Chương 9: Những món quà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9: Những món quà.

Thông thường giáng sinh ở Việt Nam có một điều đáng buồn nhất đó là ngày giáng sinh hay rơi vào những ngày của tuần phải thi học kì không kể học sinh, hay sinh viên, vì vốn dĩ đó là ngày gần cuối của tháng 12 hầu như tất cả các trường học đều rục rịch xếp lịch thi kết thúc học kì 1. Tuy nhiên, không vì điều đó mà chúng tôi để giáng sinh trôi đi một cách dễ dàng....

Mỗi mùa giáng sinh đến, các nhà thờ lớn trong thành phố bắt đầu trang hoàng đèn điện, cây thông, rồi mở cửa từ sớm đến khuya để đón các con chiên từ mọi nơi sa xứ trở về. Người dân thành phố tôi theo đạo rất ít nhưng họ vẫn đưa vợ chồng, con cái đến nhà thờ mỗi dịp noel để thăm thú rồi nghe hát thánh ca như những người đi đạo. Bọn học sinh chúng tôi cũng bắt đầu rậm rịch đi mua quà, mua thiệp tặng cho bạn bè, người yêu rồi bố mẹ... Giáng sinh không phải là một ngày lễ truyền thống của Đông Nam Á nhưng chúng tôi vẫn đón nhận nó như một ngày lễ đặc biệt trong năm. Dù vẫn phải bù đầu học thêm, ôn thi rồi làm phao nhưng mọi người đều cố gắng dành lấy một ngày rảnh rang để tụ tập đi chơi.

Giáng sinh năm ấy đối với tôi cũng rất đặc biệt...thật ra nó giống với phép màu hơn vì đó là mùa giáng sinh đầu tiên tôi có người để hẹn hò. Mấy năm trước tôi toàn ở nhà nằm đắp chăn ngủ cho qua ngày, chờ anh trai đi chơi với bạn về mua bánh hoặc mua quà cho nấy làm an ủi...

Tôi nhớ ngày 23 năm đó trời rất rét, rét mướt đến độ tôi phải đã mặc ba bốn cái áo len rồi mà vẫn phải khoác thêm ra bên ngoài một chiếc áo phao dày mới dám chui ra khỏi nhà đi đến chỗ hẹn. Giữa cái trời lạnh căm căm ấy tôi vẫn kiên nhẫn chờ Đạt đến vì anh nói với tôi hôm nay phải học thêm đến tận 7h mới xong.

Đường phố tầm tôi đến chờ vẫn chưa đông lắm, nhưng chỉ tầm nửa tiếng sau đã thấy lườm lượm người qua lại chen chúc nhau đến tắc cả đường. Đa phần mọi người đều cơm nước xong xuôi mới bắt đầu đi tụ tập thành ra mà nói thì tầm 8h đúng là giờ hoàng đạo để tất cả mọi con phố tắc cứng người. Tiếng nói chuyện ồn ào rôm rả của mấy chị đứng chờ bạn bên cạnh, tiếng còi xe của những xe máy đang cố gắng lách sang đường, rồi tiếng trẻ con khóc tìm bố mẹ...Mọi thứ tiếng huyên náo ấy biến tôi trở thành một con bé đứng bên cạnh gốc cây một mình cô liêu đến mức ai đi qua cũng phải nhìn tôi bằng ánh mắt tò mò đầy thương hại.

...........

Cuối cùng Đạt cũng tới, mồ hôi lầm tấm trên khuôn mặt tươi tắn đến những giọt mồ hôi của anh tôi cũng cảm thấy hôm nay chúng đẹp một cách lạ kì , anh nhìn thấy tôi cau có khẽ cười cười hối lỗi.

- Anh bị kẹt giữa đám đông kia mãi mới sang được đường.

Tôi vẫn còn đang bực dọc vì phải chờ lâu nên mặt vẫn cạu lại không nở một nụ cười đáp lại lời anh.

- Đừng giận mà, ông thầy hôm nay bắt ở lại chữa bài lâu quá, anh phải phóng hộc tốc đến đây nhưng lại bị tắt đường.

Đạt cuống quýt khua chân khua tay bắt đầu giải thích, anh có vẻ lo lắng mỗi khi tôi xị mặt vì có đôi lần anh bảo mỗi lần tôi không cười trông cứ lạnh lùng sao ấy. Lời anh nói không to cũng không nhỏ cảm giác rất dễ hoàn tan vào đám đông ồn ào tứ phía, nhưng lạ thay mọi ánh mắt lại đổ dồn về phía chúng tôi đang đứng. Có lẽ trong những ánh nhìn kia tôi đọc được một số ý nghĩ của họ, có người thì đang nghĩ không biết thằng kia nó làm gì mà để cho con kia nó mặt nặng mày nhẹ, có người thì lại nghĩ khổ thân thằng kia đẹp trai thế mà bị con kia nó hành gớm phải mình thì. Người tiêu cực hơn thì lại nghĩ cãi nhau thì biến về nhà mà cãi lôi nhau ra đây mà thể hiện cho bàn dân thiên hạ làm gì..... Cuộc đời này vỗn dĩ là vậy, tôi không thể bắt tất cả những người đang nhìn chòng chọc vào mình quay đi chỗ khác mà chỉ có thể đi ra khỏi chỗ họ đang nhìn mà thôi.

Đạt nói được một hồi thấy tôi cứ đứng đực ra đó anh cũng phì cười, cốc nhẹ vào đầu tôi một cái. Anh chắc đã quá hiểu con người cứ hay phân tâm, ngáo ngơ chẳng để ý đến điều gì của tôi mà tự trách mình đã làm quá vấn đề.

- Mình đi ăn kem nhé. Đạt đề nghị.

- ừm..

- Sao mùa đông mà con gái bọn em lại cứ thích ăn kem nhỉ???

- Thì mùa đông ăn kem, kem mới không mau chảy.

- À hóa ra thế.

Anh gật gù chở tôi đến quán kem.

Cứ bảo mùa đông lạnh không ai dám ăn kem, vậy mà hàng kem hôm nay chật cứng không còn nấy một chỗ mà ngồi.

Tôi sang mua kem chờ Đạt đi gửi xe, hôm nay là ngày lễ nên đến gửi xe cũng mất thời gian khá lâu. Lát sau, chúng tôi vừa ăn kem vừa nắm tay nhau hòa vào dòng người đi đến nhà thờ lớn cách đó không xa lắm...

- Đông thế không biết! Tôi thở dài kêu ca.

- Ừm, tất nhiên hôm nay gần noel rồi lại chẳng đông.

Đạt siết chặt lấy bàn tay dắt tôi len lỏi trong dòng người lô nhô trước mặt.

Bàn tay con trai to và thô ráp hơn bàn tay con gái rất nhiều nên mỗi khi chúng tôi nắm chặt tay nhau thì bàn tay tôi trông cứ như bị bàn tay anh nuốt chửng. Mỗi lần lồng chặt những ngón tay của mình trong những ngón tay của anh, lắng nghe hơi ấm từ bàn tay anh ấm nóng truyền sang da thịt mình mang đến cho tôi một cảm giác thực sự gần gũi và an toàn. Giống như anh muốn giữ tôi thật chặt bên mình mà không cho phép tôi một bước rời xa anh...ngọt ngào hệt như một ly kem tan chảy mát lạnh trái tim tôi. Có điều gì đó trong sâu thẳm như mách bảo rằng, tôi đã quá đắm chìm trong thứ tình cảm thơ mộng đó mà quên mất đường về.

- Anh này tại sao người ta lại tin vào Chúa? Tôi hỏi một câu bâng qươu.

- Anh không theo đạo nên chẳng biết. Nhưng có thể là do họ muốn có một thứ gì đó để tin tưởng trong cuộc sống dựa vào đó mà vượt qua khó khăn chăng??? Một thứ sức mạnh vô hình của niềm tin.

- Thế anh có tin vào sức mạnh của niềm tin không???

- Đôi lúc thôi.

- Tại sao lại chỉ đôi lúc???

Anh nghe tôi hỏi mà đôi môi khẽ nhỉnh lên một đường cong nhẹ.

- Anh thích tin vào chính mình hơn.

- Vậy anh có tin em không?

- Tất nhiên là có rồi. Anh trả lời không do dự rồi lại tiếp tục quay sang hỏi tôi câu hỏi tương tự.

- Còn em, em sẽ tin vào anh chứ?

- Vâng..em tin.

Tôi gật đầu khẳng định.

- Thật không đấy, anh nghi ngờ lắm. Giả dụ anh ngỡ may anh làm điều gì có lỗi với em, em vẫn còn tin anh chứ??

- Ừm, tất nhiên. Em vẫn tin anh mà...bởi nếu không tin anh em sẽ không thích anh như bây giờ.

Khi ấy tôi chẳng suy nghĩ gì nhiều mà đã khẳng định chắc chắn điều đó như thể chúng tôi sẽ mãi trọn đời bên nhau. Tôi tin vào tình yêu, tin vào mọi thứ anh đã làm, đã hứa, mà quên rằng nàng tiên cá cũng đã từng đặt trọn niềm tinh vào tình yêu để cuối cùng chết đi hóa thành bong bóng... . Cảm xúc nhất thời khiến cho con tim mù quáng tin tưởng vào những điều ngay trước mắt mà không nghĩ đến những hiện thực phía sau tình yêu ấy luôn chứ đầy những phũ phàng....

- À mà đây là quà của anh. Tuy anh biết nó là gì rồi nhưng vẫn phải giả vờ bất ngờ cho em.

Đạt đỡ lấy chiếc khăn từ trong tay tôi cố tình reo lên như kiểu vui mừng lắm khiến tôi thấy ngại ngùng với những con mắt tò mò xung quanh.

- Woa... đẹp thế...anh tưởng sang hè mới được nhận cơ đấy.

- Ha ha ha, ai bảo anh thế...em đan hơi bị giỏi đấy.

- Biết rồi, biết rồi...vợ yêu của anh cái gì mà chẳng giỏi...quàng cho anh đi.

Tôi quành chiếc khăn qua cổ anh hai vòng ngước lên nhìn anh mỉn cười hạnh phúc, mắt lồng trong đáy mắt, anh cúi xuống đặt lên môi tôi một cái chạm khẽ...

- Còn điều này chưa nói với em...

Đạt cúi xuống thì thầm bên tai tôi.

- Sao????

- Anh yêu em...

Tôi đơ người nhìn anh rồi lại nhìn xung quanh xem những gì mình vừa nghe liệu có phải là thật. Anh chưa một lần nào trực tiếp nói lời yêu tôi như vậy kể cả trong lúc chúng tôi hôn nhau hay thậm chí lúc làm tình với nhau cũng chưa từng. Trái tim tôi cứ đập không ngừng ...không ngừng giống như một kẻ khờ đang lơ lửng trong một biển tình mãnh liệt.

- Em có nghe thấy không?? Anh hơi căng thẳng hỏi.

- Ừm...

- Sao không phản ứng gì thế? Khuôn mặt Đạt căng thẳng.

- Vì em bất ngờ.

Tôi cười khẽ vòng tay ôm lấy người anh, tan mình trong vòng tay ấm nóng của anh không muốn rời ra nữa.

- Bất ngờ...ha ha ha...từ bây giờ ngày nào anh cũng sẽ nói điều ấy với em được chứ. Còn nữa màu son em đánh hôm nay trông dễ thương lắm.

- Thỏi son anh tặng em đấy...hì hì... đẹp phải không???

- Ừm, đẹp lắm...

Gật gật đầu thỏ thẻ với anh, tay vẫn ôm không rời...tôi muốn cái giây phút tai mình nghe lời nói yêu thương ấy, trái tim mình đập vì lời nói yêu thương ấy sẽ không bao giờ tan biến.

............................

- Đạt lớp mình phải không?

Giọng nói trong veo của ai đó phía sau lưng khiến tôi và anh cùng quay lại.

- Ơ...

Đột nhiên Đạt trở lên lung túng, chưa bao giờ tôi bắt gặp cái bộ dạng ấp úng, thiếu tự tin ấy của anh đứng trước người khác đặc biệt là những người bạn cùng trường. Đạt của tôi là một người luôn mang theo mình một vẻ ngoài cao ngạo và một ánh mắt đẹp đến hút hồn người khác nên anh chẳng bao giờ phải nhún nhường trước bất kì ai.. Vậy mà giờ đây tôi lại thấy một con người khác nơi anh ấy quá sức rõ ràng, một con người yếu đuối khi đứng trước người ấy...Người duy nhất khiến anh để lộ cảm xúc thật của chính mình..

- Tình cơ quá nha!!!

Cô gái ấy liếc đôi mắt nâu cùng hàng lông mi đen nháy cong vút về phía tôi, nụ cười tươi tắn nhưng vẻ mặt không hề thân thiện. Tôi để ý thấy cô ta đang cố víu người nghiêng hẳn về phía anh chàng đi bên cạnh mỗi lúc một gần hơn.

- Đạt dạo này có người yêu là quên bạn bè ngay, rủ đi chơi cũng khó quá rồi. Nào giới thiệu người yêu cho Oanh biết đi.

Tôi mỉn cười ý nhịn liếc liếc nhìn anh chờ đợi anh mở lời.

- Đây là Mai, bạn gái mình. Còn đây là chị Oanh bạn của anh.

Tôi gật đầu ra điều đã hiểu rồi, nhưng sao bàn tay Đạt đang nắm lấy tay tôi lúc này hình như đang cố buông lỏng ra...

Tim tôi đột nhiên nhói lên tựa như có một kẻ nào đó đang tâm chích vào một dấu.

Anh đang xấu hổ vì tôi hay là do anh ngượng với bạn bè mình đây, tôi trở nên hoang mang đứng giữa không khí ngập ngừng kì lạ ấy.

- Nhân tiện gặp nhau rồi thì đi chung ra nhà thờ rồi đi uống nước luôn ha. Được không anh???

Oanh cất cao giọng nũng nịu với người bên cạnh, anh chàng đó hiền lành gật đầu không giấu nổi nụ cười ngượng ngịu trên môi.

- Được không Đạt???

- Ừm. Đạt miễn cưỡng cười trừ.

Nói rồi họ dắt tay nhau đi lên phía trước còn chúng tôi bước theo sau.

Cả đoạn đường chốc chốc Oanh lại quay khuôn mặt kiều diễm của mình xuống ngó ngó hai người chúng tôi cười đầy thân thiện.

- Chị đó là bạn sao với anh? Tôi hỏi khẽ.

- Bạn cùng lớp cũng thân. Đạt ngắn gọn trả lời.

- Ừm...thế à. Em chưa gặp chị ấy bao giờ, có vẻ như chị ấy không đi cùng mấy chị xuống lớp em.

- Em đừng nói thế, Oanh không giống bọn họ.!!!

Đạt đột nhiên cáu gắt nói như thể tôi động chạm gì đó không phải với Oanh dù chính tôi còn chẳng rõ mình đã làm gì sai. Đạt đối với tình cảm của tôi giống như một trò đùa lúc đưa dòng cảm xúc lên thật cao, rồi bất ngờ kéo phựt nó xuống làm tôi chao đảo giữa niềm vui và những hờn giận.

Thực sự mà nói khi ấy rất bực với cái thái độ tàn nhẫn dửng dưng của anh...nhưng vẫn phải cố nén để không khiến cả hai xấu hổ cãi vã giữa chốn đông người.

------------------

"Last Christmas I gave you my heart but the very next day you gave it away this year to save me from tears

I'll give it to someone special

Last Christmas..."

Huy đã đến được một lúc ngồi chờ tôi ở góc quán, chỗ chúng tôi hay ngồi với nhau mỗi khi tới đây.

Huy nói thích chỗ này bởi yên tĩnh, quang cảnh cũng đẹp nên tôi thường hay kêu ca rằng cậu ta giống như một ông cụ đi thưởng trà hơn là một cậu học sinh lớp 10 đi uống nước chém gió. Huy cứ cười hì hì cho qua chuyện nhưng lần nào cũng như lần nào đều cái chỗ ấy và tại nơi này!!!

Tôi quăng bịch chiếc cặp xách xuống ghế bên cạnh, khẽ thở dài, qua giáng sinh 2,3 ngày rồi mà cái quán này vẫn bật cái bài hát này là sao??? Tậm trạng mệt mỏi lên nghe thấy thứ gì, hay nhìn bất cứ ai cũng thấy ngứa mặt, ngứa tai...

- Đến muộn quá!! Huy kêu ca.

- Ừm học 2 ca liền mệt kinh khủng.

- Học thêm nhiều thế làm gì, tôi nói rồi Mai chỉ cần làm đầy đủ bài tập trên lớp, học kĩ lý thuyết thôi nhồi vào đầu lắm thứ thế có ích gì.

- Thì tôi có thông minh như Huy đâu, học mãi chẳng nhớ nên phải học thêm..

Tôi trề môi than vãn...

- Ha ha ha, học thì cũng tốt nhưng chỉ thấy Mai học đến điên cả đầu lên rồi ấy, phản tác dụng ấy...

- Mà thôi thôi, đừng nhắc đến học hành nữa, tha cho tôi đi trên lớp đã mệt lắm rồi. À đây quà giáng sinh muộn cho Huy, thi cử chẳng gặp được nhau giờ mới đưa.

Huy đỡ chiếc khăn quàng trên tay tôi ánh mắt hấp háy niềm vui khiến lòng tôi cũng nhẹ nhõm, may là cậu ta thích.

Khăn của Huy tôi đan vội hơn của Đạt nên nó còn bị hỏng một số chỗ nhưng xét về tổng thể thì nhìn chung là cũng tạm ổn. Chiếc khăn màu xám lông chuột có vẻ hợp với vẻ mặt luôn điềm tĩnh của Huy... Cậu ấy lấy khăn quàng ngay lên cổ để cho tôi ngắm rồi nở một nụ cười tươi lộ rõ hai má lún đồng tiền thật duyên kéo tôi sang bên chụp ảnh kỉ niệm. Rồi sau đó nhanh chóng tháo khăn ra gấp gọn lại để vào túi quà...

- Sao không quàng luôn. Tôi ngạc nhiên.

- Ừm hôm nay ấm mà. Huy cười đáp.

- Ấm á, thấy cậu bị viêm họng hay sao ấy mà giọng nói cứ khàn khàn kia kìa.

- Ừm, mà có quà cho Mai đây.

Huy đánh lảng sang chuyện khác rất nhanh, cậu ta lấy một chiếc hộp nhỏ trong ba lô đưa sang cho tôi. Chiếc hộp cứng chấm bi được thắt nơ đỏ trông rất dễ thương, hóa ra Huy cũng khéo chọn màu sắc ra phết. Tôi tò mò muốn xem vật bên trong mà quên luôn việc chất vấn cậu ta cái tội không đeo khăn...

- Ôi...

Nhìn chiếc vòng cổ mặt dây hình chiếc chìa khóa, những viên đá gắn trên đó lấp lánh dưới ánh đèn vàng mờ ảo mỗi viên đã lại mang một màu sắc khác nhau nên trông vô cùng huyền diệu, tôi như bị mê hoặc trước món đồ trang sức đắt tiền ấy mà không thốt ra nổi lời nào miệng cứ há hốc ra.

- Tôi nhờ bố tôi đặt bên Nhật đấy. Mai tặng tôi găng tay, rồi tặng khăn len tôi phải có quà báo đáp chứ.

- Không...những thứ tôi tặng ...nó rẻ lắm...còn thứ này thì...

- Haixx... tôi cảm thấy những thứ ấy còn quý giá hơn tất cả. Đừng mang giá trị để so sánh những món quà dùng tấm lòng ấy.

Tôi vẫn còn quá sốc mắt vẫn cứ chằm chằm nhìn vào sợi dây mà không để ý đến lời Huy đang huyên thuyên giảng giải về ý nghĩa của " quà bánh".

- Tôi, không dám nhận nó đâu.

- Ơ, Mai hay nhỉ ??? nếu Mai không nhận thì tôi cũng sẽ trả hết lại quà của Mai.

- Đừng làm khó tôi mà.

Tôi kêu lên, đặt lại sợi dây chuyền lại trong hộp.

- Coi nó là một món quà bình thường chẳng lẽ không được, thứ này cũng chẳng nhiều nhặn gì. Nếu Mai không nhận thì đừng làm bạn tôi nữa...

- Tôi...

- Không tôi gì hết...đeo vào cho tôi xem nào, hợp với Mai cực kì.

Rất nhanh Huy bắt lấy chiếc hộp cầm lấy sợi dây nhoài người sang đeo nó vào cổ tôi, đôi môi cậu ấy bất chợt nở một nụ cười thật gần cảm giác chỉ cần tôi nhúc nhích là đôi môi hai chúng tôi có thể sẽ chạm vào nhau.

Tôi ngắm ngía sợi dây trên cổ, nó thực sự đẹp khiến tôi không cưỡng lại được mà muốn đeo nó mãi, tuy vậy chưa bao giờ tôi được nhận một món quà mắc tiền như thế nên vẫn còn cảm thấy hơi ái ngại.

- Nó đẹp quá...những sao tôi vẫn cứ thấy thế nào ấy.

- Chắc Mai chưa đeo quen thôi, đẹp lắm..

Huy giơ thẳng ngón cái trước mặt gật gù tán thưởng.

Tôi cười cười ngượng ngùng nhìn cậu ấy rồi lại ngắm nghía sợi dây chuyền.

---------------------------

Đi uống nước với Huy về nhà cũng không còn sớm nữa, tôi dừng xe nhanh chóng mở khóa cửa nhà...

Tiếng gọi phía sau làm tôi dừng tay lại.

- Mai!

Giọng một cô gái trong bóng tối khiến tôi có chút đề phòng không dám lên tiếng mà chỉ từ từ quay đầu lại.

Hà Anh tiến lại gần phía tôi mái tóc buộc đuôi ngựa, quàng một chiếc khăn len to sụ, khuôn mặt không trang điểm trông khá phờ phạc.

- Tìm chỗ uống nước đi!

- Ờ..ờ...

Tôi ngạc nhiên đứng như trời trồng nhìn cô ta, tối rồi cô ta tìm đến nhà tôi làm gì.

- Tao chờ mày khá lâu rồi, mẹ mày bảo mày đi học chưa về nên tao chờ ngoài này. Tao có chuyện cần nói.

Hơi ngập ngừng một lát cuối cùng tôi cũng đồng ý nói chuyện với cô ta, trong thâm tâm tôi biết nếu trả lời không thì chỉ mang đến cho mình thêm nhiều rắc rối.

- Vậy thì ra đầu ngõ đi, có quán trà sữa ở đấy.

- Ừm.

Nói rồi Hà Anh đi theo phía sau tôi, bước đi khá chậm và dáng vẻ tiều tụy mệt mỏi.

Chúng tôi tìm một chỗ ngồi bên lề đường vừa uống nước vừa nói chuyện.

Hà Anh vào câu chuyện rất nhanh.

- Mày làm ơn buông tha cho Huy được không?

- Sao???

- Tao biết Huy thích mày, nhưng nếu mày từ chối anh ấy thì ko đến nỗi đây đằng nay mày lại cứ thích vờn mèo vợn chuột với anh ấy.

- Tôi và Huy chỉ là bạn.

- Ha ha ha...vậy sao? Mày ngây thơ hay cố tỏ ra ngây thơ vậy?

Cô ta mở to đôi mắt chĩa thẳng vào tôi dáng vẻ cười khinh khỉnh như không muốn tin lời tôi nói.

- Mày biết bọn tao yêu nhau thì tốt nhất nên tạo khoảng cách với anh ấy, vì người yêu anh ấy là tao không phải là mày! Đừng nghĩ có Huy bên cạnh bên vực là tao để cho mày yên.

Hà Anh cười khẩy đe dọa, giọng nói đầy tự tin khẳng định Huy chính là bạn trai của cô ta, trong khi lời Huy nói với tôi lại không hoàn toàn giống như thế.

- Còn nữa mày tốt nhất nên biết điều đừng để tao cáu. Huy không thể bênh mày được mãi đâu, để tao điên lên thì chỉ có trời mới bên được mày. Tao hôm nay muốn nhẹ nhàng nhắc nhờ mày nên mới đến đây.

Nghe giọng nói có vẻ như đang cố gắng kiềm chế của Hà Anh không hiểu sao tôi lại chẳng cảm thấy sợ, chỉ cảm thấy cô ấy đáng thương nhiều hơn. Hà Anh cũng giống như tôi cũng gồng mình lên bảo vệ tình yêu của mình đến độ mù quáng. Cô ấy cũng sống vì tình yêu giống như bao người chỉ tiếc thay tình cảm của cô ấy là thứ không được đền đáp. Tôi rất muốn biết chuyện của cô ấy và Huy rút cuộc là thế nào và vì sao cô ấy lại yêu Huy đến mức độ điên dại lý trí như vậy.

- Tao một khi đã nói thì sẽ làm mày biết phải không?

- Ừm biết. Nhưng...tình cảm là thứ không thể gượng ép phải không? Cậu có bao giờ từng nghĩ nếu Huy yêu cậu thì cậu ấy sẽ không bao giờ khiến cậu hoài nghi về tình cảm ấy không phải sao???

- ......

- Dù cậu có ép Huy thì cậu ấy cũng chẳng thể thích cậu được như xưa nữa. Vì một tấm gương một khi đã vỡ rồi thì có gắn cũng sẽ có những vết nưt. Điều duy nhất cậu có thể làm là để mọi thứ trước đây qua đi. Còn tôi và Huy chỉ là bạn, tôi có người yêu rồi. Tôi cũng chẳng thừa hơi tham gia vào chuyện hai người.

- Ha ha ha...vậy mà Huy bảo mày hiền lành, nghe giọng điệu thì chẳng hiền lành tí nào, hạ màn đi không phải diễn nữa đậu. Vết nứt ư...????Ha ha ha, đó không phải việc của mày đừng có mà tinh vi. Điều mày cần làm chỉ là tránh xa anh ấy ra mày hiểu chưa.

Hà Anh cầm ly trà lên uống một hơi rồi đứng dậy dắt xe ra về, cô ta không ngoái lại đầu nhìn tôi lấy một lần. ....

Chỉ để nói với tôi những lời này mà cô ấy đã chờ nguyên cả một buổi tối....

Hà Anh vốn luôn là một cô gái xinh đẹp trong mặt bọn con trai ở lớp, cô ta chẳng thiếu người theo đuổi nhưng trái tim lại chỉ dành cho Huy. Một cô gái đẹp và cá tính như Hà Anh mà cuối cùng đứng trước tình yêu lại chỉ biết hoang mang, lo lắng....Tình yêu luôn là thứ cảm xúc khó định nghĩa nhất trong mọi loại cảm xúc, cả Hà Anh và tôi đều hiểu rằng những gì đã đổ vỡ rồi có gắn lại cũng chẳng thể lành lặn, chỉ có điều không ai muốn chấp nhận sự thật đó mà thôi.

Nếu Hà Anh cô yêu Huy đến vậy thì sao trước đây lại để cậu ấy ra đi???

Tôi ôm nỗi băng khoăng ấy dắt xe bước vào ngõ, bài hát lúc ban chiều trong quán lại vang lên trong tôi những giai điệu nhức nhối "Last Christmas I gave you my heart but the very next day you gave it away this year to save me from tears .I'll give it to someone special .."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro