Chương 19: Hãy hứa đặt anh trong tương lai của em.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 19: Hãy hứa đặt anh trong tương lai của em.

Nguyên hôm nay có vẻ thẫn thờ khác với con người hoạt bát của anh thường lệ, hết châm thuốc rồi lại dụi tắt nó đi…hành động của anh khiến thằng bạn ngồi cạnh quan sát nãy giờ thấy sốt ruột.

-         Rút cuộc thì xảy ra cái chuyện đéo gì mà mày như thằng dở thế.

-         Không có gì…

Anh đánh trống lảng.

-         Haixx…Mày có biết kể từ hôm mày đi cái hội gì gì ấy về là mày như cái thằng mất hồn không?

-         Không…

-         Des …. Bó tay. Thôi lát nữa lên bar đê, ngồi chỗ này làm chó gì, thằng Phong sắp đến rồi đấy. Hôm qua bọn tao lên bar mới cua được một em ngon hàng vãi đ*.

-         Ha…

Nguyên cười nhạt gật gù.

Bỗng anh giật mình sững cả người lại, một bóng hình quen thuộc lướt qua anh, trong cái rét mướt cuối tháng 3 cô mong manh trong chiếc áo khoác màu khói, nhẹ nhàng với màu son môi nhàn nhạt, đôi mắt vẫn cứ hững hờ như vậy đi ngang qua anh không đưa một cái liếc mắt.

Lẽ nào đó là định mệnh….

Anh không chớp mắt nhìn theo bóng dáng cô đi lại phía quầy thu tiền…

Đây là lần đầu tiên Nguyên ngồi quán này, bọn bạn anh hay tụ tập ở đây nhưng anh thì không thích chỗ này cho lắm, trông quán thiết kế có vẻ hơi trẻ con, nước uống cũng không có gì đặc biệt cho lắm. Hôm nay bị thằng bạn lôi kéo mãi mới đến đây, không ngờ lại gặp người mà mình đang muốn gặp lại…

-         Sao em lại đến muộn thế, có biết mấy giờ rồi không?? Ai mà chẳng có công việc, em đến muộn mà không biết mở miệng xin phép à.

Tiếng quát của thằng nhân viên đứng ở quầy thu tiền khiến Nguyên cảm thấy như chết lặng, với bản tính nóng nảy của mình anh định đứng dậy nện cho thằng kia một trận.

Trông cái vẻ mặt cứ ngây ra của cô gái ấy, lòng Nguyên cảm thấy xót xa thay…

-         Xin lỗi anh, giờ này tắc đường quá.

-         Tắc đường, không biết đường đi sớm à? Ai mà chẳng tắc đường…

-         Em..đi xe buýt nên…

-         Thế em cứ đi xe buýt là em được đến muộn à???

Khuôn mặt Nguyên xạm đen lại, tiếng nạt của kẻ kia khiến anh buột miệng văng ra một tiếng chửi.

-         Đ*t mẹ…

-         Sao thế? Thằng bạn anh đang uống nước mắt trợn tròn nhìn anh.

-         Mày chửi ai thế? Nó ngó quanh ngó quất rồi lại nhìn anh chằm chằm.

-         Không…

Nguyên hằm hằm trả lời mắt vẫn không rời chỗ Mai đang đứng.

--------------------------------

Tôi khoác chiếc tạp dề vào người và đứng ở quầy thanh toán, quán lý thấy mặt tôi tiu nhỉu vì vừa bị quát nên cũng ra nhẹ nhàng an ủi.

-         Tính thằng Cường nó là vậy đấy nhưng nói rồi cũng không nghĩ gì đâu em, nên cũng đừng để tâm quá Mai nhé.

-         Vâng. Tôi nhẹ đáp.

Dù lòng tôi có hậm hực nhưng cũng chẳng dám nói lại anh quản lý, bởi tôi biết Cường là nhân viên lâu lăm ở đây còn tôi chỉ là một kẻ mới vào việc còn chưa đầy 2 tháng, mở miệng ra nói thì cũng chỉ thiệt cho cái thân mình. Vì tôi biết anh Thanh quản lý của tôi dù lúc nào cũng nhẹ nhẹ nhàng nhàng nhưng có xích mích dẫn đến phải đuổi việc thì chắc người ra đi sẽ là …tôi. Chẳng ai muốn nhân viên lâu năm thạo việc đi để đứa không biết gì ở lại, biết thân biết phận nên họ có nói gì thì tôi cũng coi như gió thổi ngoài tai, chỉ chú tâm vào công việc của mình là chính.

Quán nơi tôi làm việc anh chủ tuyển đa phần là nam nhằm thu hút khách, còn nữ chỉ có 2-3 người, đếm trên đầu ngón tay. Tôi ban đầu xin làm pha chế nhưng giờ lại chuyển qua tính tiền vì anh Thanh nói con gái cẩn thận hơn nên để tôi ra ngoài quầy thanh toán. Không phải ai vừa mới làm cũng được đứng quầy, tuy áp lực về tiền bạc nhưng lại nhàn hơn cả, không dọn dẹp, cũng không bưng bê, quyết toán tiền hết ca là về, thậm chí đứng quầy đôi khi còn được sai vặt mấy đứa chạy bàn…có lẽ vì thế mà Cường luôn họ hẹ với tôi. Có đôi lần tôi nghe loáng thoáng hắn nói, hắn thì làm 4 tháng mới được cầm tiền trong khi tôi mới chỉ có 2 tháng đã đứng ở đây, thấy có vẻ hậm hừ hằm hè.

Tôi biết Cường không ưa gì mình, lúc nào cũng nhăm nhe để tìm cớ gây sự, nhưng một mình tôi thì cũng không làm gì được anh ta cả, đành một điều nhịn lấy chín điều lành…

Đang mải nghĩ ngợi về chuyện ấy, đột nhiên tôi thấy một bill được chìa ra trước mặt mình, theo thói quen tôi nhận luôn chiếc hóa đơn đó nhập mã vào máy.

-         Dạ của anh hết 70 nghìn ạ.

Mắt vẫn dán vào màn hình máy tính.

-         Không khuyến mại gì hả em.

-         À dạ với hóa đơn trên…

Tôi chỉ vừa ngẩng mặt lên, ánh mắt tôi chạm vào ánh mắt của người ấy đột nhiên cảm thấy hẫng một lúc lâu…đầu có trở nên lúng túng….

-         Dạ hóa đơn trên 200 nghìn …các anh sẽ được giảm 10% ạ.

Lấy được lại bình tĩnh tôi chậm rãi nói, giọng điệu không được hồ hởi hơn trước.

-         Xem nào, trung bình quán này cứ 20 nghìn một cốc, thế chắc phải uống hơn chục cốc mới được giảm 20 nghìn…Chắc vừa uống phải vừa đi vệ sinh mất.

-         Tao nghĩ mày mang theo cái bô ấy….Không chờ được giảm 20 nghìn thì bỏ ra 20 triệu đi lọc thận thì bỏ mẹ.

-         Các anh có thể rủ nhiều bạn bè đến, chương trình của nhà em còn kéo dài đến hết tháng.

Mặc kệ lời bông đùa của họ, tôi vẫn giải thích đều đều đúng phận sự.

-         À thế à…ừm được rồi…nếu em đã mời thì…bọn anh sẽ đến..

Tiếng bạn Nguyên cợt nhả với tôi, rồi ánh mắt có ý trêu chọc của Nguyên làm tôi sôi tiết, nhưng “cuộc đời” đau thương đã tôi luyện cho tôi một “hòa khí” ngất trời nên tôi vẫn lạnh nhạt nói.

-         Vâng.. Các anh vui lòng thanh toán, hai anh chị ở bên dưới đang chờ.

-         Ờ…ờ…

Nguyên rút ví ra, chìa trước mặt tôi một chiếc thẻ.

-         Thanh toán cho anh.

Có 70 nghìn mà anh ta dùng thẻ ngân hàng, tôi khing khỉnh nghĩ trong đầu chắc định khoe của.

-         Vâng.

Tôi đỡ lấy thẻ bắt đầu scan vào máy.

-         Anh vui lòng nhập mã pin.

Nguyên đỡ lấy chiếc máy từ tay tôi, những ngón tay anh lướt nhanh như chớp trên các phím số.

-         Này, cho anh hỏi hóa đơn có ghi số điện thoại của thu ngân không?

-         Dạ không… Tôi kiềm chế, nhẹ nhàng đáp.

-         Thế em thanh toán nhầm anh về kiểm tra lại hóa đơn thì sao, rồi thẻ lỡ đâu nhấn nhầm mấy số thì sao???

-         Anh yên tâm lát anh cứ kiểm tra lại.

Tôi đưa bút cho Nguyên kí tên rồi xuất hóa đơn cho anh ta.

-         Ừm…

Nguyên gật gù, đón lấy tờ hóa đơn từ tay tôi rồi không vội quay đi mà nói với người bạn bên cạnh.

-         Thu ngân quán này nghiêm túc với khách quá nhỉ?

-         Ha ha ha… Tên bạn bên cạnh cười lớn rồi nhanh kéo anh đi.

-         Thôi đi đi mày, nhanh lên không chúng nó chờ.

-         Ừm.

Anh quay đầu nháy mắt cười với tôi, đáp lại nụ cười ấy là cái nhíu mày nhẹ của tôi.

Nguyên bước đi rồi tôi mới mở tờ giấy anh ta vừa dúi vào tay mình ra xem, thấy một dòng chữ

“ 090XXX… nhớ gọi cho anh nhé! Mai!”

 Anh ta là trai gọi chắc, tôi đút vội tờ giấy vào túi áo khi thấy  anh Thanh đang lại gần tôi phía mình.

-         Sau này khách có trêu một tí thì cứ giả lả vào, miễn là họ không quá đáng là được em ạ.

-         Vâng.

Tôi đáp gọn lọn, tiếp tục tính tiền cho người tiếp theo, tôi chẳng lạ anh Thanh sẽ nói như vậy. Nguyên đúng là một kẻ đáng ghét, sao tôi lại đen đủi làm đúng cái ngày anh ta đi uống nước cơ chứ.

Tôi chỉ còn biết thở dài ngao ngán trong suy nghĩ của mình, mong sao kẻ cợt nhả đó không đến đây nữa.

Tiếc thay điều tôi cầu xin trời phật luôn luôn không bao giờ được đáp ứng, những ngày tiếp theo Nguyên gần như trở thành khách quen của quán này và đặc biệt hơn anh ta luôn chọn đúng ca làm của tôi mà tới.

--------------------------

Tôi về nhà trời cũng tối muộn rồi, hơn 10 h rồi còn sớm sủa gì nữa.

Tôi mở thật nhẹ cửa, bước vào nhà, thấy đôi giày to đùng là lạ ở bên thềm thấy tò mò đá đá xem là của ai thì phát hiện đôi giày của nhãn hiệu NB có vẻ hơi đắt tiền vì thấy lớp vải và các phối màu của nó khá đẹp và sang. Tôi đi thật nhẹ vào nhà cố không tạo ra bất cứ tiếng động gì…

-         Anh….ha ha ha…

Tiếng Phương cười khe khe bên trong phòng mình, vì buổi tối nhà rất yên tĩnh nên mọi tiếng động nhỏ nhất cũng có thể nghe thấy, cửa tuy cách âm nhưng cũng chỉ có mức độ, mà cửa nhà tôi còn là cửa đểu nên việc cách âm thì cực kém.

Nghe tiếng họ nói với nhau rồi rên rỉ, tôi cũng có thể hiểu Phương đang dẫn trai về làm chuyện gì trong căn phòng kia.

Tôi ngó sang phòng Trà thấy đèn đã tắt từ bao giờ, đón cô ấy chắc cũng đã ngủ hoặc đang đeo tai nghe mà xem phim không màng đến thế sự.  Tôi cũng mau mau chóng chóng về phòng để khỏi phải nghe những tiếng đó nữa…

-         Mẹ kiếp!!!

Vừa ngồi được xuống giường thì tôi mới nhận ra rằng phòng tôi ngay cạnh phòng Phương nên nghe còn rõ hơn cả ở bên ngoài.

-         Anh…mạnh nữa lên…đúng rồi….Ôi…em không chịu được nữa.

Tôi thay vội quần áo, rửa mặt mũi nhanh chóng chóng chùm chăn nhét tai nghe vào tai cố đưa mình vào giấc ngủ. Khổ nỗi tôi có cái tật nghe nhạc thì cứ nghe những không thể vừa nghe nhạc vừa ngủ được… Tôi cố gắng được một lúc cuối cùng cũng bỏ cuộc vứt tai nghe sang một bên, áp gối lên tai vào nhắm mắt lại.

Tiếng của hai người kia thỉnh thoảng nghe rõ thỉnh thoảng lại không, nên cuối cùng tôi cũng có thể ngủ được.

Tôi thích cách sống vô tư trong đời sống tình dục của Phương, nhưng tôi không thích cách chị ấy làm tình. Những người con gái càng tỏ ra thích thú thái quá với cái việc làm tình ấy bao nhiêu thì thực ra họ lại người lãnh cảm với chuyện đó bấy nhiêu. Nhiều người làm quá lên để đáp ứng nhu cầu của người yêu, nhiều người thì làm để che đẩy căn bệnh lãnh cảm của mình, còn vài người thích rên rỉ sung sướng để thỏa lấp sự cô đơn bằng tình dục.

Sáng hôm sau khi tôi nghe Trà kể mới biết đó là anh Thành.

Điều đó còn làm tôi bất ngờ hơn cả việc Trà sắp yêu một người mới.

Vỗn dĩ thường ngày Phương tỏ ra rất lạnh nhạt với Thành, nhưng lại là đối tác thường xuyên ở trên giường với anh ta. Họ thường làm chuyện đó ở nhà Thành, không hiểu sao tối hôm ấy lại lôi nhau về đây. Chắc Phương nghĩ chúng tôi đều đã ngủ hết rồi nên mới táo bạo như vậy, và một phần thì Trà và tôi cũng khá hiền mà ít lời khi đề cập đến mấy chuyện nhạy cảm kia.

Tôi ngẫm mới thấy, Thành vẫn thầm lặng yêu Phương từ đó đến nay chắc hẳn điều anh ấy khao khát ở chị là tình yêu chứ không phải bằng tình dục. Đôi mắt mỗi khi Thành nhìn Phương luôn chứa chan tình cảm, thứ duy nhất anh cần đó là tình yêu được đáp lại, nhưng điều duy nhất Phương có thể cho anh chỉ là thứ động chạm xác thịt mà thôi.

Thành chấp nhận cái tình cảm mỏng mảnh như một làn khói mà chị ấy dành cho anh, mòn mỏi trong sự mong ngóng của chính mình mà chưa một lần nghĩ tới từ bỏ. Tại sao Thành lại dành cho Phương quá nhiều tình yêu như vậy? Tại sao anh ấy lại chấp nhận nhìn chị yêu hết người này đến người khác nhưng lại chẳng bao giờ đến lượt anh? Tình yêu….đáng để hi sinh nhiều đến vậy sao?

-----------------------------

-         Anh muốn đổi món khác giờ có được không?

Nguyên đứng dựa quầy ánh mắt đùa cợt nhìn tôi.

-         Không bạn ạ…

-         Thế làm sao bây giờ, anh không uống được cà phê sữa. Quán em chỉ có cà phê sữa thôi đúng không giờ đọc menu mới biết.

Đầu tôi muốn nổ tung, lạnh nhạt nhìn anh ta mắt không cảm xúc.

-         Ừm, không được bạn ạ. Nhưng tớ sẽ bảo các bạn pha chế không cho sữa vào.

-         Ừm, thế cũng được. Anh ghét nhất uống cà phê cho thêm sữa.

Tại sao lại gọi, anh bị dở à? Tôi thầm nghĩ rồi quay lại nói to với khu pha chế.

-         Chi Lan ơi, bill số 5 cà phê chị đừng cho sữa nhé.

-         Ừ, Okie em…

Nghe tiếng đáp lại tôi quay ra nói với anh ta.

-         Được rồi đó bạn.

Nguyên vẫn không rời quầy, anh xoa cằm ngẫm nghĩ điều gì đó rồi nói.

-         Sao em lại gọi anh là bạn, em kém anh 2 tuổi đấy.

Anh ta giả bộ đáng thương trông nai dễ sợ, tôi thì thấy kinh tởm vì cái thái độ ấy.

-         Ừm…vậy giờ tôi gọi anh là anh, anh có thể rời chỗ này đi sang kia mà uống nước được không. Nước của anh sắp được rồi đấy.

-         Lát em mang ra cho anh nhé.

-         Tôi phải thanh toán.

Không thèm nhìn cái vẻ nài nỉ của anh ta, tôi lạnh lùng nói.

-         Sao khó tính vậy, khách hàng là thượng đế mà.

-         Thượng đến thì cũng phải có mức thôi.

Tôi lầm bẩm nói khẽ, nhưng Nguyên vẫn nghe được, anh cười mỉn trầm trầm dở cái giọng mỉa mai.

-         Mấy em bên Moe Moe dễ thương hơn.

Moe Moe là quán cà phê đối diện với quán này, tôi thầm nghĩ sao anh ta không biến qua sang đấy mà uống, sang đây làm quái gì.

Đứng một lúc thấy tôi bận rộn không trả lời những câu hỏi vớ vẩn của mình nữa, Nguyên trở về bàn của mình đeo tai nghe vào nghe nhạc, thỉnh thoảng cứ ngó ngó sang chỗ tôi đứng.

9h, tôi bắt đầu thay ca ngó sang thấy Nguyên vẫn đọc sách ở bên đó chưa về. Anh ta ngồi đây ít cũng 2 tiếng rồi, không thấy mệt sao.

-         Ra ca chưa Mai?

-         Vâng.

Cường lại gần chỗ tôi đứng chuẩn bị giao ca với tôi.

-         Em kiểm tiền đi. Anh ta hôm nay có vẻ nhẹ nhàng với tôi chắc có chuyện gì vui.

-         4 triệu 335 anh ạ, đủ rồi đây em giao ca, anh ký tên nhận tiền hộ em.

-         Ừm… đang tính hôm nay đi chơi với người yêu mà lại làm ca đêm chán thế.

Cường vừa kí vừa thở dài nói bâng qươu.

-         Dạ…

Tôi mỉn môi đáp lại anh ta, rồi nhanh chóng kiểm tra lại tiền một lần nữa rồi rời đi.

Quán nước chỗ tôi làm đóng cửa vào lúc 3h sáng và mở cửa lúc 9h sáng ngày hôm sau. Nên ca làm việc của chúng tôi chia ra cũng khác với chỗ khác, tôi thì chuyên làm ca tối vì đi xe bus nên tôi xin anh chủ được về từ lúc 9h, lấy lương 7 tiếng thôi. Còn Cường thì khác, anh ta học năm cuối có nhiều thời gian nên hay làm ca đêm hoặc ca thứ 2 tầm từ 12h đến 3h chiều. Ngoài chúng tôi ra thì có cả một chị tên Hương cũng đứng thu ngân, nhưng tôi ít gặp chị ấy hơn Cường bởi chị ấy chuyên ca sáng. Chị Hương thì có vẻ dễ gần hơn Cường, có hôm chị ấy làm ca đêm giao ca với tôi nói chuyện nghe thấy cũng hiền hiền.

Ra khỏi quán tôi chạy thật nhanh để đuổi kịp chuyến xe bus cuối cùng của ngày, vừa đặt chân đến bến thì xe cũng chạy đến nơi, tôi thở phào bước vội lên xe.

Chuyến bus cuối ngày thường vắng người hơn, ghế trống cũng nhiều nên tôi dễ dàng chọn cho mình một chỗ ngồi tốt nhìn được ra cửa sổ.

Tôi bỏ máy nghe nhạc ra, đang định đưa nốt một bên tai nghe vào bên tai còn lại thì Nguyên đã đứng trước mặt tôi từ bao giờ.

Anh ta thản nhiên ngồi xuống bên cạnh tôi, ra vẻ không quen biết, nhưng rồi tôi cũng mặc kệ coi như không biết anh, nên đành phải xuống nước tiu ngỉu lên tiếng trước.

-         Nhà em ở bến nào? Nguyên hỏi.

-         Bến cuối cùng.

-         Thế đi mất bao lâu? Anh ta lại tò mò tiếp.

-         Không biết.

Chiếc xe lắc lư chúng tôi chao đảo va người vào nhau, anh ta vội vàng đưa tay đỡ lấy người tôi lại.

Tôi muốn miễn cưỡng quay ra cảm ơn, nhưng nhìn khuôn mặt trăng bệch như cắt không còn một giọt máu nào của anh ta thấy hài hước suýt bật cười.

Hình như anh ta bị say xe…..

-         Này!

Tôi lay người anh ta.

-         Anh không sao chứ?

-         Không…

Nguyên vội xua tay, cố ngồi thẳng dậy lấy lại phong độ để cứu vãn cái lòng tự trọng của mình lúc này, nhưng chẳng qua khỏi mắt tôi. Chắc anh ta chưa bao giờ phải đi xe bus tôi đoán vậy, mỗi lần xe phanh gấp, mặt anh ta lại tái lại, giờ qua được 3 bến rồi chắc phải đang nôn nao lắm.

-         Nhà anh ở bến nào???

-         Không…ở bến nào cả…

-         Thế anh lên xe này làm cái gì.

Xe dừng chờ khách một lúc, vài người đứng dưới bến cũng lên xe, họ- ai cũng vội vã lướt qua chỗ tôi và Nguyên đang ngồi nhanh chóng tìm cho mình một chỗ trống. Đến khi thấy không còn ai đứng ở dưới bến nữa chiếc xe lại tiếp tục lăn bánh, bắt đầu cuộc chiến của nó với đám xe cộ trước mặt bị ùn lại vì đoạn đường đang sửa. Mặt Nguyên càng xạm lại, tôi để ý thấy tay anh đang bám chặt vào thành ghế trước, không thấy đả động gì đến câu hỏi vừa nãy.

-         Anh say xe à?

-         Em hâm à.

Câu hỏi của tôi có vẻ động chạm đến lòng tự ái của anh.

-         Tôi có mang túi ni lông đấy, chắc lần đầu anh đi nên mới thế này.

Nguyên gạt cái túi ra, quay sang hỏi nhẹ, mặt vẫn nhăn nhó khó chịu.

-         Như… thế này mà em vẫn đi được hay sao?

-         Ha… Thế này đã là gì, anh chắc chưa đi những tuyến đông người.

Tôi cười nhạt đáp.

Bỗng anh chăm chăm nhìn tôi, ánh mắt khó hiểu.

Lúc này tôi để ý thấy có vài cái nhìn của mấy cô gái phía trên hướng lại phía chúng tôi đang ngồi, vài tiếng cười rúc rích của mấy cô sinh viên hàng ghế trên khiến tôi phải nhìn sang người bên cạnh rồi nhìn quanh quất.

Chẳng khó gì để tôi hiểu ra mọi chuyện.

Có thể là do….người con trai ngồi cạnh tôi mặt mũi cũng sáng sủa tàm tạm.

Hoặc cũng có thể là do anh ta đang say xe mặt mũi nhăn nhó như khỉ ăn ớt, mà người đời lại luôn giỏi đơm đặt mọi câu chuyện… nên theo dự đoán của tôi thì họ nghĩ chúng tôi là một đôi đang cãi nhau, dòm ngó là chuyện rất thường!

Nguyên vẫn chưa đỡ say xe, anh ta đang kiềm chế lắm, mặt mũi rõ căng thẳng. Nghĩ cũng tội nghiệp, sao lại hành xác mình như thế, tôi lo lắng nhìn sang phía bên cạnh mình.

-         3 bến nữa, độ 15 phút là đến bến cuối rồi.

-         Ừm…em có thấy mệt không, dựa vào vai anh này…

Đến cái nước này rồi mà cũng….

-         Tôi không…

Tôi thở dài đáp, mắt hướng ra cửa sổ nhìn dọc dài những con phố đang băng băng trôi qua trước mắt mình.

Mới hơn 9h,  Hà Nội vẫn lung linh ánh đèn ở khắp nơi, mọi người vẫn đi lại tấp nập đầy đường.

Xe ngô luộc đậu ở cạnh bến thứ 4 trông thật ngon mắt, một ngày trờ chở gió như hôm nay nhìn nồi ngôi nghi ngút khói thấy mà thèm.

Tôi tự hỏi không biết Nguyên đã ăn gì chưa? anh ngồi quán suốt từ 7h đến giờ chỉ uống cái thứ cà phê không sữa sang chảnh của anh ta chẳng thấy ăn uống gì.

15 phút sau, xe cũng tới bến cuối.

Tôi đứng dậy xuống xe, Nguyên đi cũng theo sau luôn.

-         Anh có muốn đi ăn phở không?

Nguyên ngây người một lúc, hình như đang xác định xem tôi có thật đang nói với anh ta hay không.

-         Ờ… tất nhiên là ..có. Anh cẩn thận dò xét đáp, hướng về tôi cái nhìn thật lạ.

-         Anh vẫn chưa hết say xe à? Nhà anh ở đâu.

-         Đã bảo là không say xe.

Anh bỗng nói to khiến tôi hơi giật mình.

-         Vì…anh lo cho em….

-         ………….

-         Em ngày nào cũng về muộn như thế…anh không yên tâm.

-         Tôi, đi xe bus có gì mà không yên tâm. Cảm ơn anh, nhưng tôi không cần anh quan tâm. Tôi và anh có quen biết gì đâu, anh lạ thật đấy.

Tôi lững thững bước đi, ngó quanh quất để tìm hàng ăn.

-         Không quen biết???Em có cần khó gần như thế không, anh có ăn thịt em đâu mà phải giương vây giương cánh nên thế…nếu không phải vì…

-         Sao?? Tôi chẳng buồn nghe anh ta chắc móc, hỏi gọn cho xong rồi bước đi.

-         Không có gì… Đi thôi, không phải em nói đi ăn phở à?

Nguyên có vẻ buồn thiu đi bên cạnh tôi nói.

Chúng tôi vào quán phở cách khu nhà tôi không xa.

Quán buổi tối, khách chật kín .

Tôi bắt buộc phải ngồi chiếc bàn trống ở ngay ngoài cửa, gió thổi cũng hơi lành lạnh. Nguyên mắt nheo nheo nhìn tôi sụt sịt mũi sau chiếc khăn len, đưa cho tôi một tờ giấy ăn bảo tôi lau nước mũi có ý trêu đùa. Tôi thản nhiên xì mạnh mũi vào tờ giấy, khiến anh cười lớn.

-         Này tương lai! em cũng dễ thương phết nhỉ?

-         ……

-         Anh biết trường em này, lớp em này, giờ biết luôn chỗ em ở rồi. Vậy làm quen nhau được chưa?

-         Ăn phở đi!

Tôi hờ hững đáp, Nguyên chỉ cười nhẹ đảo đũa rồi cắm cúi ăn phở.

Chúng tôi cứ xì xụp ăn và ăn, không ai nói với ai thêm câu nào.

-         Em có tin vào duyên phận không?

-         Không.

Tôi đưa ví trả tiền, Nguyên ngăn lại đưa tiền của mình cho ông chủ.

-         Anh thì lại luôn tin vào duyên phận.

-         Tùy anh.

Tôi thở dài sượt, không quan tâm bước ra khỏi quán.

-         Anh sẽ chứng minh cho em duyên phận có tồn tại.

-         Tùy anh.

Nguyên vẫn cứ bước theo tôi, lải nhải mấy cái duyên phận gì gì đó của anh ta, còn tôi thì đang lạnh cóng muốn về nhà thật nhanh.

-         Nguyên này!

Đầu tôi cứ ong ong vì vậy quyết dừng lại, quay sang nhìn vào khuôn mặt đang hấp hới cười nói của anh ta dội thẳng luôn một gáo nước lạnh.

-         Tôi không biết anh có ý gì với tôi…. Tôi cũng không muốn phỏng đoán gì hết, nhưng anh đừng như thế này nữa, tôi không muốn làm quen với anh đâu. Chúng ta vốn dĩ chỉ là 2 người xa lạ, chưa hề biết gì về nhau, anh không thấy mình đang hành động buồn cười hay sao? Đừng làm vậy nữa, hãy sống cuộc sống của anh, còn tôi sẽ sống cuộc đời của tôi, không ai can dự đến ai nhé.

Nói xong, tôi tính rẽ vào cổng khu nhà thì Nguyên giữ cánh tay tôi lại.

-         Em đừng vội phủ định mọi thứ ở hiện tại, vì nó sẽ là tương lai của em. Lần trước, em nói sai rồi… tên em không chỉ có nghĩa tương lai. Nó là hiện tại, là quá khứ… rồi mới là tương lai. Sao em dám chắc rằng 2 người xa lạ sẽ không là gì của nhau. Cá cược đi, nếu một ngày anh là gì của em…thì hãy hứa đặt anh trong tương lai của em được chứ?

Ánh mắt thách thức của Nguyên, tôi cau mày hất tay anh ra..

-         Vớ vẩn, để tôi yên.

Cứ thế tôi bước thật nhanh về phía trước.

-         Còn nữa…tên em còn có nghĩa là một loại quả khi ngâm với mật ong và đường ăn cũng ngon lắm, em có thể thử.

Nguyên hét thật lớn phía sau lưng tôi, dù chạy nhanh thế nào tiếng anh ta vẫn cứ vọng trong đầu tôi lúc này.

Nhấn cửa thang máy, đầu óc tôi vẫn còn lẫn lộn hình ảnh về Nguyên và những gì anh ta nói.

Kẻ điên ấy!!!!! sao anh ta dám bước vào thế giới tĩnh lặng này mà xáo trộn nó lên, anh ta sẽ không bao giờ làm được điều đó….tôi tin như vậy….

------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro