Chương 22: Yêu anh thì đã làm sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 22: Yêu anh thì đã làm sao?

How I wish I could surrender my soul. She’d the clothes that become my skin.See the liar that burns within my needing.

How I wish I'd chosen darkness from cold. How I wish I had screamed out loud. Instead I've found no meaning.

“Ước sao tôi có thể từ bỏ linh hồn mình.Cởi bỏ tấm áo để trần làn da của mình. Nhìn thấu kẻ dối lừa, những ham muốn đang bùng lên trong tôi.

Ước gì tôi chọn bóng tối bởi giá lạnh….Ước gì tôi hét lên thật to….Thay vì nhận thấy những điều vô nghĩa này”

-------------------

Ngoài trời bắt đầu mưa tầm tã, còn tôi thì vừa lạnh vừa đói đứng đây chịu tra tấn bởi từng lượt khách ra vào trú mưa không ngớt.

 Phía trước tầm mắt tôi, Nguyên đang thoăn thoắt ghi order miệng cười tươi mời chào khách. Từ ngày Nguyên đến đây làm, có vẻ như anh ta được lòng khá nhiều người, từ em pha chế cho đến em bồi bàn nên dù anh ta có những hành động chẳng ra đâu vào đâu thì các em ấy vẫn tơm tớp coi đó cá tính.

Nhìn cái dáng vẻ công tử bột, trân trân tráo tráo của anh ta đang cầm rẻ dọn bàn, miệng lại huýt sáo theo nhạc mà tôi thấy ngứa con mắt bên phải đỏ con mắt bên trái. Ấy vậy mà ngày nào cũng như ngày nào, tôi vẫn nhìn cái con bọ gậy ấy loăng qoăng ve vởn trước mặt mình. Anh ta giống như một đống thịt thừa khó chịu trước mắt tôi ở mọi lúc.

Nhưng…có vẻ như những điều tôi nghĩ và những điều xuất hiện trong tiềm thức đang mâu thuẫn với nhau. Nếu như…tôi không nhìn anh…thì đã không thấy khó chịu với những gì anh ấy làm….

……………………

Chiếc đồng hồ chậm chạp nhích từng nấc kim giây phút cuối cùng, tôi nhanh chóng thay đồ chuyển ca. Cuối cùng cũng được về, bao nhiêu mệt mỏi buồn ngủ tự nhiên tan biến hết kể thấy mà cũng lạ, lúc đứng ở quầy mắt lại chỉ muốn díp vào.

- Về à Mai?

- Ừm, mọi người ở lại nhé. Tôi đáp lại lời chào của mọi người ở phía trong.

- ôi sướng thế, hic tối này thảo nào cũng mệt lả cho xem, nhiều đơn đặt hàng lắm đây.

- Sao bằng tối qua được. Hôm qua bận gần chết

Để lại tiếng mọi người cằn nhằn phía sau, tôi vào phòng thay đồ lấy túi xách.

- Này chờ anh.

Nguyên từ đâu xuất hiện, mặt mũi hớn hở đập vai tôi như kiểu thân quen lắm. Mà thật ra là ngày nào anh ta cũng tỏ ra “thân quen lắm” với tôi dù đổi lại anh ta chỉ nhận được vài cái nhăn mày, suy cho cùng thứ dây mơ rễ má giữa chúng tôi chắc chỉ có nụ hôn từ tháng trước. Tôi mập mờ về thứ tình cảm mà Nguyên nói dành cho tôi, thật ra thì nhìn những gì trước mắt lại khiến tôi không có một niềm tin nào được đặt trọn ở nơi ấy.

Tôi từng nghĩ, Nguyên tìm mọi cách để tiếp cận tôi, giống như anh ta tò mò nhiều hơn là đặt tình yêu ở đó. Tôi cũng sẽ giống bao cô gái mà anh ta tán tỉnh, đến cũng vội mà đi thì cũng nhanh. Cõ lẽ Nguyên đã nhầm lẫn giữa rung động và tình yêu. Người ta có thể rung động vì nhiều thứ còn yêu thì chỉ dành cho một người, một người duy nhất dù cho mối tình đó có không thành hiện thực thì hình bóng của ai đó vẫn còn nhứt nhối mãi trong tim. Có lẽ trái tim tôi chưa cho phép mình mở lòng từ sau khi tôi rời bỏ Đạt, và bước ra khỏi sự tình cảm mịt mù dành cho Huy. Đúng! Có lẽ trái tim tôi vẫn chưa muốn đập cho riêng ai cả…

Gió thổi mạnh hất ngược chiếc dù tôi đang cầm trên tay lên, tôi nhắm tịt mắt lại vì khi ấy nước mưa tạt vào mắt bỏng rát.

Có vẻ như trời sắp có bão…

- Em….đúng là một đứa bướng bỉnh.

Tiếng cằn nhằn từ phía sau, cả người tôi bị ụp lên một cái áo khoác mưa vẫn thơm mùi nhựa mới.

- Gì thế này…

Chưa kịp định thần lại, Nguyên đã kéo tôi chạy về phía chiếc xe bus đang đỗ chờ khách phía xa…

- Anh không về sao, hôm nay mưa gió thế này?

- Anh đang về đây.

Nguyên thản nhiên nói rũ mái tóc ướt nước của anh ta xuống sàn xe.

Chiếc xe lại tiếp tục lắc lư, bác tài cằn nhằn về thời tiết bật to radio lên…

Tôi quay sang nhìn Nguyên, anh ta đang vắt nước từ tay áo mình ra, có vẻ như vì nhường áo mưa cho tôi anh ta ướt sạch như chuột.

- Này!

Tôi chìa trước mặt Nguyên một chiếc khăn tay, anh tròn mắt đỡ lấy nó có vẻ rất ngạc nhiên.

- Anh nhìn gì …không lau đi à..

- Anh ..không quen với việc em đối xử với anh tốt như thế.

Nguyên thốt lên đầy cảm kích, khiến tôi cảm thấy hơi ngại. Chẳng lẽ…tôi đối xử tàn nhẫn với anh ta lắm hay sao?

- Về nhớ phải uống trà gừng đấy, tránh bị cảm.

- Anh lo cho mình trước đi.

Tôi chẹp miệng nói, rồi quay mặt ra ngoài nhìn lớp kính trên cửa xe đang bị cơn mưa đập vào trắng xóa nước, đường phố trước mắt chẳng còn nhìn rõ ai với ai.

Listen to the rhythm of the falling rain
Telling me just what a fool I’ve been
Oh I wish that it would go and let me cry in vain
And let me be alone again

Radio phát giai điệu quen thuộc Rythym of the rain - bài hát dường như chỉ dành riêng cho mưa. Nguyên đột nhiên trầm mặc quay sang hỏi tôi.

- Em có thích nghe bài này ko?

- Ừm bình thường.

- vậy là em thích đúng không.

Nguyên khẳng định chắc nịch, rồi thấy tôi cứ đơ đơ nhanh chóng phân trần.

- Thứ em không thích thì sẽ là “ tôi không”, còn thứ em thích thì luôn là “ bình thường”

Ngao ngán thở dài, tôi nheo nheo đôi mắt nhìn anh.

- Anh giỏi quá nhỉ?

- Ừm…tất nhiên rồi. Thế em có thích nghe Novenber rain không, bài đấy hay lắm.

- Tôi không..haixxx…

- Nghe thử đi, hay lắm đấy. Để anh bật cho em nhé.

Nguyên nhét một bên tai nghe vào tai tôi, rồi nhanh chóng hí hoáy mở nhạc từ điện thoại.

- Sao anh lại thích thể loại này.

Tôi hơi cau mày vì nghe thứ âm thanh của rock lộn xộn trong đầu.

- ừm…anh thích bài này chứ ko thích thể loại nhạc này.

- Vì sao?

- Bài này rất có ý nghĩa.

- Tôi thấy chẳng hay.

- Ha…đúng là em…không hay là đúng rồi, em có bao giờ thèm nghe mất cái bài bất hủ thế này đâu. Cái đống nhạc Hàn Xẻng của em thì hay lắm đấy?

- Tất nhiên. Tôi gật gù đáp luôn.

- Đúng là đồ con gái

- Thì sao, chẳng lẽ lại là con trai

Tôi nhún vai bĩm môi đáp, mà không thèm để ý đến ánh mắt Nguyên nhìn mình trìu mến đầy yêu thương.

……………….

Nguyên vẫn đưa tôi về đến tận cửa nhà như thường lệ.

Gió vẫn thổi vù vù dù cơn mưa gần tạnh hẳn.

Tôi co ro trong chiếc áo cộc tay, chốc chốc lại thấy da ga nổi lên theo từng đợt gió lạnh ngang qua.

Nguyên đứng ở cửa cho đến khi tôi quay bước vào trong, nhưng lần này đi được vài bước tôi bất ngờ quay lại phía anh đang đứng.

Có lẽ lúc này là thời gian tốt nhất để tôi nói ra hết lòng mình với anh, để cái mối quan hệ dở dương này được kết thúc trong êm đẹp, không ai vướn bận ai.

- Nguyên này, tôi đã nói rồi, từ giờ anh không phải đưa tôi về nữa. Tôi có chân tôi sẽ tự về được. Anh đừng thế này, mưa gió anh có cảm hay ốm, tôi áy náy lắm.

Anh tròn mắt nhìn tôi, miệng bỗng nở một nụ cười sáng dìu dịu như ánh trăng mỗi tối.

- Tôi chỉ làm những gì mà mình thích.

- Anh thôi đi, đừng thế này nữa, anh muốn nói gì thì nói đi…

- Mai, chẳng lẽ em không nhớ nụ hôn của anh và em.

Câu hỏi của Nguyên khiến tôi chột dạ, tim bỗng đập nhanh hơn lúc ban đầu, không lẽ anh ta nhớ…

- Một người say như anh còn nhớ, chẳng lẽ em lại quên.

- Tôi không quên…

Tôi gắt lên, mặt đỏ bừng nhìn anh ta. Sao cái cảnh tượng tối hôm ấy lại hiện ra trong đầu tôi rõ mồn một.

- Vậy sao em lại lờ như không có chuyện gì xảy ra vậy?

- Vì vỗn dĩ nó không có gì để tôi phải nhớ.

- Mỗi lần em nói dối, em không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Nguyên điềm tĩnh nói, anh đứng dưới bậc thềm thấp vẫn ngước lên nhìn tôi với đôi mắt thoáng buồn.

- Anh biết…em thích một người khác. Mỗi lần em nghe điện thoại của người ấy cứ rúc rích cười rồi vui vẻ cả ngày.

- Đó là chuyện của tôi.

Tôi hắn giọng nói, định quay người bước vào.

Nhưng bàn tay Nguyên nhanh và lạnh lẽo tựa như những làn gió đang thổi này kéo tay tôi lại. Cả người tôi vô thức rơi trọn vào lòng anh, nước mưa từ áo anh ngấm sang áo tôi lành lạnh, dính dính.

- Người ấy không cho em cơ hội đúng không.

- …………….

- hay em không cho mình một cơ hội…?

- Nguyên, tại sao anh thích tôi nói cho tôi lý do đi?

- Anh cũng không biết.

- Nếu với anh, tôi là one night stand…thì có thể tối hôm nay tôi không rảnh để làm chuyện đó. Khi nào sẵn sàng tôi sẽ báo, tôi biết mình không phải gu mà anh thích, mà chính bản thân tôi cũng cảm thấy rằng tôi không hợp với anh…về tất cả. Vậy nên đừng làm mệt mỏi nhau nữa…

- Anh chưa đánh giá thấp em, nên em đừng đánh giá thấp mình.

Giọng Nguyên trầm xuống, gương mặt anh xạm lại và nụ cười tắt ngấm thôi không nở nữa. Tôi vẫn nằm gọn trong vòng tay Nguyên không hề nhúc nhích, tại sao lời nói của tôi lạnh lùng mà trái tim lúc này lại chỉ muốn dựa dẫm.

- Nếu em là trò chơi..tôi nghĩ em nói đúng, em không phải là gu của tôi đâu. Mắt thẩm mỹ của tôi cũng cao lắm đấy, dù có one night stand thì cũng nên chọn một cô khác…

Nguyên cố tình dở giọng châm chọc, tôi đưa tay đẩy người anh ta ra nhưng cánh tay mình vẫn bị nắm chặt cứng.

- Vì em là người tôi yêu…nên trong mắt tôi …em là duy nhất.

Lần này tôi lặng người…

Mưa bắt đầu lại rơi từng hạt nặng trĩu xuống bờ vai tôi.

- Tình yêu cũng giống như chiếc dù mà em đang cầm. Em không chỉ cần nó che mưa, mà em cũng cần nó làm bóng râm mỗi khi trời nắng. Đừng như gió vô tình bẻ cong nó đi, rồi cuối cùng em làm nó bị thương …mà chính em cũng đang bị thương.

- Anh biết tôi tổn thương những gì mà nói. Tôi mất bình tĩnh đáp, lòng tôi rối bời đầu óc chẳng nghĩ được chuyện gì ngoài cơn giận đang nóng phừng phừng trong đầu.

Nguyên ngừng một lúc rồi anh buông người tôi ra, đưa đôi tay buốt giá ấy vuốt nhẹ khuôn mặt tôi.

- Anh không biết…nhưng anh quan tâm đến nó. Yêu anh thì có làm sao? Chỉ đơn giản là yêu thôi, sao em lại suy nghĩ phức tạp như vậy, em chưa yêu anh sao lại dám chắc là tình cảm chỉ là thứ thoáng quá. Vậy em hãy yêu anh đi xem có thoáng qua hay không…

Tôi yêu anh ấy thì có làm sao?

Nguyên hỏi một câu, mà chính tôi không tìm thấy câu trả lời nào để đáp lại, hay đúng hơn chính tôi không biết đích xác được lý do đó là gì để nói lại với anh. Nhưng cái bản chất ngang bướng của tôi thì vẫn cứ bùng phát, tôi vẫn chu mỏ lên cố cãi lại người con trai trước mặt.

- Chẳng liên ..quan..

Lời nói chưa kịp bung hết ra, Nguyên đã ngướng người lên kéo mặt tôi xuống chiếm trọn đôi môi tôi. Anh nồng nàn cuốn lấy bờ môi tôi giống như chúng tôi là một cặp yêu xa lâu ngày chưa gần gũi, anh tấn công điên cuồng không cho tôi có thời gian tỉnh táo để phản kháng.

Một lúc lâu, Nguyên từ từ dừng lại, hai chúng tôi mắt chạm mắt thở dốc chưa ai mở miệng nói ra được câu nào.

- Mai…lần này anh rất tỉnh táo hôn em, và em cũng rất tỉnh táo khi anh hôn. Vậy nên em đừng đổ tội cho rượu hãy bất cứ thứ gì mà trốn tránh.

- Anh… đồ điên.

Tôi đưa tay quệt môi mình, gằm gằm đề phòng.

- Em đổi son môi rồi. Anh không thích mùi son này đâu, mùi cũ…thơm ngon hơn.

Gương mặt Nguyên trông như đang có vẻ cố giấu nụ cười, ánh mắt ấm áp của anh nhìn tôi không chớp.

- Đồ…khốn…nạn…

Tôi bập bẹ nói không lên lời nhìn kẻ vô liêm sỉ đứng trước mặt mình.

- Ngốc, đừng chạy trốn nữa.

- Tôi không chạy trốn cái gì cả. Biến đi…biến khỏi mắt tôi.  Tôi ..ko thích anh

Tôi nổi khùng lên chỉ thẳng vào mặt Nguyên quát lớn, rồi nhanh chóng chạy vào trong sảnh. Mỗi bước chân của tôi lại nghe rõ tiếng trái tim đập từng nhịp một vừa lớn vừa to, tôi ấn thật nhanh thang máy mà không dám nhìn ra cửa thêm một lần nào nữa.

Nguyên vẫn dõi mắt theo tôi cho đến khi chiếc thang máy thực sự đã đưa tôi về đúng tầng nhà mình anh mới ra về.

Anh cầm chiếc ô của tôi bỏ lại trên tay, bật ô lên mỉn cười miệng lẩm nhẩm.

- Ngốc thật…bị bẻ hỏng ô mà cũng không biết. Lúc nào cũng khiến người khác phải lo, haixxx….

------------------------------------

Phương chào đón Thành bằng một nụ hôn nồng nhiệt hơn thường lệ.

Thành có vẻ bất ngờ vì hôm nay sao Phương lại chủ động đến thế.

- Có chuyện gì hả?

Anh rời môi cô, nhìn sâu vào đôi mắt kia ngờ vực hỏi.

- Chẳng sao!!!

Phương nói rồi lại tiếp tục lồng môi mình vào môi Thành, say đắm với nụ hôn liên miên không dứt.

Cô muốn nói với Thành rằng, cô lại vừa chấm dứt một mối tình và cô cần có anh.

Nhưng… Phương lại sợ, cô sợ rằng nếu nói ra điều ấy thì cuộc vui dang dở này sẽ đột ngột dừng.

Thành cũng có lòng tự trọng của anh ta, dù anh biết cô yêu quá nhiều người để anh có thể nhớ mặt đặt tên, và anh ta cũng nằm trong cái số đó chẳng khác gì. Thành có nguyên tắc riêng của mình, anh ta không muốn cô nhắc đến tên những thằng khác khi ở bên cạnh, đặc biệt là lúc hai người đang quan hệ lại càng không.

Đúng là bọn đàn luôn ích kỉ như thế, Phương thầm nghĩ trong đầu, môi vẫn chưa rời khỏi môi Thành.

Tiếng lạch cạch mở cửa của phòng đối diện khiến cô giật mình.

- Hình như phòng của em? Thành đánh mắt về phía cửa.

- Chắc cái Mai. Cô tặc lưỡi đáp.

- Đi làm về muộn nhỉ? Hay đi chơi với người yêu?

- Em..sao biết ..ha ha.

Phương bỗng cười nhặt nhẽo như một kẻ say.

- Đột nhiên sao cười thế?

- Thấy anh tự nhiên quan tâm đến nó.

- ừm thấy Mai có vẻ ít nói.

- Cũng đúng gia đình nó hơi phức tạp nên tính cách của nó khá khó gần.

Thành tỏ ra ngạc nhiên, nhưng Phương nhanh chóng đẩy người anh xuống giường nằm đè lên trên nũng nịu nói.

- Có muốn nghe thì cũng để sau đi, giờ làm việc này đã.

- ha… cô hôm nay lạ quá nha, sao nhiệt tình hơn nhiệt độ thế.

- Lúc nào mà chẳng nhiệt tình.

Phương lần tay xuống mâm mê cái nơi cứng nhắc phía dưới Thành, miệng tủm tỉm cười mê lòng.

Thành thở dài ngướm người lên cuốn lấy bờ môi Phương.

Đôi khi trong lúc làm tình với cô, anh tự hỏi với chính mình, rút cuộc đó là vì anh yêu cô, hay vì cô là một đứa con gái quá dễ dãi. Anh bước vào tình yêu giống như bước vào một mê cung rộng, cứ đi mãi đi mãi không tìm được lối thoát mà cũng chẳng thể quay đầu lại.

Phương biến tình yêu thành một thứ rẻ rúm và vì sao cô làm như vậy thì chẳng ai biết. Còn Thành là người miệt mài chắp vá lại những mảnh ghép mà cô vứt đi với hi vọng một ngày sẽ khiến cô thay đổi.

Chưa bao giờ anh dám tỏ tình với Phương, cũng chưa một lần anh nói yêu cô.

Lần đầu tiên họ ngủ với nhau, anh nhớ rõ.

Trong cái đêm rét mướt nhất của mùa đông, anh co người nằm trong chăn cố đưa mình vào giấc ngủ thì lại nghe tiếng lảm nhảm vì rượu của cô hàng xóm.

Như thường lệ, Thành bật đèn tỉnh dậy, mở cửa bước ra hàng lang.

Dưới ánh đèn lờ mờ, Phương nằm đó với những vệt dài nước mắt loang lổ trên áo, và chiếc váy lấm lem bùn đất.

- Này. Anh đá đá vào người cô gái nhưng không thấy cô nhúc nhích.

Thành miễn cưỡng lại gần ngồi xuống cố gắng tìm chìa khóa nhà của Phương, nhưng chiếc túi của cô ngoài ví và điện thoại ra thì chẳng còn thứ gì khác, anh đoán có thể cô đã vứt đi đâu đó trong lúc say rượu.

- Con gái con đứa gì mà.

Anh cố lôi người cô dậy.

- Trời, nặng như con lợn. Cô dậy đi cho tôi.

Anh vỗ vỗ vào má cô vài cái, Phương lờ đờ mở mắt.

- Chìa khóa nhà của cô đâu?

- …Không…biết…

Phương ngất ngưởng, chỉ trỏ xung quanh rồi ôm lấy anh lảm nhảm vài câu khó hiểu.

- điên mất!!!

Anh kêu lên, rồi lôi cô vào nhà mình, vừa mới đóng được cái cửa lại thì Phương bật người dậy cười cợt đứng dựa vào tường trước mặt anh.

Cô bắt đầu lột cởi đống đồ trên người mình.

- Lại đây… Cô nháy mắt vẫy Thành.

- cô.. mặc quần áo lại ngay…

- Ha ha ha…anh còn giả vờ gì nữa…lại đây nào.

Phương kéo cổ áo Thành lại gần mình, hôn tới tấp khắp cổ anh.

Anh đẩy người  cô ra, tức giận lôi cô vào ghế.

- Cô điên rồi..

- Điên…em không điên..Anh mới  là kẻ điên cuồng đêm nay.

Phương vừa nói vừa đứng dậy kẹp người sát vào Thành như muốn mới mọc.

- Cô ngủ đi, tôi mang chăn ra cho cô.

Thành cứng rắn nói, đẩy Phương ra.

- Thành, anh không biết em rất yêu anh sao. Em đã yêu anh ngày từ ngày anh chuyển đến chỗ này. Tại sao anh không hề hay biết đến sự tồn tại của em.

Phương bật khóc rồi nói, Thành chưa kịp hết bàng hoàng không hiểu cô gái này đang nói gì thì cô đã nhào người đến hôn anh điện dại.

- Em yêu anh, yêu anh…anh hiểu không?

- Tôi..cô sao lại…

Anh không biết phải phản ứng làm sao.

Nhưng rồi hành động của Phương quá táo bạo, anh bị cuốn theo đó từ lúc nào không hay. Thành từng nghĩ một thằng đàn ông bị mê đắm bởi dục vọng đó là điều dễ hiểu, nhưng khó hiểu lại là sau đêm hôm ấy anh lại không thể quay đầu trở lại.

Thời gian không giúp anh rời xa Phương, mà nó lại làm anh càng rối rắm với những thứ tình cảm khác đang bùng cháy trong trái tim mình.

Phương đối với anh là người tình, là một thứ tình yêu không rành buộc, cứ đến rồi lại cứ đi. Anh đã từng nói muốn cô thuộc về riêng mình, nhưng Phương khản khái đáp nếu anh muốn thế thì cô sẽ mãi mãi biến mất khỏi cuộc đời anh. Vậy nên khoảng cách giữa Thành và Phương luôn luôn là một bước chân, một người không dám tiến lại…còn một người không muốn bước tới

…………………..

Nửa  đêm về khuya, Thành đắp lại chăn cho Phương, rồi tự mình ra ban công hút thuốc.

Gió thổi lạnh ngắt khiến đôi tay anh cầm điếu thuốc cảm thấy còn run, anh lại trở về giường.

Phương đang say ngủ, hàng mi rất yên không hề cử động.

Thành ngắm nhìn cô dưới ánh sáng hắt ra từ chiếc đèn ngủ cạnh giường.

Anh tự nói với lòng mình, rồi một lúc nào đó anh sẽ phải tự mình kết thúc cuộc tình này…chỉ không biết là bao giờ anh mới có thể…

----------------------------

Chiều ngày hôm sau, tôi đi làm bình thường.

Nguyên từ trong phòng thay đồ bước ra, anh ta nhìn từ đầu đến chân tôi rồi lặng lẽ đi ngang qua tôi không lấy một lời chào hỏi.

Hôm nay nắng lên anh ta lại dở người hay sao, ngó phía sau những bước đi lững thững của anh ta tôi chỉ biết thở dài thầm nghĩ.

Nhưng khác với dự đoán của tôi, hôm nay Nguyên thực sự phớt lờ tôi hoàn toàn.

Anh ta cười nói rất tươi với những người khác, nhưng riêng tôi thì dường như vô hình trước mắt.

- Thật chẳng hiểu? Tôi lẩm bẩm nhìn nụ cười của Nguyên tỏa nắng bên cạnh người con gái khác.

- Sao lẩm bẩm gì thế!

-  Không có gì. Tôi nhếch môi đáp lại Cường bên cạnh.

Anh ta tặc lưỡi lườm tôi một cái rồi ra về.

- Anh phục vụ ơi, cho em xin ly nước đá.

- uống gì mà lắm.

Tôi nhìn theo đứa con gái miệng đang toe  toét vẫy tay gọi Nguyên mà thấy phát tởm. Rõ ràng là cố tình mà…

Nguyên chuyển oder vào quầy tôi đang đứng, anh im lặng kí tên rồi đi ra không nhìn tôi lấy một lần.

Hết lượt khách này đến lượt khách khác, anh đến quầy tôi chuyển oder liên tục nhưng vẫn là nguyên cái ánh mắt lạnh băng ấy không hề có sự suy chuyển.

Anh ta có chuyện gì sao??

Hôm qua vẫn bình thường.

Tôi cố vắt óc ra để nghĩ về cái thái độ khác thường ấy của anh.

……………………….

Giờ nghỉ ca, tôi vẫn bần thần.

- Á…

Tôi nhìn xuống ngón tay mình, vết dao cắt quá sâu máu bắt đầu ứa ra ròng ròng.

- Mai, sao đang cắt táo mà nghĩ gì để cắt vào tay đấy.

- em không sao?

Tôi vội vàng đứng lên, nắm chặt ngón tay chảy máu của mình chạy vào nhà vệ sinh…đụng trúng Nguyên đang bước ra.

- Ôi…tôi xin lỗi.

Nhìn chiếc áo trắng của anh lấm tấm mấy vết máu nhỏ, tôi lúng túng xin lỗi rối rít.

- Không sao.

Nguyên không nhìn xuống tay tôi lấy một lần, anh bước qua tôi lạnh nhạt như một người lạ.

Trái tim tôi bỗng thấy nhói lên bức bối, định quay lại quát anh ta nhưng chợt nhận ra mình có là gì đâu mà muốn anh ta quan tâm đến….

Ngón tay tôi đau buốt, trái tim tôi cũng theo đó là đau buốt.

……………………….

- Anh Nguyên ơi, thổi cho em đi bỏng rùi nè.

Cái Lan pha chế ưỡn ẹo đưa mu bàn tay mình lên trước mặt Nguyên.

- Sao thế, bị bỏng hả?? chết đau không.

- ừm…đau đau…em thổi cho em đi.

Lan vừa giả ngây vừa lại như muốn gạ gẫm Nguyên, mà lạ thay anh ta đáp ứng cái yêu cầu chết tiệt ấy. Đúng là một thằng tồi, tôi rủa anh ta trong suy nghĩ của mình. Thế mà nào là anh yêu em, anh thế nọ anh thế kia…cái loại nói mồm… tôi bực mình, đi thẳng xô ngang qua hai kẻ đang tình tình tứ tứ kia.

Tôi đi thẳng ra quầy bỏ nguyên quả táo đang gọt dở ở lại.

- Ơ này, không gọt táo cho xong đi à. Giọng Lan điệu đà gọi với lại.

- Không hứng.

Chẳng thèm quay mặt lại, tôi nói vọng xuống.

Ruột gan lúc này cảm giác như đang căng ra, bức rứt khó chịu.

Không thèm để ý đúng không, được tôi cũng không thèm để ý nữa…

……………………..

Suốt buổi mong chờ mãi cũng đến giờ về, giờ nhìn cái mặt Nguyên là thấy bực mình, tôi nhanh chóng giao ca thay quần áo, lao nhanh ra cửa về mà chẳng buồn chào hỏi anh.

Thật buồn cười khi tôi tức giận vô cơ như thế, nhưng cảm xúc là thứ dù cố che giấu đến đâu thì sớm muộn cũng bị lộ.

Thấy tức tức mỗi lúc anh ta nói chuyện với người  con gái khác không để ý đến mình, cái này…chẳng thể nào…

Tôi vò đầu cố bắt mình phải kiềm chế lại mà quên hết những thứ vớ vẩn đang hình thành ngày một rõ đi.

Bỗng, phía bên cạnh lạnh lẽo của tôi truyền đến hơi ấm của một người.

Nguyên đã ngồi cạnh tôi từ lúc nào…

Nhìn sang…

Tôi lại quay ngoắt đi..

Anh không nói không rằng kéo bàn tay bị sứt của tôi lại, tháo chỗ bông tôi băng vội vàng lúc nãy ra bôi thuốc rồi băng lại cẩn thận.

Tôi vùng vằng, tháo phăng chiếc băng cá nhân vừa mới được dán trên tay mình vứt xuống đất.

Nguyên không vì thế mà từ bỏ, anh mạnh tay hơn giữ cổ tay tôi thật chặt bôi thuốc lại, định băng vào….

- Bộp.

Lọ thuốc anh đang cầm trên tay bị tôi hất văng xuống đất.

Đôi lông mày Nguyên nheo lại, anh có vẻ rất giận nhìn sâu vào đôi mắt tôi.

- Đừng trẻ con thế.

- Không cần. Tôi lớn tiếng.

Phía xa chiếc xe bus đang dần dần tiến đến, Nguyên vẫn giữ tay tôi không cho tôi đứng lên.

- Em giận dỗi cái gì? Anh quát.

- Tôi không cần anh lo.

- Ừm…đúng không cần anh lo. Nhưng anh không lo thì em tức đúng không?

Tôi im lặng hậm hực không trả lời….

Khóe mắt nóng nóng, gằm gằm nhìn xuống đất….

- Đồ ngốc…em cũng thích anh phải không?

Là anh ta đang ép tôi…nghĩ vậy…đột nhiên cảm thấy tủi thân…

Nước mắt thi nhau lăn xuống.

Nguyên lúc này thực sự hoảng loạn, anh không nghĩ mình làm cho tôi khóc.

Chiếc xe đỗ xịch trước mặt chúng tôi, tôi giật tay anh ra bước lên xe, Nguyên cũng thế mà bước theo.

Biến đi…đừng bám theo tôi!!! Muốn gào lên như thế mà sao trong đầu lại muốn anh ấy đi theo mình.

………………

Nguyên ngồi bên cạnh tôi chẳng nói gì, cứ để tôi thút thít lau nước mắt.

Được một lúc, có vẻ anh không chịu nổi quay sang thì thầm vào tai tôi.

- Anh sai rồi, xin lỗi em…đừng khóc nữa.

- Hứ…

Tôi không thèm để ý.

- Thừa nhận thích anh thôi mà, có cần khó khăn vậy không?

Trừng mắt nhìn anh, Nguyên vội vàng xua tay cười cười.

- Không… Thừa nhận cái gì chứ, cần gì phải thừa nhận. Thôi em đừng khóc nữa, không người ta lại nghĩ anh đang là gì mờ ám đấy.

Tôi bĩm môi không đáp.

- Nhưng mà…em đổi lại son cũ rồi phải không?

- Anh…

Quay sang, tôi chỉ muốn bóp cổ cho chết luôn cái kẻ ngồi bên cạnh mình.

Anh ta vừa chặn tay trước mặt, vừa cười thích thú.

Tôi ngừng lại…

Trong phút thoáng quá, tôi muốn thu trọn hình ảnh của anh in sâu trong tâm trí của mình… nụ cười…. ánh mắt và cả bờ môi ấy…

Hình như anh ấy nói đúng…

Không chỉ một mình anh ấy yêu tôi, mà dường như tôi cũng đã yêu anh ấy.

--------------------------

I guess it's time I run far, far away; find comfort in pain,

All pleasure's the same: it just keeps me from trouble.

Hides my true shape, like Dorian Gray.

I've heard what they say, but I'm not here for trouble.

It's more than just words: it's just tears and rain.

“Tôi nghĩ đã đến lúc tôi chạy thật xa, thật xa, tìm thấy sự thanh thản trong nỗi đau

Mọi niềm vui chỉ giống thế thôi, nó giữ bản thân tôi khỏi rắc rối

Che dấu đi hình bóng sự thật của tôi, như Dorian Gray

Tôi đã nghe họ nói những gì, nhưng tôi không phiền muộn

Có điều hơn những lời nói: đó chỉ là những giọt lệ và cơn mưa”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro