Chương 7: Đừng khóc, có tôi ở đây rồi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: Đừng khóc, có tôi ở đây rồi!

Tin tức tôi và Đạt hẹn hò nhanh chóng lan truyền khắp trường, tôi trở thành một đối tượng khiến người khác tò mò và bán tán khắp nơi. Tôi co rúm mình lại với những tin đồn và những cái nhìn không mấy thiện cảm của những bạn học xung quanh. Họ lại biết rằng tôi là một đứa chẳng có nhiều bạn bè nên họ lại càng được thế lấn át.

Chuyện bắt đầu từ ngày hôm sau khi tôi đi học.

Vài chị lớp lớn hơn xuống để tìm gặp tôi, khi tôi từ chối ra gặp họ xông thẳng vào lớp bắt đầu lớn tiếng đe dọa.

-         Mẹ mày nghĩ mày là ai mà muốn gặp cũng khó thế.  Một người lên tiếng ngồi xuống bàn đối diện với tôi.

Huy dừng mắt trên cuốn sách lại, cậu ngồi thẳng dậy nhìn vào những người đang đứng trước mặt chúng tôi khuôn mặt lặng thinh không một chút biểu cảm.

-         Tôi không quen mấy chị. Tôi đanh giọng đáp lại.

-         Ha ha…ko quen thì nói chuyện sẽ trở thành quen không phải à. Em làm gì mà kiêu thế bọn chị cũng chỉ muốn biết xem người Đạt yêu tính tình ra sao thôi. Giai lớp chị mà gả cho gái lớp khác thì phải xem dâu rể nó ra sao chứ?

Người đứng bên cạnh cô gái đang ngồi đối diện tôi lên tiếng, cái miệng dẻo kẹo đưa qua đưa lại ánh mắt lúng liếng vừa nói vừa lườm nguýt mọi ánh mắt hiếu kì xung quanh. Tôi đoán họ là những người tôi gặp hôm qua ở quán chè khi đi cùng Đạt, hôm nay đến đây chắc muốn gây khó dễ.

-         Ừm vậy các chị đã thấy đủ chưa?

Huy lên tiếng điềm nhiên như chẳng có chuyện gì.

-         Mày là ai, có phải việc của mày đâu.

-         Thế việc bạn ấy yêu hay không yêu con trai lớp chị thì có phải việc của các chị đâu.

Tôi để ý thấy bọn họ cứng họng ấm úng định cãi lại điều gì đó nhưng thấy khuôn mặt Huy chẳng có chút gì là dễ bắt nạt và thấy nếu cãi lại thì thành vô lý giữa lớp người khác, liền đứng dậy chỉ thẳng vào mặt tôi quát.

-         Lần sau có gọi ra thì ra nói chuyện cho tử tế biết không? Mày muốn sống yên thì cứ liệu hồn đấy.

-         Tôi nghĩ các chị muốn tốt nghiệp yên ổn thì tốt nhất nên để cho bạn ấy yên. Chỉ cần đánh nhau hay dằm mặt là các chị ko được thi tốt nghiệp đấy, các chị không tin có thể thử xem??

Giọng Huy vẫn đều đều, tôi nhìn cậu ấy với anh mắt đầy biết ơn.

Bọn họ nghe cậu ấy nói vậy nguýt dài rồi rủ nhau đi ra, không quên để lại vài câu kích bác chúng tôi.

-         Cảm ơn. Tôi lí nhí nói nhìn theo bóng dáng của mấy người kia.

-         Không có gì. Đừng hiền với họ như vậy. Huy trầm trầm nói, mắt lại nhìn vào cuốn sách.

-         Ừm, họ đông quá còn mình thì…

-         Mai vẫn còn có tôi cơ mà, đâu phải chỉ có một mình.

-         Ừm đúng rồi, tôi còn có Huy.

Tôi mỉn cười nhẹ nhõm, Huy đưa tay xoa xoa đầu tôi như một đứa bé.

Trong phút chốc khi tôi ngước lên nhìn bắt gặt ánh mắt cậu ấy cũng đang xao động nhìn tôi không chớp.

Giữa chúng tôi lúc ấy xuất hiện một lực hút vô hình nào đó khiến cả hai cứ như muốn tiến gần lại về phía nhau…

Rồi bỗng…có ai đó đập bàn làm khoảng khắc ấy tan biến mất.

-         Huy, chiều nay anh đưa em qua chợ mua ít đồ nhé.

Hà Anh xuất hiện trước chúng tôi từ bao giờ.

Cô ta hào hứng nói với Huy mà không thèm để ý sự có mặt của tôi ở đó. Với cô ta, tôi chắc hẳn là vô hình vô dạng, là cái loại không bao giờ đủ đẳng cấp để trò chuyện. Mỗi lần nhìn thấy tôi, một là cô ta lườm, hai là cô ta coi tôi là không khí.

-         ừm.

Tôi ngạc nhiên trân trân nhìn Huy, cậu ấy cũng có vẻ gì đó lúng túng lảng mắt sang chỗ khác.

-         Vậy chiều này qua nhà anh nha.

-         ừm..

Huy gật đầu miễn cưỡng.

-         Anh này, hôm qua còn ấy ấy với người ta thế mà…giờ lại cứ như vậy là sao.

Hà Anh cười ngất ôm lấy cổ Huy nói những điều khiến người ta thực sự hiểu lầm, rồi đặt lên má cậu một nụ hôn vội vã xong nhanh chóng vui vẻ quay về chỗ cũ.

Đôi khi tôi thấy tính cách của Hà Anh khá hay, cô ta không giả vờ ngoan hiền, cũng không vờ là thân quen với những người mình ghét. Hà Anh có vẻ như là một cô gái có cá tính khá mạnh, ăn to nói lớn, nhiều lúc ngông cuồng nhiều lúc lại hiền lành ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ nhất là lúc trước mặt Huy. Tôi thừa nhận mình chẳng ưa gì Hà Anh, nhưng tôi thích cái cách cô ta sống mạnh mẽ như loài cỏ dại chẳng cúi dạp trước mặt ai. Huy chắc hẳn trước đây cũng đã từng bị thu hút bởi cá tính quái quái ngông cuồng ấy của Hà Anh. Cuộc sống của Huy vỗn ạm đạm, cuộc sống của Hà Anh thì ồn ã, nên phải chăng họ rất hợp để đến với nhau…

Tôi nghe chuyện của hai người họ, xem họ tình tứ với nhau, mà thấy tim mình đau nhói. Tôi muốn hỏi Huy có phải cậu ta và Hà Anh đã quay lại với nhau không, nhưng lại nghĩ mình có quyền gì mà hỏi cậu ấy như vậy. Huy chỉ là một người bạn, cậu ấy đối xử tốt với tôi cũng vì tôi là một người bạn, tôi có quyền gì mà xen vào cuộc sống riêng tư của cậu ấy, ngay cả chính tôi cũng đâu có nói cho cậu ấy biết những chuyện riêng của mình.

Tôi chỉ cảm thấy buồn lòng giữa cái lạnh giá của tháng 11, khi những cơn mưa lất phất tạt ngang qua khung cửa sổ lớp học, tôi ngồi bên cạnh Huy mang trong mình một cảm giác chơi vơi nhói buốt…chúng tôi ngay kề nhau mà cảm giác như đang xa nhau cả vạn dặm.

………………………….

Tôi mệt nhọc dắt chiếc xe đạp xịt lốp của mình ra khỏi cổng trường, chắc chắn rằng ai đó đã cố tình rạch lốp xe của tôi tan nát đến không thể sửa được như vậy. Một mình tôi lạc lõng dắt chiếc xe hỏng giữa những con mắt soi mói của mọi người, trong lòng nặng nề như mang theo một tảng đá lớn. Tôi liếc thấy có một vài người đang nhìn tôi với ánh mắt thương hại nhưng lại chẳng chạy đến giúp, vài người thì che miệng thì thầm điều gì đó với nhau rồi cười rúc rích, vài người thì vênh mặt liếc ngang như tôi không hề tồn tại.

Cảm thấy tủi thân vô cùng, tôi lê từng bước chân nặng nhọc để cố gắng đi ra khỏi nơi ấy càng nhanh càng tốt.

Ra khỏi trường, tôi đi bộ một đoạn khá dài nhưng chẳng tìm thấy hàng sửa xe nào thấy chán nản quá, chân thì đã mỏi nhừ bị thít chặt trong giày khiến cho những bước chân của tôi trở nên khó khăn hơn. Nhìn phố xá những dòng xe cứ tấp nập đi qua không ai muốn nán lại giúp làm tôi cảm thấy mình bơ vơ chẳng có lấy một điểm tựa. Từng làn gió vô tình cuốn bụi bay mù tạt vào mặt khiến mắt tôi cay xè, tôi đưa tay dụi mắt và quàng lại chiếc khăn trên cổ cho khỏi lạnh. Trông lúc này tôi lôi thôi chẳng khác gì một đứa không nhà, đầu tóc rối mù, mặt mũi lấm lem, quần áo thì bám đầy bụi, …

-         Kít….

Tiếng phanh xe của ai đó phía sau lưng khiến tôi giật mình quay lại.

-         Huy…tôi lắp bắp nói tên cậu ấy.

Huy dừng xe lại đi về phía tôi đang đứng, cúi xuống nhìn lốp xe của tôi rồi nói.

-         Lốp này không vá được rồi phải thay lốp mới thôi.

Không hiểu sao khi nhìn Huy lúc ấy, nghe cậu ấy nói những lời như vậy tôi chợt òa khóc.

Huy hơi sững người, vội đứng lên lúng túng gãi đầu gãi tai.

-         Ấy sao thế…sao Mai lại khóc.

-         Hức… tôi cứ tưởng cậu về trước rồi…

-         Tôi đi gặp giáo viên chủ nhiệm mà. Tôi tưởng Mai về với anh Đạt.

Cậu vội vàng giải thích, trong khi nước mắt tôi thì vẫn cứ chảy.

-         Đừng khóc nữa…

Cậu đưa tay chùi những vệt nước mắt đang lăn dài trên má của tôi, ánh mắt lo lắng.

-         Mình đi thêm một đoạn nữa sẽ có tiệm sửa xe thôi. Đi nào.

Nói rồi cậu kéo tay tôi đi, tôi vừa dắt xe bước theo sau Huy vừa chùi nước mắt như một đứa bé lạc mẹ. Không biết Huy có buồn cười khi nhìn thấy bộ dạng ấy của tôi không, chỉ biết cậu cứ đi bên cạnh tôi chốc chốc lại quay sang nói vài câu chuyện vui an ủi.

-         Khóc nhè là chè thiu đấy Mai đã nghe bài hát đấy chưa.

Tôi chẳng còn tâm trí mà trả lời chỉ lắc đầu và lắc đầu.

-         Khóc nhè là chè thiu, cái mặt bé ỉu xìu…Khóc mãi mẹ không yêu … Cậu ta đi bên cạnh nghêu ngao hát như kiểu chọc tôi thêm điên tiết.

-         Ha…

Nhưng có vẻ như tôi lại thấy buồn cười hơn thấy khó chịu.

-         Vừa khóc vừa cười kìa!!!

Huy trợn mắt la toáng lên, tôi đập nhẹ vào tay cậu ấy kêu cậu ta dừng ngay cái điệu bộ ấy lại, trông vừa ngốc lại vừa xấu hổ.

-         Mới có thế mà Mai đã thấy mệt mỏi rồi sao, sau này còn nhiều chuyện khó khăn hơn nữa thì sẽ thế nào đây???

-         Tôi cũng không biết…sao chỉ yêu thôi mà khó khăn như vậy…

-         Trong cuộc sống này tình yêu là thứ ai cũng tìm kiếm, khi gặp được rồi thì người ta lại phải tìm cách để giữ. Và chẳng may khi nó rời đi thì ta lại tiếp tục tìm kiếm một tình yêu mới… Tình yêu khó khăn như vậy đấy nên chúng ta phải chấp nhận thôi…khó khăn thế nào cũng phải chấp nhận.

-         Tôi cứ phải chấp nhận việc hàng ngày họ bắt nạt tôi như vậy sao?

-         Nếu Mai không mạnh mẽ lên thì Mai sẽ phải chấp nhận điều đó. Hãy nói chuyện này với Đạt, bảo vệ Mai là trách nhiệm của anh ta. Mà anh ta đâu sao lại để cho Mai hôm nay về 1 mình như vậy.

-          Tôi không biết..mọi hôm vẫn chờ ở cổng trường.

Tôi sụt sịt mũi, mắt vẫn còn đỏ hoe, tôi cũng muốn hỏi câu hỏi của Huy với Đạt nhưng …anh ấy hiện giờ đang làm gì ở đâu tôi cũng không biết.

-         Nào kia rồi hàng sửa xe kia rồi. Chắc xe Mai phải thay lốp mới luôn ấy chứ.

Huy dắt xe tôi vào tiệm, cậu ta nói gì đó với ông thợ một lát rồi nhanh nhẹn bước về phía tôi đang đứng.

-         Bác ấy bảo xe Mai sửa khá lâu đấy phải thay lốp, rồi phang cũng bị cắt rồi. Mai để xe ở đây đi chiều qua lấy thôi chờ sửa thì cũng lâu đấy.

-         ừm…vậy cũng được.

Tôi gật đầu cố nặn ra một nụ cười nhợt nhạt.

Trên đường về Huy kể khá nhiều chuyện vui ở đội tuyển khiến tôi cảm thấy sự nặng nề lúc nãy vơi đi được một chút. Cũng lâu rồi Huy không chở tôi về như dạo trước, ngồi phía sau lưng cậu ấy tôi mới nhớ đến cái cảm giác quen thuộc ấy lòng bỗng nao nao một nỗi buồn man mát.

Tôi tự hỏi không biết rằng 10 năm sau chúng tôi sẽ trở thành những người như thế nào, đã có gia đình hay chưa, vẫn còn sẽ bên nhau những lúc như thế này??? Tôi có tìm đến cậu ấy mỗi khi muốn khóc, còn cậu ấy sẽ luôn xuất hiện đúng lúc để lau nước mắt cho tôi. Và liệu rằng tôi sẽ còn được nghe câu nói quen thuộc của Huy mỗi khi buồn là: “ Đừng khóc, có tôi ở đây rồi!”

Chẳng biết rồi sẽ đến đâu…nhưng…tôi biết….sẽ có một ngày…tôi sẽ phải để những thói quen ấy ra đi. …rồi sẽ một ngày…ai cũng sẽ khác…

Tôi thả hồn mình dọc theo những con phố dài, hởi thở của gió lạnh phả vào khuôn mặt tôi buốt buốt, bàn tay tôi nhẹ níu lấy cánh áo Huy lắng nghe câu chuyện chưa có hồi kết của cậu ấy....

-         Tôi muốn mình là gió...một cơn gió tự do.

Huy bật cười.

-         Sao, lại nói linh tinh gì thế.

-         Tôi nói tôi muốn mình là gió...một cơn gió tự do.

-         Thật hả??

-         Ừm...đi đến bất cứ đâu tôi muốn, làm bất cứ điều gì tôi thích, ko ai có thể níu giữ, ko ai có thể rành buộc, ko cần phải quan tâm đến việc người ta nhìn mình như thế nào nữa ...cậu thấy thế có phải rất thú vị không?

-         Ừm rất thú vị. Nhưng là gió thì cô đơn lắm.

-         Cô đơn...nhưng tự do.

Huy trâm ngâm, rồi cậu bỗng quay lại hỏi tôi.

-         Nếu Mai thích tự do như vậy sao vẫn nhận lời yêu Đạt, ko phải đó là ràng buộc sao??

Câu hỏi của Huy khiến tôi như sực tỉnh, đúng tôi luôn khao khát được thoát khỏi căn nhà của mình, thoát khỏi những cái nhìn soi mói của xã hội, vậy mà tôi lại tự chói buộc mình với tình yêu.

-         Tôi đã mù quáng chăng??? Tôi thở dài nói.

-         Nếu bắt Mai phải lựa chọn giữ tự do và tình yêu thì Mai chọn điều gì.

-         Tôi cũng không biết nữa…thật khó. Có khi nào được chọn cả 2 không??

-         Có đấy.

-         Thế sao không nói sớm.

Tôi đập vào lưng Huy cười, hóa ra cậu ta định trêu tôi.

-         Ha ha ha đó là yêu đơn phương. Huy cười rồi nói, nhưng sao giọng cười của cậu ấy lại nghe cứ u buồn.

-         Ừm…đúng đấy.

Tình yêu tự do nhất chỉ có tình yêu đơn phương, yêu trong câm lặng và chia tay cũng trong im lặng. Tôi ngẫm nghĩ hồi lâu rồi hỏi Huy.

-         Vậy Huy đã bao giờ yêu ai đó đơn phương chưa?

-         Rồi. Thật ngạc nhiên khi cậu ấy trả lời chẳng cần một giây suy nghĩ.

-         ồ, ngạc nhiên chưa?? Vì Huy muốn tự do à???

-         Không…là vì người ấy không yêu tôi nên tôi để người ấy lại với tự do.

-         Hà anh à?

-         Không phải nhưng sao Mai lại hỏi thế, Mai nghĩ tôi và Hà Anh quen nhau à?

-         Ừm, không phải cậu và Hà Anh đã quay lại rồi hay sao?

Huy cười khẽ, tiếng cười của cậu hòa cùng làn gió lạnh như một mũi tên xuyên châm chậm qua trái tim tôi. Tôi nín thở chờ cậu ấy trả lời mà thấy tim như đang thắt lại.

-         Trước đây tôi và Hà Anh đã từng có thời gian thích nhau. Nhưng Hà Anh đã yêu người khác đằng sau lưng tôi. Tôi không đủ vị tha cho những thứ như thế nên chúng tôi đã chia tay. Một thời gian sau không hiểu vì sao Hà Anh lại muốn quay lại, nhưng tôi đã không đồng ý…

-         À ra là vậy.

-         Thế giờ thì sao???

-         Giờ thì muộn rồi, yêu cũng giống như việc đọc sách, đọc đi đọc lại 1 cuốn sách thì sẽ ko còn cảm thấy thú vị nữa. Tôi và Hà Anh chỉ đơn giản là bạn, tôi làm hòa với cô ấy chẳng qua chỉ là muốn cô ấy không phải suy nghĩ nhiều về chuyện đó nữa mà cũng không gây khó dễ với những người bạn của mình nữa.

Nghe Huy nói vậy tự nhiên tôi cảm thấy vui vui, “ những người bạn của mình” ở đây phải chăng là có cả tôi nữa…!!!!

-         Vậy còn người cậu thích đơn phương?

-         Người đó không thể nói được.

Huy nói vẻ bí hiểm khiến trí tò mò của tôi lại có dịp bộc phát.

-         Tôi đoán nếu là người mà Huy thích thì có lẽ phải cỡ như Hà Anh trở lên.

-         Vậy hả, tôi không kén chọn vậy đâu. Người ấy bình thường thôi, rất ít cười nhưng một khi cười trông rất xinh.

-         Vậy à, ai thế ở lớp học thêm à…???

-         Đã nói là bí mật mà.

Cậu ấy nhanh chóng gạt chuyện ấy đi bằng một câu chuyện khác.

-         Sắp đến noel rồi Mai đã mua quà gì cho người yêu chưa??

-         Rồi, tôi cũng mua quà tặng cậu đấy. Noel tôi sẽ đưa cho cậu.

-         Cái gì thế?

-         Bí mật nhưng tôi sẽ bật mí cho cậu biết, thứ mà khiến cho cậu cảm thấy ấm áp.

-         Thứ…khiến tôi thấy ấm áp …chỉ có một thôi.

Chỉ có một thôi ư? Thôi chết thế đôi găng tay liệu có phải không nhỉ, tôi giật mình nghĩ về món quà đã gói gém cẩn thận của mình chột dạ.

-         Thôi tôi chẳng muốn nghe, lỡ may không phải thứ tôi mua thì sao?

-         Ừm ừm…

Huy gật gù cười cười.

-         Mai tặng thứ gì tôi cũng thích.

-         Tất nhiên rồi, sao dám không thích.

Tôi giẩu môi nói.

-         Ờ, ờ…sao dám không thích chứ!

Huy trêu tôi cố tình nhại lại, rồi lại tiếp tục chuyển chủ đề kể cho tôi nghe việc chọn mua sách của cậu ấy ngày hôm qua ra sao.Cứ như thế chẳng mấy chốc con đường về đến nhà cứ mỗi lúc một gần hơn, tôi lặng im lắng nghe câu chuyện của chẳng đầu chẳng cuối của cậu ấy, chốc chốc khẽ cười.

----------------------------------

Tối hôm ấy, Đạt hẹn tôi ở công viên.

Công viên buổi tối khá vắng vẻ, chỉ có vài đôi nam nữ đang ngồi đối diện chúng tôi tình tứ với nhau dưới ánh sáng mờ mờ của bóng đèn đường phía xa hắt lại. Còn tôi thì không để tâm đến họ lắm mà chỉ bực tức nói ra hết những chuyện xảy ra hôm nay với mình cho Đạt nghe.

Anh chẳng mang vẻ lo lắng mấy chỉ gật gù như muốn cho qua câu chuyện khiến tôi cảm thấy bực mình hơn quát lên.

-         Anh không quan tâm à?

-         Không…anh đang nghe đây mà.

-         Anh chẳng có vẻ gì là quan tâm đến cả. Anh ko thấy bạn anh vô lý sao??

-         Anh biết.

Thấy tôi có vẻ như giận thật sự, Đạt nhẹ giọng xoa dịu.

-         Anh biết, mấy cái đứa ấy lúc nào cũng thế. Em chấp chúng làm gì, họ chỉ đang ghen tị thôi.

-         Em biết, nhưng em ko chịu nổi. Anh có thể bảo họ thôi đi được không?

-         Ừm được rồi, anh sẽ nói với họ, em yên tâm sẽ ai làm phiền em nữa được chưa.

Đạt chạm nhẹ chóp mũi tôi an ủi, ôm tôi vào lòng, cứ mỗi lần như thế cơn giận trong tôi có bùng nổ thế nào rồi cũng xuôi xuống.

-         Hừ…

-         Coi nào, giận trông mặt xấu thế. Thế hôm nay ai đưa em về, xe đã lấy về chưa?

-         Rồi, anh trai em lấy về rồi. Còn Huy đưa em về, anh đi đâu mà không chờ em.

Tôi nghi ngờ nhìn anh, ánh mắt ngờ vực của tôi khiến anh có chút bối rối.

-         Thằng bạn anh cúp học chơi điện tử lại ko có tiền trả gọi anh đến cứu. Định chờ em nhưng lâu quá chẳng thấy em ra nên anh đi trước, quay về trường thì chẳng thấy em đâu nghĩ em về rồi. Mà tại em ko có điện thoại ấy…

-         Hừ..

Anh nói vậy tôi cũng chẳng cãi được gì, liền vênh mặt cái cùn lại.

-         Thế bạn anh quan trọng hay em???

-         Tất nhiên là em rồi…cái mặt trông ghét thế.

Anh béo má tôi cười nói.

Nụ cười của Đạt kể cả trong bóng tối vẫn luôn rạng rỡ như vậy chẳng trách trái tim tôi mỗi lần nhìn vào ấy là lại chỉ muốn tan chảy. Trời lại ban cho anh một ánh mắt dễ khiến người khác mủn lòng, nên mỗi lần anh dùng những thứ đó dỗ dành hay nịnh nọt tôi thì mọi dũng khí của tôi lại lập tức mền ra như bún.

-         Tất nhiên là dành sự quan tâm đặc biệt cho em rồi. Nhưng em ko biết bọn bạn anh nó lắm mồm lắm, ko cứu chúng nó lại bảo anh em quên nhau, có người yêu rồi quên nhau thì phiền cho anh.

-         Ừm..

-         Thôi vợ ngoan của anh đừng giận nữa, kẻo già mất bi giờ.

-         Đáng ghét.

-         Coi nào, anh đáng ghét mà em vẫn còn yêu anh hả, hả???

Đạt kéo tôi lại gần anh hôn lên má tôi, rồi lại hôn vào cổ tôi rất nhiều như muốn cố tình trêu đùa …

Tôi đẩy người anh ra nhăn mặt nói.

-         Mọi người nhìn kìa kia..

-         Sợ gì chứ, họ có biết mình là ai đâu?

Nói rồi anh lại kéo tôi vào lòng hôn vào môi thật sâu, nhưng lần này bàn tay anh không chịu để yên lần xuống ngực tôi bóp nhè nhẹ.

Tôi sợ hãi vội vàng đẩy anh ra, ánh mắt chưa hết hốt hoảng nhìn anh không hiểu. Chân tay bỗng như bủn rủn khi nghĩ đến cái hành động đụng chạm đột ngột kia của anh.

Anh dịu dàng cười có chút gì đó ngạc nhiên với phản ứng của tôi.

-         Sao vậy em…??

-         Anh..đừng như thế…em không thích đâu. Tôi khoang tay trước ngực đáp.

-         Ha , ngốc…đó là điều bình thường mà.

Anh lại tiến lại ngồi gần về phía tôi, ôm lấy tôi vuốt ve mái tóc tôi, để tôi tì đầu vào vai anh khẽ thì thầm.

-         Em sợ gì chứ…những người yêu nhau vẫn thường như vậy, có những lúc anh không khống chế được mình trước sức hút của em…đó là bản năng của tình yêu rồi em hiểu không? Còn nếu em không thích anh sẽ không làm như thế nữa.

-         Em…

Nghe những gì anh ấy giải thích tôi lại càng mù mờ về hành động lúc nãy của mình. Phải chăng tôi đã làm quá, tôi chưa bao giờ yêu nên chẳng biết mình sẽ phải làm gì trong tình yêu ấy, mọi thứ còn quá mới mẻ đối với một người non dại như tôi. Suy nghĩ nhiều đâm ra tôi lại sợ, tôi sợ làm cho anh buồn, tôi sợ nếu chúng tôi chỉ ôm nhau hôn nhau như vậy liệu có khi nào anh sẽ chán tôi.

-         Em ..em chưa ..quen.. Tôi lắp bắp cố giải thích.

-         Anh biết mà, rồi dần dần sẽ quen thôi. Em đừng lo, tất cả là tình yêu mà ko có gì làm tổn hại đến em đâu.

Tôi gật đầu nép sát vào lòng anh, cố gắng xua đuổi nỗi sợ vô hình ra khỏi tâm trí.

Đó là tình yêu…chẳng có gì tổn hại đến tôi cả… Tôi cố ru mình vào mê cung ấy mà không một chút nghi ngờ rằng trái tim mình sẽ bị tan nát đên đâu.

Ánh trăng lững lờ mờ mờ trôi trên bầu trời đen kịt, thứ ánh sáng duy nhất mà tôi nhìn thấy cũng mịt mờ, rối bời như suy nghĩ của mình trong đầu lúc này.

---------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro