Chương 13: Phủ nhận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13: Phủ nhận

Tình yêu có nhiều điều ta không thể hiểu hết… giống như tiết trời tưởng sang xuân sẽ ấm dần lên mà thực chất không khí lạnh lại tăng cường, mưa phùn lất phất lẫn trong gió, cái rét như càng tê tái hơn bao giờ hết.

Tôi cuộn người trong chiếc áo phao dày, quấn 2 vòng khăn len tọ xụ che hết gần nửa khuôn mặt, đạp xe ngược chiều gió đến trường.

Lạnh làm cho mặt mũi tôi đỏ ửng…

Huy nhìn tôi co ro đông cứng đi vào lớp mà không nhịn được cười, cậu ta đưa thêm cho tôi một chiếc áo khoác của mình để khoác cho đỡ run.

-         Trông không khác gì cầy sấy, mặc thế này rồi mà vẫn thấy lạnh à. Mai sợ lạnh đến thế sao???

-         Ừm, tôi ghét mùa đông kinh khủng??? Hừ, lạnh quá. Mua hộ tôi một cốc sữa ấm đi.

-         Ờ, chờ tôi.

Huy đứng dậy đi ra khỏi lớp.

Nhờ cái áo khoác của Huy tôi mới rã đông được một ít, bắt đầu nhìn ra xung quanh, mới nhận ra được Hà Anh đang ngồi đối diện với mình từ bao giờ. Cô ta đang cố loay hoay đan một cái khăn len nhưng mới dài được một đoạn bằng 1 gang tay mà đã sai tùm lum mấy chỗ. Tôi đoán màu khăn này có vẻ như là để tặng Huy, nhìn điệu bộ lóng ngóng của cô ta cầm mũi kim rõ là buồn cười.

-         Ấy đan kiểu này khó lắm đấy.

Hà Anh lúc này mới quay sang để ý tới sự xuất hiện của tôi.

-         Vậy đan kiểu gì thì dễ.

-         Mới học đan thì đan 1 lên 1 xuống thôi, không thì đang 5 lên, 5 xuống. Chữ đan cải chữ thập này thì hơi khó đấy.

-         Mày biết đan à???

-         Ừm, cũng sơ sơ mấy kiểu cơ bản.

Tôi lôi sách từ cặp ra để lên bàn, Hà Anh dừng mũi đan lại nhìn tôi đôi môi hơi mín lại, rồi bỗng cô ta chìa kim đan về phía tôi.

-         Dạy tao đi.

Tôi đỡ cuộn len, và kim đan từ tay cô ấy.

-         Cậu muốn học cách nào.

-         Cách nào dễ nhất ấy.

-         Vậy tôi dạy cậu đan 5 lên, 5 xuống nhé.

-         Ừm…

Hà An nhích lại phía tôi hơn, chăm chú nghe tôi giảng giải.

Một lát sau Huy từ ngoài vào đưa tôi cà phê và nhìn chúng tôi có vẻ rất ngạc nhiên như thể chuyện lạ, hai người như nước và lửa bỗng lại hòa hợp với nhau đến thất thường hệt như thời tiết.

Cậu ấy nhìn cuộn len rồi nhìn chúng tôi chỉ biết lắc đầu cười, ngồi với chúng tôi được một lát thì tiếng trống thứ nhất điểm Huy nhanh chóng phải rời đi. Thứ 2 đầu tuần, Huy là lớp phó phải thay mặt lớp xuống lấy lịch sinh hoạt đoàn đội cũng như thông báo nghỉ Tết âm về cho chúng tôi.

Theo như tính toán thì có lẽ năm nay chúng tôi được nghỉ Tết 10 ngày bù thứ 7, chủ nhật, còn không biết thông báo chính thức của trường sẽ ra sao. Nếu đúng là được nghỉ 10 ngày thì năm nay Valentine rơi vào đúng mùng 8 Tết sẽ là cơ hội cho nam thanh nữ tú dập dìu.

Mọi người đều bàn tán xôn xao về vụ Valentine năm nay được nghỉ hay không rôm rả suốt mấy ngày qua trong khi còn 2 tuần nữa mới là đến 28 tết. Nhìn họ bàn tán mua quà, tặng quà, hay làm chocolate tôi lại cảm thấy chạnh lòng. Không có gì buốt giá hơn chia tay vào trước ngày Valentine, tôi cũng cầu trời cho Valentine rơi vào ngày nghỉ… đến lớp trong cái không khí ấy còn hơn cả đứng giữa Bắc Cực nhìn tảng băng trôi.

-         Khăn này tặng Huy???

Tôi thẫn thờ một hồi rồi bâng qươu hỏi Hà Anh, cô ta nhìn tôi ánh mắt quái lạ.

-         Không, cho anh trai tôi. Huy dị ứng len.

-         Cái gì???

-         Huy bị dị ứng sợi len.

-         Thật không vậy, tôi vẫn thấy Huy mặc áo len bình thường mà. Thời tiết này mà ko mặc áo len thì bao nhiêu áo khoác cho vừa.

Hà Anh cười khẩy, chăm chăm luồn lại len, miệng thản nhiên nói, mắt không thèm ngước lên.

-         Nghĩ sao, anh ấy phải mặc áo sơ mi bên trong rồi mặc áo len ra ngoài. Nếu không chưa chết vì dị ứng đã chết vì rét. Mày không biết à???

-         Huy ..không nói với tôi.

Tôi cười trừ lảng mắt đi chỗ khác dù đã liếc thấy một nụ cười nửa miệng vừa hé trên môi của Hà Anh.

Huy bị dị ứng với len, chắc cô ta nhầm chăng??? Mỗi lần đi chơi với cậu ấy vẫn quàng chiếc khăn của tôi tặng bình thường không hề thấy kêu ca gì.

Nếu Hà Anh nói thật, thì tại sao ngay từ đầu không nói mà lại đi giấu tôi, miễn cưỡng quàng chiếc khăn ấy không phải nguy hiểm lắm hay sao!

Càng nghĩ tôi lại càng tức….một chuyện cỏn con thế mà cậu ấy cũng muốn giấu.

Huy vốn là một người luôn kín bưng với hàng vạn bí mật, chuyện của cậu ta và Đạt thì tôi có thể hiểu cho đó là những điều nhạy cảm cậu ấy không muốn nói, đằng này chỉ mỗi điều dị ứng len mà cũng không muốn nói hay sao? Bức tường vô hình mà cậu ấy xây ra để bảo vệ chính mình đã quá dày rồi!!!

Tôi nhìn thái độ khinh bỉ của Hà Anh dành cho mình mà thấy tức anh ác trong lòng, lúc Huy về chỗ ngồi đưa sữa tôi không nói không rằng đẩy ra không uốn, cũng không thèm nhìn cậu lấy một lần, cái mặt hằm hằm phụng phịu như vừa bị ai mắng.

Huy thì chắc hẳn là biết thừa là dỗi, thói quen của tôi cậu ấy vốn đã chẳng lạ gì. Những lúc như thế, Huy hay im lặng chờ cho đến giờ ra chơi mới gặn hỏi.

-         Mai sao thế, có chuyện gì à?

Vừa len người qua đám người nhốn nháo ở căng tin lời Huy lúc to lúc nhỏ phía sau lưng tôi.

-         Hừ, sao cậu bị dị ứng với len mà ko bảo tôi. Để tôi còn tặng khăn cho cậu.

Tôi quay người vừa nói vừa lườm, cái mặt xị chẳng khác gì bánh đa nhúng nước.

-         Thì…tôi chỉ bị nhẹ thôi. Một cái khăn quàng lúc tháo ra đeo vào thì ko ảnh hưởng gì đâu.

-         Hừ, nói dối… Sao cậu lại ngang thế, cậu làm vậy thật tàn nhẫn đấy biết không, lỡ cậu có chuyện gì thì tôi biết làm sao. Cậu dị ứng vì quàng khăn của tôi thì tôi biết phải làm sao đây, cậu biến tôi thành thứ gì vậy???

Tôi to tiếng, Huy giữ vẻ mặt trầm tư thoáng chút buồn.

-         Chẳng biến Mai thành thứ gì cả…chỉ là tôi thích quàng vậy thôi.

Huy buông lời, tôi cảm thấy cổ họng mình như cứng cả lại, chân chân đứng đó không biết nói sao… Một lời xin lỗi, hay là tiếp tục hờn dỗi để cậu ấy phải dỗ dành. Huy luôn bị tôi mắng là kẻ tàn nhẫn, nhưng thực chất kẻ tàn nhẫn nhất lại chính là tôi. Chẳng có lý do gì để giận với cậu ấy nhưng tôi vẫn làm vậy để cậu phải mất công nhường. Tôi vờ như mình không biết tình cảm của cậu ấy nhưng luôn vẫn muốn cậu ấy dành sự quan tâm cho mình. Tôi để mặc cậu ấy, tự chạy theo mê mải đến khi mọi gối chùn chân với quay lại tìm một bờ vai để khóc.

Tôi cứ mải miết chạy đi tìm hạnh phúc, để rồi cuối cùng lại đánh mất đi thứ hạnh phúc đang ở rất gần. Tình yêu là thứ không bao giờ có thể hiểu hết, giống như ai cũng tưởng bầu trời nắng ấm là hạnh phúc mà biết đâu rằng ánh sáng mặt trời lại là nước mắt của bình minh. Tôi tưởng rằng cậu ấy sẽ chờ đợi, nhưng cuối cùng sự kiên nhẫn luôn luôn có giới hạn của riêng nó.

Tình yêu không đơn giản rằng mất đi người mình yêu thương thế giới này sẽ trống vắng, đó sẽ là những ngày tháng mà nhớ nhung ngự trị dai dẳng đến tan nát cõi lòng. Khi hiện tại của bây giờ trở thành quá khứ mai sau … mỗi khoảng khắc trong cuộc đời, mỗi lúc tôi nhớ về Huy ……..đều luôn là tiếc nuối…

--------------------------------------

Trong cuộc đời mỗi con người đều xảy ra những biến cố khác nhau.

Có người thì biến cố đến nhanh, có người thì biến cố lại đến chậm.

Có người thì gặp vô vàn biến cố, nhưng có người lại chỉ một đôi lần.

Có những biến cố khiến cuộc sống của ta trở nên dễ dàng, có những biến cố lại lấy đi của ta tất cả.

Biến cố dù nhiều hay ít, nhanh hay chậm, khủng khiếp hay đơn thuần thì suy cho cùng nó là thứ duy nhất chúng ta đều muốn biết trước nhưng lại không bao giờ biết trước được..

Con người tồn tại để đón nhận những biến cố ấy hàng ngày giống đặt cuộc đời mình ở một ván bài may rủi, mỗi sớm thức dậy không biết vòng quay hôm nay vận rủi hay vận may sẽ đáp trúng vào mình.

Biến cố đầu tiên của cuộc đời tôi đó là khi mẹ ra đi..

Anh trai nói với tôi rằng mẹ chỉ đi công tác xa nhà rồi sớm sẽ về thôi, vậy là tôi ngồi ngóng chờ mẹ hàng ngày qua bậc thềm nhà như mọi bận…

Tôi chờ mãi chờ mãi…

Tôi chờ cho đến khi mọi người nói rằng mẹ tôi sẽ không bao giờ quay trở lại, hãy ngừng chờ đợi một cái xác đã được trôn dưới 8 tầng đất ấy đi…

Biến cố thứ hai có lẽ là tình yêu, tôi bước vào tuổi 16 đón tình yêu đến với mình nhanh như một cơn lốc. Chìm đắm yêu đương, các mối quan hệ bạn bè mung lung phức tạp. Tôi tự buộc sợi dây cước của tình yêu vào trái tim mình đến khi nó bị kéo căng ra thì trái tim đã nát vụn.

Tôi luôn tự huyễn hoặc mình rằng tất cả những biến cố đó chỉ là một cơn ác mộng và sẽ sớm thôi tôi tỉnh dậy khỏi đó…

Vậy mà… những cơn ác mộng đó cho đến tận bây giờ tôi vẫn không thể nào tỉnh lại. Biến cố cứ đến rồi lại đi, như một cơn lũ quét cuốn sạch mọi thứ….để lại phía sau lưng một bãi hoang tàn.

………………

3h sáng hôm ấy, tôi bị đánh thức bởi tiếng khóc của mẹ kế và tiếng bố tôi quát tháo ầm ĩ ở dưới nhà.

-         Em ngừng khóc đi, công an họ sẽ đến làm việc ngay bây giờ.

Tôi thò đầu xuống đoán có việc chẳng lành, hơi sờ sợ đành quay bước lên.

Nhưng đột nhiên nhìn sang phòng kế bên của đứa em gái thấy trống trơn, có dự cảm gì đó chẳng lành tôi quay lại cầu thang nhìn xuống một lần nữa…

-         Nó đi đâu nhỉ??? Tôi băng khoăng bước vào phòng nó.

Bàn học của một đứa lớp 6 với nó mà nói thì quá là sành điệu với đủ loại son phấn, dù là rẻ tiền vẫn khiến tôi cảm thấy nó là một đứa đang đùa đòi theo bạn bè và mẹ nó là người dung túng cho nó.

Mẹ kế cặp kè với bố tôi để ra Tuyết, ông nuôi nó như đứa con ngoài dã thú của mình, theo dân gian tên ưu ái dành cho những người đàn bà như thế là “ vợ lẽ”. Cho đến khi Tuyết được 5 tuổi thì mẹ tôi cũng qua đời, và nhiễm nhiên mẹ con họ được đổi đời.Với một kẻ đi phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác như bà ấy thì phải nói bước chân vào nhà tôi quả là một cái kết có hậu….

Mỗi khi nghe tôi kể về chuyện của gia đình mình, Huy hay bảo rằng giọng điệu của tôi đôi phần cay nghiệt quá. Cậu ấy khuyên tôi chuyện cũng qua lâu rồi, nên đứng về phía mẹ kế mà hiểu cho bà, phụ nữ luôn mềm yếu chỉ muốn tìm một người đàn ông để dựa dẫm cho cuộc đời mình, và khi tìm thấy rồi dù biết đó là sai lầm họ cũng chẳng thể buông bỏ. Tâm tính mà trời ban cho phụ nữ đó chính là vấn vương….

-         Tất nhiên tôi không thể làm điều đó bởi một lẽ, với tôi bà ấy dù có đáng thương thế nào cũng không thể đáng tội hơn anh em chúng tôi được.

Tôi trả lời gọn gẽ và thẳng thắng cho cậu ấy luôn như vậy.

Huy cốc tôi bảo..thật bướng, rồi chẳng đả động gì đến chuyện đó nữa.

…………….

Tôi để ý thấy trên bàn học của Tuyết có một mẩu giấy và bên cạnh là một cuốn sổ mở bung khóa.

“ Bố mẹ con xin lỗi, con quá yêu anh ấy”

Tôi suýt phì cười, “ quá yêu anh ấy” nó mới mới học lớp 6, nó yêu ai???

Nhưng rồi nụ cười của tôi tắt ngấm khi nhìn vào cuốn sổ viết nhật kí đôi dòng nhòe đi về nước mắt đó.

Không nên coi thường tình yêu của bọn trẻ con… đôi khi đó chính là quả bom nổ chậm chờ một cú kích để nổ tang tành…

-         Nó đi đâu được cơ chứ, em ..ko sống nổi mất.

Tiếng mẹ kế dưới nhà vọng lên, có vẻ như họ đang lên đây, tôi vội lẻn về phòng mình hé cửa hờ.

-         Mấy ngày hôm nay em đã sinh nghi rồi, con bé này, sao nó lại dại dột như thế cơ chứ??

-         Em bình tĩnh đi! Lúc này cần phải bình tĩnh, em cứ rối lên mọi việc nó lại càng chẳng ra đầu vào đâu.

Mẹ kế lại dấm dứt khóc, còn bố tôi thì nhẹ giọng nắm lấy bờ vai bà, đôi mắt đăm chiêu nhìn ra cửa sổ.

-         Có chuyện gì vậy ạ?

Anh Long cũng từ trên gác đi xuống lại gần hai người hỏi khẽ, bố tôi nói gì gì đó nhỏ lắm tiếng lại cứ thì thào khiến tôi căng tai cũng không nghe thấy, chỉ nhìn thấy ông đưa cho anh xem cuốn sổ và mảnh giấy tôi vừa đọc được. Không khí có vẻ căng thẳng, chốc chốc lại thêm tiếng nấc nghẹn, mẹ kế đã không còn đủ sức đứng vững nữa, bà đang ngồi tựa thành giường lau nước mắt.

Một hồi, họ đi xuống dưới nhà, tôi lại hé cửa ra ngòm xuống dưới lầu.

Chuyện động trời phải chăng là đứa con riêng bỏ đi theo trai để lại bức thư xin lỗi giàn dụa một dòng trên bàn kia?

……………………

Một lát sau công an đến, họ đến thầm lặng đến mức khi tôi ngủ dậy đi xuống chuẩn bị đi học mới biết họ đã ngồi ở đây suốt từ 4h sáng.

Họ nhìn thấy tôi đi xuống, khẽ mỉn cười chào, dù khuôn mặt vẫn khá căng thẳng.

-         Cháu chào các chú. Tôi khẽ chào lại.

-         Ừm… Họ gật đầu.

-         Đây là con gái lớn nhà tôi nó năm nay học lớp 10. Mẹ kế nhìn tôi rồi quay sang nói với mấy người kia.

-         Cháu chuẩn bị đi học à? Một chú cảnh sát khuôn mặt hơi già già đột nhiên hỏi tôi.

-         Vâng, có chuyện gì ko ạ?

Tôi hỏi lại, ông ta có vẻ ngạc nhiên với thái độ thờ ơ của tôi.

-         Ừm, không có gì đâu. Cháu đi học đi kẻo muộn.

-         Vâng, chào các chú.

Tôi chào lần nữa rồi mới dắt xe ra cổng, ngoái lại phía sau vài lần vì cảm thấy có ánh mắt họ nhìn theo mình vài lần.

……..

Khi tôi đi rồi mẹ kế mới nói cho mấy người công an đó biết tôi là con riêng của chồng, tình cảm của chúng tôi với bà không được tha thiết lắm.

Anh Long hôm ấy cũng đi học về sớm để xem tình hình diễn biến thế nào, anh trai tôi tuy không ưa gì mẹ kế nhưng vẫn coi Tuyết giống như một đứa em gái của mình. Anh bảo tôi dù gì thì gì thì Tuyết cũng là em có chung dòng máu với mình, mình ko ưa mẹ nó nhưng cũng ko nên thù ghét nó, bởi chẳng ai được phép chọn cha chọn mẹ để ra đời. Tuyết bỏ nhà đi, anh lo lắng sốt sắng hơn cả mấy ngày liền cùng bố với mẹ kế chia ra đi tìm khắp nơi, tôi còn nhỏ nên anh bắt coi nhà không cho đi.

Anh Long trách mẹ kế không quan tâm đến Tuyết để đến khi cơ sự này mới biết nó yêu đương rồi bỏ nhà đi cùng người yêu. Bà ấy im lặng nghe hết mọi sự chỉ trích của bố và anh trai tôi, rồi cũng chỉ biết quỳ trước bàn thờ mà khóc. Anh Long nhìn thấy cũng thương bảo bà ở nhà để anh với bố đi tìm có chuyện gì thì sẽ báo về luôn, suy cho cùng thì bà ấy giờ là người dằn vặt đau đớn nhất.

Trong lòng tôi thực sự mà nói thì nhìn mẹ kế lúc này cũng cảm thấy xót xa đôi phần.

--------------------------------------

5h chiều ngày thứ 3, gia đình tôi nhận được một cuộc điện thoại từ một kẻ lạ mặt.

Bố tôi nhấc máy nói chuyện với hắn, cố giữ cho giọng mình bình tĩnh hết mức có thể dù tôi nhìn thấy đôi tay không ngừng run rẩy của ông.

-         Cậu giữ con bé ở đâu xin hãy nói ra…Cậu muốn bao nhiêu tiền gia đình tôi cũng sẽ cố lo đủ.

-         Ha ha ha.

Tiếng cười của một gã thanh niên còn non choẹt ở đầu dây bên kia vọng ra, tất cả mọi người lặng im thin thít lắng nghe. Anh cảnh sát ra hiệu cho bố tôi tiếp tục kéo dài cuộc nói chuyện.

-         Vâng, cậu muốn bao nhiêu??? Con bé…con bé vẫn ổn chứ, chúng tôi có thể nghe giọng cháu được không?

-         Nó vẫn còn sống ông yên tâm, nhưng nếu trong vòng ngày mai ông không mang đến …. 100 triệu thì đừng hi vọng được gặp lại nó, ra hồ Tam Bạc mà vớt xác con ông.

-         100 triệu…

Bố tôi hoảng hốt, mẹ kế mặt tái xanh giằng lấy điện thoại gào khóc.

-         Ôi tuyết ơi, con ơi…con ở đâu…con ơi là con ơi, tuyết ơi…!!!

Đầu dây bên kia dập máy chỉ còn chỏng trơ những tiếng tút dài đằng đẵng.

Bố tôi tựa như bất lực ngồi thụp xuống ghế ôm lấy đầu, mẹ kế thì gào khóc tay vẫn cầm khư khư cái điện thoại mà không chịu gập xuống.

Nhìn viễn cảnh ấy, dù ai có sắt đã đến đâu cũng phải cảm thấy lo lắng, mọi chuyện tưởng chẳng có gì mà lại đâm ra nguy hiểm như vậy. Ngày ấy công nghệ vẫn chưa hiện đại bây giờ, cảnh sát phải túc trực ở nhà tôi để nghe từng cuộc điện thoại. Họ đã cử người đi khắp nơi để tìm kiếm ra kẻ tình nghi, mới chỉ khoang vùng được 5 đối tượng nghi vẫn nhất gồm cả bạn học lẫn bạn bè quen trên mạng. Cuộc điện thoại vừa rồi vẫn chưa đủ để họ xác định ra kẻ kia là ai, và Tuyết ở đâu kể cứu. Và cũng chẳng biết con bé liệu còn sống..hay là đã bị bọn chúng…giết. Anh Long sáng nay đã theo họ đến tận lớp để nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm về mọi chuyện, yêu cầu cô giúp giữ kín mọi việc. Bố và dì thì đứng ngồi không yên, cậy nhờ họ hàng ở khắp nơi mấy ngày trời rồi mà chưa hề có tin tức gì.

Chỉ nghĩ thôi mà tôi đã rợn cả người, suốt buổi hôm ấy tôi chỉ biết ngồi im bụng cồn cào cũng chẳng dám kêu, không dám hé răng nói nửa lời với bất cứ ai, thâm tâm hoảng sợ vô cùng.

-         Cháu chào hai bác. Em chào các anh..

Huy bước vào nhà chào mọi người trong nhà.

Cậu nhận được những cái gật đầu tuyệt vọng của gia đình tôi, rồi cũng lặng thing lại gần chỗ tôi đang ngồi.

-         Nghe Mai nói mà tôi lo cho Mai quá. Mọi chuyện sao rồi?

Huy khẽ hỏi, nhưng tôi vội kéo cậu lên phòng thay vì trả lời cho cậu ấy mọi chuyện.

…………………….

-         Bây giờ vẫn chưa biết nó ở đâu, hỏi hết họ hàng, bạn bè thân nhất rồi đều nói ko biết. Nó bỏ đi ko cho ai hay luôn…

Huy thấy tôi mệt mỏi liền kéo chăn ra bảo tôi ngồi xuống giường.

-         Nghỉ một lúc đi, để tôi xuống xem thế cho, đừng nghĩ nhiều quá cảnh sát sẽ tìm thấy thôi. Mai trông tiều tụy quá.

-         Sao chuyện này lại đến với gia đình tôi cơ chứ.

Tôi kêu lên, ôm lấy đầu mệt mỏi nói, tôi không ưa gì Tuyết nhưng tôi cũng ko thể thừa nhận rằng tôi ko quan tâm đến nó. Dù sao nó cũng là em tôi, bất cứ chuyện gì xảy ra với nó cũng sẽ làm tôi cảm thấy bất an, đằng này chuyện nghiêm trọng như vậy. 3 ngày hôm nay, tôi đều có những linh cảm xấu, giấc mơ hàng đêm cũng rất đáng sợ, vậy nên càng khiến tôi lo lắng không yên về Tuyết. Tôi cảm giác như mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó…

Huy có vẻ rất lo cho tôi, cậu ấy cứ bắt tôi phải nằm xuống nghỉ ngơi bằng được trong khi tôi không thể nào nhắm mắt nổi.

-         Mai có thức cũng không giải quyết được chuyện gì??? Ngủ một chút đi, đến 7h tôi sẽ gọi Mai dậy. Yên tâm hôm nay tôi sẽ ở lại đây với Mai, tôi xin phép bố mẹ rồi. Tôi đoán chỉ nay hoặc Mai là xác định được Tuyết ở đâu thôi.

-         Tôi cũng hi vọng như thế… Công an ở nhà tôi 3 ngày rồi, cẳng thẳng quá..

-         ừm…mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi.

Tôi luôn thấy biết ơn Huy mỗi lúc thế này, nắm lấy tay cậu ấy tôi cảm thấy rất an tâm…

-         Không biết nó yêu ai mà lại ra nông nỗi này.

-         Ừm, nó mới 12 tuổi, cái tuổi này con gái lại hay tò mò về mọi chuyện nên dễ dụ dỗ lắm. Tôi nhìn ảnh em gái Mai cũng xinh nữa nên chắc bị mấy thằng trên mạng nó lừa.

-         Tôi cũng đoán thế. Công an họ nói đã tìm thấy 3 thằng hay chat với Tuyết nhưng chưa lần ra địa chỉ chỗ ở, mà chỉ thấy địa điểm chúng hay đến chat thôi. Họ đang cho người rình để bắt…

-         Chết dở, hư thế không biết!!!

-         Giờ thì trách được ai, bố và dì tôi đều chiều chuộng nó..giờ trách họ thì trách sao??

-         Ừm…

Huy lắc đầu, rồi cậu ấy khẽ đưa tay kéo chăn lên cao đắp cho tôi.

Một lúc sau tôi vẫn không ngủ được, mở mắt ra vẫn thấy Huy ngồi đó chăm chú nhìn tôi, mặt thoáng chút đỏ tôi hắn giọng hỏi cậu ấy.

-         Tôi có yêu đương sớm quá không?

-         Ha ha ha…ko có thứ tình yêu nào đến sớm hay đến muộn, chỉ là mình có để nó đến với mình hay không thôi.

-         Tôi đã quá mù quáng phải không?

-         Yêu là luôn mù quáng mà, nhưng chỉ khi chúng ta bước qua những vấp ngã ấy rồi…lần sau có vấp ngã lại sẽ không còn đau nữa.

-         Ừm… vấp ngã…….. Tôi ngân dài.

-         Cuộc đời này chẳng khi nào bằng phẳng cả.

Cuộc đời chẳng khi nào bằng phẳng, đúng vậy….

Mất mát, sai lầm….

Khi quay lưng đếm lại những vết sẹo thì mới biết…

À, hóa ra là mình đã lớn!

-         Mai, công an tìm ra chỗ cái Tuyết rồi, anh phải đi với bố mẹ, em ở nhà đấy nhé. À. Huy em coi cái Mai nhé….

Anh Long sộc vào phòng tôi nói gấp gáp, tôi chưa kịp gật đầu anh đã đóng sập cửa lại, tiếng bước chân anh vội vã chạy xuống gác vọng lên thật lớn.

-         Đừng sợ, mọi chuyện sẽ ổn. Ở yên đây nhé tôi xuống đóng cửa.

Huy ái ngại nhìn khuôn mặt xanh mép của tôi nói rồi đi xuống bên dưới nhà.

Khi muốn trấn an ai đó mọi người đều nói sẽ ổn thôi, nhưng thực chất bản thân họ và người nghe đều hiểu rằng …không hề ổn chút nào.Bản chất của con người chúng ta là mưu cầu hạnh phúc từ đó mà phủ nhận hiện thực, ai cũng vậy chẳng trừ một ai….

Tôi phủ nhận cái chết của mẹ mình…bà chỉ tạm rời xa một ngày nào đó sẽ trở lại, không đời nào bà có thể bỏ anh em tôi mà ra đi vô tình như vậy.

Tôi phủ nhận tình yêu của Đạt… anh đã không còn yêu tôi nữa rồi, tất cả lời xin lỗi chỉ để lừa dối.

Tôi phủ nhận tình cảm của Huy dành cho mình…cậu ấy đã có bạn gái rồi, đó chỉ là sự quan tâm của một người bạn thân thiết.

Tôi phủ nhận…và tin rằng mọi chuyện sẽ ổn….

Giống như ánh sáng là thứ để mặt trời phủ nhận đi những cơn mưa vừa tạnh….

Tôi phủ nhận tất cả…. để trái tim mình không thấy….đớn đau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro