Chương 15: Over you.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15: Over you

Gia đình chúng tôi năm đó trải qua một cái tết ảm đạm nhất từ trước đến giờ.

28 Tết nhà tôi vẫn lạnh lẽo không một bóng người, bố tôi đôn đáo chạy qua chạy lại sở công an để giải quyết mọi chuyện còn tồn đọng. Vì gần tết nên công an cũng đâm ra thờ ơ với những vụ án đã qua. Mọi người dường như muốn ngừng tìm kiếm vì chẳng còn hi vọng gì nữa, không thấy một manh mối nào anh tôi biến mất khỏi cuộc đời này không để lại một giấu vết.  Thậm chí theo họ dự đoán nếu anh trai tôi chết đuối thì xác sẽ nổi lên sớm thôi, mà hiện tại vẫn không thấy gì.

Lòng tôi thì đã yên trở lại, nhưng chưa một phút nào tôi từ bỏ hi vọng rằng anh tôi vẫn bình yên không hề có bất trắc gì. Tôi vẫn dành thời gian mỗi chiều ngồi trong phòng anh nghe hết tất cả những đĩa nhạc anh mới mua còn chưa kịp bóc nhãn. Tôi vẫn dọn dẹp phòng chờ anh về, anh trai tôi ghét nhất mùi ẩm mốc nên chăn chiếu cứ vài ngày là tôi lại giặt rồi thay mới cho anh.

Tôi làm tất cả những việc trước đây muốn làm với anh trai, dọn dẹp từng ngóc ngách của căn phòng, sắp xếp lại tủ đồ bừa bộn, viết tiếp cuốn sổ ghi chép còn dở dang của anh…. Khi những mặt trời chỉ còn đọng lại những tia lửa yếu ớt vương trên bậu cửa sổ, tôi tỉnh lại và nhin ra xung quanh…chỉ thấy còn lại mình tôi với căn phòng trống vắng lạnh ngắt và những bài hát buồn dài lê thê vang lên từ máy tính của anh..

There is a house in New Orleans .They call the Rising Sun

And it's been the ruin of many a poor boy . And God I know I'm one

My mother was a tailor .She sewed my new bluejeans

My father was a gamblin' man … Down in New Orleans..”

……………………………

Huy nói dạo này trông tôi đỡ hơn nhiều rồi, cười cũng nhiều hơn mỗi khi nghe cậu ấy kể chuyện. Hà Anh cũng thỉnh thoảng theo Huy ghé qua nhà tôi, cô ta tuy không nói gì nhưng mặt có vẻ buồn lắm, cứ ngồi im một chỗ chốc chốc lại nhìn trộm tôi sau người Huy.

-         Mai sắc mắt tốt hơn rồi đấy, nếu ngủ được rồi thì không phải uống thuốc an thần nữa đâu, hại lắm.

-         Ừm.

Tôi gật đầu ậm ừ, không muốn cho Huy biết rằng dù có ngủ được thì tôi vẫn phải uống an thần, bởi nếu ngừng nó tôi sẽ lại phải đối mặt với những cơn ác mộng dài bất tận.

-         Sao lần trước cậu lại dẫn Đạt đến. Lảng sang chuyện khác tôi hỏi.

-         Mình nghĩ, lúc ấy người Mai cần là Đạt.

Huy trả lời nhanh đến mức tôi phải ngạc nhiên, thường mỗi lần hỏi mấy thứ nhạy cảm này cậu ấy suy nghĩ rất lâu.

-         Huy và Đạt làm hòa rồi à??

-         Không, chỉ là tôi nghĩ Mai cần anh ta nên làm vì Mai thôi.

Nghe Huy nói tôi càng khó nghĩ, cậu ấy làm vì tôi????

-         Cảm ơn Huy, đã luôn ở bên mình trong mấy ngày qua. Nếu không có Huy thì tôi ko biết phải làm sao?

-         Mai đừng nói thế chúng ta là bạn, bạn bè giúp nhau là chuyện bình thường.

Bạn bè hai từ ấy thốt ra từ miệng Huy sao bây giờ nghe nó cứ lành lạnh, sao tôi không còn bắt nhịp được cái cảm giác mà cậu ấy dành cho tôi như lúc trước nữa.

-         Ừm… Thôi Mai phải cố ăn vào, đừng suy nghĩ nhiều nữa ko tốt đâu.

-         Ừm. Tôi cúi đầu.

Huy cảm thấy có điều gì đó lỡ miệng làm tôi phật lòng nên cố gắng cứu chữa, nhẹ giọng nói.

-         30 tết tôi qua nhà Mai chơi, từ nhà Mai chắc nhìn được pháo hoa đấy.

-         Ừm..

-         Tôi sẽ mua ít hoa quả, rồi bánh đến mình ăn luôn..

Tôi cười gượng, đưa người nằm xuống chăn, lim dim mắt, tai vẫn nghe tiếng Huy nói. Hồi chiều mới uống một liều an thần không ngờ cơn buồn ngủ dai dẳng thế, tôi đưa mình vào giấc ngủ nhanh chóng.

-         Mới thế mà đã ngủ rồi…đừng buồn nữa, mau chóng khỏe lên đi. Mai không biết lòng tôi đau thế nào đâu, đồ ngốc.

Giọng Huy vang bên tai nhẹ như một sợi chỉ mảnh xuyên qua tâm tưởng mơ màng, tôi không biết đó là hư hay thực…Miệng khẽ mỉn lên, mở mắt ra đã không thấy còn cậu ấy nữa rồi.

Tôi tự nhủ với mình chắc vì bên cạnh Huy nhiều quá nên trong mơ thấy tiếng cậu ấy cũng là chuyện thường, ít ra nó còn hơn là gặp ác mộng.

Đặt lưng lại giường tôi lại tiếp tục chìm trong giấc ngủ sâu.

Spend your lives in sin and misery
In the House of the Rising Sun…”

---------------------

Đó là một ngày rét mướt cuối tháng 2, khi tôi cùng Huy đi dạo quanh trung tâm thương mại…tôi gặp Đạt đi cùng Oanh và đám bạn của anh ở chỗ bán vé xem phim. Họ giương những đôi mắt ái ngại nhìn tôi rồi lảng ra chỗ khác, chỉ riêng Đạt đứng lại đối mặt với tôi.

Có lẽ sau lần ấy khi anh đến nhà tôi, chúng tôi đã không còn xa cách nữa..nhưng nếu coi đó là sự hàn gắn lại tình cảm thì chắc là không phải. Tôi và Đạt có lẽ đã kết thục thật rồi, bởi vì bản thân tôi biết trái tim mình giờ hướng về nơi đâu.

-         Nói chuyện đi em… Đạt đề nghị mà ko thèm liếc thấy Huy đang đứng cạnh.

-         Được!

Tôi cười nhợt nhạt gật đầu, khẽ liếc thấy ánh mắt Huy thoáng buồn.

-         Chờ tôi, chỉ một lát thôi.

Tôi níu tay Huy nói rồi cùng Đạt đi qua một chỗ khác.

-         Em khỏe rồi chứ, mọi chuyện ổn ko?

-         Vâng. Em đỡ nhiều rồi. Cảm ơn anh.

-         Anh đang định đến thăm em, ko ngờ mình lại gặp nhau ở đây.

-         Vâng…

Lặng lẽ anh nắm lấy bàn tay tôi giống như trước đây vẫn thường là thế, nhưng tôi rụt tay lại như một phản xạ vô thức..Chúng tôi giờ đã chẳng còn thuộc về nhau như trước, nên mọi đụng chạm đều là gượng gạo xa lạ. Đạt không tỏ ra ngạc nhiên gì, anh chấp nhận sự xa lạ đó như một cái giá mà anh phải trả vì đã để tôi ra đi.

-         Em và Huy định đi xem phim à?

-         Vâng, bọn em đang định thế.

-         Phim gì thế?

-         Đang suy nghĩ, còn anh …tính xem phim gì.

Tôi ho khẽ rồi hỏi, Đạt trông có vẻ lo lắng vội hỏi.

-         Ko biết tụi bạn chọn. Em đau cổ à, sao không quàng khăn vào.

Tôi hơi bất ngờ vì sự quan tâm thái quá đó, rồi nhẹ cười nói.

-         Em ko sao??? Cảm ơn anh.

-         Ha…chúng ta sao lại trở lên xa cách như thế này nhỉ? Mỗi khi anh lo lắng cho em, em sẽ nũng nịu đổ mọi tội lỗi cho anh.

-         Vậy sao… Tôi bâng qươu nói.

-         Ừm…mỗi khi nghe em nói như vậy, thật sự muốn yêu muốn chiều em hơn nữa. Ha ha…Tại sao hai người đã từng dành cho nhau nhiều tình cảm như vậy…khi kết thúc lại là hai người xa lạ như thế này, em có thấy lạ không?

Đôi mắt anh lưu luyến như muốn níu những kỉ niệm xưa cũ ở lại, nhìn anh- người tôi đã từng yêu….tất cả mọi giận hờn yêu thương giống như chưa từng tồn tại, tình cảm chẳng còn dành cho nhau vẹn nguyên như lúc trước, chỉ thấy nỗi đau thỉnh thoảng nhức nhối ở lồng ngực khi hai ánh mắt vô tình chạm nhau.

Nhớ đến anh dường như nỗi đau nhiều hơn là hạnh phúc, tôi chẳng dám một lần nữa quay về nơi ấy, một phần vì nỗi đau như quặn lại…một phần vì tâm tư tôi đã bị xao động với một phương trời khác.

-         Vâng, lạ thật phải ko anh…tựa như chúng ta chưa từng thuộc về nhau vậy.

Đạt ngập ngừng một lát.

-         Nghe em nói những lời như thế…thật đau lòng.

Một khi tình yêu đã đi qua…buông tay thì hỗi tiếc…mà níu kéo thì lại sợ rằng một lần nữa sẽ không giữ nổi nhau.

-         Rồi một ngày anh sẽ không còn thấy đau lòng vì điều đó nữa. Hãy nói với chị ấy rằng anh yêu chị ấy, em nghĩ rằng chị ấy cũng yêu anh.

Tôi đưa mắt nhìn sang Oanh ở phía xa, cô ta cũng đang chăm chăm nhìn về phía này.

-         Có những thứ em ngốc lắm cô bé ạ. Yêu ai đó là điều không thể gượng ép, nếu như anh yêu Oanh thì khi chia tay với em, anh đã đến với cô ấy. Đúng, mới đầu anh đã cá cược rằng sẽ tán được em, chính bản thân anh khi ấy còn không tin rằng mình yêu em nhiều đến vậy.

-         ………..

-         Giờ chắc có nói gì thì cũng đã quá muộn rồi…

Đạt cười buồn…

-         …em đã thích Huy rồi phải không?

-         Cõ lẽ…

Câu trả lời lửng lơ của tôi một phần nào cũng đã khiến Đạt hiểu ra mọi chuyện. Lạ thay anh không có bất cứ phản ứng gì cả, anh cúi đầu xuống ghé vào tai tôi thì thầm.

-         Ừm…còn anh vẫn sẽ yêu em…. dù em có thích ai khác đi chăng nữa.

Đôi môi anh khẽ mỉn cười, bàn tay anh khẽ chạm vào đôi môi tôi rồi lặng lẽ quay người bước đi…

Huy đút tay vào túi áo lững thững lại gần phía tôi đứng.

-         Sao mọi chuyện thế nào?

-         Ko sao, giải quyết xong rồi.

Tôi cười nhẹ, Huy mím môi nhìn nụ cười của tôi…

-         Mai có biết mỗi khi Mai cười như thế trông thật buồn không?

-         Tôi ko giỏi che giấu mấy thứ như thế đúng ko, đều bị cậu nhìn thấy hết cả rồi. Hì…

Tôi vờn nhẹ mái tóc ngượng ngịu nói.

-         Ừm…vì tôi nhìn thấy rất rõ nên…

-         Sao???

-         Ko sao cả. Mua vé đi.

Nói rồi cậu ấy bước đi, tôi nhìn theo cậu ấy trong lòng vẫn băng khoăng vì lời nói lấp lửng kia.

Bản thân tôi tự hỏi tại sao giờ đây tôi lại bắt đầu có tình cảm với Huy, thứ tình cảm âm ỉ cháy như một ngọn lửa cứ cồn cào thiêu đốt trong lòng tôi ngày nay qua ngày khác. Tôi đã từng bất chấp tất cả chạy ào đến đắm chìm trong tình yêu với Đạt, vậy mà với Huy tôi lại ngập ngừng…Bước qua một tình yêu, trái tim vẫn chưa thể lành tôi sợ rằng mình sẽ lặp lại kết cục đau buồn ấy một lần nữa.

Mỗi lần tôi bước theo phía sau lưng Huy, mỗi lúc cậu quay lưng lại như sợ rằng không chú ý tôi sẽ bị lạc lại phía xa, tôi biết hai trái tim chúng tôi đều cùng một nhịp đập hướng về nhau….chỉ là chúng tôi không thể đến được với nhau.

Có những tình yêu cả hai người đều hiểu, chỉ nên giữ nó cho riêng mình… thì cả đều sẽ cùng hạnh phúc.

------------------------------------------

Tối muộn hôm ấy đi ăn xong Huy chở tôi về nhà.

Tôi thấy hơi lạ vì đèn nhà bật sáng chưng khác hẳn với mọi ngày, lại đám người qua lại nhốn nháo ra ra vào vào trước cửa nhà.

-         Tôi vào cùng Mai.

Huy thấy tôi bối rối liền kéo tay bước vào nhà.

Vài người tôi có thể nhận ra vì họ là họ hàng xa tết có hay qua nhà chơi, còn một số người thì hoàn toàn xa lạ. Họ thấy tôi bước vào nhà, ai nấy cũng có vẻ gì đó sững lại cười với tôi gượng gạo.

-         Mai về rồi ..hả con.

-         Bà nội.

Tôi sửng sốt đi nhanh về phía bà nội đang đứng ở bậc cầu thang.

-         Có chuyện gì thế ạ.

-         Đi với bạn về rồi đấy à?

Bà không trả lời ngay câu hỏi của tôi.

-         Vâng. Có chuyện gì thế à? Tôi hỏi lại.

-         Ừm…thì, chẹp…

Bà nội ngừng một lúc rồi, bà nhìn Huy rồi lại nhìn tôi khó khắn mở lời.

-         Bố con….với họ nhà mình.. định tổ chức đám tang cho thằng Long.

-         Sao ạ???

Tim tôi cảm giác như có ai đó đang bóp nghẹn lại, họ thừa nhận anh trai tôi đã chết ư…

-         Các chú các bác định làm cái gì thế!

Tôi mất bình tĩnh xông vào nhà, mọi người đều ngừng tay lại ánh mắt ái ngại nhìn nhau rồi nhìn tôi…

-         Mai, cháu về rồi à. Ăn cơm rồi tắm rửa đi, việc này cứ để các bác lo.

-         Ko, các bác định lo chuyện gì. Các bác định làm đám ma cho người vẫn còn sống sao? Sao các bác lại làm thế, các bác làm thế là để làm gì???

Huy vội giữ tay tôi lại.

-         Bình tĩnh nào Mai. Mình lên phòng đi.

-         Ko cậu buông tôi ra. Tôi ko cho họ làm thế này được…họ thì biết gì chứ. Anh tôi vẫn chưa chết!!!.

-         Mai, con bình tĩnh lại. Bà cũng đau lòng lắm, con ơi…

Bà nội run rẩy ôm lấy tôi khóc lớn.

-         Hai đứa cháu của bà, bà đau lòng lắm con ơi. Con đừng thế nữa…để cho anh trai con đi được yên lòng, con ơi.

-         Bà, cháu ko tin…anh Long vẫn chưa chết, nếu anh ấy chết thì phải tìm xác anh ấy chứ, anh ấy chưa chết bà ơi. Bà đừng để họ làm thế…anh trai cháu trở về thì sao đây…anh ấy chưa chết mà, bà ơi…

Tôi thổn thức nói, tan nát cõi lòng tôi không dám nhìn bức ảnh của anh trai mình được đặt trên bàn thờ.

Mọi người đứng lặng nhìn tôi khóc, họ không ai nói với ai câu gì chỉ đứng yên nghe tiếng khóc tôi đau đến xé lòng.

-         Mai, con ngoan, con nghe lời bà…theo bà lên phòng đi con, hãy để mọi người lo việc này.

-         Không…con …không…

Tôi vội lau nước mắt, đang định nói tiếp thì…ánh mắt tôi dừng lại chĩa về người đang bước từ cầu thang đi xuống,  một giọt nước cũng đủ tràn ly… tôi lao đến nhanh như một mũi tên đẩy mạnh kẻ đó xuống đất.

-         Trả lại anh trai cho tao..

Tuyết chưa kịp phản ứng gì thì cả người nó đã bị tôi đè xuống,  tôi túm tóc nó ấn mạnh xuống đất, mọi người xô lại gỡ tay tôi nhưng không thể. Khi cơn giận trong tôi đang cuộn trào, mọi thứ có bám víu cũng sẽ bị hất phăng ra chỗ khác.

-         Trả lại anh trai cho tao… Mày chính mày đã giết anh tao.

Tôi đưa tay tát nó tới tấp trong sự tuyệt vọng, nó cũng không khóc, cũng không kêu, giương đôi mắt thật to nhìn tôi vô cảm. Dường như nó muốn thách thức tôi rằng dù tôi có đánh chết nó lúc này cũng không thể mang anh trai tôi trở lại.

-         Mày nói đi, sao mày độc ác như thế …mày có phải con người không, cút ra khỏi nhà tôi…cút đi…mày chết đi, mày chết thay cho anh tao đi, đừng về nhà nữa…

-         Mai, con ơi…con ơi…mẹ lạy con..

Mẹ kế tôi từ đâu chạy đến quỳ xuống chân tôi mà khóc nức nở.

-         Con ơi mẹ lạy con. Nó đã phải trả giá rồi…mẹ lạy con, con tha cho em nó.

-         Còn bà nữa…là do bà…kẻ bị bắt phải là bà… Tại sao hai mẹ con bà lại hại chết anh trai tôi. Bà trả lại anh ấy cho tôi, trả lại anh ấy cho tôi.

Tôi quay sang gào lên định túm lấy cổ áo bà ta, nhưng Huy nhanh chóng đón được tay tôi giữ lại.

-         Mai, buông tay ra …bình tĩnh lại nhìn Huy đi.

Huy ngồi xuống nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt đang run lên vì đau đớn và tức giận của tôi lại, lau nước mắt bết dính trên khuôn mặt tôi, ôm tôi đứng dậy dìu tôi lên gác.

-         Ổn rồi, đừng khóc nữa… mình lên nhà đi…đừng nhìn họ nữa. Họ không đáng.

Phía xa bố tôi đứng đó như một pho tượng, ánh mắt bất lực đau đớn nhìn gia đình mình kiệt quệ trong chính tội lỗi mà mình gây ra. Mẹ kế tiếp tục gục xuống đất mà khóc, ai dìu cũng không đứng dậy, còn Tuyết thì cười khẩy đứng dậy phủi quần áo bước ra ngoài.

-         Mày đứng lại. Bác cả quát nó.

-         Mày có biết tội của mày lớn như thế nào không mà còn dám bước ra ngoài.

Nó không trả lời, giương to đôi mắt lên gằm gằm lườm bác cả.

Ngay lập tức, bố tôi lao đến tát thẳng vào mặt nó, khiến nó ngã văng xuống ghế, máu từ miệng ứa ra một vệt nhỏ.

-         Mình, em xin mình. Mình đừng đánh con nữa…em xin mình.

Mẹ kế  bò đến ôm lấy chân bố tôi, thản thiết van xin.

Ông cúi xuống gỡ tay mẹ kế ra, đứng dậy bước vào trong nhà thật nhanh để không ai có thể nhìn thấy giọt nước mắt cay đắng đang lăn dài trên mi của mình.

Cuộc đời là thế đó, không cho bất cứ ai một cuộc sống thật vẹn nguyên.

…………………….

-         Tôi nhớ anh lắm…

Huy ôm lấy tôi, hơi ấm từ cơ thể cậu bao chùm lấy tôi, bàn tay vỗ nhẹ nhè vào lưng tôi như dỗ dành một đứa bé.

-         Tôi biết mà…

-         Sao họ dám, sao họ dám nói rằng anh ấy đã chết rồi cơ chứ.

-         Đúng bọn họ chẳng hiểu gì cả?

Trong vòng tay Huy tôi nhắm mắt lại để cho thứ nước mắt ấm nóng tự lăn rơi khuôn mặt hanh khô. Tôi đã tự nhủ mình không được gục ngã, mình phải tiếp tục hi vọng, nhưng sao những người đó họ lại nhẫn tâm dập tắt mọi sự ngóng trông ấy.

-          Họ làm sao mà hiểu được nỗi đau ấy…họ có là tôi đâu, họ sẽ không bao giờ hiểu được.

Tôi nấc lên nhè nhẹ.

-         Nước mắt sẽ chẳng xóa  nhòa được điều gì đâu… Chỉ có thời gian thôi…Dù Mai có đánh tôi lúc này thì tôi cũng phải nói. Những ngày qua vậy là đã đủ rồi, người ra đi sẽ chẳng đau khổ, chỉ có người ở lại thì mãi ôm ấm nỗi đau mỏi mòn. Chẳng ích gì khi cứ níu kéo người đã ra đi. Hãy để cho anh Long ra đi được thanh thản …Mai à. Hãy để cho anh ấy đi….

Lời Huy nói giống như một cơn gió mùa đông lạnh lẽo xuyên qua tâm hồn tôi, ý rằng dù tôi có làm bất cứ điều gì đi nữa thì cũng thể mang một người chết quay trở lại. Có nhiều con đường cho tôi lựa chọn trong cuộc đời, nhưng thời khắc ấy chỉ có một con đường dành cho tôi chọn…đó là chấp nhận và quên… để sống tiếp.

Đó là một ngày rét mướt cuối tháng 2…. Ngày tôi phải để anh tôi ra đi….

“Weather man said it’s gonna snow. By now I should be used to the cold

Mid-February shouldn’t be so scary. It was only December I still remember the presents, the tree, you and me

But you went away. How dare you?

I miss you

They say I’ll be OK……But I’m not going to ever get over you”

( Đài dự báo nói rằng trời sắp có tuyết. Có lẽ giờ đây em sẽ phải làm quen dần với cái lạnh ấy. Không có gì vì phải lo sợ vì giờ đã là giữa tháng tháng 2.

Tháng 12 năm ấy,  em vẫn còn nhớ rõ từng món quà đặt dưới gốc cây thông, khi anh và em còn bên nhau.

Rồi anh bất ngờ ra đi…Sao anh lỡ làm như vậy?

Em nhớ anh rất nhiều…

Họ nói rằng em sẽ ổn thôi…Nhưng… em làm sao có thể sống nếu thiếu anh…)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro