Chương 1: Demons

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1:

Tình yêu đối với tôi mà nói nó vỗn dĩ là một thứ đáng sợ hơn là thứ dành để hi sinh. Nhiều người cho rằng tôi là một người lạnh lùng sắt đá, nhiều người lại cho rằng tôi chỉ là một kẻ vì một hai mối tình không thành cho nên chán ghét tình yêu.

Sự thật thì cả 2 cái cho rằng ấy đều đúng!

Tình yêu trước đây vốn là điều tôi khao khát giống như bao người, tôi dang tay đón nhận nó như thể đó là hơi thở trong cuộc sống của mình.

Tình yêu trước đây vốn là thứ khiến tôi trở nên hiền lành dễ thương, tôi đã đặt trọn niềm tin ấy vào trái tim người khác mà không hề muốn quay đầu lại.

Tình yêu.... Tôi phải nói bao nhiêu để có thể diễn tả hết được thứ cảm xúc ấy, đôi khi lỏng lẻo, đôi khi lại gần gũi...nó chơi đùa với trái tim tôi, tôi đắm chìm trong trò chơi ấy...

Để rồi khi tôi bước ra khỏi nó, đứng trước thế giới này, tôi chỉ là một kẻ cô đơn.

Tôi đã không nhận ra mình cô đơn nếu như những ngày quan trọng tôi không nhận lấy được một cuộc gọi.

Tôi đã không nhận ra mình cô đơn nếu như khi tôi vấp ngã không nấy có một bàn tay chìa ra...

Tôi đã không nhận ra mình cô đơn nếu như giữa đường phố ấy, tôi nhận ra mình chỉ đang đi lang thang vô định.

Những người họ đã từng nói họ là bạn tôi, những người họ chẳng cùng dòng máu với tôi luôn nói rằng họ là chị em tốt....khi họ có hạnh phúc của mình rồi họ bỗng nhiên thay đổi. Tôi không còn là người họ cần, và họ cũng không còn là người ở bên cạnh tôi bất cứ khi nào. Tôi tự hỏi liệu khi tôi có hạnh phúc riêng của mình, tôi có đối xử với những người bạn hiện tại của mình như thế??? Tôi không thể dám chắc, nên tôi đành chấp nhận cái lẽ đời ấy giống như việc một đứa bé vừa ra đời chỉ biết khóc mà bắt buộc phải chấp nhận cuộc sống này.

Một vài người nói thích tôi, họ nói tôi là tất cả, họ có thể làm tất cả cho tôi...Một vài người nói rằng tình yêu là thứ này thứ kia, dễ dàng biết bao nếu để họ mang thứ đó đến với trái tim tôi...nhưng rút cuộc điều họ có thể làm là...chẳng là gì cả.

Tôi tự nhủ với lòng mình...

Đúng! Tình yêu là thứ...một ngày nào đó ta có thể quên. Và ta sẽ ổn!

....................................................................................

————————————————

8 năm trước.

Tôi ghét cái nắng đầu thu của vùng nhiệt đới gió mùa này vì nó chẳng khác gì nắng hạ oi ả cộng gió hanh khô. Thêm việc phải đứng hơn 2 tiếng đồng hồ trên sân trường để tổng duyệt cho lễ khai giảng đầu tiên trong cuộc đời học sinh cấp 3 của mình không hề khiến tôi hào hứng dù chỉ một phút.

Tôi nhìn xung quanh hầu như mọi người đều như mới gặp nhau nên chẳng thấy họ chuyện trò gì nhiều, chỉ có dăm ba đứa học cùng nhau từ cấp 2 nay lại cùng lớp thì nói chuyện rổm rả ở một góc cuối hàng.

- Này mệt không?

Quay sang bên cạnh, cậu bạn đứng cạnh mỉn cười, hai má lún đồng tiền thật sâu trên khuôn mặt lấm tấm mồ hồi, thân thiện chớp mắt chờ đợi tôi lên tiếng.

- Ừm...cũng mệt.

- Ấy học trường nào?

- Trường này. Tôi đáp không do dự.

- Không, mình hỏi là trước đây ấy học trường nào?

- Ừm... THCS Lý Tự Trọng ? Tôi suy nghĩ một hồi xem liệu mình có trả lời quá ngắn gọn không, có thể cậu ta sẽ nghĩ tôi là một kẻ kiêu căng...tôi liền đáp tiếp.

- Ờ...thế còn ấy?

Đột nhiên cậu ta nhìn tôi cười lớn.

- Ha ha ha...tớ học bên trường Chu Văn An??? Ấy biết trường đó không, đoạn trường tiểu học Chu Văn Anh rẽ vào ấy.

- Ừm...tớ biết.

Tôi thầm nghĩ cậu ta chắc hẳn phải là học sinh giỏi vì đó là trường chuyên đứng đầu thành phố, hồi ôn thi tôi có theo học một thầy giáo có tiếng ở bên trường đó.

- Ấy tên gì đấy...???

- Mai.

- Còn tớ tên Huy. Đỗ Quang Huy.

Cậu ấy mỉn cười, tay đột nhiên xoa xoa đầu tôi giống như một con cún nhỏ. Tôi cau mày tránh người qua phía sau hành động ấy, cậu vội vàng xua tay vẻ mặt lúng túng.

- À...thói quen, thói quen...xin lỗi ấy, ở nhà tớ hay làm thế với đứa em đâm ra thành quen. Xin lỗi ấy nhé.

- Ừm, không sao. Tôi vuốt lại tóc mái của mình cười lấy lệ.

Huy híp mắt cười với tôi rồi luyên thuyên chuyện gì đó mà tôi nghe từ tai này cứ lọt vào tai kia. Và cứ thế cậu ấy hồn nhiên bước vào cuộc sống của tôi mà không hề cần sự đồng ý của bất cứ ai, cậu ấy cũng là người bạn đầu tiên và duy nhất mà tôi trân trọng cho đến tận bây giờ. Những năm về sau Huy vẫn không hề thay đổi thói quen phiền toái này, cậu ấy vẫn cứ nói liên hồi không quan tâm rằng tôi có muốn nghe hay không, Huy luôn vô lý như vậy, nhưng lại khiến cho cuộc sống tẻ nhạt của tôi trở nên có lý. Sau này khi tôi hỏi sao mày lại làm quen với tao, Huy vẫn chỉ trả lời nguyên xi một cậu...đó là "bởi vì tôi trông Mai lúc ấy rất cô đơn" " Đôi mắt Mai nhìn người khác, nhìn những thứ xung quanh đều khiến mọi thứ bỗng nên tẻ nhạt, có lẽ vì thế tôi muốn làm quen với Mai. Tôi nhận ra sẽ dễ dàng hơn nếu bước vào thế giới của một người...giống mình... thế giới của những kẻ cô đơn."

- À, Mai cả họ cả tên cậu là gì???

- Mình là Nguyễn Mai.

- Không đệm à?

- Ừm.

- Thế không trùng tên ai trong lớp rồi. Tớ lại trùng tên với 2 bạn liền.

Tôi bâng qươu gật đầu, lúc này đầu tôi chẳng còn để ý đến những gì Huy đang nói. Tôi chỉ biết nhìn về phía ấy, phía người đang tiến lại gần mình...giống như ánh sáng...anh ấy đã tỏa sáng trước mắt tôi tựa như ánh hòa quang của một sớm bình minh rực rỡ...

Lần đầu tiên tôi gặp Đạt choáng ngợp trước cái bóng cao lớn đổ dài dưới ánh nắng vàng trên sân trường- khoảng trước mắt như được nhuộm lên một lấp lánh tựa ai đó vô tình làm vương bột kim tuyến, những bước đi đầy kiêu hãnh tự tin của anh như xuyên thẳng qua trái tim tôi mà không hề có ý định bước ra. Đạt cầm lá cờ đứng thẳng bên cạnh tôi, ánh mắt hướng thẳng về phía trước, khuôn mặt cao ngạo nghiêm nghị như một bức tượng điêu khắc hoàn mỹ.

Tôi ngẩn ngơ...và nếu như có chăng tôi có thể bay thì chắc giờ này chân tôi đã lơ lửng trên mặt đất.

Huy chắc cũng hiểu ra điều gì đó, cậu ta cúi xuống nhìn tôi cười tinh ý.

- Ha! thấy anh ấy đẹp trai quá à, cậu thật dễ thương Mai ạ.

Đột nhiên tôi đỏ mặt cúi gằm xuống đất không dám ngẩng lên, đánh nhẹ vào người Huy ra hiệu cho cậu ta bịt cái miệng lanh chanh lại.

Sau lời Huy nói, Đạt liếc nhẹ xuống tôi rồi nhanh chóng quay lên, khóe môi hơi nhếch lên, còn tâm tư suy nghĩ anh đang diễn ra điều gì thì chẳng ai biết.

Mặt tôi đỏ bừng bừng hơn gấc, bị nói trúng tim đen, rồi bị người kia nghe thấy nếu có cái lỗ mẻ nào thì tôi muốn chui xuống đó ngay lập tức.

..................

10 phút sau chúng tôi cũng bắt đầu tiến hành diễu hành.

Chúng tôi vung tay theo sự chỉ đạo của lớp trưởng tạm thời bước chầm chậm tiến vào sân trường.

Mọi người bước ra sao thì tôi không quan tâm, nhưng tôi biết mình đã bị lạc mất vài nhịp vì chốc chốc lại nhìn trộm anh ấy.

- Này, ấy vung tay ngược rồi.

Cho đến khi Huy đập vai tôi mới như người vừa say đột nhiên tỉnh giấc. Vì bỗng nhiên "tỉnh giấc" nên càng khiến tôi lúng túng hơn bao giờ hết, chân tay khua lên loạn xạ.

- Đừng lo lắng, em chỉ cần để ý đến nhịp. Nào 1,2 ...em dừng lại đi nhìn bạn bên trên rồi cùng bắt nhịp.

Tôi trợn tròn mắt, người anh ấy đang nói là tôi ư, không thể tin được....đang bước chân tôi bỗng nhiên đứng sững lại làm cả hàng phía sau nhốn nháo. Tôi giơ tay lên như một con rô bốt và làm theo những gì Đạt bảo.

- Chuyện gì vậy?? Tiếng cằn nhằn phía sau lưng.

Tôi như chẳng nghe thấy tiếng gì ngoài tiếng cười khúc khích của anh ấy bên cạnh mình, tôi đoán mặt tôi giờ có thể xếp cùng mấy quả cà chua.

Lúc đó tôi đã quá hồi hộp, quá hấp tấp đón nhận thứ tình cảm ấy lao nhanh như một mũi tên bắn xuyên qua trái tim của mình, mà không hề để ý ánh nhìn của Huy dành cho Đạt không hề thân thiện.

............................

- Ấy thích anh Đạt à?

Khi vào lớp Huy quay sang hỏi tôi.

Giờ thì tôi mới biết anh ấy tên là Đạt.

- Sao ấy biết tên anh ấy?

- Ờ thì anh ấy là bạn anh trai tớ mà.

- Thật không?

- Ừm...

Cậu gật đầu mặt có vẻ miễn cưỡi nhìn đôi mắt đang sáng ngời như sao của tôi nói.

- Bạn thân là đằng khác, vẫn hay đến nhà tớ chơi mà. Nhưng thích ai thì thích chứ đừng thích anh ấy.

Khá ngạc nhiên tôi quay sang nhìn cậu ấy chăm chú. Lần đầu nếu không phải có chuyện gì nghiêm trọng thì chắc chắc Huy sẽ không nói điều đó với một người mới quen như tôi, khiến tôi lại càng tò mò.

- Sao lại thế?

- Cậu không phải gu của anh ấy đâu?

- Gu của anh ấy là gì?

- Là như kia.

Nhìn theo hướng tay Huy chỉ, tôi thấy Đạt đang đùa giỡn với một vài cô gái khác, ai cũng cao ráo xinh đẹp và...chịu chơi. Họ sà vào lòng anh ấy như thể đó là một cái nệm ấm áp dù trời bên ngoài đang nắng chang chang, họ cười đùa tỏ vẻ dễ thương với anh ấy và cố tình khoe những chiếc áo con đậm màu qua lớp áo đồng phục mỏng áp sát vào người anh ấy. Lúc ấy tôi đã hiểu nhưng gì Huy nói, vậy mà tôi khi đó đã không hề làm theo những gì tôi hiểu, anh ấy càng xa vời tôi lại càng muốn nắm giữ.

Tình yêu đẹp như một loài hoa có gai, nắm thật chặt đến khi xòe tay ra mới thấy bàn tay mình đã đầy máu ..vậy mà có khi lại còn sợ bị tuột.

————————————————

Vài ngày sau tôi bắt đầu đi học chính thức. Tôi ỉu xìu ngồi bám mặt vào bàn thở dài, ước gì tôi có thể quay lại 4 ngày trước để có thể ngắm Đạt thỏa thích. Tâm hồn tôi cứ treo lơ lửng trên cành cây để mặc mọi thứ đang diễn ra quanh mình không ngừng xoay chuyển tùy ý chúng.

Cô giáo trên bảng bắt đầu nói nói gì đó, rồi mọi người bắt đầu nhốn nháo giơ tay, ngó lên nhìn thì mới biết hình như lớp đang bầu ban cán sự.

Thấy Huy ngồi bên cạnh hào hứng hơn cả, cậu ấy liên tục bấm tay vào nhau hồi hộp đứng ngồi không yên.

- Ai bầu cho bạn Thanh làm lớp trưởng mời giơ tay?

Người nọ người kia lố nhố kẻ giơ người rụt.

- Ai bầu cho bạn Quang Huy giơ tay.

Tôi giơ tay.

Huy nhìn tôi với ánh mắt biết ơn hấp hay lâu lắm, rồi cuối cùng cậu ta cũng vỡ òa lên hét ing ỏi vào tai tôi vì cậu ta trúng cử.... lớp phó.

- Im đi Huy.

Tôi nhăm mày quát.

- Hí hí tôi được làm lớp phó rồi. Huy hớn hở lay vai tôi như một con lật đật.

- Xời...tưởng gì?

Vài tiếng dè bỉu tôi nghe được, mặt Trung sạm lại không cười nữa giả vờ nghiêm túc nhìn lên bảng.

Sao họ lại có thái độ kiểu vậy, tôi quay xuống nhìn họ khó hiểu, và chỉ nhận được cái nhìn sắc lạnh kiểu không phải việc của mày từ những người đó nên tôi đành quay lên giữ băng khoăng trong lòng.

...........................

Tiết học thứ 2.

- Mời em Đỗ...Quang Huy lên bảng.

Cô giáo gấp sổ lại, tôi ngồi bên thở phào nhẹ nhõm. May thật chưa học tí lý thuyết nào, tôi không muốn vừa mới đầu năm đã dính ngay con ngỗng trong sổ đầu bài.

Huy mang vở lên bàn giáo viên, cậu ta trả lời hết lý thuyết một cách trôi chảy và bắt đầu vào làm bài tập.

Tiếng rì rào bàn tán về cậu lại bắt đầu nổi lên khiến cơn buồn ngủ của tôi biến thành tò mò. Tôi chống cằm mắt nhìn Huy trả bài còn tai thì dỏng lên nghe ngóng bên dưới...

- Nghe nói nó được giải nhất toán toàn thành phố. Nó đỗ chuyên toán của trường năng khiếu thành phố, sao lại học ở lớp mình nhỉ?

- Không biết, nhưng chắc có vụ gì hot mới chuyển sang đây. Nghe nói hồi cấp 2 chẳng ai ưa nó cả, cậy ta đây được thầy cô giáo thiên vị. Mà nghe nói giải thành phố ấy là nhà nó mua, nhà nó lắm tiền lắm bố làm trong Viện kiểm soát mà.

- Thế á???

Thỉnh thoảng nghe những lời đồn sẽ khiến tôi vỡ ra nhiều điều, có vẻ tôi có phước khi ngồi cạnh người học hành vô cùng khá, và có vẻ hơn là cậu ta không được lòng mọi người trong lớp.

- Tốt lắm. 10 điểm em về chỗ đi.

Huy cầm vở về nhìn tôi mỉn cười toe toét, rồi khi ngồi xuống nhanh chóng nụ cười kia tắt vụt trên môi cậu thay vào đó là ánh mắt thật lạnh, thật vô tâm nhìn ra cả thảy xunh quanh mọi thứ như không tồn tại. Bỗng chốc cảm thấy Huy thật xa cách, tôi bỗng nhận ra rằng mình thực sự không hề hiểu gì về con người của cậu bạn mới này, không hề hiểu một chút nào về cậu ấy...

- Tiếp theo mời em Trang lên bảng.

- Vẫn chưa hết.

Tôi thở dài sượt khi nghe thấy cô giáo gọi tiếp tên người khác.

- Có nhất thiết phài kiểm tra lắm vậy không?

- Có 2 người mà. Trung quay sang thì thầm.

- Thế là nhiều rồi.

Vừa nói vừa nhìn sang vở của cậu bạn, không những làm hết bài tập mà vở của cậu ấy cũng vô cùng sạch sẽ, chẳng bù với đứa con gái như tôi gạch xoa lem nhem cả. Chắc có lẽ sau này mình sẽ phải lấy người đàn ông ngăn nắp, tôi tự nhủ với lòng rồi chợt nghĩ không biết Đạt có phải là người ngăn nắp không??? Lòng thấy muốn cười quá nhưng phải cố kìm lại, tôi không hay mình đã nhúng sâu vào thứ tình cảm tưởng như chớp nhoáng kia mất rồi.

——————————————————-

Tôi đi học về nhà cũng đã hơn 11h trưa, vội vàng cất cặp sách xuống ghế ngó vào nhà bếp. Có vẻ như gia đình tôi đã ăn xong cơm rồi, chỉ còn thấy cái lồng bàn úp lên trên mân mà chẳng thấy có một bóng người, có lẽ họ phần cơn cho tôi.

Tôi lại gần mở lồng bàn, nhưng chưa kịp cần chiếc bát lên thì tiếng người đằng sau khiến tôi giật mình ngoảnh lại.

- Để mẹ hâm lại thức ăn cho con.

Người phụ nữ đon đả nhìn tôi cười trìu mến, nhưng tôi chỉ đáp lại bà ấy bằng cái lắc đầu kèm theo một lời nói cho có lệ.

- Thôi, không cần ạ.

- Sao mà để nguội như vậy được, nhanh lắm để mẹ làm cho.

Bà nhanh nhẹn lại gần cầm đĩa thức ăn lên đi đến bếp.

Tôi lắc đầu ngán ngẩm, cầm túi bước lên phòng mà không nói thêm một lời nào. Bữa ăn hôm nay tôi lại bỏ, hôm nào cũng như hôm nào hễ cứ như vậy là tôi sẽ lại đói meo bụng.

Tôi vào phòng, quăn cặp xuống giường, bật quạt thật mạnh, chùm chăn cố ngắm mắt lại, bên dưới nhà văng vẳng tiếng quát của ai đó dành cho tôi.

- Nó không ăn thì kệ nó, nó có còn bé nữa đâu mà phải dỗ, trái tính trái nết.

Tiếng của bố tôi quát vọng lên cố tình cho tôi nghe thấy, nhưng tiếc thay quá quen rồi nên chẳng cảm thấy gì.

Tại sao lại đối xử với người đàn bà kia như vậy ư?

Vì một lẽ, bà ấy không phải mẹ tôi. Và theo thói đời người ta vẫn hay gọi những người không phải mẹ mình mà đi chung sống với bố mình là ...mẹ kế.

Năm tôi học lớp 4, bố mẹ tôi ly hôn.

Tôi đã tự nhủ với lòng mình mọi chuyện sẽ ổn, bố mẹ tôi vẫn vậy bao lần nhưng họ vẫn ở bên tôi, họ sẽ không bao giờ làm chuyện đó. Nhưng, đôi khi tự huyễn hoặc mình là thứ khiến trái tim đau đớn hơn khi đón nhận sự thật. Với suy nghĩ của một đứa bé 8,9 tuổi thì nỗi đau ấy nó không giống như việc mơ thấy ác mộng khi tỉnh dậy sẽ biến mất, mà nó giống như một phần kí ức ám ảnh mỗi khi nhắm mắt lại thì nỗi đau ấy trỗi dậy ko thể nguôi.

Mẹ được quyền nuôi tôi, nhưng thật không may bà qua đời trong một tai nạn giao thông đột ngột đến mức tôi không thể rơi kịp nước mắt. Mẹ đã để lại tôi một mình giữa thế gian này giống như một chiếc bóng lẻ loi và cô độc, ko ai bế bồng, ko ai dỗ dành, ko ai chăm sóc...tôi đã sống như một cây cỏ dại, tự sinh tự diệt giữa thế giới này.

Bố tôi người đàn ông chỉ biết đến công việc đã chuẩn bị tái hôn lần nữa khi tôi bước vào cấp 2. Có vẻ như lần này ông rất yêu người phụ nữ ấy, chưa bao giờ tôi thấy khuôn mặt ông bừng lên sức sống như vậy. Bố tôi vui vẻ cười đùa, ông hào hứng hẳn lên mỗi khi về nhà, dường như ông trở thành một con người khác, một người bố- xa lạ với tôi. Nhiều khi tôi muốn hỏi ông ấy một câu rằng liệu có bao giờ ông ấy thấy ân hận vì đã để mẹ tôi ra đi..??? Câu hỏi ấy chưa bao giờ được tôi thốt ra vì tôi biết dù câu trả lời có là bất cứ điều gì đi nữa thì cũng không khiến mọi thứ trở về như trước đây.

Mải suy nghĩ tôi chìm vào giấc ngủ từ khi nào cũng không hay cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên.

- A lô.

- Mai phải không?

Tôi lờ mờ nhận ra giọng nói quen quen.

- Huy đây mà.

- Ừm, sao thế?

- Chiều này mày có rảnh ko, qua trường lao động nhé?

Khẽ cau có nheo mắt nhìn đồng hồ, mới hơn 1h chiều.

- Gì cơ... Tôi mệt mỏi than vãn.

- Đi đi, đi lần này lần sau khỏi phải đi. Huy có vẻ sắp năn nỉ.

- ừm...vậy mấy giờ?

- 3h chiều. Cậu vui vẻ đáp.

- Được rồi.

- Để tao qua đón nhé.

Tôi ừ thật nhanh rồi cúp máy cũng chóng vánh, chùm lại chăn tiếp tục ngủ bù cho cái lúc bị làm phiền vừa rồi.

Thật lắm chuyện tôi nghĩ bụng, chắc cậu ta muốn tôi đi cùng cho có bạn, vì việc trên lớp tôi cũng lỡ lòng nào bỏ cậu ấy một mình. Đúng là cái thân làm tội cái đời, than vãn một hồi tôi cũng chìm vào giấc ngủ mơ mơ màng màng.

..................

Lát sau, Huy đến rất đúng giờ.

2h30 cậu ta đã có mặt ở trước cổng nhà tôi, nheo nhéo chuông cửa.

Sau này tôi mới biết Huy chưa từng trễ hẹn với ai bao giờ (chỉ có tôi là hay trễ hẹn với cậu ấy, thỉnh thoảng lại muốn cao su bạn bè đi chơi sao tính giờ giấc kĩ quá làm gì tôi nghĩ vậy). Huy thì ngược lại cậu ta chính xác đến từng giây...

Vừa mới bước xuống tầng tôi đã nghe tiếng cậu ta rả rích nói chuyện với dì tôi như thân thiết lắm ( tôi gọi mẹ kế là dì).Kể cũng lạ, Trung gặp ai cũng nói chuyện như vậy sao lại không có bạn được nhỉ...thật khó hiểu.

Túm cao mái tóc lên, tôi bước nhanh ra cửa.

- Đây mẹ cho, con lúc nãy ko ăn trưa rồi, cầm lấy hai đứa lao động xong đi ăn cái gì với nhau nhé.

- Thôi ko cần con có tiền rồi.

Tôi đẩy bàn tay đang chìa về phía mình ra một bên, nhưng dì vẫn cứ cố dúi bằng được tiền vào trong cặp sách của tôi.

Tôi vùng vằng chạy ra đằng sau Huy ngồi thật nhanh, bấu chặt lấy gấu áo cậu ấy.

- Đi thôi. Tôi quát.

Huy cười hì hì gãi đầu gãi tai, chào dì rồi nhanh chóng phóng xe đi.

...................

- Tôi thấy mẹ quan tâm đến Mai vậy mà Mai nhõng nhẽo cũng quá nhỉ.

- Bà ấy không ...phải là mẹ.

Lời nói không suy nghĩ ất của tôi khiến đột nhiên cả 2 chúng tôi đều im lặng, không ai mở miệng nói thêm bất cứ câu gì với nhau nữa. Không khí trở nên căng thẳng hơn dưới cái nắng hanh dịu chiều thu thoang thoảng mùi hoa sữa cuối mùa vương chút hương nồng nàn trong gió ..........Có lẽ lúc ấy hai chúng tôi đều hiểu ra một điều rằng, dù chúng tôi có ở trong cùng một thế giới thì có những nơi chúng tôi không muốn ai xâm phạm đến- những nơi sâu thẳm trong tâm hồn chúng tôi muốn cất giấu con quỷ độc ác xấu xa của mình lại ...để bảo vệ chính bản thân mình.

"I want to hide the truth. I want to shelter you

But with the beast inside.There's nowhere we can hide

No matter what we breed. We still are made of greed

This is my kingdom come.....This is my kingdom come

When you feel my heat. Look into my eyes

It's where my demons hide..It's where my demons hide

Don't get too close

It's dark inside......It's where my demons hide"

————————————————-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro