Chương 6: Hẹn hò.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6: Hẹn hò.

Tiết trời đầu tháng 11, khi những cơn gió lạnh ùa về chẳng bao giờ báo trước, đâu đó trên những vệt mây mờ nắng mặt trời dường như cũng đang ngủ quên mà bỏ mặc ai đó ngược gió lạnh đi về. Người vẫn hay nói tháng 11 chỉ dành cho đôi lứa yêu nhau chắc cũng chẳng sai. Gió lạnh và mưa buốt chỉ có một bàn nắm một bàn tay mới có thể khiến nhau ấm lòng…Và cũng chỉ có tháng 11 mới khiến người ta cảm thấy nhói lòng khi nhớ về những hoài niệm cũ. Dù rằng giờ bàn tay mình đã nằm trong bàn tay người khác, nhưng chỉ cần vu vơ lơ đãng hòa mình những dòng kí ức xưa cũ ấy thì mới biết…có những điều vỗn dĩ là đã từng nay chỉ mờ đi chứ chẳng thể quên.

Lúc tôi và Đạt bắt đầu hẹn hò cũng là lúc cái lạnh ùa ập kéo về.

Tôi vẫn còn nhớ những hôm trời lất phất mưa anh chở tôi trên đường, bàn tay tôi nằm gọn trong túi áo anh, nép đầu vào lưng anh tránh từng cơn gió lạnh, lúc ấy chẳng cần đến một chiếc áo mưa tôi vẫn cảm thấy mình ấm áp. Dường như lúc đó chúng tôi đều cảm thấy rằng tất cả chỉ cần có nhau là đủ, không còn quan tâm đến cái lạnh kia đang cố len lỏi qua 2 người.

Đạt vẫn là người hay nói trong tất cả các cuộc hẹn hò của chúng tôi, còn trong khi tôi lại thích nghe anh ấy nói nhiều hơn là mình nói. Có thể tính cách của tôi vỗn hay ái ngại, và cũng có phải chăng là do tôi nói chuyện không được khéo léo sợ nói ra anh sẽ sớm thấy chán nên đành chọn phương án im lặng cho an toàn.

Anh kể cho tôi nghe rất nhiều về gia đình anh, anh trai và em gái của anh, cảm giác như tôi biết hết mọi chuyện không thiếu bất cứ chuyện gì trong gia đình của anh vậy.

Đạt nói anh là con thứ 2, anh thích sống tự do còn bố mẹ anh lại luôn bó buộc anh lại. Anh mê vẽ, sau này anh sẽ thi đại học xây dựng rồi sau này sẽ sang Pháp để học lên cao học cho thỏa niềm đam mê ấy, chỉ tiếc rằng bố anh muốn hướng anh học kinh tế vì công ty của bố anh luôn rộng mở để đưa cơ hội về phía anh.

-         Anh sẽ rời xa em sao? Tôi buồn buồn ngả đầu vào vai anh hỏi.

-         Đồ ngốc, tất cả cũng vì tương lai của chúng ta.

-         Nghe xa xôi quá.

Anh khẽ cười, bao nhiêu lần chúng tôi nói về chuyện đó mỗi lần tôi thở dài nói nghe xa xôi là anh lại ôm chặt tôi vào lòng, thì thầm những lời nói nghe thật ngọt ngào.

-         Sẽ chẳng xa, anh nhất định sẽ về để đón em.

-         Nói dối.

-         Không nói thật đấy, chỉ 2 năm thôi em sẽ sớm thi đại học rồi lên học cùng anh. Chúng ta sẽ lại được ở bên nhau, rồi anh ra trường tìm việc làm sẽ cố gắng mua được nhà, được xe rồi mình lấy nhau. Thời gian chỉ như một cái chớp mắt thôi em ngốc lắm.

Tôi đã chót đặt niềm tin vào cái tương lai Đạt vẽ ra trước mắt mình đầy lãng mạn và thơ mộng. 2 năm, anh ấy nói đúng …chỉ như một cái chớp mắt, chúng tôi yêu nhau đến như vậy chẳng lẽ chẳng chờ đợi nhau đến 2 năm. Khi đã yêu đúng là luôn dựng lên cho nhau đủ thứ tương lai tràn đầy màu sắc mà không hề biết rằng nói thì dễ nhưng làm thì lại là cả một vấn đề quá khác biệt. Và chắc chắn một cô gái mới 16 tuổi như tôi chẳng thể tính toán được hết những điều gì chờ đợi mình ở phía trước. Khi ấy trong mắt tôi, tình yêu giống như một phép màu biến cuộc sống tẻ nhạt của tôi bỗng hỗn độn với muôn vàn cảm xúc mới lạ, tâm tư xáo trộn với hàng vạn những sắc màu.

-         Kể cho anh nghe đi hôm nay trên lớp có gì vui không?

-         Cũng chẳng có gì, Huy vẫn cứ cắm cúi học. Còn sắp thi học kì rồi nên em lo lắm.

-         Ha  ha ha, em lo gì, có gì khó Huy sẽ chỉ cho mà.

-         Ừm biết vậy. Nhưng trước đây Huy học giỏi lắm hả anh??

-         Rất giỏi, nó như kiểu thần đồng. Em nghĩ xem đạt học bổng đại học ở Mỹ đâu phải ai cũng làm được trong khi nó mới học lớp 9.

-         Em thấy cậu ấy áp lực lắm.

-         Thì giỏi mà em, ai mà chẳng thế.

-         Thế anh thì sao?

Tôi nhướm mày lên có ý trêu.

-         Tất nhiên là có rồi.

-         Tự tin thế. Tôi bĩm môi lắc lắc đầu.

Đạt giữ khuôn mặt tôi lại mỉn cười gian tà, rồi đặt lên môi tôi một nụ hôn thật dài.. Kể từ sau nụ hôn đầu tiên trước cửa nhà, tôi và anh dần dần thoải mái hơn khi đối mặt với nhau. Tuy cảm giác hồi hộp thì vẫn còn, nhưng giờ tôi đã có thể đáp lại nụ hôn của anh dễ dàng hơn….Mỗi khi môi chúng tôi chạm nhau, khi đầu lưỡi anh như muốn chơi đùa với bờ môi tôi, tôi có thể thả mình thoải mái trôi theo dòng cảm xúc ấy mà không còn căng thẳng như những lần đầu.

Đạt thường hôn tôi rất sâu, vừa cảm giác như anh đang muốn chiếm hữu lại vừa có cảm giác anh đang muốn đắm chìm trong khoảng khắc ấy. Tôi cảm giác như người lơ lửng bị anh cuốn theo từng cử động của mình mà không thể khống chế nổi tình cảm cứ ngày một lớn trong lòng mình.

Anh luồn tay qua những sợi tóc của tôi, bàn tay anh lành lạnh chạm vào khuôn mặt tôi, bờ môi anh khô hanh ẩm ướt quện chặt lấy bờ môi tôi. Tôi ngả người vào lòng anh như muốn xoay vòng cùng nụ hôn ấy mà tan biến…

-         Anh có thể tự tin vào khoảng này là mình giỏi…

Khi buông tôi ra, anh nhìn vào khuôn mặt đang ửng đỏ vừa vì lạnh vừa cũng vì ngượng của tôi mà khẽ trêu chọc.

Tôi cố giữ cho hơi thở mình bình thường trở lại, vênh mặt lên nói.

-         Cũng thường thôi…

-         Á à…láo thật. Em ngày càng hư rồi đấy vợ yêu ạ.

Anh ôm tôi vào lòng, vỗ nhẹ vào má tôi.

Tôi rúc vào anh khẽ cười, mỗi khi anh gọi tôi như vậy vừa trẻ con lại vừa ngọt ngào.

Thế gian này…tôi chỉ cần anh…cần anh…không cần bất cứ điều gì…tôi muốn hét to điều đó lên để khoe khoang với cả thế giới này rằng tình yêu của tôi ngọt ngào, sâu đậm như vậy đấy!!!!

“You're always on my mind,

All days that all the times,

You're every thing to me, brightest star to let me see,

You touch me in my dream, we kiss in every scenes,

I pray to be with you through rain and shiny day.

I'll love you, till I die, deep as sea, wide as sky.

The beauty of our love paint rainbow everywhere we come.

Need you, all my life, you're my hope, you're my prize

In your arms i find my heaven, in your eyes my sea and sky…May life be our love paradise.”

-------------------------

Không biết Huy chờ tôi bao lâu ở phía bên ngoài cửa, khi tôi vẫy tay chào Đạt vừa quay vào đã bắt gặp cậu ấy từ trong bóng khuất bước tới.

Gương mặt Huy lạnh lẽo, ánh mắt buồn thương nhìn tôi như muốn nói điều gì đó rồi lại ngập ngừng giấu đi.

Huy lặng lẽ lấy xe định đi về nhưng tôi đã nhanh chóng giữ cậu ấy lại.

-         Xin lỗi mình đã không nói với Huy. Mình và anh ấy, thực ra chuyện dài lắm. Vào nhà đi mình sẽ kể cho Huy nghe.

-         Ha ha ha… Không có điện thoại di động bất tiện thật, Mai cũng nên sắm cho mình một cái đi.

Giọng cười lạnh lẽo của Huy như một mũi tên xuyên qua trái tim tôi.

-         Ha ha ha, tôi cứ lo Mai có chuyện gì. Giờ thấy ổn rồi, tôi về đây.

Tay tôi vô tình chạm vào tay Huy, cái lạnh từ bàn tay cậu khiến tôi giật mình rụt tay lại, lo lắng giữ xe cậu lại nói.

-         Huy, sao đợi Mai lâu thế mà không vào nhà. Huy ốm rồi phải không, tay Huy lạnh quá.

-         Tôi không sao.

Huy hất tay tôi ra, bỗng nhiên tôi cảm thấy sợ khi nhìn đôi mắt của cậu ấy, nó gần như vô hồn và tôi chẳng đáng là một hạt bụi trong đó.

-         Huy..tại sao lại thế.. Tại sao Huy và anh Đạt lại như vậy. Tôi chẳng hiểu giữa hai người có chuyện gì. Nhưng…Chẳng phải Huy bảo chỉ cần tôi hạnh là Huy cũng vui sao, giờ tôi thực sự hạnh phúc, Huy không thể vui cho tôi được sao. Huy không thể vì thế mà xóa bỏ hiềm khích với anh ấy sao? Vì tôi.. một lần thôi được không???

Lời nói ích kỉ của tôi không ngờ rằng lại là thứ khiến Huy tổn thương sâu sắc nhất. Huy yêu con người ích kỉ đến mù quáng của tôi, cậu ấy yêu cái tôi ngu ngốc của tôi, thậm chí yêu từng lời nói tôi làm tổn thương cậu ấy…hết lần này đến lần khác. Cậu ấy đã yêu tôi nhiều đến như vậy…Tại sao, tôi lại không cho trái tim mình một lần nhìn ra điều ấy. Giá như…chỉ cần một lần thôi tôi chịu dừng lại đứng ở vị trí của cậu ấy cảm nhận…thì có lẽ…hai chúng tôi đã có thể từng là một điều gì đó của nhau.

-         Đúng rồi, tôi quên mất…xin lỗi Mai. Vì Mai nói hạnh phúc…nên tôi cũng vui cho Mai lắm.

Chợt Huy dừng ánh mắt lại trên đôi môi tôi, cậu ngập ngừng nở nụ cười nhẹ, ngón tay cậu khẽ gạt những sợi tóc lòa xòa đang che mất một phần khuôn mặt của tôi.

-         Đừng khóc.

Cậu ấy nói.

-         Tôi sẽ ko thế này nữa. Tôi sẽ không khiến Mai buồn nữa. Mai và anh Đạt đẹp đôi lắm, tôi sẽ ủng hộ hai người mà.

-         Ừm….cảm ơn..

-         Ừm..hì…tôi về đây.

Nói rồi cậu quay lưng lại đạp xe đi, bóng lưng cô đơn của Huy chìm dần vào bóng tối trước mặt, tôi khẽ đạt tay lên tim mình…thấy nhói!

------------------

Hà Anh gần đây hay đến lớp sớm hơn mọi hôm, cô ta bỗng dưng tươi tỉnh hơn thường lệ vừa vào đến lớp đã hướng mắt về phía tôi nở một nụ cười rói khiến tôi thấy rùng mình.

Bất ngờ hơn, ngày nào cô ta tiến lại gần phía tôi đặt lên bàn Huy một tờ giấy gì đó giống kiểu như một tấm thiệp tự làm. Lạ hơn nữa Huy chẳng tỏ thái độ gì cả chỉ lặng lẽ cầm lấy tấm thiệp bỏ vào ba lô.

Tôi nghĩ hai người họ đã có chuyện gì đó với nhau, nhưng hỏi ra lại thành vô duyên nên tôi chỉ biết lặng im coi như chưa nhìn thấy điều gì.

Huy không còn đến đón tôi đi học nữa, một phần vì chân tôi đã khỏi hẳn, phần nữa tôi bây giờ hay đi học và đi về cùng Đạt. Huy cũng không còn phản đối chuyện của tôi và Đạt như lúc trước, thậm chí dạo gần đây cậu ta trở nên chăm chú hơn khi nghe tôi kể chuyện của tôi và anh ấy. Thỉnh thoảng lại cao hứng cho tôi vài lời khuyên nên làm thế nào cho tốt khiến tâm tư của tôi dạo này cũng khá lên nhiều.

-         Con trai ai mà chẳng thế! Câu nói thường lệ của Huy.

-         Chẳng lẽ con trai các cậu coi game hơn là người yêu sao.

-         Mai cứ nghĩ game đơn giản cũng là một tình yêu đi. Con trai yêu con gái là tình cảm nam nữ, còn con trai yêu game là tình anh em đồng chí. Không thể để mất 1 trong 2.

-         Thì ra là thế các cậu coi anh em đồng chí hơn người yêu chắc.

-         Cái đấy thì cũng tùy từng người. Mai thử hỏi anh Đạt xem.

-         Ừm…hừ…

Tôi hập hực cắm tai nghe vào tai.

Để ý list nhạc của Huy chợt kêu lên.

-         Trời, Huy dạo này nghe nhạc nhiều ghê nha.

-         Ừm, căng thẳng mà.

-         Mà thế nào rồi đã được vào đội tuyển chính thức chưa?

-         Rồi, tôi mà lại.

-         Giỏi ghê nhá. Mà bài hát này tên gì vậy sao kí tự lung tung thế này.

Huy cúi xuống cầm một bên tai nghe lên, khuôn mặt cậu vô tình sát gần vào khuôn mặt tôi chỉ cách nhau một khoảng nhỏ, cái đầu gật gù đôi mắt ngẫm nghĩ…tôi giật mình trợn tròn mắt vì không nghĩ rằng trong vô thức tôi đang ngắm Huy ở khoảng cách gần như vậy.

-         I Lay my love on you. Westlife đấy không nhận ra à.

-         Ừm nhóm này hát cứ na ná nhau nên nhầm. Tôi hay nghe nhạc Hàn hơn.

-         Con gái các bà chỉ Hàn quốc với hàn xẻng.

-         Thì sao, các oppa dễ thương mà.

-         Các oppa dễ thương mà. Huy nheo nhéo nhại lại giọng tôi.

-         Ai lại đi khen con trai dễ thương bó tay.

-         Thế khen thế nào?

-         Chuẩn men chẳng hạn.

-         Xời, con trai Việt Nam có xách dép cũng còn lâu mới với tới các anh ấy.

Cậu ấy cười cười đưa tay kéo hai bên má tôi ra, khuôn mặt dí càng sát hơn nạt tôi.

-         Ừm đúng rồi, sau này sang bên đấy mà lấy chồng.

-         Ừm cứ chờ xem. Tôi vênh mặt.

Huy lắc đầu cười, rồi đưa lại một bên tai nghe vào tai tôi, tiếp tục chăm chú đọc cuốn sách trên bàn.

Thấy cái dáng vẻ chăm chú như mọi hôm của Huy, tôi lại càng thấy mình đúng là một kẻ tham lam không giới hạn. Tôi muốn có tình yêu của Đạt nhưng cũng không muốn mất đi sự quan tâm của Huy. Thấy cậu ta trở nên thân thiết hơn với Hà Anh lòng bỗng xuất hiện một nỗi sợ vô hình, tôi sợ rằng tôi sẽ không còn người duy nhất cậu ấy quan tâm trong lớp này nữa, sợ tình cảm cậu dành cho tôi đem đi chia sẻ cho người khác…

Tôi nhận ra nếu tôi cứ tiếp tục mẫu thuẫn như vậy thì cuối cùng tôi cũng sẽ tự nhấn chìm mình vào một con đường cụt không lối thoát. Nhận ra chỉ là một chuyện còn chuyện tôi phải giải quyết thế nào mới là điều quan trọng hơn cả …

Ôm đầu một lúc tôi chẳng nghĩ ra cách liền đau khổ lăn lộn kêu trời.

Huy chẳng hiểu chuyện gì chỉ biết cười cười…

Còn mọi người xung quanh thì quay lại nhìn với ánh mắt thương cảm cho một đứa tâm thần phân liệt đang phát bệnh.

-------------------------

Hôm nay Đạt dẫn tôi đi mua vài đồ lặt vặt.

Vì hôm trước anh chơi điện tử đã không gọi điện thoại nên làm tôi giận, hôm nay phải đưa tôi đi chơi để chuộc lỗi.

-         Sao bọn con gái các em lại thích mấy thứ này nhỉ?

-         Thì dễ thương anh không thích à.

-         Ừm thì, nhưng em cứ treo nhiều móc chìa khóa lên ba lô làm gì anh nhìn hoa cả mắt.

-         Cái gì anh không thấy đẹp à?

Tôi mặt buồn nhìn anh, hai mắt long lanh.

-         Đẹp nhưng đeo ít thôi mới đẹp. Anh dỗ dành rồi chỉ tay vào một cái móc chìa khóa khác trên kệ.

-         Này, con xì trum mà em thích này ko phải em đang tìm nó à.

-         Ờ, anh tinh mắt thật.

-         Tất nhiên ai có như em.

Đạt chẹp chẹp rồi ngó nghía xung quanh. Tôi khẽ cười nhìn anh, biết rằng anh không thích đi đến mấy chỗ chợ bán đồ con gái này lần nào đi cũng càu nhàu, nhưng lại vẫn cứ kiên nhẫn đợi tôi chọn đồ khiến tôi cảm thấy rất thoải mái.

-         À, em mua len đan tặng anh một cái khăn nhé. Noel sẽ tặng anh xem như quà kỉ niệm 2 tháng mình yêu nhau.

-         Uầy, được không đấy!

Anh có vẻ ngạc nhiên liếc từ đầu đến chân tôi vẻ như không tin.

-         Tất nhiên rồi, em học trên mạng là được mà.

-         Không biết hết mùa đông có khăn quàng không đây.

-         Cái gì, em đã bảo đến noel là xong mà. Xời, thôi đi ra đây mua len với em.

Tôi lôi anh chạy len lỏi qua đám đông đi ngược trước mặt để tới phía quầy bán đồ len. Vì đang đầu đông nên mặt hàng len là bán chạy nhất, các cửa hàng người đứng người ngồi lố nhố ồn ào. Thấy tôi không len vào được, Đạt liền kéo tay tôi lại để tôi đứng về phía anh. Ngạc nhiên tôi ngước lên nhìn khó hiểu….

-         Từ từ, mình chờ…còn nhiều thời gian mà em. Chị này chọn xong mình vào.

Anh từ tốn nói anh mặt vô cùng điềm tĩnh.

-         ừm, thế cũng được.

Tôi ngốc ngếch vuốt vuốt tóc mái mình dựa người vào người anh cho đỡ mỏi chân. Những dòng người cứ nối đuôi nhau lướt ngang qua chúng tôi, dường như chỉ có chúng tôi là đang dừng lại… Tôi thích những khoảng khắc như vậy, khi quay mặt lại thấy anh đứng yên phía sau lưng mình, cảm thấy vừa an tâm lại vừa hạnh phúc. Giống như trong vòng tay anh tôi sẽ không phải lo lắng gì trước bão gió của cuộc đời.

Cuối cùng sau khi đặt lên hạ xuống, ướm thử rồi suy nghĩ…tôi cũng chọn được 4 cuộn len ưng ý để đan cho Đạt. Anh thấy khuôn mặt mướt mải mồ hôi của tôi ra vẻ thở dài cầm lấy cuộn len lăn qua lăn lại trên trán tôi cười to nói.

-         Nào để anh thấm vào đây mới đủ mồ hôi và nước mắt của em.

-         Cái anh này, đừng trêu em nữa.

Tôi hậm hực hất tay anh ra ngoảnh mặt bước đi.

-         Thật ra không cần em cất công thế đâu, em mua khăn cho anh cũng được mà.

Anh nhẹ nói trong lúc tì cằm vào đầu tôi, ôm lấy vai tôi, tay điều chỉnh người tôi như một con robot để len qua được đám đông.

-         Không em muốn khi anh quàng khăn anh sẽ nhớ đến em. Thế mới có ý nghĩa. Sau này anh đi học xa rồi anh mang nó theo, để cứ mùa đông về lại phải nhớ đến em một lần.

-         Đây là ép người ta phải nhớ đến mình đấy hả???

-         Ừm…Tôi cười đáp.

-         Chẹp, mình sắp bị vợ yêu thòng lọc vào cổ rồi… Đạt vờ kêu ca, tiếng anh kêu ca nghe thật đáng yêu cứ như một đứa trẻ con vậy.

-         Ừm đúng rồi…để cả đời anh không thoát khỏi em.

-         Trời, ơi…có ai cứu tôi không.

Đạt kêu lên rồi cả hai chúng tôi cùng bật cười giòn tan.

……………….

Đang đi tôi nhìn thấy một tiệm bán găng tay liền kéo Đạt dừng lại.

-         Anh vào đây một lát.

-         Em mua găng tay à?

-         ừm tự nhiên em muốn đeo, với lại mua cho anh trai em một chiếc nữa.

-         Vậy thì vào xem đi.

Loáng thoáng trong đầu tôi lúc này hình ảnh của một người nào đó xuất hiện, đôi tay của cậu ấy khiến cho trái tim tôi bỗng nhói lên một cảm giác rất khó chịu.

-         Em lấy đôi này và đôi này.

Tôi chọn được hai đôi ưng ý cho mình và anh trai còn lấy thêm một đôi nữa cho Huy.

Đạt cũng chẳng thấy thắc mắc vì sao tôi lại mua ba đôi găng tay một lúc vì anh đang mải xem mô hình lắp ghép bằng bìa ở gian hàng kế bên.

Mua xong đồ rồi tôi kéo anh ra khỏi cái thế giới mô hình đam mê kia của anh bắt anh đưa đi ăn.

……………………..

Chúng tôi lượn lờ một hồi quyết định sẽ vào quán chè mới mở để ăn thử.

Không may cho tôi, tôi đã gặp đám bạn cùng lớp của Đạt ở đó.

Nói một chút về chuyện của tôi và Đạt hẹn hò, chúng tôi chưa công khai cho bất kì ai, ngoài tôi và anh ra thì chỉ có Huy là biết, nên tình huống lúc này thật khó mà đỡ….

-         Đạt, đi ăn với ai đây????

Họ nhìn tôi rồi nhìn tay anh xách một đống đồ cười ngặt ngẽo vờ hỏi cho có chuyện.

-         Bạn gái.

Đạt khẳng khải trả lời khiến tôi vừa bất ngờ vừa reo vui trong lòng. Tôi cứ tưởng là anh sẽ chối, không ngờ anh lại khẳng định luôn với mọi người như vậy càng khiến tôi tin tuyệt đối vào tình cảm anh ấy dành cho mình.

Để chiếm trái tim của Đạt đâu phải dễ, từ lúc vào trường tôi đã nghe tiếng tăm của anh ấy rất nhiều rồi, tôi thấy mình như kiểu trúng số độc đắc vậy…Thấy ánh mắt ghen tị của những cô gái trong nhóm người kia niềm vui nhem nhóm trong lòng tôi nay được bùng phát.  Họ xinh đẹp hơn tôi, giỏi giang hơn tôi, nhưng trái tim của anh ấy lại thuộc về tôi không phải là điều đáng tự hào sao???

-         Em là bạn gái Đạt, em tên là gì? Một anh khá mập xông tới hỏi tôi.

-         À, em tên là Mai.

-         Học lớp nào.

-         10A3.

-         Ôi đúng là người yêu Đạt có khác, trông đáng yêu đó chứ. Vài người kêu lên khiến tôi đỏ bừng mặt vì ngượng.

-         Ha  ha ha…thôi, đi thôi, ăn xong thì đi thôi không phá đám đôi trẻ.

May quá họ ra về, tôi thở phào nhìn họ đi ra ngoài, thậm chí vài người còn vẫy vẫy tay chào tôi như kiểu thân thiết lâu lắm.

-         Ôi bọn bạn cùng lớp anh ấy mà, tui nó hài lắm.

-         Ừm em cũng thấy vậy.

Đạt chỉ nói có vậy rồi nhanh chóng bước vào tìm bàn trống.

Vài ánh mắt ai đó cứ nhìn chằm chằm làm tôi quay đầu lại. Vài người bạn của anh vẫn chưa rời hẳn đi. Những ánh mắt chĩa thẳng về phía tôi, ngạo nghễ nhìn như kiểu thách thức. Tôi chột dạ…có chút sợ, nhưng rồi nhanh chóng quay đầu bước vào trong.

--------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro