chương 2: gia biến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều tà ở vùng quê ngoại thành khá yên bình, những ánh nắng hắt lên con đê đất bóng những mục đồng dắt trâu về, tiếng cười đùa của mấy đứa trẻ tắm sông vang vọng cả cánh đồng.

Sau khi ăn trưa, cô về phòng lấy máy tính và tập trèo lên gác mái cho yên tĩnh rồi tranh thủ tìm các tài liệu cho buổi học ngày mai vì tối cô có hẹn với bạn ra ngoài, rồi sáng mai cô lại trở về thành phố sớm nên không còn thời gian hoàn thành nữa.  Ca Đậu đang đánh số liệu mới thu thập được vào máy thì bị những âm thanh phía xa kia làm chú ý. 

Nhìn qua ô cửa thông gió trên mái cô thấy 1 bức tranh đậm chất dân quê miền Bắc, nó làm tim cô thấy yên ả và thoải mái

Hầu hết thời gian của cô đều dành cho việc học ở trường, một tuần 7 ngày thì 6 ngày cô ở thành phố chỉ có ngày cuối là về ngoại thành nhưng ngoài trò chuyện với bố mẹ hay đi mua đồ với chị thì cô lại cắm đầu vào tài liệu học giảng nên bây giờ khi thấy cảnh đồng quê êm ả cô mới nhận ra có lúc mình thật ngốc, chạy đi tìm kiếm những hạnh phúc xa vời ở tận đâu trong khi hạnh phúc là những điều giản dị ngay trước mặt như ăn cơm ngon mẹ nấu, hưởng thụ sự quan tâm thầm lặng của bố, nói chuyện phiếm với chị Khoai Tây hay anh Thiên rồi ngắm cảnh chiều tà trên cánh đồng, nhìn cách cò trắng sải rộng trên nền lúa xanh rì cũng là một loại hạnh phúc mộc mạc.

Tự dưng cô muốn quay về như một đứa trẻ. Tắt máy tính cô phi xa sau nhà chỗ mấy đứa trẻ trên đê đang nghịch. Lại gần cô thấy có 5 đứa bé trai khoảng 13 hay 14 tuổi đang tắm sông và 3 bé gái đang ngồi ngắt cỏ đan cái gì đó mà cô chưa từng thấy, gần đó có 4 đứa đang dắt trâu chạy lại. Thấy cô tới 1 bé tết 2 bím tóc đuôi sam hô lên rồi chỉ tay về phía cô:

- Nhìn kìa ...... là chị Ca Đậu nhà bà Nguyệt đấy...... chị ơi lại đây chơi ạ. 
 cô chạy lại chỗ nhóm 3 bé gái nhìn thứ trên tay chúng cầm tò mò hỏi:

- Mấy em đang làm gì vậy? 
- Bọn em đang tết chùa một cột - Một bé gái tóc ngang vai trong đó nhanh miệng nói.

- Òa... làm sao các em tết được vậy, chỉ dùng mấy cái cỏ này thôi sao. Các em dạy chị tết với được không? - Nhìn bó cỏ được tết thành hình tròn loe sang 2 bên như cây nấm mà lũ trẻ gọi là chùa một cột cô cảm thấy thật thú vị. 
- Dạ được ạ.

Vậy là cô bắt tay vào học tết 'chùa một cột', thật ra nó khó hơn cô tưởng. Đầu tiên phải chọn mấy loại cỏ để buộc và nhặt những cây lúa tuốt hết hạt còn cứng để làm xương sống cho 'ngôi chùa' rồi dùng thân cây cỏ gà bện những đầu cây cỏ mần trầu vào xương nhà đã tết trước đó. Lần đầu làm dưới sự chỉ dẫn của những giáo sư nhí, cô có hơi luống cuống những cuối cùng cũng tết được 1 cây chùa một cột làm thành quả mang về.

Lúc ngẩng lên thì mặt trời cũng gần như khuất dạng chỉ còn lại những áng mây màu cam nhạt, cô cùng mấy đứa trẻ kéo nhau về. Mấy nhóc dắt trâu lúc trước quần áo ướt từ bao giờ có những đứa còn cởi luôn áo cộc vắt lên cổ và sừng trâu. Đi được nửa con đê 1 cậu bé tóc gọt trụi lúi còn đùng 3 chỏm hình trái đào hỏi cô: 

- Chị Ca Đậu từng cưỡi trâu bao giờ chưa ?  

- Chưa, chị mới được cưỡi ngựa thôi những chị nghĩ nó chắc cũng giống nhau.

- Không đâu, em nghe anh em nói cưỡi ngựa không vui bằng cưỡi trâu, hay chị có muốn thử không em cho chị cưỡi thử nhé.

- Được à, những chị cưỡi lên liệu có ổn không ? - Nhìn con trâu màu đen bụng căng lên vì no cỏ, cái mũi ươn ướt, cái tai thỉnh thoảng lại vẫy vẫy quạt ruồi cô cảm thấy có chút do dự.

- Không sao đâu, chị mau trèo thử lên lưng con Chiến Ngưu này thử đi. 

Trước sự tò mò và những cái gật đầu tán thành của lũ trẻ, cô đành mạnh dạn trèo lên lưng con trâu mà lũ trẻ gọi là "chiến Ngưu" kia. Cảm giác cưỡi trâu thật sự rất khác với cưỡi ngựa. Phải nói sao nhỉ? Nó thực sự thoải mái và vững chắc hơn ngựa. Cưỡi một đoạn rồi lũ trẻ cũng lên mấy con trâu còn lại hò hét đòi đua. Mới đầu cô thật sự rất bỡ ngỡ với khái niệm đua trâu nhưng sau cô cũng hiểu qua về đua trâu là 1 người ngồi trên lưng trâu nắm lấy 2 sừng còn 1 người chạy đằng sau cầm roi quất vào mông cho trâu chạy. Kết quả sau khi tham gia đua trâu cô không chỉ thua thảm hại mà người còn lả đi vì mệt. Con trâu bị quất chạy về trước làm cô ngồi trên lưng sóc nảy ruột nhiều lúc tim còn tưởng bắn ra ngoài. 

~~~~~~~~~~~ 

Về đến nhà cũng gần 6h, cô tắm rửa rồi chuẩn bị tới chỗ hẹn. 

- Em đi chơi à.
- vâng. Tối nay em đi ăn với mấy người bạn lớp cũ.

- Chị thấy Thẩm Hạo đợi em ngoài kia cũng gần 30 phút rồi đó nha.

Cô nhìn theo hướng chị cô thấy 1 người ngồi trên chiếc xe đạp ngoài cổng, tay đang nghịch điện thoại.

- Em còn không mau ra để người ta đợi đến bao giờ. 
Chị cô nói rồi nháy mắt với cô 1 cái đầy lưu mạnh cô cũng không ngại giơ nắm đấm lên đùa lại rồi lấy túi sách chạy ra cổng.

- Thẩm Hạo !! 

- Đậu Đậu. 

- Cậu đợi mình lâu chưa. 

- Cũng không lâu lắm. 

Anh đứng đây đợi cô cũng 30 phút rồi những nó đâu là gì so với 15 năm anh yêu thầm cô.

- Vậy mình đi thôi không đến trễ là Na Thảo lại bắt phạt như lần trước mất. 

Thật ra Thẩm Hạo là một người rất tốt bụng còn biết cách chăm sóc người khác, cô còn biết Thẩm Hạo có cảm tình với mình những anh không phải mẫu người cô thích cô chỉ luôn coi anh là một người bạn thân một người anh trai.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ 

Tại thành phố N, trong một phân xưởng bỏ hoang có 1 nhóm người vừa trải qua một trận đánh lộn. Dưới đất có khoảng 20 người cả cảnh sát lẫn những tên lưu manh cánh tay đầy những hình săm trổ. Tình hình có 15 tên tội phạm vẫn còn sống và còn đang tìm kiếm thứ gì đó trên người mấy cảnh sát .

- Lão đại, không tìm thấy. 

- Mẹ kiếp lũ chó săn, dám chơi ôm mày. Chắc chắn con chíp đã được giấu đi rồi. - Tên cầm đầu đi lại lòng vòng mặt tức giận làm vết sẹo trên mặt đỏ lên trông rất dữ tợn. Phải là thằng đó... chắc chắn là lão cáo già đó đã đánh hơi được nên đem đi giấu rồi.

Người đàn ông khuôn mặt dữ dằn được gọi là lão đại vò đầu đạp vào thùng gỗ gần đó nói.

- Những lão đại, lão đó bị chúng ta giết rồi. -một tên tay sai nhấc xác một cảnh sát lên nói. 

- Mau lấy xe ra ngoại thành, chắc chắn vợ con hắn biết con chíp được giấu ở đâu. 

- Vâng lão đại. 

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ 

- CHOANGG.......

 Nghe tiếng động mạnh Chi Ngọc chạy vào bếp thấy mẹ mình đang đứng thẫn thờ nhìn chiếc bát vỡ dưới sàn.

- Mẹ...mẹ có sao không - Chạy lại xoay người mẹ mình ra chỗ khác Chi Ngọc lo lắng hỏi. 

- Khoai tây, sao tự dưng mẹ cảm thấy bất an quá...Con mau gọi cho lão Thành và Đậu Đậu đi. 

- Mẹ à, không sao đâu, chỉ là do mẹ nghĩ nhiều thôi chứ bố và Đậu Đậu thì xảy ra được chuyện gì chứ.

Khúc Thiên ở trên lầu cũng chạy xuống thấy 2 mẹ con đang ôm nhau thì đánh mắt ý bảo Chi Ngọc đưa mẹ ra phòng khách ngồi. 

Khúc Thiên rót cho bà Nguyệt 1 cốc nước lọc rồi trấn an bà vài câu. Thấy bác gái ổn hơn chút thì vào phụ Chi Ngọc dọn cơm. Vừa bước được mấy bước thì có tiếng chuông cửa, anh định sẽ ra mở nhưng bà Nguyệt đã nhanh chân chạy ra trước.

- Các anh là ai...súng...các anh muốn làm gì - Mở của ra bà thấy khoảng hơn chục người bụi bặm tay săm mấy hình đầu lâu còn mang theo dao, súng và mã tấu. Theo kinh nghiệm bà biết bọn họ không phải tội phạm thì cũng là lưu mạnh.

- Bắt con già này lại.

- Vâng lão đại. 

_ Ừm...ừm...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro