Chương 26: Nếu anh sợ em nguy hiểm, hay đi cùng mà lo cho em!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 26: Nếu anh sợ em nguy hiểm, hay đi cùng mà lo cho em!

Từ khi bắt đầu yêu Nguyên tôi nhận ra anh là một người khá kén ăn. Mẫu người con trai tôi thích thường hơi đậm người một chút còn Nguyên thì lại khá là gầy so với tiêu chí. Lý do anh gầy thì không có gì ngoài cái việc kén ăn kén uống của mình…

- Sao anh không ăn hành à?

Nhìn sang bát phở của Nguyên thấy chỉ có nước dùng tôi hỏi.

- Lười ăn thế sao lớn.

Nguyên nói khẽ rồi gắp thịt bò sang cho tôi đành trống lảng luôn câu hỏi vừa rồi.

- Anh lo cho mình đi, anh thì có khác gì…

- Anh lo cho mình đi!! Anh người đẹp dáng chuẩn cần gì phải lo cho mình.

Anh dài giọng trêu tôi.

- Kén ăn.

Tôi lẩm bẩm trong miệng tiếp tục ăn suất của mình, Nguyên chỉ cười cười nói nhỏ.

- Kén ăn…anh mà kén ăn thì ai là người ko kén, em chắc!!! Sau này em còn bất ngờ nhiều.

- Xì… con trai gì mà kén ăn.

- kệ anh.

- ừm..thì kệ anh.

Nhún vai tôi đáp quay mặt đi không thèm quan tâm đến anh nữa.

Nguyên biết tôi lại chuẩn bị dỗi nên vội nói ngay…

- Nhưng nếu em nấu thì món gì anh cũng ăn.

Nói rồi anh cười khúc khích, tôi cũng bật cười theo.

- Nhờ miệng anh nói đấy.

- Nhớ mà nhớ mà…

Nguyên quay sang chu chu mỏ lên trêu, tôi càng bật cười lớn bỗng nhận ra mình hơn lớn tiếng đành phải kìm chế lại ngại ngùng cúi đầu xuống nhìn vào bát phở trước mặt.

 - Hèm… đừng làm trò nữa.

-Thôi được, em ăn nhanh đi không nở hết phở bây giờ.

- ừm…

Tôi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh bắt đầu xử lý bát phở trước mặt một cách nhanh nhất nhưng cũng không thể bằng Nguyên, vừa đặt được đũa xuống nhìn sang đã thấy anh ăn xong thong dong ngồi uống nước chờ tôi từ bao giờ.

- Đi thôi…

- Nghỉ lát, em phải để cho dạ dày được thở chứ. Còn sớm mà mới 7h sáng chủ nhật cư thong thả. Để anh gọi cho em cốc cam ép.

Nhìn xuống điện thoại thấy đúng còn sớm thật, sáng mở mắt tôi đã phải lôi vội Nguyên ra khỏi nhà vì sợ Trà hoặc chị Phương vô tình bắt gặp lại không được yên thân nổi 1 ngày.

Trong khi tôi cố gắng uống hết cốc nước cam chua loét của mình thì Nguyên thảnh thơi uống trà đọc báo hệt như một ông cụ non. Thấy tôi cứ nhìn chằm chằm mình anh khẽ mỉn cười đặt tờ báo xuống hỏi.

- Sao, mặt anh dính gì à? Hôm nay từ nhà em ra vội quá còn chưa kịp cạo râu trông có lởm chởm không?

Anh sờ sờ cằm mình nói một câu chuyện chẳng liên quan rồi để ý thái độ của tôi.

- Anh thích uống trà à, mọi hôm thấy anh hay uống cà phê mà.

- em… để ý đến thói quen ăn uống của anh từ khi nào thế hả?

Nguyên dùng khăn giấy chùi nhẹ chút thức ăn còn dính trên mép của tôi.

- Vì thấy thói quen ăn uống của anh kì lạ. Mà anh có thể hút ít thuốc thôi được không, cái miệng anh như cái máy xả khói ấy.

- ha ha ha …cằn nhằn nhiều quá bà già ạ. Anh giờ đang cai cà phê uống mất ngủ lắm, chuyển sang trà cho nó dễ uống. Thỉnh thoảng anh nhậu xỉn sáng dậy đau đầu uống cà phê thì tỉnh thật nhưng mà mệt lên anh chuyển sang uống trà.

Vừa nói anh vừa đưa chén trà lại gần miệng nhấp một ngụm.

- còn thuốc lá khó cai lắm…

Anh kêu ca rồi lại buồn tay châm thuốc, tôi giữ tay anh lại nhìn sâu vào mắt anh.

- Kể cả em không thích điều đó??? Anh muốn em buồn à? Em ghét nhất con trai hút thuốc.

Tôi nháy mắt cười trêu trọc còn mặt Nguyên thì dần xạm lại, đối với một kẻ nghiện thuốc lá lâu năm như Nguyên thì việc cai thuốc là một cực hình.

------------------------

Tiễn Nguyên về tôi nhanh chóng trở về nhà tận hưởng nốt ngày nghỉ của mình. Vừa mới mở được cửa phòng thì đã bị Trà lập tức kéo giật lại…

- Thằng tối qua là ai?

Ánh mắt cô ấy có ý cười hỏi.

- À, bạn.

Tôi định mở cửa đi vào nhưng vẫn bị Trà cầm tay lôi ra ngoài.

- Bạn???

- Ừm, bạn trai.

- Trời vậy hả?? mẹ mày! thế mà cứ giấu mãi.

Trà đập tay vào người tôi vui vẻ nói lớn.

Tôi nhìn cô ấy ngượng ngịu cười cười lấy lệ.

- Thế sao, yêu nhau thế nào? Mà mày sao quen được hắn ta thế, thấy mày đi làm suốt ngày có yêu đương gì đâu nhỉ?

Trà vừa nói vừa đứng dậy đi về phía tủ lạnh lôi thức ăn từ hôm qua ra để lên bếp.

Tôi khoanh chân ngồi trên ghế vừa trả lời cô ấy vừa ngáp ngủ, khẽ vươn vai vài lần cho đỡ mỏi cơ cái giường đúng là chật thật, cả hai người chen chúc làm cả người tôi giờ vẫn còn đau nhức mệt mỏi.

- Ừm…chuyện dài lắm. Quen cũng chưa lâu từ hội trại.

- Thế cũng được 2 tháng rồi ấy nhỉ.

Nghe Trà hỏi tôi mới ngẫm ra đúng là chúng tôi quen nhau được 2 tháng thật, nhưng nhận lời yêu thì chắc được 1 hôm.

- Ừm…

- Mày giấu kĩ thế, thế mà ko kể cho bạn nghe. Học đâu hay đi làm rồi, gia đình sao?

- Ha ha..học bên kinh tế. còn gia đình thì không biết.

- năm mấy?

- năm 3

- Uầy…sắp ra trường rồi còn gì! Đẹp trai không?

- Cũng tạm.

- Có phải đứa tặng mày con gấu không?

- ừm…

Tôi gật gù với hàng đống câu hỏi cứ liên tiếp liên tiếp bắn ra như đạn của Trà, cô ấy có vẻ còn hào hứng hơn cả tôi khi nói chuyện về Nguyên.

- Có ảnh không? Vừa quen đã tặng quà rồi, mà cũng cao tay ghế hớt được một thằng khá đấy chứ.

- Không, mới yêu được chưa được 1 ngày mà mày hỏi tao ko trả lời kịp.

- Yêu được 1 ngày nhưng tán được 2 tháng rồi còn gì mà cái gì cũng ko biết là sao???. Bao giờ mời đến đây lần nữa đi, đêm hôm lén lút mò đến ai mà thấy mặt.

Trà bắt đầu thái thức ăn bỏ vào nồi nước đang sôi trên bếp, tôi ngửi thấy mùi mì rõ thơm nhưng bụng thì đã ăn no căng rồi nên cũng chẳng thấy thèm thuồng gì…

- Mày ăn luôn nhé tao nấu 2 gói.

- Thôi mày ăn đi, tao ăn rồi vẫn còn no đây.

Tôi xoa bụng lắc đầu nhận được cái cười ý nhị của cô bạn.

- Ừm, có bạn trai mới rồi nên lúc nào cũng sẽ no bụng. Chỉ khổ thân tôi thôi, FA trong cái nhà này hức hức.

Trà tỏ vẻ mặt đau buồn tay đảo đảo nồi mỳ trước mặt.

Tôi cười nhẹ.

- Mày thì có khác gì…đêm nào cũng nói chuyện với anh nào ấy suốt đêm mà.

Thấy tôi nói vậy Trà có vẻ gượng gạo quay xuống hỏi, nụ cười rõ ràng vẫn còn nở trên môi nhưng tôi nhận thấy trong đó vẻ hốt hoảng sượng sùng.

- Mày nghe thấy à?

- ừm… thấy mày cứ thì thào nói chuyện to nhỏ đấy còn gì.

- ha ha a.. phòng ở đây cách âm kém thế nhỉ, thế mày nghe được những thứ gì hả con ranh.

- Cách âm kém thì kém nhưng nghe làm sao được từ phòng này qua phòng kia, chỉ nghe thấy tiếng thôi chứ làm sao nghe được mày nói gì, phòng còn cách phòng chị Phương nữa mà. Mà mày nghĩ tao thèm nghe chắc!!

- Xì, ha ha ha …có mà không nghe thấy thì có ấy.

Trà nói một câu bông đùa, vẻ mặt cũng đỡ căng thẳng hơn quay lại bếp tiếp tục thái thái cắt cắt.

Lát sau cô đặt lên bàn chúng tôi ngồi một nồi mì trông rất hấp dẫn.

- Ngon thế! Tôi nhìn vào nồi mỳ màu sắc vô cùng hấp dẫn của Trà nấu kêu lên.

- Ăn không tao lấy bát cho.

- Thôi, tao thấy ngon thôi chứ no rồi mày cứ ăn đi.

- Ờ…

Trà nói rồi ngồi xuống lấy đũa đảo đảo thức ăn lên, nhìn cô ấy ăn mỳ tôi mới nhận ra cô ấy thuận tay trái chưa kể phía ngoài ngón út của cô mới xăm một hình cây thanh giá nhỏ.

- Mày mới xăm à. Tôi tò mò hỏi.

- Ừm, đẹp không… 100k đấy.

- Bé thế mà 100k á.

- Ờm…bé như chất.

- Nguyên cũng có 1 hình xăm giống mày, một chiếc lông vũ hay sao ấy!

Cô ấy đang ăn ngẩng lên nhìn tôi ngạc nhiên một chốc rồi lại cúi xuống tiếp tục vừa ăn vừa nói.

- Gã đó tên Nguyên à…ừm anh ta mất mát cái gì hay sao mà xăm hình đó.

Giờ đến lượt tôi ngạc nhiên.

- Sao lại là mất mát?

- Mỗi hình xăm đều có ý nghĩa riêng của mình. Lông vũ thì tượng trưng cho tự do nhưng cũng tượng trưng cho sự mất mát.

- Thế còn của mày?

- À, cái này là chìa khóa mở cửa thiên đường đấy ha ha ha ha ha…

Thấy Trà cười vui vẻ tôi cũng khẽ mỉn cười đáp lại cô nàng, dù lòng tôi đang nghĩ xem rút cuộc hình xăm  trên tay của Nguyên thực sự có nghĩa là gì…

Chúng tôi đang cười nói vui vẻ thì đột ngột Thành mở cửa cùng Phương bước vào, hai người họ trông rõ rạng rỡ.

Từ khi có người yêu Phương bắt đầu thay đổi, quần áo ăn mặc cũng đỡ hở hang hơn ăn nói cũng dịu dàng đi không còn ngông nghênh như ngày trước nữa.  Nhìn chị lúc nào cũng tươi như hoa cười, nói thật chắc ai đã từng chơi với Phương trước đây giờ gặp lại có khi lại không thể nhận ra được chị. Chúng ta hay lầm tưởng tình yêu làm thay đổi con người, nhưng thực chất tình yêu chỉ là thứ cảm xúc vô chi còn con người mới đích thực là chủ thể tự biến đổi mình để đeo đuổi thứ cảm xúc đó.

Mỗi ngày khi tôi nhìn những người xung quanh mình tôi thường muốn đoán xem cuộc sống của họ có thực sự hạnh phúc hay không, song chính bản thân mình lại không tự nhận ra nổi rằng mình có hạnh phúc hay không?

Hạnh phúc mơ hồ tựa như tình yêu, đôi khi người ta tưởng rằng mình đang hạnh phúc mà thực chất tự đắm chìm trong ảo giác của nỗi đau nào đó sâu thẳm trong tim. Đôi khi người ta lại tự dằn vặt mình rằng hạnh phúc sẽ không bao giờ đến, thậm chí khi nó đến rồi ta vẫn phủ nhận rằng đó không phải là hạnh phúc. Trong tận cùng nỗi đau tôi nhận ra rằng mình vẫn đang hạnh phúc, trong tận cùng của hạnh phúc tôi nhận ra mình đang khổ đau. Thực tại của tôi nói rằng thâm tâm tôi không chắc chắn về tình yêu của mình và Nguyên thậm chí vẫn còn không thể đoán được hai chúng tôi sẽ đi được đến đoạn nào của con đường trước mắt. Nhưng thật tâm tôi vẫn luôn hi vọng rằng anh và tôi sẽ mãi mãi sóng đôi cùng nhau. Tôi gửi chút hi vọng mong manh của mình vào tương lai hằng mong rằng dù chúng tôi có trải qua những giờ phút tăm tối nhất của cuộc đời này thì sẽ không bao giờ để lạc mất nhau…

- Mai, thế nào giữa tháng 5 này bọn anh quyết đi Lai Châu đấy cô có đi không?

- Em còn xem đã..

- Thôi mày quyết đi!

Phương vừa cười lớn vừa đập vào vai tôi.

- À lát gọi cho bố đấy, bác bảo có chuyện muốn nói với mày mà gọi mãi không được, điện thoại hết pin à.

- Vâng đang sạc, em tắt nguồn. Lai Châu em sợ xa quá, mà đi bằng xe máy thì có chút nguy hiểm.

- Sợ gì đi cùng đoàn đông mà. Còn bao anh chị nữa cơ mà, mày lo gì …

- Ờ…cứ từ từ…

Trà chen ngang lời Phương giọng điệu trêu chọc.

- Nó còn phải hỏi người yêu nữa, hỏi đi xem anh ấy có đi cùng không thì đi luôn…

- á… bao giờ thế!!! Phương hét vào mặt tôi rõ to, tay lay lay vai tôi thật mạnh. Anh Thành đứng bên cạnh chỉ cười cười khoanh tay nhìn không nói gì.

- Mới thôi…

- Thế thì rủ đi luôn đi…luôn đi..

- Để..em hỏi..

Tôi có thoát ra khỏi bàn tay của Phương, cười cười lấy lệ rồi đứng dậy.

- Thôi em vào gọi điện cho bố.

Nói rồi tôi quay bước vào phòng, tiếng Phương vẫn gọi với theo.

- Ừm…gọi cho người yêu luôn đi nhé.

Tôi không trả lời chị nữa, vào phòng đặt lưng lên giường thở dài cầm lấy điện thoại bật nguồn lên nhấn số của bố mình.

……………………….

Sau những tiếng tút dài bố tôi cũng bắt máy.

- Con à.. Giọng bố tôi đều đều ở đầu dây bên kia.

- Vâng.

- Ừm dạo này ăn uống sao, vẫn khỏe chứ, hết tiền chưa?

- Con vẫn ổn, vẫn đủ tiêu bố không phải lo.

Tôi nghe rõ tiếng thở dài của bố mình nhuộm đẫm những phiền não.

- Còn việc gì nữa không ạ?

- Dì con…

Thấy tôi hỏi vậy bố tôi ngập ngừng không nói nổi lên lời.

- Sao ah?

- Dì con đợt trước có thai chắc con cũng biết rồi.

Trong đầu tôi khi nghe tin ấy điều đầu tiên nghĩ đến đó là chuyện đó liên quan gì đến mình, mà cái tin này liệu có phải bà ta bị mất đứa bé chăng…Nhưng rất nhanh bố tôi đã dập tắt cái ý nghĩ đó của tôi..

- Vâng. Có chuyện gì sao ạ?

- Nhưng…không may dì con lại bị một khối u … ác tính ở dạ dày.

Khi nói đến từ ác tính giọng bố tôi như nghẹn lại…Tin này quả thực với tôi mà nói là quá bất ngờ, mẹ kế của tôi xưa nay vốn là người khá khỏe mạnh. Dạo trước khi bà mang thai đứa con thứ hai thấy có vẻ gầy yếu xanh xao, nhưng họ hàng nhà tôi lại bảo đó là do ốm nghén. Chắc vì ai cũng nghĩ vậy mà cũng chẳng để tâm nghi ngờ mấy nên khi phát hiện ra bệnh mới muộn như vậy. Bố tôi hẳn là người đang hoang mang nhất, ông đã cất công gọi điện lên như vậy thì có vẻ như bệnh tình của mẹ kế không hề nhẹ.

- Vậy…

- Bác sĩ nói rằng ko thể giữ đứa bé và phải phẫu thuật thì may ra mới giữ được mạng sống của người mẹ…nhưng có chữa khỏi cũng chỉ cầm cự được vài năm.

- Dì nằm viện bao lâu rồi ạ?

Tôi lo lắng hỏi, dù không phải máu mủ ruột già thậm chí bà ấy chính là nguyên nhân dẫn đến cái chết của anh trai tôi nhưng khi nghe tin đó nếu nói tôi dưng

- 2 tháng nay rồi, tình hình có vẻ xấu mà dì con không chịu bỏ cái thai. Bác sĩ nói nếu để lâu hơn cái thai quá lớn thì càng nguy hiểm.

- Có còn cơ hội chữa khỏi nữa không?

Biết rằng hỏi câu đó nghe sẽ khiến người trả lời khó thể cất tiếng đáp lại, song câu hỏi đó lại cứ bật ra ngoài miệng không kịp nghĩ…

- Rất… mong manh… cơ hội chữa khỏi cũng rất mong manh…khi phát hiện đã là giai đoạn quá muộn rồi.

Bố tôi giống như đang kìm lại tiếng khóc từ trong cổ, có vẻ như lần mất vợ thứ 2 của mình thì dù cứng rắn đến đâu thì một người đàn ông cũng không thể che giấu được nỗi đau cào xét ở trong lòng.

- Con có thể thu xếp về …thăm dì được không..dù ko có công sinh ra con nhưng ít nhất cũng cùng bố nuôi dưỡng con. Suốt mấy ngày nằm trên giường bệnh người dì luôn nhắc đến là con…Con có không tha thứ cho bố cũng ko sao chỉ cần con về cho dì gặp lần cuối trước lúc …

Giọng bố tôi nghẹn ngào khiến lòng tôi cũng theo đó mà trùng xuống.

- Vâng, con hiểu rồi…con sẽ thu xếp về.

Tôi chỉ nói có vậy rồi nhanh cúp máy, tay ghì chặt lấy điện thoại… tôi bắt mình không được phép xúc động vì những lời nói ấy…không thể dễ dàng tha thứ cho người đàn bà ấy được…không thể…

-------------------------------

-------------------------------

Nguyên ôm tôi vào lòng, tôi tựa đầu vào ngực anh…

Lời một bài hát nào đó du dương trong không gian mà tôi đang cố văn óc để nhớ ra tên của nó mà mãi vẫn chưa mường tượng ra được điều gì..

Trong cuộc đời mỗi người cũng đều sẽ bắt gặp những khoảng khắc thân thuộc giống như một bài hát tình cờ nghe ở đâu đó vô cùng thân quen, cảm giác như trái tim ta cũng đã từng đập về một thứ như vậy, đôi mắt ta cũng đã từng hướng về một nơi như vậy….Nhưng chỉ tiếc rằng, càng cố nhớ thì lại càng cảm thấy xa vời, càng bắt mình hồi tưởng lại càng thấy tất cả phía trước chỉ là màn sương mỏng mịt mờ không nhìn rõ lối.

Nếu một ngày…

Tôi chỉ nghĩ nếu một ngày… tôi rời xa Nguyên, thì cái cảm giác khi tựa vào vai anh lúc này có khi nào sẽ biến mất.

Nếu một ngày… người đi bên cạnh cuộc đời tôi không phải là anh, thì liệu rằng anh sẽ trở thành cái khoảng khắc thân thuộc mà không thể nhớ rõ ấy hay không?

Could it be you Or do I lose my way

I'm here but colorblind. Could It be you Or do I break away

So leave the past behind

I only wanna feel the sunlight stop the fight and see it in your eyes

Wish I just knew what I should do…..

- Anh có muốn đi chơi xa ko?

- Đi chơi xa?? Là sao?

Nguyên ngạc nhiên hỏi.

- Phòng em định đi Lai Châu bằng xe máy.

- Gì, đi phượt hả?

- Ừm.. anh cũng biết hả?

- Sao lại không biết.

- Anh có định…đi không? Tôi hỏi nhỏ.

Cứ tưởng rằng Nguyên sẽ gật đầu đồng ý luôn khi tôi nói ra cái dự định ấy nhưng không ngờ anh lại gay gắt nói.

- Không, anh những không đi mà anh cũng ko muốn cho em đi.

Lời của anh có phần ra lệnh khiến máu nóng trong người tôi sôi lên.

- Cái gì, anh làm gì mà ghê thế, đang yên đanh lành ..anh ko đi thì thôi sao mà phải nóng. Còn em đi là việc của em!!!

Tôi cũng không chịu nhìn mà quát lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh xung quanh.

- Ừm việc của em, em lúc nào cũng suy nghĩ kiểu ngang bướng như thế. Em có biết đi thế nguy hiểm thế nào không?

Khi Nguyên nói như vậy điều đầu tiên mà tôi nghĩ đến đó là anh thật hẹp hòi và nông cạn. Anh ấy chẳng hiểu một chuyến đi dân dã như vậy sẽ mang lại cho mình bao nhiêu trải nghiệm mới lạ. Tôi nhát thì đã đành đây anh là đàn ông con trai đáng lẽ phải là người năng nổ ủng hộ việc này hơn cả. Trận cãi vã bất ngờ đó khiến cho cả tôi và anh đều nóng giận mà không kiềm chế nổi mình.

- Ai sẽ chở em, em đi bao nhiêu người xa lạ thế họ làm gì em thì sao. Đường đồi núi nguy hiểm như thế đến lúc chẳng may có chuyện gì thì sao??? Em có nghĩ đến những thứ ấy không, anh không đồng ý là không đồng ý…

Nguyên nói lung tung những cái gì đó về đường xá, xe cộ v..v mà khi ấy tôi chẳng buồn lắng nghe. Tôi là một đứa rất ngang bướng điều đó thì tôi thừa nhận, nhưng khi đó quả thực anh làm tôi tức đến độ những lời dạy bảo của anh lọt vào tai tôi là những thứ nghe chỉ muốn ném vào sọt rác. Tôi chỉ chằm chằm cho rằng Nguyên có cái suy nghĩ cổ hủ quá thể đáng trong khi không chịu thừa nhận rằng mình là một đứa suy nghĩ quá non nớt. Dù ý định ban đầu của tôi là không tham gia chuyến đi này, nhưng Trà và chị Phương bữa ăn nào cũng lôi chuyện đó ra để kể rất hào hứng. Họ vẽ lên trước mắt tôi viễn cảnh những cánh đồng, những sóng núi chập trùng xanh rì cây lá, hay những bờ biển trải dài đến tận chân trời đầy lãng mạn, nên thơ. Thứ duy nhất tôi nghĩ khi đó chỉ là nếu được ở đó cùng anh thì thật tốt biết bao…nhưng rút cuộc lời nói chưa kịp cất đã bị người yêu dội cho gáo nước lạnh không thương tiếc như thế thì hỏi liệu còn tâm trí để bình tĩnh.

- em đừng khiến anh phải lo lắng nữa, ở nhà đi đừng có tham gia vào mấy cái thứ vớ vẩn ấy. Em thích hè này mình sẽ đi theo tour vừa đảm bảo lại vừa an toàn, sao phải khổ thế.

- anh thôi đi!! Anh sợ tôi nguy hiểm sao anh không đi mà lo cho tôi, hay anh chỉ được cái nói mồm thôi. À đi tour à …anh nhiều tiền lắm à, anh tưởng anh mang tiền của anh ra đây thì tôi phải nghe theo anh chắc. Tôi không cần, đi hay ở là việc của tôi…tôi có tự do của mình ko cần anh quản.

- Em ngang bướng…

- Đúng tôi ngang bướng đấy!!! Tôi chỉ nghĩ đơn giản là muốn đi cùng người tôi yêu thôi cũng không được phải không! 30 tháng 4, mùng 1 tháng 5 phải làm cả ngày không được nghỉ, cũng không có thời gian đi chơi… tôi chỉ muốn có thêm thời gian…mà thôi tôi đổi ý rồi, tôi ko muốn ở bên anh thêm một phút nào nữa.

Tôi to tiếng tuôn ra một tràng những ấm ức của mình rồi đứng bật dậy đi nhanh ra khỏi quán, chạy ra đường vẫy một chiếc taxi đỗ gần phía đó. Thực sự lúc ấy trong túi nếu còn đủ tính táo mà tính toán thì có lẽ tôi sẽ không chơi sang gọi taxi cho đắt đỏ, nhưng bởi lẽ trong người đang bị cơn tức làm cho chẳng thể thông suốt được điều gì.

Nguyên đuổi theo kéo tay tôi lại nhưng tôi vùng mạnh thoát khỏi bàn tay ấy, bước chân lên xe đóng cửa lại bỏ anh ở phía sau…cái cảm giác ngồi trên xe nhìn anh xa dần khỏi tầm mắt mình lúc ấy…thực sự trống rỗng.

……………………

Sau khi cãi nhau với Nguyên tôi về thẳng nhà, chui thẳng vào phòng đắp chăn nằm khóc trong ấm ức. Buồn vì chuyện gia đình một phần lại còn thêm cả chuyện này nữa khiến tôi cảm thấy cả trí óc lẫn tinh thần đều kiệt quệ. Nằm ôm chăn khóc một hồi mà vẫn thấy trong lòng nặng trĩu khó chịu…

Nguyên nhắn cho tôi rất nhiều tin nhắn xin lỗi nhưng tôi chỉ đọc tin mà không thèm hồi âm lấy một lần.

Gần tối muộn anh gọi cho tôi hơn 10 cuộc điện thoại nhưng đến cuộc thứ 11… Tôi nằm ườn như một cái xác khô với hai mắt sưng húp ở trên giường, miễn cưỡng ngồi dậy bắt máy. Quả thực cũng phải thừa nhận là lúc đó cơn giận cũng đã nguôi bớt rồi, cũng muốn “hành hạ” lại anh một chút nên mới như vậy.

- Sao anh gọi gì mà gọi lắm thế để tôi yên.

Tôi nói như hét vào đầu dây bên kia.

- Anh đang chờ em ở dưới nhà, được rồi …anh biết sai rồi, nếu em hết giận rồi thì xuống gặp anh đi.

- tôi không xuống, anh về đi..

Dù nói vậy nhưng tôi đã ngồi thẳng dậy từ bao giờ, tay sờ lên mớ tóc rối cố gắng vuốt lại cho vào nếp.

- Em ko xuống anh sẽ chờ đến khi em xuống thì thôi.

- Sang năm tôi mới xuống, anh về đi..

- Thế chờ em đến sang năm vậy…

Nguyên bình thản nói dù giọng tôi thì nghe có vẻ khá cương quyết.

- Thôi mà… đừng giận anh nữa…anh biết lỗi rồi em xuống đi được không!

Anh đổi giọng nhẹ nhàng năn nỉ.

Tôi cúp máy hập hực, dù vậy khi nhìn lại thì đã thấy mình đi ra cửa từ lúc nào.

Những cơn gió khô nóng đầu tháng năm hất tung mái tóc của tôi khi vừa bước ra ngoài sảnh, khẽ cau mày nhìn Nguyên đang đứng dưới chân cầu thang toe toét cười vẫy tay với mình.

- Tôi đã nói là anh về đi.

Lại gần anh, tôi hằm hằm ngước lên giận dữ.

- Anh biết là em sẽ xuống mà.

Nguyên cười híp mắt, sâu trong đôi mắt anh hấp háy những tia sáng ánh lên dưới ánh đèn dìu dìu của con đường tối.

- Không phải lúc nào anh nói chờ là tôi cũng tới đâu, từ sau đừng có mà như thế.

Tôi khoang tay vênh mặt lên nói giọng đầy bực bội.

- Xì…ngang bướng.

Anh cốc nhẹ một cái vào đầu tôi, giọng nói nhỏ nhẹ của anh khiến lòng tôi trào lên 1 vị ngọt lịm.

- Có giận được anh mãi không mà đòi giận lâu thế.

- Hừ…tôi không thèm nói nữa…

Nguyên tiến lên một bước sát gần vào người tôi, tai tôi vang lên tiếng anh cười khẽ.

- vậy thì đứng nghe anh nói vậy..

Tôi đứng lặng im cứ nghĩ mình sẽ mặc kệ được anh nhưng có vẻ Nguyên khó cho tôi làm được điều đó.

-  Anh xin lỗi…Anh…yêu em.

Anh cúi xuống thì thầm vào tai tôi giọng nói rất nhẹ.

Rất nhiều lần lời yêu nói với tôi trước đây, bây giờ hay sau này vẫn luôn là anh nói…Và dù là trước đây, bây giờ hay sau này thì mỗi khi nghe anh thốt lên lời yêu thương ngọt ngào ấy, trái tim tôi vẫn luôn rộn lên những nhịp đập liên hồi…

Tôi vòng tay ôm lấy anh, phụng phịu làm nũng như một đứa bé.

- Đồ đểu, đừng tưởng thế mà xong chuyện đâu.

Bàn tay anh nhẹ vuốt mái tóc tôi đang tung lên trong cơn gió.

- Biết rồi, yêu em chắc chắn ko thể phút chốc mà “xong chuyện” được. Ha ha ha…

Biết là lại bị anh trêu nhưng lòng tôi thay vì bực dọc mà cảm thấy dễ chịu khó tả.

…………………….

Lát sau chúng tôi nắm tay nhau đi dạo quanh khu nhà ở, trời cũng tối muộn rồi tôi muốn giục anh về nhưng anh có vẻ vẫn chần chừ.

- Giờ thì em nguôi giận rồi mình nói về chuyện hồi chiều. Không phải anh bắt em làm theo ý mình nhưng đi như vậy nguy hiểm lắm. Anh đã rất nhiều người bạn đi kiểu vậy sau đó phải bỏ cái sở thích ấy.

- Sao lại thế?

- Các em chỉ nghĩ đến những cái đẹp viển vông ở trước mắt mà lo nghĩ cái đằng sau nó là nguy hiểm. Một đoàn người đông như vậy sao có thể lo hết được cho nhau, mà anh ko chắc về tay lái của mình có vững để bảo vệ em được an toàn khi đi như thế hay không? Anh có bị làm sao thì chẳng sao cả, nhưng nếu em có bất cứ chuyện gì…anh không thể bảo vệ được cho em vì đó có thể là nguy hiểm ập đến bất ngờ thì sẽ là điều anh ân hận cả đời.

Tôi lắng nghe anh nói, giờ thì tôi mới thực sự lắng nghe anh…

- Nếu em muốn đi chơi ngắm cảnh đẹp chúng ta sẽ cùng nhau tìm một tour để đi chứ không nhất thiết phải chọn cách này. Đi tour cũng có thú vị của nó và hơn hết nó an toàn hơn là đi tự phát như vậy.

- Nhưng…em muốn thử..                            

Tôi lay lay tay anh nói giọng buồn thiu.

- Anh biết…thôi coi như là lần này là vì anh được chứ. Hè nhất định thi xong anh sẽ đi em đi chơi xa chịu không?

- Hừ…

- Ngoan nghe lời anh đi, anh đã hứa rồi nhất định sẽ không quên đâu nhé.

Tôi miễn cưỡng gật đầu dù trong lòng thì đang nghĩ không biết phải từ chối mọi người ở cùng ra sao.

- À, cuối tuần này em về quê.

- Ừm, về mấy ngày?

- Hai ngày thứ 2 em lại lên.

- Nhà có việc à?

- Ừm có chút việc.

Nguyên đưa tay tôi lên choàng vào cánh tay anh, hai người chúng tôi chầm chậm đi bên nhau, anh suy nghĩ một hồi rồi mới nhẹ nói.

- Cuối tuần này anh cũng nghỉ!

- Gì, nghỉ nhiều thế sợ anh chủ ko cho đâu. Hôm nay nhé, 2 ngày cuối tuần đã là 3 ngày rồi…thôi anh đi làm đầy đủ đi, anh ko muốn lấy thưởng hả.

Tôi lắc lắc tay anh nói.

Nguyên chỉ thoáng cười nhẹ.

- Hóa ra là em nghỉ nhiều không được thưởng nên muốn anh đi làm lấy thưởng về đưa em đi chơi phải không?

- Chuẩn luôn.

- Khôn thế!!

Anh cốc nhẹ đầu tôi một cái, dang tay ôm lấy vai tôi.

- Anh sẽ về cùng em!

Nguyên phát biểu một câu mà tôi nghe choáng váng.

- Cái gì!!!

Trợn mắt tôi nhìn anh với vẻ mặt không thể tin được. Nguyên thì tỏ vẻ thản nhiên như chưa hề có một phát ngôn nào gây sốc…

- Thì về quê cùng em..

- Anh đã điên chưa hả???

- Thì chẳng phải em nói, nếu sợ nguy hiểm cho em thì đi cùng em đó à!!

Anh tỏ ra ngây thơ đáp lại tôi, đôi mắt còn chớp chớp như thật rồi nở một nụ cười ranh mãnh của một kẻ chiến thắng.

Đôi khi có những khoảng khắc tôi nghĩ mình nên cẩn thận khi nói bất cứ điều gì ngang ngược với Nguyên. Người ta hay nói giận quá thì mất khôn và với những người xoay chuyển tình thế chóng mặt như anh thì đó quả là một cơ hội tốt nó đến tận dụng nó đến tận cùng như vậy…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro