Chương 11: Mong manh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11: Mong manh.

Mong manh đáy mắt em mong manh nước.

Mong manh nỗi buồn… cứ đến và đi.

Mong manh tình yêu, mong manh một cuộc chia ly.

Bàn tay em gầy níu tay người mong manh quá….

-------------------------

Tôi đứng chờ trước cửa nhà Huy thật lâu, thậm chí tôi cũng chẳng quan tâm xem cậu ta đã về hay chưa mà chỉ đứng ở nơi đó trơi trọi một mình chờ đợi một phép màu khiến cậu ấy xuất hiện trước mắt tựa như trước đây. Điều đầu tiên tôi nghĩ khi rời khỏi quán nước ấy đó là tìm gặp Huy, nhưng rồi khi nghĩ về tất cả tôi lại chần chừ không muốn bấm chuông cửa. Tôi đã quá dựa dẫm vào Huy cho đến khi cậu ấy rời xa thì mới ngộ ra rằng không có cậu ấy thế giới này của tôi thật hoang tàn, thảm hại, tôi mãi chỉ là một con bé ngờ ngệch hết lần này đến lần khác chìm đắm trong mọi nỗi đau.

Gió lạnh thổi vào lòng tôi những buốt giá, bóng tối cứ bao chùm lấy tôi như muốn nuốt chửng lấy chút hi vọng cuối cùng còn sót lại trong đáy mắt…Chiếc khăn quàng cổ buông thõng xuống đôi vai gầy, tôi mệt mỏi cũng chẳng muốn kéo nó lên cứ để gió thốc thẳng vào cổ họng lạnh buốt.

Tôi quay bước ra về…

Không phải lúc nào điều ta mong chờ cũng đều sẽ tới….

Sương buổi tối buông dày đặc khắp mọi nẻo đường, một mình tôi đạp xe trên phố phường tấp nập, tôi muốn đạp thật chậm thật chậm thả nỗi buồn của mình trôi theo những cơn gió  đang lướt qua mình cầu mong cho nó mau tan biến, để cho ngày mai khi thức dậy tôi lại là tôi mỉn cười nhạt nhòa với mọi điều trước mắt.

……………….

Tôi dừng xe lại trước cổng nhà, chẳng ngạc nhiên gì ngước nhìn người đang đứng trước mắt mình lòng thấy chỉ còn giá lạnh.

Không biết Đạt đã đứng chờ tôi bao lâu chỉ thấy cả thân hình anh run rẩy không còn một chút dưỡng khí nào, vừa nhìn thấy tôi, anh đã chạy nhào tới nắm lấy cánh tay tôi giữ lại.

-         Sao chiều này em lại bỏ đi như thế, anh có việc thật chỉ là vừa xong thì bọn bạn gọi tới.

Đạt vẫn cứ tưởng rằng tôi giận vì trưa nay khi nói muốn gặp nhau thì anh nói rằng chiều có việc quan trọng nhưng sự thật thì lại là anh đi gặp bạn bè. Tôi cũng chẳng trách nổi anh chuyện đó, chẳng phải anh đã nói rất rõ ràng hay sao, đối với anh bạn bè là thứ quan trọng hơn cả…thì tôi còn biết trách cứ điều gì.

-         Tôi còn biết trách gì anh đây, chẳng phải ngay từ đâu tôi chỉ là một thứ đồ chơi sao thích thì anh tới chơi đùa, còn không thích thì anh vứt bỏ đi. Bạn bè của anh mới chính là những người quan trọng hay sao?

Tôi chua chát nói, mặt chẳng hề đổi sắc bởi một lẽ trái tim giờ đã chẳng còn nhịp đập nào dành cho anh nữa.

Những gì anh làm thật tàn nhẫn, nó sắc nhọn hơn bất cứ lưỡi dao nào đang tâm xuyên thẳng vào trái tim tôi. Dù tôi có cố gắng cũng không thể gượng dậy mà tha thứ cho anh…

-         Anh xin lỗi, anh không hề nói dối. Em chắc hiểu lầm điều gì rồi, đứng nhìn anh bằng đôi mắt ấy…

-         Vậy tôi phải nhìn anh bằng đôi mắt nào đây???

-         Mai, em sao vậy.

Đạt có vẻ hơi hoảng hốt anh ghì lấy cánh tay tôi không cho bước tiếp, cảm giác bàn tay anh chỉ cần một cái bóp mạnh cũng thể làm xương tôi vỡ vụn.

Tôi cố sức gỡ  bàn anh ra khỏi mình, bàn tay to lớn ấm áp ấy đã từng ôm ấp che chở cho tôi, đã từng nắm tay tôi nói về một tương lai rạng ngời ở phía trước…giờ tôi phải để nó ….ra đi…

-         Tôi làm sao ư??? Tôi phải làm sao bây giờ anh nói xem??? Tại sao anh lại lừa gạt tôi, tôi ngờ ngệch đến vậy sao??? Tôi muốn hỏi anh quá nhiều điều lúc này, nhưng có lẽ sẽ chẳng còn đủ bình tĩnh nữa. Tôi…chỉ hỏi một câu thôi….mong anh hãy trả lời…thành thật…

Tôi nuốt khan nước bọt xuống cuống họng đắng ngắt…

-         Anh thắng được ván bi a với bạn anh vui chứ?

Lúc này Đạt như vừa sực tỉnh khỏi một cơn mê dài, anh chằm chằm nhìn tôi ánh mắt ấy sao lại như đang đau khổ, như đang day dứt…

Tôi còn cảm nhận rõ sự run rẩy ở bàn tay anh đang nắm trên cánh tay mình, sự sợ hãi của một đứa trẻ khi bị phát hiện ra làm những điều tội lỗi…

-         Chuyện này…. em phải nghe anh giải thích.

-         Giải thích…ha ha ha.

Không hiểu sao lúc ấy tôi lại bật ra tiếng cười hào hứng như thể biết trước anh câu chuyện cổ tích anh chuẩn bị vẽ ra trước mắt mình. Bắt bài được anh khiến tôi sảng khoải là vậy mà sao chân lại không còn đứng vững nữa… Tôi muốn ngồi sụp xuống khóc thật lớn, thật lớn, khóc cho trôi hết mọi ấm ức trong lòng mình…bất lực là nước mắt chỉ tắt nghẽn trong hốc mắt mà không thể trào ra…

-         Oanh của anh đã động lòng với anh chưa, anh chỉ cần nói những lời như từng nói với tôi cho chị ta thì có lẽ đã không phải nhọc công bày trò như vậy.

-         Em hiểu lầm rồi, mọi việc ko phải như vậy.

-         Ha…vậy sẽ thế nào?

Tôi nhướng lông mày lên hỏi anh khiêu khích.

-         Anh không biết hôm nay em đã nghe được những điều gì nhưng tất cả chỉ là lời nói đùa của bọn bạn anh. Anh thích em thực sự, thích em từ lần đầu tiên em đứng cạnh anh hôm lễ khai giảng. Nhưng vì Huy và anh vỗn dĩ có một số chuyện không hay cho lắm nên khi biết em là bạn nó anh đã…

-         Đã muốn lừa tôi phải không?

-         Mai..Hãy nghe anh nói hết được không. Lần đầu Đạt hét tên tôi nghe đáng sợ đến vậy, có lẽ lòng anh lúc này cũng đang rối bời.

Tôi chán nản lắc đầu định bước đi…

Nhanh chóng Đạt ôm lấy người tôi lại, tiếng anh nghẹn ngào bên tai tôi….không còn đến được bao nhiêu lời xin lỗi từ miệng anh…

-         Anh xin lỗi… anh xin lỗi…xin lỗi em…. em hãy nghe anh nói được không?

-         …………

-         Khi biết em là bạn Huy anh đã chần chừ…nhưng rồi anh vẫn muốn làm quen với em không phải vì bất cứ điều gì cả. Nói chuyện với em mỗi tối, ở bên em anh lại càng phát hiện ngày hôm nay anh yêu nhiều hơn ngày hôm qua. Anh không thể dừng lại được, không không ngừng nhớ về em, không thể ngừng yêu em…Anh và Oanh không hề có bất cứ thứ tình cảm nào hết, bọn anh chỉ đơn giản là bạn thân từ nhỏ em hiểu không???

-         Thôi…anh đừng nói nữa…tôi không muốn nghe bất cứ điều gì nữa. Anh và các bạn và người anh yêu đã làm tôi mệt mỏi lắm rồi…Hãy để mọi thứ trở lại như trước đây, tôi muốn được yên thân, đừng bao giờ làm phiền tôi nữa.

Tôi rời khỏi vòng tay nồng ấm của Đạt, hướng đôi mắt nhìn sâu vào đôi mắt của anh …. muốn ghi nhớ thật lâu khuôn mặt người tôi đã từng yêu, thốt ra với anh từng lời…từng lời… lạnh lẽo tựa một cơn bão tuyết.

Lời chia tay – đó là thứ tôi chưa bao giờ dám thốt ra…

-         Mình… chia tay nhé!

Tôi không nghĩ khi nói lời đó… tim lại đau đến thế, một giọt nước mắt chợt lăn dài trên má ….

Đúng, chia tay mà….mối tình đầu mà….ít nhất cũng nên nhỏ vài ba giọt nước mắt để lãng quên nhau…

Vậy mà một giọt chỉ vừa kịp rơi những giọt khác thi nhau tràn xuống.

“Can’t break my heart the next time

I gave you that last time

your love’s no longer in my mind

I’ll never cry for you

Good bye to you

don’t want you back here in my life”

----------------------------

Ngày hôm đó khi trở vào nhà, tôi đã không ngủ được, cứ đặt lưng xuống nhắm mắt lại là tôi bắt đầu khóc. Cứ nghĩ khóc nhiều rồi đến một lúc nào đó nước mắt sẽ khô cạn, vậy mà càng khóc lại càng thấy mình không thể ngừng…Những ngày tiếp theo tôi nằm ở nhà trong tình trạng sốt li bì nằm bẹp trên giường như một cái xác chết khô không động đậy.Từ bé đến giờ cơ thể tôi vốn khỏe mạnh thông thường chỉ bị sổ mũi hoặc ho nhẹ, chưa bao giờ lại sốt đến tận 39 độ như vậy….

Tình yêu thật đáng sợ, nó quật ngã tất cả sinh khí của tôi chỉ trong một ngày không hơn không kém.

Đến chiều tối ngày thứ 3, tôi có biểu hiện co giật, sốt ngày càng cao nên anh trai phải gọi xe cấp cứu đưa gấp đi viện.

Lúc ấy tôi mê man không hề biết bản thân mình đang xảy ra chuyện gì chỉ cảm thấy trong người rất mệt, đau đớn khắp cơ thể…Sau này khi tỉnh lại nghe anh Long nói tưởng ngày hôm đó tôi không qua nổi thì mới biết mình suýt nữa thì chết.

Vậy mà…trong cơn mê bất tận ấy tôi vẫn mơ về anh, chìm đắm những khoảng khắc ngọt ngào, những kỉ niệm như chưa từng biến mất. Tôi đã yêu anh ấy đến chết đi sống lại, mà tất cả những gì tôi nhận được khi mở mắt ra đó là một mình với căn phòng trống rỗng.

………………….

Thời tiết mấy ngày sau tự nhiên ấm dần lên.

Những tia nắng đông mong manh đậu trên bậu cửa sổ cạnh giường tôi nằm, cứ cố trườn bò lên chiếc chăn tôi đang đắp để đùa nghịch.

Một vài người cùng phòng tôi đã được ra viện, trong lúc chờ bệnh nhân mới chuyển vào căn phòng tôi nằm tạm thời vô cùng yên ắng.

Chai dịch truyên trên tay tôi từ sáng đến giờ đã vơi đi một nửa.

-         Em có ăn gì không, anh mua cho ???

Tôi lắc đầu phờ phạc nhìn anh trai mình đang ngồi bên cạnh, trông anh cũng tiều tụy không kém, chỉ sợ rằng sau khi tôi khỏi ốm là anh lại đổ bệnh.

-         Anh Long, về nhà nghỉ đi…em đỡ rồi.

Tôi thều thào nói, cố nặn một nụ cười để anh yên lòng.

-         Đỡ cái gì em vẫn đang sốt đây này…

Anh tôi khẽ mắng, rồi cầm cặp lồng đứng dậy.

-         Ngủ một lát nữa đi, anh đi mua cho em ít cháo, dậy rồi ăn.

-         Vâng…

-         Ngoan…ngủ đi…

Anh trai xoa đầu tôi như một đứa bé, rồi nhanh chóng rời phòng.

Tôi cố nhắm mắt lại, đầu có chút ong ong đau, nhưng rồi vì thuốc truyền nên tôi mau chóng chìm vào giấc ngủ mê mải từ lúc anh trai đi cho đến lúc anh về mà chẳng hề hay biết.

…………………..

-         Mai.

Tiếng người gọi nhỏ làm tôi mở mắt ra.

Huy đang đứng trước mặt tôi, khuôn mặt cậu xanh xao ánh mắt khẽ xao động khi thấy tôi từ từ mở mắt.

Đảo mắt không thấy anh trai đâu chỉ thấy bên cạnh bàn là cặp lồng cháo tôi đoán anh đã đi học… Tôi nhổm dậy thì Huy vội vã đặt người tôi nằm lại gối.

-         Đừng ngồi dậy, cứ nằm đi.

-         Mai ốm mà tôi lo quá. Tôi cứ đinh ninh là Mai chỉ cảm nhẹ không nghĩ là ốm đến gần 1 tuần lễ như vậy.

-         Hì…

Tôi nhợt nhạt nở một nụ cười với Huy, cậu nắm lấy đôi tay gầy gò bị tiêm nhiều đến vỡ ven đen xì một chỗ của tôi xót xa khẽ hỏi.

-         Mai đã ăn gì chưa? Người nhà Mai đâu rồi?

-         Về rồi.

-         Sao lại để bị ốm thế này.

Tôi khở dài, cố lê cái thân đau nhức lên tựa vào thành giường.

-         Ừm vì nhiều chuyện….Huy đã đến đây rồi, tôi cũng có chuyện muốn hỏi.

-         Chuyện gì???

Huy khá ngạc nhiên khi thấy gương mặt không có ý gì là đùa của tôi hôm nay, xám lại như bầu trời sắp chuẩn bị giông tố.

-         Sao lúc ban đầu Huy không thích tôi yêu Đạt. Giữa hai người xảy ra chuyện gì?

-         À… chuyện này.

Cậu gãi đầu nhìn tôi lúng túng.

-         Chẳng phải cậu đã nói rằng sẽ nói cho tôi biết sao, giờ tôi muốn nghe, nói cho tôi biết đi.

Tôi thều thào nói, cố nuốt nước bọt để xoa dịu cái cổ họng đắng ngắt, mắt chờ đợi câu trả lời của Huy.

…………….

Cậu ta im lặng một hồi, rồi như đoán ra điều gì đó kì lạ từ tôi nên cố suy nghĩ thêm một chút nữa rồi chậm rãi nói.

-         Thật ra…chuyện này từ hồi tôi học cấp 2. Tôi, anh Thành và Đạt vỗn dĩ chơi rất thân với nhau từ bé cho đến khi tôi lên lớp 9, còn Đạt đang học lớp 11.

-         Ừm… Tôi gật gật chăm chú lắng nghe dù đầu vẫn đang nặng như búa trịch.

-         Khi ấy tôi và Hà Anh bắt đầu quen nhau. Thật ra lúc ấy chúng tôi mới chỉ dừng lại ở việc thích nhau, chơi thân với nhau ..giống như tôi và Mai…bây giờ.

-         Ừm…

Nghe Huy nói “ giống như tôi và Mai bây giờ” tôi đã có dự cảm một điều không tốt, tôi không chen vào lời Huy mà chỉ lặng thinh nghe cậu ấy kể tiếp.

-         Tôi là người rất ít bạn bè, người bạn của tôi lúc ấy chỉ là Giang và Hà Anh. Giang giờ đã đi du học còn Hà Anh thì Mai chắc biết. Bọn họ đều quen biết Đạt và anh Thành vì nhiều lần đến nhà tôi chơi. Đặc biệt là Giang cậu ấy có vẻ rất thân với Đạt hơn cả…

-         Giang tôi chưa bao giờ nghe Huy nhắc tới?

-         Cậu ấy chơi với tôi từ hồi lớp 6 là người rất tốt bụng mà hiền như một cục đất, sống rất được lòng mọi người. Còn Hà Anh thì lại đanh đá hơn cả, lúc nào nói chuyện cũng phải chêm vào câu chửi vào, như một thái cực khác của Giang. Cậu ấy với Hà Anh vỗn dĩ không ưa nhau cũng vì lẽ vậy. Tôi không biết làm sao khi đứng giữa họ, một người là bạn thân, một người là người mình thích….Nhưng rồi…

Huy có chút ngập ngừng, dường như đầu óc của cậu ấy lúc này đang hồi tưởng về những chuyện đã qua, những thứ mà đã từng muốn quên nhưng không thể.

-         Nhưng rồi…mọi chuyện bắt đầu từ lúc Đạt nói với Hà Anh rằng Giang thích tôi và tôi cũng thích cậu ấy.

-         Giang …là con trai phải không???

Tôi kinh hãi hỏi lại, người nổi đầy gai ốc. Quả thật lúc ấy vấn đề đồng tính hay dị tính với chúng tôi là một thế giới nào đó vô cùng kinh khủng, nó giống như một căn bệnh hơn đơn giản là vấn đề giới tính khác biệt. Mỗi khi nhắc đến, hay nhìn thấy hai người đồng tính đi cạnh nhau, ai cũng đều ném cho họ những ánh nhìn không được tốt đẹp. Sự miệt thị, hay phân biệt vỗn dĩ đã luôn ở trong đầu mỗi chúng tôi đối với một người khác biệt so với mình, và sự khác biệt này lại không được xã hội công nhận nên họ mãi chỉ làm sinh vật lạ, một thứ kì quái, quái gở với những người bình thường như chúng tôi. Nhiều năm sau, khi xã hội phát triển hơn, chúng tôi nhận thức được rõ ràng hơn, thì cái nhìn của chúng tôi với những việc như vậy cũng nhẹ nhàng hơn đi. Mọi người chấp nhận điều đó như một phần cuộc sống của mình thì đến tận lúc ấy tôi mới thấu hiểu được hết nỗi khổ của Giang, hay sự dằn vặn của Huy lúc này …

-         Ừm, cậu ấy là con trai. Mai thấy sợ lắm phải không?

-         Thấy hơi kinh kinh.

-         Hà Anh và Giang đã cãi nhau một trận lớn, còn tôi thì lại bênh Giang.

-         ????

Huy bật cười khi nhìn cái biểu hiện hoảng hốt trên khuôn mặt tôi giống như đang nghe một cậu chuyện ma hơn là nghe về quá khứ của cậu ấy. Chắc cậu đã quen với bộ mặt của mọi người nhìn mình như vậy rồi…

-         Tôi muốn bảo vệ Giang vì cậu ấy là bạn thân của tôi, đó là việc cậu ấy không mong muốn.. Mỗi người sinh ra đều được thượng đế ban tặng một món quà để nhận thức mình khác với những người khác, chỉ là một số người thì lại nhận những món quà đặc biệt hơn chúng ta mà thôi…Giang chưa bao giờ muốn tôi thuộc về cậu ấy, cũng chưa bao giờ muốn tôi phải đáp lại tình cảm của cậu ấy. Cậu ấy tâm sự chuyện đó với Đạt vì nghĩ rằng anh ấy sẽ thấu hiểu, ngoài tôi ra cậu ấy chỉ tưởng vào Đạt.

-         Đừng nói…là…Đạt…

Tôi đưa tay bịt miệng kêu lên.

-         Phản bội…cậu ấy. Đạt cũng coi thường, khinh miệt cậu ấy như những kẻ khác, anh ta đã lén ghi âm lại những lời tâm sự của Giang bằng mp3 rồi đưa cho Hà Anh.

-         Hà Anh đã làm gì?

-         Cô ấy ….thật ngốc ngếch khi cố ngủ với tôi để chứng minh điều đó không phải.

-         Vậy …cậu và Hà Anh …đã…

-         Chưa. Hôm ấy tôi đã nóng giận rồi đuổi cô ấy về, ngày hôm sau Hà Anh đưa đoạn ghi âm ấy cho cả lớp, nói tôi đã thích Giang rồi còn lừa để ngủ với cô ấy… Mà Mai biết đấy, cuộc sống ở trường đau khổ nhất là bị cô lập, bị dè bỉu và hiểu lầm…

Huy vừa nói vừa đưa lại gần miệng tôi một cốc nước, có vẻ cậu ấy thấy tôi háo nước nên sắc mặt cứ xám lại.

-         Bệnh phải uống nhiều nước mới mau khỏi được.

-         Ừm…

Tôi nhấp một ngụm, nhưng nước lạnh ngắt trôi xuống cổ họng càng đắng khiến tôi khó chịu nên ngừng lại không muốn uống tiếp.

-         Chúng tôi từ ba người bạn thân thiết nay chẳng ai muốn nhìn mặt ai, tôi điên người tìm đến Đạt để hỏi rõ mọi chuyện. Anh ta thản nhiên cười nói với tôi rằng : “ Anh chỉ muốn tốt cho mày, thằng Giang là thằng bệnh hoạn để nó chơi với mày tổ làm mày hư người.”

-         Vậy lúc đó Huy làm sao?

-         Tôi còn biết làm gì nữa, tôi còn nói gì được anh ta đây….Tôi sợ anh ta nói với bố mẹ tôi chuyện này nên phải im lặng, tôi chịu áp lực từ trường lớp đã đủ kiệt sức rồi. Nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao Đạt lại làm thế với tôi, anh ta muốn tốt cho tôi thì ko nên đưa đoạn ghi âm ấy cho Hà Anh để mọi việc lùm xùm như thế mới phải…

Tôi hơi xoay người sang một bên cho đỡ đau lưng rồi nằm nghiêng nghe tiếp câu chuyện, đôi mắt hơi lim dim vì tác dụng của thuốc khiến mọi bộ phận đều rời rã mệt. Huy nhẹ kéo chăn lên cho tớ khỏi lạnh, rồi lại tiếp tục nói nốt chuyện của mình…

-         Thực chất mọi chuyện lại không phải như vậy. Việc một thằng con trai đồng tình mà thừa nhận thì với lớp học mà nói đó là chuyện động trời chuyện hot. Khi Giang chót tâm sự với Đạt điều thầm kín của mình với hi vọng anh ấy sẽ giữ kín và chia sẻ với mình thì anh ta lại đem chuyện ấy đi kể với bạn bè trong lớp của anh ta.

Nghe đến đấy mà tim tôi như bị ai đó thắt lại, cảm giác khó thở, đau đớn cứ cồn cào.

-         Hừ…Anh ta vỗn dĩ đã là một thằng khốn nạn như vậy ngay từ đầu,

Tôi cười khẩy mở lời.

-         Họ không tin những gì Đạt nói và nói rằng anh nói phét. Một người tự cao như anh ta sẽ không chấp nhận cái điều tiếng ấy nên đã tìm mọi cách để có bằng chứng mang ra cho các bạn của mình. Và rồi điểm đến cuối cùng để thỏa mãn mình anh ta đã đưa đoạn ghi âm đó cho Hà Anh.

Tôi chỉ biết lắc đầu, người chẳng còn chút sức nào mà gồng lên để tức giận.

-         Huy cậu thật tàn nhẫn, đáng ra cậu phải kể cho tôi mọi chuyện từ trước để tôi không đau khổ thế này.

-         Tôi nghĩ khi ấy Mai sẽ không tin đâu. Tôi ko muốn nhớ lại quãng thời gian đó, nó thật sự khủng khiếp….

Huy ánh mắt chú tâm, đôi tay siết nhẹ lấy bàn tay đang run lên của tôi như muốn xoa dịu nỗi đau mà tôi phải chịu đựng …

-         Ừm, đúng! tôi đã quá mù quáng. Tôi không nên đặt hết niềm tin của mình vào anh ta.

-         Nhưng….Mai à…biết đâu Đạt thực sự thích Mai.

Tôi ngạc nhiên mở mắt nhìn Huy, cậu ta không hận anh ta sao mà lúc này còn nói đỡ lời cho kẻ đó.

-         Mấy hôm nay tôi cũng đoán có chuyện với hai người, Đạt ngày nào cũng lên lớp mình tìm Mai, nghe bảo Mai không đi học anh ta hỏi han suốt có vẻ lo lắng lắm….Có thể Đạt thật sự là một thằng đểu nhưng nếu anh ta không thích Mai thì sẽ không nhọc lòng thế …

-         Chúng tôi ….đã kết thúc rồi, tôi… chia tay với anh ta rồi.

Huy cười buồn với tôi.

-         Tình yêu là thứ không phải cứ nói chấm dứt là có thể chấm dứt. Mai yêu Đạt thế nào đều có thể nhìn rất rõ. Có hàng nghìn lý do để từ bỏ nhưng trái tim lại làm những điều mà nó muốn….Tôi hay Mai dù muốn hay không …một ngày nào đó cũng phải để mọi thứ ra đi cho mình một bắt đầu mới. Nhưng giờ, nếu đau thì cứ khóc…nếu muốn than vãn hay nguyền rủa ai thì hãy cứ nguyền rủa…đừng để nó lại trong lòng.

-         Niềm tin của tôi… đã giết chết tôi rồi.

Nói đến đó nước mắt tôi lại lăn xuống không kìm lại được. Tôi kể lại cho Huy nghe hết tất cả những điều tôi nghe thấy ngày hôm ấy, những điều Đạt đã lừa dối tôi, cậu ấy ngồi bên cạnh chốc chốc lại đưa tay cố lau di những giọt nước mắt đang lăn đầy hai bên má tôi…

-         Đừng khóc, mỗi lần nhìn thấy Mai khóc tôi thấy đau lòng lắm. Mắt Mai đã buồn rồi khóc lại trông càng buồn hơn. Mọi chuyện rồi sẽ qua thôi, tôi cũng đã từng nghĩ như vậy đấy, Mai cứ nghĩ vậy đi được không! Đạt sẽ phải trả giá cho những gì anh ta đã làm..

Huy im lặng lại gần ôm lấy tôi vào lòng, tôi đã không còn muốn đếm bao nhiều lần nước mắt tôi làm ướt áo của cậu ấy nữa.

-         Ừm…cảm…ơn…vì đã ở đây …Tôi nghẹn ngào.

Tình yêu là thứ mong manh và mãnh liệt, tôi đã để tình yêu đầu của mình ra đi trong nước mắt như thế đó…

------------------------------

( Save your advice 'cause I won't hear

You might be right but I don't care

There's a million reasons why I should give you up

But the heart wants what it wants)

“ Hãy giữ những lời khuyên của bạn lại vì tôi sẽ không muốn nghe bất cứ thứ gì.

Có thể bạn đã đúng nhưng tôi lại chẳng quan tâm đến điều đó.

Có hàng triệu lý do tại sao tôi nên từ bỏ người ấy.

Nhưng…trái tim lại muốn làm những điều nó muốn.”

 

 

 

 

 

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro