chương 3 : Gia Biến (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Nỗi đau khổ của người khác, giống như 1 hồ nước nhỏ. Nhìn thấy, biết đó, mà chẳng rõ nông sâu. Người ở trong ấy, chịu dày vò thế nào, vốn dĩ chẳng ai biết được... 

     ~ARI~

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

                                              Chi Ca Đậu

Tác giả: Ari Nhung

Kết thúc buổi tụ tập với đám bạn cũ thì đã hơn 10 giờ. Vì uống chút bia nên cô cảm thấy có chút say, tính ra đây là lần thứ 2 cô uống bia. Từ nhỏ đến giờ cô luôn được bố mẹ và chị gái coi như bảo bối mà cưng chiều. Cô là viên ngọc. Mọi người luôn dành cho cô những điều tốt đẹp nhất nên đến bây giờ 19 tuổi đầu rồi cô cũng là lần thứ 2 uống bia còn rượu thì cô chưa bao giờ biết đến mùi vị.

- Đậu Đậu...đợi anh

Thẩm Hạo dắt xe đạp đang đuổi theo cô ở phía sau. Nhìn anh dắt chiếc xe có vắt áo khoác, túi xách và đôi hài của cô treo trên tay lái cô không tự chủ được cười típ mắt.

- Em làm gì mà đứng ngốc ra đây cười vậy.

- Không phải anh đã dặn em đợi anh lấy xe ra rồi cùng về sao.

Nhìn cô gái nhỏ 2 má hồng lên vì men bia đang nhìn anh cười ngốc mà tim anh đập rộn. Có ai biết từ lần đâu gặp cô mới 4 tuổi anh đã thích cô, âm thầm thích cô đến tận bây giờ, nhưng cô gái ngốc này lại chẳng hề nhận ra tình cảm anh dành cho cô. Lúc nào cũng coi anh như là 1 người anh trai. Giờ là giữa hè, tuy trời không có lạnh nhưng cô gái này từ nhỏ đã không biết uống đồ có lượng cồn, hễ uống là say, mà say là làm bậy. May mà hôm hay cô cũng chỉ uống có 1 ngụm bia nhưng nhìn mặt cô thì biết cô đã say rồi. Lấy áo cho cô mặc.

- Nào mau mặc áo vào không sẽ dính gió.

Cô gật đầu ngoan ngoãn cầm lấy áo mặc, bỗng cảm giác ấm ấm truyền từ chân lên, cúi xuống thấy Thẩm Hạo đang cầm chân cô chuẩn bị đi hài, cô giật mình rút chân lại lui về sau mấy bước. Nhọ hơn là cô vấp phải lề đường mất cân bằng. Nhắm tịt mắt lại chuẩn bị ôm đất mẹ thì một bàn tay vòng qua eo kéo cô về

- AAAAAAAAAAA...

- Cẩn thận...em có sao không.

- Phù...May mà có anh đỡ không mông em nở hoa rồi.

Cô cười hỳ hỳ rồi tách người ra khỏi Thẩm Hạo.

Thấy cô tránh né mình như vậy anh có chút khó chịu và không vui. Lần nào tiếp xúc cô cũng luôn tránh anh như vậy. Anh thật sự muốn nói cho cô biết anh yêu cô, hãy cho anh cơ hội bảo vệ cô, trân trọng cô.

- Đậu Đậu.

- A...

Nghe anh gọi cô ngẩn lên nhìn, bắt gặp ánh mắt của anh cô hơi ngẩn người. Thật ra cô biết Thẩm Hạo thích mình nhưng cô chỉ luôn coi anh như một người anh trai. Bỗng cảm giác tim nhói lên một cái, cô đưa tay ôm ngực, rồi vô vàn sự bất an không biết từ đâu ập đến.

Thấy cô ôm ngực mặt có chút trắng đi anh vội hỏi.

- Em sao vậy, có chỗ nào không khỏe sao ?

- Em không sao chỉ là cảm thấy có chút mệt, chúng ta mau về nhà thôi em muốn nghỉ sớm một chút.

- Ừm, chúng ta về thôi.

Nghe cô nói không khỏe anh vội quay xe đưa cô về với tâm trạng ngổn ngang và bao lời muốn nói cũng cứ thế đành phải nuốt xuống bụng.

Về đến đầu ngõ, cô xuống xe nói muốn tự mình đi bộ về. Thấy cô kiến quyết muốn tự đi mà cũng chỉ còn 1 đoạn ngắn nữa là tới nhà nên anh cũng đồng ý. Nhìn bóng lưng người con gái đang khuất dần sau đèn đường, tim anh bỗng co rút. Anh quay đầu dắt xe đi về hướng ngược lại. Anh đâu biết rằng đây sẽ là lần cuối cùng anh nhìn thấy bóng lưng người con gái mà mình yêu thầm bao năm đó.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

- CẠCH...

Về đến nhà nối bất an trong lòng cô càng như mọc rễ bóp nghẹt tim của mình. Cô mở cửa vào nhà thấy bên trong tối om, một mùi tanh nồng quen thuộc ập vào mũi khiên dây thần kinh đang căng lên của cô bỗng rung mạnh một cái. Vội tìm công tắc, khi vừa chạm vào công tắc điện chân cô bỗng vướng phải thứ gì đó.

- Tách.....

Đèn được bật lên sáng cả căn phòng, thu vào tầm mắt cô một cảnh tượng kinh hoàng. Nhà cô mọi thứ đều đổ vỡ còn có 4 hay 5 người đàn ông săm trổ, tai đeo đinh đang nằm la liệt trên những vũng máu. Cúi xuống nhìn thứ vừa vướng vào chân mình là một người đàn ông tay xăm hình lân, 2 bên tóc cạo trắng, phần bụng bị 1 con dao đâm vào, nhìn qua là do mất máu mà chết. Nhìn con dao kia cô nhận ra đó là con dao sáng nay chị cô mới cầm gọt táo.

Là sinh viên trường y nên cánh tượng máu mẹ này không làm cô hoảng loạn, thứ làm tim cô run lên bây giờ là mẹ cô đâu còn cả chị cô- Khoai Tây và Khúc Thiên nữa.
- ĐOÀNG...

Là tiếng súng nỏ phía ngoài đê. Cô quay người chạy ra ngoài theo lối mòn chiều nay cô đi, tim cô co rút lại từng hồi, nỗi sợ hãi bắt đầu bao vây cô. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì ? Bọn du côn này sao lại đến nhà cô? Có tiếng súng, là ai bắn, có bắn trúng ai không? Cô thật không dám nghĩ nếu người bị trúng đạn là một trong số họ thì sẽ ra sao nữa.

Ở nông thôn thỉnh thoảng vẫn có người sử dụng súng để săn bắn chim, cò, quốc.... Nên tiếng súng ban nãy hình như không làm ảnh hưởng đến mấy hộ dân sinh sống gần đây.

Chạy đến dốc con đê cô nhìn thấy

- Mẹ...Mẹ... - Mẹ cô đang nằm ở đó cô gắng bò lại chỗ chân cầu, có thứ gì đó rơi xuống mặt hồ trong lòng cô, khuất động sự bình tĩnh cô cố gắng nãy giờ. Môi mấp máy gọi không thành tiếng, vội lao lên ôm lấy người phụ nữ bị nhộm màu máu đỏ cả bộ đồ.

- Mẹ... mẹ sao vậy, mẹ cố lên con giúp mẹ sử lý vết thương.

- Đậu Đậu - Bà Nguyệt nhìn thấy đứa con gái út, vội đưa tay lên muốn sờ mặt con gái, như ngọn đèn dầu leo lắt cố gắng bám lấy sợi bấc.

- Là con... Đậu Đậu đây, con sẽ đưa mẹ đi bệnh viên - Cầm lấy tay mẹ đang giơ lên áp vào má mình, nước mắt không biết từ lúc nào đã ướt má

- Không cần đâu, mẹ cũng là bác sĩ mẹ biết mình không thể qua khỏi lần này khụ...- Vừa nói xong máu do sốc huyết tràn lên miệng ọc ra ngoài.

- Mẹ... Mẹ đừng nói nữa - Vừa nói vừa lau đi máu trên miệng mẹ mình.

- Đậu Đậu, bố con...bố con...ông ấy...chết rồi... hức...

Tiếng khóc ngắt quãng không đủ hơi của một người phụ nữ giữa cảnh đồng không mông quạnh làm lòng người thê lương.

- Mẹ... Mẹ... Nói bố...bố mất rồi...sao có thể...

- Ông ấy giữ con chíp... Phạm tội của bọn buôn lậu...bị chúng giết người diệt khẩu...khụ...bọn chúng...không tìm thấy con chíp...nên đến nhà... khụ...chị con trúng đạn...khụuuuu...

- Mẹ...mẹ để con cứu mẹ, rồi...mẹ kể con... hức...

- Đậu Đậu...mẹ...không xong rồi...mẹ tìm...ba con... mau...ừm... chị con... có cơ hội... nhất định...phải...SỐNG... KHỤ..... - như trút được lời cuối bà Nguyệt buông tay.

- Không...MẸEEEEEEEEEEEEEEEEEE.

Đặt mẹ dựa vào chân cầu cô đứng dậy chạy theo hướng mẹ chỉ - " Khoai Tây chị nhất nhất đừng có chuyện, tim em đau lắm không thể mất nốt chị " .

Xa xa cô thấy Khúc Thiên đang cõng chị cô chạy rẽ vào phía con mương, cố cố gắng chạy lên khi gần bắt kịp họ thì một tên du côn cầm súng cũng đang chĩa về phía chị cô, hắn cách cô khoảng 7 bước chân.

- Cẩn thận.

- Lũ khốn đứng lại... đền mạng cho em trai ông...chết đi...Đoàng...

Cô lao lên chắn trước nòng súng, cô thấy phần dưới xương ức truyền lên đại não cảm giác đau nhói rồi dần dần không còn cảm giác, quay người lại cô nhìn thấy chị cô tụt xuống từ trên lưng Khúc Thiên.

- Đậu Đậu...

- Chị.

Đây là cảm giác của mẹ trước khi chết sao? cô nhìn thấy chị cô mở to mắt bàng hoàng nhìn cô môi mấp máy gọi tên cô rồi nước mắt chị trào ra từ khóe mắt đỏ ửng lao về phía cô.

Chị cô là một cô gái rất đáng yêu, chị cô theo chủ nghĩa hiền thục nhưng rất mạnh mẽ, từ nhỏ đã luôn bảo vệ cô nhương nhịn cô...

cô thấy người mình nhẹ đi, cô nghe tiếng bước chân chị và tiếng Khúc Thiên đang gọi về phiá mình.

- Bịch...

Tối nay cô thật sự đáp đất rồi, nhìn bầu trời tối om kia cô thấy mẹ cô thấy bố cô, cơn buồn ngủ ập đến, kéo theo cô chìm vào không gian đen kịt kia.

Cô chết rồi sao? Cô thật sự chết như thế sao? Tại sao trong một đêm cô mất bố mất mẹ mất luôn cả mạng sống và tương lai này?

#Sợi bấc: Thường được làm bằng bông, một phần nhúng trong dầu để hút dầu lên trên, đoạn trên nhô lên khỏi bầu đèn và thường được chỉnh độ dài bởi một hệ thống núm vặn, giúp đèn dầu cháy sáng.

#Con mương: Là nơi ruộng rẫy người ta đào đất chỗ ven đê để dẫn nước xuống ruộng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro