Chương 84

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khắp nơi toàn là phế tích, mọi thứ xung quanh chìm trong bóng tối và hỗn độn, tất cả tràn ngập thê lương, không hề có chút hy vọng, chỉ có cái chết là cận kề...

Sự uy hiếp mà Kim Tử Long và Thoại Mỹ gặp phải cũng như đang bên bờ vực thẳm...

- Khụ... khụ... Mỹ Nhi...

Khi Kim Tử Long mở mắt ra, anh phát hiện bản thân đang ở trong một khu vực hoàn toàn tối om. Anh phủi hết bùn đất trong miệng, đưa tay lên lau khóe miệng.

Còn tay kia của anh vẫn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Thoại Mỹ, thân hình cao lớn che chắn hoàn toàn cho thân hình bé nhỏ của Thoại Mỹ.

- Mỹ Mỹ... tỉnh lại đi! Mỹ Mỹ...

Kim Tử Long xoay người ngồi dậy, kéo Thoại Mỹ vào trong lòng, cố gắng xem xem cô có bị thương ở đâu không.

Nhưng bóng tối che khuất hai mắt, anh không nhìn rõ Thoại Mỹ ở trước mắt.

- Ưm... Long... Khụ... khụ... sao em không thấy anh?

Thoại Mỹ khó khăn mở mắt ra, nhưng... vẫn chỉ có bóng tối. Cô vừa mở miệng nói, bụi đất xung quanh khiến cô bị sặc.

- Mỹ Nhi, em cử động một chút xem, xem trên đầu em có bị thương không?

Anh nâng người cô dậy, quan tâm hỏi han.

Thoại Mỹ cảm thấy cổ họng khô rát. Cô nhớ khi dư chấn xảy ra, Kim Tử Long đã dùng cơ thể anh để che chắn cho cô.

- Em không sao...

Thoại Mỹ cố nén sợ hãi trong lòng, bàn tay nhỏ bé hươ hươ theo hướng Kim Tử Long phát ra tiếng nói, rồi đặt lên khuôn mặt kiên nghị của anh, kích động nói:

- Có anh ở bên bảo vệ, sao em lại xảy ra chuyện gì được chứ?

Ánh mắt Kim Tử Long thoáng đau đớn, anh càng ôm chặt cô vào lòng hơn, kiên định nói:

- Mỹ Nhi, anh nhất định sẽ đưa em ra ngoài!

- Long... chúng ta... hiện giờ có phải chúng ta bị chôn dưới lớp đất đá rồi không?

Anh không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô, bàn tay to của anh nhẹ nhàng vỗ lên đầu cô, cố gắng làm cho cô bình tĩnh lại:

- Mỹ Nhi, tin anh, nhất định chúng ta sẽ ra được ngoài!

Giọng nói trầm thấp đầy kiên định.

Thoại Mỹ nằm trong lòng Kim Tử Long, lẳng lặng cảm nhận hơi thở ấm áp và nhịp tim đập trầm ổn của anh. Tuy cô không thấy vẻ mặt của anh, nhưng cô có thể cảm nhận được sự bảo vệ đầy ấm áp của anh.

Cô bắt đầu trở nên dần bình tĩnh hơn, dường như chưa bao giờ bình tĩnh đến vậy. Cô tin, chỉ cần có anh ở bên cạnh, lời anh nói cô hoàn toàn tin tưởng...

Sự thử thách sinh tử đã xuất hiện, giọng nói đầy kiên định ấy vang lên làm chậm đi bước chân của tử thần...

Anh ôm cô vào trong ngực, bàn tay to nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô.

Anh cố gắng khiến đôi mắt thích ứng với bóng tối, qua chút ánh sáng di động, anh quan sát tình hình xung quanh.

Tuy ánh sáng rất nhỏ nhưng vẫn có chút giá trị.

Từ trước đến giờ, anh không sợ chết, dù gặp phải tình cảnh hiểm ác đến mấy anh cũng chẳng hề nhíu mày. Nhưng giờ có Thoại Mỹ, anh lại trở nên nhát gan, trở nên khiếp sợ khi nghĩ đến cái chết. Anh cần phải sống, cần phải yêu thương cô, phải mang lại hạnh phúc cho cô.

Nhất thời, tia sáng mỏng manh chiếu xuống, trên đầu bọn họ một khoảng là một khối đá to chặn ở trên. Xem ra tảng đá này sẽ không rơi xuống, còn anh và Thoại Mỹ chỉ có một không gian khá nhỏ hẹp.

Bốn phía đều bị vây lấy bởi mấy tảng đá khổng lồ.

Thoại Mỹ ở trong lòng Kim Tử Long, vì không khí bắt đầu trở nên loãng đi, cô cảm thấy ngực bắt đầu khó chịu, bụi đất xung quanh tạo nên sự khó chịu đến cực điểm.

Cô giãy ra, định đứng dậy, nhưng cả người lại nghiêng đi...

Một cơn dư chấn nữa lại xuất hiện, may mà không quá lớn.

- Long...

Cô bất giác gọi tên anh.

Kim Tử Long giật mình, vừa định giơ tay bắt lấy Thoại Mỹ nhưng lại bị trượt sang một bên.

Sau đó, một tiếng rầm vang lên, một vật nặng gì đó vừa bị rơi xuống.

- A... Long, anh ở đâu?

Tay cô vừa chạm phải một thứ thô ráp, chân cô truyền đến cảm giác đau đớn.

Kim Tử Long sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, anh sợ tảng đá đó rơi xuống.

- Mỹ Nhi...

Anh vội vã bổ nhào về phía Thoại Mỹ, rốt cuộc cũng nhìn rõ đó là một cánh cửa, nửa trên bị kẹt trên đỉnh đầu, còn nửa dưới của nó đang áp lên chân Thoại Mỹ.

Kim Tử Long cực kì đau lòng. Khi thấy chân Thoại Mỹ bị đá đè lên, trái tim anh như bị con dao găm cắt đôi.

- Mỹ Mỹ, em đừng cử động, anh sẽ lập tức giúp em!

Anh cố gắng áp chế cảm giác lo sợ, an ủi cô.

Sau đó, anh vươn một tay ra đè lên cánh cửa, không để cho nó áp toàn bộ xuống. Tay khác lần tìm đến vị trí có thanh sắt trên cửa, muốn hạ cánh cửa xuống một cách từ từ.

Nhưng cánh cửa không hề di chuyển một chút nào, nó đã bị kẹt. Nó giống như đang châm chọc vậy, dù trông không có gì nhưng Kim Tử Long có cố gắng thế nào cũng chỉ mất công.

Anh lập tức như biến thành một con thú đang bị vây hãm, khuôn mặt cương nghị lộ rõ vẻ sốt ruột, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi. Nhưng đôi mắt u tối của anh lại đầy kiên nghị.

-----------

Đến bao giờ mới thoát khỏi cái nơi u tối này đây hả anh chị?

Love all!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro