Chương 29: Nói dối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 29: Nói dối

Nguyên vừa đeo tai phone vừa lẩm nhẩm hát, đột nhiên anh giật mình khi có ai đó đứng sau lưng cầm một bên tai nghe kéo xuống ném vào một bên vai anh.

Phong đứng sau anh từ bao giờ, cái bóng của hắn che kín cả ô cửa sổ lớn phía sau lưng.  Anh ta nhăn nhăn mũi liếc quyển sách Nguyên đang đọc rồi cất giọng mỉa mai:

- Sao, hôm nay không hẹn hò thì lại đến đây để tu luyện à?

Anh nhìn bạn cười, cái thói quen không cần gọi điện mà cũng biết anh ở đâu của hắn từ nhỏ đến giờ vẫn chưa mai một đi chút nào.

- Đúng là chỉ có mày mới đoán ra tao ở đây.

- Từ khi mày quên con bé đó thì tao đã không đoán nổi mày ở đâu nữa rồi.

Phong cười khẩy đặt mình xuống ghế bên cạnh anh đang ngồi, dở một quyển sách ra chăm chú đọc. Phong không có cái tài tiên đoán được bạn mình đang ở chỗ nào như Nguyên nói, anh không có đôi mắt thần để theo chân Nguyên bất cứ nơi đâu. Muốn tìm được Nguyên ư??? Chỉ có một cách duy nhất đó là đến tất cả những chỗ quen thuộc mà anh hay ngồi...chỉ vậy thôi.

Nguyên sẽ không bao giờ biết được điều đó bởi Phong đã hứa với lòng mình sẽ phải giấu nó thật kỹ trong tim, bởi có những ngưỡng cửa khi chúng ta đặt chân qua sẽ đóng lại mãi mãi... Phong không dám đánh đổi bởi ván bài này anh đã biết trước rằng mình sẽ thua.

- Sao tình hình hẹn hò thế nào rồi, dạo này thấy tươi tỉnh, cuộc đời tươi sáng hơn hẳn đấy nhỉ?  Bao giờ mang em ra mắt tao đây!!!

Nguyên ngừng mắt đọc quay sang cười.

- Okie, để tao nói với Mai. Cô ấy cũng vừa xin nghỉ làm rồi nên thời gian rảnh rỗi cũng nhiều, có khi để cuối tuần này hoặc cuối tuần sau là đẹp nhất.

Phong ghét nhìn thấy cái vẻ mặt này của Nguyên, cảm giác như thế gian này chỉ một mình anh đang được yêu vậy. Bao tia hạnh phúc trong mắt Nguyên và bấy nhiêu tia đau khổ đang chảy dài trong tim Phong. Bởi một nỗi Phong quá hiểu con người của Nguyên và càng hiểu lại càng thấy đau...

Nguyên trước đây chưa từng thích một ai chứ đứng nói đến yêu, điều này Phong rõ nhất. Anh không quá đào hoa nhưng không đến nỗi không ai để ý chỉ, có điều Nguyên thích làm bạn với họ hơn là yêu. Đa phần anh nhận những cô gái thích mình là "em gái", dù họ có nguyện sống nguyện chết để yêu anh đi nữa thì không ai được phép vượt qua cái lằn ranh ấy để sóng bước cùng anh. Đôi lần anh gặm hỏi Nguyên "sao không yêu cái A, cái B đi tao thấy nói yêu mày lắm đấy!" câu trả lời luôn là "không hứng, yêu đương rắc rồi... mất tự do, thế này không sướng à sao phải yêu ai làm gì cho phức tạp". Vậy mà giờ Nguyên đã nguyện bán cái tự do ấy của mình đi rồi...

"Đến một người sợ các mối quan hệ ràng buộc như Nguyên nay đã tự "buộc" chân mình vào rọ thì đã đến lúc mình cũng nên tìm cho mình một nơi để dựa vào"...Phong nghĩ thầm rồi tự cười chua chát. "Nhưng...là ai bây giờ...."

- Hôm nay không được hay sao?

- Ừm, Mai đang bệnh rồi.

- Nó làm sao?

- Hôm trước đi gió về bị cảm rồi. Nguyên nói, mắt lại nhìn xuống sách chăm chú ghi chép.

- Thế mày còn ngồi thư viện đọc sách à, ko chăm ẻm ấy à?

- Ừm... Nguyên gật gù, mắt vẫn không rời sách.

Phong ngạc nhiên thấy thái độ Nguyên không sốt sắng cũng chẳng lo lắng người yêu mình bị ốm, lòng thoáng vui ...đúng Nguyên mà anh biết giống như bao kẻ khác thôi, bắt đầu tình yêu đầy hứng khởi tò mò nhưng khi yêu rồi sẽ lại bắt đầu chán nhau....

- Cô ấy vừa đi học về, mới uống thuốc xong còn đang ngủ. Mai hay bị cảm vặt thế này lắm, hôm trước ho đã nhắc rồi. Chắc đang ngủ li bì rồi, tao ko muốn gọi nhiều làm mất giấc ngủ của cô ấy.

Nguyên chẹp miệng nói tiếp còn mặt Phong thì tối dần lại, niềm vui chưa nhem nhóm được bao lâu đã bị thổi tắt. Không phải Nguyên không lo cho người yêu mà là anh đã lo hết rồi, nghĩ đến đây Phong lại thấy chua chát hơn bao giờ hết.

- Ở nhà cả ngày cũng chán mới  ra đây giết thời gian. Sáng nay không phải mày đi với thằng Tùng đi xem xe à???

- Ừm...

- Thế nào?? Ngon không, nghe nói mãi Hà Tây mà về sớm nhỉ???

- Mai tao qua đưa tiền rồi lấy.

- Quyết rồi đấy à.

- Ừm...tao đã xem rồi...đẹp quên mie nó luôn đi ...

Phong mỉn cười, hào hứng định kể với Nguyên rất nhiều chuyện nhưng có vẻ như sự hụt hẫng trong lòng vẫn chưa nguôi nên anh bắt mình phải kìm lại. Nguyên thấy bạn nói chuyện có vẻ cụt ngủn, anh rời mắt khỏi cuốn sách trước mắt quay sang nói một câu bông đùa.

- Lấy xe về lai tao đi vài vòng thử máy đấy!!

- Okie, xe máy nổ ngon lắm, hôm nay đã thử rồi. Màu đỏ đen nhá, sơn còn mới cứng. Tao tính lấy xe về rồi làm một tour moto xuyên việt luôn.

Lúc này Phong mới hào hứng nói.

- Thật đấy hả??? Nguyên hơi cau mày.

- Đùa đấy, mày nghĩ nói đi được là đi đấy..thỉnh thoảng dạo phố cho đẹp. Mà cho mày mượn lượn phố lai bồ luôn.

Phong xua tay cười giả lả, anh biết bạn anh hơi nhạy cảm với mấy cái thứ "phượt" rồi đua xe này nên phải nhanh chóng chuyển chủ để.

- tối nay mày đi đâu không, hay về nhà ông bà già ăn cơm?

- Không về thẳng nhà luôn, bố mẹ tao qua nhà ông nội rồi, tao định rủ bọn mày đi uống nhưng thôi có việc rồi.

- Việc gì?

- À lát nữa tao tính đi mua quà cho Mai, mày có muốn đi cùng không? Đi một mình tao hơi ngại.

Nguyên ngại ngừng hỏi một câu khách sáo, Phong chỉ biết gượng cười gật đầu...

- Ừm, cũng được. Đi xong rồi uống chứ sao, mua quà thì nhanh chứ mất cả tối chắc.

- ờm...vậy nếu còn sớm thì tụ tập.

---------------------------

Tôi mệt mỏi tỉnh dậy sau một giấc ngủ li bì, mồ hôi toát ra ướt hết cả lưng áo. Định trở mình đứng dậy thì phát hiện ra Nguyên đang ôm mình say ngủ từ khi nào. Tôi lại nằm im, chỉ mở mắt nhìn về phía cửa sổ.

Bầu trời đêm cao vợi đầy những vì sao lấp lánh, phủ lên người hai chúng tôi một thứ ánh sáng bạc nhàn nhạt mơ hồ.

Tôi muốn gọi anh dậy để cùng mình ngắm cảnh đêm tuyệt đẹp ấy nhưng lại nghĩ chắc cả chiều phải chăm bệnh mệt như vậy nên cũng chẳng đánh động anh thêm lần nào. Tôi tựa đầu vào lòng anh, lắng nghe nhịp thở đều đều của anh bên tai mình không kìm được nhổm người dậy chạm nhẹ vào má anh một nụ hôn trong chớp nhoáng.

Hàng mi anh khẽ lay động, anh mở mắt ra nhìn tôi mỉn cười.

- Đỡ chưa?

Tôi gật đầu lại tựa vào ngực anh, mắt nhìn về phía cửa sổ...

Nguyên ngáp dài có vẻ buồn ngủ, anh vừa khép mắt vừa nói chuyện với tôi.

- Đúng là cái giường của em bé thật đấy nhỉ?

- Giường đơn thì chỉ thế thôi, anh muốn nó to thế nào nữa. Tôi càu nhàu.

- Có khi phải thay giường mới thôi chứ tình trạng này anh sẽ đau lưng mà chết mất. Nguyên than thở.

- Hừ...kêu ca nhiều. Anh về nhà mình mà nằm. Tôi làu bàu trong miệng.

- Anh tính cuối tuần sau mình đi Tam Đảo. Nguyên có vẻ không nghe thấy tiếng làu làu của tôi, giọng anh hào hứng chuyển chủ đề khác.

- ừm...ngày nào?

Tôi ngần ngừ hỏi, trong lòng chột dạ sao tự nhiên lại bảo đi chơi lúc này.

- Em ko muốn đi chơi chắc, đòi nằng nặc đây thây. Quên rồi à!!! Em nghỉ làm rồi, mai ngày kia anh cũng xin nghỉ rồi nên chẳng thừa thời gian quá à. Rơi vào ngày 26 đấy. Ban đầu tình là đưa em đi chơi cùng mấy đứa bạn thân của anh, nhưng nghĩ lại rồi việc đó để mình đi du lịch về rồi tính.

Nguyên bình thản nói, còn tôi thì lại hốt hoảng. Sở dĩ bởi vì cách đây 2 ngày tôi đã hứa với Trà và Phương là sẽ đi chơi cùng họ vào cuối tuần sau, tôi định giữ kín chuyện này với anh, nếu anh mà biết chắc chắn sẽ làm ầm lên mà không cho đi...

- Ôi... tuần sau em phải về quê rồi.

Tôi thốt ra lời nói dối mà quên mất rằng thảo nào anh cũng đòi đi về cùng.

- Lại về à, nhà em có chuyện gì à? Dì em làm sao à???

Nguyên lo lắng hỏi, trong đầu anh đang nghĩ về mẹ kế của tôi còn trong đầu tôi thì đang nghĩ làm sao nói đối để anh không nghi ngờ.

- Không!!! Bố em gọi điện nói em nên về thường xuyên hơn, dù sao thì bà ấy cũng chẳng sống được bao lâu.

- Ừm ..vậy à...thế em về đi...

Tôi vui mừng đang định chuyển chủ để thì...

- Để anh sắp xếp...

- Sắp xếp gì???

- Về cùng em.

Biết ngay là sẽ thế này mà, tôi chỉ hận mình nói dối quá ngu cuối cùng tự chui đầu vào rọ.

- Thôi, anh cứ ở đây đi. Chẳng phải ngày ấy anh chuẩn bị thi học kì hay sao? Theo em về làm gì cho mất thời gian. Mà anh chẳng bao thi học kì xong mình mới đi mà. Em hết tháng 6 cũng mới thi xong, mình đi tầm ấy cho nó thảnh thơi.

- ừm.. nhỉ..

Tôi cười cười, sờ sờ những ngón tay anh đùa nghịch với chúng.

- Em về một vài ngày là lên ngay ấy mà. Giờ cứ tha lôi anh về, đường thì xa em ngại lắm.

Thấy anh nguôi nguôi, tôi bắt đầu nũng nịu thuyết phục.

- Được không anh..nhé! nhé! Thi xong rồi mình đi chơi sau, đi mấy tuần cũng được!!! em nghe theo anh tất.

- Hôm nay em ngọt ngào xin xỏ thế, mọi khi không hợp ý là em nổi khùng lên mà. Hay ở quê có anh nào đang chờ mà không cho anh về.

Nguyên nháy mắt trêu chọc, tôi đưa mắt lườm anh một cái.

- Thế anh muốn thế chứ gì??? Được rồi là anh nói đấy nhé!

- Thôi biết rồi..biết rồi.. Thế hôm ấy anh lai em ra ga.

Anh ôm tôi vào lòng nói, tôi thì vừa thấy ngọt ngào vừa thấy bối rối không biết xử lý ra sao.

- Hôm ấy Trà đi cùng em rồi. Nó cũng về quê mà, đưa em ra ga rồi tiện đường bắt xe về quê luôn.

- Vậy ấy hả? Anh hỏi không mảy may nghi ngờ gì.

Ngược lại với anh, tôi thì lại thấy tim mình cứ đập liên hồi, chẳng dám đưa mắt nhìn lên lấy một lần vì sợ bị bại lộ. Tôi cúi đầu úp mặt xuống cánh tay anh, hồi hộp chờ anh nói tiếp.

- Nhưng vẫn thấy lo lo... không yên tâm chút nào. Lần trước đưa em về tàu đông nghẹt cả thở, để em về một mình không yên tâm.

- Anh này, không yên tâm cái gì chứ? Em có phải trẻ con đâu...em tự về được.

Tôi vờ nói giọng trách móc cố che giấu nhưng lòng thì nôn nao không yên, Nguyên cười lớn đưa tay vuốt tóc tôi nói.

- Ừm được rồi...người "không phải trẻ con" đi đường nhớ phải nhìn trước ngó sau, vé mua rồi phải cất vào túi xách biết chưa. Điện thoại cũng cho vào túi luôn không được cầm ra tay. Đi đường mà say quá thì bảo người ta đổi ghế xuôi cho ngồi...

- Em biết rồi, biết rồi...

Vừa ôm cánh tay anh vừa nói, mắt đã chuẩn bị nhắm lại.

- Đầu em đau quá, anh dặn nhiều thế!!!

Tôi lắc lắc đầu, kêu khẽ bắt đầu chuẩn bị chìm lại vào giấc ngủ.

- Không dặn em thì sao, thế mà vẫn cứ quên quên nhớ nhớ cho xem???

- Em có phải lần đầu về quê đâu...em ở Hà Nội cũng 1 năm rồi ít gì?

- ừm... thế hả...thế mà chẳng biết gì nhỉ???

Bàn tay anh đặt lên tóc tôi vuốt nhè nhẹ, tôi mỉn cười vòng tay ôm ngang eo anh.

- "Lavender's blue, dilly dilly, lavender's green,

When I am king, dilly, dilly, you shall be queen."

Tôi lẩm nhẩm hát, Nguyên cười lớn.

- lần đầu nghe em hát đấy...ha ha ha...giọng ca vàng sao lại cứ giấu mãi thế...

- Không phải để anh cười đâu, hát cho em nghe đi...để em ngủ.

Nguyên dịu dàng nhìn tôi, đặt lên cổ tôi một nụ hôn nhẹ.

- Anh có biết bài hát gì không đấy????

- Sao ko...nhưng hát không hay đừng có mà trách.

Anh nói rồi bắt đầu cất tiếng hát hệt như vịt đực, giọng anh trầm trầm khe khẽ vang bên tai, tôi cười khúc khích một lát rồi chìm dần vào giấc mộng...Trong giấc mơ đó tôi đã mơ về anh, về tương lai tràn ngập hạnh phúc của chúng tôi, một giấc mơ đẹp đến nỗi chỉ muốn đắm mình mà không muốn tỉnh dậy.

"I love to dance, dilly, dilly, I love to sing.

When I am queen, dilly, dilly, You'll be my king"

---------------------------

Tôi chỉ biết rằng từ Hà Nội đi đến Lai Châu khá xa nhưng lại không nghĩ đoạn đường đi sẽ vô cùng nguy hiểm và mệt mỏi. Tôi đi "phượt" với tâm trạng của một người đi du lịch theo tour đúng hơn là chuẩn bị đi du lịch bụi, tôi chỉ nghĩ đơn giản là đi kiểu này đỡ tốn kém và thoải mái hơn là đi theo lịch trình vân và vân... Với suy nghĩ ngây thơ, ngu ngơ như thế tôi cứ thong dong đi mà chẳng cần quan tâm lo lắng đến đoạn đường trước mắt ra sao.

5h sáng tôi cùng đoàn xuất phát.

Phương thì lẽ dĩ nhiên sẽ đi cùng anh Thành, còn đáng lẽ tôi cùng đi với Trà nhưng cuối cùng chúng tôi phải tách nhau chuyển sang xe của người khác. Các anh chị đều bảo đi đường xa hai đứa con gái lai nhau sẽ không bám sát được đoàn nên bắt buộc phải sang xe khác.

Nhóm đi chơi hôm ấy tầm hơn hai chục người, đa phần họ là bạn anh Thành nên chúng tôi cũng thấy an tâm hơn là đi cùng với toàn người lạ. Vì số lượng xe quá đông nên họ quyết định chia làm 2 tốp, Trà đi cùng tóp trước còn tôi thì bị chia ra đi tốp ở phía sau.

"Xế" nhận trách nhiệm lại tôi là một anh mặt hiền khô, dáng dấp cũng khỏe mạnh lại hay pha trò nên hai anh em khá thoải mái, không ngại ngùng gì nhau nhiều. Trên đường, nghe mấy anh chị đi phía sau hào hứng kể chuyện về bản làng ở Lai Châu, hay những kỉ niệm của họ về những chuyến đi Bắc Cạn, Lao Cai trong lòng cũng cảm thấy vô cùng hứng thú mà tò mò. Lúc ấy, tôi vẫn băng khoăng không hiểu sao Nguyên lại không thích đi kiểu như vậy, chẳng phải dân dã mà rất vui vẻ hay sao? Mọi người đều rất hòa đồng với từ xe này đến xe kia trò chuyện rôm rả với nhau không phân biệt sang giàu, hình thức. Tôi thấy đa phần các chị con gái đi cùng rất cá tính, mạnh mẽ ăn to nói lớn, không tỏ ra mình thế này mình thế kia, ai cũng như ai trò chuyện rôm rả nhiệt tình.

Đi được một đoạn khá dài, tôi đang lim dim mắt suýt ngủ gục thì điện thoại đổ chuông, liền vội vàng bắt máy.

- Em về quê rồi à?

Giọng Nguyên đầu dây bên kia hỏi khiến tôi giật bắn mình đến tỉnh cả ngủ.

- Vâng...anh đang ở đâu?

- Trước cửa nhà em.

- Sao...sao anh lại đến, em bảo hôm nay về mà. Em đang trên đường ra bến xe rồi.

Tôi lo lắng nhìn đồng hồ.

- thường tàu 9h mới chạy mà, hôm nay về sớm thế. Anh định đến đưa em ăn sáng rồi tranh thủ lai em ra ga luôn mà.

- Ờ...em bảo đi với Trà mà. Bọn em chuyển sang đi ô tô cùng nhau luôn. Sao anh không nhắn trước.

- Em đọc lại tin nhắn hôm qua anh gửi đi, không thấy em nhắn lại tưởng em ngủ rồi nên sáng nay ánh mới qua...??? Nhưng em say xe mà, đi thế có sao không?

Giọng anh càng lo lắng thì tôi lại thấy càng tội lỗi.

- Ôi em quên mất, em ngủ  quên... Không sao 2 tiếng thôi em chịu được mà anh đừng lo.

Thấy tôi nói vậy Nguyên lại càng không yên, anh nhắc nhở tôi một hồi rồi mới ngừng lại...

- Nguyên...tôi cắn căn môi ngập ngừng.

- ừm, sao đến nơi chưa. Ăn sáng chưa, phải ăn đi đấy đừng để bụng đói dễ say xe lắm...

- ừm...Rồi sắp đến rồi...em nhớ anh..

Tôi thỏ thẻ nói rất khẽ, sao khi nghe giọng anh qua điện thoại dặn dò tôi rõ ràng là đang đi chơi, chứ chẳng phải chia ly gì nhau mà thấy giọng cứ nghẹn lại.

- ha ha ha... được rồi, nhớ anh thì lên sớm với anh.

- em biết rồi...thôi anh về đi nhé!

Nguyên cười rồi trêu chọc.

- Ừm cúp đi. Anh về đây...Tối đi tụ tập với mấy thằng bạn, vắng người yêu mà.

Tôi ngập ngừng rồi nói.

- anh nhớ đừng uống rượu nhiều quá, không tốt đâu.

- Ừm...anh nhớ mà.

- Bye...

- Bye...

Dù nói tạm biệt nhưng cả hai chúng tôi vẫn lưu luyến giữ điện thoại, được một lúc tôi miễn cưỡng cúp máy trước.

.....................

- Bạn trai em hả?

Người lai tôi hơi nghiêng đầu quay xuống hỏi, tôi ngượng ngùng đáp.

- Vâng, ngại quá để anh nghe thấy..

- Anh ta không cho em đi hay sao mà lại phải nói là về quê.

- À...dạ...

Tôi lấp lửng đáp, không hứng thú tán chuyện về người yêu với anh chàng xa lạ này.

- Mà cũng đúng để người yêu đi chơi bằng xe máy hơn 500km thế này thì ai cho. Sao em ko rủ anh ta đi cùng.

- Vâ..ng, anh ấy có việc bận.

- Ha...bận tụ tập bạn bè à??

Lời anh ta thốt ra không hiểu vô tình hay cố ý nhưng nó khiến tôi cảm thấy khó chịu. Hai người chúng tôi im lặng một lúc rồi anh ta lại bắt đầu mở đầu câu chuyện trước.

- Lần đầu em đi phượt đúng không?

- Vâng, sao anh biết ạ.

Anh ta vui vẻ nói.

- Nhìn là biết chứ sao? Bọn con gái đi phượt nhìn vào là biết, mặt thì từng trải mà da thì ngăm ngăm trông bụi bụi chứ không phải như em và cô bạn em.

- vậy ạ!!!

- ừm. Em tên Mai phải không nhỉ? Vừa nãy phải xuất phát cho kịp giờ nên cũng chưa làm quen gì nhiều. Anh tên Tú , chúng nó hay trêu gọi tú bà...ha ha ha..mấy cái bọn mất dạy ấy. Anh dân phượt chuyên nghiệp 5 năm rồi đấy, bắt đầu từ khi anh mới năm nhất như các em.

Tú cười lớn rồi bắt đầu nói luôn miệng, tôi thì nghe anh kể câu được câu mất bởi đường thì quá bụi tôi phải chùm khăn che kín mặt từ đầu đến chân nên việc tiếp nhận âm thanh không được tốt, rồi lại thêm tiếng phố xa ồn ào của xe cộ nữa đâm ra cũng chẳng chú ý gì nhiều.

Tú nói anh mê phượt từ hồi còn học cấp 3 nhưng khi lên đại học mới bắt đầu cái sở thích đi lang thang này. Anh nói cung đường Lai Châu là cung đường khá hiểm bởi không những đường dài mà còn phải đổ đèo nhiều đoạn nguy hiểm, nên tay nào mà ko phải dân chuyên thì khổ...

- Nhưng, em yên tâm ngồi sau tay lái anh là ổn nhất trong cái bọn này rồi. Anh không như tụi nó cứ đổ đèo là vít ga phóng như điên, lai người đẹp anh phải đi thật cẩn thận. Yên tâm nhé!!!

Tôi chỉ cười nhạt, thật ra mà nói tôi chẳng có gì mà không yên tâm bởi đã đối mặt với tử thần lần nào đâu mà biết đến cảm giác sợ hãi. Lòng tôi khi đó chỉ đang nhớ về Nguyên, thấy bức dứt vì đã trót nói dối anh mà thôi.

--------------------

Đi được đến giữa trưa, đoàn xe của tôi dừng lại ven đường nghỉ lấy sức rồi mới lại đi tiếp.

Tú vừa gặm bánh mì vừa tu nước suối ngồi bệt xuống vệ đường bụi bặm mà chẳng nề hà gì? Ngược lại thì tôi đi xung quanh kiếm cho mình một viên đá phẳng rồi mới ngồi xuống. Anh ta nhìn tôi cười cười như cái thể biết ngay mà dân ngoại đạo, tôi chẳng thèm quan tâm chăm chú vào ăn bánh mì và nhắn tin cho Nguyên.

Trà và chị Phương ở tốp trên có vẻ như đã nghỉ cách chỗ tôi một đoạn khá xa, chị Phương có gọi điện để hỏi han tôi tình hình tốp đi sau này đã đến đâu rồi. Tôi chẳng biết phải trả lời đang ở đâu, chỉ biết đang ở đường quốc lộ bụi mù.

Tôi tựa vào thân xe nhắm mắt lại một chút, giữa trưa trời rất nóng mồ hôi cứ vã ra khắp người không thể lau cho hết. Toàn thân thì mệt mỏi chỉ muốn đặt xuống ngủ, đột nhiên thấy nhớ cái giường mà suốt ngày có kẻ cằn nhằn là ọp ẹp vơi bé tí ở nhà quá đi mất.

 - Uống đi, để mất nước dễ say nắng lắm.

- cảm ơn anh.

Tôi đỡ chai nước từ tay Tú, anh nháy mắt cười rồi nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh.

- Dự là tối muộn mới đến được Sa Pa, còn Lai Châu thì có lẽ phải mai.

- Vậy ạ, trời vậy mình đi bao ngày? Em tưởng 2 ngày 1 đêm thôi ạ, anh Thành bảo thế!!!

Tôi sửng sốt nói.

- Ừm, ha ha ha ha....thằng Thành nó là dân phượt mà em, nghe bọn nó nói 2 ngày thì cũng phải gấp đôi 3 lần lên.

Tú thản nhiên cười lớn nói, còn tôi thì ruột gan như lộn cả lên. Trời 3-4 ngày mới về thì phải ăn nói thế nào với Nguyên...

- Trời nhiều mây thế này dự là tối sẽ mưa lớn đây, đường trơn đi khá nguy hiểm đây.

- Lâu vậy sao ạ, em tưởng chỉ mất nửa ngày.

- Cô bé ơi, 500 cây số đó em. Em có đi ô tô thì cũng mất 1 ngày đấy, chứ xe máy thì em nghĩ sao, trời tối mình sao mà đi được? Mà đi phượt mà em, tính thời gian vậy thì còn gì gọi là phượt.

- Thế ngủ ở đâu ạ? Mình tính thuê nhà nghỉ ở đâu?

- Ha ha ha...đất trời là nhà của bọn anh. Chỗ nào rộng thì ở đó dựng lều thôi.

- Ơ...anh Thành bảo...

- Ừm lên Lai Châu thì thuê nhà dân ở, chứ còn dọc đường mà đi không đến nơi thì ngủ bờ bụi thôi em, chứ lấy đâu ra tiền mà thuê nhà nghỉ. Thế mới là phượt chứ!!!

Cái câu thế mới là phượt của Tú khiến tôi bỗng rùng mình, nỗi sợ bây giờ mới bắt đầu tới. Tôi đã quá chủ quan với những gì Thành nói, những suy nghĩ mộng mơ đơn giản đã đẩy tôi vào nỗi lo vẩn vơ lúc này.

- Đừng lo, đi nhiều quen thôi mà.

Tú nhìn tôi ánh mắt ra điều thông cảm, nhưng tôi chỉ đáp lại anh ta bằng một nụ cười nhàn nhạt lấy lệ.

Vậy là mình sẽ ngủ ngoài vệ đường, haixx thôi đành vậy đã quyết đi rồi thì phải chấp nhận thôi, coi như 1 lần trải nghiệm. Tôi tự bắt mình suy nghĩ tích cực để đi tiếp chặng đường còn lại, bỏ giữa chừng thì cũng không hay ho gì mà cũng mất mặt nữa.

......................

Sự kiên trì của tôi cuối cùng cũng đến giới hạn khi trời bắt đầu đổ mưa như trút nước. Tiếng gió rít hai bên măng tai như ù cả đi, tiếng sấm sét đánh đùng đoàn phía chân trơi trước mặt khiến tôi rùng mình.

Tú đi chầm chậm rồi dừng lại ở bên sườn đèo, may sao ở đó có chỗ trú. Mấy người trong tốp chúng tôi cũng đỗ xuống tìm chỗ trú.

Cả người tôi lạnh run vì nước mưa, tay ôm lấy người tìm một góc để đứng. Tú lục túi đưa cho tôi 1 chiếc áo gió.

- Mặc đi, lần sau đi nhớ mang áo ấm theo nhé.

Anh ân cần nhìn tôi, dù muốn cười nhưng trong lúc này tôi không thể nhếch cái miệng đông cứng lên được.

- anh tú ơi, gọi cho anh Minh bảo chờ mình đi, mưa gió thế này cho đoàn nghỉ một lúc, không lạc nhau. Mà đoạn này đổ đèo nguy hiểm bỏ mẹ, đường thì trơn vớ vẩn lao xuống vực ấy chứ.

- Thằng này...

Tú gằn giọng.

- Để anh gọi, đang đi đường không được nói mấy cái điều gở.

Nói rồi Tú ra đứng một góc nghe điện thoại, anh nói chuyện gì đó rất căng thẳng mãi sau mới cúp máy thở dài một tiếng.

- Minh nó bảo phải giữ nguyên lộ trình, ko lát nữa mặt trời xuống khó mà tìm được chỗ ngủ càng nguy hiểm hơn.

- Thôi mình mặc áo mưa vào đi, rồi theo cho kịp. Nhưng tốp mình phải nhớ bám sát nhau, đường đèo rất nguy hiểm mưa nữa nên càng trơn dễ ngã. Cứ đi từ từ thôi, đuổi được thì gặp nhau còn không anh em mình tính nước khác.

- Vâng...

Mấy người kia thì gật đầu còn tôi thì đang đơ toàn tập, Tú bảo lên xe thì lên chứ chẳng kêu ca gì bởi chẳng còn hơi sức đâu mà kêu ca.

Tú bắt đầu dẫn đoàn đi tốc độ bình thường, mọi người đều bám rất sát anh. Tôi nhìn những dãy núi nối tiếp những dãy núi trước mặt không biết đâu là điểm đến cuối cùng đột nhiên cứ thấy cứ sốt ruột. Mới đầu giờ chiều nhưng mưa cộng với đi đường đèo nên cảm giác đường phía trước mắt cứ lờ mờ tối om như sắp hết ngày.

Tuy nhiên tôi không thể phủ nhận rằng cả đoạn đường dài đằng đẵng ngày hôm nay tôi được ngắm vô số cảnh đẹp, những cảnh đó có lẽ sẽ không bao giờ cảm nhận hết khi bạn chỉ nhìn từ cửa kính ô tô. Cái cảm giác khi giang cánh tay ra, đất trời như ùa vào lòng mình có đổi bằng vàng cũng không đâu bán cho được. Tôi miên man phóng tầm mắt nhìn về phía xa, giữa mênh mông xa thẳm ... sao lòng thấy chơi vơi đến lạ.

Cảm giác đi phượt là như vậy sao? Giống như muốn vứt đi mọi nỗi buồn trong lòng, nhưng rồi mới phát hiện ra rằng mình đang ôm một nỗi buồn khác vào lòng. Hành trình của cuộc sống là vậy, chẳng bao giờ có thể trút được gánh nặng trên vai mà chỉ đơn giản là đặt nó xuống cất vào một góc, vác gánh nặng khác nhẹ hơn một chút tiếp tục bước đi. Có một lúc nào đó khi ta nhìn về con đường trước mặt, ta tự hỏi rằng mình rút cuộc đang bước về đâu, tìm thấy điều gì, nơi nào thực sự dành cho mình...

Giống như đến một nơi xa lạ như thế này, tự do, hạnh phúc...nhưng rút cuộc nó vẫn không thể trả lời cho ta biết rằng... ta là ai? Đang sống cuộc đời của ai?

- Nếu nhanh thì mình sẽ tới Mù Căng Trải rồi nghỉ ở đó luôn không qua Sapa nữa. Mình gặp mưa nên đi chậm chứ thường mà đi thì bọn anh, đi chỉ tầm 5 tiếng là đến nơi rồi.

Tú vừa đi vừa nói, chắc anh sợ tôi ngủ gật.

- Vâng...

- Mai nắng lên em sẽ thấy Mù Căng Trải đẹp kinh khủng luôn đấy, anh đi 2 lần rồi mà vẫn cứ mê.

- Vậy à, em cũng tò mò lắm.

- Em có vẻ kiệm lời nhỉ?

- À...

- Người yêu em tên gì, bằng tuổi hay hơn tuổi?

Dù không muốn trả lời câu hỏi vớ vẩn ấy của Tú nhưng xét nghĩ đến việc anh ta đang lai mình, đành nhịn lại...

- Anh ấy tên Nguyên, hơn 2 tuổi.

- Chắc cậu ấy không quan tâm đến em lắm nhỉ?

- Sao anh lại hỏi vậy?

- Thì thấy em lạnh lùng ít nói như thế này chắc là khó tính, mà khó tinh có người yêu mà nói nhớ người yêu thì chắc là em yêu người yêu mình nhiều hơn anh ta yêu em rồi.

Một suy luận logic hết sức ngớ ngẩn của Tú khiến tôi không cười nổi. Điều đầu tiền tôi học được từ chuyến đi này đó là đừng phán xét người khác khi chưa hiểu gì về họ. Giống như Tú bây giờ, những lời anh nói nghe vừa ngu ngốc vừa chẳng vào tai chút nào.

- Chắc vậy rồi anh ạ.

Tôi tỏ ra không để tâm nhàn nhạt trả lời.

- Cộng với việc nói dối người yêu đi chơi như vậy thường là để cho khuây khỏa. Suy nghĩ xem có nên yêu không hay dừng lại...

Lần này thêm một phán đoán "xuất thần" nữa từ Tú bà khiến tôi không thể ngừng thở dài.

- Vâng..cũng đang nghĩ thế!

Hời hợt tôi trả lời, mắt nhìn ra xung quanh không muốn quan tâm đến "vị thần thám" Tú đang "phân tích" triệt để triết lý của mình nữa.

- Em đừng buồn về anh ta nữa...

Giờ đến "chương trình" khuyên nhủ..

- Anh ta ko coi trọng em thì không xứng đáng để em yêu đâu.

- V..âng...

.....................

Đang mải mê nói chuyện, điện thoại Tú lại rung lên khiến anh dừng lại nghe máy. Cả đoàn xe phía sau cũng dừng lại theo.

- Alo...

Tôi không nghe rõ tiếng ở đầu dây bên kia nói gì, chỉ nghe tiếng mưa tí tách rơi lộp đột trên mũ bảo hiểm của Tú, giọng anh đang từ nhỏ chuyển thành tiếng hét vang lên dội thẳng vào tai tôi...

- Làm sao...xảy ra chuyện gì??? Mày bình tĩnh nói rõ xem nào?

Tú đang nói với người kia thì điện thoại tôi cũng đồng thời rung lên số của Phương gọi.

- vâng...em nghe..

- Mai, trời ơi...em đang ở đâu?

- Bọn em đang ở dưới đoàn chị mà, toàn đồi núi em biết là ở đâu?

- Bọn chị xảy ra chuyện rồi...

Tôi nghe thấy tiếng gào thét và khóc lóc bên cạnh chị ồn ào xen lẫn với tiếng mưa, không biết chuyện gì xảy ra nên càng sợ hãi..

- Sao... có chuyện gì à? Trà đâu ạ.

- Con bé ở bên cạnh chị... nhưng...

- Sao ạ...

- Thằng Quốc với con Thu ....gặp tai nạn rồi...

Thực sự tôi không nhớ mặt ai là Quốc, ai là Thu, nhưng tin này quả là sét đánh ngang tai. Tôi quay xuống nhìn mọi người đỗ xe phía sau, ai nấy đều nghe điện thoại mặt mày tái mép đi.

- Sao...có sao...không...bị nặng không?

- Chị ...không biết?

Nói đến đây giọng Phương run lên sợ hãi khiến tôi rùng mình. Khi không dám nhìn vào sự thật đau khổ trước mắt người ta sẽ trả lời "không biết". Câu trả lời ấy khiến  cả người nghe lẫn người nói đều hoang mang, đẩy nỗi sợ lên đến tột cùng.

.........................

Tú bình lặng gập điện thoại để lại trong túi quần, hai mắt anh đỏ hoe nhưng giọng nói vẫn rất kiên định quay xuống dưới.

- Họ cách chúng ta 2 cây nữa. Mình đi đến đó đã rồi tính...Mọi người hết sức cẩn thận.

Không ai nói với ai câu nào, lằng lặng đi theo xe anh. Thỉnh thoảng tôi nghe thấy những tiếng nấc thảnh thốt của ai đó phía sau lưng, nhưng họ đều cố kìm lại không ai dám khóc to.

---------------------------

8h tối, trời vẫn mưa mù mịt.

Tất cả đoàn xe của chúng tôi đều đến bệnh viện huyện, mọi người ai nấy đều căng thẳng không ai dám nhìn ai, cũng không ai dám hỏi ai chỉ lặng lẽ ngồi ở dọc hành lang đưa mắt dán vào cánh cửa đóng kín trước mặt.

Mỗi tiếng bước chân ngang qua, chúng tôi đều thảnh thốt giật mình ngước lên...

..................

Trà ngồi bên cạnh tôi, khuôn mặt cô ấy trầm ngâm đến kì lạ, tại sao lúc này khi nhìn vào khuôn mặt dửng dưng của cô ấy tôi lại cảm thấy một sự vô cảm đáng sợ. Tôi thì không ngừng run rẩy vì lạnh và vì sợ, hai tay nắm chặt lấy điện thoại, hình ảnh tôi vừa nhìn thấy từ vụ tai nạn cứ lởn vởn trong đầu không chịu biến mất.

Tôi đang hoảng loạn, người duy nhất tôi nghĩ đến lúc này là anh..

Anh đang làm gì...ở đâu...đáng lẽ ra tôi ko nên nói dối...đáng lẽ ra không đi chuyến đi này tôi với anh đã đi Tam Đảo...

Đằng sau những hối hận luôn là những điều muộn màng.

- Nguyên...

Tôi gọi tên anh rồi bật khóc thảm thiết trong điện thoại.

Phía bên Nguyên có vẻ khá ồn ào, nhưng trong phút chốc anh đã chạy ra chỗ khác để nghe tôi nói.

- Ừ, anh đây !! Sao...em làm sao thế?

Anh dự cảm được chuyện gì đó vội vàng hỏi.

- Anh ơi...em sợ lắm...em sợ lắm...

Nước mắt tôi không ngừng tuôn rơi...

Tôi vừa khóc vừa kể hết mọi chuyện cho Nguyên nghe, sau một hồi im lặng anh dịu giọng nói.

- Em chờ ở đấy, ko được đi đâu cả. Chờ anh ở đó...

- Không...nhưng...

- Em ở đó chờ anh!

Tiếng anh quát trong điện thoại, tôi nín bặt không lèo nhèo thêm điều gì nữa.

Nguyên đang rất bực, tôi cảm nhận được cơn giận của anh qua tiếng cúp máy khô khốc. Lòng tôi thắt lại ...

--------------------------------

 Lavender's Blue dilly dilly Lavender's green

If you love me dilly dilly I will love you.











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro