Kim Tử Long.

Đôi mắt của Kim Tử Long toát lên vẻ đau lòng, anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn
tay nhỏ của Thoại Mỹ. Anh không sợ đau, cô đánh anh chỉ như gãi ngứa mà thôi, anh chỉ sợ cô làm đau bản thân mình.

- Chúng ta đều là đồ ngốc! – Anh nhẹ nhàng nói với cô, ngón tay thon dài dịu dàng lau nước mắt.

- Mỹ Nhi, anh thật sự rất sợ sẽ mất em, sau này em đừng bảo anh phải rời xa em, anh sợ lắm, được không?

Chỉ một lần này thôi, Kim Tử Long thấp giọng như đang cầu xin Thoại Mỹ, hoàn toàn không phải vẻ ra lệnh ngông cuồng gì cả.

Thoại Mỹ ngẩng mặt lên, nước mắt lại trào ra, cô nhìn nhầm sao? cô nghe nhầm sao?

Vẻ mặt căng thẳng của Kim Tử Long không thể nào là lừa dối, trong khoảnh khắc đó, rốt cuộc cô cũng hiểu mình quan trọng thế nào trong lòng anh, cũng chính vào lúc đó, cô cũng nhận ra Kim Tử Long ở trong lòng mình.

Đây mới là Long của cô…

Thoại Mỹ nhìn vào đôi mắt đen ngập tràn tình yêu của Kim Tử Long, cô gật đầu, nghẹn ngào nói: “Không đâu, em sẽ không nói như vậy nữa đâu, em muốn anh ở bên cạnh em.”

Kim Tử Long lại ôm chặt cô vào lòng. sự bất lực của cô khiến lòng anh đau nhói. Cả đời này anh sẽ bảo vệ cô, bảo vệ cô gái còn quan trọng hơn cả tính mạng anh!

Lát sau, Kim Tử Long xoa nhẹ lên cổ tay thâm tím của Thoại Mỹ, nhẹ giọng hỏi: “Có đau không?”

Thoại Mỹ lắc đầu, cô nín khóc, mỉm cười nhìn vào đôi mắt đau lòng của anh.

Sau đó, cô lập tức kéo cánh tay của anh ra xem, sốt ruột hỏi: “Cánh tay anh…” cô nhớ lúc Kim Tử Long kéo mình lên, tay anh dí sát xuống mặt đường, cánh tay Kim Tử Long hơi rướm máu, nhưng may mắn là không nghiêm trọng lắm.

Cô cắn chặt môi, lại nghẹn ngào.

- Ngốc ạ, anh mình đồng da sắt, chút này có là gì đâu? - anh cười, sau đó kéo cô đứng dậy:

- Chúng ta rời khỏi đây thôi, nếu không phải dư chấn, chúng ta sẽ thật sự thành đôi uyên ương số khổ đấy!

Bên môi anh thấp thoáng nụ cười.

Thoại Mỹ trừng mắt nhìn Kim Tử Long, sau đó cất giọng oán trách: “không cho anh nói bậy!”

- Được, được, anh không nói! - anh ôm lấy bả vai cô, cất tràng cười sang sảng.

Thoại Mỹ cảm thấy cực kì hạnh phúc, cô có cảm giác lúc này cô là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời, được Kim Tử Long yêu thương, chiều chuộng. Cho dù nếu có một ngày sự yêu thương cưng chiều này biến mất, cô cũng không hối tiếc.

Dường như, muốn để con người hiểu ra đạo lý, ông trời đã tạo ra hàng ngàn những khó khăn gian khổ, thách thức sự kiên cường của con người, vậy nên con người mới càng ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn. Còn những kẻ yếu đuối chỉ còn lại xương cốt, sinh mệnh biến mất.

Đây là điều mà họ không thể dự tính được, cũng không thể ngăn cản được, bọn họ đã hoàn toàn xem nhẹ uy lực của dư chấn.

Khi Kim Tử Long  và Thoại Mỹ bước từng bước ra ngoài, loáng thoáng nghe thấy tiếng gọi.

- Anh Long… cô Mỹ… - Là tiếng gọi nơm nớp lo sợ của mấy vị quan chức.

Từ hướng phát ra âm thanh, họ đoán mấy người đó không ở xa lắm.

- Chúng tôi ở đây! - Hai mắt Thoại Mỹ sáng ngời, cô lớn tiếng hô lên.

Anh kéo tay cô, cúi đầu cười: “Tinh lực của em hồi phục nhanh đấy nhỉ!”

Ngay lúc đó, cô còn chưa kịp phản ứng gì…

Chỉ trong một cái chớp mắt, toàn bộ khắp mọi nơi như một bàn tay của người khổng lồ bóp vụn, ra sức chà đạp.

Từng dòng nham thạch nóng chảy dưới mặt đất cuộn trào. Dòng nham thạch từ lớp vỏ trái đất di chuyển với tốc độ cực kì nhanh, dòng này hợp nhất với dòng kia, cho tới khi đạt được đến một cường độ cực lớn thì đột nhiên tan chảy…

Dường như có hàng trăm quả bom nguyên tử đột nhiên nổ tung, mặt đất chấn động, gió gào thét, toàn bộ khu vực này chìm trong cơn dư chấn. Một tòa nhà đã bị sập trước đó gần Kim Tử Long và Thoại Mỹ đột nhiên lay động, tiếng rầm rầm vang lên. Rõ ràng cơn dư chấn này cực kì uy lực…

- Mỹ Mỹ, nắm chặt tay anh! Chạy mau! - Anh gấp gáp ra lệnh, bàn tay to cầm chặt tay cô.

Thoại Mỹ hoàn toàn choáng váng, lớn tới từng này nhưng cô chưa bao giờ gặp phải cảnh tượng hoảng sợ như thế này. cô cắn răng, nắm chặt tay Kim Tử Long, cố gắng không quay đầu nhìn những tòa nhà đang sập xuống phía sau.

Kim Tử Long cố nén cảm giác choáng váng và vô lực do cơn dư chấn mang lại, anh cố gắng kéo Thoại Mỹ chạy về phía khu đất trống.

Nhưng…

Từng tảng đất đá liên tiếp dội xuống, họ căn bản không thể tìm được một khu đất trống hoàn chỉnh.

Cái chết chỉ còn trong chớp mắt, Kim Tử Long và Thoại Mỹ cũng đang ở trên đầu sao của tử thần.

Khi anh cố gắng trốn tránh, một nguồn sức mạnh cực lớn bổ nhào về phía họ, mang theo sự hung mãnh và cuồng dã như muốn diệt sạch mọi sinh mệnh.

- Long… A… - Thoại Mỹ sợ tới mức hét lên chói tai, sau đó cô chỉ cảm thấy cả người mình bị va đập, trước mắt bỗng tối sầm, chẳng nhìn rõ thứ gì.

- Mỹ Nhi…

----------------

Hôm nay tới đây thôi, mình không đủ sức để viết tiếp rồi, mỗi ngày chỉ được 1 chap thôi. Mong mọi người chịu đựng sự thất thường này thêm một thời gian nữa vì đang trong hè, mình phải nhận lịch đi hát cho các band nhạc để kiếm thêm tiền với cho thỏa đam mê nên về cũng khá muộn, với lại khá mệt mà đã thức khuya thì sáng cũng cỡ 1 2 giờ trưa mới dậy nên... Không có thời gian viết đâm ra chap dạo này cứ bị ngắn với lại thất thường nữa. Có hôm về mệt quá ngủ lúc nào không hay nhưng trông đầu đã mặc định là sẽ viết chap cho mọi người.

Mong mọi người sẽ thông cảm và vẫn ủng hộ mình. Có thể là chừng nào mình có đi học trở lại (học thêm cũng được) thì mình sẽ ngừng công việc và có thời gian viết nhiều hơn cho mọi người. Mình hứa là sẽ cô viết chap dài và post 2 3 chap một lần. Mong mọi người đừng bỏ mình nha. View với vote mà tuột là mình xỉu cho coi hihi.

Love all!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro