Chương 14: Đều là quá muộn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14: Đều là quá muộn.

“I always needed time on my own

I never thought I'd need you there when I cry

And the days feel like years when I'm alone

And the bed where you lie is made up on your side

When you walk away I count the steps that you take

Do you see how much I need you right now!!!”

Khi có người nào đó nói rằng bạn nên nói lời yêu thương với những người thân của mình trước khi quá muộn…tốt nhất là bạn hãy nên thực hiện điều đó sớm nhất có thể. Bởi vì cuộc đời và những bất biến của nó sẽ không bao giờ dừng lại để chờ chúng ta chạy đến và làm lại…

Tôi đã từng có những suy nghĩ đơn giản rằng, những người tôi yêu thương sẽ không bao giờ rời xa mình…Hàng ngày, tôi mở mắt ra họ đã luôn ở bên cạnh tôi như một lẽ đương nhiên là vậy và tôi cứ tưởng rằng sẽ mãi luôn là như vậy. Những mất mát của người khác, tôi chưa bao giờ tưởng tượng ra rằng nó sẽ xảy đến với chính mình, và rồi khi nó xảy đến…tôi mới biết rằng “ chuyện của người ta” một ngày nào đó cũng sẽ là chuyện của chính mình.

Anh Long – anh trai tôi, hơn tôi những 5 tuổi đã là sinh viên năm cuối, vài tháng nữa hoàn thành xong luận án là được ra trường. Anh tôi- sinh viên xuất sắc 4 năm liền của khoa được nhận vào thực tập tại công ty xây dựng lớn của thành phố, chỉ chờ lấy bằng tốt nghiệp là họ sẽ nhận vào làm nhân viên chính thức. Vậy nên dạo gần đây, anh phải đi công trình suốt 1 tháng trời không được ngơi nghỉ.

Trong gia đình, anh trai rất cưng tôi, tiêu chuẩn chọn bạn gái của anh cũng dựa vào ý kiến của tôi mà chọn lựa. Bất cứ tôi đòi thứ gì, thích thứ gì, anh đều đáp ứng, tôi bị đau ốm ở đâu anh trai luôn là người sốt sắng quan tâm nhất. Bởi một lẽ chúng tôi chỉ còn có nhau để nương tựa trong cuộc đời này, nên mọi tình cảm anh đều dành hết cho tôi. Với anh Long, tôi mãi là một đứa em bé bỏng ham ăn, hay âu sầu ít nói, là đứa em gái mong manh lúc nào cũng cần anh chăm sóc. Nếu ba mẹ là lá chắn của cuộc đời người khác, thì anh Long là lá chắn của cuộc đời tôi….

Vậy mà…chưa một lần …tôi nói lời yêu thương anh. “ Em quý anh trai nhất!” một câu dễ dàng đến thế mà tôi cứ bỏ quên nó trong mọi bề bộn của cuộc sống hàng ngày.

2 tháng trước, tôi muốn mua một chiếc kim từ điển để học tiếng anh giống cái của Huy. Tôi gom góp tiền ăn sáng mãi chưa đủ nên tính sau Tết lấy tiền mừng tuổi mới mua, bữa đó Huy đến nhà chơi có ngỏ ý muốn cho vay.

-         Đừng ngại, qua tết trả cũng được mà.

-         Thôi thế thì tôi chẳng còn nghị lực mà góp tiền nữa. Không cần. Hừ…

-         Quyết tâm ghê gớm nhỉ. Huy cười cười.

-         Hừ, tôi đã dành được 1 nửa rồi, chỉ cần 2 tháng nữa thôi sẽ đủ. Tôi hí hửng đếm tiền trong lợn.

Huy giúp tôi xếp lại tiền rồi nói tiếp.

-         Tôi cho Mai mượn đến khi mua được cái mới.

-         Hmm, thế cậu dùng bằng cái gì.

-         Tôi chính là từ điển.

Cậu cười lớn chỉ vào mình mà vỗ ngực nói đầy tự tin ghê gớm, tôi lườm Huy rồi cũng cười xòa, tay đếm lại xấp tiền lẻ của mình..

Có lẽ anh Long đi làm về, nghe được cuộc nói chuyện ấy, không để em gái mình phải chờ đến qua tết, ngày hôm sau trên bàn học anh đặt ngay ngắn một hộp quà nhỏ với cái thiệp viết : “ Mai lợn, nhớ học tốt tiếng anh vào. Đây là quà Noel đấy nhé, cấm đòi thêm”. Tôi đi học về thấy cái kim từ điển mới hò reo ầm ĩ khắp nhà, chạy sang định ôm vai bá cổ ông anh yêu quý nhưng căn phòng trống trơn.. anh đã lại đi làm mất rồi…

Sáng hôm sau, tôi thì mang chiếc kim từ điển mới khoe khoang với Huy trong hạnh phúc mà không biết rằng, anh tôi đã phải làm thêm giờ rồi xin ứng trước lương nửa tháng để mua nó cho mình.

Đúng tôi mới chỉ là một đứa bé 16 tuổi, tôi chẳng thể hiểu hết được những giọt mồ hôi nước mắt khi tiêu những đồng tiền của anh trai mình vất vả làm ra. Anh Long chưa bao giờ muốn tôi tự ti với bạn bè, nên dù có khó khăn đến mấy cũng không bao giờ để cho tôi biết….

Anh tôi đã không tiếc tôi bất cứ thứ gì, nhưng tôi lại tiếc anh một lời nói…

“ Em yêu anh nhất, anh trai!”

Ngàn vạn lần tôi sẽ không ngại hét to cho cả thế giới này biết…nếu như tôi biết rằng một ngày nào đó anh trai sẽ bỏ lại tôi mà đi.

Nếu như tôi biết…..trước được điều đó…..

--------------------

Tối rét mướt hơn bởi những cơn mưa phùn đầu tháng 2 rơi suốt cả ngày chưa hề muốn ngừng lại. Tôi nằm trong chăn tựa đầu vào vai Huy, cùng nghe những bài hát từ chiếc đài cát sét cũ của anh trai tôi, để quên đi sự lo lắng bồn chồn trong lòng tôi lúc này.

Tôi còn nhớ rất rõ giai điệu của bài “ Yesterday once more” lúc đó vang dìu dìu khắp căn phòng da diết hơn thường, đầu tôi tì sát vào ngực Huy, tiếng tim cậu ấy đập hòa lẫn cùng tiếng nhạc làm con tim tôi nín lặng trong sự bình yên êm ấm.

“When I was young, I'd listened to the radio waitin' for my favorite songs

When they played I'd sing along. It made me smile…

……………………

Every Sha-la-la-la….Every Wo-wo-wo. Still shines

Every shing-a-ling-a-ling

That they're starting to sing. So fine..”

Rồi cuộc điện thoại lúc 2h sáng hôm ấy đã phá tất cả sự yên bình mà chúng tôi đang cố gắng giữ gìn.

Huy trở dậy nghe điện thoại, nhìn biểu cảm của cậu lúc ấy tôi sợ không dám hỏi chen vào câu gì chờ cho đến khi cậu ấy cúp máy.

-         Tìm được Tuyết rồi.

-         Ừm, nó có sao không?

-         Ổn rồi…Mai ngủ đi. Lát nữa mọi người sẽ về.

Gương mặt đờ đẫn với nụ cười cứng nhắc của Huy khiến tôi nghi ngờ, cậu đang cố giấu tôi điều gì đó bởi lúc nãy thái độ khi nghe điện của cậu ấy có vẻ sốc.

Huy lại ngồi xuống bên cạnh tôi, cánh tay cậu vòng qua người tôi như lúc nãy, nhưng sao lần này những ngón tay đậu vào bờ vai tôi có chút run rẩy. Chính Huy cũng đang lo sợ mà ko giấu nổi cảm xúc của mình.

-         Mọi chuyện ổn chứ? Tôi muốn chắc chắn.

-         Ổn mà, yên tâm…ko có chuyện gì đâu. Mọi người đang trên đường về rồi, Mai ngủ đi một lúc, khi nào mọi ngườ về tôi sẽ gọi.

Cậu ấy nhẹ nhàng nói, cố gắng để cho tôi yên lòng lại mà nhắm mắt ngủ. Tôi thì cố gồng người để chờ đợi bố và anh trai về, nhưng dần dà mắt cũng trĩu mỏi, đưa mình vào giấc ngủ từ lúc nào không hay.

………………

Khi tôi tỉnh dậy, phía dưới nhà có vài tiếng người nói vọng lên nghe cứ líu díu…

Trời vẫn còn tối dù đồng hồ đã điểm 5h sáng rồi, tôi ngồi dậy nhìn quanh không thấy Huy đâu, bước ra khỏi giường đi xuống dưới gác.

-         Con bé vẫn còn đang ngủ phải không Huy? Tiếng bố tôi cố gắng nói rất khẽ, nhưng chất giọng ồm ồm của ông lại vang khá to.

-         Vâng, bạn ấy ngủ được một lúc rồi à.

Tôi nhìn thấy Huy và bố tôi đang đứng với nhau, vài người cảnh sát đang đi xung quanh nhà, nhưng vẫn không thấy anh trai, mẹ kế và Tuyết đâu.

-         Cảm ơn cháu nhiều lắm, ko có cháu chú ko biết phải làm sao?

Bố tôi vỗ vai Huy nói, bàn tay ông nắm chặt vai cậu không ngừng run lên, mắt hướng về phía cửa.

-         Chuyện bác nói với cháu lúc nãy.. cháu không muốn tin… Huy ngập ngừng.

-         Bác…bác còn vẫn chưa thể tin được…bác ko biết sẽ phải đối mặt với con bé thế nào? Tuyết đang ở bệnh viện với mẹ nó rồi, bác sĩ nói hai mẹ con con bé sớm sẽ tỉnh lại.

-         Anh Long…

-         Họ vẫn đang dốc toàn lực tìm kiếm ở cầu Xi Măng, nhưng…trời thì tối và lạnh…bác sợ…chuyện chẳng lành. Lát nữa, Mai có dậy cháu đừng cho con bé biết chuyện gì vội, giúp bác giữ chân con bé ở nhà. Bác sợ nếu nó biết, anh trai nó gặp chuyện thì…

Tôi dường như đã lờ mờ hiểu ra điều họ nói, thật khủng khiếp nếu tất cả những điều tôi nghĩ lúc ấy trở thành hiện thực. Tai tôi ù cả đi tim đập liên tục không nghỉ, tôi run run đi thật chậm về phía hai người họ đang đứng.

-         Vâng, bác đừng lo lắng quá, cháu sẽ lựa lời nói với Mai. Lúc này bác cần phải thật bình tĩnh, cháu nghĩ sẽ tìm thấy thôi, anh Long bơi rất giỏi.. chắc anh đã đã lên được bờ ở chỗ khúc sông sau rồi cũng lên.

-         Ừm, bác cũng hi vọng thằng bé…

Bố tôi ngừng lại không dám nói tiếp, sự tuyệt vọng trong đôi mắt xa xăm của bố tôi khiến đôi chân tôi lúc này như khụy ngã.

Anh trai tôi…anh ấy đã làm sao????

-         Anh Long…anh ấy đâu rồi?

Họ giật mình khi nghe thấy tôi nói từ phía sau.

-         Mai…Huy lắp bắp không nói thành lời.

-         Sao, bố....anh Long đâu sao anh ấy không về? Tôi vẫn cố vớt lấy thứ niềm tin nhỏ nhoi nhất tồn tại trong mình.

-         À, nó …sẽ về sau.. Bố tôi lúng túng.

-         Nói dối. Anh trai tôi, anh trai tôi đã làm sao rồi???

-         Không, Mai con bình tĩnh nghe câu chuyện đã. Thằng Long nó…nó sắp về rồi. Con cứ lên phòng đi, mọi việc cứ để bố lo.

Bố tôi hoảng hốt giữ nhanh lấy người tôi lại, nhưng ông không thể giữ được cơn điên đang cuộn trào trong người tôi lúc ấy. Nó cho tôi một sức mạnh ghê gớm để hất hết mọi cánh tay đang cố chặn mình ra, chạy ào ra đường..

Những cơn gió lạnh buốt tạt ngang như muốn cắt nát khuôn mặt, đôi chân trần của tôi lạnh rát như muốn khụy xuống nhưng vẫn không ngừng chạy.

Có tiếng người phía sau lưng chạy theo gọi tên tôi ngày một gần…

Bỗng có một người thanh niên đi xe máy ngang quay đi chậm chậm lại, ngó dáng vẻ hớt hải của toou tò mò, nhanh như cắt tôi vội giữ tay anh ấy lại..

-         Anh…anh ơi…anh làm ơn chở em tới cầu Xi Măng, nếu không…anh trai em, anh trai em đang ở đấy. Em phải gặp anh ấy…

-         Em đến cầu Xi Măng làm gì, ở đấy xa lắm.

Nước mắt tôi nhòe ướt hết khuôn mặt, tóc tai rối bù, người chỉ mặc độc một bộ quần áo ngủ, đôi chân trần run rẩy ứa những tia máu đỏ. Ngươi thanh niên trông còn hoảng sợ hơn tôi, anh ta thoáng ngập ngừng không muốn cho tôi lên xe.

-         Mai…mai ơi…

Bóng người đuổi theo ngày một gần hơn.

-         Anh ơi em van anh…

Ánh mắt van nài, tôi như muốn quỳ xuống để cầu xin người thanh niên ấy. Anh ấy vội vàng đỡ người tôi thẳng dậy rồi nói.

-         Được rồi…

Tất cả những gì tôi cần lúc ấy là được gặp anh trai, tôi không quan tâm đến bất cứ điều gì khác đang diễn ra… Tôi sợ hãi, chưa bao giờ thấy sợ hãi đến vậy…

-         Em khoác áo của anh vào, anh sẽ chở em đi. Nhanh lên.

Tôi vội vàng chèo lên yên sau ngồi, lau vội nước mắt, miệng luôn lẩm bẩm không ngừng: “cầu trời không có chuyện gì xảy ra cả….”

Người thanh niên trở tôi đi có lo lắng hỏi rất nhiều, nhưng tôi chẳng trả lời anh ấy được bao nhiêu, bởi hai hàm răng của tôi lúc này đang cứng cả lại vì lạnh và sợ hãi. Khi chiếc xe còn chưa kịp dừng lại, tôi lao xuống đường nhựa chạy như bay xuống chân cầu. Tôi còn chẳng kịp cảm ơn, cũng chẳng kịp hỏi tên người thanh niên đã giúp mình ấy, chạy một mạch đến chỗ đông người đang tụ tập nhìn ngó xuống dòng sông nước đang cuộn lên đỏ ngầu.

-         Vẫn không thấy gì anh ạ. Có khả năng nước chảy siết quá bị cuốn trôi đi rồi, cử anh em tìm ở hạ nguồn thôi. Phải huy động thợ lặn nữa…

Văng vẳng phía xa tiếng người bàn tán, mọi thứ họ nói chưa bao giờ tôi nghe rõ ràng đến như vậy.

-         Thằng bé nghe bảo là con riêng của chồng, dũng cảm thật…lạnh thế này. Mong ông trời có mắt không để nó bị ra đi oan uổng.

Một người đàn bà tay cầm chuỗi hạt, đứng chắp tay ở gần bờ sông đang chạy siết ấy miệng không người lẩm bẩm khấn vái.

-         Nam mô a di đà phật… Nam mô a di đà phật…

Bàn chân tôi đã bê bết máu từ bao giờ, những đám cỏ lô xô ở bên cạnh bờ sông đâm vào lòng bàn chân đau nhói. Trên người vẫn khoác chiếc áo gió của người thanh niên lúc nãy, tôi liêu xiêu bước về phía trước một một kẻ mất hồn, ánh mắt thất thần nhìn xung quang tìm kiếm một bóng người thân thuộc.

-         Chúng mày làm ăn cái kiều gì thế, sao lại để xảy ra chuyện như vậy mới cấp báo. Một ông tóc đã hoa dâm mặc áo phao đen quát một anh cảnh sát mặc quân phục.

-         Sự việc đột ngột quá, bọn em không ngờ con bé đó là đồng phạm. Nó dọa nhảy xuống nếu không thả thằng kia ra.

-         Mẹ kiếp, sao chúng mày lại để cho con bé xuống ngay dọc đường thế hả, chúng mày làm ăn thế này thì chết. Tăng cường đội tìm kiếm ngay lập tức, gọi điện cho anh Thọ ngay, bảo cử người ra đoạn cầu Quay để tìm…

-         Anh…Long…

Giữa mênh mông nơi ấy, tôi gào tên anh trai trong tuyệt vọng, mọi người sửng sốt quay lại hoảng hốt giữ thân người tôi đang lao về phía dòng sông.

-         Anh trai tôi…anh trai tôi đâu rồi…Anh ấy đi cũng các anh…anh ấy sao không về. Ko pải bao xong hết rồi sao??

-         Cháu là ai…

-         Cô bé là…là em gái của cậu Long.. Một người nhận ra tôi.

-         Anh trai cháu…anh trai em đâu hả cả anh…

Tôi bấu lấy vai áo của một anh cảnh sát đang giữ mình lại, ánh mắt van nài anh hãy nói rằng những gì tôi vừa nghe thấy không phải là sự thật…

Những giấc mộng đẹp thì luôn chỉ xuất hiện trong mơ, còn những cơn ác mộng lại luôn trở thành hiện thực. Tôi không muốn tin, không muốn nhìn thẳng vào sự thật ấy, tôi chỉ muốn lao mình vào giữa dòng nước kia để tìm kiếm anh trai mình.

“ Anh sẽ về ngay, nhớ trông Mai hộ anh nhé!” Không phải anh nói sẽ về hay sao???

-         Cô bé em bình tĩnh lại, bọn anh sẽ tìm anh trai về cho em mà. Nhất định sẽ tìm thấy anh trai về cho em.

Anh cảnh sát ôm lấy người tôi nói, tôi khóc kều gào rất nhiều rồi từ từ ngất lịm đi trong cánh tay của anh ấy…

Một lát sau, tôi chỉ cảm thấy cơ thể mình ấm dần lên, lờ mờ mở được mắt nhìn đến xung quanh, nhưng toàn thân tôi nhũng ra không động đậy nổi, cố nói vài cầu nhưng chỉ ư ứ được vài từ không rõ ràng ở cổ họng.

-         Đừng lo nhất định, cậu ấy sẽ về…

Lời người cảnh sát ấy cứ lúc ẩn lúc hiện trong đầu…

Khi mẹ tôi mất ai đó cũng đều nói với tôi lời nói ấy: “ mẹ cháu nhất định sẽ trở về”… mà sự thật thì ….mẹ không bao giờ trở về nữa…

Tôi bật dậy….. thở dốc nhìn xung quanh.

Tôi đã ngủ bao lâu rồi, sao tôi lại ở trong bệnh viên thế này. Những hình ảnh rời rạc khi ở bãi đất ven sông ấy lại ẩn hiện trước mắt, tôi rùng mình nhớ lại mọi chuyện…

-         Mai.

-         Bố…anh Long đâu?

Đôi mắt sưng đỏ của bố khẽ xao động, ông lúng túng cúi mặt không dám mở miệng, chưa bao giờ một người cứng rắn sắt đá như ông ấy lại nhìn tôi bằng ánh mắt đầy tội lỗi như vậy.

-         Anh…Long…anh đâu hả bố?

Tôi gào lên, giật dây truyền từ tay mình ra muốn chạy ra ngoài phòng bệnh.

-         Bố…xin lỗi con…

Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm tôi mới biết đến hơi ấm trong vòng tay của bố mình khi ông dang tay ôm lấy tôi vào lòng mà khóc. Nhưng quá muộn rồi, giờ tôi không cần cái vòng tay ấy nữa, tôi chỉ cần anh trai tôi…anh ấy đang ở đâu…anh ấy đã về nhà chưa…họ đã tìm thấy anh ấy chưa… Dù anh ấy có…xảy ra chuyện gì…tôi cũng phải nhìn mặt anh lần cuối…

-         Mai, bố xin lỗi…bố đã không bảo vệ được các con. Bố xin lỗi con.

-         Bố xin lỗi, xin lỗi thì có ích gì…. Bố hãy trả anh Long lại cho con. Bố nói đi, anh ấy đang ở nhà phải không, anh ấy về chưa…

Bố tôi vẫn không rời tay, ông nấc lên từng tiếng…

-         Tại sao…tại sao…lại là anh ấy…tại sao bố lại bắt anh ấy đi.. Nó là con bố cơ mà, sao anh Long phải đi tìm nó… Sao nó không chết đi, sao nó không chết đi…

-         Mai, con đừng nói nữa. Bố xin con, bố xin con…bố cũng đau lòng lắm…

-         Buông ra, buông tôi ra….tôi phải đi tìm anh tôi.

Tôi vùng dậy chạy ra ngoài, nhưng chưa bước được vài bước đã ngã lăn ra đất không đứng lên nổi. Tôi nhìn xuống mới biết chân mình đang băng bó, không thể bước được…

Không từ bỏ, tôi bò trên đất, phải ra khỏi chỗ này tôi chỉ có vậy cố gắng dùng tay đẩy người trên đất..

-         Mai, con phải thật bình tĩnh…Nghe bố nói…

Bố tôi cùng một cô y tá sốc người tôi dậy đưa trở lại giường, nhưng tôi gồng lên như một con thú hất tất cả mọi thứ văng xuống đất, cố đẩy bọn họ ra khỏi người mình. Tôi sẽ phát điên mất, nếu cứ thế này tôi sẽ phát điên mà chết mất…

-         Thả tôi ra…thả tôi ra…anh trai tôi đang chờ…các người buông ra…

-         Bố xin con…

Bố tôi tay thì, giữ miệng thì liên tục van nài tôi dừng lại.

Gương mặt hai bố con tôi lâm lem cả máu và nước mắt…

 Tôi dừng lại… ông cũng ngừng lại… hai đôi mắt nhìn nhau…dường như mọi chuyện không thể lẩn tránh

Tôi òa khóc như đứa bé…

Không thể ngừng được, nước mắt cứ tuông ra xối xả, ruột gan đau quặn thắt lại từng cơn…

-         Đã hai ngày rồi, Long…có lẽ đã ở một…nơi nào đó rồi.

-         Đó là nơi nào…

Bố tôi lắc đầu, chính bản thân ông không thể thốt ra bất kì câu trả lời nào dù chỉ là một lời nói dối để tôi an lòng. Ông không thể trả lời thêm một câu hỏi nào nữa…

------------------------------

Hơn một tuần rồi…anh trai tôi vẫn chưa về.

Cứ đi học về là tôi lại giam mình trong phòng, không ăn, không uống, không làm bất cứ thứ gì. Tôi chỉ nằm một góc giường nhìn những bức ảnh từ bé của hai anh em tôi, đợt chuyển nhà trước đây bị thất lạc giờ chẳng còn bao nhiều bức.

Huy ngày nào cũng đến chăm sóc tôi….Tôi thì cứ nằm trên giường như một cái xác không hồn, không động đậy, không nhúc nhích, không quan tâm đến sự tồn tại của cậu ấy bên cạnh mình.

Tuyết và mẹ nó đã về nhà ngoại, có lẽ bố tôi không muốn họ xuất hiện trong căn nhà lúc này.

Rồi một chiều Huy đưa Đạt đến. Tôi hiểu vì sao khi đó Huy lại làm vậy, có lẽ chính bản thân cậu cũng đang cảm thấy thực bất lực vì tôi.

Đạt đứng một lúc không thấy tôi biểu lộ gì, anh chợt giật mạnh chiếc chăn tôi đang đắp quăng xuống đất, bế thốc tôi lên đi lên gác.

Tiếng gõ mõ ở tầng trên vang xuống, tôi co rúm lại sợ hãi ôm lấy tai mình.

-         Em nhìn đi, đây là phòng anh trai em đúng không?

Tôi bị quăng mạnh xuống chiếc giường của anh tôi.

-         Em nhìn đi..nhìn đi…anh em không có ở đây phải không. Em nói xem anh trai em đi đâu rồi?

-         Đi… làm rồi.

-         Không anh trai em sẽ không về nữa đâu, anh ấy đã rời xa em mãi mãi rồi.

Chầm chậm tôi lắc đầu.

-         K..hông…không… Anh ấy sẽ về mà..

-         Không phải! em hãy nhìn thẳng vào sự thật đi, anh trai em đã đi rồi.

-         Em đã làm gì sai…em đã làm gì sai….

-         Em không làm gì sai cả cô bé ạ, rồi khi lớn lên em sẽ hiểu. Cuộc sống chẳng lườn trước được chuyện gì, những thứ ko ngờ đến lại xảy đến với mình một ngày nó sẽ đến. Mình luôn nghĩ rằng những người mình yêu quý sẽ mãi luôn bên cạnh mình, nhưng càng lớn em sẽ càng nhận ra ai rồi cũng khác, và rồi sẽ có người đột ngột biến mất khỏi cuộc đời mình. Dù tiếc nuối nhưng mình vẫn phải để họ ra đi...

Đạt ôm lấy cơ thể mềm nhũn của tôi, giọng anh thảng thốt trong đau đớn.

-         Mọi chuyện sẽ qua thôi, sẽ qua thôi.

-         Em đau, em đau quá….lòng em sao đau đớn quá…

-         Ngoan nào, anh hiểu mà. Đừng khóc nữa… những giọt nước mắt của em làm giá buốt trái tim anh.

Huy chỉ đứng lặng ngoài cửa nhìn hai chúng tôi, buồn bã quay người đi.

-------------------------------

Everything I'd do, I'd give my heart and soul

I can hardly breathe I need to feel you here with me.........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro