Chương 17: Tình yêu...thứ ấy chỉ người trong cuộc mới hiểu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17: Tình yêu... thứ ấy chỉ có người trong cuộc mới hiểu

Hết học kì một năm thứ nhất tôi cùng Trà- cô bạn cùng phòng trước đây chuyển đến một căn chung cư mini nhỏ cách trường cũng khá xa của chị họ tôi. Thực chất tôi không muốn chuyển đến sống cùng họ hàng, nhưng bác Trưởng lại hay hỏi han quan tâm quá nên đâm ra cũng phải miễn cưỡng chấp nhận chuyển đến nhà con gái của bác cho yên tâm.

Bác Trưởng là anh trai bố tôi, cả nhà bác ở dưới quê làm nông thỉnh thỏang đôi ba tháng mới lên nhà tôi chơi mỗi dịp lễ tết, giỗ chạp. Còn tôi và anh Long hồi nhỏ hè nào cũng về nhà bác chơi mấy tháng. Tôi vẫn còn nhớ mình nhỏ thói đen nhẻm chạy dọc cánh đồng đuổi theo đám trẻ chăn trâu, lần nào chạy là lần đấy té xuống đồng lầm lem bùn đất từ đầu đến chân. Bác Trưởng đối với chúng tôi tốt như một người bố thứ 2, kinh tế dưới quê nhà bác cũng rất khá giả, có đợt anh Long kể lúc bố làm đám cưới với mẹ kế, bác bảo bố tôi là nếu không nuôi được 2 đứa nó thì đưa bác nuôi, em có tội không trả được thì anh trả đừng đối xử không tốt với mấy đứa nhỏ tội nghiệp chúng nó...

Anh trai tôi mất, bác Trưởng bỏ công bỏ việc chạy xe một ngày trời để đến nhà tôi, cứ nhìn vào ảnh anh tôi mà khóc suốt hai ngày. Kể từ đó, bác luôn là người lo lắng cho tôi nhất, thậm chí khi biết tôi quyết định lên đây học, bác cũng phải trực tiếp đến đưa tôi đi nhập học, đóng học phí, rồi tìm nhà cho tôi trọ. Bác trách bố tôi, định mang tôi xuống dưới quê nên cãi nhau với bố và mẹ kế một trận lớn. Tính bác tôi là vậy lúc nào cũng nóng như lửa, nhưng thực lòng sống lại không toan tính bất cứ điều gì. Từ bé tôi đã từng có suy nghĩ, sau này lấy chồng nhất định tôi sẽ một người giống như bác... một người đàn ông mà mình có thể tin tưởng giao phó cho cả cuộc đời.

Bố tôi thì cũng thay đổi rất nhiều từ trận cãi vã ấy, ông không còn cộc cằn hay la mắng tôi như trước. Lúc tôi đi học xa, cứ cách 2 tuần ông lại gọi điện lên hỏi xem tôi ăn ở thế nào đã hết tiền chưa để gửi lên.

Tôi biết, bố tôi muốn cố gắng để nhận được sự tha thứ...

Tuy nhiên, tôi thì vẫn vậy...không hề lay chuyển dù ông ấy có làm bất cứ điều gì.

Tôi vẫn nhìn cuộc đời này với đôi mắt nhạt nhòa và giá lạnh.

Tôi nhìn người khác và học cách mỉn cười sao cho thật tươi, nhưng khi soi vào gương lại thấy lệch lạc với nỗi buồn trong đôi mắt...nên vẫn để nguyên cái bộ dạng lầm lì của ngày trước.

Tôi vẫn không tha thứ cho bất kì con người nào trong gia đình mình, mọi ánh van nài của họ dường như vô tác dụng. Trái tim tôi giờ đây chỉ cầm chạm nhẹ cũng cảm thấy toát ra hơi lạnh của sự cô đơn.

Chỉ duy có một điều thay đổi, đó là tôi nhìn cuộc đời chân thực hơn, nói nhiều hơn với những người bạn học trên lớp...nhưng không chia sẻ bất kì thứ cảm xúc gì với họ. Tôi xã giao vài ba câu chuyện học hành, nhờ vả vài bài tập nhóm, họ thân thiết với tôi vì nghĩ rằng tôi là một người đơn thuần dễ chơi. Còn tôi cũng coi họ là những người đơn thuần mình cần để không bị lạc lõng giữa thế giới này.

" Never trust anyone", trong một cuốn sách tôi đọc có một câu như vậy.

Xã hội này hào nhoáng lắm...nhưng mà lại tàn khốc, nên đừng đặt niềm tin vào bất cứ ai....những người bạn tin tưởng nhất lại là những kẻ dễ làm cho bạn tổn thương nhiều hơn cả.

...................................

Trà – cô bạn tôi quý nhất đang sống cùng tôi, đem lòng yêu một người và buồn thay anh ta lại yêu một người con gái lớp khác, họ đã hẹn hò với nhau một thời gian rồi nên một cơ hội dành cho Trà lúc trước đã mong manh giờ đây lại thực chất là.... không có.

Tôi biết vì sao Trà lại yêu Dũng nhiều đến cuồng si, bởi vì cô ấy cũng giống tôi trước đây, lần đầu tiên trao trái tim mình cho người khác mà lại là tình yêu đơn phương nên càng dễ khiến người ta đặt nhiều niềm hi vọng.

Đàn ông và đàn bà khác nhau.

Tình yêu của đàn ông và đàn bà cũng khác nhau.

-         Một người con gái dù họ không thích người con trai đang tán tỉnh mình, nhưng bản chất của họ lại là mưa dầm thấm đất, càng ở gần gũi anh ta bao nhiêu thì tâm tính cũng dần thay đổi. 1 năm, 2 năm...rồi cuối cùng sẽ dành tình yêu cho người ấy... Nhưng con trai thì khác, một khi họ đã không yêu mày thì mãi mãi họ sẽ không vì bất cứ điều gì mà thay đổi.

Tôi bê những thùng cát tông lớn vào phòng vừa nói với Trà.

Cô ấy nở một nụ cười mong manh như những tia nắng sắp tàn cuối thu, hai mắt cong lên hình vầng trăng khuyết...

-         Chính vì thế mà mày ko cho Đạt một cơ hội à. Mày nghĩ Đạt yêu Oanh trước nên không thể nào yêu mày phải không? Tình yêu không phải lúc nào cũng rập khuôn trong cái quỹ đạo ấy đâu Mai. Tao tin nếu con gái chúng ta biết mở lòng, thì con trai cũng vậy. Khi mày trao tình yêu cho người khác, không ít thì nhiều người ta cũng sẽ trả về cho mày chữ " tình" dù thiếu chữ " yêu".

Tôi cười khẩy trong đầu cái suy nghĩ ngây thơ ấy của Trà, cô ấy không biết rằng tình cảm xuất phát từ 2 người khi chia ly đau khổ chia đều thành 2 nửa chỉ là không biết nửa nào nhiều hơn...nhưng còn một khi đã yêu đơn phương thì chỉ ôm trọn lấy một mình nỗi khổ gấp đôi ba lần kia. Chữ " tình" của Trà có đủ để cô ấy chữa lành những vết thương trong lòng mình hay không??? Bản thân cô ấy cũng biết rằng nó là không thể.... Chỉ là ....chỉ là lấy nó làm lý do lấp liếm đi việc mình không thể từ bỏ người ấy mà thôi.

-         Tin vào tình yêu, cũng như tin vào một canh bạc ấy, được thì được cả mà mất thì mất trắng. Mày đã nghe chuyện nàng tiên cá chưa, con đường cuối cùng của yêu đơn phương mày biết là gì không?

-         Là gì?

-         Là tỏ tình!

-         Ừm...

-         Nếu lời tỏ tình được đồng ý thì hạnh phúc trọn vẹn....còn nếu không thì ...

-         Sẽ biến thành bọt nước đúng không?

Trà cười lớn, lau mồ hôi đang vã ra trên trán, sắp xếp kệ sách ở kế bên mép giường.

-         Chẹp...đúng. Tôi tặc lưỡi đáp.

-         Ha ha ha, kể cả thế...tao vẫn muốn thử một lần.

-         Tùy mày thôi.

Tôi nhún vai, xếp quần áo ra tủ không khuyên nhủ gì Trà nữa. Tôi ở với cô ấy nên hiểu rõ nhất, chúng tôi thường xuyên nói về những chuyện như vậy, nếu can ngăn được Trà thì đã ngăn cản được ngay từ đầu.

-         Chiều này chị Phương mày mới về à?

-         Ừm...Chị ấy đi chơi với người yêu nên có thể tối ấy chứ chẳng phải chiều.

-         Thế thì thao hồ dọn cái đống này, đỡ ngại.

-         Ngại gì, chị ấy không để ý đâu.

Phương- chị họ của tôi là con gái thứ 2 của bác Trưởng lên Hà Nội học liên thông lên cao đẳng, tính tình thì cũng hệt bác nhiệt tình tốt tính không để bụng bất kì thứ gì duy chỉ có một điều đó là đời sống yêu đương của chị ấy quá phức tạp.

......................

-         Mai, mai...mai... mở cửa....Chúng mày đâu rồi mở cửa cho chị.

Giọng say xỉn của chị Phương lúc 3h sáng làm tôi và Trà cùng tỉnh giấc.

Tiếng đập cửa thùn thụp khiến hàng xóm xung quanh mở cửa nhìn sang nhà chúng tôi với ánh mắt khó chịu.

Tiết trời tháng 3 lạnh đến co ro, Phương mong manh trong chiếc đầm ngắn ôm sát người, tất chiếc rách chiếc không, ngồi tựa cửa mặt méo xệch lẩm bẩm hát.

-         Cầm...chặt tay nhé...này người yêu dấu yêu...đặt lên môi hôn..cái mẹ gì...

Tôi cùng Trà đỡ chị ấy dậy, nhưng hai đứa đều lạnh cóng run rẩy ko sao có thể dựng được Phương đứng lên.

-         Để anh giúp.

Tôi quay lại, anh hàng xóm đã đứng sau lưng tôi từ bao giờ...

-         Vâng...cảm ơn anh...ạ.

-         Tối nào cũng say như vậy...các em mới chuyển đến hả?

-         Dạ... Trà cười ngượng đáp, có thể cô ấy ngại vì nghĩ anh chàng kia đang đánh giá mình.

-         Anh tên Thành, ở đây được hơn 1 năm rồi. Phương tối nào cũng thế, chắc các em mới chuyển đến sợ lắm hả?

Thành nhìn chúng tôi cười mỉn, anh đỡ Phương vào ghế tựa rồi tự nhiên bước vào phòng trong lấy ra một cái chăn đắp lên người chị. Nhìn ánh mắt đầy tĩnh lặng của Thành thì có vẻ suốt 1 năm qua đêm nào anh ấy cũng làm việc này đến thành quen, không thể hiện một chút ái ngại nào, tựa như một người anh trai chăm sóc một người em gái...thậm chí còn hơn cả vậy.

Suy cho cùng Thành cũng chỉ là hàng xóm, nếu quan tâm Phương đến mức này thì chắc hẳn anh ấy là người dành cho chị ấy một tình cảm đặc biệt.

Anh hàng xóm với khuôn mặt hiền khô, ánh mắt biết cười này...dù mới chỉ giáp mặt lần đầu sao lại đem cho tôi cái cảm giác anh ta sẽ còn dây dưa tới cuộc sống của chúng tôi dài dài. Chỉ là linh cảm thoáng qua, nhưng nó vẫn khiến tôi lưu tâm đến.

-         Ha ha ha....đ*t mẹ cuộc đời...anh cứ để em xõa đi.

Phương bỗng bật dậy hét lên, cười sặc sủa.

Chúng tôi đều đứng im lặng lẽ nhìn nhau ái ngại, không ái nói với ai câu gì.

Lát sau, tôi có mời Thành uống nước, nhưng anh nhanh chóng từ chối rồi trở về phòng, trước khi về anh còn ngoái lại xem Phương đã yên giấc chưa rồi mới rời đi.

Khi đọc được tình yêu đơn phương trong mắt của người khác, không ít thì nhiều nó cũng khiến mình cảm thấy nhứt nhối.

Thành hay Trà, mỗi khi tôi nhìn vào mắt họ, chính bản thân tôi còn cảm thấy một nỗi chơi vơi đến khó tả. Đâu phải tình yêu nào trao đi cũng được nhận lại, cách duy nhất để chấm dứt một tình yêu đơn phương đó chính là tỏ tình...nhưng có mấy ai lấy đủ cái dũng khí đấy để đánh đổi lấy vết thương lòng.

Về sau, tôi cùng Trà sống với Phương một thời gian khá dài, mọi mối quan hệ yêu đương của chị, tôi chẳng lạ một ai... Nhưng trong đầu tôi luôn có một câu hỏi, tại sao Phương biết Thành yêu mình, tại sao chị ấy chấp nhận những người đàn ông qua lại như nước trong cuộc đời mình ...mà lại nhất định không cho anh Thành một cơ hội. Chỉ một cơ hội thôi, có thể chia tay...mà sao không thể cho anh ấy.

Trà thì nói với tôi rằng, nếu Phương cho Thành một cơ hội, thì ắt hẳn người cô ấy yêu cũng đã cho cô ấy một cơ hội. Tình yêu đơn phương là như vậy đấy, đã rũ bỏ hết lòng tự trọng của mình rồi mà cũng không bao giờ có được thứ mình hằng đêm thao thức. Càng đắm chìm lại càng thấy người ấy xa vời, hệt như một con ruồi muốn thoát ra bên ngoài cửa sổ cứ đâm mình vào kính cho đến chết, mà không biết chỉ cần nhìn sang thôi là thấy cánh cửa bên cạnh đang mở. Nếu đủ lý trí và tỉnh táo để bước đi trong một cuộc tình thì đó không phải là tình yêu........

Hời hợt hay sâu sắc.

Cháy bỏng hay nhạt nhòa..

Buông tay hay đeo đuổi.

Tình yêu...cái thứ ấy chỉ có người trong cuộc mới có thể hiểu.

------------------------

Buổi tháng thứ 2, tôi khoác chiếc áo phao ấm cẩn thận quành thêm một chiếc khăn to sụ ở cổ rồi mới bước ra ngoài.

Trời lạnh cóng, thở còn nhìn thấy làn khói mờ mịt bay ngang trước mặt, tôi hòa vào dòng người đang đi về phía thang may.

-         Này.

Bàn tay vỗ vào vai khiến tôi giật mình quay lại.

-         Đi học hả?

-         Vâng.

Tôi bình thản trả lời Thành, anh hơi nhíu mày vì thấy thái độ không mấy thân thiên của cô hàng xóm mới của mình.

-         Giọng em lạnh như thời tiết hôm nay ấy nhỉ?

-         Vâng.

-         Ha ha ha...Phương dậy chưa em?

-         Chưa ạ.

-         Chắc hôm nay lại bùng.

-         Anh quen chị ấy à?

-         Học cùng trường mà em, lại hàng xóm nữa không quen sao được.

Hóa ra là vậy tôi thầm nghĩ, thảo nào mà Thành lại quan tâm đến Phương như vậy. Học cùng trường lại ở gần nhà, thỉnh thoảng lại có nhờ vả lửa gần rơm lâu này cũng bén cũng là do đây.

-         Anh học khoa gì?

Vừa bước vào thang máy tôi vừa hỏi.

-         Công nghệ thông tin.

-         Ừm...

Tôi gật gù đáp lại lời Thành, mắt thì đảo xung quanh cái thang máy cũ kĩ, tấm gương đục ngầu bốn phía chẳng soi rõ mặt ai, thỉnh thoảng lại giật lên khi dừng tầng và sàn nhà chỗ tôi đứng bốc lên cái mùi của rác lâu ngày không được dọn.

-         Em học ở chỗ nào?

-         Đường Giải Phonsg.

-         Xa phết nhỉ, đi xe máy à?

-         Không, đi xe buýt.

-         Thế à, thế để anh lai đi cho đỡ phải chờ. Chứ giờ chuyến xe gần nhất của em đã chạy rồi.

Thành vừa nghe điện thoại, vừa cúi xuống nói chuyện với tôi.

-         Cũng được.

-         Ừm...ok..rồi rồi...

Anh cúp máy rồi nói tiếp.

-         Được, xuống tầng hầm cùng anh luôn.

-         Vâng.

Xuống hầm, Thành dắt xe ra, tôi đi phía sau anh.

Bấy giờ tôi mới để ý đến anh hàng xóm mới của mình một cách toàn diện nhất. Từ cách ăn mặc đến cách đi đứng, rồi chiếc xe Thành đang dùng, toát lên một vẻ công tử dù anh đang đi trong cái tầng hầm để xe cũ bẩn của cái tòa nhà cũng cũ không hề kém. Nếu nói không ngoa, thì một người mang cái phong thái của kẻ có điều kiện như anh đi từ đây ra trông cứ có vẻ gượng gượng mắt.

-         Anh Thành này, sao xe anh lấy được biển 30 thế.

Tôi hỏi khi ngồi phía sau anh.

-         ừm...thế mới tài chứ.

Lúc Thành nói thoang thoảng mùi nước hoa từ người anh tỏa ra dìu dịu, không quá nồng cũng không quá phô trương như tụi con trai khác. Giọng anh ta nói nghe cũng rất nhẹ nhàng, điềm tĩnh như một người đàng hoàng chứ không hề lấc cấc như vài kẻ khác.

-         Nhà an thuê hay nhà anh mua vậy.

-         Thuê thôi em, lấy đâu ra tiền mua. Quanh đây toàn dân sinh viên, lao động rồi văn phòng thì lấy đâu ra tiền mua. Có vài gia đình sống ở tầng 10 trở lên là họ mua trả góp thôi.

-         Vậy ạ??

-         ừm...Phòng anh còn 1 thằng nữa đang học kỹ thuật điện, hôm nay học chiều nên đang ngủ ở nhà rồi. Mấy em chuyển đến đây rồi khi nào rảnh rảnh mấy phòng tổ chức ăn lẩu, ở đây liên hoan suốt vui lắm em ạ.

-         Vâng..

Tôi đáp rồi lại tiếp tục im lặng.

Thấy tôi không nói gì nữa Thành cũng lặng thinh, anh phóng xe nhanh hơn lách qua đám ùn tắc phía trước để đưa tôi đến trường cho kịp giờ, rồi còn vòng ngược lại về trường mình.

Tôi vẫy tay cảm ơn anh khi bước xuống, anh hiền lành mỉn cười gật gật rồi nhanh chóng rời đi.

------------------------------------

Hơn 11h tôi đi học về.

Thấy nhà mở cửa, tiếng người cười nói vọng ra khiến tôi thò đầu vào trước xem có chuyện gì.

Phương đã tỉnh rượu đang ngồi cười đùa với Trà, quay ra nhìn thấy tôi đi vào vẫy vẫy tao nói lớn.

-         Vào đây, Mai...Bọn chị hôm nay nấu bún ốc chờ mày về đây này.

-         Vậy à..

Tôi chạy lại, nồi canh nóng đỏ nước thơm lừng khiến tôi vội quăng cặp sách sang một bên ngồi xuống xếp bát.

-         Không định thay quần áo hả?

-         Ừm thay sau, đang đói rũ này.

-         Ha ha ha...ờ ờ...thế thì chiến thôi, đợi cô mãi.

Phương cười cười đưa tay múc một bát nước canh nóng đưa lên gần miệng thổi thổi.

-         Haizzz say mà uống bát canh nóng này đảm bảo tỉnh rượu, em ạ.

-         Thế hả chị. Trà tròn mắt ngây thơ hỏi.

-         Tất nhiên, mày cứ thử xem thảo nào cũng phê như con tê tê. Bữa nào ăn lẩu chị em mình chè chén.

Chị đặt bát xuống vỗ vai Trà cười híp mắt.

Phương lúc nào cũng cười....vui cười, buồn cũng cười nên chẳng hiểu lúc nào chị ấy vui hay buồn. Mọi người cho rằng đó là một người lạc quan, tích cực, nhưng tôi cho rằng đó là cách Phương trốn tránh cuộc sống bế tắc của bản thân mình. Nụ cười đôi khi đắng như rượu và mặn như những giọt nước mắt, nở một nụ cười giống như uống cạn những cay đắng của thế gian này và quay cuồng ở đó.

 Đi học xa nhà không chỉ dạy cho mình cách tự lập mà còn dạy cho mình cách đeo những chiếc mặt nạ để đứng giữa cuộc đời.

 Ai đeo vào cũng nhủ mình phải cởi ra, nhưng đeo miết rồi lại thành quen chẳng cởi ra được mà cũng chẳng còn biết bao nhiêu cái mặt nạ mà để cởi.

 Lâu la rồi cũng quên mất đi con người của mình, quay đầu nhìn vào gương hỏi một câu bâng qươu ..

Sao mình lại làm như thế?

Sao mình lại thay đổi nhiều thế?...

Mình có làm tổn thương ai không?

Có ai nhìn thấu những lời nói dối của mình không ?

Không tìm thấy câu trả lời, lại tiếp tục bước ra cửa và nói với mình rằng...

Ngày mới đến rồi, hôm nay mình sẽ là một người khác....

-         Ăn nhiều vào Mai, Trà ăn đi em. Hai đứa ăn yếu trông gầy xác xơ quá. Học nhiều làm gì cho đầu to mắt cận, chơi đi sinh viên mấy bữa được chơi đâu.

-         Ha ha ha.. Trà cười hòa vào câu chuyện.

Phương lại vào trong tủ lạnh lấy ra một chai bia, giật nắp tu một hơi khà ra một tiếng lớn.

-         Đời có mấy, uống một hớp bia vào mùa đông đúng là chẳng trách mát đến tận bẹn...ha ha ha...

-         Ha ha ha...

Tôi cũng nhìn bộ dạng nằm oải của Phương cười lớn.

-         Cười tao hả con ranh, lo mà ăn đi...có làm một hớp với chị không?

Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa cắt ngang câu trả lời của tôi..

-         Phương, dậy rồi à...ăn gì chưa?

Giọng nói quen thuộc xuất hiện, nụ cười trên môi Phương vụt tắt, chị hơi mím môi thái đô khinh khỉnh đặt lon bia xuống bàn ánh mắt lạnh nhạt nhìn người trước mặt.

-         Em chào anh... Tôi và Trà cùng lên tiếng.

-         Ừm, đang ăn à...hay quá anh mua ít thức ăn nấu sẵn cho chị em các em đây.

Thành nhanh chóng đặt lên bàn hộp thức ăn thơm phức.

Trà nhìn thấy mắt sáng quắc lên, đứng dậy nhanh nhẩu.

-         Anh ngồi đi, ngồi đi ăn cùng chị em em cho vui.

-         Ừm... Thành ậm ừ.

Phương không nói gì, tiếp tục uống bia.

Không khí trở lên căng thẳng mà trầm lắng hẳn lúc nãy.

Tôi nhìn hai người họ, rồi cũng chỉ biết cắm đầu ăn trong im lặng. Đúng vậy, cái thứ tình cảm lằng nhằng này chỉ có người trong cuộc mới có thể hiểu. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro