Chương 21: Gần và Xa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21: Gần và xa.

Huy chở tôi về gần đến nhà.

Gió lùa qua nhè nhẹ, tôi co người lấp sau lưng cậu ấy.

Bỗng điều đó làm tôi nhớ về những kỉ niệm ngày xưa, Huy vẫn đèo tôi như vậy đi ngược chiều gió, và tôi vẫn là người nép phía đằng sau tấm lưng ấy. Lý trí mách bảo rằng tôi sẽ chẳng thể quên được Huy dù tình cảm mà tôi dành cho cậu ấy đã dần phai màu theo từng mùa gió thổi.

Giữa chúng tôi khi đứng trước mặt nhau bây giờ, hay khi ôn lại những kỉ niệm cũ, chúng tôi thường tránh những điều khiến nhau tổn thương, mà càng tránh điều đó chúng tôi lại càng trở nên xa lạ. Khi lớn lên, chúng ta nhận ra tình bạn trước đây không còn đơn thuần nữa, hai người bạn đều có thể trở nên không còn thân thiết như xưa, bởi chúng ta ngại chia sẻ với nhau những cảm xúc chân thật, chúng ta ngại phải giận hờn nhau, ngại phải làm hòa. Có những thứ trước đây khi chúng ta từng nghĩ sẽ chẳng bao giờ mất đi, sẽ chẳng bao giờ phai nhạt, nhưng rồi một lúc nào đó, lang thang qua một góc phố nào đó, chúng ta giật mình nhớ lại những hồi ức đó…mới biết rằng khi nhớ lại… có nghĩa là mình đã từng quên….

Huy quay trở về sau 3 năm, chúng tôi vẫn cứ vậy vẫn cứ đi song song cùng nhau trên một con đường, nói những câu chuyện bâng qươu chẳng đầu chẳng cuối. Rồi trong một thoáng nào đó, khi chạm vào đáy mắt nhau, tôi nhận ra thực sự giờ đây chúng tôi đã khác xưa rất nhiều.

Tôi không biết Huy có nhận ra điều đó không, bởi ánh mắt cậu nhìn tôi vẫn bình thản, vẫn tĩnh lặng như bầu trời đêm nay không có một ánh sao. Không biết từ bao giờ, đến với tôi, Huy cũng che đậy cảm xúc thật như vậy. Tôi cũng chẳng thể trách cậu bởi vì cuộc đời này luôn sẽ phải là như vậy, cố gắng đeo một chiếc mặt nạ vào để tiếp tục bước đi, nhưng đeo quen rồi nên tháo ra bỗng trở thành khó.

-         Mai muốn ở đây, hay về nhà?

Tôi đi bên cạnh Huy, ngạc nhiên quay sang nhìn cậu.

-         Sao lại hỏi thế?

-         Vì …muốn biết thôi.

Vừa dắt xe, Huy vừa nhún vai đáp.

Tôi cười nhẹ, vừa đeo lại quai chiếc túi xách bị rớt xuống gần tay áo, vừa chầm chậm đi bên cạnh Huy. Bầu trời đen thẫm bỗng lất phất những hạt mưa li ti…

-         Mình muốn ở lại. Còn Huy?

Ánh mắt Huy mơ màng, hướng về phía trước suy nghĩ trong giây lát rồi quay sang nhìn tôi đáp.

-         Ừm…Mình sẽ quay lại.

-         Học xong …Về quê?

-         Không là về Việt Nam. Có thể sẽ ở lại Hà Nội.

-         Vậy sao? Vậy chắc chúng ta còn gặp lại.

Huy bỗng dừng bước chân lại, tôi cũng cứ thế mà đứng lại theo. Gương mặt Huy nặng nề hơn lúc trước, cậu ấy nhìn thẳng vào mắt tôi bực bội nói.

-         Mai, mỗi lần Mai nói thế…tôi cảm thấy mình như sẽ không bao giờ gặp lại.

-         Ha…

Không hiểu sao khi ấy tôi lại bật một tiếng cười nhỏ đầy chua chát.

Không gặp nhau lại à, suốt thời gian qua vỗn dĩ cũng đâu có gặp lại nhau đến một lần.

-         Sao Mai lại muốn ở đây.

-         Huy, không phải cậu quên rồi chứ, tôi…không có nơi nào để trở về.

Tôi nhìn thẳng vào mắt Huy nói giọng trách cứ. Cậu không tỏ vẻ áy náy gì, mà chỉ trầm ngâm im lặng…

-         Huy này, chiếc dây chuyền này, là cậu tặng tôi.

Tôi đưa sợi dây lên trước mặt Huy, cậu xòe bàn tay đón lấy chiếc chìa khóa lấp lánh dưới ánh đèn mờ mờ của hai bên đường.

-         ừm thì sao?

-         Cậu hãy giữ lấy đi.

Giờ thì cậu có vẻ sửng sốt, tay nắm lấy sợi dây, ánh mắt có chút hỗn loạn. Huy đang nghĩ ư, cậu đang cố đoán xem tôi sắp chuẩn bị định nói thứ gì sao?

Tôi lại khẽ nở một nụ cười trên bờ môi khô hanh vì gió lạnh, dường như lớp son dưỡng, chỉ thoảng thoảng một mùi thơn dìu dịu chứ chẳng thể giúp tôi chống lại những lớp vảy bong khô trên da.

-         Hãy giữ đến khi chúng ta gặp lại.

-         Mai không muốn đeo nó ư?

-         Không, tôi vẫn muốn đeo nó… Nhưng càng đeo nó, tôi sẽ lại càng ngóng trông. Cậu biết phải không, tôi không muốn chờ đợi bất kì ai cả. Và cũng sẽ không níu giữ….

-         Tôi…

Thật không hiểu lúc đó Huy đang nghĩ về điều gì, nhưng cậu để ngỏ lời nói đó lại, chỉ lặng lẽ cất sợi dây chuyên vào trong túi áo.

Những hạt mưa lất phất bay bay dưới ánh đèn mờ mờ, đậu đầy quần áo hai người chúng tôi.

-         Nếu một ngày trong tương lai chúng ta gặp lại, hãy trả lại nó cho tôi là được.

-         Mai nghĩ tôi đi mất à?

-         Không, tôi muốn cậu giữ lấy nó, để lỡ may khi muốn quay đầu lại vẫn có nơi để trở về.

-         Một nơi…để trờ về….Ừm…Có bao giờ Mai trách tôi là một kẻ xấu xa ích kỉ.

-         ừm…Không, chưa bao giờ tôi nghĩ cậu là người như vậy.

-         Nếu tôi như vậy thì sao?

-         Thì tôi vẫn là bạn của một kẻ xấu xa, ích kỉ không phải à?

Huy đưa tay vuốt nhẹ những hạt mưa lấm tấm bám trên mái tóc tôi, rồi khẽ nói.

-         Ừm, được rồi. Tôi sẽ trở về mà. Khi về sẽ trả lại Mai sợi dây này.

-         Ờ nhớ đấy…khi về hãy trả lại nó cho tôi.

Tôi chỉ gật đầu cố gắng nở thêm một nụ cười nữa, bàn tay tôi lạnh giá giấu trong túi áo, muốn bỏ ra nắm lấy tay Huy kéo cậu lại… nhưng sao tôi lại không làm được điều ấy. Tôi sợ khi nắm lấy bàn tay ấy, khi biết rằng một phút tôi sẽ lại vụt mất nó thêm một lần nữa….cõi lòng sẽ lại tan nát và nước mắt sẽ lại trào ra.

Khi Huy quay người định ra về…

Tôi lấy hết mọi cam đảm dang tay ôm từ phía sau cậu thật chặt. Những hạt mưa trên áo Huy, tan ra trên khuôn mặt tôi những tia nước lạnh buốt….

-         Đi bình an nhé!

-         Ừm…

-         Nhớ trả lời mail của tôi.

-         Ừm… tôi sẽ thường xuyên gọi cho Mai.

-         Hứa rồi nhé.

-         Ừm…

Huy khẽ gật đầu, nhưng cậu chỉ để mặc cho tôi ôm lấy mình chứ không hề quay lại dang tay ra đón lấy tôi..

Giữa chúng tôi là vậy đấy, khi một người dừng lại người kia vẫn tiếp tục bước đi, khi một người muốn tiến lên thì người kia lại chần chừ lùi lại. Tình cảm mong manh giống như một đốm lửa chỉ sớm le lói, không đủ gió để thổi bùng lên, cũng chưa đủ mưa để dập tắt hẳn…

Được một lúc, tôi buông tay ra, Huy quay người lại, ánh mắt chúng tôi lại chạm đến nhau.

Thế nhưng rồi…giống như bao lần khác, cậu ấy lại quay đi..

Chúng tôi luôn bỏ lỡ những khoảng khắc như vậy, bỏ lỡ nhiều rồi…một ngày nhận ra đã bỏ lỡ nhau.

Huy lên xe, tôi vẫy tay chào cậu ấy. Lúc đó tôi muốn nở một nụ cười thật tươi để chúc cậu ấy lên đường may mắn, vậy mà cái mặt tôi cứ méo xệch chẳng nở nổi một nụ cười gượng.

Cậu ấy đã đi được một đoạn, nhưng không hiểu sao lại dừng xe lại, bước xuống đi về phía tôi vẫn đang đứng. Cậu dang cánh tay ôm lấy tôi thật chặt, cảm giác trái tim tôi như có ai đó thít lại, khó thở…

-         Nhất định, tôi sẽ trở về. Tiếng cậu ấy nói có chút nghẹn ngào.

-         Ừm… được.

Tôi đưa những ngón tay lạnh giá gần như đóng băng của mình bậu lấy cánh áo của Huy, nước mắt hòa lẫn vào những giọt nước mưa vương trên chiếc áo đó.

Người ta nói, đời cần một chữ duyên, nhưng có duyên mà không có phận thì có đi đến hết cuộc đời này, lưu luyến có không rời…thì cũng chẳng thể đến được bên nhau.

Có lẽ …tôi và Huy…mãi chỉ là…. hai người bạn.

“All we had was just one summer. Two lovers strolling in the park

But like they say the world keeps turning. As the leaves were falling we should fall apart.

…………….Baby for all my life……. Don't you know that it's true….I'm living to love you.

So baby don't think twice. If you feel what I feel

Trust your heart, do what I do .'Cause I'm living to love you”

------------------------------

Mưa ngừng hẳn, ánh trăng lại sáng rõ như lúc ban đầu.

Chia tay Huy, tôi lại một mình bước vào phía trong khu nhà.

Khu tôi ở là một khu chung cư khá cũ nên đèn con đường đi vào chỗ hỏng chỗ sáng, nên mỗi tối về muộn như hôm nay tôi cố gắng bước cho thật nhanh. Bao giờ cứ phải nhìn thấy phòng bảo vệ sáng đèn ở phía xa, lòng mới thấy có chút an tâm.

Đến gần cửa chính khu nhà, vừa mới bước được hai bước, thấy cái đống gì là lạ nhìn sang bỗng hoảng cả hồn khi phát hiện ra đó là một người đang nằm bên bậc thềm lên xuống.

Ngó xung quanh, không biết hôm nay bác bảo vệ bỏ đi đầu rồi lại để cái người này ở đây.

Có lẽ là ăn xin, hoặc say rượu?

Tôi cảm thấy hơi sợ sợ, dè dặt rón rén bước qua, định đi thẳng vào trong luôn.

Nhưng…

Đôi giày da này, bộ quần áo này…trông cứ quen quen… tôi đã từng thấy ai đi đôi giày này rồi thì phải.

Chẳng lẽ…

Tôi hít thật sâu, lấy hết can đảm lại gần, đưa tay lay người anh ta..

-         Nguyên???

Bỗng Nguyên quay lại, trợn chừng mắt lên định giơ nắm đấm trước mặt tôi, khiến tôi sợ hãi bịt miệng lùi nhanh về phía sau, loạng choạng thế nào may mà không ngã. Nguyên nhanh chóng khự người lại, thu tay về, ánh mắt nhìn tôi đầy mơ hồ.

-         Sao…sao….anh lại ở đây?

Đầu óc tôi hoàn toàn như trống rỗng, tim vẫn đập thình thịch vì sợ.

Người Nguyên nồng nặc mùi rượu, anh ta đờ đẫn ngó tôi một hồi lâu rồi khi nhận ra đó không phải là mơ, mới lên lè nhè đáp lại lời tôi.

Tôi thở phào, chúng tôi đôi co một hồi, chán nản định bụng bắt cho anh ta một chiếc taxi nhưng Nguyên nhất quyết từ chối. Muốn kéo anh ta dậy, nhưng cứ lại gần là anh ta lại vung tay vung chân loạn xa, lèm bèm nói năng lung tung, nghe mà chẳng hiểu.

Nguyên lúc say giống hệt như một đứa trẻ, mặt anh ta đỏ bừng, cái mắt thì lờ đờ, miệng thì cứ lảm nhảm những thứ chuyện chẳng đầu chẳng cuối. Không ngờ một Nguyên chơi bời như vậy là có ngày say nằm vật ở đây, nếu hồi đó tôi có 1 chiếc điện thoại xịn thì nhất định phải quay lại cho anh ta hết đường chối cãi. Thấy bộ dạng ngáo ngơ của anh chàng này, nghĩ bụng vừa thấy tội tội vừa thấy buồn cười không nhịn được.

Hết cách rồi! tôi nghĩ bụng rồi ngồi xuống bên cạnh Nguyên.

Bậc thềm ướt lạnh vì nước mưa, tôi nhìn sang lo lắng vì anh ta nằm đây từ nãy sẽ bị cảm lạnh. Nhưng thấy anh ta cứ ngửa mặt lên trời say ngất say ngưởng mà chỉ biết thở dài chán ngán.

Không hiểu sao lúc ngồi xuống cạnh Nguyên, tâm trạng rối bời thế nào lại khiến tôi nói ra những điều ngu ngốc với anh ta. Phải chăng lúc ấy đầu tôi cũng váng vất một nỗi buồn khiến tâm tưởng như bị u mê, cần tìm một nơi để giải tỏa.

----------------------------

Đầu Nguyên nặng trĩu, anh lờ mờ tỉnh dậy ôm đầu nhìn xung quanh.

Căn phòng này lạ quá…

Nguyên ngơ ngác.

-         Anh tỉnh rồi à?

Nguyên bất ngờ suýt bắt ra khỏi giường khi nhìn thấy Mai ló mặt vào.

-         Tôi…đang ở đâu…sao em lại ở đây!

-         Anh đừng có hét lên như kiểu tôi ăn thịt anh thế. Anh đang ở nhà tôi, anh say rượu…anh không nhớ gì à.

Mai quát lên, rồi đóng rầm cửa lại.

Nguyên gãi đầu nhìn cánh cửa im lìm trước mắt, rồi nhìn ra căn phòng mình đang ở bên trong, cố bắt đầu mình nhớ xem hôm qua anh đã uống bao nhiêu rượu để đến nông nỗi say không biết trời đất là gì như vậy. Càng nhớ đầu anh lại càng đau tựa như có ai đang ở bên trong nhảy lên nhảy xuống, anh đặt bịch mình trở lại giường nhắm mắt lại.

-         Hôm qua mình say thế sao? Anh lẩm nhẩm một lúc rồi chìm dần lại vào giấc ngủ, một lúc sau mới bắt đầu mở mắt tỉnh hẳn.

Nguyên lắc đầu vài cái cho tỉnh táo rồi bước xuống giường.

-         Cái giường này bé thật, đau hết cả lưng.

Anh than vãn khi thấy cái giường đơn bé xíu, với một cái đệm cũng bé xíu luôn- chỗ đêm qua anh ngủ say như chết là thế này chẳng trách dậy đau lưng thế.

-         Anh có muốn ăn sáng không?

Mai thò mặt vào quát.

-         Ờ…có chứ.

Nguyên mặt mũi trở nên tươi tỉnh, cười cười gãi đầu.

-         Xin lỗi em, hôm qua anh say quá.

-         Tôi không quan tâm. Anh không đánh răng rửa mặt đi, rồi còn đi về.

-         Thế còn ăn sáng?

-         Trưa rồi!!! Đi về mà ăn sáng!!! Tôi hỏi đểu mà anh ko biết à?

Cô trợn mắt tru cái miệng lên quát, trông cái bộ dạng cô vào buổi sáng tóc búi cao mặc bộ quần áo ngủ rộng thùng thình đi đi lại lại đến là đáng yêu. Nguyên cắm môi để không bật ra tiếng cười, thì bị Mai lườm cho một cái nữa rồi mới đóng cửa lại.

Nguyên lè lưỡi, bĩm môi rồi chậm rãi đi vào nhà tắm.

Nhà tắm cũng bé luôn, anh than thở cho bàn chải vào miệng.

-         Mà ko hiểu hôm qua làm sao mà lại say đến mức đến đây. Uống có vài chén, chẳng lẽ cái loại rượu mới thằng bạn anh pha lại nặng đến thế.

Nguyên vò khăn lau qua mặt rồi bước ra, lúc này đầu anh vẫn còn chếnh choáng đau nhứt.

Mai đang ngồi ở bên ngoài phòng khách, cuộn mình trong chăn ngồi xem tivi, chăn gối bên cạnh vẫn còn lộn xộn, anh đoán chắc hôm qua cô phải ngủ ở đấy. Nguyên cảm thấy có chút áy náy, anh lại gần phía cô nói.

-         Cảm ơn em…hôm qua anh say quá, chẳng biết trời đất gì nữa.

-         Ừm..thế à…nói xong rồi thì anh về đi.

Mai không thèm ngước lên nhìn Nguyên một lần, cô mắt vẫn chăm chăm nhìn vào ti vi, giọng lạnh tanh.

Anh tiu ngỉu, định nói gì đó nhưng nhìn khuôn mặt không một chút cảm xúc của Mai đành lủi thủi quay lưng lấy áo khoác mở cửa ra về.

………………………..

Cánh cửa vừa đóng lại.

Mai cũng thở phào.

Cô đưa tay đặt lên tim mình, cái cảm giác hôm qua giờ vẫn còn vẹn nguyên trong tâm trí, nhớ lại vẫn thấy khó thở quá.

----------------------------------

Tôi cố bắt mình quên đi cái nụ hôn chết tiệt ấy, nhưng thật tệ khi càng bắt mình quên tôi lại càng nhớ nó một cách rõ ràng không thiếu một khoảnh khắc nào.

Càng cố lắc đầu rũ bỏ nó ra khỏi tâm trí mình, tôi lại càng cảm thấy kiệt sức vì những hình ảnh anh ta hiện ra trước mắt ngày một rõ hơn.

-         Mai!

Tiếng Cường to tiếng phía sau làm tôi giật bắn cả mình. Hôm nay anh ta làm ca sáng, sắp đến giờ đổi ca mà thấy tôi cứ đứng đực làm mất thời gian ra nên bực mình quát.

-         Hôm nay tiến bộ đến sớm. Nhưng lại cứ đực ra! Không đếm tiền đi à?

-         Vâng, em đếm đây.

Tôi hoảng hồn đáp lại anh ta tỏ vẻ hối lối, dù trong đầu lại nghĩ …có nhất thiết phải quát to như vậy không? Cương cứ thích làm toáng lên căng thẳng cái kiểu vậy, rõ là ghét!!!!

-         Cầm tiền mà cứ ngáo ngáo ngơ ngơ. Đếm cẩn thận vào?

Cường quát, tôi vội vội vàng vàng làm theo lời anh ta nói, đếm số tiền mặt trên tay thật cẩn thận. Khổ nhất là làm việc với tiền mà không được tiêu, rồi khi làm mất thì lại phải đền…rõ chán!

-         Sao bao nhiêu?

-         5 triệu 156.

-         Đủ rồi, giao quầy cho cô đấy.

-         Vâng…

-         Còn nữa…

Anh ta dừng lại nhìn tôi rồi hếch mắt vào trong bếp bảo.

-         Hôm nay có hai nhân viên chạy bàn mới đấy.

-         Vậy à?

-         Mày làm ở đây mà không để ý gì thế?

-         Em hôm qua nghỉ mà.

-         Họ hôm nay mới đến mà. Đang nghe anh Thanh phổ biến trong kia kìa. Thử việc 2 ngày đấy. 1 nam, 1 nữ. Em gái xinh phết.

-         Anh thấy rồi à?

Cường nhăn mày nhìn tôi rồi bật cười sặc sủa.

-         Con bé này, mày như trên trời rơi xuống thế. Anh làm ở đây ca sáng mà sao lại ko biết. Nhận quầy rồi thì khóa tủ lại đi, vào thay đồng phục rồi tha hồ và nhìn. Vừa mới đến thấy sáng sủa anh Thanh đã cho thử việc luôn rồi.

-         Vâng. Vậy ạ?

-         Chỉ thằng kia thôi, con bé kia nó bận hay sao ấy bảo mai mới đến thử việc.

-         À…à..

-         Sướng nhé, sắp có ma mới tha hồ bắt nạt

Tôi mỉn môi cho có lệ rồi đi vào trong, anh ta sướng cái gì chẳng liên quan…tôi chẳng bao giờ bày ra ba cái trò ba lăng nhăng ấy…

-         Á..

Nhăn mặt nhăn mũi tôi ngẩng lên phần ngực cứng như đá của người mình vừa va đầu vào.

-         N..guyên…

Mắt tôi cảm giác đang trợn sắp rớt cả ra khi nhìn thấy Nguyên bước ra từ trong phòng nghỉ của nhân viên, anh ta giản dị với áo trắng quần bò đen, đứng trước mặt tôi nở một nụ cười rõ tươi.

-         Chào đồng nghiệp!

Anh ta giơ tay phải của mình lên lắc lắc trước mặt tôi như muốn trêu ngươi.

-         Anh…

-         Hôm nay là buổi thử việc đầu tiên của anh, anh mặc áo sơ mi mấy….chẳng quen.

Nguyên làm mặt buồn bắt đầu than vãn, còn tôi vẫn giữ nguyên bộ mặt nhăn nhó như lúc ban đầu, đưa tay xoa xoa cái trán còn đau rát rát, đang định bảo anh ta là chẳng liên quan thì…

-         Anh là Nguyên nhỉ?

Một cô bé nhân viên đi từ đằng sau lên đập vào vai Nguyên rất thân mật.

-         Ưm..ha ha ha. Thủy hướng dẫn anh phải không?

-         Vâng…

-         Được em hướng dẫn còn gì bằng, anh còn nhiều thứ chưa biết lắm.

-         Em sẽ bảo…anh đừng lo..

Anh cười với cô ta cũng rất sồn sã, còn tôi nghe cái cuộc hội thoại đó mà đến sợn cả da gà...

-         Chị Mai thay quần áo à.

-         Ừm.

Tôi gật đầu thân thiện với Thủy, rồi đưa tay hất nhẹ người Nguyên sang một bên lách qua, đi vào phía trong.

-         Chị ấy tên là Mai, nhân viên đứng quầy, không phải bồi bàn như mình đâu.

-         Ùm anh biết.

-         Vậy à?

-         Ừm, biết rất rõ…Vì cô ấy nên anh mới đến đây làm mà.

Từng lời, từng lời Nguyên nói lọt lỗ tai tôi không sót chữ nào, và tôi còn dám chắc Thủy nghe còn rõ hơn tôi. Giờ đến cái giờ phút yên bình hiếm hoi trong nơi này, cũng bị anh ta phá hỏng, tôi chỉ biết cắn răng mà đi thật nhanh vào phòng thay đồ…không dám quay đầu lại nhìn hai người họ.

Tôi chắc nhẩm chỉ vài phút nữa thôi câu chuyện vừa nãy sẽ được đưa lên trang nhất trong tổ buôn của cửa hàng này.

Giờ ngoài nụ hôn của anh ta cướp mất của tôi tối hôm trước, bây giờ thì lại đến cái việc điên rồ ngày nào cũng ráp mặt anh ta thế này…

Thở dài…thở dài…rồi lại thở dài…

Tôi thay quần áo bước ra ngoài quầy, Nguyên đang đi theo mấy đứa nhân viên cũ để học cách dọn dẹp, để ý thấy tôi đã ra ngoài…chốc chốc anh lại đá mắt nhìn về phía tôi nở một nụ cười.

Giữa tôi và Nguyên, cũng đã có nhiều khoảnh khắc mà tôi đã chót bỏ lỡ tình yêu của anh ấy. Sau này mỗi khi nhìn về quá khứ, tôi lại muốn đưa tay níu giữ tất cả chúng lại bên mình, chỉ tiếc rằng khi ấy lại là quá muộn. Tôi đã ước nếu như quãng thời gian lúc ban đầu ấy quay trở lại, tôi sẽ không hoài phí một phút giây nào để được ở bên cạnh anh.

Thời gian luôn là thứ không bao giờ trở lại….

Chỉ có chúng ta là người níu giữ thời gian…

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro