Chương 16: Buông.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16: Buông…

Buông những dang dở… buông những mong manh.

Hoàng hôn buông những màu buồn của một sớm …tàn lụi.

Trời cuối đông buông lất phất giá lạnh trong từng cơn mưa bụi.

Bàn tay này… buông hơi ấm….bàn tay anh.

---------------------------

Lúc Huy trở về nhà trời bắt đầu mưa nặng hạt hơn, cậu rũ chiếc áo mưa giấy vắt qua thềm nhà như một thói quen, cởi giầy rồi bước vào phòng khách. Thấy dưới nhà không có ai, Huy nghĩ nhẩm cả nhà đã lên phòng nghỉ trước nên cũng nhanh chóng trở về phòng mình.

-         Cái Mai sao rồi?

Tiếng anh Thành từ phòng bên gọi ghé sang khi thấy bóng Huy trước cửa, cậu quay lại nhìn anh trai cười rồi chỉ lắc đầu thay cho câu trả lời.

Anh Thành thấy Huy có vẻ mệt cũng ko muốn hỏi thêm nữa, chăm chú xem bộ phim dang dở trên máy tính.

Huy vừa đặt người xuống giường đã mê mệt chìm vào giấc ngủ, quần áo vẫn còn chưa kịp thay cởi. Mai không biết rằng những ngày mình không ngủ được cũng là những ngày Huy thao thức.

2h sáng, cậu bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại bên cạnh tủ, cậu đưa tay lau mặt cho tỉnh táo rồi nhấc máy.

-         Alo ..ừm…

-         Giang à, tao đây.

-         Ừm, sao mày ko định làm thủ tục xin visa à, trễ thì năm sau mới được đi đấy.

-         Có lẽ phải đợi năm sau.

-         Sao lại thế, nhà có chuyện gì à? Giọng Giang ở đầu dây bên kia lo lắng.

-         Không, mà cũng gần thế…

-         Thế chuyện gì.

Huy ập ờ, ngập ngừng một phần vì còn ngái ngủ, một phần vì câu chuyện không thể chỉ đôi ba lời là có thể kể xong.

-         Thì cũng có một số chuyện khiến tao vẫn chưa muốn đi.

-         Ko phải đã tính từ đầu năm rồi sao, giờ mày thay đổi, tao hơi lo đấy. Thế rút cuộc có chuyện gì.

-         Chuyện thì dài lắm, kể sau đi. Mày chỉ cần biết là tao chưa thể bỏ lại mọi thứ dang dở ở đây mà đi được. Mà mày biết đấy đến tháng 4 năm nay là bắt đầu kì thi quốc gia rồi, tao muốn thi nốt rồi sẽ lo thủ tục.

-         Haixx…vậy à. Ừ ở VN bây giờ có lẽ là 2h sáng rồi, chắc tao lại đánh thức mày. Thôi mày ngủ tiếp đi, rồi khi nào tỉnh nói lý do cho tao biết. Đột ngột thay đổi như thế, có phải cái trường ấy bao giờ cũng có học bổng để mà phát làm quà cho mày đâu. Thôi mày cứ suy nghĩ kĩ đi, giải quốc gia ở nước mình cũng để treo chơi chứ để làm gì.

-         Ờ tao biết rồi. Cứ thế đã, giờ tao buồn ngủ ko mở nổi mắt nữa rồi. Đi ngủ đây, chuyện đó tính sau.

Giang ở đầu dây bên kia dập máy cái rụp, Huy thở dài úp mặt xuống gối lại tiếp tục đắm chìm trong giấc mơ dang dở, sống lưng cậu dã dời chân tay chẳng muốn nhúc nhích.

-----------------------------

Tôi tỉnh giấc vào giữa đêm và không tài nào chợp mắt nổi nữa, tiếng người tiếng bước chân bưng bê các thứ ở dưới nhà ồn ào khiến tôi không sao quay lại giấc ngủ. Vùi mình trong chiếc chăn dày, tôi nhét tai nghe vào tai bật loa máy nghe nhạc lên hết cỡ.

Tiếng ồn và nhạc lại càng khiến đầu tôi như muốn vỡ tung.

Tôi muốn chối bỏ hiện thực bằng những bài hát, nhưng đáng buồn thay những giai điệu ấy lại càng dày vò tôi.

Không biết từ bao giờ tôi cảm thấy sợ ánh bình minh, lẩn trốn ánh sáng, như muốn trốn tránh một hiện thực nghiệt ngã mỗi khi mở mắt. Cuộc đời đôi khi mang đến hàng vạn niềm tin, đôi khi lại chẳng mang đến bất cứ thứ gì…bao giờ tôi mới có thể tha thứ cho những tổn thương để bước dưới ánh sáng của mặt trời.

Tiếng chuông điện thoại vào lúc 3h sáng, giọng nói mệt mỏi của Huy ở đầu dây bên kia khiến mọi sự gồng mình của tôi sụp đổ, nước mắt lại tự động rớt dài trên mi tựa như mưa chưa bao giờ muốn ngừng tạnh.

-         Mai đã ngủ chưa? Giọng Huy khàn khàn.

-         Chưa…

-         Sao lại ko ngủ được nữa hả???

-         Ừm tôi đang nằm nghe nhạc….

-         Bài gì thế?

-         Total ….eclipse of the heart.

Tôi bặm môi cố nhịn những tiếng nấc nghẹn ứ trong cổ họng.

Hóa ra xương rồng cũng chỉ là một loài hoa mềm yếu, cố bọc lấy xung quanh mình một lớp gai nhọn rút cuộc cũng chỉ là muốn che giấu đi những giọt nước mắt của chính mình. Tôi không muốn khóc lúc ấy, không muốn cho Huy biết mình đã gục ngã như thế nào, cậu ấy đã phải suy nghĩ vì tôi quá nhiều, cậu ấy cũng đã quá mệt mỏi. Lòng tự trọng bắt tôi nuốt những mặn đắng sâu xuống tận tâm can, chỉ cho phép nước mắt lăn dài trên má chứ không cho phép mình được cất lên tiếng nấc.

-         Mai tôi sẽ đến sớm. Huy nói.

-         Ừm, 3h rồi cậu vẫn chưa ngủ sao. Tôi cố lảng sang chuyện khác.

-         Tôi vừa bị đứa bạn ở bên nước ngoài đánh thức.

-         Vậy hả???

-         Đâm ra cũng mất giấc luôn. Tôi ko tính gọi nhưng vì lo quá nên…

-         Huy…cảm ơn cậu…cậu thật tốt.

-         Đừng khách sáo, chúng ta là bạn mà.

Mọi thứ trong đầu tôi bỗng trống rỗng khi nghe Huy nói chúng tôi là bạn, một thứ cảm xúc lạ đau nhói kéo dọc măng tai đến tận trái tim, đột ngột truyền đến một luồn xung điện mạnh tê liệt mọi giác quan của tôi… cảm giác của sự hụt hẫng…tôi đưa tay tự động sờ lên ngực mình cố trấn tính.

-         Huy…

-         Ừm… cậu ấy chờ đợi.

-         Nếu tôi ko muốn chúng ta là bạn thì sao?

-         Là …sao. Huy có vẻ bối rối.

-         Nếu như…tôi ko muốn chúng ta đơn thuần chỉ là bạn. Tôi muốn thích cậu, kể cả rằng cậu đã có bạn gái rồi…tôi vẫn muốn thích cậu..hơn một người bạn.

Không hiểu tôi đã lấy đâu ra thứ dũng khí ngút trời khi ấy để nói những điều vô lý kia với Huy. Đến chính bản thân tôi khi hoàn hồn lại còn không biết phải làm gì với lời nói đã chót buông ra rồi không thể hoàn lại. Tôi vội vàng cúp máy mà không muốn nghe xem bên kia sẽ trả lời ra sao, tôi sợ…cậu ấy sẽ từ chối nên đã ko dám nghe thêm bất kì thứ gì.

Tôi đặt điện thoại về chỗ cũ, chui sâu vào trong chăn, lúc co chân lại ôm lấy gối vẫn thấy trái tim mình đang nhảy lên nhảy xuống không ngừng. Nhắm mắt lại, tôi cố bắt mình quên hết đi những điều vừa nói và cầu trời rằng Huy cũng sẽ như vậy. Chỉ một phút lơ là mà tôi đã không làm chủ được cảm xúc của mình, chẳng phải tôi đã nói sẽ giữ kín tình cảm ấy trong lòng hay sao, giờ lại đang đẩy hai người vào việc khó xử.

…………………

Sáng hôm sau, khi tôi mở mắt ra đã thấy Huy đang ngồi bên cạnh giường ko thấy nói năng lời nào cứ ngồi như vậy nhìn tôi rõ chăm chú.

-         Ừm…cậu đến từ bao giờ, sao ko gọi tôi.

Tôi qườu quạnh tìm đồng hồ xung quanh xem giờ, Huy chỉ cười nhẹ nói.

-         Tôi đến được một lúc rồi, thấy Mai ngủ say như lợn…chẳng dám đánh thức.

Khẽ lườm cậu ta một cái, tôi bước xuống giường.

Vừa chạm chân đến cái lạnh ở dưới nền đất tôi sực tỉnh nhớ ra rằng…ngày hôm nay tổ chức đám tang cho anh trai. Lòng lại đau thắt lại, tôi chần chừ ko muốn đứng lên.

Huy nhìn thái độ của tôi, cậu ấy đoán ra được phần nào chỉ nhẹ nhàng bảo.

-         Thôi dậy đánh răng đi. Muốn ăn gì tôi mua lên cho.

Cậu ấy ko muốn tôi xuống dưới nhà lúc này, vì Huy là người biết rõ hơn ai hết ở phía dưới chuyện gì đang diễn ra.

…………………..

Lát sau tiếng gõ cửa khiến tôi trong nhà vệ sinh nhanh chóng súc miệng phải ngừng lại nhìn ra.

Huy đang đứng trước cửa nói chuyện với ai đó rồi nhanh chóng đóng cửa lại, quay sang thấy tôi ngó đầu ra, chỉ nở một nụ cười nhợt nhạt.

Tôi không đáp lại mà chỉ quay đầu vào súc miệng rồi rửa nốt mặt, vì tôi biết mình cần tỉnh táo để ra ngoài đón nhận chuyện Huy sắp nói.

Nụ cười của Huy lúc nào nhìn cũng đẹp mê hồn, người ngoài nhìn vào đôi khi dễ dàng bị nụ cười đó đánh gục mà chẳng mảy may nghi ngờ những cảm xúc thực sự giấu kín trong lòng của cậu ấy. Đằng sau ánh sáng đó luôn là bóng tối, để hiểu hết nụ cười của Huy mất thời gian hơn với việc bắt chuyện với cậu ấy rất nhiều. Nhưng có lẽ vì nụ cười ấy đã quá thân thuộc với tôi, nên chỉ cần nhìn tôi cũng có thể đoán Huy đang cười vui hay cười buồn, cậu đang muốn bày tỏ hay đang cố che giấu chuyện gì đó tôi cũng đều có thể nhìn ra.

Sau này Huy đã từng nói rằng, chỉ có một người duy nhất trên thế gian này nhìn thấy nụ cười của cậu ấy mà chẳng vội lịch sự đáp lại…người duy nhất ấy là tôi. Có lẽ trong trái tim Huy và tôi, chúng tôi đều là những người đặc biệt…một người chỉ có thể giữ mãi trong tim chứ ko thể đắm say trước mặt.

Tôi lau thật khô mặt, thay quần áo bình thường rồi mới đi ra, thấy chiếc khăn tang trên tay Huy... đủ hiểu ra tất cả. Lúc này tôi mới đáp lại nụ cười ban nãy của Huy, chầm chậm lại gần đưa chiếc khăn tang lên đầu quấn lại soi lại mình trong gương. Tôi tô lên đôi môi nhợt nhạt của mình màu son hồng đỏ, chải lại mái tóc, chỉnh lại khăn tang, chợt bắt gặp đôi mặt sâu thẳm của Huy đang nhìn vào gương ánh lên cái nhìn thương cảm …khẽ mỉm môi.

-         Xuống thôi. Tôi nhẹ nói rồi bước ra cửa.

Bất ngờ từ phía sau, Huy quành tay ôm chầm lấy tôi, đầu cúi xuống tựa vào bờ vai tôi, những sợi tóc cứng của cậu chọc vào cổ tôi buốt buốt… Giọng Huy trầm ấm kề sát vào bên tai…

-         Nếu muốn khóc hãy cứ khóc, đừng gắng gượng quá.

-         Ừm…tôi biết.

Tôi gật đầu, nhắm đôi mắt cạn khô của mình lại, đắm chìm trong hơi ấm của vòng tay Huy.

Một lúc sau cậu buông tôi ra, cùng tôi bước xuống dưới nhà…

Tôi không lường trước được một ngày mình sẽ phải để cho cậu ấy ra đi, hay đúng hơn là chấp nhận nhìn cậu ấy rời xa mình.

Thật lạ là khi ấy tôi lại để cho Huy ra đi một cách dễ dàng như thế, ko níu kéo, ko khóc lóc, cũng chẳng trách móc… Cậu ấy đi xa để lại một khoảng trống thật bao la trong lòng tôi, và tôi đón nhận nỗi cô đơn đáng sợ ấy như người ta chấp nhận đón những cơn gió mùa đông bắc năm nào cũng ghé ít nhất một lần.

---------------------------------

2 năm sau.

Tôi đã là sinh viên năm nhất của một trường Đại học chẳng mây tến tuổi ở Hà Nội bắt đầu một cuộc sống mới chốn đô thị phồn hoa đông đúc người xuôi ngược.

Điều khiến tôi buồn nhất khi rời xa quê đó là…tôi gần như mất liên lạc với Huy, những bức email của tôi cứ đều đặn gửi cho cậu ấy hàng tháng chưa có một bức thư nào được hồi đáp. Huy biến mất khỏi cuộc sống của tôi nhanh như lúc cậu ấy đến, tôi mất cậu ấy… ôm lấy những hụt hẫng trong tim mỗi lần chạm tới lại thấy nhói đau.

Giữa nơi xa lạ đang sống, giữa cuộc sống bộn bề liên tục xoay chuyển đảo điên…. Chúng cuốn mình theo những lo toan, những tính toán, những trò vui mới của cuộc đời mà chót lạc mất nhau.

Đạt giờ đang học năm thứ 3 của học viện cảnh sát, thỉnh thoảng anh vẫn qua trường tôi chơi, vẫn chăm sóc quan tâm ân cần với tôi như lời anh từng hứa.

Những đứa bạn cùng phòng hỏi sao tôi không cho Đạt thêm một cơ hội nữa vì có vẻ anh ấy còn rất yêu tôi. Tôi chỉ cười mà trả lời rằng, mình lại muốn cho anh ấy một cơ hội để yêu người khác, chẳng phải cuộc đời rộng lớn lắm sao cứ ôm hoài một mối tình cũng đâu có được. Còn thực bụng tôi thì biết…. Đạt ở bên cạnh tôi không phải là vì tình yêu……

-         Em vẫn cứ chờ đợi Huy à? Đạt hỏi.

-         Ko em không chờ đợi ai cả, anh biết mà tính em ko muốn chờ đợi ai.

-         Vậy em ko cho anh cơ hội, cũng ko cho người khác có được cơ hội…em muốn trốn tránh tình cảm của mình dành cho Huy phải không?

Tôi nhẹ cười nâng cao cốc trà ấm uống một ngụm nhỏ. Quán nước lúc tan tầm hóa ra lại vắng, chẳng có mấy khách rời khỏi dòng người đông đúc chen lấn kia để vào ngâm nhi một tách trà, chờ đợi.

-         Mai, nếu em muốn Huy quay lại hãy gọi điện cho nó, em cứ im lặng chờ đợi nó sẽ không quay về đâu.

Đạt chân thành nói khiến tôi thoáng chút ngạc nhiên.

-         Nếu em và Huy yêu nhau, anh có buồn không?

-         Ko…nếu em và Huy yêu nhau, anh sẽ thấy mình được giải thoát.

-         Giải thoát?

-         Ừm…khỏi những tội lỗi đeo đẳng trong tâm hồn anh.

-         Bao năm rồi anh vẫn ko tự tha thứ được cho mình….???

Tôi nhàn nhạt nói, ko để ý đến sự thoáng buồn trên đôi mắt của anh.

-         Đúng…em ko thể dễ dàng tha thứ cho anh…sau tất cả.

-         Ừm…anh cũng ko thể trách em.

Đạt gật đầu cười nhẹ, hút nốt điếu thuốc còn dang dở của anh ấy.

Tôi thì lảng mắt ra nhìn phố phường đã lên đèn.

Hà nội…thành phố hào nhoáng nhưng cô độc này…..con đường của tôi mới thực sự bắt đầu.

-------------------------

Là do em cố chấp… Cho rằng mình đúng.

Em cứ ngỡ năm tháng xóa hết bao nhiêu kỉ niệm cũ.

Rằng em không thể lựa chọn cho giấc mơ mỗi người.

Vì em cũng đang lạc lối.

Và anh hãy nói thật lòng, anh rất thương rất buồn.

Chỉ cần anh gọi tên, em sẽ đứng lại.

Giữ em đi và nói.. yêu em…………..

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro