chương 1: giới thiệu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 5 giờ 45 phút sáng chủ nhật, ngày 28 tháng 5 năm 2017.
Ngoại thành Hà Nội, trong căn nhà 2 tầng mang nét xưa cũ, bà Nguyệt bận rộn chuẩn bị các gia vị, thực phẩm kèm theo bữa sáng nhỏ.

- Cạch...cạch...cạch...cạch...
- Xèoooooooo

Ông Thành vừa đi vào bếp thấy 1 loạt rổ giá nào là rau, gà,  cà rốt, hành củ, thịt bò được làm sạch để trên bàn chuẩn bị "nhảy múa" trong cái chảo trắng liền hỏi:

  -Bữa sáng mà sao bà nấu nhiều món vậy.  

-Đây là tôi chuẩn bị cho bữa trưa, tối qua Khoai Tây gọi điện báo hôm nay sẽ đưa Khúc Thiên về. Lão Thành ông xem chúng ta già cả rồi, Khoai Tây chẳng mấy nữa là con dâu nhà người ta. 
- Có khi năm sau bà có cháu bế đến nơi hà hà...

- Cái ông này...
Bà Nguyệt bị chọc cười đến ngượng giờ luôn cái muôi trong tay lên dọa. Ông Thành thấy vợ chuẩn bị thẹn quá hóa giận bèn chuồn nhanh ra cửa, không quên nói lại: 

- Ha ha...tôi lên gọi Đậu Đậu dậy thể dục.

- Ơ... Đậu Đậu cả tuần mới được nghỉ một buổi ông đừng có làm phiền con bé, để nó ngủ thêm lúc đã.
Vừa đặt chân ra khỏi bếp nghe vợ nói vậy ông Thành liền đổi hướng đi ra cửa lấy đôi giày thể thao trong giá dép.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ở một phòng khác, sau cái quạt cây, trên một chiếc giường, dưới 1 chiếc chăn, Chi Ca Đậu vẫn đang say giấc với mộng đẹp thì bị tiếng động dưới nhà đánh thức. Ngồi dậy vươn vai  xoay trái xoay phải cho tỉnh ngủ rồi rời giường VSCN. 

Khi xuống lầu phát hiện bố cô đang đi giày ở bậc thềm, ông mặc chiếc áo ba lỗ trắng và quần đùi xám rộng rãi, cô cũng theo ra lấy giày đi.

- Bố tính đi chạy một mình bỏ con à. 

-Ồ... cái con bé này còn không phải cho con thêm thời gian ngủ sao.

- Con thích chạy cùng bố hơn mà.  

Hai bố con vừa chạy men theo con đường nhỏ vừa chuyện trò đôi câu, chủ  yếu là bố cô hỏi về việc học hành của cô ở trường .
~~~~~~~~~~~~~ giới thiệu qua~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Cô là Chi Ca Đậu có 19 xuân xanh, tên của cô là do ông nội đặt, cái tên nghe là lạ vậy thôi chứ chẳng có ý nghĩa gì thâm sâu cả. Nghe kể lúc sinh cô ra cả bố, mẹ, chị và bà nội cô đều tranh nhau đặt tên cho cô làm rối loạn cả phòng hành chính huyện. Để rẹp yên cuộc chiến " đặt tên hay" ông nội cô liền gọi cô là Chi nha đầu nhưng không biết là ông nội nói ngọng hay là cô nhân viên làm giấy khai sinh nghe nhầm điền vào thành Chi Ca Đậu. Cô đang là sinh viên năm nhất ngưỡng cửa năm hai của trường đại học Y quốc gia khoa ngoại, tuy nhiên cô có chút đam mê riêng với y học cổ truyền và nghiên cứu sinh nên hàng tuần cô vẫn tham gia đều các lớp học ngoại khoá hai khoa này.


Bố cô là Chi Lạc Thành- Trước đây là trung tá bên quân đội sau này được điều về làm cục trưởng bộ công an thành phố N . cũng nhờ vậy mà vụ làm loạn "đặt tên hay" cho cô mới tránh được bị tố cáo làm loạn phòng hành chính công vụ. Trong mắt cô thì bố là anh hùng số 1, ở nhà cô có hẳn cả 1 tủ kính bày các huy hiệu của bố nữa. Tuy nhiên nghề này của bố cô lúc nào cũng mang theo những nguy hiểm không ngờ tới. Năm cô 7 tuổi bố cô vì làm nhiệm vụ mà bị chém 2 nhát sau lưng và bị gãy 1 xương sườn, may mẹ cô là bác sỹ nên bố cô được chăm sóc tốt chỉ 1 tháng là khôi phục như thường.

Mẹ cô - Hàn Nguyệt - Là bác sĩ quân y hạng 2. Trước đây bố mẹ cô quen nhau trong tập huấn quân đội. Chuyện tình yêu không mặn không ngọt của bố mẹ, cô được nghe đi nghe lại từ lúc 5 tuổi đến giờ và lần nào phát biểu của cô về chuyện tình cũng là:


- May mà có con và chị Ngọc vớt vát lại chút ánh sáng trong chuyện tình của bố mẹ. - Và kết quả lần nào cô cũng bị 2 đạo quang lườm đến bỏng da mặt.

Cô có 1 chị gái là Chi Ngọc biệt danh ở nhà là Khoai Tây, đang là sinh viên năm cuối của đại học ngoại thương khoa kinh tế đối ngoại. Chị cô nổi tiếng là hotgirl của trường và có 1 thanh mai trúc mã bằng tuổi tên Khúc Thiên đang là sĩ quan quân đội.


 Từ nhỏ cô đã có mơ ước trở thành 1 bác sĩ quân y giống mẹ nhưng ông nội cô phản đối con gái theo quân đội vì vậy cô theo học làm 1 bác sĩ bình thường.

Ở trường cô nổi danh với tài phú y học và cái đầu lạnh.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hai bố con chạy khoảng ba vòng quanh con đê đất thì trời cũng đã bắt đầu nắng. Về nhà thay giày cô chạy vào phụ mẹ dọn cơm ăn, còn bố cô lên nhà tắm.

Khi cả nhà đang ăn cơm thì bố cô có điện thoại. Sau khi nghe điện bố cô vội lấy áo khoác. 

- tôi về sở có chuyện, chắc tối mới về.

Nói xong bố lấy xe đi. Quay sang thấy mẹ cô vẫn nhìn ra cửa không động đũa cô trêu:

- Sao mẹ không ăn tiếp đi, bố như vậy thường xuyên đâu phải lần đầu hihihi... mẹ không nỡ xa bố.

-Khụ...khụ...

Vậy là cô ăn luôn 1 cái cốc của mẹ, khổ nỗi cô còn đang ngậm đũa thành ra đũa chọc vào miệng ho sặc sụa. Thấy vậy mẹ cô vội rót cô 1 cốc nước rồi xoa lưng cho.

- Con bé này bảo bao nhiêu lần là không được ngậm đũa rồi mà không chịu sửa.

Cơm nước xong xuôi cô cầm quyển tài liệu y học ra ghế đá sau vườn ngồi vừa ôm con mèo trắng vừa nghiền ngẫm. Đang say sưa thì bị 1 quả táo từ đâu đáp xuống chỗ con mèo đang cuộn người ngủ trên chân cô làm nó giật mình nhảy dậy làm cô hết hồn. 

- hahahahahahahah ...cái mặt thộn ra ngu quá...

Khi hồn lại về với xác cô quay sang lườm người đàn ông tầm 22 tuổi đang gập người ôm bụng cười.

- THIÊN...CA.

Người đàn ông thấy cô gọi tên mình liền giơ 2 tay lên đầu biểu thị ý đầu hàng nhưng miệng vẫn không ngừng cười.

Đặt quyển vở sang 1 bên cô hùng hổ chạy lại kéo tai Khúc Thiên

- Anh giỏi lắm dám chọc em...còn cười nữa em kéo đứt cái máng đón âm của anh.

- Aa xin lỗi người đẹp aaa anh chỉ là muốn cho em táo, úi nữ hiệp tha mạng, oan quá.  

- Không cần giải thích, mọi lời nói của người sẽ được làm bằng chứng trước toà. - Cô giả giọng của công tố viên tiếp kịch.

Sau một hồi đấm đá chán chê cô bước lại ghế đá ngồi như 1 cô công chúa kiêu ngạo còn Khúc Thiên thì 1 tay ôm mặt 1 tay ôm bụng, mặt một phần uỷ khuất chín phần tươi tỉnh.

- Em vẫn bạo lực như vậy...không đúng là bạo lực hơn trước chẳng giống chị em chút nào.

- Hứ... ai kêu anh chọc em làm gì.

 Thực chất cô biết "trận đòn" của cô chỉ là gãi ngứa với 1 người rèn luyện trong quân đội như anh nhưng vẫn phải đánh phủ đầu, đánh bõ tức, đánh vui đùa... nói chung là phải đánh

Tiếp nối trận đòn hai anh em bắt đầu những câu chuyện tranh luận rôm rả cả 1 góc vườn. Cô và anh đều đầu quân cho những câu chuyện trinh thám kì bí hay những bí ẩn của thiên nhiên, những điều khoa học khó lý giải. Không quan tâm mở đầu câu chuyện là gì ý kiến mỗi người ra sao nhưng cuối cùng câu chuyện luôn kết thúc khi cả 2 bụng đều réo lên òng ọc mới chịu ngừng lại quay vào nhà.

Vừa thấy bóng dáng chị gái đang gọt hoa quả cô liền như mũi tên lao lại 1 tay ôm cổ chị gái 1 tay đưa ra sau lấy miếng táo vừa được gọt ở bàn.

- Khoai Tây...chị về rồi... ôi ôi nhớ chị chết mất...

- BỐPPPPPP

thấy màn mèo khóc chuột và để giải phóng cho thanh mai trúc mã đang bị cô ôm sắp nghẹt thở  Khúc Thiên phát cái tay đang giơ vuốt với miếng táo.

-Aa Thiên ca... sao anh đánh em.

- Huhuhuhu chị ơi anh ấy đánh em yêu quý của chị.... 

Chi Ngọc bị cô ôm vừa mới buông ra đang lấy lại không khí nên khi cô quay sang làm nũng chưa kịp tiêu hóa chuỗi hành động thì Khúc Thiên lấy lời trước.

- Không đánh vũ phu như em là có án mạng mất. 

- Anh mới là vũ phu đó cả nhà anh mới là vũ phu.... em ôm chị gái em anh ghen chứ gì hừ hừ....

Vậy là 2 ánh mắt tóe lửa lại nhìn nhau bắn bằng bằng chíu chíu... 

Đúng lúc này bà Nguyệt như tiên cô có phép màu kì diệu đi ra. 

- Ba đứa mau vào ăn cơm thôi. - phép màu là có thật vì chỉ một câu nói 7 chữ đó thôi đã ngừng được một cuộc chiến tranh lạnh(*) lần thứ n.

- Hừ nể mặt bữa cơm em/anh không chấp với anh /em. 

- Ai cho em/anh nhại lời anh/em. 

Cả hai cùng đồng thanh nói 2 câu, Chi Ngọc lắc đầu cười. Hai con người này từ nhỏ đến giờ đều thế. Khi không gặp thì nhớ, nhưng cứ hễ gặp là tìm cách ném đá nhau bằng được mới chịu. 

Buổi chiều Chi Ca Đậu có hẹn với đám bạn nên ăn cơm xong cô liền cười hắc ám rồi chui tọt lên phòng để lại cặp đôi kia với đống bát đĩa đang gào thét đòi cọ rửa. 

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

(*) Chiến tranh lạnh là chiến tranh không có bóng dáng của bom đạn. Chúng ta bắt gặp thuật ngữ này vào những năm 1946-1989 sau chiến tranh thế giới thứ II khi những xung đột chính trị, quân sự diễn ra căng thẳng đặc biệt là cạnh tranh kinh tế giữa Liên Xô và Hoa Kỳ. Ở đây, là để chỉ cuộc chiến không gươm đao chỉ có ánh mắt của Đậu Đậu và Khúc Thiên.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro