Chương 25: Hãy yêu như chưa bao giờ từng tổn thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 25: Hãy yêu như chưa bao giờ từng tổn thương

Bộ phim chiếu chưa hết được nửa tập, tôi đã dựa vào vai Nguyên ngủ ngon lành. Bên tai chỉ nghe thấy những tiếng ầm ầm bom rơi đạn lạc của bộ phim bom tấn gì gì đó mà Nguyên tha thiết giới thiệu từ lúc vào rạp đến giờ. Tôi chìm trong giấc ngủ mê mệt chẳng biết trời đất gì, thậm chí tôi còn mơ mình là nhân vật chính trong phim đến khi hụt chân rơi xuống vực mới giật mình ngồi bật dậy.

Nguyên giật mình theo tôi, anh quay sang vòng tay ấn đầu tôi xuống tựa vào vai mình miệng thì thầm đủ để tôi nghe rõ trong những tiếng ồn ào của bộ phim đang chiếu trước mắt.

- Đúng là giấc ngủ của em quan trọng thật đấy nhỉ!

- Ừm…

Tôi ậm ừ ngáp dài, dụi dụi đầu vào vai anh mắt lờ đờ theo dõi bộ phim trước mắt.

- Phim đến đâu rồi, vừa nãy chạy mệt quá mắt cứ díp cả vào.

- Chẹp qua đoạn gay cấn rồi con ma chưa xuất hiện.

- Cái gì!!! Phim ma sao?

Tôi buột miệng kêu lên, rồi nhanh chóng xấu hổ lấp xuống sau bờ vai anh tránh các ánh mắt khó chịu phía sau đang chĩa vào mình.

- Ờ.. tôi chịu cô, ko biết phim gì là sao? Lúc đầu anh nói với em rồi mà. Anh nhẹ lên tiếng miệng áp sát vào tóc tôi thì thầm.

- Anh bảo phim bom tấn mà.

- Ừm nó là phim bom tấn hot nhất mà, tâm lý kinh dị. Anh hỏi em có được không, em bảo tùy anh đây thây.

Có vẻ như lúc Nguyên đang giảng giải về bộ phim tôi  đang chăm chú nhìn đống bắp rang bơ vàng rộn trước mặt mà không thèm để ý đến lời anh nói, chạy đến gặp anh đã hết cả hơi mà gặp được rồi thấy đói lả cả người nên bụng chỉ nghĩ đến ăn chứ hơi đâu mà nghe Nguyên lảm nhảm về mấy cái bộ phim bon tấn gì đó của anh.

- Này, ăn cái đống bắp bơ của em đi, đòi mua bằng được mà vào lại ngủ li ngủ bì không xử lý hết đi à.

Nguyên với tay lấy hộp bắp bơ bên cạnh đưa vào miệng tôi một miếng, tôi lười biếng chỉ há miệng ra ăn mà không thèm ngồi dậy. Đây là cách tôi trừng phạt anh ta bởi can cái tội thích làm trò điên rồ khiến tôi giờ chỉ thấy mệt lả cả người.

- Sao con gái cứ thích đồ ngọt thế nhỉ?

Giờ tôi mới để ý Nguyên không hề động một miếng bắp nào.

- Anh ko ăn à?

- Ko thích đồ ngọt lắm.

- Haixx khảnh ăn à… Tôi thở dài sượt miệng vẫn nhai bắp bơ nhóp nhép.

Nguyên cười không ra tiếng chỉ có bờ vai anh rung rung lên.

- Muốn anh ko khảnh ăn cũng được thôi, em đút cho anh ăn đi.

Anh há miếng to ra chìa gói bắp trước mặt tôi, tôi nhổm dậy chỉ giật lấy gói bắp bơ còn lấy tay đẩy mặt anh ra phía xa.

- Ăn hay ko là việc của anh nhé!!!

Lạnh lùng tôi ngẩng lên nhìn anh, tay vẫn tiếp tục bốc bắp bơ cho lên miệng ánh mắt như thách thức Nguyên.

Trong bóng tối lập lòe của phòng chiếu, tôi nhìn thấy khóe môi Nguyên cong lên ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt tôi. Đang mải nhai nhìn thấy cái ánh mắt kì lạ ấy tôi liền chầm chậm và ngừng lại…

- Anh nhìn gì…

Chưa kịp nói hết câu, môi anh đã chùm lấy môi tôi say mê đặt lên đó một nụ hôn. Tôi bàng hoàng, à không…phải nói là sốc!!! Còn chưa kịp định thần điều gì, anh ta chiếm lấy hơi thở của tôi nhanh hơn một cái chớp mắt.

Nguyên cuốn tôi vào đắm chìm cùng nụ hôn ấy, một lúc lâu chúng tôi mới rời nhau ra. Tôi thì đưa ánh ra xung quanh xem có ai nhìn thấy hành động vừa rồi của mình không, nhưng hầu hết mọi người đang cuốn vào bộ phim đang chiếu hơn mà thậm chí nếu họ có nhìn thấy thì cũng chỉ biết tặc lưỡi lắc đầu.

Anh tinh quái nói, đưa tay sờ sờ đôi môi vẫn còn ướt của tôi.

- Anh ăn bằng cách nào…là việc của anh!

- Cái gì….

Tôi trợn mắt lên định cãi lại, nhưng Nguyên đã nhanh chóng dập tắt được điều đó bằng cách kéo tôi vào lòng anh.

Khi nằm trong vòng tay Nguyên tôi đã suy nghĩ rất nhiều điều mâu thuẫn. Lòng tôi cứ nao nao một nỗi sợ kì lạ, chắc hẳn ai đã từng yêu và từng bị lừa gạt khi bước sang một tình yêu khác cũng sẽ có chăng cái suy nghĩ giống như tôi. Điều tôi sợ đó chính là hai chúng tôi đều còn quá trẻ, còn một đường quá dài trước mắt khó để đoán những điều sắp xảy ra. Chúng tôi còn quá nhiều điều chưa hiểu hết về tính cách của nhau nên không hiểu có thể chịu đựng được nhau bao lâu. Tôi sợ tình yêu bấp bênh này sẽ lại khiến trái tim mình đau thêm một lần nữa, nhưng tôi lại không thể bắt mình rời xa anh. Đâu phải chỉ có anh là người duy nhất có tình cảm, ngược lại tôi cũng dành rất nhiều tình cảm cho anh… chỉ là lời nói đôi khi thật khó để thốt lên mà thôi.

Tôi đến với Nguyên bằng thứ tình yêu mang một sắc màu tạm bợ, khi ấy tôi chỉ làm theo những thứ lý trí mình mách và  tất cả phó mặc lại cho trái tim. Người con gái khi yêu thường mơ mộng về nhiều thứ xa vời như tương lai rồi cuộc sống của hai đứa nhưng tôi lại là người hoàn toàn ngược lại. Chưa bao giờ từng nghĩ đến tương lai của mình và anh, thậm chí ở hiện tại tôi cũng chẳng định sẵn những điều gì. Bởi khi trải qua một mối tình đầu không được trọn vẹn, tự khắc người ta sẽ ngộ ra được nhiều điều. Dù vậy trong sâu thẳm trong tâm can tôi luôn thầm nghĩ một điều rằng dù là yêu lần đầu hay lần cuối, dù tình yêu để lại trong lòng tôi bao nhiêu vết thương, một khi đã yêu rồi khó lòng mà quay đầu trở lại…

Tôi vừa nghĩ vừa đan những ngón tay mình vào tay anh, không biết khoảng khắc ngọt ngào lúc mới yêu này sẽ kéo dài đến bao lâu.

- Khát nước không? Anh hỏi tôi.

- Không… chỉ thấy lạnh.

Trong rạp chúng tôi ngồi hàng ghế giữa nhưng lại nằm phía trong cùng ngay sát điều hòa đang liên tục phả ra hơi lạnh nên chỉ một lúc toàn thân đã lạnh toát.

- Vậy à.. thế ngồi gần vào. Lần sau không chọn ghế này nữa, hôm nay đông quá nên phải chịu!!! Nguyên ôm tôi chặt hơn an ủi.

- Nguyên này!

- Ừm, sao em?

- Trước đây anh đã mời bao nhiêu cô gái đi xem phim rồi?

- cũng nhiều.

Câu trả lời thẳng thắn của Nguyên đột nhiên khiến tôi cảm thấy buồn vui lẫn lộn.

- Có làm em buồn ko?

- Cũng buồn mà cũng vui. Vui vì anh thành thật, và buồn cũng vì sự thật ấy.

Nguyên cười khẽ, anh siết chặt bàn tay tôi hơn và nói.

- Đúng là anh đã mời rất nhiều cô đi xem phim, đúng là anh cũng đã từng quen rất nhiều người. Nhưng…chưa bao giờ anh chờ người ta suốt 3 tiếng đồng hồ, cũng chưa bao giờ kiên nhẫn để làm bờ vai cho người ta tựa suốt nửa bộ phim.

- Anh đang trách tôi đấy à

Nghe lời lẽ sặc mùi mờ ám của Nguyên tôi hỏi nhỏ anh, và đáp lại tôi chỉ là một cái nhéo mũi nhẹ.

- Anh nào dám trách gì… Em thật trẻ con, đừng bao giờ hỏi người yêu em rằng anh ta đã yêu bao nhiêu cô rồi em hiểu không. Chắc chắn câu trả lời của anh ta sẽ là anh chỉ yêu mình em.

- Thế câu trả lời của anh cũng như vậy?

Anh lắc đầu ngón tay lắc qua lắc lại trước mắt tôi.

- Vậy thì đơn giản quá… anh sẽ trả lời rằng anh có thể đã không yêu mình em, nhưng yêu người duy nhất là em.

Tôi bật tiếng cười nhỏ, ánh mắt híp vào nhìn anh có vẻ như không tin vào lời anh vừa nói.

- Anh không thấy mâu thuẫn à.

- Em ko tin anh hay là em vốn là người đa nghi đây?

- Tôi là cả hai. Anh yêu tôi từ bao giờ? Tôi chưa bao giờ từng tin tình yêu từ cái nhìn đầu tiên đâu!

Nguyên đưa tay vuốt nhẹ mái tóc tôi, tì cằm vào làn tóc mền ngẫm nghĩ một hồi rồi nói.

- Quả là một kẻ đa nghi có hạng đấy em yêu….

Nguyên đang định nói điều gì đó, nhưng hai người ngồi phía sau chúng tôi nói với lên nhắc nhở với lời lẽ khó chịu.

- Hai anh chị nói nhỏ thôi cho người khác còn xem phim.

Tôi quay mặt lại trong bóng tối cố gắng lườm cho hai kẻ kia một phát, đúng là biết cách làm người khác mất hứng. Nguyên chỉ cười cười rồi nói khẽ:

- Thôi xem phim đi, từ nãy giờ bỏ mất mấy con ma rồi.

- Anh ko biết tôi sợ phim mà à?

- Biết…

- Sao lại biết mà sao lại còn rủ.

- Ha ha ha…lát sẽ nói cho em biết được chưa, giờ xem phim nào.

Khi anh nói vậy tôi mới thấy nguôi nguôi tựa tiếp đầu vào vai anh xem bộ phim đang chiếu, mà thực ra thì là… ngủ tiếp…

----------------

Nguyên và tôi ra về khi trời đã tối hẳn.

Chúng tôi nắm tay nhau lượn vòng vòng quanh cái trung tâm thương mại rộng lớn ấy, chân thì đã mỏi mà chưa ai muốn về. Hạnh phúc đơn giản chỉ là nắm tay người mình yêu đi giữa mênh mang của cuộc đời này mà không cần lo ngày mai đến. Hạnh phúc đơn giản khi chúng ta còn là những con người đơn giản với những suy nghĩ của tuổi trẻ đơn giản. Có nhiều người sẽ nói rằng tình yêu tuổi thanh xuân cuồng si nhưng lại bồng bột và nông nổi nhưng với tôi đó là quãng thời gian bồng bột đáng đánh đổi nhất trong cuộc đời mình. Sẽ có hàng trăm con đường đưa tôi về những hướng khác nhau và khi tôi chọn bước ra khỏi nỗi cô đơn để đón lấy tình yêu của Nguyên điều đó có nghĩa là cả thế gian này dường như tôi chỉ còn lại một mình anh ấy, vui buồn hạnh phúc cũng sẽ chạy về phía anh ấy…Và nếu tôi từ bỏ anh, đồng nghĩa là tôi đã từ bỏ cả thế gian này…

- Này, anh vẫn chưa trả lời tôi câu hỏi ban nãy.

- À lý do tại sao anh biết em sợ ma mà vẫn rủ đi xem hả, là blog của em anh nhìn thấy.

- Không đó chỉ là một, còn câu trước nữa.

- ngủ mà còn nhớ dai thế.

Nguyên nhíu trán, cúi xuống nhìn sâu vào mắt tôi khiến tôi thấy xấu hổ đẩy mặt anh ra phía xa.

- Lý do anh yêu em…không phải từ cái nhìn đầu tiên.

Anh chậm rãi nói, tay vẫn nắm tay tôi mắt lơ đãng nhìn về phía xa tựa như anh đang hồi tượng lại quãng thời gian ban đầu ấy của mình đã bắt đầu thích tôi từ khi nào.

- Mà là từ lần thứ 2 anh gặp em làm việc ở quán nước.

- ồ…ồ…vậy là thứ 2. Tôi tròn miệng gật gù ồ ồ vài tiếng.

- Anh đang nói thật lòng đừng có cái kiểu đùa đùa.

Nguyên quay sang véo mũi tôi rồi lại nói tiếp.

- Không lần thứ n …anh mới bắt đầu thích em. Cô nghĩ mình có sức hút vậy sao?

- tất nhiên! Tôi gật đầu thản nhiên đáp như chẳng có chuyện gì xảy ra.

- Ừm cũng đúng, một sức hút thực sự kì lạ…

Anh dừng lại…tôi cũng không nhấc bước… bàn tay lành lạnh của anh vuốt nhẹ khóe môi còn dính một chút son môi bị nhoen ra vì nụ hôn lúc ban nãy.

- Vậy anh yêu tôi từ cái nhìn thứ n ?

- Không! Tất nhiên là không rồi…sự thật là anh yêu em từ cái nhìn đầu tiên, khi em dẫm vào chân anh và khi em nói tên em có nghĩa là tương lai…Mà Mai này…

- Ừm…

- Không cần quan tâm trước đây em tình yêu mang đến em những nỗi buồn gì, chỉ cần bây giờ mình hãy yêu nhau như chưa bao giờ từng tổn thương em nhé.

Cuống họng tôi trào dâng hương vị của tình yêu ngọt lịm, tâm trạng vô cùng thỏa mãn với những lời đường mật ấy của anh, tôi mỉn cười gật đầu ánh mắt hấp háy nhìn người con trai ấy. Con gái muôn thưở vẫn là như vậy dù mạnh mẽ kiên cường đến đâu thì cũng sớm tan chảy bởi những lời nói lãng mạn và chân thành của người mình yêu.

- Còn một điều nữa…

Tôi ngạc nhiên tròn mắt nhìn anh, hàng mi anh khẽ rung rung như cố giấu một nụ cười tinh quái thường lệ của mình lại.

- Nếu em còn cứ xưng tôi với anh thì…sẽ phạt em đấy.

Tặc lưỡi tôi liếc nhìn anh với thái độ dửng dưng vênh mặt lên nói.

- Thế anh tính làm gì, anh làm được cái gì đây!!!

- ha ha ha…

Đi cùng với tiếng cười của anh là một cái chạm nhẹ vào môi tôi, vội vàng tôi đưa tay bịt miệng lại lừ mắt nhìn anh rồi liếc sang xung quanh.

- Anh điên à…

 - Đây là cái duy nhất anh làm được và làm giỏi đấy.

Nguyên nhếch mày, anh đưa tay gỡ bàn tay đang chặn ở miệng của tôi xuống nắm lại, khuôn mặt đầy vẻ trêu chọc của anh khiến tôi tức điên…

- anh dám…

- Sao không?

- Một từ tôi nữa là em biết ngay thôi…

- Biến đi…

Tôi vùng tay định dỗi bỏ đi nhưng tiếc thay Nguyên lại hiểu quá rõ điều đó, anh nắm tay tôi rất chặt có vung thế nào cũng không rời ra được. Ánh mắt anh  hun hút tựa biển khơi sâu thẳm không rời khỏi đôi mắt tôi, anh lại cúi xuống đặt lên môi tôi một cái chạm nhẹ.

- Lần sau kể cả có đuổi anh đi cũng phải có chủ ngữ.

Ngữ điệu cứng rắn anh nói, mặc dù trên môi anh vẫn nở nụ cười tươi tắn. Tôi chu mỏ cúi gằm xuống đất giận dỗi.

- Nếu…còn giận dỗi..thì..

- Được rồi…được rồi..em sẽ không làm gì nữa được chưa!!!

Tôi ngẩng lên quát ngang lời anh nói vì sợ rằng anh sẽ lại cúi xuống hôn mình một lần nữa. Người người lướt qua nãy giờ cứ đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi che miệng nói nhỏ với nhau, chưa kể nhân viên ở các cửa hàng đang đứng nhìn ra từ nãy đến giờ cười nói bàn tán với nhau. Không biết Nguyên có ngượng không nhưng tôi thì cảm thấy mặt mình nóng không khác gì một hòn than đang đặt trên bếp giữa lửa cháy hừng hực.

- ừm… thế mới ngoan chứ! Đi ăn thôi anh đói quá, tranh luận với em đói quá rồi.

-------------------------

Trà ngừng tay đan bởi chiếc điện thoại đổ chuông, cô mỉn môi nhấc máy.

- Sao anh có chuyện gì?

- Em yêu không gặp nhớ em quá. Tiếng Dũng ở đầu dây bên kia nghe vừa ngọt ngào vừa có vẻ như đang mời mọc.

- Vậy sao?

Trà mỉn cười, xoay ghế nhìn thẳng mình vào trong gương, dòng máu nóng dội lên đầu cô lúc này khiến những sọc đỏ trong mắt của cô hằn lên rõ hơn bao giờ hết.

- Đương nhiên, em luôn hờ hững với anh như vậy…lại làm anh càng nhớ em.

Cô bật tiếng cười nho nhỏ sâu nơi cổ họng.

- Ừm…em cũng vô cùng nhớ anh.

Lời cô nói giống như một con dao đã mài sắc cứa ngang qua cổ họng kẻ kia, cô nhìn chiếc găng tay trên bàn chờ kẻ kia lên tiếng, miệng không động đậy dù chỉ là một cái hé răng. Ngoài cửa sổ trời tối đen như mực những giọt mưa lăn dài vẽ những đường ngoằn ngèo trên ô cửa kính như gương mặt méo xệch của ai đó đang cứ nhìn chằm chằm vào cô. Trà đưa tay kéo rèm cửa lại…

- Lát anh qua đón em nhé.

Cô liếc chiếc đồng hồ trên tường.. “mẹ kiếp!” cô nghĩ trong đầu.

- Muộn rồi để hôm khác.

- chán thật. Dũng nói với giọng thất vọng tràn trề, anh ta nghĩ cách đấy sẽ làm cô mủi lòng.

- Chán à…vậy có cách nào giúp anh đây…

Trà chưa kịp dứt lời đong đưa vội đặt điện thoại lại dưới gối, thì tiếng ồn ào bên ngoài khiến cô dừng ý định lên giường lại mà bật đèn bàn học lên đi lại gần cửa.

- Anh ngủ ở phòng em, em sang phòng chị em. Chị ấy hôm nay không về.

- Ừm..

Giọng của Mai và một gã nào đó.

Cô chột dạ chạy lại bàn thu dọn đống len dở dang cất vào tủ quần áo, rồi chạy lại áp sát tai vào cửa.

- Em lấy khăn cho anh lau đầu.

Tiếng Mai rất khẽ, còn hầu như Trà không nghe tiếng của gã con trai kia nói cái gì. Lát sau tiếng cửa mở lạch cạch, tiếng nói của Mai cũng theo tiếng đóng cửa mà bé dần mất hút. Trà mở cửa hé ra nhìn, căn phòng tối om tĩnh lặng chỉ có chiếc áo khoác của gã kia đang vắt trên ghế đang nhỏ nước ướt sũng sàn nhà.

- Ha…Người yêu à…giờ mới đưa về nhà, giấu cũng kĩ đấy.

Cô nhếch môi nhanh chóng chốt cửa lại, tắt điện trên bàn học rồi trở lại giường. Trà nhìn lên trần nhà tối, cô nhắm mắt vào rồi lại mở mắt ra, đôi tay cởi chiếc váy ngủ mỏng manh trên người xuống.

- Anh à… vậy vẫn cách cũ nhé.

- Ừm…cởi quần lót của em ra đi. Đầu dây bên kia cười nhẹ nói.

Cô nằm thẳng người trên giường nghe tiếng anh sột sạo cởi quần áo. Lát sau, Dũng bắt đầu lên tiếng giọng thì thầm đầy ma mị áp sát bên tai cô khơi gợi cơn dục vọng đang căng tràn trong cơ thể cô lúc này. Trà đưa tay tự xoa bóp ngực mình, lần cởi từng thứ trên cơ thể mình ra một.

- Cởi…quần ra đi anh…a…a…

Tiếng cô ngắt quãng hồn hển rên lên nho nhỏ trong điện thoại.

- Đúng rồi, như thế…nói yêu em đi…

Trà nuốt thứ nước bọt đắng ngắt xuống sâu nơi cổ họng, cô trần trụi nằm trên giường ve vuốt cơ thể mình, bàn tay lần xuống chỗ nhạy cảm nhất không ngừng xoay tròn đẩy sự thèm muốn của mình lên cao.

- Em muốn anh…a…a…

- anh cũng thế, nào dạng rộng chân ra em, cho ngón tay vào chỗ đó đi…sâu vào…sâu nữa vào..

Cô oằn người bởi chính ngón tay của mình đang làm theo lời của người kia nói không chệch một phút. Mồ hôi toát vã ra, nhịp thở gấp gáp, cô đẩy mạnh tay mình sâu nữa, sâu hơn nữa..

- ha…ha… anh có sướng không? Cô buông lời trong tiếng nấc của mình.

- Ha ha…giá có em ở đây…anh…không chịu nổi nữa rồi…anh muốn sờ vào mông em, anh muốn đút ngay thứ này vào chỗ ướt át đó của em…Mạnh nữa lên em yêu…a…anh sắp ra rồi…

Dũng phun ra những lời làm tình bệnh hoạn ở đầu dây bên kia, anh ta đang rên lên những tiếng kêu đầy nhục dục khoái cảm khiến cho dòng máu nóng trong cơ thể của Trà cuộn lên từng đợt muốn trào ra. Cả hai cùng buông điện thoại xuống… say đắm trong vũ điệu hoan lạc của chính mình cùng lẫn tiếng thở vọng ra từ điện thoại.

Đầu óc Trà mụ mị đi, cô mơ tưởng đến cái vật đó của Dũng khi đi sâu vào trong người mình đưa thêm một ngón tay nữ vào trong cửa mình ngày một cọ xát hơn. Không biết từ bao giờ cô hứng thú với cái thói quen làm tình bệnh hoạn này, có lẽ từ lần đầu tiên khi cô ngủ với Dũng và được nhìn thấy cách làm tình bệnh hoạn của anh ta. Trà si mê cách làm tình bẩn thỉu này với Dũng, nó giống như một cách để cô có thể giải tỏa hết những suy nghĩ khốn nạn của một con quái vật đang tồn tại trong tâm tưởng của cô.

- Ngọc…em đã tìm thấy kẻ đấy rồi…nhất định em sẽ khiến..nó phải xuống địa ngục…

Trà lẩm bẩm trong miệng mình gọi tên một ai đó, cơn khoái cảm tuôn ra từ cửa mình ướt đẫm những ngón tay của cô. Miệng cô mỉn cười một cách ngây dại…

Có nhiều cơ duyên đưa con người ta đến với nhau, nhưng cơ duyên ngắn nhất luôn xuất phát từ một từ hận.

--------------------------------------

Khi chúng tôi rời khỏi trung tâm thương mại trời bất ngờ đổ mưa lớn, dù Nguyên và tôi đều dừng lại mua áo mưa giấy nhưng không thể tránh được những trận gió to cào toạc chúng ra. Tôi không muốn anh về nhà trong tình trạng mưa gió đó nên nói anh ở lại…

Dù tôi biết ngoài miệng cứ luôn bảo anh ngủ phòng tôi còn tôi sẽ sang phòng khác, nhưng thâm tâm tôi thừa biết chuyện gì đến rồi cũng sẽ phải đến.

…………….

Tôi nghe thấy tiếng tắt đèn từ phòng Trà đoán rằng cô ấy đã đi ngủ nên không định gõ cửa mượn khăn tắm. Tôi đành về phòng chị Phương kiếm cho Nguyên khăn tắm..

- Anh dùng tạm đi, khăn của em giặt chưa khô.

- Ừm..

Nguyên đỡ lấy chiếc khăn tắm rồi lau lau mái tóc ướt sũng của mình, chiếc áo phông bên trong của anh cũng dính nước mưa ướt gần một nửa.

- Để em đi pha nước ấm cho anh nhé. Tối nay anh cứ ngủ đây, em qua phòng chị Phương.

Tôi đang định ra ngoài nhưng anh nhanh chóng kéo tay tôi lại.

- Tối nay em ở đây đi, lạ nhà anh sẽ không ngủ được.

Ánh mắt Nguyên lúc ấy chứa đầy những tia kì lạ, khẽ mỉn cười tôi đưa tay sờ lên khuôn mặt lạnh toát của anh.

- Giường em chật lắm hai người sẽ không ngủ được đâu. Để em kiếm cho anh một cái áo phông rộng.

Tôi ngại ngùng né tránh rời tay anh đi về phía tủ quần áo của mình bới bới, bất ngờ anh từ phía sau ôm lấy người tôi. Hai cơ thể ướt át của chúng tôi dính sát vào nhau bỗng trái tim tôi sôi lên những nhịp đập không thể ngừng lại được. Tôi xoay người lại nằm gọn trong vòng tay anh…

Nguyên cúi xuống hôn vào trán tôi, luồn tay qua những sợi tóc còn ẩm của tôi rồi đôi môi anh nhanh chóng phủ lên môi tôi mút lấy nó trong cuồng si.

- Anh đã từng tưởng tượng ra lúc em gọi anh là anh và xưng em ngọt ngào hệt như thế này.

Tôi ôm chặt lấy Nguyên đặt đôi môi mình trong đôi môi anh, nhấm chìm mình trong vòng tay anh không muốn buông rời…

Nguyên đưa tay cởi chiếc áo anh đang mặc ra vứt nó xuống sàn, bế thốc tôi lên giường…

Chiếc giường quả thật quá bé với hai người chúng tôi….

Nguyên cố gắng không để thân hình mình đè lên tôi quá nặng, anh hôn tôi thật sâu bàn tay anh lần vào trong áo đùa nghịch với đầu ngực của tôi.

Tôi ngướng người lên đón lấy từng nụ hôn ướt át của anh trên từng tấc da thịt, bàn tay tôi vuốt ve những sợi tóc hẵn còn ẩm của anh, giọng nói lạc đi trong căn phòng tĩnh lặng.

- anh còn…tưởng tượng ra điều gì…nữa…

- ánh mắt…nụ cười…và khuôn mặt em…

Nguyên vừa trả lời, vừa không ngừng đưa lưỡi nhẹ nhàng chà sát vào những điểm nhạy cảm của tôi.

Người tôi run lên theo từng động tác của anh, đầu óc hoàn toàn trống rỗng tôi chỉ chờ đợi điều tiếp theo anh sẽ làm khi lúc này bàn tay anh đã chạm đến viền chiếc quần lót của tôi.

…………..

Bỗng…Nguyên từ từ ngừng lại…

Anh chống tay lên cúi xuống đưa mắt chăm chú nhìn toàn bộ cơ thể tôi rồi dừng lại ở khuôn mặt đang đỏ bừng bừng của tôi.

- Ngốc…em đáng yêu lắm biết không!!!

Anh cười nói rồi nằm xuống bên cạnh ôm lấy tôi thật chặt, những ngón tay đan lấy ngón tay tôi, miệng anh kề sát sau gáy hơi thở phả ra đều đều.

- Sao vậy…?

Thấy anh dừng lại…Tôi hơi ngửa người về phía sau ngước mắt lên hỏi anh.

- Ừm…em nói đúng chiếc giường này hơi nhỏ với chúng ta.

Trong giọng nói của Nguyên có ý cười.

- anh…

- Để việc này trong bầu không khí khác…em nhé, đến khi đó nhất định sẽ không khiến em thất vọng..

Môi anh đậu trên lưng tôi, lời mờ ám anh nói ngọt như một viên đường tan ra hòa lẫn với thứ cà phê đắng đang đọng nơi cổ họng tôi lúc này.

- Giờ ngủ đi…anh sẽ ôm em.

Nguyên kéo chăn phủ lên người cả hai chúng tôi, bàn tay anh mân mê những ngón tay của tôi cho đến khi chúng ấm lên..

Tôi quay người lại ôm lấy anh, tựa mặt vào khuôn ngực rắn chắc của anh, ngước mắt lên hỏi khẽ.

- Nguyên…anh sẽ mãi yêu em chứ?

Tôi biết mình vừa lặp lại một câu nói muôn thưở của những người đang yêu. Trước đây tôi đã tưởng rằng những lời Đạt nói sẽ mãi yêu tôi là sự thật nên giờ khi nằm trong vòng tay Nguyên lòng tự nhiên thấy chơi vơi.

- cảm ơn em…

- Sao lại cảm ơn em..

- Cảm ơn vì ngày hôm nay đã đến…và còn nữa…em sẽ không bao giờ phải hỏi câu hỏi đó nữa… anh sẽ dùng cả cuộc đời này để yêu em mãi mãi….anh hư..

Tôi đưa ngón tay chặn môi anh lại, sà vào lòng anh miệng mỉn cười nói.

- Không…được rồi anh không cần hứa, em hiểu rồi…em hiểu rồi…

Tôi sợ phải nghe những lời hứa, tôi không bắt anh phải hứa bất cứ điều gì bởi đó là ràng buộc, không muốn dù sau này đã hết yêu nhau mà vẫn vì một lời hứa mà trói nhau lại trong bế tắc. Ai đó đã từng nói rằng khi đã hết yêu rồi chỉ cần vào ánh mắt là sẽ thấu, nếu ánh mắt người ấy đã ở một nơi khác rồi thì hãy để cho người ấy đi..

Nguyên lặng yên nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.

Tôi không dám cựa người cứ chăm chú ngắm nhìn anh, lần đầu tiên tôi được nhìn kĩ khuôn mặt anh từ nơi gần như vậy…lòng đã bình tâm lại được rồi nhưng trái tim vẫn bị lực hấp dẫn từ khuôn mặt anh làm cho xuyến xao.

Đối với người điên tai họa lớn nhất là không điên hẳn. Đối với người đang yêu, tai họa lớn nhất là tự xét đoán tình yêu của mình.

Đúng từ giờ…tôi sẽ không xét đoán bất cứ điều gì nữa…

Hãy cứ yêu anh như lòng mình chưa bao giờ từng bị tổn thương.

--------------------------

 Like a breeze, by the sea

Love is life with you and me

Forever you will see together we will be…

Close your eyes as flying high

Like the birds soar in the sky    

Forever I will try to be by your side.

- The first moment/ Martina Mcbride-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro