Chương 24: Mùi son mà anh thích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 24: Mùi son mà anh thích

Quán vắng khách, tôi tranh thủ  gấp khăn giấy để vào hộp, Nguyên đứng bên cạnh không những không giúp mà cứ nhìn tôi tủm tỉm cười.

- Anh…bị điên à.

Nguyên lại ngoác rộng cái miệng của anh ta đến tận măng tai.

- Em nói từ điên ấy ko thấy chán à.

- Anh….bị..

Trong đầu chột dạ lại nghĩ đến từ điên, tôi đơ cổ họng sửa lại ngay lập tức.

- Hấp à??

- haixx… em có thấy ai khi yêu mà lại ko điên chưa?

Tôi trợn to con mắt lên nhìn anh, rồi nở một nụ cười méo xệch.

- Ừm…anh nói từ “yêu” dễ dàng quá đấy Nguyên.

Nguyên tắt nụ cười, anh ngây người nhìn tôi một lúc rồi lại nhanh chóng lảng sang chuyện khác.

- Cuối tuần này em off pải không?

- Ừm…

- Anh cũng nghỉ. Mình đi xem phim đi.

Anh hào hứng nói, tay lay lay vai tôi như chỗ không người. Tôi vội đẩy Nguyên ánh mắt dò xét xung quanh, ai trong chỗ làm mà biết được thì lại rách việc.

- T7 tôi phải ở nhà…ngủ!

Tôi nói như hét vào mặt anh dù giọng thì rất nhỏ nhưng khuôn mặt tôi thì cau cả lại. Nguyên phì cười đưa tay véo mũi tôi..

- Ngủ! Anh quan trọng hay việc ngủ của tôi quan trọng.

- haixx… Nguyên ạ, anh chắc sẽ không muốn nghe câu trả lời của tôi đâu.

Khoanh tay lại, tôi nhún vai đi vào trong quầy để lại Nguyên đứng đằng sau bĩm môi hậm hực tức với lời nói đầy hàm ý của mình. Tất nhiên là tôi chỉ nói đùa Nguyên so với việc ngủ thì anh tất nhiên quan trọng hơn nhiều rồi, suy cho cùng là lòng  tôi ngại không dám đi xem phim riêng với anh mà thôi. Nhìn cái mặt Nguyên buồn thiu lủi thủi lau bàn ở phía kia, tôi thấy cũng không lỡ đang định ra nói với anh ta là thứ 7 đi xem phim cũng được…

Mới vừa mới lóe ý định trong đầu thì bỗng tiếng của Lan từ trên tầng lanh lảnh dội xuống cắt phăng cái việc chuẩn bị làm của tôi.

- Anh Nguyên, anh Nguyên…lên đây bê hộ em bàn này với đầy quá đỡ phải đi hai chuyến.

Lan là nhân viên chạy bàn mới vào làm việc được 2 tháng lớn hơn tôi một tuổi. Cô ấy có dáng người đẫy đà tuy có hơi thấp một chút, bờ vai hơi thô nhưng bù lại được nước da trắng nên cũng được gọi là xinh xắn ở cái chốn vốn nhiều nam hơn nữ này.  Lan rất tự hào bởi vòng một căng tròn của mình nên cô ta luôn cố gắng khoe nó mọi lúc mọi nơi, kể cả khi đang mặc đồng phục cô vẫn sẵn sàng “vô ý” quên chưa cài cúc cổ. Hay đôi khi cố tình mặc áo con tối màu bên trong áo trắng mỏng, khi thì đỏ lúc thì đen đến nhức mắt…Tôi ít khi nói chuyện với mọi người riêng Lan thì hầu như không nói, ánh mắt kiêu kì cô ta khi nói chuyện rồi giọng điệu dường như ám chỉ mọi thứ của người khác đều kém cỏi hơn của mình khiến tôi thấy khó chịu. Chưa kể cái giọng điệu chảy nước mỗi khi nói chuyện với bọn con trai trong cửa hàng làm người đứng cạnh phải nổi da ga thì thú thật có cố gắng  tôi cũng chỉ nói được dăm ba câu chuyện làm quà.

Lý do con gái không ưa nhau thì rất đơn giản, bởi không ai hiểu con gái bằng chính con gái. Có những người con gái sinh ra họ điệu đà thì khi tiếp xúc dài hay ngắn người ta có thể cảm nhận và chấp nhận cái tính cách ấy. Nhưng có người sinh ra vỗn dĩ chẳng điệu đà nhưng lại cố gắng khoác lên mình lớp vỏ bọc kiêu sa bóng bẩy, nói năng ẽo ợt nhão nhoét để lừa lọc người khác thì thật khó mà chấp nhận. Con trai có thể mờ mắt trước những cô gái ấy vì chẳng biết được đó là thật hay chỉ là giả tạo, nhưng con gái thì hoàn toàn khác. Những người con gái nhạy cảm như tôi sẽ nhận ra ngay từ phút đầu tiên khi tiếp xúc và hẳn sẽ giữ khoảng cách nhất định. Còn với những cô gái tin người hơn thì họ sẽ vẫn chơi, thậm chí là vẫn thân thiết cho đến khi họ bắt đầu nhận ra điều đó gì đó vượt quá sức chịu đựng của mình rồi sẽ tự ngầm hiểu mình phải dừng mối quan hệ đó lại. Con gái là như vậy có thân thiết đến thế nào thì vẫn luôn là hai thái cực đẩy nhau chứ không bao giờ hút.

……………………………….

Nghe lời Lan ngọt ngào nhờ vả Nguyên nhanh chóng chạy lên bê đồ xuống.

Họ ríu rít cười nói trên cầu thang với nhau, tôi liếc thấy ánh mắt Lan lúc ấy. Khuôn mặt cô ta hơi vênh vênh lên, ánh mắt hơi đưa xuống một nửa nhìn những người ngồi trong quán đang ngó về phía ồn ào hai người đang đi xuống với một vẻ rất trịnh thượng. Nếu không nhầm thì là cái vẻ mặt của kẻ coi cả thế gian này đều độc thân còn một mình cô ta thì có trai bên cạnh.

- anh, đỡ đỡ…hì hì. Ôi giời cẩn thận không đổ đấy!!!

Lan the thé kêu lên đưa cho Nguyên khay cốc, đôi mắt chớp chớp  tỏ vẻ yếu đuối cười cười dựa sát vào người anh.

- Ừm.. Nguyên đáp lại như chẳng hề quan tâm lắm, thấy cô ta cười cười nói nói vui vẻ thì anh cũng đáp lại nhiệt tình, chỉ có người đang sôi máu là tôi.

Khi tôi nhìn bọn họ đùa nhau vui vẻ lòng cảm thấy nghẹn đắng vì tức, còn tức hơn một nỗi là chỉ dám đứng nhìn mà chẳng dám làm gì.

Sau này yêu nhau Nguyên hay lôi chuyện cũ ra trêu, anh cứ nhắc mãi đến chuyện tôi ghen thầm ghen trộm, nghĩ lại cũng thấy xấu hổ. Anh nói lúc tôi ghen cũng thấy tội tội, cái mặt cứ bí xị ra rồi chẳng nói chẳng rằng hằm hằm nhìn anh như kiểu sắp ăn tươi nuốt sống làm anh cứ phải khổ sở đoán hết cái nọ đến cái kia xem tôi giận cái gì….Nghe Nguyên trách, tôi lại vừa buồn cười lại vừa cảm thấy hạnh phúc, tình yêu của anh dành cho tôi nhiều đến mức chẳng nói hết với dăm ba kỉ niệm cũ. Mọi lúc anh đều nhìn về phía tôi, chưa bao giờ để tôi đi quá xa khỏi tầm mắt của mình, thậm chí những thói quen của tôi anh cũng đều biết rõ. Tình yêu…chắc chẳng thể trách anh được bất cứ điều gì…chỉ có thể trách bản thân tôi….đã luôn bỏ lỡ mọi thứ về anh.

………………………………..

Sắp đến giờ về Huy bỗng gọi điện đến, tôi chạy ra phía sau phòng thay đồ để nghe cuộc điện thoại của cậu.

Giọng Huy có vẻ vui hơn lần cậu gọi khi mới bay sang được hai ba ngày.

- Ừm, tôi vừa hoàn thành xong bài kiểm tra rắc rối lắm nhưng cũng ổn.

Cậu khoe với tôi.

- Vậy à…thích nhé, thế đợt trước ốm có lâu khỏi không?

- Không lâu, tôi là bác sĩ tương lai mà sao ốm được.

- Xì khoe khoang.

- thế Mai ổn chứ, công việc học hành thế nào. Huy hỏi thăm như một ông cụ non.

- Cũng tạm, nói chung là chán.

Huy bật cười.

- Lại chán, sao suốt ngày chán đời thế. Phải sống để đời nó chán mình chứ.

- ừm…ha ha…biết rồi.

Tôi cũng cười hòa theo giọng của cậu.

- Nghe Mai cười thấy cũng yên tâm rồi. Nhớ ăn uống đầy đủ nhé, gặp lại mà gầy đi cân nào thì chết với tôi đấy.

- Okie. Tôi vui vẻ đáp.

- Vậy thôi có gì thì nói sau nhé, tôi cúp đây đang trong giờ làm mà.

- Ừm…okie bye, lần sau tôi gọi nhé.

- Ừm..nhớ giữ gìn sức khỏe. Ăn uống đầy đủ vào nhé. Bye!

Tôi cúp máy, miệng vẫn chưa tắt được nụ cười, quay người định bước vào thì va trúng ngực một người giật mình lùi lại vào bước… Nguyên đã đứng sừng sững sau tôi từ bao giờ, khuôn mặt anh xạm xịt chiếu lên tôi một cái nhìn giá lạnh.

- Anh…không chuẩn bị về à.

Không hiểu sao khi ấy tôi lại lúng túng lo lắng hệt như một người bị bắt gặp đang làm điều vụng trộm.

- Có …đang chuẩn bị, chờ em nói hết cuộc điện thoại ra chốt tiền rồi mới về.

Giọng Nguyên giống như đang kìm chế điều gì đó hơi chẳng thoát ra được rõ ràng, anh nói rồi đi ngang qua tôi để lại một cơn gió lạnh trống rỗng. Tôi biết anh đang ghen với Huy khi nghe tôi nói chuyện với cậu ấy, nhưng bản thân tôi cũng chẳng muốn giải thích điều gì bởi trong đầu vẫn nghĩ đến cảnh anh và Lan cười đùa với nhau.

- Thứ 7…

Nguyên dừng lại nói, tôi cũng quay lại nhìn anh.

- Tôi đã nói là bận rồi…

Tôi buông lời lạnh lùng không kém, rồi nhanh chóng quay đi không thèm để ý đến anh ta nữa.

………………….

Nguyên vẫn đi về cùng tôi, chỉ là hôm nay anh ấy chẳng nói điều gì.

Tôi ngồi bên cạnh anh mắt lơ đãng nhìn ra ô cửa sổ xe bus, suy nghĩ về tình cảm của mình với Nguyên, ko hiểu sao tôi bắt đầu thích anh ấy dù với tôi anh còn quá nhiều điều chưa biết.

Quay sang thấy Nguyên tựa người vào ghế đeo tai nghe, đôi mắt nhắm lại đầu hơi nghiêng về phía sau, trông khuôn mặt anh thật hút hồn dưới ánh đèn mờ mờ trong chiếc xe bus. Tôi thừa biết Nguyên đủ dư dả để không phải đi chạy bàn hay đi xe bus như những đứa sinh viên ngoại tỉnh giống tôi. Đường của nhà anh cũng ngược hoàn toàn với đường nhà tôi nên nếu đưa tôi về chắc chắn phải rất muộn mới về nhà được, và còn phải đến rất sớm để đón tôi đi học…

Vẫn còn rụt rè khi đưa tay đón lấy tình cảm của Nguyên, bởi trong lòng tôi tình yêu còn để lại quá nhiều niềm khúc mắc. Lúc mới yêu ai cũng sẽ bắt đầu chiều chuộng như vậy, chỉ sợ rằng khi yêu rồi tình cảm sẽ sớm nhạt phai…

Phải chăng ai cũng từng có cái ý nghĩ ấy trong một khoảng lặng nhìn vào người mình yêu thương kề ngay trước mắt. Trong đầu đặt ra câu hỏi rằng…không biết 2 năm, 3 năm sau…em và anh …chúng ta sẽ thế nào?

Nhưng rồi tôi biết, ai rồi sẽ vì những điều cảm động người ấy làm cho mình mà đưa tay ra đón lấy tình yêu, giống như lúc này đôi tay tôi nhẹ nhàng gỡ một bên tai nghe của anh  đưa vào tai mình.

But if you wanna cry, cry on my shoulder

If you need someone, who cares for you?

If you're feeling sad, your heart gets colder ... Yes I show you what real love can do…

(Nếu em muốn khóc, hãy để những giọt nước mắt thấm ướt bờ vai anh.

Nếu em cần một người bên cạnh, băng khoăng hỏi rằng ai sẽ là người thực sự quan tâm tới em?

Nếu em cảm thấy thế gian này sụp đổ, con tim trở lên lạnh giá…

Đúng…khi ấy anh sẽ đến để cho em biết tình yêu thực sự có thể làm được những thứ gì…)

Giai điệu của bài hát tôi thích Cry on my shoulder phát ra từ tai nghe của Nguyên khiến tôi bất giác mỉn cười như một đứa trẻ con bắt được kẹo. Nguyên mở mắt quay sang khẽ nhíu mày nhìn tôi, thoáng nở một nụ cười nhẹ đưa tay xoa nhẹ đầu tôi….

Anh sẽ cho em biết tình yêu thực sự có thể làm được những điều gì phải không Nguyên?

Tôi đắm chìm trong nụ cười rạng ngời của anh, con tim tắc nghẽn bởi những nhịp đập rộn rã.

----------------------------

Phương đón tôi vào nhà với một nụ cười rạng rỡ.

- vào đi cả nhà đang chờ cô ăn khuya đấy.

Tôi bối rối khi nhìn vào bếp bàn ăn bày la liệt các món ăn còn nóng hổi.

Đồng hồ đã điểm 10 giờ kém rồi…

- Chưa ăn gì đúng không Mai?

Tôi cười cười gật đầu, thật ra thì tôi đã ăn với Nguyên rồi nhưng giờ mà nói thì thảo nào cũng bị hỏi lằng nhằng.

- Vào đây ngồi đi, tự dưng chán chán thế là mọi người bày ăn lẩu đêm…ha ha ha

Tôi còn ngạc nhiên hơn nữa đó là anh Thành đang ngồi trên bàn nhìn tôi miệng cười ngoác đến tận măng tai.

Trà từ phòng trong mang giấy đi ra nhìn tôi cười lớn.

- Về muộn thế cô. Tưởng 9h là về rồi mà.

- ờm…xe bus đến chậm.

Bước vào phòng thay bộ quần áo ngủ rồi lại trở vào bếp, tôi đoán chắc chắn hôm này có chuyện gì mới tổ chức linh đình thế này.

- Haixx Mai cứ đi làm suốt chẳng bao giờ thấy mặt nó ở nhà cả. Anh sang toàn gặp Trà với Phương.

- Dạ…vâng.. Trà cúi đầu đáp lại cười cười.

Tôi chỉ hơi mỉn môi đáp lại câu nói đó rồi nhanh chóng ngồi xuống.

- Ha ha ha thôi nào ăn đi…Bữa lẩu này anh Thành mời đó.

Phương tươi cười hơn thường lệ khiến tôi cảm thấy ngạc nhiên với thái độ này của chị ấy. Ai cũng biết hai người họ quan hệ với nhau nhưng trước mắt mọi người họ chưa bao giờ thể hiện bất cứ thứ tình cảm gì cho nhau vậy mà đột nhiên hôm nay lại đổi khác. Tôi nhận thấy ánh mắt sáng lấp lánh của Phương mỗi lần chị ấy nhìn Thành, chỉ có người đang yêu mới có cái nhìn ấy dành cho nhau.

- Bọn anh tính đi phượt Lai Châu em có đi không Mai? Thấy Phương bảo hè em ở trên này không về mà, Trà cũng đồng ý đi rồi.

- À…đi phượt..

Thành thấy tôi không hiểu cười lớn giải thích.

- Đi du lịch bằng xe máy đấy. Phương với Trà với cả anh nữa tính đi một chuyến. Anh có đám bạn hay đi phượt mình đi cùng chúng nó luôn đông lắm cỡ tầm chục người đấy, hè này bọn nó định lên Lai Châu rủ anh đi.

- Để em nghĩ đã…hè còn phải đi làm thêm.

- Xồi làm thêm thì xin nghỉ 1 tuần, quan trọng gì. Đi đi cho biết, mày cứ ru rú ở nhà thế bác lại bảo chị không quan tâm đến mày. Mà thế có mà ế cả đời em ạ! Đi đi có mấy anh bạn anh Thành đẹp trai lắm ấy, chị giới thiệu cho.

Phương vừa ăn vừa hào hứng nói.

- Trà với mày một xe. Tao với anh Thành okie ?

- Ừm…để em…

Tôi còn chưa kịp nhập vào não mình cái thể loại phượt này mà Phương cứ rối rít nói bên tai không ngừng…

- Đi, đi Mai…tao đi một mình buồn lắm.

Trà bĩm môi làm khuôn mặt năn nỉ buồn bã, tôi vẫn còn đang chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

- Còn đến tháng nữa cơ mà, cứ từ từ…em đi em sẽ báo.

Mọi người lại được một phen rộn lên bàn tán.

- Ờ, 1 tháng nữa cơ mà…mày báo hay ko thì chị cũng kéo mày đi cho bằng được.

Phương nhún vai nói, tay nhanh nhẹn gắp thức ăn sang bát Thành, tôi để ý thấy nụ cười ý nhị anh nở trên môi.

Trà với vẻ mặt bình thản vừa ăn vừa gật gù tán thành miệng lẩm bẩm hát không đề ý đến thế sự xung quanh.

- Vâng…

Tôi miễn cưỡng trả lời.

………………

Bữa ăn đến tận khuya mới tàn, tôi và Trà tranh thủ dọn dẹp còn Phương thi tiễn Thành về.

- Chị Phương với anh Thành yêu nhau à?

- Ừm… mày đúng là đi làm nhiều chẳng biết thế sự gì. Chị ấy đồng ý yêu anh ấy từ tuần trước rồi. Mày không để ý thấy chị ấy dạo này ko uống say nữa mà về nhà sớm hay sao?

- Ừm tao cũng thấy lạ tưởng là chán rồi không đi bar nữa.

- Ha ha ha…đúng là mày chìm đắm với công việc mà ko còn biết gì nữa rồi. Thảo nào lát nữa cũng ngủ lại nhà anh Thành cho xem.

- ừm chắc thế rồi. Không tiễn từ đây sang nhà bên ấy có vài bước thì lạc đâu mà mãi không về.

- Ờ…tất nhiên người ta đang yêu nhau mà.

Trà cười tay khuấy xà phòng bắt đầu rửa đống bát đĩa chất ngất trước mặt.

- Thế mày với Dũng sao rồi.

Nghe Trà nói về tình yêu tôi lại nhớ tới chuyện của cô ấy và Dũng, hình như hai người họ cũng đã bắt đầu yêu. Tôi thường nghe thấy tiếng Trà nói chuyện điện thoại rất khuya với ai đó ở phía ngoài phòng khách lúc nửa đêm.

- Chẳng sao cả, tôi không thích Dũng nữa rồi, giờ tao đang yêu người khác. Mày có tin được không, khi biết tao yêu người khác thằng ấy mới bắt đầu quay sang níu kéo. Mẹ nó chứ, giờ tao mới biết hóa ra nó cứ vờn tao từ lúc ấy đến giờ. Mày nói đúng rồi Mai ạ, tình yêu của tao sớm tan như bọt nước mà thôi.

Lời Trà nói khiến trái tim tôi nhức nhối, Dũng là một kẻ không đáng để Trà yêu cô ấy nên từ bỏ hắn càng sớm càng tốt. Tôi cứ nghĩ Trà nói vậy là cô ấy sẽ quên Dũng mãi mãi, nhưng tôi đã nhầm…con gái luôn như thế lời nói ra từ mồm nhưng trong tim lại cứ mãi vấn vương. Cuối cùng thì vẫn ngõ cụt ấy mà bước vào không muốn trở ra….

- Ừm quên cha nó đi.

- Ha ha ha chỉ phụ nữ mới mang lại hạnh phúc cho nhau thôi.

- ừm…

Tôi gật gù tán thành, Trà nhìn tôi cười híp mắt.

---------------------------

Quán bar 2h giờ sáng vẫn nhộn nhịp như thường, Nguyên cùng Phong lững thững đi vào bàn đã đặt trước từ tối, tụi bạn vừa nhìn thấy anh đã hét toáng cả lên.

- Đ*t c*n m* lâu lắm mới gặp mày đấy bạn Nguyên ạ.

- Bạn dạo này bận ôn thi.

Nguyên nháy mắt, ngồi xuống cầm chén rượu lên uống một hơi.

- Rượu mạnh thế nhỉ!

- Chuyện đ*m* 6-7 triệu 1 choai mà mày tưởng ả???

Thằng bên cạnh bá cổ anh cưới phớ lớ nói, một tay cầm chén rượu đưa lên miệng dốc cạn một hơi.

- Sao dạo này mày có con nào rồi đúng ko, Phong kể cho anh em biết xem con người yêu thằng này thế nào, hot không? Dẫn ra đây cho anh em xem nào.

Nguyên cười cười xua tay.

- Không phải như chúng mày nghĩ đâu, cô ấy còn trẻ con lắm đến cái chỗ này…

Phong hơi nhếch mép nhìn khuôn mặt đang nhập tràn hạnh phúc của Nguyên, anh im lặng ngồi gác chân một chỗ tay ôm một cô nàng mặt đắp đẫy phấn éo uột ve vuốt tán tỉnh anh.

- Đến cái chỗ này ..thì thế đéo nào…giấu người yêu như mèo giấu cứt thế thằng này…

- Ha ha ha… thôi kệ mẹ nó,  yêu được quá đêm là cùng chứ mấy, thôi cạn đi, chốc làm tăng hai. Thi cử đang chán bỏ mẹ đây, tao chán ở VN rồi sắp bảo ông bà già cho sang Mỹ học.. Đ*m chán!

Lời mấy thằng bạn nói khiến Nguyên đang vui vẻ tự nhiên cảm thấy khó chịu, anh với Mai không phải là trò đùa mà người khác nghĩ rằng anh đang chơi đùa thì…

- M* chúng mày ko phải nói thế. Tao ko chơi đùa với người tao yêu.

- à há…..thế là tình yêu đích thực à. Mẹ dạng mày yêu được con nào, ko thích đi với anh em thì đừng có lấy cái cớ ấy. Chứ con đấy là con đéo nào thì bố đéo cần quan tâm.

- Mày đừng nói thế, chơi bời cũng có chốc có lát ko phải cứ gọi là đi được. Còn việc của tao yêu đương ai là chuyện riêng, tao muốn nói hay không đéo thằng nào bắt là được.  Nguyên trợn mắt gằn giọng nhìn thằng bạn đối diện.

- Ôi…trồi… khoan khoan sao mà các chú căng thế. Lâu ngày mới tụ họp mà định đánh nhau à. Thôi…có cái gì đâu mà chúng mày thế. Thằng Hải thôi đi mà thằng Nguyên cũng thôi đi.

Tiếng can ngăn của kẻ khác giữa bầu không khí căng thẳng.

Lúc này Phong mới lên tiếng.

- Haixx… Hải mày thua cá độ đúng ko? thua bao nhiêu nói ra , được thì anh em sẽ giúp còn đừng cái kiểu gây sự thế.

Hải im lặng quay mặt đi nốc cạn chén rượu đầy, Nguyên cũng không nói thêm câu gì mặt anh hằm hằm không nấy gì làm vui vẻ nữa.

- Đ*m 10 triệu. Cái bọn chó M.U đá như l*.  Đột nhiện Hải vò đầu chửi lớn.

Phong cười khẩy, châm điếu thuốc từ từ lên tiếng.

- Tao cho mày vay ok, sao mà mày pải xoắn. Bạn bè giận cá chém thớt câu chuyện nó mất vui.

- Thật chứ?

- Ờ, ko nói hai lời. mai qua chỗ tao lấy tiền.

- ha ha ha được rồi…

Hải nhanh chóng vui vẻ trở lại, câu chuyện cãi nhau vừa rồi hắn cũng coi như không tồn tại, con người đứng trước đồng tiền thay đổi nhanh chóng làm sao, chỉ có Nguyên lúc này là người cảm thấy bị mất hứng thật sự.

Anh lôi điện thoại định nhắn tin cho Mai, rồi nghĩ lại lúc này chắc cô đã ngủ nên đành nhét vào túi.

- Nguyên tăng 2 không, tao với mày đổi hàng, thử lần xem sao nhể!!!

Phong lại gần đưa cho Nguyên cốc rượu, lời nói dầy hàm ý nháy nháy với mấy em phục vụ chân dài đang bưng bía bàn bên cạnh.

- Mày biết tao ko hứng với mấy con đấy mà, tổ mang vào bệnh người.

- Đ*m, chỉ có mày. Ko chơi gái kiên khen để suốt nửa cuộc đời rêu phong bụi mốc bám đầy à. Em người yêu mới này có sức mạnh gì làm mày tu tâm tích đức thế.

- Ha..ha..., mày không biết tu luyện cũng là một đẳng cấp đấy à. Mày nói xem nếu rủ đi xem phim mà ko đi thì có cách nào rủ mà đi được không?

Nguyên mặt trầm ngâm giật điếu thuốc trên tay Phong kề vào đầu thuốc của mình lấy mồi lửa rồi nhanh chóng trả lại hắn. Lúc này anh tưởng tượng đến nụ cười của Mai, lòng thấy nhớ nhung cô kì lạ chỉ muốn ngày mai mau đến để được gặp cô.

Phong ngậm điếu thuốc lại trên miệng ánh mắt nheo nheo nhìn Nguyên, lòng cảm thấy người ngồi trước mặt anh vừa thân thuộc lại vừa xa vời.

- Biết mấy em gái nhà lành thích gì không? Lãng mạn…mà lãng mạn ko phải gu của tao mày biết đấy. Lên google tìm thôi… cách lãng mạn nhất để cưa gái là gì.

Phong buông lời châm chọc nhưng điều đó lại khiến Nguyên như bừng tỉnh, anh vừa ngâm nghi rượu vừa suy nghĩ một hồi rồi nói.

- Okie cảm ơn mày ý hay đấy, thôi tao về trước đây, ở lại nhé. Mai đi học sớm rồi làm tí rượu đau đầu lắm.

- ừm về đi…Phong phẩy tay giả vờ xuề xòa vui vẻ nói.

- ơ…kìa…sao mà về…tiệc đ*m còn chưa tàn mà.

Bọn bạn anh nhăn nhó kêu lên.

Anh vỗ vai vài thằng cười cười vẻ hối lỗi rồi nhanh chóng rời đi.

Phong chầm chậm ngồi xuống khoan tay nhìn theo dáng Nguyên đang bước về phía cửa, miệng nhếch lên một nụ cười nhạt.

- Phong tối nay sao đã có con nào cặp chưa? Thằng bạn ngồi cạnh vỗ vai anh cái độp.

Phong nhìn sang người đó, đôi mắt anh sắc lẹm miệng ung dung cười đáp.

- Bọn đàn bà…tao không hứng.

=============

Niềm hạnh phúc lớn nhất của tôi đó là vào ngày thứ 7 được chui trong chăn ngủ nướng không học hành cũng chẳng làm thêm….

Mở mắt, vươn vai, tỉnh dậy đã 3h30 giờ chiều định bụng ra ngoài kiếm cái gì ăn thấy nhà vắng không có một bóng người. Chắc Trà thì đi chơi với bạn còn Phương thì không ai khác đi đi với Thành rồi, thứ 7 máu chảy về tim cơ mà…

Tôi nhéch mép cười khẩy uống cạn một cốc nước đầy nhìn sang cái điện thoại báo sạc đã đầy pin mà không hiển thị một tin nhắn nào lắc đầu ngao ngán.

Đặt cốc nước xuống đang tính đi vào phòng làm một giấc nữa thì thấy trên bàn nước có cái phong bì rõ đẹp để lẫn cùng đống báo chí cũ của Phương.

Của anh Thành gửi chăng tôi tò mò cầm chiếc phong bì lên, chiếc phong bì màu hồng có in hình một con gấu thật to trông rất trẻ con…chưa kịp nhìn ra mặt sau thì đột nhiên tôi có điện thoại.

- ừm..

- Mày dậy chưa, tao quên chưa nói sáng nay mày có thư đấy tao để trên bàn, thấy mày ngủ say cũng chẳng đánh thức.

- ờ…màu hồng phải không?

- ờm…đúng rồi chuyển phát nhanh đến đấy với một con gấu nữa, tao đem vào phòng tao chơi roài…ha ha ha..

- ừm để tao xem.

- Cơ mà ai thế ?

- Chưa biết lát đọc thư mới biết, vậy nhé.

- Ừm, tối muốn tao mới về mày ăn đi ko phải chờ nhé.

Trà nói thật nhanh rồi cúp máy, tôi lật cái phong bì một hồi rồi quyết định bóc nó ra. Nếu chuyển phát nhanh thì chẳng lẽ là của Huy, nhân dịp gì đây?

“ Anh phải công nhận viết thư thật khó, anh có nhiều điều muốn nói với em nhưng lúc viết lại chẳng viết nổi một dòng. Anh biết rủ em đi xem phim thảo nào em cũng từ chối nhưng anh vẫn cứ rủ và đúng là em từ chối thật. Có người bảo con gái thích lãng mạn, thích được đọc thư, tặng quà nên hôm nay anh làm điều đó thử xem có lãng mạn thật không? 2h chiều thứ 7, anh đợi em ở CGV Bà Triệu, em đến nhé! Anh đã hỏi rất kĩ bưu điện rồi người ta nói nhất định sáng thứ 7 sẽ tới tay em. Nếu em đọc được bức thư rồi thì gọi cho anh nhé, anh đang chờ em nè.”

Lá thư là…của Nguyên, cái đồ điên này anh ta đang làm cái trò gì vậy…

Tôi nhìn đồng hồ đã gần 4h rồi, từ nhà tôi ra bà triệu chắc mất 30 phút là ít, bao nhiêu phương tiện liên lạc anh ta không dùng lại dở chứng thư với từ…

- Anh đang ở đâu?

Nguyên vừa bắt máy, tôi vội vã hỏi kẹp điện thoại vào măng tay, một tay chải lại đầu một tay lục tung tủ quần áo.

- Anh đang ở trên rạp…

- Anh chờ tôi ở đấy…anh chờ tôi…tôi đang đến đây. Đừng đi đâu cả, chờ tôi.

Tôi cúp điện thoại nhanh nhanh chóng chóng thay quần áo, rồi chạy như bay ra cửa.

Đúng là cái tên điên! Anh ta đã chờ tôi 2 tiếng rồi không thấy đến thì cũng phải gọi điện thoại chứ, chẳng hiểu nổi…tôi vừa lo vừa bực điên cả người.

……………….

Trả tiền xe ôm xong, tôi vội vã chạy băng băng vào khu trung tâm mua sắn rộng lớn tìm cái rạp chiếu phim chết tiệt ấy. Khổ nỗi tâm trạng thì đang rối bời, lối đi tòa nhà này thì ko thông thuộc cứ loạn cả lên, sau một hồi chạy toát cả mồ hôi mới nhìn thấy chỗ Nguyên hẹn.  

Nguyên đang ngồi trên ghế nhìn dáng vẻ tôi hớt hải chạy đến, anh bèn đứng lên bước nhanh lại gần.

Anh vừa mới chỉ cười chưa kịp mở miệng nói câu gì thì tôi đã bật ra tiếng quát.

- Anh…anh có bị điên ko? Hơi thở đứt quãng tôi trừng mắt nhìn anh, tay vuốt ngực cho xuôi xuống.

Nguyên bật cười yêu thương lau mồ hôi trên trán cho tôi dịu dàng nói.

- Em để anh chờ lâu quá đấy!

- Anh không biết đường gọi điện à, điện thoại anh để làm cái quái gì hả?

- Anh đoán chắc em ngủ ko muốn đánh thức.

- Lỡ mai…mai… tôi mới đọc được cái bức thư điên rồ của anh thì sao.

- Thì sáng mai mình sẽ gặp nhau ở đây.

- Anh điên rồi…

Tôi trợn mắt mắng Nguyên mà không để ý tay mình đã nằm gọn trong bàn tay anh từ lúc nào rồi.

- Em nói câu này không chán à?

- Trời… Tôi chỉ biết than lên có thế.

Nguyên bình thản nhìn tôi âu yếm nói.

- Kể cũng đáng mà…có như thế này anh mới biết rằng …chẳng may có lạc mất nhau… chỉ cần anh chờ…là em sẽ tới.

Lời Nguyên nói rất nhẹ…giọng anh mềm mượt tựa một cây kẹo bông đường - thứ kẹo mà hồi nhỏ tôi vẫn thích ăn, tan nhanh nơi đầu lưỡi tỏa ra hương vị ngọt ngào.

Đáy mắt tôi xao động, nụ cười nở trên môi anh ấm áp tưởng chừng chứa hàng ngàn tia nắng sáng ở đó làm bừng sáng một khoảng trời này.

Lặng người…. tôi đứng đó, ánh mắt chạm ánh mắt anh, những ngón tay chúng tôi đan vào nhau cảm giác trái tim đập thật lạ lẫm…

Có những khoảnh khắc trái tim tôi mách bảo rằng nếu tôi để cho những điều kì diệu trước mắt trôi đi… thì mãi mãi về sau tôi sẽ không bao giờ còn gặp lại cái cảm giác ấy một lần nữa.

Tôi nhón chân lên đặt môi mình chạm đến bờ môi anh, anh đón lấy người tôi bằng tất cả sức mạnh của mình cùng tôi đắm chìm trong nụ hôn ngây ngất ấy.

Mọi ánh mắt đang dồn về phía chúng tôi… có thể đoán được họ đang ái ngại đưa với cái nhìn không thiện cảm, nhưng xin lỗi…tôi không thể ngắt quãng thứ cảm đang bùng cháy trong cơ thể mình ngay lúc này được. Phó mặc cho tất cả tôi tan ra trong nụ hôn ấy với cảm xúc yêu đương rạo rực bùng cháy trong lòng…

Anh nhẹ nhàng rời môi mình ra, ánh mắt say đắm nhìn tôi không chớp, vẫn nụ cười và câu nói quen thuộc ấy…

- Em vẫn dùng mùi son mà anh thích nhé.

============

Life is a moment in space. When the dream is gone. It's a lonelier place. I kiss the morning goodbye

But down inside you know. We never know why.

…………

I am a woman in love. And I do anything….To get you into my world and hold you within. It's a right I defend …Over and over again… What do I do?

( Cuộc đời là một khoảnh khắc trong không gian. Khi giấc mơ lặng lẽ trôi qua, chỉ để lại nơi này nỗi quạnh hịu. Em gửi nụ hôn tạm biệt ánh bình minh. Nhưng sâu thẳm trong anh vẫn biết rằng….chúng ta sẽ chẳng bao giờ biết lý do tại sao .

………………

Em là người phụ nữ đang yêu. Sẵn sàng làm bất cứ điều gì để kéo anh vào thế giới của mình và giữ chặt anh ở nơi đó. Đó là điều em cần nắm giữ…nhiều hơn và nhiều hơn nữa…Em sẽ phải làm gì đây?)

--- Woman in love -Barbra Streisand---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro