Chương 10: Xương rồng ơi đừng khóc.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10: Xương rồng ơi đừng khóc.

" Đừng bắt em viết về tình yêu.

Dù tháng ngày qua tất cả chỉ là những điều đã từng trải.

Dù rằng chỉ cần đặt bút in lên những nỗi niềm hoang hoải.

Cũng xin đừng bắt em viết về hai chữ.... tình yêu."

------------------------------------

Mặt trời ngày đông thường dậy muộn.

Tôi nằm trong chăn trằn trọc mãi mà trời vẫn chưa sáng, mỗi lần quá giấc như thế tôi vẫn hay thường bị mất ngủ cứ phải chờ mặt trời lên mới đóng mắt lại được. Tiếc thay mặt trời thì lười biếng còn tôi thức đêm luôn mang trong lòng sự sợ hãi vô hình nên đâm ra bệnh mất ngủ vào mùa đông trở thành một thứ khó chữa...

Huy vẫn hay nhắc nhở tôi về cái bệnh này cần phải chữa cho triệt để không sau này bị nặng sẽ còn khổ hơn, còn tôi lại quá chủ quan với nó nên đâm ra 8 năm sau căn bệnh này vẫn cứ dai dẳng đeo bám tôi từng đêm.

Những đêm mất ngủ tôi nghĩ về nhiều thứ, về tương lai mịt mờ không một định hướng, về tình yêu mơ mộng của tôi sau này, về gia đình, về cuộc đời sao lắm chông chênh...Nhiều khi tôi vẫn tự vẽ lên cho mình một cái viễn cảnh nào đó xem chừng hạnh phúc lắm, ở đó tôi có một gia đình nhỏ đầm ấm bên cạnh Đạt. Ngày ngày chúng tôi đi làm kiếm tiền vung đắp cho tổ ấm của mình, sắm nhà, sắm xe vô lo vô nghĩ... Rồi đôi khi ngẫm thấy cuộc đời thế thì hơi nhạt nên cũng tưởng tượng ra vài người chen vào giữa cái hạnh phúc ấy khiến chúng tôi nảy sinh mẫu thuẫn, cãi vã và rời xa nhau...Nhưng cuối cùng cái kết bao giờ cũng luôn có hậu, tôi với anh sẽ trở lại bên nhau thậm chí còn hạnh phúc hơn cả trước đây, còn những kẻ kia thì gặp bất hạnh.

Giấc mơ đẹp là giấc mơ ai cũng muốn mơ, và vì nó viên mãn quá nên ai cũng muốn nó một ngày nào đó trở thành hiện thực....Thế nhưng người ta đều biết một điều rằng giấc mơ càng đẹp bao nhiêu thì hiện thực lại càng xa vời bấy nhiêu.

Nằm một lúc tôi bắt đầu thấy hai mắt trĩu lại, thật may hôm nay là chủ nhật nên tôi có thể ngủ một giấc thật đã mà không phải đến lớp với 2 măt thâm đen như gấu trúc.

...................

Tôi mở mắt tỉnh dậy đã hơn 10h sáng, căn nhà vẫn yên tĩnh như thường lệ. Trời bên ngoài rất lạnh, tôi chẳng muốn rời chăn để bước ra nhưng thấy bụng dưới biểu tình đòi đi vệ sinh nên đành phải gắng gượng ngồi dậy chạy vào nhà tắm.

Lát sau trở lại phòng tôi khẽ hé cửa kính ra để đón những tia nắng hanh vàng yếu ớt phủ ấm người mình. Tôi vươn tay lên cao hít một hơi thật sâu rồi thở mạnh ra tống mọi mệt mỏi ra khỏi người, nhìn cây xương rồng đặt chơ chọi nơi bệ cửa khẽ mỉn cười. Xương rồng là loài cây dù có đứng một mình trông vẫn thật mạnh mẽ, Huy từng nói rằng loại cây này dễ chăm sóc và lại còn có nhiều ý nghĩa thấy tôi thích liền mua tặng cho một chậu nhỏ để chăm.

Cậu ấy nói...tuy xương rồng là loại cây gai góc nhưng thân bên trong thì lại mọng nước, cũng giống như một người cố khoác lên mình một vẻ ngoài lãnh đạm nhưng thực bụng lại là một người yếu đuối vô cùng. Nhưng muốn "ôm" một cây xương rồng vào lòng chắc hẳn người đó sẽ phải là người cam đảm, đủ sức chịu những chiếc gai sắc nhọn kia đâm vào lòng che chở người ấy trong những giây phút yếu đuối....Đau đớn, đau đớn lại nối tiếp đau đớn, khi gạt nước mắt đi mà thấy mình vẫn thuộc về nhau thì đó mới chính là tình yêu.

Lời Huy nói phút chốc khiến tôi tự hỏi với chính mình, nếu tôi giống với loài cây ấy thì liệu Đạt có phải là người sẽ sẵn sàng ôm lấy tôi??? Dù đau thương thế nào cũng sẽ vì tôi mà hi sinh tất cả????

Còn quá sớm để nói về sự hi sinh lớn lao khi tình yêu mới chỉ chớm nở, tôi đưa tay chạm vào chiếc gai nhọn của xương rồng khi rời ra một ngón tay đã nhỏ máu đau âm ỉ trong cái lạnh buốt giá của một sớm đông. Phải chăng khi tình yêu rời xa ta niềm đau cũng sẽ như vậy???

Tôi muốn hỏi Đạt rất nhiều về Oanh nhưng cứ mỗi lần định mở lời là y như rằng chúng tôi cãi nhau không ngừng lại được. Anh cho rằng tôi đã quá ghen tuông điều đó chẳng hay ho chút nào đối với những người bạn của anh. Tôi hỏi anh rằng đối với anh... tôi hay những người bạn của anh quan trọng hơn và cậu trả lời của anh khiến lòng tôi thắt lại.

-         Tình yêu là thứ khi mất đi có thể thay thế bằng tình yêu mới, nhưng bạn bè thì không! Nếu em còn có những suy nghĩ ích kỉ như thế thì đừng trách anh cáu. Em còn trẻ con lắm, cãi nhau với em thấy mà mệt.

Tôi có thể coi đó là lời anh nói trong lúc nóng giận, tôi cũng có thể coi đó là lời nói thực lòng mà bấy lâu anh giấu nay chót buông ra. Vậy còn những lời anh nói rằng sẽ mãi yêu, mãi bên cạnh em, thì tôi phải hiểu đó là gì đây????

Dù chỉ là mập mờ nhưng tôi cũng có thể cảm nhận được rõ ràng Oanh và Đạt có mối thân tình nào đó với nhau còn hơn cả tình bạn đơn thuần mà anh ấy nói.

...................

-         Sao gọi điện mà không nói gì thế Mai. Tiếng Huy đầu dây bên kia khiến tôi giật mình choàng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ miên man vừa rồi.

-         Chiều nay gặp nhau đi.

-         Ừm. Mấy giờ.

-         2h nhé, ở quán cũ.

-         Ờ, nhưng...

Huy ngập ngừng khiến tôi cảm thấy điều gì đó không ổn.

-         Hà Anh cũng đến.

-         Sao??? Tôi không tin hỏi lại.

-         Ừm thì thật ra chúng tôi đang quen nhau.

Lời thú nhận của Huy làm tôi suýt buông điện thoại rơi xuống đất.

-         Từ bao giờ?

-         Mới đây thôi.

-         Tôi...chiều nay cứ thế đi.!!!

Tôi nói rồi giập máy luôn, nghe tin này đúng lúc buồn bực chẳng khác gì bị tạt một gáo nước lạnh vào mặt. Tôi phải thừa nhận một điều rằng mình là một đứa con gái ích kỉ, tôi cho phép mình yêu đương nhưng lại không cho phép Huy phải lòng bất kì ai, đối với tôi nó giống như một kiểu phản bội....

Chắc lúc này ở đầu dây bên kia Huy đang cảm thấy khó nghĩ lắm tôi đoán thầm, tay mở hốc bàn ra tìm sợi dây mà cậu ấy tặng lên đeo lên cổ ngắm ngía một hồi..nhất định sẽ phải đeo nó ngày hôm nay.

---------------------

-         Nếu em gọi để nói về chuyện hôm trước thì anh không muốn nghe đâu?

Tiếng Đạt chặn họng ở đầu dây bên kia khiến lòng tôi trào lên cơn tức.

-         Anh bỏ cái giọng ấy đi. Tôi gào lên, giận dỗi.

-         Sao em cứ trẻ con như thế, hơi tí cáu giận. Giữa anh và Oanh không có bất cứ điều gì cả, đừng áp đặt suy nghĩ ích kỉ của mình làm mọi thứ phức tạp lên.

-         Đúng em ích kỉ như thế đấy anh hài lòng chưa. Em không thích chị ấy vì em yêu anh đấy anh hài lòng chưa.!!!!

Tôi hét thật to trong điện thoại rồi dập máy, chui vào trong chăn rấm rức khóc. Đạt sao lại thay đổi nhanh chóng đến như vậy, anh giờ còn không muốn nghe bất cứ điều gì từ tôi nữa hay sao, chỉ vì người con gái kia sao??? Thậm chí anh còn không muốn quan tâm xem tôi gọi có việc gì mà đã chụp mũ cho tôi là một người ích kỉ.

Tiếng điện thoại lại một lần nữa reo lên, nhưng tôi vẫn nằm im trong chăn không nhúc nhích... Tôi không muốn nghe giọng anh lúc này, những lời anh nói vừa rồi  khiến tôi đau đến xé lòng.

-         Này, không định nghe điện thoại của người yêu à gọi à.

Đứa em cùng cha khác mẹ đứng bên ngoài thò đầu vào được thể đúng lúc làm tôi điên người.

-         Không!! Tôi quát.

-         Được rồi. Thế thì dập máy đi đừng để chuông làm phiền người khác.

Nó dài giọng trêu tức rồi đóng sầm cửa lại đi về phòng mình.

Tôi nấc lên tiếng khóc lớn.......những lúc thế này mới cảm thấy mọi nỗi buồn luôn tìm đường để đến cùng một lúc.

...................

-         Mai ơi, Long ơi, Tuyết ơi xuống ăn cơm đi các con.

Tiếng mẹ kế gọi vọng từ dưới nhà.

Quả thực mà nói lúc này tôi chẳng thể nhấc nổi mình dậy, nhưng rồi vẫn phải lau sạch nước mắt đi xuống dưới nhà vờ như mọi thứ của mình vẫn ổn. Đã là một cây xương rồng thì không được cho phép mình dễ dàng rơi nước mắt trước bất cứ ai.

-------------------------------

Quán nước đầu giờ chiều chủ nhật thật vắng khách, tôi ngồi chờ Huy ở một bàn cạnh cửa sổ cách chỗ chúng tôi thường ngồi hai ba bàn. Hôm nay chỗ đấy đã có một cặp khác ngồi từ trước, họ không giống tôi và Huy vì có vẻ như họ là người yêu trông cách nói chuyện cũng rất thắm thiết và tình cảm. Tôi nhìn họ và tôi thấy phản chiếu của bản thân mình trong đó. Cô gái thì cười bẽn lẽn còn chàng trai thì pha trò hệt như cách mọi người vẫn thường làm khi mới bắt đầu yêu nhau. Nếu soi tình yêu của chúng ta vào một chiếc gương chúng ta sẽ thấy mọi tình yêu đều giống nhau đôi phần. Cũng ngọt ngào, cũng cay đắng, cũng cuồng nhiệt, cũng nhạt nhòa....Bởi vì một chu trình của tình yêu cứ lặp đi lặp lại nên khi kết thúc một mối tình  thật khó để tìm lại cho mình một khởi đầu mới với một người khác, và nếu có tìm được thì những cảm xúc của lúc ban đầu cũng chẳng vẹn nguyên như trước.

-         Mai đến sớm thế.

Tôi mỉn cười với Huy thân thiện như mọi lần, dù trong lòng tôi biết tôi chỉ đang cố giả vờ mình vẫn ổn.

Nếu như ngày hôm nay giống như những ngày khác tôi chưa kịp để Huy ngồi xuống đã bắt đầu xả hết mọi câu chuyện của mình. Vậy mà hôm nay tôi không cất lời nói lên được, vì bàn tay Huy lúc này đã nằm trong bàn tay khác mất rồi, cậu ấy của ngày hôm nay không sẵn sàng để nghe bất cứ điều gì ở tôi.

Tôi chợt hiểu ra một điều giữa một người con trai và một người con gái không nên có tình bạn, bởi suy cho cùng không sớm thì muộn chúng ta sẽ làm tổn thương nhau vì những mối quan hệ của mình. Ngay cả tôi và Huy cũng vậy, chúng tôi đồng điệu về tâm hồn nhưng lại lựa chọn cho mình các bến đỗ khác nhau nên vô tình những điều chúng tôi làm khiến cho nhau bị tổn thương mà chúng tôi không hề biết.

-         Cho em một sinh tố bơ. Hà Anh ngồi bên cạnh Huy chỉ tay vào thực đơn rồi quay sang nói với người phục vụ, tôi để ý thấy cô ta tay vẫn dính bám chặt vào tay Huy sợ như nếu buông ra cậu ta sẽ chạy mất.

Tôi nhìn thấy vậy và chợt ngẫm không biết rằng tôi đã từng và đang từng như vậy với Đạt hay không, luôn bám chặt lấy anh ấy bất cư nơi đâu mà sợ buông tay ra anh ấy sẽ rời bỏ tôi mà đi mất.

Dù tôi và Đạt có nhiều lẫn cãi vã nhưng chưa bao giờ tôi thốt ra lời chia tay, có lẽ chính bản thân tôi cảm thấy sợ khi nói ra lời đó...sợ rằng nó sẽ thành hiện thực. Tôi đã chót yêu Đạt quá nhiều, nhiều hơn cả tình cảm của anh ấy dành cho tôi, thậm chí đôi khi tôi chợt nghĩ có khi nào chỉ là mình tôi đang yêu. Tôi chỉ có một mình anh, nhưng anh lại có vô vàn người xếp hàng chờ đến lượt, không có tôi anh vẫn vô tư bởi còn bao người khác sẵn sàng trao cho anh bản thân mình.

-         Sao có chuyện gì mà Mai hôm nay trông có vẻ buồn.

Vẫn luôn là Huy nhận ra mỗi khi tôi buồn dù rằng tôi đã cố gắng giấu nó đằng sau vài câu chuyện làm quà như thường lệ.

-         Có sao đâu, sao hỏi thế??

-         Nói dối, mỗi khi buồn, mắt Mai lúc nói chuyện cứ hướng về một nơi khác chẳng chú tâm.

-         À, do tối qua mất ngủ thôi.

Hà Anh khẽ liếc tôi, suốt buổi cô ta chỉ im lặng nhưng cử chỉ dành cho Huy lại vô cùng tình cảm cứ như đang cố thể hiện cho tôi thấy cô ta đang hạnh phúc đến thế nào. Tôi cười nhạt xua tay đáp lại lời Huy, đột nhiên cậu ta có vẻ nóng nảy nói.

-         Tôi đã bảo Mai rồi, phải đi khám đi đừng để kéo dài, mới ít tuổi không tốt đâu.

-         Hì...

Tôi cười trừ, mặt cúi xuống cốc nước đã cạn đến đáy, có lẽ bây giờ nên ra về là hợp lý nhất có ngồi thêm cũng chỉ làm dài câu chuyện mất thời gian.

-         Thôi, cũng muộn rồi, hôm nay chán quá mới lôi Huy ra đây chuyện trò thôi. Làm lỡ buổi hẹn hò của các bạn rồi. Hai người cứ ở lại nhé, mình về đây.

Tôi cầm túi đứng dậy ra quầy thanh toán để lại Huy và Hà Anh ngồi lại, thoáng thấy nụ cười mỉa mai của Hà Anh sượt qua mắt mình lòng tự nhiên thấy chua chát.

........................

Tôi không về nhà luôn mà đi đạp xe đến nơi khác lúc này tôi cảm thấy muốn ở một mình hơn là về căn nhà ngột ngạt của mình.

Tôi đi đến quán nước mà Đạt và tôi hay ngồi, chọn cho mình một góc khuất một mình ngồi đó thật lâu.

Cốc chè của tôi đã tan hết đá nhưng tôi thì vẫn chưa động nổi một thìa nào. Bất cứ thứ gì cho vào miệng của tôi lúc này cũng đều đắng ngắt, sống với sự cô đơn thật đáng sợ, đáng sợ hơn là trong hàng vạn người này không nấy có một người để chia sẻ thật lòng.

-         Uầy lạnh kinh khủng!!!!

Tiếng nói oang oang của một cô gái khiến tôi tò mò cúi đầu nhìn xuống phía dưới. Một đám người lố nhố nhộm nhoạp bước vào cười nói quá ồn ào ở dưới lầu, tôi lại đành tính ra về... bỗng nghe có một giọng nói quen quen tôi dừng lại.

-         Ngồi xuống đây đi. Hay mình lên trên nhỉ, hình như trên hết chỗ rồi hay sao ấy.

-         Thôi ngồi tạm đây.

Cũng có thể nói tôi và những người bạn lớp Đạt khá là có duyên, đi uống chẳng gặp lớp tôi mấy mà chỉ toàn gặp mấy người bạn lớp anh mà lại toàn những người bạn tôi chẳng ưa.

-         Ha ha ha, bao giờ Đạt đến.

-         Chắc lát nữa. Mà mày chưa ngồi nóng chỗ đã nóng mồm thế, cứ hễ mở miệng là Đạt thế này thế kia.

-         Ha ha ha, chúng tôi là bạn thân mà.

Tiếng Oanh nói khá nhỏ tôi phải căng tai thật lâu mới nghe thấy rõ cô ta đang nói cái gì, chẳng bù mấy người kia thì lại nói to quá mức cho phép. Từ lúc họ vào phía bên dưới ồn ào như một cái chợ...

-         Nào Oanh, mày hay đến quán này nói xem món nào ngon đi.

-         Sinh tố cũng được đấy.

Cô ta hay đến quán này ư, Đạt cũng nói với tôi đây là quán anh thích ngồi uống nước...

Tôi vội chuyển chỗ ngồi quay lưng lại thành lan can phòng trừ trường hợp họ nhìn lên bắt gặp tôi đang ở đó.

Một lát sau cái đám ấy bắt đầu rôm rả đủ các thứ chuyện, đa phần là chuyện yêu đương của mọi người, rồi nói xấu người nọ người kia trong lớp. Tôi cũng thật chẳng hiểu con gái buôn chuyện đã đành, đằng này mấy ông con trai đi cùng lại còn buôn gấp ba gấp 4 lần chị em ở đây, nhờ mấy người họ mà ngồi trên này tôi có thể nghe rõ ràng từng chuyện chẳng lọt ra ngoài tai câu nào.

-          Mày có biết con Nga bên A3 yêu thằng Đại ko, hôm trước nghe bảo đi phá thai.

-         Thế á???

Tôi khẽ bịt miệng để không bắn miếng chè đang ngậm bên trong ra ngoài, vài người lớn ngồi xung quanh ngó xuống ngao ngán lắc đầu. Tôi xanh mặt cố căng tai lên...

-         Ừm ...ha ha ha nghe bảo đến người ta ko cho phá bắt gọi bố mẹ đến.

-         Ôi cái đ*s, thế rồi sao... Vài giọng nữa cảm thán chen vào.

-         Thì còn sao nữa, con bạn tao bên lớp ấy bảo là bà giáo chủ nhiệm bảo ko được đồn đại lung tung về bạn ấy, bảo chuyện ko đúng sự thật...nhưng m* nó nữa chỉ lấp liếm thôi, nghỉ học hơn 1 tuần rồi.

-         Lại còn gì nữa, tao đoán chắc phải phá thôi, chứ ko mày nghĩ xem sắp thi tốt nghiệp đến nơi rồi. Thế thằng kia thì sao???

-         Còn sao nữa bố mẹ con kia dạo đưa lên công an kia kìa, nhà nó đang phải đến để xin rạm ngõ.

-         Ha ha ha, bách nhục.

Câu chuyện nhạy cảm này càng đẩy mọi thứ đi quá xa hơn so với tưởng tượng của tôi. Giá như lúc ấy tôi về sớm hơn, giá như hôm ấy tôi không tình cờ gặp mấy người đó....Nhưng rồi khi ngẫm lại về tất cả, tôi lại phải cảm ơn cái ngày hôm ấy ông trời đã cho tôi gặp bọn họ nghe những lời họ nói, nếu không ...tôi sẽ không bao giờ có thể biết đằng sau tình yêu còn là một nỗi đau dai dẳng kéo dài.

-         Có gì đâu, giờ mấy cái chuyện ấy bình thường mà. Con em họ tao mới học cấp 2 thôi kia kìa, rủ bạn trai về nhà, đang cởi quần áo thì bị bố mẹ bắt sống kia kìa.

-         Khiếp, bọn trẻ con bây giờ...haixxx..

-         Chúng mày thở dài cái gì, chúng mày thì cũng xong hết rồi chứ còn gì nữa. Ha ha ha...

Giọng cười thớ lợ của một tên con trai nào đó, tôi không dám quay mặt lại nhìn cái khuôn mặt bỉ ổi của hắn. Thốt ra những lời nói ấy mà chẳng biết ngượng mồm, còn bọn con gái kia hùa theo mà cũng chẳng thấy xấu hổ....

-         Thế mày nói xem Đạt với con người yêu nó đã ấy ấy chưa???

-         Ha ha ha, còn phải hỏi chắc chắc luôn là rồi.

-         Sao lại chắc chắn thế.

Trái tim tôi khi ấy cảm giác như đang rơi ra từng nhịp đập rời rã...

Tai cứ ù đi nhưng vẫn phải cố nghe cho hết những lời họ nói. Lời nói thành thật nhất chỉ có những lời nói sau lưng, và không phải lúc nào cũng nghe thấy được những thứ người khác nói sau lưng mình.

-         Bọn tao chơi thân với nhau mà, cái gì mà nó chẳng kể.

-         Thật ko đấy, em ấy trong sáng ngây thơ mà?

Đến bây giờ Oanh mới chịu lên tiếng, cô ta im lặng suốt từ bấy đến giờ.

-         Mày còn hỏi, người thằng Đạt thích là mày. Con ấy chỉ là qua đường thôi, nó sao chấp nhận nhìn mày cặp kè với thằng khác. Đ*mẹ Bọn tao thách nó nếu tán được con nào lớp 10 thì bọn tao bao nó một chầu bi a. Còn nếu không thì nó phải thừa nhận yêu mày trước cả lớp.

-         Mày cứ đùa.

-         Thằng Hưng nó đùa làm gì. Ngay từ lúc mới vào lớp 10 nó đã thích mày rồi, chỉ có mày là từ chối nó thôi còn gì. Một giọng con gái èo uột nịnh nọt.

-         Yêu một người như Đạt giữ khó lắm tao ko đủ cái năng lực ấy đâu. Nhưng lạ ở chỗ bao nhiêu con sao lại là con bé ấy. Oanh cười hì hì lấy lệ, vậy mà sao tôi lại cảm thấy như cô ta đang để lộ ra niềm vui âm ỉ trong lòng.

-         Ha, cái đấy thì tao ko biết, hình như liên quan đến họ hàng gì của nó thì phải.

Lẫn trong tiếng ồn ào cười nói kia, trái tim tôi đã tan nát mà vẫn nghe thấy giọng nói của anh ở nơi đó.

-         Chuyện gì rôm rả thế. Đạt đã đến.

-         Tán chuyện linh tinh thôi. Lũ bạn của anh cười phớ lớ.

Tôi không còn đủ can đảm để ngồi thêm dù chỉ là một phút nữa.

Hóa ra tất cả chỉ là một trò đùa...

Sao tôi lại không mảy may nghi ngờ bất cứ điều gì khi anh cố gắng làm quen với mình. Sao tôi lại không nghĩ rằng yêu anh là điều không bao giờ có thể... Tình yêu ư....anh đã từng thề thốt yêu tôi đến trọn cuộc đời này, vậy mà hóa ra tình yêu ấy chỉ có giá bằng một chầu bi a.

Khi nỗi đau khiến cho cơ thể tôi tê dại, thì mọi câu chuyện cô tích tôi đã từng mơ trước mắt mình đều một lúc vỡ vụn thành hàng trăm mảnh.

Hiện thực đã giáng một cái tát thật mạnh, thật tê tái vào trái tim tôi, để nói với tôi rằng cổ tích không bao giờ có thực và nếu những câu chuyện ấy có thực thì đó cũng không bao giờ dành cho tôi...

Nàng tiên cá được gặp hoàng tử là cổ tích, còn hiện thực là cô ấy đã phải chết. Cái kết của dành cho sự ngu ngốc đặt niềm tin mù quáng vào tình yêu cũng sẽ chẳng đẹp đẽ gì.

.........................

Tôi chầm chậm đặt từng bước chân xuống những bậc cầu thang như muốn đặt tất nỗi đau của mình ở lại nơi này mãi mãi.

Ánh mắt tôi chạm vào đáy mắt anh rất nhanh, tôi thấy khuôn mặt của anh từ sững sờ chuyển thành tím ngắt, bờ môi mấp máy tiếng tên tôi...

Cứ thế tôi lướt qua anh như một người xa lạ, không quay đầu nhìn lại, cũng không vương vấn thêm một lần.

Tôi thì thầm ngăn lại tiếng nấc từ cổ họng.

-         Xương rồng ơi...đừng khóc.

------------------------------------

" Cho hương đêm bay đi xa mãi, không còn đây nỗi nhớ kéo dài.

Không còn anh và không còn ai, trao cho em những giấc mơ đậm sâu.

Dù giờ này anh đang nơi đâu, không còn yêu như lúc ban đầu, quay mặt đi lòng em hoài nghi.

Không tin anh, yêu anh nữa đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro