Chương 3: Làm quen.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3

Hơn một tháng sau chân tôi mới bắt đầu bình phục, tuy vẫn còn đau những đã đi lại được tập tễnh.

Đang ngôi tranh thủ làm hết bài tập trên lớp để chiều còn đi chơi thì lại bị làm phiền…không ai khác là cô em gái cùng cha khác mẹ của tôi.

-         Này!

Nó quăng lên bàn tôi đĩa hoa quả nhưng quăng mạnh tay quá làm hoa quả trên đĩa rơi hết xuống đất. Tôi lừ mắt, nó có vẻ biết mình quá đà nên dịu giọng lại.

-         Mẹ bảo mày ăn đấy.

-         Bê xuống đi.

-         Tôi không phải con ở mà kẻ bảo bê lên người bảo mang xuống, thích thì đi mà làm.

Nói rồi nó định bỏ ra ngoài, nhưng sao tôi lại có thể dễ dàng để đứa em hỗn láo ấy đi dễ dàng như vậy được.

-         Đứng lại. Tôi quát.

-         Sao?

Nó vênh mặt lên trợn to đôi mắt như thách thức tôi.

-         Bốp!!!!

Tôi giơ tay tát thẳng vào khuôn mặt đang câng câng lên của nó mà không có một chút do dự. Con bé ôm lấy mặt, ánh mắt đầy căm thù chĩa về phía tôi nó chạy một mạch xuống nhà gào mồm lên.

-         Mẹ ơi….mẹ ơi…..

Tôi đi ra đóng sầm cửa phòng lại, trở lại bàn tiếp tục tập trung vào bài học, nhưng sự tập trung chẳng kéo dài được bao lâu vì cửa phòng tôi lại bật ra một lần nữa. Bố tôi hằm hằm bước lên trên tay lăm lăm cái gậy dài, còn dì thì chạy theo sau cố kéo ông lại. Tôi thở dài, cái cảnh này quen quá rồi nên cũng không còn làm tôi thấy sợ hãi..

-         Tao nuôi mày lớn từng này, mày sao lại mất dạy thế hả Mai. Sao mày lại đánh em, nó có tội tình gì mà mày tát con bé để đỏ cả má thế kia.

Không trả lời bố, tôi lừ mắt nhìn về phía con em đang nấp sau lưng bố cười khẩy một cái.

-         Ai dạy mày, mà mày lại đổ đốn thế hả Mai.

Bố tôi chưa kịp vụt cây gậy xuống thì bàn tay khác đã chặn ông ấy lại.

-         Bố thôi đi.

 Tôi biết anh trai sẽ đến cứu mình, miệng bỗng nở một nụ cười chiến thắng như trêu ngươi những người trước mặt.

-         Con bé bị rạn xương bố có biết không, bố đã hỏi han nó được câu nào chưa. Nếu cái Linh không nói gì mất nết với nó thì nó sẽ không bao giờ làm thế.

Bố tôi hất tay anh trai ra, ông chỉ thẳng cái gậy vào mặt anh.

-         Lại cả mày nữa, tao nuôi chúng mày để giờ chúng mày cái giả đấy hả. Cái nhà này loạn hết rồi, chúng mày lớn giờ giỏi rồi, chúng mày khôn hồn cút khỏi nhà tao…cút.

-         Bố đẻ ra chúng con để làm gì, nếu được lựa chọn thì chúng con cũng không muốn làm con bố. Bố đã bao giờ coi chúng con là con chưa, bố có bao giờ biết cái Mai nó thích gì, nó ghét ăn những cái gì không. Con của bố với bà ấy mới là con, còn chúng con thì không à?

-         Tao cho chúng mày ăn học đàng hoàng tử tế, chúng mày đòi hỏi cái gì được cái đấy, giờ chúng mày học được vài cái chữ cái rô đớp giờ về đây để bố láo bố toét có phải không, chúng mày không ở được thì cút ra khỏi đây.

-          Được bố đuổi bọn con ra khỏi nhà chứ gì, anh em con sẽ đi…Nhưng trước hết bố trả một nửa cái nhà này cho bọn con, một nửa cái nhà này là của mẹ, số tiền của mẹ trong ngân hàng để lại cho bọn con không phải bố đã chiếm hết rồi hay sao. Tiền ăn tiền học của chúng con chẳng thấm vào đâu so với số tiền ấy cả.

-         Mày…mày…

Bố tôi lắp bắp không nói được lên lời, ông định xông vào đánh anh trai, nhưng dì đã nhanh chóng can lại.

-         Mình, thôi nào mình. Mình bình tĩnh lại, các con nó có sai gì thì mình từ từ bảo chúng nó. Chuyện cũng vì con bé này nó láo với anh chị, thôi mọi chuyện cũng chẳng có gì sao nhà mình cứ làm ầm lên làm gì cho hàng xóm người ta cười cho.

Tôi khẽ nhếch mép cười, lần nào cũng thế, bà ấy luôn mở miệng đúng lúc anh tôi nhắc đến hai chữ tiền. Đối xử tốt với tôi ư? tôi không tin trên đời này bánh đúc lại có xương đâu. Ngay từ khi con bé tôi đã nhận ra sự xấu xa của người đàn bà này, trước mặt bố tôi, họ hàng nội ngoại hay là hàng xóm láng giếng thì luôn sắm vai người mẹ mẫu mực, thì phía sau thì….tất cả cũng vì một cái chữ tiền.

Bố tôi quăng mạnh cái gậy xuống đất rồi bỏ ra ngoài, con bé Linh cũng cun cút chạy theo sau.

Dì lại gần nắm lấy vai tôi có vẻ ân cần nói han, khuôn mặt tỏ ra vô cùng lo lắng kinh hãi. Đây là thái độ đáng có của một bà mẹ khi tôi vừa giờ tay tát con gái bà ta đây ư. Nếu có thể  đánh giá về độ nhận nhịn chịu đựng và giả tạo của dì ta thì có lẽ phải ở cấp độ thần thánh.

-         Bố con nóng tính thế đấy, thôi các con đừng giận ông ấy. Cái con bé linh còn nhỏ đâm ra em nó ăn nói thiếu lễ phép, các con là anh chị của em thì bảo ban em nhẹ nhàng. Anh chị em trong nhà không nên to tiếng cãi nhau các con ạ.

-         Vâng. Tôi ậm ừ nói cho xong chuyện.

-         Ừm thôi con ngủ trưa đi, chiều có đi học không? À, con đang học bài à hay để mẹ mang cho con sữa chua để ăn nhé.

-         Không cần đâu, con ngủ bây giờ.

Tôi lại phía giường không nói không rằng vờ dỡ chăn ra để ngủ thì dì ấy mới chịu đi ra khỏi phòng.

-         Mai!

Anh trai ngồi xuống bên cạnh tôi, lúc này tôi mới mở chăn ra nước mắt ngắn nước mắt dài nhìn anh mà khóc.

-         Ngốc, khóc gì…đừng khóc nữa. Anh xin lỗi….

-         Anh Long, rút cuộc mình đã làm gì mà phải chịu sự trừng phạt này. Tại sao mẹ lại sinh ra chúng ta rồi lại bỏ mặc chúng ta như vậy…

-         Anh cũng không biết tại sao nữa, anh cũng muốn hỏi mẹ điều đó…Nhưng chắc bà ấy sẽ không trả lời cho chúng ta biết được đâu.

Anh Long ôm lấy tôi, vỗ lưng cho tôi qua khỏi cơn nấc.

-         Em cố chịu đừng một thời gian nữa, anh sẽ đi làm thêm tích góp tiền, rồi sau này tốt nghiệp anh xin được công việc ổn định chúng ta sẽ chuyển đi.

-         V..âng…

-         Thôi giờ ngủ đi, ngủ một giấc là sẽ quên hết thôi.

Tôi nằm xuống, cố nhắm mắt lại nhưng nước mắt lại cứ trào ra.

-         Ngốc quá, đừng khóc, em phải mạnh mẽ lên đừng vì những chuyện này mà khóc, người ta sẽ nghĩ em dễ bắt nạt đấy.

-         Em..biết rồi.

-         Ngủ đi, anh phải đi làm đây không muộn mất rồi.

-         Vâ…ng.

An ủi tôi xong anh Long cũng rời khỏi phòng.

Tôi chùm chăn kín đầu, dù người đang toát mồ hôi nhưng tôi cũng không muốn bỏ nó ra. Ai cũng chỉ bảo tôi hãy mạnh mẽ lên, mẹ tôi rồi anh trai tôi- những người duy nhất tốt với tôi cũng chỉ biết nói với tôi như vậy…. Nhưng chẳng ai biết rằng tôi sắp gần như tuyệt vọng với sự mạnh mẽ ấy, hàng ngày tôi đang phải gồng mình lên để đối mặt với tất cả mọi rắc rối một mình, chỉ có một mình …tôi làm được gì đây!!!!

……………………….

-         Mai khóc à???

Huy nhìn đôi mắt sưng húp của tôi ngạc nhiên hỏi.

-         Không, dị ứng thôi.

-         Dị ứng???

-         Ừm thời tiết ấy mà. Tôi cười cười lảng tránh.

-         ờ thế thôi lên xe đi.

-         Ừm…

Tôi ngồi phía sau Huy, nhìn tấm lưng rộng của cậu ấy vào mỗi lúc tâm trạng đang buồn như vậy thực sự tôi chỉ muốn ngả đầu vào đó….

Rồi tôi làm điều ấy thật.

Lưng Huy rất ấm, tôi im lặng tựa đầu vào đó ngắm phố phường lướt chầm chậm ngang qua trước mắt mình. Bỗng sống mũi thấy cay cay, mọi thứ cứ nhèo đi trước mắt, tôi chẳng thể ngăn được nước mắt lặng lẽ rơi xuống thấm ướt áo Huy.

Cậu ấy im lặng, không hỏi lý do tại sao tôi lại khóc, cũng không bảo tôi hãy khóc đi, mà chỉ lặng yên để cho những giọt nước mắt của tôi ngấm ướt áo của cậu. Vì chính Huy biết rằng khi cậu ta khóc điều duy nhất cậu ta cần đó chỉ là một bờ vai chứ không cần những lời quan tâm sáo rỗng, hay những lời sốt sắng chẳng thật tâm. Cậu ấy cứ để tôi như vậy và để mình là nơi tôi tựa vào…. Tôi chẳng biết bao lâu sau mình ngừng khóc, chỉ biết rằng khi đến nơi nước mắt trên mi đã kịp tạnh và áo của Huy cũng đã kịp khô, và chỉ biết rằng giây phút ấy thấy lòng mình thực sự nhẹ nhõm….

---------------------

Chúng tôi đi dạo quanh khu trung tâm mua sắm một lát rồi lên tầng chơi game.

Vì hôm nay là cuối tuần, cộng thêm việc trung tâm này mới khai trương nên đông đúc kinh khủng, chen lấn qua hàng những dòng người xuôi ngược để mua thẻ chơi game rồi đổi trò khiến đôi chân tôi chẳng mất chốc đã mỏi nhừ, đau nhức.

Chơi bắn cá một lúc chúng tôi cũng chán, chúng tôi bàn nhau ra bên ngoài uống nước rồi sẽ tìm phim gì đó để xem ở tầng trên.

Trong lúc Huy đang mải mê xếp hàng mua vé xem phim, tôi hai tay ôm hai cốc nước thì bóng người từ xa tiến lại gần khiến tôi suýt buông tay đánh rơi thứ đang cầm trên tay xuống đất.

Đạt xuất hiện trước mặt tôi tựa như một giấc mơ- giấc mơ mà chưa một cô gái mới lớn nào đã chìm vào rồi mà muốn tỉnh lại.

Anh mỉn cười, nụ cười rạng ngời chói chang như anh nắng hạ, trái tim tôi giống  như một khối kem lại chỉ chực chờ để tan chảy ra.

-         Mai có phải không?

Anh ấy biết tên tôi??? Từ bao giờ???? Tôi chỉ muốn hét lên, nhưng miệng giờ cứng lại rồi không thể lắp bắp tiếng nào.

-         Bạn Huy đúng không? Ha ha ha, đi xem phim cùng bạn à, thế chân em đã khỏi hẳn chưa?

-         À…em…

Đạt nhìn vào cốc nước trên tay rồi nhìn xuống chân tôi, tâm tư rối rắm của tôi lúc này khiến hành động của tôi gượng gạo trước mặt anh.

-         À…em…cũng đỡ rồi…

-         Thế à…bạn em đâu??? À, em đi cùng Huy à?

Anh hỏi rồi thoáng thấy bóng cậu bạn tôi đang mua vé liền trả lời luôn, tôi cười nhẹ, ngượng ngịu hướng mắt về phía Huy mà không dám nhìn thẳng lại vào mắt anh.

-         Vâng.. tôi nói nhỏ.

-         Em có vẻ ít nói nhỉ?

-         À…vâng…

-         Đừng trả lời với anh lễ phép thế, anh thấy sợ đấy.

Đạt cười lớn càng đưa khuôn mặt của anh vào sát tôi hơn, giống như kiểu trêu đùa mà cũng giống như thân tình thực sự. Anh làm vậy tôi lại càng trở lên bấn loạn hơn trong tâm tư.

-         Mai, vé đây rồi, phải chờ nửa tiếng nữa. Huy lại gần tôi từ bao giờ mà tôi còn chẳng cảm nhận được bước chân của cậu ấy nữa.

-         Ừm.. tôi lúng túng đáp.

-         Ha ha ha Huy, đúng là có duyên nhỉ????

-         Hừ tôi ko nghĩ thế đâu?

-         Anh đi với anh chú đấy, nó đang đi gặp william cường rồi.

-         William cường??? tôi kì lạ quay sang thắc mắc với Huy.

-         Ha ha ha, WC đó em, nó đi vệ sinh rồi. Lát nữa ra đây đấy, thảo nào cũng gào lên vì người yêu của Huy sao lại xinh như thế đấy? Tôi cười ngượng ko dám lên tiếng giải thích, nhưng lạ thay Huy bên cạnh cũng không thèm nói một lời, tôi đang đợi cậu lên tiếng mà…

-         À, bọn em chỉ là bạn thôi. Tôi vội đáp lại, khó hiểu nhìn Huy.

-         Đi thôi.

Cậu ấy kéo tôi đi, nhưng rất nhanh tay tôi bị Đạt giữ lại.

Cái khung cảnh ấy nghĩ lại thấy thật đáng xấu hổ.

-         Ấy sao chú lại thế nhỉ, thật mất lịch sự với Mai và làm anh buồn đấy.

-         Dù sao cũng chọn cùng một phim, cùng một giờ chiếu thì tội gì ko ra kia ngồi uống nước trò chuyện với nhau luôn. Em thấy sao Mai? Đạt đã liếc thấy vé xem phim Huy đang cầm trên tay từ bao giờ mà tôi ngạc nhiên về tốc độ tia mắt của anh.

-         Em… Tôi để ý thái độ của Huy, cậu ấy vẫn để nguyên cái thái độ dửng dưng ấy khiến tôi có chút bối rối.

-         Em…

-         Sao??? Em không muốn ngồi cùng bọn anh à?

-         Vâng, em nghĩ vậy cũng được.

Trái tim tôi không thể chống cự được với câu hỏi đầy hàm ý ấy Huy cũng biết phải không???

Chúng tôi nhanh chóng tìm một bàn trống phía xa để ngồi.

Tuy nhiên 5 phút trôi qua không ai nói với ai câu nào cho đến khi anh trai Huy quay lại.

-         Ơ  thằng ranh này???

-         ừm. Huy khẽ nhìn lên vẻ mặt đầy khó chịu với anh trai.

-         Ha ha ha, hôm nay mày bỏ anh mày đi xem với bạn gái không ngờ bị bắt hả?

-         Hừ…

-         Chào em, anh tên Thành anh trai Huy.

-         Vâng chào anh, em tên là Mai bạn của Huy ạ.

-         Ừm, vừa xinh vừa hiền, mày cũng có mắt nhìn người đấy chứ nhỉ ranh con.

Anh Thành vỗ mạnh vào vai Huy cưởi phớ lớ, nhưng cậu lại hất tay anh mình ra khuôn mặt cau có.

-         Sao anh bảo hôm nay phải đi học thêm?

-         À, bọn tao bùng. Thằng này nghe tao kể là mày hôm nay đi xem phim này tự nhiên nổi hứng muốn đi xem. Định sau giờ học đi, nhưng gọi điện đặt vé thì nó bảo chỉ có tầm này là còn chỗ thế là đành phải chịu thoai. Học thì học cả đời nhưng phim thì công chiếu chỉ có ngày thôi nhỉ. Mai nhỉ???

-         À, vâng.

-         Sao em trai anh nó có bắt nạt em không?

-         Dạ không, cậu ấy tốt lắm ạ. Tôi cười đáp.

Thành nhìn tôi khuôn mặt tươi cười, nụ cười anh hệt như của Huy chỉ khác là anh trông to con hơn cậu, khuôn mặt cũng tròn hơn nên nhìn cười trông hiền lành hơn.

-         Ừm …thằng bé này nó ít bạn bè lắm. Giao tiếp cũng kém lắm, nhưng nó tốt bụng lắm, nó có nói gì làm em giận thì cũng được giận lâu với nó nhé, em dâu.

-         À…vâng… tôi cười trừ..

-         Bọn em chỉ là bạn bình thường thôi ạ… Tôi nhanh chóng giải thích.

-         Thế mấy đứa định xem phim gì?

-         Xem giống mình đấy, cùng giờ chiếu luôn mới sợ chứ. Đạt xen lời vào.

-         Chắc ghế khác thôi. Còn 15 phút nữa mới vào mình phải chờ rồi, tranh thủ làm quen nhau tí nhỉ? Huy mày giới thiệu bạn mày cho các anh xem nào, từ nãy cứ câm như hến.

-         Có gì đâu mà phải giới thiệu, bạn bè trong lớp bình thường.

-         Thế à, ừm…bình thường thôi à?? Đạt lên tiếng đáp.

Tôi cảm thấy hơi sợ sau câu hỏi ấy, mặt Huy lạnh hẳn lại đưa đôi mắt sang nhìn Đạt, câu mỉn cười nhếch môi nói

-         Bình thường thôi, thế anh định làm gì sao?

-         Không, thì anh nói thế chứ có gì đâu, chú làm gì mà căng.

-         Tính nó thế đấy, mày ko biết hay sao. Anh Thành xuề xòa xoa đi.

-         Ừm…biết thế. Đạt cũng chẳng nhịn, anh đáp trả lại.

Không khí có vẻ lại trầm xuống, tôi cảm thấy buồn ngủ đưa tay che miệng ngáp dài, đưa mắt nhìn xung quanh mà chẳng quan tâm đến câu chuyện của bọn họ nữa. Chốc chốc tôi lại đưa mắt liếc trộm Đạt, anh đúng là một kẻ đáng ghét – tôi không thể đưa chân mình ra được nữa rồi,  mỗi khi nhìn hình ảnh anh lại thêm rõ trong trái tim tôi.

-         Mai đừng để ý nhé, bọn này suốt ngày thế đấy, bé chơi thân với nhau lắm đấy.

-         Các anh quen nhau từ bé?

-         Ừm, Đạt là anh họ bọn anh mà. Ngày trước nó suốt ngày bé Huy đấy.

-         Sao, cậu bảo với tôi là anh ấy là bạn của anh trai cậu. Tôi thì thầm hỏi Huy.

-         Tôi sẽ nói cho Mai sau. Cậu thì thầm nói lại.

Thật rắc rối tôi nghĩ, con người của Huy thật rắc rối hệt như tính cách của cậu ấy vậy. Cậu ấy cứ bày ra những câu đố về cuộc đời mình trước mặt người khác, bắt người ta phải tò mò mà lại không hề cho người ta lời giải. Thấy tôi có vẻ giận, Huy liền xoa dịu thì thầm vào tai tôi nói.

-         Tôi sẽ nói cho Mai biết mà, đừng giận…

-         Ừm… tôi ậm ừ trong cổ họng.

…………………………..

Bộ phim chiếu đã được một nửa, nhưng tôi chẳng thể tập trung được vào nội dung khi ngay trước mặt mình là chỗ Đạt ngồi.

Có lẽ Huy có nhìn ra điều đó, cậu có vẻ gì đó hơi khó chịu, kéo tay tôi bảo bọn tôi hãy ra ngoài. Tôi theo tay câu ấy đi ra, lòng không khỏi tiếc nuối, nhưng mặt khác cũng không muốn thấy thêm nữa bộ mặt căng thẳng của Huy, cả buổi cậu đã không mở miệng nói một câu gì.

-         Sao vậy Huy???

-         Mai thích anh Đạt phải không?

-         ừm, thì…

-         Đừng cố chối tôi đã nhìn ra hết rồi.

-         Nhưng việc đó thì có gì mà Huy lại phải giận như vậy.

-         Mai còn nhớ hôm khai giảng ko?

-         Nhớ.

-         Anh ta tỏ ra không hề quen biết tôi, kể cả khi thấy tôi và Mai đang nói chuyện với nhau. Cho đến khi anh ta gặp lại Mai ở phòng y tế, anh ấy mới giả vờ thân thiết với tôi để nói chuyện với Mai.

-         Sao??? Sao anh ấy phải làm như vậy, không phải 2 người là anh em họ à, thân thiết từ bé mà.

Tôi ngạc nhiên, nhưng Huy lại vô cùng điềm tĩnh, nhìn vẻ mặt của cậu ấy tôi hiểu dường như cậu ấy không nói đùa.

-         Bởi vì anh ấy muốn lấy từ tay tôi mọi thứ Mai hiểu không? Bất kì người bạn nào đến gần tôi Đạt đều muốn họ bỏ tôi để chơi với anh ấy.

-         Ha ha …

Khi nghe cái lý do ấy, tôi thấy nó thật ngớ ngẩn hết sức.

-         Tôi ko nghĩ vậy đâu, cậu hình như hơi ích kỉ rồi đó Huy.

-         Sao??

-         Đạt không việc gì phải làm vậy cả, không phải anh ấy có rất nhiều bạn bè sao, anh ấy có nhất thiết phải làm vậy không?

-         Cậu không hiểu…

-         Đừng có suy nghĩ như vậy nữa Huy, cậu có biết cậu đang cáu gắt một các vô lý không?

-         Tôi đã biết nếu nói cho Mai, Mai sẽ nói như vậy. Tôi đã biết trước như vậy…

Huy đầy vẻ thất vọng cứ như tôi là một kẻ phản bội không tin tưởng cậu ấy.

Tôi vội vàng xua tay giải thích, nhưng…không để tôi mở miệng biện minh bất cứ điều gì…Huy lấy xe phóng đi, để lại tôi đứng trước cổng nhà với hàng nghìn điều khó hiểu.

Tôi không biết cậu ấy đã trải qua chuyện gì đau đớn, cũng không hiểu rút cuộc giữa Đạt và Huy đã xảy ra chuyện gì mà khiến tình cảm của họ lại trở nên căng thẳng như vậy.

Đúng! lúc đó tôi đã thật ngốc ngếch, tôi đã để tình yêu làm mờ mắt mình. Trong đầu tôi chỉ có hình ảnh của Đạt, ánh mắt và nụ cười của anh đã chiếm hết trái tim, làm lú lẫn tâm trí của tôi. Giống hệt một con nai ngu ngốc, tôi đã dâng hiến mình cho gã thợ săn mà không hề hay biết.

Chưa một lần tôi nghĩ ngược lại rằng tại sao Đạt lại luôn xuất hiện khi Huy và tôi đang đi cùng nhau, tại sao một người như anh lại để ý đến một con bé chẳng có gì để phải để tâm như tôi, tại sao anh lại tử tế, ân cần với một người mới quen như tôi đến vậy…. Tình yêu không phải là chốn thiên đường và tôi là người may mắn được mọc thêm đôi cánh như những gì tôi vẫn hằng mơ.

Người ta nói đúng, giấc mơ chỉ nên là giấc mơ, bởi khi cố biến ước mơ thành sự thật đến vỡ mộng rồi thì sẽ ôm đau đớn cả đời.

--------------------

Những ngày sau tôi và Huy vì giận nhau mà chẳng ai nói với ai cậu nào. Chỉ có điều Huy vẫn đến đón tôi đi học hằng ngày, chỉ là cậu ấy ít nói hơn mọi khi, cũng không cười nhiều như trước. Nhiều lúc tôi cũng muốn làm lành nhưng nhìn cái mặt hình sự của Huy lại thấy tức nên cũng lòng cũng thấy nản.

-         Mai!

Tiếng hú hét của bọn con gái trong lớn khiến tôi giật mình tỉnh giấc ngủ.

-         Ừm, sao vậy Vân???

-         Có anh lớp trên muốn gặp cậu kìa.

-         Ai vậy…

-         Không biết, nhưng đẹp trai vô đối vậy. Người quen à, hay anh trai.

Tôi liếc liếc nhìn Huy, cậu vẫn lạnh nhạt ngồi bên cạnh không nói không rằng. Tôi tức mình đứng dậy không thèm quan tâm đến cậu ta nữa, đi ra ngoài.

-         Mai!

Vừa thấy bóng tôi, Đạt đã đưa tay vẫy vẫy.

Tôi cảm thấy như mình trở thành sự chú ý của cả cái trường này, ánh mắt của họ có kẻ thì thắc mắc, có kẻ ghen tị, có kẻ lại ngưỡng mộ chiếu thẳng lên tôi. Còn tôi thì chẳng khác gì con sâu đang co rúm lại trước những cái nhìn ấy. Cảm giác như tôi đang tiến gần đến một vị hoàng tử mà cả đời mình sẽ không bao giờ được lại gần, nay điều đó đã đến.

-         À vâng, em chào anh.

-         Lại à vâng. Em cứ câu lệ như vậy thì thật là khiến anh ngại đấy. Anh có việc nhờ em đó, em giúp được không?

-         Được ạ.

-         ừm, chiều nay anh phải đi mua đồ cho đứa cháu họ mà rủ thằng Huy nó nhất định không đi. Mà cháu anh lại là con gái nữa nên cũng khó chọn, chiều nay em có rảnh không mình đi mua qua cho cháu anh nhé. Nhờ em đấy.

Vẻ mặt Đạt lúc nhờ vả đúng là biết cách khiến người ta trùng lòng.

Anh lại còn túm lấy tay tôi rung rung, tôi …không thể còn đủ lý trí để suy nghĩ bất cứ điều gì đành gật đầu đồng ý.

-         Ôi cảm ơn em nhé. Chiều này anh qua đón em nhé.

-         À thôi ạ, anh cứ chờ ở cổng trường em sẽ đến.

-         Nhưng, chân của em.. Thôi cứ để anh đến đón, không anh ngại lắm, nhé!

-         Vậy …cũng được.

-         ừ cứ quyết định thế đi. Đưa anh địa chỉ nhà. Mà em có số điện thoại không?

Đạt lôi điện thoại trong túi ra mở máy chờ đợi nhìn tôi.

-         Em không có điện thoại.

-         Số điện thoại nhà cũng được.

-         V..âng… anh cứ gọi theo số này 031XXXX

-         Được rồi, ok.. anh chiều nay sẽ gọi nhé, em đưa anh địa nhà luôn nhé.

-         Được ạ.

-         ừm, cảm ơn nhiều nhé. E vào lớp đi, anh về lớp đây.

-         Vâng.

Nói rồi Đạt cũng nhanh chóng rời đi, còn tôi thì vẫn còn ngơ ngẩn nhìn theo dáng anh. Những tiếng xì xèo bàn tán đã chẳng còn khiến tôi bận tâm nữa, tôi chỉ cần có vậy quan tâm làm gì đến những chuyện khác.

………………..

Cả chiều hôm ấy tôi thấp thỏm chờ đợi điện thoại của anh ấy, mỗi tiếng chuông reo lên tôi lại giật mình chộp ngay lấy điện thoại…

Cuối cùng cuộc điện thoại tôi chờ cũng tới.

Giọng Đạt nghe qua điện thoại thật trầm và ấm, anh nói chuyện lại rất nhẹ nhàng nữa chẳng khác gì đang rót mật vào tai người nghe.

Anh nói 4h sẽ qua vì anh bận học thêm tiếng anh.

Và thế là tôi lại một lần nữa thấp thỏm đứng ngồi không yên, chuẩn bị quần áo các thứ chờ anh đến.

…………….

Đạt đến hơi muộn một chút, anh xin lỗi tôi rối rít, tôi cười cười bỏ qua nhưng anh nhất định bảo sẽ chuộc lỗi rồi mời tôi đi uống nước sau khi mua đồ xong. Chẳng suy nghĩ gì tôi cũng đồng ý luôn.

Buổi đi chơi của tôi và Đạt vô cùng thuận lợi.

Đạt không phải chỉ là một người hay nói mà nói chuyện cũng có duyên nữa.

Tôi thì không nói gì nhiều, anh nói tôi hơi rụt rè nhưng là mẫu người anh ấy thích khiến tôi lại càng ngượng ngùng hơn.

Chúng tôi dừng ở một quán nước gần siêu thị vừa tới.

Trong lúc gọi đồ uống Đạt còn yêu cầu người phục vụ bỏ ít đá vào nước của tôi thôi vì anh sợ tôi sẽ viêm họng. Rồi anh còn chu đáo hỏi xem tôi có thấy lạnh không để nhân viên quán tăng điều hòa. Vì vốn dĩ tôi ngay từ đầu đã thích anh nay lại càng thấy cảm tình với anh hơn, từ hành động đến lời nói của anh đều chiếm được thiện cảm của tôi.

Tôi không nhận ra một điểm gì có thế chê trách được anh và lại càng thêm nghi ngờ những lời Huy nói. Tình yêu đối với tôi bao la chẳng khác gì biển lớn, lời đồn thổi của mọi người, sự mập mờ của Huy và lòng tin không bền vững của chính mình, tôi đã kéo mình ra khỏi bờ hòa mình vào lớp sóng phía xa mà cần quan tâm đến phía dưới sự mạnh mẽ quyến rũ cuồn trào kia chứa đầy những nỗi đau.

Phải chăng tình yêu nào cũng vậy, càng đắm chìm lại càng đau đớn, càng hi vọng lại càng ôm lấy tuyệt vọng…. Càng biết là sẽ như vậy lại càng muốn vẫn vùng ở đó.

------------------------------------

If the day comes that you must leave, Let me be the ground to your feet

If the day comes that you feel weak, Let me be the armor you need

Oh, if you falling in love is a crime

And the price to pay is my life

Give me sword, bring all the knives

Hand me the gun, I will not run

And when they spare everything but my pride

Don't you worry, boy, don't you cry

But when they ask

Who was the one, who did you love. Let it be me……….

( Một ngày kia nếu anh phải ra đi, hãy để em là đoạn đường nơi anh bước.

Một ngày nào đó nếu anh cảm thấy mình thực sự kiệt sức, hãy để em là tấm lá chắn che chở cho anh.

Và nếu say đắm anh là tội lỗi, và là cái giá phải trả của cuộc đời em.

Thì dù có đặt lên tay em một thanh kiếm, những mũi dao, hay thậm chí là một khẩu súng, em cũng sẽ không từ bỏ.

Và khi niềm kiêu hãnh là thứ duy nhất trong em còn sót lại.

Thì cũng đừng lo lắng, cùng đừng để rơi nước mắt vì em.

Chỉ cần khi được hỏi.

Ai là người duy nhất anh đã từng yêu?

Hãy…để người đó là em……..)

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro