Chương 8: Hụt hẫng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8: Hụt hẫng.

Hạnh phúc và bất an luôn luôn đi cùng nhau, chỉ có điều chúng ta luôn phủ nhận bất an vì ai ai cũng muốn hạnh phúc.

-----------------------

Tháng 12 trời bắt đầu lạnh hẳn, những đợt gió mùa kéo đến nhiều hơn và buốt hơn, học sinh chúng tôi thường phải thức dậy vào lúc 6h sáng, mặc áo khoác đồng phục của trường rồi nhưng vẫn phải khoác thêm áo phao hoặc áo dạ ra bên ngoài vì sương buổi sáng chưa kịp tan hết sẽ khiến chúng tôi bị cảm lạnh hoặc chết rét ở giữa đường nếu không chịu mặc ấm.

Huy là một người cận thẩn, cậu ta chờ tôi ở cổng nhà từ rất sớm nếu thấy tôi có mặc phong phanh nhất định sẽ bắt tôi phải vào nhà khoác thêm áo. Vì trời lạnh nên tôi chẳng muốn dậy sớm, cứ nằm cố mãi nhiều lúc làm cả 2 người đều bị muộn học. Hôm nay tôi có tiến bộ hơn đó là dậy sớm hơn được một chút, vừa bước ra ngoài đã thấy Huy đứng chờ từ bao giờ, ngày nào cũng thấy cậu ấy khoác áo phao to sụ kiên nhẫn chờ đợi như vậy trong lòng vừa thấy áy náy vừa lại thấy vui vui.

-         Đi thôi.

Tôi quấn thêm chiếc khăn len dày quanh cổ rồi dắt xe đạp lại gần Huy.

-         Hôm nay dậy sớm gớm.

Huy gật đầu nhìn tôi mỉn cười, nụ cười tươi tắn để lộ hàm răng trắng bóc với lún đồng tiền của cậu ấy khiến buổi sớm mùa đông trời như bừng nắng hạ. Tôi thoa vội thỏi son dưỡng môi rồi đạp xe bắt kịp Huy đang đi thong dong phía trên.

-         Lạnh thật.

Tôi kêu ca nhìn xuống ghi đông xe đạp để ý thấy Huy vẫn đeo găng tay mà tôi tặng khẽ mỉn cười.

Trước đây, Huy chẳng khi nào đeo găng tay, đôi tay cậu lúc nào cũng trong tình trạng trắng lạnh nứt toác cả ra nhìn thấy cứ tội tội. Từ khi tôi tặng cậu ấy đôi găng tay này, lúc nào cũng kiểm tra dò xét xem cậu ấy có đeo không nên Huy cũng ko dám tháo ra…ít nhất là trước mặt tôi cậu ấy vẫn chăm chỉ đeo. Huy nói rằng cậu ta muốn cảm nhận cái lạnh về trên những đầu ngón tay khi ấy cảm giác mới thật sự là mùa đông đang đến. Ngoài cái việc tôi nghĩ cậu ta bị điên ra thì tôi thấy Huy có vẻ thích mùa đông. Huy bắt đầu rời mấy quyển sách quái quỷ của cậu ta để ngủ vào giờ ra chơi hoặc chuyển tiết, tâm tư cũng trở nên vui vẻ hơn, cười nói nhiều hơn với những bạn học ngồi bên cạnh. Tôi thỉnh thoảng vẫn hay lấy máy nghe nhạc của Huy để nghe trong lớp, cậu ta cũng không cằn nhằn như trước mà có lúc còn lấy một tai để nghe cùng.

Mùa đông biến Huy thành một cậu bạn hiền lạnh dễ chịu, tâm hồn phóng khoáng thoải mái, còn mùa đông lại biến tôi trở thành một kẻ phiền muộn mà ưu tư.

Dạo gần đây tôi và Đạt cãi nhau khá nhiều, cảm giác như chúng tôi bắt đầu có những rào cản, những quan điểm bất đồng về nhiều chuyện hơn là tôi tưởng. Lòng tôi bỗng xuất hiện một nỗi sợ vô hình, rằng tình yêu của chúng tôi thật mong manh và nó có thể khiến tôi mất anh bất cứ lúc nào.

Tôi ngừng tay đan khăn, thẫn thờ nhìn ra phía ngoài.

Sân trường đông đúc người nô đùa nhộn nhịp, tôi cố gắng tìm một bóng hình thân quen của mình ở đó nhưng lại chỉ ôm lấy thất vọng khi chẳng thấy người ấy đâu.

-         Sao thở dài thế bạn hiền. Huy ngẩng mặt lên hỏi.

-         Ừm thì sao, mà bạn hiền hôm nay không học bài à. Tôi lườm lườm cậu ta.

Huy tháo một bên tai nghe ra ngổng dậy nhìn cái khăn len trong tay tôi nói.

-         Bạn hiền hôm nay cho mình nghỉ ngơi một hôm. Mà Mai đan mãi không xong thế, hôm qua thấy có 1 đoạn, hôm nay vẫn thế…

-         Thì chán.

-         Nản rồi à.

-         Ừm…

-         Sắp Noel rồi nản gì, tình yêu lại sắp phơi phới.

Cậu ta cười cười nói.

-         Hừ biết được mà phơi phới.

-         Sao thế lại cãi nhau à?

-         Chẳng biết..

-         Nhìn cái mặt là biết rồi. Có chuyện gì à?

-         Thì Noel vào đúng đợt thi học kì, anh ấy lại cuối cấp rồi…nên chẳng có cơ hội đi chơi.

-         Ừm thì đó là chuyện đương nhiên còn thi đại học nữa cơ mà, sau tháng 12 có khi còn ít gặp nhau hơn nữa ấy chứ.

-         Thế mới chán. Ở nhà cứ nhớ nhung điện thoại thì được ích gì.

Tôi thở dài tiếp tục lồng len vào đan chiếc khăn còn dang dở.

-         Nhưng mà Huy, sao lạnh thế mà Huy ko quàng khăn, hôm nay khó mùa ấy ko lạnh cổ à.

Huy ngó tới chiếc khăn của tôi cười cười miễn cưỡng nói.

-         Thì có ai đan cho đâu mà quàng.

-         Để tôi đan cho nhé.

-         Thôi, Mai đan xong hết mùa đông mất.

Cậu xua xua tay từ chối, nhưng tôi vẫn cứ khăng khăng.

-         Không cái này sắp xong rồi tôi chỉ cần tăng tốc thôi là xong ngay. Tôi sẽ đan cho cậu một cái khăn, cậu thích màu gì.

-         Ừm…màu gì cũng được

Tôi thoáng thấy Huy có chút bối rối, cậu ta không thích quàng khăn sao nhìn biểu hiện cứng nhắc trên khuôn mặt cậu ấy tôi có chút hoài nghi.

-         Vậy màu xanh thẫm nhé, cực hợp với khuôn mặt cậu đấy.

-         Ha ha ha…vậy à, ừm tùy Mai.

Huy bật cười đưa tay xoa đầu tôi như một thói quen, rồi cậu ấy lại nằm bò ra bàn nằm tiếp tục nghe nhạc.

Đôi tay cậu ấy đỏ ửng vì lạnh, vừa nằm trên bàn vừa quay mặt về phía tôi nhìn tôi đan len, một tay nghịch nghịch cuộn len trên bàn..

-------------------

Đạt hôm nay không phải đi học thêm nên anh có rủ tôi đến nhà chơi.

Nhà Đạt cách nhà tôi khá xa lại còn ngược đường nữa nên tôi ngại đi, nhìn trời lại đang nổi gió lớn tôi lại càng ngại hơn.

Nằm cuộn người trong chiếc chăn bông lớn suy nghĩ xem mình liệu có nên đến nhà anh không thì hồi chuông điện thoại đã vang lên.

-         Em chưa ngủ dậy à?

Giọng Đạt ở đầu dây bên kia trầm ấm.

-         Em..chưa.

-         Mèo lười thế dậy đi, anh mua bánh chờ em sang đây này.

Tôi trùng lòng lại thở dài, đang tính không đi mà anh đã gọi điện thế này thì khó lòng mà từ chối.

-         Ừm thế anh chờ em nhé.

-         Ừm mặc áo ấm vào đi đường cẩn thận đấy.

-         Em biết rồi.

Tôi cúp điện thoại khó khăn lắm mới chui người ra khỏi chăn để thay quần áo. Vì trời lạnh nên tôi định ăn mặc cũng chẳng cầu kì gì, tỉnh chỉ mặc quần ngủ rồi khoác thêm áo phao để đi, nhưng nhìn vào gương ngẫm nghĩ một hồi thấy mình hơi tềnh toàng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên đến nhà anh chơi để bố mẹ anh nhìn thấy trong bộ dạng này thì rất xấu hổ..

Tôi quyết định thay váy mặc với quần tất khoác áo phao bên ngoài, dù hơi lạnh một chút nhưng trông khá đẹp và gọn gàng.

…………………..

Đạt ra tận ngoài cửa đừng chờ tôi vì sợ tôi không tìm thấy nhà anh.

Vừa thấy tôi đi đến, nhìn từ đầu đến chân anh khẽ cau mày mắng.

-         Sao em ăn mặc phong phanh thế.

Tôi chỉ cười ngượng ngịu bước nhanh vào trong, người  run cầm cập vì rét.

Anh nhìn tôi khẽ thở dài, dắt xe cho tôi vào trong rồi mở cửa nhà.

Nhà Đạt khá rộng, bày trí cũng đơn giản, phòng khách treo khá nhiều ảnh gia đình của anh. Đạt có một em trai cách anh ít tuổi nữa nhưng hôm tôi đến không gặp được thằng bé, tôi đoán chắc nó đi học.

-         Bố mẹ anh đâu.

Tôi hơi căng thẳng ngó nghiêng vào trong bếp.

-         Bố anh đang công tác ở trong nam cuối năm nay mới về, còn mẹ thì…

Đạt ngập ngừng không muốn nói tiếp, nhưng thấy đôi mắt hấp háy chờ đợi câu trả lời của tôi …

-         Mẹ anh thì…đi vắng rồi.

-         Thế anh ở nhà một mình à???

-         Ừm, buồn quá mới rủ em đến mà.

Đạt trầm ngâm cầm theo bình nước dẫn tôi lên gác. Tôi đi theo phía sau anh, cái bóng dáng to lớn cao ngạo của anh chắn hết tầm nhìn của người theo sau....trông lại chơi vơi đến lạ lùng. Mãi sau Đạt mới kể cho tôi biết mẹ và bố anh đã ly dị, mẹ anh đã lấy chồng khác còn bố anh thì đi công tác liên miên suốt cả ngày, đó là lý do tai sao anh chẳng mấy khi kể chuyện gia đình của mình cho người khác biết. Một người với đầy lòng kiêu hãnh như anh không thích người khác nhìn mình với ánh mắt thương hại, cảm thông.

Tôi thích mỗi lần được nằm trong vòng tay rắn chắc ấm áp của Đạt, nghe anh hỏi một câu hỏi lần nào cũng giống lần nào: “ Nếu sau này chúng ta có con, chẳng may chúng ta không còn yêu nhau nữa…thì liệu em có đang tâm bỏ lại đứa con của chúng mình không?” 

Tôi lắc đầu ôm lấy cổ anh nũng nịu nói.

-          Nếu sau này mình có con, dù sau này có ghét anh đến thế nào nhất định cũng sẽ vì đứa bé mà ở lại bên cạnh anh được chưa?

-         Ừm…nhớ lời em nói đấy, nuốt lời là đánh đòn.

-         Ha ha ha. Tôi cười giòn, anh híp mắt ôm tôi thật chặt.

Mỗi khi tôi nhận ra người mình yêu đang phải gồng mình chống lại cả thế giới tàn nhẫn này với một nỗi sợ đến dai dẳng ám ảnh từ quá khứ, tôi chỉ muốn ôm lấy anh thật chặt, đanh tan những u uất trong lòng anh và tự hứa với lòng mình sẽ không vì bất cứ thứ gì mà dễ dàng rời xa anh…..

Đối với tôi mà nói yêu là khi hạnh phúc của người khác trở nên quan trọng như hạnh phúc của chính mình. Tôi đắm chìm trong mối tình đầu đầy mơ mộng lãng mạn như một cuốn tiểu thuyết, giống như nàng tiên cá cuối cùng cũng có được tình yêu của hoàng tử dành cho mình mà quên đi biển cả. Khi ấy tình yêu chỉ có thể là tất cả…là linh hồn, là không khí, là lý do duy nhất khiến mình tồn tại trên cõi đời này.

 Nhưng…. Tiếc thay! tình yêu có thể là thiên đường thì cũng có thể đau đớn như địa ngục……..

-         Em vào đi.

Đạt mở cửa phòng anh cho tôi bước vào.

Căn phòng trên tầng 3 đầy đủ tiện nghi, khá ngăn nắp, sạch sẽ so với bọn con trai bình thường, ít nhất là nó không bừa bộn như phòng anh Long tôi thầm nghĩ.

-         Thông cảm nhé anh ít dọn phòng lắm, biết em đến cố dọn rồi nhưng vẫn không biết nhét cái đống kia vào đâu.

Đạt gãi đầu gãi tai chỉ vào đống báo chí, với băng đĩa lộn xộn ở chân bàn mình cười cười nhìn tôi, rồi dùng chân đá đá chúng vào trong góc.

-         Em thấy ổn mà.

Tôi lại gần cầm một vài tờ báo lên xem, đa phần là về game, có một số ít hoa học trò còn lại thì toàn truyện tranh và báo giới thiệu game. Khẽ cười vì nghĩ sở thích của anh thật chẳng khác mấy đứa con trai nào, cũng thích chơi game rồi đọc truyện trinh thám…

Tôi ngồi xuống đọc báo một lúc, Đạt từ dưới nhà mang hoa quả và bánh lên.

Chúng tôi vừa ngồi ăn vừa trò chuyện…

-         Em trai anh bao nhiêu tuổi?

-         Nó giờ đang học lớp 9 nhưng đi học thêm rồi, chắc tối mới về.

-         Thế anh em anh định ăn gì tối nay.

-         Tự xử thôi, hôm thì gọi cơm về ăn, hôm thì mấy anh em ăn mì.

-         Vậy có đảm bảo không?

Đạt nhìn tôi cười lông mày khẽ nháy nháy như muốn trêu ghẹo.

-         Tất nhiên là ko rồi, nếu em lo lắng cho anh thì có thể đến đây nấu cơm cho anh mà.

-         Em..không biết nấu.

-         Thật hả???

Anh có vẻ ngạc nhiên, tôi thì ngượng ngùng cúi mặt.

-         Cũng ko sao, anh nấu cho em ăn. Em chỉ việc ăn thôi…

-         Thế sao được???

-         Nếu không, anh có thể dạy em.

Đạt vỗ ngực tự tin.

-         Anh có biết nấu không đấy??? Tôi hoài nghi hỏi khẽ.

-         Bố mẹ đi vắng suốt tất nhiên là anh biết nấu rồi.

-         Giỏi nhỉ?

-         Tất nhiên rồi.

Anh hôn nhẹ vào trán tôi rồi kéo tôi đứng dậy dẫn tôi ra phía ban công. Phía bên ngoài ban công trồng rất nhiều các loại hoa và cây cảnh, nhưng tôi chỉ chú ý đến chậu cây xương rồng nhỏ xíu đứng cô độc một góc giữa tiếc trời lạnh lẽo thế này.

-         Nó có chết không?

Tôi chỉ tay vào cây xương rồng nói.

-         Không, làm sao mà nó chết được.

-         Không phải nó sống ở sa mạc sao, thời tiết này nó chịu được à???

-         Ừm, nó sinh ra là để biết tự sinh tồn và thích nghi mà. Anh trồng nó được 2 năm rồi vẫn sống khỏe.

-         Đẹp quá. Có ra hoa không?

Tôi ngắm nghía chậu xương rồng bé xíu trên tay.

-         Cây này bé quá nên ko ra đâu, phải cây to hơn.

-         Thế à tiếc nhỉ??? Anh trồng lắm cây cảnh nhỉ??

-         Ừm, sở thích mà mỗi khi ngắm chúng thấy đỡ chán.

-         Anh có sở thích như mấy ông già ấy.

Đạt cười, anh ôm lấy tôi từ phía sau, hơi ấm từ người anh phả vào người tôi qua chiếc váy len khiến tim tôi đột nhiên ngừng nhịp đập.

-         Vậy em sẽ là bà già của anh…

Anh thì thầm bên tai, mặt tôi bừng đỏ. Chưa bao giờ anh và tôi lại ở sát nhau như vậy, tiếng thở của Đạt văng vẳng bên tai khiến đầu óc tôi chếnh choáng như đắm mình vào hơi men mà phút chốc chót say.

-         Ai thèm..

-         Hứ…thật á, thế thì thôi vậy. Mình phải kiếm người khác thay thế bà già của mình thôi.

Đạt vờ nói giọng trêu chọc, khiến tôi quay lại chừng mắt lườm.

-         Anh dám sao???

-         Hi hi, tất nhiên là không rồi…anh sao dám chứ! Chỉ có mình em thôi.

Anh mỉn môi cúi xuống đặt một nụ hôn vào bờ môi đang cong cong lên của tôi.

Tôi mở môi mình ra đón lấy nụ hôn ấy với tất cả niềm khao khát đang bùng cháy khắp cơ thể.

Rồi tôi thấy mình không còn có thể kiếm soát được bất cứ điều gì đang diễn ra xung quanh nữa, mở mắt ra đã thấy mình đã nằm trên giường từ bao giờ.

Tôi đặt mình lên chiếc gối êm ái của Đạt, đê mê trong nụ hôn vẫn chưa dứt với anh…và dường như ko một ai trong chúng tôi muốn dừng lại.

Đạt đưa tay nhẹ nhàng cởi tất của tôi, nhưng tay anh bị tôi giữ lại..

Nhìn vào mắt anh lúc này tôi cảm thấy đôi mắt ấy nhìn tôi chan chứa đầy tình cảm, khuôn mặt bừng lên đỏ lừ, ánh mắt dần cũng bị anh thuyết phục mà buông xuôi.

Tôi có chút sợ hãi, nhưng lại mang trong mình nhiều phần tò mò. Tôi căng thẳng đợi chờ điều tiếp theo anh làm sẽ khiến tôi hạnh phúc đến đâu…

Bàn tay anh rất nhẹ nhàng nâng người tôi dậy kéo từ từ khóa váy tôi xuống, vẫn để bầu ngực tôi e ấp bên trong chiếc áo lót, anh dùng đôi môi mình mân mê nơi ấy bàn tay xoa bóp chúng thật dịu dàng muốn tôi quen dần với cảm giác kích thích ấy mà quên đi sự xấu hổ của mình.

Tôi co rúm người lại theo từng động tác rất chậm rãi của anh, da gà nổi hết cả lên, đầu óc thì mụ mị…Hóa ra đây bước tiếp theo của những màn tắt đèn trong phim, thứ mà tôi vắt óc ra để tưởng tưởng mỗi khi các bộ phim chuyển cảnh. Tình dục không thơ mộng như tôi tưởng, nó hoàn toàn trần trụi với những dục vọng trỗi dậy trong tâm tưởng, những thứ mà chưa bao giờ tôi từng dám nghĩ đến nay lại xuất hiện rõ rệt như từng thước phim quay chậm trước mắt.

Một lúc sau tôi cảm thấy dường như Đạt đã không còn khống chế nổi mình nữa, anh chồm lên người tôi mạnh bạo đè tôi xuống hôn ngấu nghiến vào môi tôi không rời, những ngón tay anh lần mò phía dưới bắt đầu tách nơi ở giữa hai chân tôi ra mơn trớn. Tôi gồng người lên cố để cổ họng mình không phát ra những tiếng kêu vì cảm giác đau rát ở bên dưới ngày một mãnh liệt.

-         Đừng sợ.

Tiếng anh tựa một làn gió mát lạnh sượt qua măng tai tôi.

Tôi nhăn mày, nước sắp định trào ra, nhưng anh đã vội vàng hôn lên mi mắt tôi ngăn nó lại. Tôi giang tay ôm lấy anh như níu giữ điểm tựa duy nhất của mình lúc này vào lòng, điều duy nhất tôi có thể nghĩ đến lúc ấy đó là mong sao cho chuyện này hãy trôi đi thật nhanh….

Đạt bắt đầu đưa cái vật đó vào trong cửa mình của tôi, chân tôi quýnh quáng cả lại, tay bấu chặt lấy cánh tay anh, hai hàm răng cắn chặt vào nhau đến cứng cả hàm, miệng tôi bắt đầu phát ra những âm thanh ú ớ không rõ ràng. Thoáng trong đáy mắt tôi bắt gặp nụ cười dịu dàng của anh lúc ấy đầy si mê, đầy dục vọng hệt như một liều thuốc mê dụ dẫn tôi qua cánh cửa đầu tiên của cuộc đời đầy báo tố.

Tôi bật ra tiếng kêu đau đớn, cảm giác như tấm màn mỏng manh bên trong mình bị xé toạc, một thứ chất lỏng gì đó chảy ra, đầu óc tôi trống rỗng, tay tôi qườu quạnh muốn đẩy người anh ra khỏi mình…

Đạt ghì chặt lấy vai tôi, trán anh lấm tấm mồ hôi hơi thở có chút nặng nhọc, anh từ từ đẩy nhanh người hơn, ánh mắt nhìn tôi tê dại đi đôi phần…Rồi bất chợt anh tiến vào tôi nhanh như một cơn bão khiến tôi không kịp chống đỡ quằn người trong đau đớn, và nước mắt cứ thế rơi xuống ướt nhèm của khuôn mặt.

Anh cúi xuống mân mê bờ môi tôi, tôi đáp lại nụ hôn ấy để quên đi nỗi đau đang dấm dứt cào xé khắp cơ thể mình. Dần dà tôi cũng bắt đầu quen dần với việc đó ko còn cảm thấy khó chịu mỗi lần anh rút ra hay đưa vật đó vào trong mình nữa. Tôi dần thả lỏng người đón nhận lấy anh, hai cơ thể quện chặt lấy nhau trong những tiếng thở dốc dai dẳng…

Tốc độ của anh ngày càng nhanh và mạnh, nhiệt độ cơ thể của hai chúng tôi cứ tăng ngày một cao, cổ họng tôi lúc này chỉ biết nuốt khan phát ra những tiếng kêu khàn khàn như một người bị viêm họng nặng. Một lúc sau Đạt có vẻ thấm mệt anh nằm phục xuống bên người tôi vài phút rồi lại bắt đầu ngồi dậy giang rộng hai chân của tôi ra tiếp tục ra vào….

Bỗng tôi cảm thấy cái vật của anh phía bên trong mình căng phồng lên nóng rẫy, tâm tư trở lên vô cùng hoảng loạn, mở mắt ra nhìn thấy Đạt không có biểu hiện gì, lúc này anh đang mê đắm trong cơn dục vọng của chính mình, anh không còn quan tâm đến bất cứ điều gì xung quanh chỉ biết không ngừng không ngừng cọ sát nơi ấy… Đột nhiên Đạt rên lên một tiếng to nghe vô cùng thảm thiết vang khắp căn phòng… vật đó của anh bắn thẳng vào bên trong người tôi một luồn nước nóng tựa than rồi cả thân người anh đổ gục xuống, thở hổn hển mồ hôi từ trán anh vương vào ngực tôi lạnh ngắt như nước đá.

Đạt rời khỏi người tôi, quay ngang ôm lấy tôi vào lòng kéo chăn phủ lên người cả hai. Tôi nép sát vào người anh mệt nhọc nhắm mắt, phía dưới thân ướt át bởi những thứ chất lỏng gì đó chảy ra nhớp nháp giữa hai đùi nhưng tôi không dám đưa tay xuống sờ vào chỗ đó.

Lần đầu tiên tôi dâng hiến cho người tôi yêu cả thể xác lẫn tâm hồn của mình, sao nó lại đem lại cho tôi cảm giác hụt hẫng đến thế……

Đạt vẫn ôm chặt lấy tôi, hai cơ thể không một mảnh vải của chúng tôi dính sát vào nhau không một kẽ hở, hơi ấm từ người anh lan tỏa truyền sang người tôi ngày một nóng thấy có phần nực hơi tôi đưa chân đạp một đoạn chăn ra.

-         Vợ yêu..đừng ngọ ngậy nữa.

Giọng anh khàn khàn nói rất nhỏ.

Tôi khẽ thở dài, nằm im không nhúc nhích nữa, cơ thể đau rã rời nên không sao nhắm mắt lại để ngủ được. Hướng mắt về phía trần nhà mọi thứ như đang quay cuồng, đầu tôi vẫn váng vất đau…Tôi hồi tưởng lại tất cả những chuyện vừa xảy ra cố làm cho mình quên đi tất cả những điều đó thật mau nhưng dường như lại là điều quá khó. Đạt đã chìm vào giấc ngủ từ bao giờ, gương mặt anh say giấc yên bình hơi thở khẽ khẽ chốc chốc sượt qua mái tóc tôi…Tôi lờ mờ đoán đây chắc có lẽ không phải là lần đầu tiên của anh, nếu không anh sao có thể ngủ dễ dàng được như thế trong khi tôi thì đang lơ mơ với những cơn đau âm ỉ khắp người cộng với những suy tư hụt hẫng miên man day dứt…

Không biết trước tôi anh đã làm điều này với bao nhiêu cô gái, sao anh lại thành thạo và coi việc làm tình thản nhiên như vậy…tâm tư tôi thực sự hỗn loạn khi nghĩ về những thứ ấy… Anh là người con trai đầu tiên của tôi, nhưng tôi không phải là người con gái đầu tiên của anh…nghĩ đến đây lòng tôi lại cảm thấy chơi vơi một nỗi buồn vô định.

Trời đã tối sầm từ bao giờ tôi vẫn nằm thao thức cho đến lúc tôi nghe tiếng mở cửa từ dưới nhà vọng lên, vội vàng lay người Đạt dậy…

-         Sao thế em…em ko ngủ được à??

Anh hơi nhổm người lên cúi xuống nhìn tôi, giọng ngái ngủ.

-         Có ai về ấy…anh dậy đi. Đưa quần áo cho em…

Tôi đẩy người anh ra tính chui đầu vào trong chăn nhưng phát hiện ra anh cũng không đang mặc gì liền dừng ngay lại ngoi lên..

Đạt nhìn tôi xấu hổ cười hì hì rồi kéo một bên chăn ra ngồi dậy mặc quần áo.

Tôi lấy chăn che mặt không dám nhìn cơ thể trần trụi của anh lộ ra trước mặt mình, dù đã làm tình với nhau nhưng điều đó vẫn tạo cho tôi cảm giác sốc nhiều hơn là thấy gần gũi.

-         Quần áo của em đâu???

Tôi cuộn người ở trong chăn nói vọng ra.

Bỗng cảm thấy cả người mình cùng chăn được dựng dậy, anh lại gần ngồi ngay phía sau để tôi ngả vào người mình. Đạt kéo chăn ra nhìn khuôn mặt đỏ lừ của tôi mỉn môi nói..

-         Chắc thằng em anh nó về đấy, ko sao đâu. Để anh mặc quần áo cho em, ko phải em còn mệt sao??

-         Không..không để em tự mặc…

Vội vàng đẩy người anh ra, nhưng Đạt không vì thế mà để yên cho tôi mặc quần áo. Anh ôm ghì tôi vào lòng không cho tôi nhúc nhích cẩn thận xỏ từng chân tôi vào tất, thỉnh thoảng ngừng lại thơm vào má tôi như đang mặc quần áo cho một đứa trẻ con. Sự quan tâm ân cần của anh ít nhiều khiến mọi bất ổn trong lòng tôi lắng xuống, vẻ yêu chiều của anh làm mọi lo lắng của tôi lúc nãy dịu hẳn đi.

-         Em có giận anh ko, lúc nãy làm cho em đau hả?

Tôi khẽ gật đầu, nũng nịu nói với anh.

-         Sao anh lại ngủ khì khì bỏ mặc em…

-         Ha ha ha…thì anh ôm em ngủ đó thôi, em vẫn còn đau à..thấy trong người còn khó chịu không? Anh bật nước ấm cho em tắm rửa nhé.

Tôi lại gật gật, khuôn mặt phụng phịu rúc vào lòng anh.

-         Vợ yêu của anh dễ thương quá… anh hạnh phúc lắm.

Đạt thì thầm những lời như mật ngọt rót vào tai tôi. Anh nói anh hạnh phúc lại khiến tim tôi rạo rực, miệng nở nụ cười mãm nguyện không thể che đi.

Một lát anh đứng dậy đi về phía phòng tắm bật bình nóng lạnh, rồi quay lại giường ôm lấy tôi nằm xuống…Trong lúc chờ bình nóng nước, anh kể cho tôi nghe khá nhiều chuyện hài hước làm tôi cứ liên tục bật cười khúc khích.

-         Đố em biết làm thế nào để nhét 1 con hươu trong tủ lạnh.

-         Làm thế nào?

-         Hừ, sao em chưa chịu nghĩ đã hỏi thế.

-         Thì chặt nó ra ko phải à?

-         Dã man, sát sinh thế bé.

-         Thế làm thế nào???

-         Mở cửa tủ ra, nhét con hươu vào đóng cửa tủ lại.

Tôi quay ra lườm, hóa ra là một câu đố mẹo, tính định lừa gạt nhau.

-         Thế lại đố em tiếp làm thế nào để nhét con voi trong tủ lạnh?

-         Thì mở cửa tủ ra, nhét con hươu vào đóng cửa tủ lại.

-         Sai bét.

Đạt cười ngất véo mũi tôi.

-         Em phải mở cửa tủ ra bỏ con hươu ra, nhét con voi vào, đóng cửa tủ lại.

-         Cái gì anh lừa em.

Tôi đập mạnh vào ngực anh, anh nắm lấy bàn tay tôi đưa sát lên miệng mình đặt vào đó một nụ hôn, nhìn tôi mỉn cười say đắm.

-         Câu này dễ này hổ tổ chức đại hội muôn thú đó em con nào vắng mặt?

-         Ừm…chẳng con nào vắng mặt cả.

-         Ha ha ha…con voi vắng mặt, vì nó đang bị nhét trong tủ lạnh rồi! Dốt này!

Tôi bị một cốc vào đầu đau điếng trừng mắt nhìn Đạt chu mỏ lên cãi lại.

-         Anh phải bảo là các câu này liên quan đến nhau chứ sao lại ko nói thì ai mà biết được chơi ăn gian.

-         Nói thì còn gọi gì là đố.

Đạt lắc lắc cái đầu trêu tôi rồi đỡ tôi đứng dậy đi vào phòng tắm.

-         Nào vào tắm thôi..

-         Ấy…ko sao anh lại vào cùng em.

-         Tăm chung cho đỡ tốn nước.

-         Cái lý lẽ ở đâu thế. Em không thích anh đi ra đi.

Anh bị tôi đẩy bằng được ra cửa đứng trêu tôi một lát rồi cũng chịu đóng cửa lại để tôi được tắm trong yên bình không một sự quẫn nhiễu.

……………………

Tôi xả vòi nước gột rửa tất cả những dấu vết của cuộc chiến vừa nãy để lại trên người đi, nhưng không sao xóa mờ được những vết răng hằn đỏ của anh xung quanh ngực vào khắp nơi trên cơ thể. Chúng khôngkhiến tôi thấy đau nhứt mà chúng khiến tôi cảm thấy xấu hổ nhiều hơn khi nhìn vào chúng và tưởng tượng. Tôi xoa sữa tắm khắp người cố bắt mình phải thư giãn đẩy mọi tơ tưởng về những hình ảnh ban chiều ra khỏi đầu.

-         Vợ ơi…lâu thế em…

Tiếng Đạt vọng vào khiến tôi đột ngột bật cười lớn, nhìn mình ở trong gương thấy giống như đang nhìn vào một người khác. Tình yêu đã khiến tôi dần thay đổi kể từ những thứ nhỏ nhất…

-         Nhanh lên anh đói quá!

Anh vẫn không ngừng nói, tôi ôm mặt mình cười ngượng. Chúng tôi chẳng khác gì đôi vợ chồng mới cưới hạnh phúc ngào ngạt

Đúng! Giờ tôi đã thuộc về anh…chỉ cần biết vậy, không quan tâm đến mọi bất an lúc đến lúc đi nữa…tôi ôm lấy ngực lắng nghe tiếng trái tim đang đập thình thịch bắt mình phải an lòng lại.

--------------------------------

I never thought that you would be the one to hold my heart

But you came around and you knocked me off the ground from the start

You put your arms around me

And I believe that it's easier for you to let me go

You put your arms me and I'm home…..

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro