Chương 23: Love me like you do

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 23:

Tôi trở về căn nhà sau một ngày mệt nhoài, với một cái đầu chật cứng hình ảnh của Nguyên. Trà đang cặm cụi khâu vá cái gì đó trong phòng, khi tôi gõ cửa vào cô giật thót mình quay lại.

Một cuộn len trên tay Trà rơi xuống đất.

Sắp sang hè rồi, Trà định đan len ư?

Nhặt nó lên tôi đưa lại cho cô ấy…

- Làm gì mà giật mình thế.

- Không có gì, mày đột nhiên gõ cửa trời thì tối thế này rồi. Sao đi làm có mệt không, lại định thức đêm để làm bài nữa hả?

- Ừm biết sao được, mai kiểm tra rồi, mỗi đứa 1 đề cơ mà.

- Thế á, khiếp may lớp tao tuần sau mới kiểm tra hé hé.

Trà vừa cười vừa hí hửng móc lại chỗ bị tuột.

- Găng tay à, mày móc cho ai đấy. Sắp hè rồi…

- Hiaxx… chán không có việc gì làm móc chơi thôi mà.

Cô ấy không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, chỉ dám mắt vào cuộn len vừa đan vừa nói dường như cô ấy nghĩ làm như vậy, tôi sẽ không biết rằng nụ cười của Trà chơi vơi đến đáng sợ.

- Ừm, thế thôi móc đi nhé. Tao đi tắm đây.

Có lẽ Trà muốn riêng tư trong phòng nên lặng lẽ gật đầu, hình như cô ấy đang buồn chuyện gì đó mà muốn giấu tôi.

Tôi trở về phòng của mình mà không quên để ý đến Trà một lần nữa, cô ấy mang len quay vào giường móc tiếp chiếc găng tay của mình.

Khi người ta cảm thấy trống trải và cô đơn, người ta thường tìm cách làm gì đó để phủ nhận rằng mình đang buồn phiền hoặc sợ hãi. Im lặng cũng là một cách để lòng mình được thanh thản, bận rộn cũng là một cách để quên đi nỗi buồn, cố gắng để vừa bận rộn vừa im lặng để trốn tránh hiện thực trước mắt. Đôi khi tôi tự hỏi với lòng mình, tại sao người ta phải nhẫn nhịn để cố gắng che đẩy thứ cảm xúc thực sự của mình mà không giải tỏa hết ra cho nhẹ nhàng. Nhưng khi trải qua rồi tôi mới hiểu, không phải lúc nào nói ra người khác cũng sẽ hiểu …vậy nên im lặng rồi khiến mình bận rộn là cách duy nhất để tôi và người ta chống chọi với nỗi cô đơn này.

Cô đơn là lúc nhìn xung quanh mình thấy ai cũng giả tạo giống như ai.

Cô đơn là lúc nhận ra trong cuộc nói chuyện, ánh mắt người đối diện hờ hững nhưng lại tỏ ra là có quan tâm.

Cô đơn là lúc mình đứng giữa những nơi phù phiếm tự nặn cho mình một cười, vồn vã lăn xả vào cuộc sống cho đến khi cơ thể rã rời trở về…nhận ra bên cạnh mình không có một ai.

Cô đơn là lúc muốn chia sẻ, muốn được lắng nghe nhưng khi chuẩn bị nói ra lại lạc mình trong sợ hãi, lẫn hoài nghi.

Đúng vậy, vì đã đứng giữa cô đơn rồi nên ta quên mất mình đang cô đơn….

Tiếng chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ, tôi mệt mỏi ngồi dậy với tay lấy chiếc điện thoại đang kêu không ngừng trên bàn nhanh chóng bắt máy.

- Ai vậy ạ?

Tôi hỏi số điện thoại lạ ấy, và ngay lập tức nhận ra một giọng nói quen thuộc.

- Em không lưu số anh à???? Nguyên hét toáng lên khiến tôi nổi cả da gà vì giật mình.

- tôi quên.

- Vừa nháy sang cho em lúc nãy mà, sao quên nhanh thế. Giọng anh buồn buồn.

- Haizzz lát sẽ lưu, có việc gì không?

Tôi thầm nghĩ thảo nào thấy máy báo có cuộc gọi nhỡ mà chưa xem, giờ mới nhớ ra trên xe bus Nguyên cứ lằng nhằng đòi lấy số.

- Không chỉ muốn báo cho em biết là anh đã về nhà rồi, vẫn mạnh khỏe đang chuẩn bị đi ngủ. Anh hào hứng nói.

Tôi thở dài nằm duỗi trên giường nhắm mắt lại lầm bầm nói.

- Ờ…thế anh đi ngủ đi nhé. Giờ tôi cũng phải ngủ để sáng còn dậy sớm học bài.

- Học bài???Mấy giờ em dậy thế?

- 4h, giờ thì đã gần 11h giờ rồi.

- Để anh gọi em dậy nhé.

- Anh á???

Ngạc nhiên luôn, anh ta mà dậy được giờ đấy thì tháng 5 chắc có tuyết rơi.

- Chuyện nhỏ, 4h nhất định sẽ gọi em dậy. Không dậy được đừng trách.

- Tùy anh.

- À…Mai anh qua đón em.

Anh ta có vẻ được đằng chân lân đằng đầu, thấy trên xe lúc nãy tôi có vẻ nguôi nguôi giờ lại bắt đầu cái màn lèo nhèo kì kèo…

- Ngược đường anh đến làm gì, tôi đi xe bus.

- Ngược đâu qua trường anh mới đến trường em mà.

- Haixxx…

Tôi biết mình mà cãi lại thì chỉ có hết đêm, trước khi anh ta bắt đầu màn lèo nhèo của mình, tôi chặn họng.

- Được tùy anh, anh đến muộn thì kệ anh. Tôi không quan tâm.

- Ừm vậy thế nhé… Nhưng, em đừng nói không quan tâm, em phải quan tâm anh chứ.

Nguyên cười hì hì ở đầu dây bên kia, cái tên mặt dày như anh ta giờ tìm chắc cũng hiếm tôi trộm nghĩ.

- Anh sao phải lo… đã có Lan của anh quan tâm rồi.

Tôi đá sang chuyện ban tối mong anh ta im luôn cái miệng đi, nhưng thốt lên lời rồi lại phát hiện ra lời mình nói sặc sủa mùi ghen tuông vớ vẩn.

- Em vẫn giận chuyện lúc nãy à, ghen dai dẳng thế.

Thấy tôi lỡ lời, anh được nước bắt đầu trêu chọc.

- Này…tôi không ghen, chỉ thấy chối mắt. Tôi cong miệng cãi.

- Thì tay của cô bé ấy bỏng đỏ thật mà.

Cô bé??? Bỏng đỏ??? Cái gì…Tôi đến điên vì anh ta mất.

- Vâng, tay cô bé đó bỏng đỏ, sao không bôi thuốc. Thổi là khỏi à?

Lần này thì Nguyên cười lớn, tiếng anh cứ ha ha hô hô vang cả điện thoại.

- Ngốc…đó là xã giao thông thường, anh chỉ đùa lại Lan thôi. Em cứ khép mình quá mọi người thấy khó gần đấy.

- Hừ…

Tôi hậm hực trong cổ họng, đang định cãi lại thì chợt nhận ra lúc nói chuyện với Nguyên hai má tôi nóng ran giờ nhìn vào gương mới thấy mặt mình đỏ lựng.

- Sao…nói thế mà cũng lại giận hả?

Nguyên hỏi làm tôi đang thẫn thờ bỗng giật mình lắp bắp.

- Không…anh bị ..điên à… tôi chẳng giận cái gì cả.

- Ừm… thế thôi em đi ngủ đi, lát anh gọi dậy.

- Ừm…chào.

- Ngủ ngon.

- Haixxx.

- Sao lại haixx. Nguyên vẫn cố với theo để trêu.

Tôi đặt mình trở lại giường vừa nhắm mắt vừa trả lời anh.

- Anh cúp đi, tôi ngủ đây.

- thôi em cúp trước  đi…

- Lằng nhằng mãi….đếm đến 3 cùng cúp.

Tôi lẩm bẩm, hai mắt đã díp lại.

- 1…2…3

Nhanh chóng cụp máy mà cũng chẳng để ý xem ở đầu dây bên kia Nguyên có cụp cùng hay không. Cứ thế tôi đưa mình vào giấc ngủ thật dễ dàng, dù trong đầu đang tưởng tượng lại cuộc nói chuyện vừa rồi, miệng lại mỉn cười….cứ thế…tôi đắm mình trong một giấc mơ đẹp.

---------------------

Tiếng chuông điện thoại reo lúc 4h sáng.

Tôi đạp chăn ra nhìn điện thoại tắt máy, tiếp tục vùi mình vào giấc ngủ.

Nhưng không vì thế mà tôi được yên thân, 3 giây sau tiếng chuông lại đổ dài…

- Alo. Tôi nói như hét trong điện thoại.

- Em không dậy à…

Giật mình khi nhận ra giọng Nguyên ở đầu dây bên kia, tôi sực nhớ ra mình phải dậy học bài…cảm thấy có lỗi vì đã hét toáng lên như thế.

- Có tôi dậy đây… Tôi nhẹ giọng lại.

Nguyên thở phào, chắc anh cũng giật mình vì bị tôi quát như vậy.

- Thôi anh đi ngủ đi. Cảm ơn.

Đáp gọn lọn định cúp máy, nhưng Nguyên đã nhanh chóng kéo lại.

- Khoan đã…

- sao???

Tôi nghe thấy tiếng nói nho nhỏ ở đầu dây bên kia, không hiểu anh ta còn giở cái trò điên rồ gì nữa.

- Em không được xưng tôi với anh, thế là hư. Em ít tuổi hơn.

Không biết Nguyên đang trêu hay nói thật, nhưng nghe những lời kẻ cả như người lớn của anh ta, tôi không thêm lời nào nữa, bực bội cúp máy luôn.

Tôi trở dậy bật đèn học.

Ánh đèn vàng ấm áp lan tỏa khắp căn phòng nhỏ, những cuốn sách được mở ra và khắp không gian yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng ngồi bút của tôi sột soạt.

Hóa ra khi tình yêu đến sẽ là như vậy, dù cố gắng tập trung để làm việc gì đó nhưng có cố thể nào cũng không thể ngăn nổi tâm trí mình đang nghĩ về người khác. Tôi dù đang cố gắng viết hết công thức của những bài toán cao cấp ra giấy nhưng không tài nào mà in vào đầu mình một con số, tất cả những gì tôi đang tơ tưởng lúc này đó là hình ảnh của Nguyên ngày hôm qua và những lời anh ấy nói.

Con gái đúng là rắc rối…tôi vò mái tóc bù xù của mình, mang quyển sách trở về giường vừa nằm vừa đọc. Nhớ được một số công thức thì mắt lại bắt đầu díp vào…

……………….

Tôi bật dậy khi trời đã sáng từ bao giờ, cuống cuồng đánh răng rửa mặt, nhét vội vài quyền sách vào túi chạy thục mạng ra khỏi nhà với hi vọng bắt cho kịp chuyến xe bus sắp rời bến.

Nhà tôi cách bến cũng một quãng đường tương đối dài, tôi cố gắng chạy thật nhanh để bắt chuyến sớm nhất, nếu không phải chờ ít nhất 20 phút chuyến xe khác mới tới nơi và chắc chắn sẽ bị muộn học.

Chiếc đồng hồ trên tay quay nhanh nhữnh nhịp kim như chẳng muốn dừng lại và tôi cố gắng đuổi theo thời gian đang băng băng trôi trước mắt. Nhưng thật đen đủi cho tôi chiếc xe bus ấy vừa đi ngang qua trước mắt không thèm chờ đợi tôi thêm một giây nào nữa. Và đen đủi hơn một gã khác đang ngoác cái miệng rộng tới măng tai đi sau đuôi cái xe bus ấy cười cười vẫy tay với tôi.

Nguyên đỗ xe xuống sát lề đường, tưởng tôi không nhìn thấy anh gọi rõ to.

- Này, anh ở đây!!!

Tôi trợn mắt lên dừng khự lại nhìn anh ta, mọi người xung quanh cũng dò xét nhìn chúng tôi.

- này…đây cơ mà…

- biết rồi…

Tôi lầm bầm trong miệng bước về phía anh.

- May thế anh thấy bóng em chạy từ xa chứ, suýt nữa thì muộn. Đường tắc kinh khủng, anh dậy sớm mà đi mãi mới tới.

- Tôi đã bảo anh không cần phải đến.

Nguyên vờ như chẳng nghe thấy tiếng tôi nói, anh ta thản nhiên đưa mũ bảo hiểm rồi nói.

- Lên đi không tắc đường muộn học bây giờ.

Thấy tôi chần chừ không lấy mũ, Nguyên lập tức nhổm người đội nó lên đầu tôi cài quai lại, mặt anh lạnh tanh tỏ ra rất nguy hiểm nói.

- Em ko lên cũng được thôi, nhưng muộn học thì em chịu nhé. Cho em mượn mũ bảo hiểm, ở kia có ông xe ôm kia… Chiều đi làm trả anh cũng được.

- Anh bị dở à, xe ôm người ta cũng có mũ…Trả-anh. Tôi gằn giọng, mặt đanh lại định cởi quai mũ.

- Em không sợ bị nấm đầu à. Mũ này là mũ mới anh mua sáng nay chắc chắn hàng chuẩn 100 phần nghìn rồi. Còn cái mũ của mấy ông xe ôm thì em nhìn là biết vừa bẩn vừa hôi…Sao cũng được, tùy em, anh không ép.

Nguyên nhún vai vẻ mặt bình thản chìa tay ra đón lấy mũ.

Tôi lập tức dúi thẳng cái mũ bảo hiểm nặng trịch ấy vào lòng bàn tay anh quay mặt đi thẳng về phía bác xe ôm đang ngồi chờ khách phía trên.

- Bướng bỉnh thật..

Nguyên rút chìa khóa xe đuổi với theo tôi.

- Thôi anh xin lỗi, chính thức thua em rồi… Lên xe đi, anh chở em đến trường.

Anh nắm tay tôi kéo đi, tôi cũng chẳng vùng vằng giật nó ra.

Chắc hẳn Nguyên sẽ chẳng nhìn thấy được nụ cười của tôi lúc ấy, rạng rỡ giống như ánh nắng mùa xuân phía sau lưng anh.

Cũng lâu lắm rồi khi nắm tay một người… tôi mới mỉn cười hạnh phúc như vậy.

-----------------------------

Trà lặng lẽ đặt chiếc hộp bên ngoài được bọc một lớp giấy màu xanh lam thẫm chấm bi vàng – cũng là màu mà cô yêu thích, lên trước của nhà một người rồi đưa tay bấm chuông cửa.

Cô ghé sát tay vào cửa nghe tiếng bước chân của người ấy tiến về phía mình thật gần, lạch cạch mở chìa khóa.

Trà nhanh chóng chạy về nhà đóng cửa lại thật lẹ.

……….

Thành vò vò mái tóc bù xù miệng ngáp dài nhìn hộp quà trước mặt.

Anh định cầm lên nhưng lại sợ rằng trong đây là thứ gì đó nguy hiểm hoặc là trò đùa của một người nào đó…

Định đóng cửa quay vào trong, nhưng sự tò mò lại kéo anh lại. Thành quyết định cầm hộp quà lên, nhìn xung quanh thật lâu, tặc lưỡi ôm nó mang vào nhà.

Tấm bưu thiếp tuột rơi mất xuống sàn nhà anh vội nhặt nó lên mở ra, trong đó chỉ có hai dòng chữ nắn nót của một cô gái…anh đoán vậy vì nhìn chữ viết rất tròn và đẹp.

“ Từ một người bí mật.

Chúc anh sinh nhật vui vẻ.”

Không biết là của ai đây còn chơi cái trò trẻ con này? Anh cười khẩy bóc toạc lớp giấy bên ngoài ra để xem bên trong có thứ gì…thì ra là một đôi găng tay len màu xanh thẫm…anh thì thầm trong cổ họng. Chợt lòng anh trùng xuống nhìn về cánh cửa đang đóng trước mắt mình, định mở ra tìm chủ nhân của hộp quà này nhưng một ý nghĩ thoáng qua trong đầu khiến anh dừng bước lại.

Anh cầm đôi găng tay trở vào trong phòng ngủ, kéo ngăn kéo cuối cùng của chiếc tủ gỗ ngắm nghía một hàng găng tay màu xanh thẫm y xì chiếc đang cầm trên tay, gấp gọn chiếc găng lại đặt xuống cùng với những chiếc khác, anh khẽ nở một nụ cười nhẹ.

Trên thế gian này, duy nhất chỉ có một người biết được….

-----------------------------

- Này!

Cường đập vào vai tôi.

Tôi lờ đờ nhìn anh ta mặt cứ hoa cả lên.

- Sao thế? Ốm à?

Anh ta giương hai con mắt; ngó thẳng mặt tôi chằm chằm.

Tôi cố xua tay định chối nhưng nhận ra chân mình tựa như không đứng vững nữa, cổ họng cứ trào lên một cảm giác khó chịu. Tôi không kịp trả lời thêm bất cứ câu gì chạy thẳng vào bên trong nôn thốc nôn tháo…

Trận nôn này chưa dứt thì cảm giác khó chịu ở bụng lại kéo đến, tôi cứ thế ném sạch những thứ trong ruột mình ra ngoài mà không kìm lại được. Cả người tôi lạnh run lên nổi hết da gà, đất dưới chân cứ như đang quay quay…

Trong đầu chẳng nghĩ nổi điều gì, tôi chỉ muốn ngắm mắt nằm ngay xuống nền nhà để không thấy chóng mặt nữa, cơn nôn đã nguôi nguôi tôi cố gượng đứng dậy đi ra ngoài xin phép ra về. Rõ ràng lúc đi với Nguyên tới chỗ làm vẫn bình thường, không biết đứng đây điều hòa thốc vào người thế nào mà tự nhiên lại bị cảm lạnh cả người như thế này.

- Em sao rồi?

Nguyên đã đứng chờ ở bên ngoài từ bao giờ, khuôn mặt anh nặng trĩu đầy lo lắng nhanh chóng đưa tay đỡ lấy người tôi.

- Em bị cảm rồi, để anh đưa em về.

Anh vội khoác lên người tôi chiếc áo gió của mình, mùi nước hoa anh vẫn thường dùng tỏa một hương thơm dìu dịu, dễ chịu vờn quanh khứu giác nhạy cảm của tôi lúc này. Tôi cố nuốt nước bọt khô khốc đắng ngắt nơi cuống họng, giờ có muốn bướng bỉnh vùng vằng chạy khỏi vòng tay anh cũng chẳng được. Chân tôi không còn đứng vững nữa mà bờ ngực anh thì ấm áp và an toàn, tôi cứ để mặc mình dựa vào đó bình yên mà ngắm mắt bước theo anh.

………………..

Khi mở mắt ra tôi nhận ra mình đang nằm ngay tại chính căn phòng của mình, chẳng có lẽ cảm giác vừa nãy chỉ là một giấc mơ.

Tôi đưa mắt nhìn sang thấy Nguyên chăm chú nhìn mình, bàn tay anh rất chặt bàn tay tôi. Hóa ra mình bị ngất thật!!!

- Em tỉnh rồi … Anh thì thầm, ánh mắt căng thẳng nhìn tôi.

- Tôi làm sao vậy?

Đầu vẫn váng vất đau, tôi cau mày nhìn quanh định ngồi dậy.

- Em bị cảm, đừng ngồi lên cứ nằm đi. Em làm anh sợ quá, người em lạnh ngắt anh tưởng phải đưa em tới viện.

- Đau…đầu quá…

- Ừm, bác sĩ dặn khi nào em tỉnh phải cho em uống thuốc này. Để anh đi lấy nước cho em.

Nguyên rời bàn tay tôi đứng dậy, hơi lạnh ùa vào lòng bàn tay… tôi khẽ gọi tên anh…

- Nguyên…

- Ừm…

- Đừng đi….

Tôi chìa đôi bàn tay lạnh ngắt ra như muốn anh ở lại nắm lấy tay mình.

Anh dừng lại đứng lặng nhìn tôi, mọi trăn trở trong anh dường như giây phút đó theo đôi tay tôi mà tan biến, anh nhanh chóng ngồi xuống nắm lấy bàn tay tôi.

- Sao? Em thấy mệt ở đâu à?

Tôi lắc lắc đầu, đưa đôi mắt mệt mỏi lên nhìn anh rồi nhanh chóng cụp xuống.

- Chỉ cần thế này…thôi…anh không cần phải đi đâu cả.

Những ngón tay tôi đan lấy những ngón tay anh, đôi mắt tôi khép lại đầy an tâm đưa mình vào giấc ngủ.

Nguyên chỉ khẽ cười đưa bàn tay còn lại vuốt nhẹ má tôi.

- Đồ bướng bỉnh…sốt cao thế này mà bảo uống thuốc cũng không chịu.. hừm..đúng là chỉ có em….Mau khỏi đi, anh sẽ hỏi tội.

-----------------------------

Nguyên trở về nhà trời cũng đã quá khuya rồi, anh bật đèn lên thay bộ quần áo mướt mồ hôi trên người ra quăng xuống chiếc giường lộn xộn.

Tắm xong thay quần, anh nhanh chóng trở lại bàn học, vì lo cho Mai mà anh suýt quên mất ngày mai mình có tiết kiểm tra.

Tiếng chuông điện thoại reo vang, Nguyên vội bắt máy.

- vâng con đây.

Mẹ anh ở đầu dây bên kia lo lắng hỏi han.

- Sao đi đâu mà không bắt máy thế con?

- À điện thoại con hết pin qua nhà bạn có chút việc. Bố mẹ bao giờ về…

- ha ha ha, bố mẹ thứ 2 tuần sau mới về. Bên này khí hậu tốt lắm, tiếc quá con không đi được.

- Con sắp thi mà mẹ. Thứ 2 bố mẹ về mấy giờ con ra đón.

- Thôi không phiền đến con trai, bố mẹ có anh Tùng ra đón rồi. Con cứ ở nhà ôn thi cho tốt đi. À mẹ có ghé thăm mấy trường đại học bên này tốt vô cùng con ạ, sau này con tốt nghiệp qua đây học lên thạc sĩ là ổn.

- mẹ…

Nguyên định gặt chuyện đi du học đi nhưng anh không muốn mẹ mình đang đi chơi mà mất vui nên đành thôi. Lần nào anh đề cập đến chuyện này là y như rằng hai mẹ con lại cãi nhau.

- Mẹ đi chơi vui vẻ đi, chuyện đó để sau.

- ừm…được rồi. Thế con trai học đi nhé, mẹ cúp máy đây. Tối thứ 2 qua nhà ông bà, cả nhà mình ăn một bữa.

- Vâng con biết rồi ạ.

- Bye con.

- Vâng, con chào mẹ.

Anh thở dài cúp máy.

Nguyên biết bản thân mình không muốn rời khỏi nơi này, một phần vì anh thích ở lại, phần còn lại vì anh đã tìm ra người mình yêu mà không muốn rời khỏi người ấy. Đôi khi anh không hiểu sao người ta cứ muốn đi thật xa để tìm cho mình một cơ hội. Có quá nhiều thứ Nguyên không muốn bỏ lại, anh có thể đi ngao du khắp nơi nếu đó là vài ba chuyến du lịch, còn bắt anh ở lại những nơi đất khách quê người chắc anh sẽ cảm thấy chán mà sớm bỏ về. Nguyên thích những thứ thân thuộc, những thứ bình dị quanh cuộc sống như mỗi sáng anh thức dậy nghe tiếng xe cộ ing ỏi của Hà Nội vào giờ cao điểm, con đường anh vẫn hay lượn lờ cùng đám bạn thân bao năm rồi hàng cây vẫn thế chỉ có con người là thay đổi.  Nguyên nghĩ đến Mai, chắc hẳn cô ấy sẽ cảm thấy buồn khi ở trên này một mình không người thân thích.

- Em đã đỡ chưa?

Anh nhấc điện thoại lên để gọi cho cô.

Mai bắt máy giọng nói cô thoáng chút mệt mỏi.

- Tôi đỡ nhiều rồi cảm ơn anh.

Cô vẫn khách khí với anh như vậy.

Nguyên tựa vào ghế, để điện thoại trên bàn bật loa ngoài.

- Vẫn còn mệt à??

- ừm…hơi hơi…

Giọng Mai nghe qua loa ngoài điện thoại rất dễ thương, Nguyên sờ sờ nhẹ lên môi mình mường tượng ra hơi vị bờ môi của cô vẫn vương đâu đó trong tâm tưởng mình. Suy cho cùng cô bé lạnh lùng ấy vẫn chỉ là một cô nhóc thích nũng nịu, hay hờn dỗi và quá bướng bỉnh. Sao Mai luôn khép mình với mọi thứ không cần biết điều đó tốt hay xấu đối với mình, việc đầu tiên mỗi khi cô làm khi đối diện với người khác là khiến cho họ cảm thấy giữa cô và họ là một bức tường không thể bước qua.

- Để anh hát cho em nghe nhé. Nguyên đưa ra một đề nghị mà đến chính anh còn cảm thấy xấu hổ.

- Anh…đừng điên.

Mai ho khẽ trong điện thoại, cô mắng anh nhưng vẫn giữ máy, khác hẳn với thường ngày cô sẽ không suy nghĩ thêm mà cúp máy cái rụp.

Nguyên cảm thấy Mai bắt đầu mở lòng với mình bỗng thấy vui vui, cao hứng.

- Cái gì…anh hát hơi bị hay đấy nhé.

- thôi cho tôi xin.. Mai than thở, anh càng thấy buồn cười.

- Đảm bảo nghe xong em sẽ hết ôm.

- tôi không muốn liệt giường cảm ơn.

Anh hắn giọng mặc kệ cô kêu than bắt đầu màn độc tấu của mình.

- you're so scared to fall in love….cuz you end up in the dust

every time, every time...

now you see us all the same. Like our words are just a game…spitting lies, dirty lies

Nguyên luôn có vài nguyên tắc bất di bất dịch thứ nhất anh chưa bao giờ hát trước người khác dù anh tự cảm thấy rằng khả năng hát hò của mình không hề kém. Và thứ hai anh không bao giờ cho phép mình làm những điều điên rồ trước mặt bạn gái. Hai điều đó sẽ đá bay cái hình tượng anh dày công tạo dựng suốt bây giờ tan thành bọt biển. Nhưng…giờ…vì một người mà cùng một lúc anh đã phạm vào hai điều cấm kị ấy…

- I know you know there's something here. But you can not get past the fear. I can help you make it clear.

Mai vẫn yên lặng lắng nghe không hề cắt quãng lời anh đang hát, cho đến khi Nguyên dừng lại cô mới lên tiếng.

- Bài này là bài gì?

- Take A Chance On Me. Nguyên lấy lại hơi đáp.

- Anh hát hay lắm. Cô thì thầm khiến anh không giấu nổi niềm vui trong lòng, lồng ngực vẫn còn nghe nhịp tim như đang đập thình thịch.

- Anh có biết When A Woman Loves A Man không?

- Không..

- em thích bài đấy hả?

- Cũng có thể.

Mai đáp giọng có vẻ ngại ngủ.

- Có phải nghe giọng anh hay quá em buồn ngủ rồi phải không?

Nguyên dở giọng trêu chọc.

- Điên… Cô ngáp dài nói.

- Anh sẽ tìm bài hát của em, rồi khi nào sẽ hát cho em nghe nhé.

- Tùy anh…

- Thôi đi ngủ đi muộn rồi đấy. Mai anh sẽ đến đón em đi học.

Một lần nữa Mai lại cúp máy trước, Nguyên rời điện thoại cười cười mãi không thôi. Lòng anh ngập tràn hạnh phúc chỉ mong ngày mai mau đến để được gặp cô.

Tin nhắn đến từ Phong – cậu bạn thân của anh.

“Lát qua bar không mày..”

Nguyên nhanh chóng nhắn lại

“Tao tu mấy ngày học ôn thi rồi”

“Chán bỏ mẹ..Biến đây, kệ mày.”

Anh cười cười xóa tin nhắn của thằng bạn, định vứt máy qua một bên nhưng chần chừ một lúc rồi quyết định cứ thế nhắn cho cô một tin nhắn trước khi quay về với đống bài tập hỗn độn trước mắt.

“ Ngủ ngon, yêu em.”

-------------------------------

- Mai!

Nguyên gọi tên tôi khi vừa thấy bóng tôi bước ra. Tôi chậm chậm đi về phía anh ấy hơi mỉn môi nở một nụ cười ngượng ngịu.

Tôi đón lấy tình yêu giống đón những tia nắng ấm áp của tháng 4 ùa đến. Tình yêu cũng sưởi ấm trái tim tôi bằng những nhịp đập xốn xang.

Đi qua yêu thương cứ tưởng rằng mình sẽ không thể yêu trở lại, nhưng rồi đi một chặng đường rồi mới nhận ra …mình đã lạc bước triền miên vào biển tình lúc nào cũng chẳng hay.

Khi ở bên cạnh Nguyên tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ cùng anh đi suốt hết cả cuộc đời này, bởi có ai đó nói rằng hãy cứ yêu thôi và để mãi mãi ở một tương lai vô định. Tôi cũng chẳng hi vọng gì nhiều ở tình cảm mà anh dành cho tôi, cũng không đặt kì vọng ở tình yêu ấy.

Nhưng….

Mỗi khi nhìn thấy anh ở phía xa đứng vẫy tay gọi mình, với nụ cười tươi nở sáng trên môi…tôi chỉ muốn chạy thật nhanh về phía ấy ôm chặt lấy anh.

Trong đầu tôi lại nhớ về những lời anh từng nói: “Hãy đặt anh ở tương lai của em.” Thật không ngờ, giờ đây anh đã bắt đầu nằm ở phía tương lai của tôi rồi…..

---------------------------------

You're the light, you're the night

You're the color of my blood

You're the cure, you're the pain

You're the only thing I wanna touch

Never knew that it could mean so much, so much.

So love me like you do, love me like you do

Love me like you do, love me like you do

Touch me like you do, touch me like you do….

 (Anh là ánh sáng, cũng là bóng đêm.

Anh là mang màu của dòng máu đang chảy trong cơ thể em.

Anh là một kẻ ích kỉ, một nỗi đau hành hạ thân xác em mỗi ngày.

Nhưng anh là người duy nhất em muốn chiếm hữu..

Cho dù đó là suy nghĩ quá đỗi ích kỉ của bản thân em.

……..

Hãy yêu em theo cách của chính anh.

Yêu em theo cách của chính anh….

Chạm vào em nhưng anh đã từng làm…

--- Love me like you do – Ellie Goulding----

 

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro