Chương 20: Tình yêu không bao giờ xa vời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 20: Tình yêu không bao giờ xa vời.

Đón lấy cái lạnh của những ngày cuối đông, Huy bước ra cửa sân bay ánh mắt trùm lên khoảng trời một màu xám nhàn nhạt.

Sương mù giăng trắng xóa con đường trước mặt anh, nếu không phải người tiếp viên đang đọc loa thông báo bằng tiếng việt thì anh cữ ngỡ mình đang lạc giữa biển sương mù của London- nơi mặt trời không bao giờ mọc.

3 năm xa Việt Nam, giờ quay trở lại, tưởng gặp lại “người cũ” ai ngờ mọi thứ lại trở nên lạ lẫm như vậy.

Con người ta không nên sống xa quê hương quá lâu, vì, khi ấy nỗi nhớ sẽ chỉ kéo ta bằng được trở về, nhưng khi trở về rồi thì lại thấy ta chỉ như một người lạ lâu ngày ghé thăm nơi chốn ấy.

Vì…nhưng…. Những thứ ấy….đôi khi sẽ khiến ta cảm thấy chơ chọi giữa cuộc đời này, không biết nơi đâu để ở lại và nơi đâu để quay về….

-         Cho tao mượn điện thoại đi.

Đứa bạn đứng cạnh Huy đang chuyển đồ lên taxi, nhướng mày ngạc nhiên.

-         Gọi cho ai à?

-         Ừm…

-         Ai ?

-         Một người!

Huy cười nhẹ giật lấy cái điện thoại đang lấp lửng trên tay thằng bạn.

-         Một người? Mày làm gì có ai thân thích chốn này ngoài tao.

Bạn anh nhăn nhở trêu chọc, Huy khẽ lắc đầu ghé điện thoại vào tai, đầu dây bên kia bắt máy….

-         ừm…xin hỏi đây có phải số điện thoại của Mai không?

Chợt….người bên kia im lặng, tận sâu trong lòng Huy biết rằng anh đã không nhấn nhầm số. Mai chắc chắn đã nhận ra giọng nói của anh, nên cô mới không đáp lại như vậy.

Huy đứng lặng cũng không lên tiếng, chính bản thân anh lúc này không biết mở đầu câu chuyện với cô ấy như thế nào.

Anh muốn nói với cô rằng, tất cả các bức mail của cô anh đã đọc hết nhưng không dám hồi âm lại dù chỉ một bức…bởi anh sợ chỉ cần mình đặt tay lên bàn phím nhấn chữ reply, thì lập tức bước chân anh sẽ không chịu được mà chạy về bên cô.

Anh muốn nói với cô rằng, từng ngày, từng ngày, anh ở nơi ấy ôm nỗi nhớ về cô dai dẳng đến muốn bỏ lại tất cả ở đây mà quay lại.

Anh muốn nói với cô rằng, hay là chúng mình hãy chứ yêu nhau, nhưng anh không thể…. Anh không có khả năng cho cô một lời hứa vĩnh cửu, anh cũng không đủ tự tin nói rằng tình yêu một ngày sẽ mãi không đổi thay.

Anh muốn nói với cô rất nhiều điều sau bao năm xa cách, nhưng cuối cùng…anh chỉ có thể chết lặng ở đây, không nói lên một lời nào.

--------------------------------------------

Hà Nội, chiều nay sương mù đột nhiên giăng mịt mù khắp phía, từ ô cửa kính mờ mờ của quán tôi nhìn ra, đường phố như lơ lửng giữa một làn khói trắng dày đặc.

Trời đã bớt lạnh, nhưng không hiểu sao sương lại không thể tan, tôi đưa chiếc rẻ trắng lau qua lau lại tấm kính ở cửa ra vào một hồi, sau đó lại đứng nhìn nó lại đục mờ trở lại.

Khách vẫn chưa đến đông lắm, trên gác có một vài người, còn dưới nhà hầu như các bàn đều để trống. Mấy ngày hôm nay thời tiết thất thường nên quán cũng vắng khách hẳn, anh Thanh đi từ sáng vẫn chưa thấy về, bọn nhân viên chúng tôi không có việc gì làm chia nhau dọn dẹp.

Tôi vẫn đứng lau qua lau lại cái cửa kính, rồi nhìn nó bị bám hơi nước như ngắm một chuyện thú vị trong một ngày buồn chán

Điện thoại chợt rung rung trong túi quần, tôi giở ra xem thấy một số máy lạ.

-         Alo, ai vậy ạ.

-         Ừm…xin hỏi đây có phải số của Mai không?

Tai tôi khi ấy cảm giác như chỉ còn nghe thấy những tiếng u u kéo dài, giọng nói của người kia ngọt như một lưỡi dao xoẹt một vệt dài cứa ngang trái tim tôi.

Nếu không nhầm, thì đó chính là giọng nói của Huy, cái chất giọng ấm áp ngọt ngào ấy dù cho hàng thế kỉ có trôi tôi vẫn có thể nhận ra nó.

Lúc trước, tôi vẫn hay tự tượng tưởng rằng nếu một ngày nào đó tôi gặp lại Huy, nhất định tôi sẽ bắt cậu ấy phải nói cho thật rõ ràng mọi chuyện.

Tôi sẽ hỏi …tại sao cậu ấy không hồi âm lại những bức mail của tôi.

Tôi sẽ hỏi…. có phải cậu ấy không có một chút tình cảm nào với tôi?

Tôi sẽ hỏi…nếu tôi và cậu ấy bất chấp tất cả để yêu nhau, liệu điều đó có là được?

Có quá nhiều câu hỏi trong đầu tôi khi đó, còn bây giờ chỉ một cái tên của cậu ấy thôi muốn mở miệng ra mà cổ họng lại ứ lại.

Tiếng cạch cửa khiến tôi giật mình suýt buông rơi điện thoại.

Nguyên bước vào, đôi mắt anh thoáng vẻ bất ngờ khi nhìn tôi co rúm sau cánh cửa, anh mở cửa thì tôi đang đứng lau kính bị ép vào trong tường. Anh hơi nhăn trán kéo cửa ra, miệng nở một nụ cười dịu nhẹ như lớp sương mù mong manh bên ngoài kia.

Nhưng, tâm trí tôi lúc ấy đâu có để ý đến Nguyên, tay tôi vẫn đang cầm chặt chiếc điện thoại, cố gắng chờ đợi đầu dây bên kia lên tiếng.

-         Là…Huy phải không?

Tôi lắp bắp.

-         Ừm…Mình gặp nhau nhé, tôi vừa mới về.

-         Được, cậu ở đâu?

Tôi gấp gáp hỏi như sợ rằng sẽ không còn gặp lại cậu ấy nữa.

-         Tôi đang ở sân bay. Mai đang ở đâu, ở Hải Phòng hay ở Hà Nội?

-         Tôi cũng đang ở Hà Nội đây, cậu đang ở Nội Bài à? Cậu chờ nhé, tôi sẽ đến ngay.

-         Ừm… Mai không phải đến đâu, đưa tôi địa chỉ chỗ Mai ở, tôi còn ở Hà Nội 2 ngày nữa mới đi. Tôi đi cùng một người bạn nữa, Mai đừng lo.

Huy nói, tôi chợt giật mình nhận ra mình đang thực sự mất bình tĩnh.

-         Chị Mai ơi!

Tiếng gọi to từ quầy pha chế làm tôi hoàn hồn trở lại.

-         Ừm…vậy chắc cậu đi đường xa cũng mệt rồi, cậu cứ về nghỉ ngơi đi, mai cậu còn ở Hà Nội…chúng ta gặp nhau.

Tôi cố tỏ ra bình thản hơn, nhưng thực chất tôi chỉ muốn bỏ mọi thứ ở đây lại mà chạy ngay đến chỗ cậu ấy.

-         Vậy à… thế Mai đưa cho tôi địa chỉ nhà, mai tôi sẽ qua.

Huy trầm ngâm rồi lên tiếng, nghe giọng cậu có vẻ hơi buồn.

Đọc xong địa chỉ cho Huy, tôi trở lại quầy thanh toán cố bắt mình phải bình thường mà tập trung vào công việc, nhưng dường như không thể vì tâm trí tôi lúc này đã ngập tràn giọng nói, nụ cười, ánh mắt của cậu ấy.

Tôi muốn xem Huy sau bao năm giờ ra sao, có còn là Huy hiền lành của tôi này trước hay đã là một người khác rồi?

Chỉ thoáng nghĩ đến giây phút chúng tôi gặp gỡ, miệng tôi đã bất giác tự động mỉn cười ngây ngốc.

-         Cạch, cạch.

Tiếng chìa khóa đập lạch cạch trên mặt quầy, tôi giật nảy mình ngẩng mặt lên.

Nguyên đứng trước mặt tôi, khuôn mặt lạnh toát không nở một nụ cười, tay vẫn cầm nguyên chiếc chìa khóa xe đặt trên mặt bàn…

-         Thanh toán!

Giọng nói của anh đanh lại, không to, cũng không nhỏ, đủ để tôi nghe và đủ để tôi hiểu anh ta đang bực tức.

-         Ờ..dạ..của anh hết 30 nghìn ạ.

Tôi hấp tấp nói không nên lời, lúng túng in hóa đơn trên màn hình.

Nguyên không nói thêm gì, rút ví ra quăng một đống tiền lẻ trước mặt tôi.

Mọi hôm chắc chắn tôi sẽ tỏ thái độ lại, nhưng hôm nay tôi lại dửng dưng mặc kệ, cầm đống tiền đếm qua đếm lại không để tâm đến Nguyên lấy một lần

-         Anh thừa…5 nghìn…

Chưa dứt câu, ngẩng lên Nguyên đã đi ra cửa từ bao giờ, qua lớp cửa kính mờ tôi chỉ kịp thấy chiếc xe anh ta vụt đi rất nhanh hòa vào dòng người tấp nập ngoài đường.

---------------------------

Qua một đêm nằm thao thức nghĩ về mọi chuyện của quá khứ, mở mắt ra đã thấy ngày mai đến, vội vã đến lớp rồi lại sốt sắng đếm từng nhịp đồng hồ dài lê thê cuối cùng thì cũng được tan học để đi đến chỗ hẹn.

Tôi hẹn Huy ở một quán nước cách trường tôi học không xa, chỉ cần đi bộ là một quãng là tới.

Quán nước nhỏ nằm sâu trong một con hẻm khá khó tìm, nên tôi cũng khá lo lắng sợ Huy không tìm thấy nó. Cậu ấy đâu có thông thạo nơi này đâu, không biết cậu ấy có lạc không? Suốt dọc đường đi tôi chỉ lo lắng có vậy.

Tôi cố bước thật nhanh…thật nhanh băng qua con đường phía trước, vừa đi vừa để ý những người xung quanh xem có Huy lẫn ở đó không?

Nhưng sự lo lắng của tôi quả là thừa thãi, khi tôi đến nơi Huy đã ngồi ở đó từ khi nào rồi, thậm chí cậu ấy đang chuẩn bị nhấc điện thoại lên để gọi cho tôi.

-         Mai!

Huy đứng dậy khi nhìn thấy tôi bước vào tử cửa.

Tôi lau những giọt mồ hôi còn vương trên trán, nở một nụ cười rạng rỡ đi thật nhanh về phía Huy đang đứng.

Ánh mắt của Huy hấp háy, bàn tay cậu đưa ra định nắm lấy bàn tay tôi…nhưng suy nghĩ đến điều gì đó lại ngượng ngập rụt lại.

3 năm qua, không biết  cậu ấy đã du nhập được bao nhiêu cái văn hóa Mỹ mà đến giờ một cái nắm tay vẫn còn sượng sùng, tôi giấu chút thất vọng trong suy nghĩ, đặt người xuống ghế.

-         Vẫn khỏe chứ?

Tôi cười nhẹ hỏi, rồi lại thấy sao câu hỏi của mình đối với một người bạn thân sao sáo rống quá.

-         Ừm…

-         Học vẫn ổn phải không? Bao giờ thì Huy được ra trường?

-         Ừ, ban đầu có chút lạ lẫm, sau cũng quen rồi, tôi học còn 2 năm nữa thôi.

-         Vậy thì …chắc 2 năm nữa, mình mới lại gặp nhau.

Tôi cố nghĩ ra một câu đùa vô ý du nỗi đau đang dần xâm lấn lấy tâm tư tôi khi nghe cậu ấy nói rằng mọi thứ đều vẫn ổn. Cậu ấy thích ứng quá nhanh, nhanh đến mức không dành một phút nào để nhớ về tôi hay sao?

Huy không cười sau câu đùa của tôi, môi cậu mím chặt lại, ánh mắt nheo nheo nhìn xuống cốc nước, hai tay đan chặt lấy nhau.

Chúng tôi cứ ngồi yên như vậy đối diện nhau, cho đến khi đá trong cốc của Huy đã tan hết, và tách trà nóng của tôi đã nguội ngắt từ bao giờ.

Tôi lơ đãng gửi hồn mình vàobài hát đang vang lên trong quán nước giữa trưa yên tĩnh. Một bài hát da diết của Richard Marx mà tôi nhớ không nhầm nó có tên là Now and Forever.

“Whenever I'm weary. From the battles that rage in my head

You make sense of madness. When my sanity hangs by a thread

I lose my way but still you. Seem to understand

Now and forever ………..I will be your man”

Bàn tay Huy đan chặt vào nhau, miệng như muốn nói điều gì đó nhưng lại lảng mắt đi chỗ khác mỗi khi thấy tôi để ý sang.

Tôi chốc chốc lại quay mặt vào ngắm nhìn Huy suy tư như vậy thật lâu, một bên khuyên tai của cậu ánh lên dưới ánh đèn vàng của quán nước. Mái tóc đã nhuộm vàng của Huy nói lên phần nào sự thay đổi của cậu ấy suốt 3 năm qua. Cuộc sống cởi mở hơn, ăn mặc phong cách hơn, nói chuyện dè chừng hơn, và cái khoảng cách thân thiết của ngày xưa khi chúng tôi vẫn ngồi đối diện như vậy giờ đã chẳng còn nữa.

Thời gian là thứ có thể làm một cốc trà nóng trở nên nguội ngắt, có thể biết những viên đá lạnh phải tan ra, thì cũng có thể biến chúng tôi thành những người xa lạ…

-         Mai dạo này trông khác quá, thích đề tóc dài rồi à?

-         Ừm, lười cắt thôi.

Tôi hất nhẹ mái tóc của mình ra phía sau vai, Huy cười hiền ánh mắt không rời mái tóc tôi.

-         Huy cũng khác quá. Chắc cuộc sống bên đó khác ở đây lắm.

-         Ừm khác nhiều lắm. Con gái ở bên đó không xinh bằng ở đây.

-         Ha… vậy sao?

Tôi tỏ vẻ không tin, Huy lắc đầu như muốn xác nhận lại.

-         Chắc chắn luôn, gái Tây không xinh bằng gái Việt đâu.

-         Ừm, cứ cho là vậy.

Tôi nhún vai đáp, uống vội chén trà nguội nhìn sang đồng hồ.

-         Hôm nay tôi không phải đi làm. Cậu có muốn đi đâu không?

Huy vui vẻ gật đầu đứng dậy.

-         Okie, ngồi nhiều cũng chán. Mai thạo nơi này thì dẫn tôi đi đi.

-         Ừm, được rồi. Nhưng tôi không có xe máy, đi bằng xe bus  được không?

-         Tôi đi xe máy mà.

Cậu cười nói rồi lại gần quầy thanh toán, tôi lóc cóc bước theo sau lòng không khỏi ngạc nhiên.

-         Cậu có bằng lái không đấy?

-         Ha ha…không vi phạm luật giao thông là được.

-         Trời…

-         Đừng lo, tôi cẩn thận lắm.

Huy quay xuống nắm lấy cổ tay tôi kéo ra ngoài, hất mặt về phía chiếc xe máy đang dựng cách đó không xa.

-         Mượn của thẳng bạn đấy, nên phải cẩn thận.

Cậu ghé sát tai tôi thì thầm, tôi cười nho nhỏ rồi nói.

-         Ừm, bị phạt thì cậu nộp thôi, tôi không sao mà.

-         Ừm…biết ngay mà. Tôi sẽ nộp Mai ở lại.

-         Tôi á, người ta không thèm đâu.

-         Ừm há…thế có khi tôi nộp thân mình ở lại vậy. Trai thời buổi này “ quý” lắm đấy chứ.

Câu nói đùa của Huy phút chốc làm chúng tôi đều bật cười lớn, rồi hai người lại đứng nhìn nhau híp mắt mà cười, cái cảm giác thân quen lúc này mới chỉ kéo lại được đôi chút.

------------------------------------------

-         Này!

Phong đập vai Nguyên, ngồi xuống ngay cạnh.

-         Sao mặt buồn rũ rượi ra thế.

Anh cố hét lớn lên trong tiếng nhạc ầm ĩ nơi quán bar.

-         Chẳng sao.

Nguyên có vẻ đã ngấm men, khuôn mặt đỏ bừng bừng, ánh mắt lờ đờ nhìn bạn mình, lớn tiếng cáu gắt.

Phong mắt không rời Nguyên, một hồi anh bắt mình tỉnh lại không cho phép mình nhìn chằm chằm vào bạn như vậy nữa.

-         Thất tình hả ?

-         Không…làm gì có tình mà thất!

-         Say rồi đấy, về đi.

Nghe cái giọng lè nhè của Nguyên, Phong lại gần định sốc người Nguyên lên dìu ra về.

Song, Nguyên thô bạo hất tay Phong ra, ánh mắt bất cần, cười khẩy, chỉ thẳng vào mặt anh nói.

-         Kệ mẹ tao, để tao yêu…đéo phải việc của mày. Tao sẽ tự về.

-         Ờ, tùy mày.

Phong đút tay vào túi quần ngồi lại xuống ghế, thản nhiên xem Nguyên đứng dậy bước đi lảo đảo ra phía ngoài cửa…

-         Thằng điên! Anh lẩm bẩm chửi, rồi lại đứng dậy bước theo sau bạn.

……………………..

Nguyên thấy mặt đất như đang chuyển động, còn mình thì đang đứng yên nên cứ mải miết khua tay loạn xạ…. mải miết đi….say quá nên chẳng còn tự chủ được gì.

Chiều ngày hôm trước, anh đến quán Mai làm việc,  vô tình bắt gặp cô ta đang nói chuyện với thằng khác, có vẻ như là một thằng cô ta yêu. Mẹ kiếp! chưa bao giờ anh thấy ánh mắt cô ta lại trở nên linh hoạt vui vẻ như vậy…Cơn giận trong lòng anh cứ phun trào như dung nhan của ngọn núi lửa không ngừng lại được…

Sao đứa bạn anh đi điều tra về nói là cô ta chưa có người yêu, mẹ cái thằng chó ấy…dám lừa anh à…

Nguyên lầm bẩm chửi một hồi, hơi tỉnh tỉnh lại nhìn xung quanh, mới phát hiện ra chiếc xe đang chở mình hướng về khu nhà của Mai.

Mẹ nó!!!…tình yêu…rút cuộc là cái thứ đéo gì…mà sao khiến trái tim anh vật vỡ khổ sở, khắc khoải trông mong thế này. Đến say mà anh còn vác xác được đến tận chỗ này!!!

Cô ta vui hay buồn, giận hay bình thường….tại sao anh lại để ý đến những thứ vớ vẩn này…. Cô ta là một đứa xa lạ, cũng chẳng phải loại anh thích,…một đứa con gái đã chẳng xinh nghiêng thùng đổ vại, lại chẳng gợi cảm, nói chung là chẳng được cái nước gì, chưa kể còn khó gần, bướng bỉnh… vậy thì tại sao…tại sao…và tại sao…anh lại như phát điên phát rồ vì cô ta.

Tình yêu của Nguyên trước đây luôn ồ ạt như một trận bão, quay cuồng, chóng vánh rồi sớm lại lụy tàn. Anh chưa từng có suy nghĩ sẽ gắn bó với bất cứ cô gái nào, cũng chưa từng muốn mình thuộc về bất cứ ai. Nhưng sao giờ đây anh lại khao khát sự ràng buộc ấy đến cháy bỏng.

-         Nguyên???

Bàn tay kẻ nào đó lạnh ngắt sờ vào cổ Nguyên, anh giật nảy người lên hất tay kẻ đó ra toan định xông vào đấm hắn một quả…thì bỗng người anh khự lại.

Mai mặt xanh xao rụt tay đứng sợ hãi nhìn anh, miệng lắp bắp.

-         Sao….sao …giờ này…anh còn ở đây…

-         Hử…cô…sao ..làm sao…sao cô lại ở đây…

Nguyên cố mở to mắt nhìn người đứng trước mặt mình, khuôn mặt cô lúc rõ lúc nhòe vì đầu óc anh đang chếnh choáng quá.

-         Đây là đường vào nhà tôi.

Mai chỉ tay vào trong, mặt ngơ ngác nhìn kẻ say khướt đang nằm xõng xoài trên thềm cửa. Nếu không vì bộ quần áo anh mặc hôm nay giống hôm trước anh đưa cô về, thì có lẽ Mai tưởng đây là một gã nghiện đang phê thuốc, không dám nhìn mà chạy thẳng vào nhà.

-         Ờ…ờ… nhỉ…tôi uống say quá, chẳng biết đi đâu..tự nhiên lại đến đây.

-         Vậy à… anh có số người nhà không tôi sẽ gọi giúp, hay để tôi gọi cho anh một cái taxi.. Hơn 10 h rồi…

Cô thở dài vội lôi điện thoại ở trong túi ra định nhấn số.

-         Thôi đừng gọi, lát tỉnh rượu tôi sẽ gọi taxi về. Giờ về để chúng nó chở lòng vòng có mà cháy túi.

Nguyên lè nhè, rồi đầu gối xuống đất thở ra nặng nề.

-         Sao anh lại uống đến mức này.

Mai ca thán, cô liên tục xua xua tay cho cái mùi rượu nồng nặc từ người anh bay bớt đi. Rồi cô chợt nghĩ, anh ta mà còn biết bọn taxi lừa đảo thì hẵn còn là tỉnh. Mai giơ chân đá đá vào cái tấm thân bệ rạc của Nguyên trước mắt mình…

-         Uống mấy cái thứ này thì có bổ béo cái gì mà uống cho đẫy vào.

-         Đã uống rượu thì phải uống cho thật say mới là uống rượu. Cô biết rượu để làm gì không?

-         Chịu. Ai mà biết!

-         Để làm quên đi những điều ta muốn quên. Gà lắm…gà lắm..

Nguyên ngửa mặt lên trời cười ngây ngây nói, trông anh chẳng khác gì một đứa bé đang ngủ mê đang ngửa mặt nói lảm nhảm.

-         Tôi thấy không phải đâu? Quên rồi khi tỉnh lại còn nhớ hơn. Đã là nhớ thì cả trong mơ cũng vẫn nhớ, càng say lại càng nhớ…Nên anh uống rượu cũng chẳng ích gì, điều muốn quên là sẽ quên được thôi, chẳng qua là vì vẫn còn muốn nhớ.

Mai dài giọng nói.

-         ừm ừm…ha ha ha ha…vớ vẩn, ai nói cô thế. Cô con gái thì biết cái quái gì. Tôi!... yêu một người, cô ta không yêu tôi, giờ tôi muốn quên đi. Quên cô ta đi, hiểu chưa?

Nguyên đập tay bôm bốp vào ngực mình lớn tiếng.

-         Dở hơi!!!

Cô nhíu mày nhìn Nguyên như thể trước mắt mình là một kẻ vô công rồi nghề nát rượu, chỉ biết khẽ thở dài, đặt mình ngồi xuống bậc thềm bên cạnh Nguyên, mắt nhìn lên bầu trời. Đêm khuya bầu trời tĩnh mịch không một vì sao, chỉ có ánh trăng sáng vằng vặc cũng đang chăm chú nhìn cô.

-         Nhìn tưởng gần mà hóa ra lại xa nhỉ?

-         Cái gì?

-         Mặt trăng ấy.

Nguyên đầu quay vòng vòng, ngẩng lên nhìn cô gái đang nói rồi lại gục mặt xuống thềm, kho khẽ vài tiếng tỏa ra khắp xung quanh mùi rượu nồn nồng.

-         Có những thứ chỉ có thể nhìn từ xa, mà ko bao giờ có được.

-         Là gì?

-         Cái bóng của mình, mặt trăng…và tình yêu.

Giọng nói Mai thanh thanh, êm dịu thoáng qua tai Nguyên, ánh trăng phủ một lớp ánh sáng yếu ớt len lỏi vào lớp sương mù mỏng manh xuống nơi hai người đang ngồi. Không hiểu sao khi đó Mai lại muốn nói vài câu chuyện bâng qươu với Nguyên, có lẽ vì lòng cô đang buồn cô cần xả ra nỗi buồn ấy, và cũng có lẽ cô nghĩ rằng một người đang say thế này nói với anh ta ngày mai sẽ sớm quên hết.

Trong lòng Nguyên khi nghe lời Mai nói đến 2 chữ tình yêu bỗng trào dâng một thứ cảm xúc kì lạ, tựa một cơn sóng lớn ồ ập đập vồn vã vào cõi lòng anh.

Người ta nói khi thực lòng yêu một ai đó, dù trước mặt mình có hàng nghìn sự lựa chọn tốt hơn, nhưng cuối cùng thì trái tim vẫn chỉ đập vì một người duy nhất. Dường như không cần phải chờ đến khi tỉnh cơn say Nguyên mới nhận ra được điều đó, mà ngay lúc này khi ngồi bên cạnh ngắm đôi mắt nặng trĩu nỗi buồn của cô, anh biết mình đang thực lòng yêu ai đó mất rồi….

-         Không, em nhầm rồi…trong đó không có tình yêu.

-         ……….

-         Xa vời …tình yêu không bao giờ xa vời.

-         Anh thì biết cái gì. Mai bĩm môi nói, trong đầu thầm chửi kẻ đang say khướt kia còn cứ thích nói chữ.

-         Đó là do em đặt tình yêu ở quá xa mình, em hiểu không… Đừng đi tìm những thứ viển vông nữa, hãy quay mặt lại nó ở ngay bên em đây này!!! Em nhìn đi đâu chứ, hạnh phúc ở ngay cạnh em đó thôi.

Hạnh phúc ư??? Mai nín lặng, quá lâu rồi cô không còn biết đến sự tồn tại của 2 từ này….

Nguyên nói rồi, anh xoay người Mai lại, cô không hiểu chuyện gì xảy ra mở to mắt chằm chằm nhìn Nguyên..

Không để cho Mai kịp nhận ra điều gì xảy đến tiếp theo, môi anh đã chùm lên môi cô quện chặt vào một nụ hôn nồng nàn, đến ngay cả bản thân anh đắm chìm trong nụ hôn ấy cũng cảm thấy tâm trí đang tan chảy.

Mùi rượu chếnh choáng khiến anh càng hưng phấn, hôn cô mãnh liệt hơn hơn, giữ chặt lấy đôi tay đang cố sức khua khoắng đập vào người mình lại, anh mạnh mẽ tách hàm răng của cô ra đưa thật sâu lưỡi của mình vào bên trong…

Nụ hôn cứ nối tiếp nhau, kéo dài không dứt…

Mai dường như gồng mình nhiều cũng đã thấm mệt, cô biết sức mình không thể chống lại được với sự điên cuồng của Nguyên lúc này, dần dà cũng buông xuôi để mọi thứ đã đến rồi cứ tiếp tục đến…

Nguyên phát hiện ra cơn say của mình theo nụ hôn dường như tiêu tan hoàn toàn, đầu óc anh tỉnh táo hơn bao giờ hết, anh còn cảm nhận rõ rệt được lớp son trên bờ môi cô thoảng hương cam mát lành, chỉ có trái tim anh lúc này là đang mụ mị mà thôi….

Anh vẫn cứ triền miền trong mê đắm… không muốn rời…vì anh sợ khi buông ra ….đây sẽ là nụ hôn cuối cùng của họ…

Nhưng ….được một lúc,  anh cảm thấy người con gái trong vòng tay mình đang lả dần đi…

Bàn tay anh bắt đầu lới lỏng ra…

Và đôi môi anh mới từ từ…rời đi…

--------------------------------------------------------

Sometimes I just hold you. Too caught up in me to see

I'm holding a fortune. That heaven has given to me

I'll try to show you . Each and every way I can

Now and forever………I will be your man

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro