Chương 28: Em là cái bóng của ai trong lòng anh?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 28: Em là cái bóng của ai trong lòng anh?

If I held in my hand, every grain of sand

Since time first began to me. Still I could never count

Measure the amount. Of all the things you are to me....

(Nếu như trong tay em nắm từng hạt cát...

Kể từ lần đầu gặp anh, em vẫn không thể nào đếm nổi...

Vẫn không thể đong đếm nổi những điều anh đã dành cho em)

---------------------------------

Ngẫm nghĩ lại thì thấy người ta trao nhau nụ hôn ở những nơi lãng mạn còn anh với tôi thì nụ hôn lãng mạn nhất có lẽ ở trong cái căn nhà ma tồi tàn, đầy máu me xương sọ này. Lần đầu tiên hôn nhau là ở đâu nhỉ??? Tôi vừa bước cùng anh vừa vắt óc nghĩ...

- Em ăn kem không?

Nguyên đi bên cạnh hỏi, nhưng tôi vẫn lơ đãng không trả lời.

- Này, Mai...em ăn kem không?

- Không.

Tôi nhăm mặt đáp lại.

- Sao thế?

- Em nghĩ rồi, mình hôn nhau chẳng lãng mạn gì cả.

Tôi kêu lên, Nguyên đứng hình nhìn tôi trân trân rồi bật cười lớn.

- Gì thế, đang hỏi em ăn kem không, đầu óc lại nghĩ đến chuyện gì thế?

- Cái gì, anh thử nghĩ mà xem nhá, lần đầu chúng ta hôn nhau ở cổng nhà em, tiếp theo ở rạp chiếu phim, sau nữa thì là ở cái nhà ma máu me be bét kia...Em thấy chẳng lãng mạn gì cả, người ta hôn nhau thì phải chọn khung cảnh lãng mạn chứ!!!

Anh toe toét cười đưa tay kéo hai má tôi ra hai bên rồi nói.

- Ngốc quá.... Ngốc quá... Anh cứ tưởng em lạnh lùng là chắc suy nghĩ nguy hiểm sâu xa lắm...hóa ra là để che đẩy cái ngốc này hả? hả?

- Điên!

Tôi hất tay anh ra, xoa má nói.

- Anh là con người không lãng mạn nên mới thế!

- Thế lần sau mà hôn nhau anh sẽ cho em lựa chọn địa điểm thật lãng mạn nhé.

- Thế còn gì là cảm xúc nữa!!! Biết trước địa điểm thì còn gì bất ngờ....

- "Thế thì ai cho anh hôn"...ha ha ha...Tôi chết với cô mất thôi...

Nguyên than lên rồi kéo tay tôi len vào đám đông phía trước.

- Thôi, thôi vào ăn kem nào...rồi sau đó bàn đến cái việc "hôn" nhau ở đâu cho lãng mạn nhé...

.....Bịch!

Anh không để ý kéo tôi đi vội vã khiến cả người tôi va vào một cô gái đi từ chiều ngược lại.

- A...

Tôi kêu lên nhìn xuống cái váy mới của mình, từng dòng nước ngọt đang chảy xuống ngoằn ngoèo như hàng rễ loằng nhoằng đang ăn sâu trên chiếc váy tôi đang mặc.

- Ôi em xin lỗi.

Cô gái thốt lên vội vã lấy tay lau lau váy tôi khiến vết bẩn lại càng loang lổ, tôi vội vã đẩy tay cô ấy ra..

- Thôi..không sao...không sao ...chỉ không cần lau nữa...

Cô ấy ngẩng lên nhìn với khuôn mặt đầy vẻ hối lỗi, còn tôi thì lại giật thót mình...

Nguyên đứng bên cạnh cũng tỏ ra khá ngạc nhiên, tuy cô gái có thấp hơn tôi một chút nhưng đôi mắt và khuôn mặt của có nhiều nét hao hao giống tôi.

- Em có sao không?

 Anh nhìn cô gái thoáng qua một chút rồi sau đó nhanh chóng cúi xuống nhìn váy tôi hỏi.

- Bẩn hết rồi này..

Tôi nhõng nhẽo nhìn anh, buồn rầu nói khẽ.

- Em xin lỗi...em vội quá nên bị vấp chân.

Cô gái kia nhỏ nhẹ lên tiếng, ánh mắt đầy áy náy nhìn vào chiếc váy của tôi.

- Thôi không sao đâu em!

Nguyên miễn cưỡng cười lấy lệ với cô gái, rồi định nắm tay tôi rời đi được mất bước thì có giọng nói của một người con trai với lại.

- Sao thế Kim?

Một chàng trai chạy từ phía xa đến gần chỗ cô gái đang đứng nhìn từ đầu đến chân cô ta có vẻ lo lắng, tôi nhận ra giọng nói quá quen thuộc vội quay đầu lại, Nguyên cũng theo đó mà đứng lại cùng tôi.

Đạt nhìn ra ngạc nhiên đến nỗi không nói được lời nào, anh ngơ ngẩng nhìn tôi rồi nhìn người con trai đứng bên cạnh tôi.

- Mai...

Anh thốt lên nét mặt đầy bất ngờ vui vẻ.

- Tình cờ quá!!! Em đi chơi à?

- vâng.

Tôi tươi tỉnh lên tiếng, tuy vừa mới cười đáp lại lời anh tôi chợt bắt gặt thấy đôi mắt cô gái kia như tối lại chĩa về phía tôi một cái nhìn sắc lạnh. Tôi hiểu vì sao cô ấy lại như thế, bản thân tôi cảm nhận được điều không bình thường trong mối quan hệ giữa Đạt và cô ta.

- Đây là...?

Đạt hơi nhăn mày nhìn Nguyên, đáp lại anh cũng là một cái nhìn không thân thiện của Nguyên. Tôi không lạ gì nếu Nguyên đoán ra được quan hệ giữa tôi và Đạt trước đây, vốn anh là một người rất giỏi quan sát cộng thêm việc cô gái đang đi cùng Đạt giống tôi đến như vậy thì chẳng qua nổi mắt anh...

- Bạn ...em..

Tôi ngại ngùng nói.

- Vậy à...giới thiệu đi chứ Mai? Đạt có ý đùa nháy mắt cười với tôi.

- Anh ấy là Nguyên, còn đây là anh Đạt bạn em.

Nguyên hơi mỉn môi cố tỏ ra thân thiện, nhưng khi ngước lên tôi đọc được sâu trong đáy mắt kia đó là những gợn sóng không hề yên ả.

- Chào cậu. Đạt lên tiếng trước.

- Vâng, chào anh. Nguyên đáp lời khuôn mặt vẫn không hề vui vẻ gì.

- Còn đây là Kim, bạn gái anh.

Đạt lúc này mới chỉ sang cô gái đứng cạnh, cô ta hơi gật đầu nhìn tôi và cái ánh mắt ánh náy hối lỗi lúc trước hoàn toàn biến mất. Khuôn mặt cô ta lạnh lùng nhìn về phía tôi và Nguyên, còn tôi cũng trừng mắt lại liếc cô ta. Tôi thấy lòng thấy hơi bực, rõ ràng lúc nãy còn nhỏ to xin lỗi vậy mà sao có thể thay đổi thái độ nhanh đến chóng mặt.

- Anh xin lỗi váy của em...anh sẽ đền em chiếc khác.Em thật là vô ý!

Anh cau mày nhìn chiếc váy của tôi, rồi quay sang Kim lừ mắt. Kim có vẻ hơi sợ, mặt cô lúc này cúi gằm xuống không nói lời gì.

- Thôi không sao đâu, vô tình thôi anh. Đường cũng đông quá mọi người chen chúc mà.

Tôi điềm tĩnh nói dù trong lòng thì không vui chút nào, nhưng suy cho cùng thì Đạt cũng là người quen tôi không muốn anh căng thẳng.

- Và hơn nữa tôi cũng sẽ mua cho cô ấy.

Nguyên buông lời không nề hà ai, đôi mắt anh nheo nheo nhìn Đạt. Thỉnh thoảng tôi hơi khó chịu về cách nói chuyện kiêu ngạo của Nguyên về mấy cái chuyện tiền bạc. Ví dụ có hôm đi ăn, phuc vụ trả tiền thừa anh không lấy bảo với tôi là không tính mấy đồng tiền lẻ, hay kể cả chuyện đi chơi lần trước cãi nhau cũng thế. Tôi ghét cái thái độ của anh khi coi rẻ đồng tiền như vậy dù không biết anh lắm tiền đến đâu. Chỉ khi đứng trước người con trai khác, anh nắm tay tôi nói rằng có thể lo cho tôi một cách kiêu hãnh như vậy, lại khiến tôi cảm thấy có chút ngọt ngào và tự hào về anh, đặc biệt trước mặt người yêu cũ như thế này...

- À..anh đã đi chơi được nhiều trò chưa?

Tôi lập tức chuyển chủ đề để mau kết thúc câu chuyện, bởi trông mặt Nguyên thì có vẻ không muốn đứng thêm ở đây nữa.

- 2, 3 trò rồi. Khu này mới làm lại có khác! hôm nay đông quá, xếp hàng lâu lắm. Đang định đi đến nhà ma, nghe bảo sợ lắm, em đi chưa?

- À, bọn em cũng vừa đến đó đấy.

- Thế à? Đạt kêu lên.

- Vâng, cũng được lắm.

- Ừm..thế thì có lẽ phải đi mới được. Vậy ...

Đạt ngại ngại cười nhìn tôi.

- Vậy...anh đi đi nhé, bọn em qua chỗ kia một chút.

Tôi tiếp lời Đạt ngay để rời đi nhanh hơn, vì người bên cạnh tôi đang tỏ ra vô cùng khó chịu còn người yêu Đạt thì đang hằm hằm nhìn xuống đất như muốn thiêu đốt hết cây cỏ nơi đây.

Đạt gật đầu chào tôi.

Nhưng tôi chưa đi được mấy bước anh gọi giật lại.

- Mai..!!!

- Sao ạ?

Tôi dừng bước, Nguyên cũng dừng ngoảnh mặt lại nhìn anh.

- Em cười nhiều hơn trước rồi!

Tôi nhẹ mỉn môi, đưa tay vén một bên tóc mình lên.

Dường như tôi cũng sẽ không bao giờ nhận ra sự thay đổi của mình nếu như anh không nói như vậy.

- vâng...anh đi nhé!

Tôi gật đầu đáp lại lời anh rồi cầm tay Nguyên quay đi.

Người ta nói mối tình đầu thường day dứt khó phai, mối tình đầu của tôi chỉ là day dứt chứ lại không hề khó phai. Đôi khi chỉ là một chút niềm nhứt nhối khi tôi cố nhớ lại những cảm giác ngày xưa lúc mới biết yêu, mới chạm ngõ đến nỗi đau khổ. Có thể là do thời gian trôi qua cũng quá dài với quá nhiều biến cố, có thể là do tôi nói là đã tha thứ cho anh và cũng có thể là giờ trái tim tôi đã thuộc về người khác. Có rất nhiều cái "có thể" đã từng trôi qua khiến tôi đối mặt với anh lòng không hề mang một chút thù hận, cũng chẳng hề vương vẫn nhớ thương sâu đậm không thể ngừng.

Bây giờ khi nhìn lại, tôi cảm thấy mình đã lựa chọn đúng khi rời xa Đạt, nếu ngày xưa chúng tôi vẫn có tiếp tục yêu nhau chắc kết cục vẫn sẽ là chia tay. Bởi Đạt vẫn không hề thay đổi hay đúng hơn anh ấy không muốn thay đổi. Tại sao anh ấy lại luôn muốn người mình yêu sau này là hình bóng của người xưa cũ, cái cảm giác ấy đau đớn khó chịu thế nào anh ấy không bao giờ muốn hiểu hay sao?

- Sao gặp người yêu cũ mà em thẫn thờ như thế trước mặt người yêu mới à?

Lời Nguyên nói không có ý trêu nhưng cũng không có ý gay gắt, lững lờ như một lời bâng qươu hơn trách.

- Sao anh biết?

- Biết thẫn thờ hay biết anh ta là người yêu cũ của em.

- Anh ta là người yêu cũ???

Tôi thản nhiên đáp lại mà không hề bận tâm xem anh đang ghen theo chiều hướng nào. Thái độ của tôi khiến Nguyên chỉ biết cười mà chấp nhận, bởi một lẽ anh hiểu quá rõ tính cách của tôi...

- Nhìn cô gái kia thôi. Có lẽ anh ta không quên được em.

- Không phải, em thì nghĩ anh ta muốn làm vậy thôi, vì trước đây em đã từng là một cái bóng của một người khác...giờ cô gái đó là cái bóng của em.

- Lý do chia tay đó hả.

- Cũng có thể...Nguyên này...

- Ừm...

- Giờ anh biết hết chuyện gia đình em rồi, cũng biết mặt người yêu cũ của em rồi. Vậy...anh có thể nói xem em là cái bóng của người nào trong trái tim anh được không?

- Không giận chứ?

Tôi nhanh nhảu gật đầu...

Khuôn mặt anh không hề biến động, tôi chẳng thể đoán được lúc này anh đang nghĩ gì hay sắp sửa nói điều gì bởi thái độ của anh vô cùng điềm nhiêm không lộ một chút lúng túng.

- Nhưng trước hết trả lời xem, anh có phải bóng của cậu ta không?

Tôi nhanh nhảu lắc đầu, phát hiện ra nụ cười nhè nhẹ của Nguyên trên môi anh thoáng qua vụt tắt cũng thật nhanh.

- Cũng đúng anh ko thể là cái thằng đó được.Thế thì đẳng cấp của anh giảm đi nhiều quá phải không???? Anh bắt đầu giở giọng trêu chọc.

- Hừ, anh thôi đi được rồi đấy. Giờ thì nói cho em biết đi...

 - Đoán xem.

- Người yêu đầu tiên?? Người...anh yêu...thực sự... ?

Tôi ngập ngừng, tự nhiên thấy tim mình như bị ai đang thắt lại. Hỏi người yêu của mình về người anh ấy đã từng yêu trước đây hẳn là cảm giác không thể dễ chịu.

- Ừm..

Anh gật đầu.

Trong hàng vạn mối tình thoáng qua của trước đây, tôi biết chứ sẽ có người mà anh thật lòng yêu thương đến trước tôi. Người đó có thể là một vết sẹo lớn, người đó có thể là niềm nhớ nhung chưa bao giờ thôi, người đó có thể là ... một người giống tôi. Đúng! Dù anh nói gì tôi cũng sẽ đón nhận hết, chấp nhận hết, nhưng tình yêu  Dù tôi biết sẽ là như vậy nhưng trong lòng đón nhận câu trả lời vẫn cảm thấy buồn.

- Cô ấy...là người thế nào..

- Rất lạnh tựa một tảng băng không ai có chạm tới.

- ...lạnh lùng quá ai yêu nổi. Tôi làu bàu mà không biết rằng mình đang chê bai chính mình.

- Nhưng khi yêu cô ấy rất hiền lành và ấm áp.

Nguyên vẫn tiếp tục nói dù lòng tôi đã bắt đầu cảm thấy nặng trĩu.

- Mỗi khi em buồn mắt em hay cụp xuống còn mặt thì tái đi.

Anh hào hứng nói vung vung ngón tay lên trời vênh mặt lên rồi cười lớn, cánh tay choàng qua vai ôm lấy người tôi.

- Em ghen trông thật đáng yêu.

- Cô ấy là ai? Bạn anh à? Bạn cấp 3, bạn đại học hay là bạn xã hội?

Tôi vẫn tiếp tục hỏi không cho anh có cơ hội được lẩn trốn, một phần vì tò mò một phần vì cảm thấy ghen tị với cô gái mà anh đang kể với giọng đầy hào hứng kia.

- Bạn xã hội...

- thế sao hai người quen nhau.

- tình cờ... Nguyên vẫn kiên nhẫn trả lời câu hỏi của tôi.

- Sao hai người chia tay?

- Bọn anh... chưa bao giờ chia tay..

Nguyên nhìn tôi nở một nụ cười ngập mờ, không hiểu nổi hàm ý trong nụ ấy của anh là gì, chỉ biết gương mặt tôi lúc này đang dần xạm lại chuẩn bị "nổi một trận giông bão".

------------------------------

Trà nhìn sang người đối diện mình, anh ta cũng nhìn cô nở một nụ cười hiền lành mang theo một chút lạnh giá.

- Lần đầu tiên chúng mình được hẹn hò như vậy em có thích không?

Dũng đưa ống mút lên miệng vừa hỏi cô, ánh mắt vừa dò xét.

Sao lúc này Trà cảm thấy anh trông non dại và ngây thơ đến tội nghiệp.

Cô nghĩ vậy nhưng lại cố dằn lòng mình không cho phép mình quá sành sỏi trước mặt người con trai này.

- Ừm...tất nhiên rồi.. Cô e thẹn cúi đầu tủm tỉm cười mà trong lòng cảm thấy sao mình lại giả tạo đến mưc ấy.

- Giờ mình hẹn hò thực sự luôn nhé.

Trà tròn mắt ngạc nhiên nhìn Dũng, anh chỉ cười cười ánh mắt hấp háy chờ đợi sự đồng ý của cô.

Cô nhếch môi nở một nụ cười đẹp như những tia nắng sớm, ánh mắt mong manh nhìn anh như đang trào lên những tia xúc động.

- Vâng... Miệng cô mấp máy, hạnh phúc tràn ngập trên khuôn mặt.

Dũng dịu dàng nắm lấy bàn tay đang đặt trên bàn của cô nói khẽ.

- Ừm... chúng ta sẽ hẹn hò bắt đầu từ bây giờ em nhé.

Trà gật đầu...

Nhưng tay cô chỉ nắm trong tay anh có một thoáng rồi nhanh chóng rụt lại, cô cười nhìn anh đứng dậy nói.

- Chờ em chút, em đi vệ sinh.

- Okie...

Trà vừa quay đầu rời đi, khuôn mặt tươi cười của cô lúc nãy như hoàn toàn biến mất thay vào đó là một cái nhìn sắc lạnh vô hồn..

Phòng vệ sinh của quán nước không rộng chỉ đủ một người đi vào, Trà chốt cửa lại xả nước ra bồn, cô cứ mặc cho dòng nước ào ào chảy nhìn vào gương tô lại mày son đỏ trên môi. Chiếc váy cúp ngực màu đỏ hôm nay cô diện càng khiến màu son trên môi cô như được bừng sáng. Cô mỉn cười nhìn mình trong gương, son phấn thế nào cũng không thể che đi được sự mệt mỏi quầng dưới hai bên mắt.

- Mẹ kiếp!!!

Cô chửi thầm, rồi lôi trong túi ra một lọ thuốc nhỏ đổ ra tay, nuốt khan 2 viên thuốc.

Trà nhắm mắt, cô cảm nhận vị đắng của thuốc trôi chầm chậm xuống cổ họng.

Điện thoại đổ chuông, Mai gọi đến ...

- Alo.

- Tao hôm nay về trễ một chút.

- ừm tao cũng đi với bạn.

Trà ngắn gọn đáp lời chỉ muốn cúp nhanh điện thoại.

- Vậy à, ừm may quá tao tưởng mày chờ cơm.

Cô cười khẩy, đi từ chiều là đã đi cùng bạn trai rồi thì cô thừa biết...

- Ừm...rồi, thôi nhé đang ngồi buôn chuyện tí đây.

- Ừm, vậy bye.

Trà nhún vai cất điện thoại vào túi rồi trở ra, cô cất tiếng nói kèm thêm một nụ cười tươi rói bước về phía Dũng đang ngồi.

- Bạn cùng phòng em hôm nay đi chơi về muộn, mình đi đâu ăn rồi xem phim nhé!

- Vậy hả, ờ...thế đi luôn em nhỉ?

Dũng đứng dậy không quên vẫy phục vụ trả tiền.

- Phim gì nhỉ?

- Gì cũng được dù sao em muốn giết thời gian về nhà cũng chán mà không có chìa khóa chứ.

Trà vờ than thở nhưng thực chất là đang mở cho Dũng một cơ hội đến nắm lấy, anh cười nháy với cô ra điều đã hiểu mọi chuyện. Tay anh choàng qua vai cô, lững thững bước ra cửa.

- Thế có gì lo, qua nhà anh là được.

- Vậy ha...giờ mình đi xem phim nhỉ?

- Ừm..

Anh gật đầu tán thành, còn cô chỉ cười nhẹ, thâm tình trong đáy mắt xao động trong một chớp.

--------------------------

Huy gục mặt xuống bồn rửa nôn thốc nôn tháo.

Anh còn nhớ hôm nay Giang mua bánh mì ăn cùng sữa món anh rất thích, vậy mà giờ này cái thứ béo ngậy ấy đang cuộn trào hành hạ dạ dày anh.

- Henry không sao chứ?

Cậu bạn học chạy vào toilet lay vai anh có vẻ sốt ruột.

- Không, ổn cả, vào trước đi tao vào sau.

Huy ngoảnh lại vẩy tay đuổi cậu bạn ấy ra.

- Oke ra ngay nhé nhóm mình còn phải tiến hành thực nghiệm nữa.

- Uk. Được rồi...

Anh nhíu mày gật đầu, người bạn đi rồi, anh mới ngồi thụp xuống lấy hai tay ôm đầu. Tiếng nói vọng sâu trong tiềm thức của Huy "đừng sợ hãi...đừng sợ hãi...là mày lựa chọn..đừng sợ hãi."

..................

Giang vừa thấy Huy bước vào nhà hoảng hốt hỏi.

- OMG, ai làm gì mày mà trông thảm thế này.

Huy cười nhợt nhạt, đưa tay quẹt miệng đáp lại lời bạn.

- Ừm, hôm nay học thực nghiệm.

- Mổ xác à.

Anh gật đầu thay cho câu trả lời, lại gần tủ lạnh tìm một chai nước lọc tu một hơi, làn nước mát mát trườn xuống cổ họng tạo một cảm giác rờn rợn khắp sống lưng, Huy gục mặt xuống bồn rửa bát nôn thốc nôn tháo.

- Trinh thám khác với đời thực đúng không?

Giang vừa xem tivi vừa liếc sang Huy nói một câu bông đùa.

- 1 đứa trẻ 7 tuổi, bị xâm hại cho đến rách bộ phận sinh dục, chết vì 1 vết rạch dài ngang bụng, ổ bụng trống không nội tạng mất hết. Cô bé bị vứt xác trong một thùng rác, đến khi phát hiện ra các bộ phận đã bắt đầu phân hủy, thối rữa.

Huy từ tốn đáp như tường thuật lại cho Giang hết buổi thực nghiệm ngày hôm nay.

- Thế nhóm mày phải làm gì? Còn mấy nhóm còn lại.

- Phân tích DNA, khám nghiệm tử thi để tìm ra manh mối giúp cảnh sát. Mấy nhóm kia vụ khác cũng chẳng kém. Vào cái phòng ấy mùi thối bốc lên khiến tao không chịu nổi. Mấy đứa con gái ngất luôn.

- ha ha ha... thế sao còn chọn pháp y.

- Thì thấy nó thú vị thôi. Phát hiện ra DNA của hung thủ trong móng tay nạn nhân, có vẻ cô bé đã cào rất mạnh tên hung thủ ấy trước khi chết. Cuốn họng phát hiện một nhúm sợi cotton, nghi ngờ là từ chiếc khăn hung thủ chặn vào miệng nạn nhân. Đang đưa đi phân tích rồi. Mới thế thôi, mai tiếp tục!!!

- Vậy à??? Hi vọng sẽ giúp được họ tìm thấy hung thủ. Chắc là một thằng bệnh hoạn nào đó xung quanh đây.

Giang vừa chỉnh điều khiển vừa nói.

- Thế mày đã quyết ở đây rồi à??? Chẳng phải lão Andrew nói sẽ sắp xếp công việc khi mày ra trường mà.

- Tao chỉ thực tập ở chỗ anh ấy một thời gian rồi sẽ quay về.

- cái gì???

Huy ngồi xuống cạnh Giang, đưa chân lên ghế thái độ dửng dưng nhìn vào ti vi chứ không để ý đến thái độ vô cùng ngạc nhiên của bạn mình.

- mày điên về Việt Nam á??? Mày định để tài năng mày bị thui chột à?

- Đâu cứ phải về Việt Nam là thui chột đâu, có nhiều cơ hội nghề nghiệp mà. Dù sao giờ ngành pháp y ở bên mình cũng đang rất phát triển. Bác tao làm ở bệnh viện quân đội cũng muốn tao về...

- Trời...mày điên rồi. Ko phải thằng sv nào sang đây học ra trường cũng có việc làm luôn như mày. Một tháng vài nghìn mà mày không muốn lại tính quay về lĩnh vài cái triệu bạc để ăn rau chấm mắm cả ngày à.

Giang kêu lên, còn Huy chỉ cười...

- Mày đánh giá tao quá cao rồi...Một thằng nhìn thấy xác chết mà nôn ẹo thì còn phải học nhiều.

- Đời làm chó có thằng nào hoàn hảo...mày cầu toàn quá rồi. Đừng có mà bỏ lỡ cơ hội này, bao nhiêu người ước còn không được. Nếu luyến tiếc thứ gì thì về mang nó sang đây chứ đừng vì nó mà từ bỏ tất cả, đấy là ngu đấy!

Giang đứng dậy vỗ vai Huy rồi nói những lời ý tứ ám chỉ Mai.

- Lát tao đi chơi cùng Roy, mày ở nhà ăn trước đi nhé.

- Sao kỉ niệm 2 năm yêu nhau à?

- Ờ chuẩn rồi. Thôi tao đi tắm đây, có điện thoại thì cứ nghe hộ nhé.

Nói rồi Giang bước vào phòng, Huy nhìn theo dáng bạn suy nghĩ một điều gì đó nhưng rồi cậu nhanh chóng tập trung nhìn vào ti vi trước mặt chuyển sang kênh khác.

<<< Hồi 23h ngày hôm qua cảnh sát New Jersey mới phát hiện thêm một vụ giết người đầy man rợ. Đây là vụ án thứ 4 xảy ra ở bang này. Nạn nhân là nam 22 tuổi, xác được tìm thấy trong một nhà kho bỏ hoang, thân thể bị rạch nhiều vết, bộ phận sinh dục bị thủ phạm cắt...Cảnh sát đang tăng cường điều tra để tìm ra tên sát nhân máu lạnh này môt cách nhanh chóng.... Ngài thị trưởng Jonathan ngày hôm nay đã có một buổi phát biểu trấn an dân chúng...>>>

 - Trời cứ nghe mấy cái tin tức này của mày chắc tao chết quá. Nghe nhiều mày không điên đầu à.

Giang tắm xong bước ra thấy Huy vẫn đang chắm chú theo dõi tin tức, liền lại gần than thỏe, Huy ngửi thấy mùi nước hoa nồng nàn từ người bạn, câu quay sang nhìn Giang trong bộ quần áo bảnh bao khẽ cười rồi lảng sang chuyện khác.

- Đúng là lễ kỉ niệm có khác, hôm nay chuẩn bị gì cho nhau mà ăn mặc chải chuốt thế.

- Tất nhiên là bí mật to lớn rồi. Thôi tao đi đây, trông nhà đấy nhé.

- Okie..

Giang quay quay chiếc chìa khóa xe trên tay bước ra khỏi cửa, cánh cửa đóng lại... Huy lại chăm chú gián mắt vào màn hình trước mặt say mê theo dõi diễn biến của tin tức mới tiếp theo.

----------------------------

- Cái gì...anh và cô ta chưa chia tay.

Tôi hỏi lại Nguyên một lần nữa như muốn chứng thực lời anh nói vừa rồi không phải là đùa cợt.

- Ừm..

Anh nhún vai gật đầu, khuôn mặt không thể hiện một ý đùa nào cả.

Tôi lập tức rời tay anh, đứng đối diện với anh, hai má nóng ran vì cơn tức bị đẩy lên đỉnh điểm.

- Sao...thế anh với tôi là gì...trò đùa à.

Trong đời ai cũng chỉ nên một lần ngu ngốc, tôi đã phạm sai lầm một lần rồi nên đã rất cận trọng khi nhận lời yêu Nguyên. Vậy mà giờ đây...trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ nếu anh coi là trò đùa thật thì cả đời này sẽ mãi mãi không bao giờ tha thứ cho anh, sẽ mãi mãi không đặt niềm tin vào ai nữa.

- Không rất nghiêm túc!

Nguyên khẳng định chắc nịch, tôi như hụt chân rơi xuống một bờ vực thẳm không đáy, trái tim cứ nhẹn lại nhưng tôi vẫn cố cắn răng chịu đựng để hỏi mọi chuyện cho rõ ràng.

- Vậy anh chưa chia tay với người yêu cũ...mà anh đã nói lời yêu tôi..thế là thế nào. Tôi gằn giọng cố để không thu hút sự chú ý của xung quanh.

- Đâu phải hết yêu là phải chia tay đúng không?

Quá bất ngờ với câu trả lời thẳng thắn ấy của anh, tôi ngã ngửa ra với ý nghĩ bấy lâu này mình đã bị thằng cha này cho ăn quà lừa quá đẹp.

- Coi cái mặt của em kìa.

Nguyên khoanh tay nheo mắt nhìn bộ dạng của tôi lúc đó, cái miệng ngậm ngậm lại như cố nuốt nụ cười vào bụng.

- thôi mình đi nào.

Anh định cầm tay tôi kéo đi, nhưng rất nhanh tôi vùng tay ra mắt hằn những kia đỏ sọc nhìn anh không chớp. Tôi căm phẫn nói từng từ...

- Thật...không ngờ...tôi thật không ngờ. Tôi đã biết ngay từ đầu với anh đó là trò đùa.

- Hóa ra là ngày từ đầu em nghĩ vậy.

Anh dừng lại, ánh mắt thâm trầm nhìn tôi

Không khí giữa hai người đầy căng thẳng.

- Ngay từ đầu em đã không tin anh phải không?

Nguyên tắt nụ cười trên môi, khuôn mặt anh băng giá cúi xuống nhìn tôi hỏi.

- Đúng...ngay từ đầu tôi đã không tin một kẻ như anh. Đáng lẽ tôi không nên lặp lại điều ngu ngốc này, đáng lẽ...tôi không nên ngu muội tin rằng anh sẽ khác.

Đến lúc này thì không có cách nào tôi kìm được tiếng nấc trong cổ họng, tôi cố đưa tay áo gạt đi những giọt nước mắt đang lăn lã chã trên khuôn mặt.

Nguyên không nói thêm lời nào nữa chỉ tiến lại gần cúi xuống cuốn lấy bờ môi tôi, hòa cùng nước mắt lẫn son môi, tôi run rẩy đón lấy nụ hôn tuyệt vọng ấy mà không thể kháng cự. Là do tôi đã quá mệt mỏi để điểu chỉnh lại cái tâm tư đảo lộn trong mình lúc này, là do tôi đã quá tuyệt vọng đến không muốn gượng người để đẩy anh ra khỏi mình. Hay là do trong đầu tôi nghĩ rằng đó là nụ hôn cuối cùng mình dành cho Nguyên trước khi nói lời chia tay...

- Đồ ngốc...tất nhiên anh và cô ấy chưa hề chia tay rồi... Bởi vì cô ấy chính là...em. Trước khi gặp em, anh chưa dành tình yêu cho bất kì ai...

- Vậy...anh ...đùa...lúc nãy là anh đùa??? Tôi nói trong tiếng nghẹn ngào.

- Không! Tất cả những gì anh nói lúc nãy là thật. Anh chắc nịch.

- Em...biết rồi...

Lúc anh thì thầm bên tai tôi mới hiểu ra tất cả chỉ là anh chỉ đang mượn cớ để biết trong lòng tôi đang nghĩ gì về anh, vòng tay ôm lấy anh thật chặt, chùi nước mắt vào áo anh... nỗi đau thổn thức nguôi dần theo từng tiếng nấc...

- Giờ thì mình về được chưa, mọi người đang tưởng mình bị điên rồi.

Tôi gật đầu nắm tay lại tay anh bước rời đi, tay cố lau lau thật nhanh những giọt mắt chưa kịp khô trên mi.

Nguyên mỉn môi không nói gì chỉ im lặng nắm tay tôi bước đi, anh có vẻ rất buồn.

Chắc những lời tôi vừa nói khiến anh tổn thưởng nhiều lắm...

Tôi biết vậy lòng cũng cảm thấy áy náy, lời nói lúc nóng giận cứ thế tuôn ra thì sao kìm nổi.

................

Chúng tôi gửi xe ở một trung tâm thương mại cách khu vui chơi này cũng khá xa nên phải đi bộ một đoạn dài. Nguyên vẫn im lặng, dắt tay tôi đi phăng phăng.

- Nguyên...Tôi kéo tay anh.

- Hử... Anh đưa mắt xuống ngạc nhiên, bước chân đi cũng chậm lại

- Xin lỗi anh...em lẽ ra không nên nói những lời vừa rồi.

Tôi nói giọng nhỏ xíu, liếc liếc thái độ của anh.

- Không, đáng lẽ không lên trêu em. Nguyên nhẹ nói, ánh mắt lại nhìn về phía trước. Khuôn mặt anh vẫn vậy chẳng tươi tỉnh được lên chút nào.

- Anh buồn vì em à??

Tôi lay tay anh lo lắng hỏi.

Anh dừng chân nhìn vào đôi mắt vẫn còn sưng đỏ của tôi, những ngón tay anh lành lạnh sờ lên khuôn mặt tôi.

Tôi đưa tay mình đỡ lấy bàn tay Nguyên, áp mặt vào đôi tay lạnh lẽo ấy.

- Không...anh buồn vì chính mình...

- Xin lỗi anh...em sẽ không bao giờ nói vậy nữa. Là em giận anh quá!

Thấy anh nói vậy tôi vội vàng phân trần..

Bàn tay anh vẫn giữ nguyên má tôi, ánh mắt anh có vui hơn một chút...

- Ừm..anh biết rồi.

Nguyên nói rồi lại đưa tay nắm lấy tay tôi dắt đi.

Chắc anh vẫn chưa hết buồn nhưng đang cố tỏ ra vui vẻ để tôi không bận lòng. Nhìn bóng lưng anh, tôi muốn hét lên rằng anh quan trọng với tôi biết nhường nào, nếu mất anh cả thế giới trước mắt tôi sẽ hoàn toàn sụp đổ anh liệu có biết...

Nhưng... lòng khi ấy lại tự thấy xấu hổ mà dặn mình phải im lặng.

Tôi nắm lấy tay anh thật chặt như muốn truyền một chút hơi ấm áp cho bàn tay giá lạnh ấy. Anh bước một bước, tôi cũng bước theo một bước, rồi anh chợt dừng lại.. Hàng mi anh nhìn tôi thoáng một chút lay động, khóe miệng anh nở một nụ cười dìu dịu như ánh trăng đang lở lửng phía xa trên trời.

- Anh đã hiểu vì sao em lại không tin tưởng anh rồi!

Hóa ra từ nãy đến giờ anh suy nghĩ điều này.

- Đó là do anh chưa bao giờ chính thức nói với em điều này.

- ....

Tôi lắng nghe đầy chăm chú từng lời anh nói.

- Mai, anh yêu em... Làm bạn gái anh nhé!

Lời tỏ tình đột ngột của Nguyên tôi không kìm lòng được mà bật cười lớn, anh tròn mắt nhìn tôi không hiểu chuyện gì. Ngoài những lúc đáng ghét, kiêu ngạo, quát mắng hay dạy đời ra thì người yêu tôi cũng có lúc đáng yêu hết sức. Chẳng phải ngày nào anh cũng nói "yêu tôi này nọ" lảm nhảm bên tai, tôi nghe đến thuộc rồi mà hôm nay lại mất trí nhớ cục bộ như vậy. Nhưng thôi lần này tôi sẽ không chấp nhặt mấy cái thứ ấy nữa, lòng anh khi nãy đã phải bận tâm nhiều rồi...

Tôi cười thật tươi, hai má cũng theo đó mà đỏ ửng lên một chút.

- Em cũng yêu anh... Làm bạn trai em nhé!

-------------------------

You are the song that comes on summer winds

You are the falling year that autumn brings

You are the wonder and the mystery

In everything I see the things you are to me.

(Anh là bài hát dịu êm trôi theo những cơn gió hạ.

Anh là lá vàng rơi mà mùa thu mang tới.

Anh là mọi điều tuyệt vời và bí ẩn nhất.

Hơn tất cả mọi điều em thấy đó chính là những thứ anh dành riêng cho em.)

The things you are to me/ Secret Graden.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro