Chương 2: Những điều khó hiểu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2

3h kém tôi đã có mặt ở trường nhưng lớp học vẫn vắng tanh vì chưa ai đến, chờ cũng sốt ruột tôi lôi Huy ra căng tin ngồi đợi cho đông đủ mọi người rồi làm vệ sinh cũng chưa muộn. Ngược lại với sự bình tĩnh như thường của tôi, Huy có vẻ sốt ruột hơn thảy. Mỗi khi Huy nóng giận hiện rõ trên khuôn mặt, cậu ta liên tục nhìn đồng hồ.

-         3h rồi...

-         Sao thế, chắc 3h, 3h rưỡi họ mới đến thường thế mà.

Tôi nhún vai đáp, tay vẫn xúc sữa chua.

-         Tôi thật chẳng hiểu, sao mọi người lại vô trách nhiệm như  vậy.

-         Hừm...dọn vệ sinh mà...để cho mọi người thoải mái đi, ông đừng nghiêm trọng thế.

-         Gần chiều đến nơi rồi, chúng ta ko dọn sớm thì đến tối mới xong, bà ko biết sân sau với lớp học bừa bãi thế nào à?

Hơi ngạc nhiên tôi dừng tay nhìn Huy, cậu ta có vẻ lúng túng rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh hạ giọng xuống.

-         Tôi...tôi chỉ muốn mọi người nhanh chóng đến hoàn thành việc rồi về, dù gì cũng là thứ 6 rồi ai chẳng muốn về sớm còn nghỉ ngơi.

-         Hì...tôi thấy ông cũng quá nghiêm khắc với cái việc cỏn con ấy rồi đấy...Relax đi....~~~

Tôi khua khua chiếc thìa trên tay chu mỏ dài dòng cười nói với Huy, bỗng cậu bật cười lớn, ánh mắt hấp háy nhìn sâu vào đôi mắt ngơ ngác của tôi.

-         Ha...Mai trông dễ thương thật!

Tôi biết đó chỉ là một lời buột miệng, nhưng trong khoảng khắc... phát hiện ra hai má mình bỗng nóng hổi, tôi hiểu rằng dù người ta có một lý trí sắt đá đến mấy thì trái tim một ngày nào đó phải đầu hành trước những thứ tưởng mình sẽ không bao giờ để tâm ấy. Con gái là vậy bao giờ cũng là người hay tưởng tượng, thỉnh thoảng nghĩ vu vơ, mỉn cười cũng vu vơ với những thứ vu vơ như vậy, rồi tự ôm vào trái tim những tương tư, những tiếc nuối ngờ ngệch. Dù rằng ta sẽ thay đổi, sẽ trưởng thành, sẽ chẳng còn tin vào những lời nói như vậy nữa, nhưng vẫn sẽ để tâm, vẫn sẽ bị nó làm cho xao động. Vì đơn giản đó là cảm xúc....là một thứ ta có cố gắng cả đời cũng không thể kiểm soát nổi.....

-         Ha, lớp phó gương mẫu thế.

Lời của ai đó cắt ngang cuộc trò chuyện của tôi, nhanh chóng tôi quay người nhìn về phía người đang nói.

Cô nàng với mái tóc đen nhánh ép thẳng cắt tầng đưa mắt hếch nhẹ chúng tôi một cái, rồi đứng lại gần về phía Huy, không vội ngồi xuống cô buông giọng.

-         Lãnh đạo còn ngồi đây ăn sữa chua thế này thì ko biết bao giờ mới quét xong một cái sân trường đây. Mọi người thì chờ dài cổ phía sau còn lãnh đạo thì điềm nhiên ăn sữa chua.

Huy hơi nhíu mày lại, cậu không đáp mà chỉ lặng lặng đứng lên thanh toán tiền rồi kéo theo tôi đi về phía sân sau. Tôi thấy lạ vì thái độ của Huy, chẳng lẽ cậu ta không nhận thấy cô gái kia đang kích mình.

............

Một vài người đã đến đứng lố nhố ở sân phía sau.

-         Mình đã nói các bạn tập trung ở lớp mà. Huy nhẹ nhàng lên tiếng khác hẳn với cái thái độ sốt sắng vừa nãy của cậu ta.

-         Tập trung ở đâu mà chẳng được, thôi ông phân công đi cho chúng tôi còn làm còn về. Không dưng lại tự nhiên bôi ra việc. Tiếng ai đó nói to càn ràn.

-         Ừm, vậy thì...ở đây chúng ta có tất cả 9 người rồi. Chia làm 3 nhóm mỗi nhóm 3 người, mọi người có thể tự chọn nhóm.

Tôi để ý thấy thái độ không hợp tác của bọn họ, ánh mắt họ chiếu về phía tôi đang đứng chẳng có nấy gì làm thiện cảm, thậm chí còn lườm nguýt sau lưng.

-         Được thôi...Đây tôi với Trang với Tuấn là một nhóm...

Theo như những gì tôi thấy thì họ đang miễn cưỡng lộ ra vẻ mặt không muốn cùng nhóm với tôi và Huy.

-         Cho 1 nhóm 4 người đi Huy, bọn tôi sẽ dọn rác ở sân sau.

Nhìn cái sân sâu rộng mênh mông với những thùng đầy rác vương vãi khắp các gốc cây, tôi thầm cười trong bụng Huy rút cuộc đã làm gì mà khiến họ thà dọn rác chứ không chịu làm chung với cậu. Lòng ghen tị của con người với con người thật đáng sợ, đáng sợ hơn khi lòng ghen tị vô tình làm lộ phần xấu xa trong lòng ra bên ngoài.

-         Vậy cũng được, tôi và Mai sẽ quét trong lớp. Huy cười trừ định kéo tay tôi đi.

-         Khoan, còn tôi nữa. Chẳng phải nhóm cậu đang thiếu người sao, vừa may vừa vặn.

Là cô gái lúc nãy, do vừa mới học chưa được bao lâu tôi cũng không kịp nhớ tên cô ấy.

-         Hà Anh...à..chắc lại sắp có chuyện vui rồi...Tiếng ai đó thì thào khe khẽ rồi họ nhanh chóng tản ra ai làm việc nãy không muốn để ý đến chúng tôi nữa.

-         Cũng được.

Huy lạnh lùng nói rồi quay lưng đi, bóng lưng cậu đổ dài dưới ánh trời chiều trông thật buồn, và buồn hơn khi ánh mắt của cậu xao động chạm vào đôi mắt của Hà Anh... có điều gì đó thoáng quá khiến tôi phải tự hỏi giữa họ đã có những chuyện gì xảy ra.

-----------------------------

Chúng tôi bắt đầu dọn dẹp kê ghế lên trên bàn.

Huy giúp kê ghế còn tôi quét phía sau lưng cậu.

Hà Anh ngồi trên bàn giáo viên gác chân kiêu ngạo nhìn xuống chúng tôi tựa như nhìn một sinh vật hèn mọn đang lao động giúp cho cô ta.

-         Cậu không làm việc à?

Không chịu nổi cái thái độ đó tôi lên tiếng.

-          Lớp phó có nói đâu mà tôi biết làm gì?

-         Thì cậu nhìn thấy mọi người đang làm gì thì giúp đi chứ.

-         Ha..vậy sao, ai làm việc của người ấy...ko phải có cậu ta giúp cậu hay sao, cậu còn muốn tôi làm gì nữa.

-         Hà Anh lấy khăn lau cửa sổ đi vậy.

Huy lên tiếng chặn cuộc tranh cãi lại, Hà Anh lừ mắt nhìn cậu ta...nhận ra cái tia sắt đá trong ánh mắt ấy cô ta đành trùng lại nhếch mép đứng lên lững thững đi lại chỗ tôi.

-         Tôi không muốn dính bụi, cậu làm đi rồi tôi sẽ thay cậu kê ghế.

-         Ghế khá nặng.

-         Tôi bảo nó giúp là được. Cô ta chỉ tay về tôi đáp.

Huy trần chừ cậu định nói điều gì đó nhưng đột nhiên Hà Anh lại tiếp tục chêm lời.

-         4,5 khung cửa sổ to như thế này còn phải trèo lên để lau nữa, cậu bắt một mình tôi làm trong khi cậu chỉ việc kê mấy cái ghế này lên thôi à???

-         .................

-         Ừm, vậy thì...được rồi, tôi sẽ lau cửa.

Cậu đi ra nhường chỗ lại cho Hà Anh, cô ta lại gần phía tôi đang cầm chổi nhếch mép khinh khỉnh nói.

-         Haixxxx....Mày nâng cùng tao đi rồi lại quét, chứ tao ko nâng được một mình đâu.

-         Mình nghĩ cậu nên cầm một cái chổi khác đến đây để quét cùng cho nhanh.

-         Được, nâng hết ghế lên đã rồi tôi và cậu cùng quét.

Hà Anh xoay xoay mấy lọn tóc điệu đà nhìn vào mấy cái ghế nói khiến tôi bỗng cảm thấy rợn tóc gáy.

Và tôi biết ngay cô ta chẳng tốt đẹp gì...

-         Á...

Tôi ngồi thụp xuống ôm lấy bàn chân đau đến tê dại của  mình, tay đẩy mạnh cái ghế sang một bên.

-         Ôi...ôi xin lỗi.

Có vẻ hốt hoảng cô ta chạy vội bên tôi vờ như mình vô ý đánh rơi chiếc ghế ấy vào chân tôi. Nhưng tôi biết cô ta là cố ý và Huy cũng biết rõ điều đó, từ độ cao ấy không có thể mà tuột tay vô tình như thế sao???

-         Tránh ra! Mai có làm sao không?

Cậu vội vàng vứt giẻ lau xuống chạy lại đẩy Hà Anh ra, ngồi thụp xuống kéo ống quần tôi lên nhìn mu bàn chân tím ngắt lại của tôi mặt cắt không còn một giọt máu.

-         Mình...đau quá. Tôi không nói được ra tiếng,  chỉ thấy đau đến thấu xương đau đến cả cảm giác...

-         Để mình đưa Mai xuống phòng y tế.

Chưa kịp gật lắc gì, Huy đã bế thốc tôi lên đi ra khỏi lớp.

Từ bé đến giờ thú thật tôi chưa được người nào bế như thế. Có thể là đã từng nhưng đó là lúc mẹ còn ở bên cạnh và khi ấy tôi còn quá bé để nhớ được hết cái cảm giác hạnh phúc yên bình ấy. Giờ ở trong vòng tay của Huy tôi ước một lần mình được bé lại, được ôm ấp bế bồng như thế này...cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể của người khác chạm đến trái tim mình...chắc có lẽ sẽ rất bình yên và ấm áp....

------------------------------

-         Chân bị rơi cái gì vào thế này? Cô y tá nhấc chân tôi lên nhìn qua một lượt rồi hỏi hai đứa tôi.

-         Ghế ạ. Huy trả lời.

-         Ối trời, thảo nào, thế này sưng một tuần chưa chắc đã khỏi, không biết có bị rạn xương không phải đưa đi viện kiểm tra thôi. Đùa nghịch thế nào để ghế rơi được vào chân như thế này.

Cô y tá nắn nhẹ mu bàn chân, tôi cắn răng lại để không bật ra tiếng kêu nào.

-         Có cần phải đưa đi luôn bây giờ không ạ?

-         Ừm để tôi xem, chắc có đấy. Các em học lớp nào, tan học chưa, gọi người nhà em này đến đón đi.

-         Bọn em hôm nay chỉ tổng vệ sinh thôi ạ.

-         À khối 10 à, ừ thế thì liên hệ với gia đình bạn ấy hoặc em tranh thủ đưa bạn mình ra bệnh viện gần đây người ta khám cho bó bột lại.

-         Vâng.

Huy gật đầu rồi quay sang tôi vẻ mặt vô cùng lo lắng nói.

-         Mai chờ tôi nhé, tôi đi báo công việc cho các bạn rồi quay lại đưa Mai về.

-         ừm. Tôi gật đầu cố nở 1 nụ cười yếu ớt.

.................

Huy chạy đi thật nhanh, dáng vẻ hấp tấp của cậu cũng thật khiến người đang đau đớn như tôi cảm thấy có chút an ủi vì ít ra cũng có người quan tâm đến mình.

-         Úi chà, chân này chắc trăm phần nghìn bị rạn xương rồi. Bị ghế đập vào hả em.???

Đột ngột....

Nghe tiếng nói của người ấy, tôi sững người, khuôn mặt nhăn nhó dãn hẳn ra.

Đạt đã đứng trước mặt tôi từ bao giờ.

Khuôn mặt anh ướt đẫm mồ hôi, quần áo thì lấm bẩn, sơ qua thì cũng có thể đoán anh ấy vừa đá bóng về. Anh đưa tay lau mồ hôi, rất tự nhiên ngồi xuống ghế bên cạnh tôi, tôi co rúm cả người lại không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt anh. Tôi có cảm giác anh ấy đang nhìn tôi cười cười mà không dám ngước lên, xấu hổ quá! Tôi muốn chạy trốn...!!!!

-         Cô ơi cho em xin ít cao dán, khối 11 hôm nay hăng quá cứng hết cả cơ rồi.

Anh ngồi đối diện tôi mặt quay sang nói với cô y tá, những ngón tay đập đập nhèn nhẹ như người đang đánh đàn trên mặt bàn kính. Tôi mê mẩn nhìn những ngón tay ấy, đắm chìm vào tưởng tượng mình sẽ được lồng ngón tay mình vào đó, tim đập rộn lên không dừng lại được.

-         ừm để cô lấy đá cho em này đã. Cô y tá đang loay hoay cậy đá từ trong tủ lạnh cho lấy tôi ngừng tay nói.

-         Chân em bị nặng đấy, có đau không?

Anh xoa cằm chăm chú nhìn vào chân tôi, khiến tôi lúng túng muốn giấu nhanh đôi chân lấm lem đất ấy đi, tiếc là nó đang sưng phồng lên không thể di chuyển được.

-         Cô cứ tìm cao cho em đi, em lấy đá cho.

Nói rồi anh đứng lên đi về phía tủ lạnh rất nhanh sau mang ra một khăn mặt chứa toàn đá khá lớn.

-         Á..tôi không kìm được mà kêu lên.

Đá lạnh chạm vào da thịt đang nóng ran lên chẳng khác gì tra tấn, buốt đến óc... Tôi nhăn nhó cố gắng bám chặt tay vào thành ghế.

-         Cố chịu đi, đau lúc này thôi...Lát đỡ hơn đấy.

Giọng Đạt khá trầm, lời anh nói mang chút gì đó ân cần còn tôi thì cứ cúi xuống nhìn  vào đôi tay anh đang đặt lên bàn chân mình không rời, bỗng chốc tự thấy xấu hổ về chính mình....

-         Đây, của cậu đây. Bóc ra lấy đi.

-         Ha ha ha ha có phải cho em đâu, cả đội mà. Chúng nó vào nhiều ngại quá nên bắt em xin một lượt luôn.

Đạt ngẩng lên vơ nhanh hộp cao dán trên bàn đút túi quần, cười nhăn nhở, cô y tá chỉ biết lắc đầu cười.

-         Đấy lần nào cũng thế, cậu lớp 12A3 đúng không? Lần sau thì người nào bị đau thì người đó lên nghe chưa, chúng tôi có sản xuất cao để phục vụ cho các cậu đá bóng đâu.

-         Cô nói thế tổn thương lòng tự ái của bọn em quá. Bọn em hi sinh như vậy là để cho nền thể dục thể thao của nước nhà mà.

-         Ha ha ha...mấy cái cậu này ...haixx.

Cười với Đạt rồi cô quay lại nhìn tình hình của tôi.

-         Thấy đỡ đau chưa em?

-         Dạ... chưa ạ...Tôi lắp bắp run rẩy trong cổ họng.

-         Khổ chưa, về bó bột rồi tránh đi lại em nhé. Đấy giờ nhiều đứa chúng nó nghịch dại lắm cơ.

Suýt xoa một hồi cô ấy nhanh chóng bước ra phía ngoài nghe điện thoại.

Trời ...cuối cùng cũng giúp tôi có chút thời gian riêng với anh ấy. Tôi không ngậm được cái miệng đang cười rộng ngoác này nữa..

-         Ừm, trước đây anh cũng bị thế này rồi, em chịu đau cũng giỏi đấy phải người khác trong đang kêu trời kêu đất lên rồi, sưng to như cái bát ô tô thế này cơ mà.

-         À...vâng...

-         Mà em học lớp nào thế, sao lại để chân như vậy?

-         À...em...

Đang đinh đáp lại anh thì bỗng Huy từ đâu chạy vào nói to.

-         Về thôi Mai, tôi nói với mọi người rồi...

Ánh mắt cậu ta ngừng trên khuôn mặt Đạt một giây, vờ như chẳng quen biết rồi lại gần phía tôi đang ngồi giúp tôi đứng dậy.

-         Lên đi mình cõng ấy.

Huy đặt tay tôi lên vai cậu ấy, vì có Đạt ở đây- không những vậy anh còn đang nhìn chằm chằm vào tôi nên càng khiến tôi lúng túng không biết phải làm gì.

-         À Huy, bạn cùng lớp với em à?

-         Ừm..ưm.. Huy ậm ừ trong cổ họng.

-         Nào nào để anh giúp.

Đạt đứng dậy vui vẻ cầm lấy tay tôi khoác lên vai Huy, anh không biết hành động vô tình ấy khiến tôi bối rối.

-         Có được không, hay để anh.?

Huy bị hỏi động chạm đến lòng tự trọng, mặt cậu ta hằm hằm gằng giọng lại.

-         Anh tránh ra đi.

-         Ồ...ôi xin lỗi...ha ha ha...xin lỗi chú làm gì mà căng thế.

Anh lùi lại gãi đầu ngượng ngùng.

Huy không nói không rằng cõng tôi đi về phía của không quay đầu lại đó nhìn Đạt nấy một lần, chỉ có tôi là quay lại nói lời cảm ơn với anh ấy.

-         Cảm ơn anh.

-         Không có gì đâu, về nhé hạn chế đi lại.

Anh vẫy tay chào tôi, bỗng chốc cơn đau như tan hết đi khi tôi nhìn thấy nụ cười của anh... đẹp đến mức khiến tôi hồn bay phác lạc...

................................

-         Huy!

Tôi thì thầm sau lưng cậu ấy.

-         Ừm.

-         Cậu ko thích anh Đạt có phải ko?

-         Đại khái là thế.

-         Ko phải anh ấy là bạn anh trai cậu sao, có chuyện gì à?

-         Thì tôi ko thích tính cách của anh ta thôi.

Huy trả lời ậm ờ.

-         Không, nếu ko thích tính cách của anh ta chắc chắn cậu sẽ khác.

-         Đừng tỏ ra hiểu tôi như thế.

Tôi hơi buồn khi nghe Huy nói thế, nhưng ngẫm lại thì cậu ấy nói đúng, đừng vì mới quen mà đã thân thiết nên nghĩ rằng tôi và cậu đã hiểu hết về nhau chắc chắc ý cậu ấy là vậy. Thấy tôi đột nhiên im lặng, chắc có lẽ Huy cũng cảm thấy có lỗi vì đã nặng lời với tôi, cậu dịu giọng nói.

-         Nói chung là anh ta ko phải người tốt, nên Mai cũng đừng thân thiết với anh ta làm gì.

-         Thân thiết với anh ta, tôi có thân thiết với anh ta đâu.

-         Chỉ cần nhìn cũng biết Mai thích anh ta nhiều thế nào, mọi thứ đều lộ rõ trên mặt như vậy sẽ chẳng tốt chút nào.

-         Cậu thì...biết gì...

Nghe Huy nói chuyện lạnh lùng như vậy tôi cũng muốn đáp lại bằng lời cậu ta nói vừa rồi. Nhưng rồi lại thôi, có lẽ ko nên để mọi chuyện trở nên quá căng thẳng...

-         Đến rồi, Mai ngồi yên đấy đừng xuống vội chờ tôi.

Tôi nghe lời ngồi yên trên xe cho đến khi Huy đỗ hẳn xuống, dựng xe đỡ tôi đi vào trong. Thái độ ân cần của cậu ấy lúc này làm sự giận dỗi trong lòng tôi dịu lại, ngoan ngoãn để cậu ta dìu bên cạnh, mặt mũi cũng tươi tỉnh hơn.

Sau khi được tiêm thuốc giảm đau tôi được bó bột, bác sĩ nói may mắn cho tôi là ko bị gãy dập xương, mới chỉ bị rạn ra thôi nếu không phải bó bột hàng năm trời. Huy ở ngoài thanh toán viện phí lát sau quay trở lại mua bánh mì và nước cho tôi.

-         Cảm ơn, lát về tôi sẽ nói dì gửi tiền cậu.

-         Ko có gì đâu, chẳng có bao nhiêu.

Tôi hơi bất ngờ, Huy đang tỏ ra ga lăng hay là cậu ta có nhiều tiền đến mức ko biết đếm, viện phí bó bột cũng phải hơn triệu là ít mà học sinh như chúng tôi lấy đâu ra tiền nhiều như thế.

-         Ơ, cậu hâm à. Bao nhiêu tiền mà cậu bảo ko bao nhiêu. Mà sao cậu lại mang lắm tiền theo người như thế, mình đi lao động mà.

-         Ha ha ha.

Cậu rút ví trong túi ra chìa trước mặt tôi một cái thẻ ngân hàng, hồi bấy giờ thẻ ngân hàng ko thông dụng như bây giờ, nó như một món hàng hiếm chỉ những người có tiền mới được sở hữu vậy. Tôi ngó nghía cái thẻ như một vật thể lạ trên tay mình.

-         Sao thế? Nhìn thấy biểu hiện kì lạ của tôi Huy ngạc nhiên hỏi.

-         Uầy cậu giàu thật có cả thẻ ngân hàng.

-         Ha ha ha.... Huy ôm lấy bụng mà cười nhìn vẻ mặt của tôi, bàn tay cậu nhẹ gốc lên đầu tôi rồi nói tiếp.

-         Ai mà chẳng làm được cái này chỉ cần có chứng minh thư thôi, đây là thẻ của bố tôi, ông ấy đi công tác xa đưa tôi dùng hàng tháng. Anh tôi cũng có một cái, mà cái này tiện lắm nhé ko phải mang theo nhiều tiền, có mã số nữa nên có rơi cũng ko bị mất tiền.

-         Vậy cơ à? Tôi trầm trồ ngắm nghía.

-         Ừm...nên cậu ko phải lo bố tôi lắm tiền lắm.

Huy cười xuề xòa nói nhưng sao tôi thấy lời cậu ấy nói nhạt thếch buồn thênh, là do cậu ấy ko quý trọng đồng tiền hay là do cậu ấy không quý trọng cái điều mà bố cậu ấy dành cho cậu.

-         Kệ cả có thế tôi cũng ko thích cậu như vậy.

-         Cậu thật kì lạ, cậu không thích bọn con trai ga lăng à.

-         Tất nhiên là thích, ai mà chẳng thích nhưng tùy vào từng việc. Tôi ko thích mọi người nghĩ tôi chơi với cậu vì tiền này nọ.

-         Vậy cũng có sao đâu?

Tôi ngạc nhiên đến nói không nên lời, sao cậu ta lại có thể có những suy nghĩ buồn cười như vậy được...

-         Nhiều tiền cũng tốt nhưng nó ko mua được tất cả đâu?

-         Nhưng mua được hầu hết đúng không?

-         Hừ, ít nhất là tình bạn thì không. Tôi cau có đáp lại.

Huy mỉn cười, hai má lúm đồng tiền thấp thoáng, bàn tay cậu xoa nhẹ mái tóc vỗn đã rối bời của tôi khiến nó càng rối bời hơn, có vẻ như tôi đã quen với bàn tay to lớn ấy chạm vào đầu mình ko còn né tránh nó như trước. Tôi thầm nghĩ cậu ko lạnh lùng như thường lệ thì có phải tốt không, giống như lần đầu cậu làm quen với tôi rất hiền lành và thân thiện. Sao từ khi đi học cậu ấy lại trở nên phức tạp, xa cách với mọi người như vậy, đó không phải bản chất con người cậu không phải sao? Nếu cậu ấy thân thiện như đối với tôi thì có lẽ mọi người trong lớp đã không ghét cậu ấy đến vậy.

-         Về thôi.

Cậu ấy đỡ tôi đứng dậy.

-         ừm.

-         Chân còn đau nhiều không?

-         Không, tiêm thuốc giảm đau cũng đỡ rồi.

-         Vậy thì tốt, mai tôi đến đón Mai đi học nhé.

-         Vậy cũng được.

Tôi gật đầu mà không để ý rằng cái nhìn của Huy dành cho mình đã trở lên khác lạ hơn trước.

------------------------

Mấy hôm sau tôi vẫn đi học bình thường.

Thật ra cảm thấy chân đau cũng có cái lợi của nó, ít ra thì sẽ được miễn phải kiểm tra bài cũ.

Thấy vẻ mặt tôi hí hửng, Huy chống cằm nhìn sang ánh mắt mờ ám.

-         Bà hôm nay vui vẻ quá nhỉ, chân đau mà vẫn tươi roi rói nhỉ???

-         Ha, ít ra tôi sẽ ko bị lên bảng kiểm tra bài cũ.

-         Hóa ra là thế.

-         Nhưng hôm nay Hóa kiểm tra 15 phút đấy bà học gì chưa???

-         Sao ko ai nói cho tôi biết thế, sao cậu biết.

-         Lúc bà ngủ gật ngày hôm trước, cô giáo nhắc nên không biết cũng đúng thôi.

-         Cái gì thế sao cậu ko nhắc tôi.

-         Hôm trước có nói rồi đó thôi, quên à.

-         Ừm...thôi chết rồi làm sao đây.

Tôi tiu ngỉu nằm bò ra bàn than thở.

-         Hôm trước kiểm tra tiếng anh tôi đã chẳng làm được bài rồi. Mà sao cô lại chia lớp làm 2 chứ, tôi ko được ngồi cạnh cậu nên làm bài chẳng ra gì?

-         Thế hóa ra cứ phải ngồi cạnh tôi mới ra gì à?

-         Ừm, tất nhiên cậu cái gì cũng biết ko phải à?

-         Ko, có những thứ tôi ko biết lắm.

-         Tôi thấy môn nào cậu cũng giỏi mà.

-         Đó là do tôi chịu khó đọc trước thôi.

-         Đúng cậu thật chăm chỉ, còn tôi thì chỉ muốn ngủ thôi, cứ dở sách ra là tôi lại thấy buồn ngủ.

-         Ha ha ha, ai mà chẳng vậy, vậy cậu ngủ đi rồi sáng sớm dậy học có khi là nhớ hơn đấy.

-         Biết thế nhưng tôi ngủ là ko dậy nổi đâu...

Nói qua nói lại một hồi trống cũng báo giờ ra chơi.

Lớp tôi lại bắt đầu náo loạn cả lên dù cô giáo còn đang giảng bài trên lớp.

-         Ngồi đây đi, tôi đi mua nước, Mai uống nước gì?

-         ừm cậu uống gì tôi uống nấy, mà tiền đây này. Mà thôi mua cho tôi lon coca.

Tôi lục ví trong cặp sách đưa tiền cho Huy, dù cậu ta có vẻ ái ngại khi nhìn vào tay tôi nhưng suy nghĩ điều gì đó lại vui vẻ cầm lấy tiền chạy ra khỏi lớp.

.................

-         Này, ấy là Mai à?

Một bàn tay đập nhẹ vào vai tôi, hai ba người bạn đằng sau mỉn cười với tôi ngỏ ý làm quen. Tôi cũng thân thiện cười lại với họ, gật đầu.

-         Ấy có vẻ ít nói quá nên hôm nay bọn tớ mới đến làm quen được. Ấy học trường nào trước đây.

-         À...thì...

Tôi trả lời vài câu hỏi của họ, rồi khi nhìn biểu hiện trên khuôn mặt họ tôi biết người họ muốn làm thân có lẽ không phải là tôi.

-         À, sao ấy quen với Huy đấy. Hai người học chung ngày trước à??? Từ hồi cấp 1 phải không???

-         À không, đến đây mới quen thôi.

-         Ra vậy, thảo nào. Một trong số họ dài giọng chu mỏ lên nói.

-         Đúng như Hà Anh nói, thằng này chỉ đi làm quen với mấy bạn hiền lành ko quen biết dễ lừa thôi. Tiếng xì xào của mấy người bên cạnh cô bạn ấy như phụ họa thêm.

Tôi cảm thấy lạ, rút cuộc họ có ý gì đây??? Mà bỏ qua cái mục đích của họ tôi phát hiện hình như mấy bạn này ai cũng muốn giả nai hay sao mà khi nói chuyện họ cứ ẻo lả mắt chữ a mồm chữ o như vậy, cứ như đang đong đưa với ai đấy. Nhìn ra mới biết có đám con trai đang đùa nhau trên bùng giảng nên miệng thì nói chuyện với tôi còn mắt thì lại dán lên đó. Chưa kể cái việc họ mặc áo đồng phục mà lại còn cố ý buông 2 cúc ra, để người đối diện nhìn rõ những đường nét của bộ ngực còn chưa phát triển hết đang chơi vơi trong những chiếc áo con ngoại cỡ.

-         À hỏi nhiều quá mà ko giới thiệu. Mình là Trâm, các bạn này là Lan và Trang. Trước đây mình học cùng trường với Huy.

-         Vậy à.

Tôi thầm nghĩ thì sao, tôi có muốn quan tâm đâu họ nói ra làm gì...

-         Cậu ấy ở trường cũng ko tốt đẹp cho lắm, mà thấy ấy lại thân thiết với cậu ta nên cũng...

-         Không thích mình à. Tôi đáp lời.

-         Ha ha ha, không không. Ấy thẳng thắn quá nhỉ, bọn này chỉ lo cậu bị nó lừa thôi??? Cô bạn tên Lan chen lời, cười giả lả.

-         Tôi không nghĩ vậy đâu.

-         Ha ha ha, cậu xem kia kìa, bạn kia là Hà Anh.

Đưa mắt theo bàn tay của Trâm chỉ, tôi thấy Hà Anh đang ngồi góc tưởng bên kia đeo tai nghe-cô ta là người làm đổ ghế vào chân tôi mà ko hề có ý xin lỗi hỏi han gì mấy ngày hôm nay.

-         Trước đây nó và Huy từng yêu nhau đấy, hồi năm lớp 9.

-         Hả?

-         Ngạc nhiên lắm hả?

-         Cũng đúng thôi, bạn có biết gì về cậu ta đâu. Huy tỏ tình với nó, nhưng nó đã thích một anh lớp trên rồi nên từ chối. Rồi sau đó ko biết Huy đã nói gì khiến cho người yêu nó bỏ nó. Hà Anh còn nói...cậu ta định làm chuyện ấy với nó...nhưng nó chống trả quyết liệt nên mới thoát đấy.

Lời họ nói có vẻ chắc chắn nhưng lại khiến tôi hoài nghi, con người của Huy tệ như họ nói sao...??? Tôi không nghĩ Huy là người như vậy, ít ra cậu ấy ko cố tình làm để ghế rơi vào chân tôi giống như cô bạn kia, cậu ta nói chuyện với tôi cũng không giả tạo như mấy người này.

-         Vậy sao??

Cảm thấy tôi có vẻ khá lạnh nhạt với câu chuyện của mình, họ hơi sượng lời.

-         À, nói thế này ko phải nói xấu bạn bè đâu, ấy đừng nhầm nhé. Mình chỉ muốn nói để ấy đề phòng thôi, đừng để chuyện gì đánh tiếc xảy ra. Bạn bè trong lớp mà, có chuyện gì phải nói để bọn mình giúp được thì giúp nhé.

-         Rồi thỉnh thoảng mấy đứa qua chợ mua đồ, buôn chuyện với nhau nhỉ???

Không phải nói xấu bạn bè ư??? Họ đang nói cái quái gì vậy, những gì họ nói đó là bảo một người cố gắng cưỡng hiếp bạn mình ko cần biết đó có phải sự thật hay không là không xấu ư???

Thấy bóng Huy đang về lớp, họ bắt đầu tản dần ra tỏ ý chuyện vừa rồi chưa từng thoát lời ra khỏi miệng.

Tôi chỉ biết lắc đầu nhìn theo, không biết chuyện họ nói với tôi thật bao nhiêu phần trăm nhưng không có nghĩa tôi sẽ hoàn toàn tin vào điều đó và cũng ko có nghĩa tôi sẽ không hề tin một chút nào. Mọi việc có lẽ cần phải nghe một lời giải thích từ người trong cuộc.

-         Sao thế???

Huy đặt cốc nước lên bàn mỉn cười nhìn khuôn mặt đang ngây ra suy nghĩ của tôi nói.

-         Có chuyện gì hot à?

-         Không, không có gì. Cậu đi lâu thế?

-         Ừm, xếp hàng lâu quá tôi phải chen mãi đấy.

-         Thế à, may quá lấy được chai lạnh, mọi lần tôi toàn phải mua chai ko lạnh.

-         ừm tại trình độ chen của Mai kém đấy.

-         Ừm cũng có thể.

Tôi cười đưa lon nước lên miệng trong đầu không ngừng suy nghĩ, để ý thái độ của Huy. Vì không hay biết chuyện gì nên cậu ấy vẫn vui vẻ trò chuyện với tôi như thường.

.............................

Khi tan học Huy vẫn chở tôi về như thường.

Suy nghĩ một hồi, tôi quyết định sẽ nói cho Huy biết những gì tôi đang nghĩ.

-         Này, sao lúc ngay đầu năm cậu lại làm quen với tôi.

-         Muốn nghe nói thật chứ?

-         Ừm tất nhiên.

Huy hơi quay người lại nhìn tôi, câu ta trâm ngâm một hồi rồi nói.

-         Bởi vì tôi trông Mai lúc ấy rất cô đơn.

-         Vậy ư...

-         Ưm... Đôi mắt Mai nhìn người khác, nhìn những thứ xung quanh đều khiến mọi thứ bỗng nên tẻ nhạt, có lẽ vì thế tôi muốn làm quen với Mai. Tôi nhận ra sẽ dễ dàng hơn nếu bước vào thế giới của một người...giống mình... thế giới của những kẻ cô đơn.

-         Tôi trông cô đơn đến thế à?

-         Ừm, đúng hơn là Mai không hề quan tâm đến mọi thứ đang diễn ra quanh mình. Trong lúc mọi người mải mê trò chuyện làm quen, Mai thì vẫn chỉ đứng một mình. Thậm chí tôi đứng cạnh Mai 2 ngày liền tổng duyệt mà Mai còn không biết đến sự tồn tại của tôi.

-         À...tính cách tôi khó hòa đồng vậy đấy.

-         Tôi biết mà.

Huy cười nói.

Bánh xe vẫn lăn đều đều trên đường.

Tôi nhìn xuống cái chân đau của mình, nhìn những vệt mô hôi lấm tấm trên lưng của Huy, trong lòng bỗng có một thứ tình cảm lạ trào lên.

-         Cảm ơn.

Cậu ấy cười hơi quay người lại khi thấy tôi lấy vở ra quạt cho cậu ta.

-         Vậy, cậu và Hà Anh rút cuộc là 2 người có chuyện gì, tôi hôm nay có nghe vài người nói không hay về cậu.

-         Vậy à, kệ họ đi tôi quen rồi. Huy thản nhiên hơn tôi tưởng.

-         Cậu không muốn nói cho tôi biết à?

-         Để một lúc nào đó tôi sẽ nói cho Mai biết.

-         Là khi nào?

Tôi sốt sắng hỏi, đáp lại tôi chỉ là một câu trả lời nhàn nhạt của Huy.

-         Khi nào chúng ta thực sự hiểu hơn về nhau.

Rồi 2 chúng tôi cùng im lặng.

Tôi bịt miệng cười nhẹ sau lưng Huy, không phải chỉ riêng tôi dành mối nghi ngờ cho cậu ta mà cậu ta cũng vậy. Chúng tôi suy cho cùng đúng là có nhiều điểm giống nhau đến bất ngờ.

-         Lúc nào chân Mai đỡ hơn, chúng ta sẽ đi lên trung tâm thương mại mới chơi nhé.

-         Ừm được.

-------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro