Chương 31: Anh của trước kia hay bây giờ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 31: Anh của trước kia hay bây giờ?

Có nhiều lý do người ta dùng hoa trắng trắng để tiễn đưa những người ra đi khi tuổi đời còn trẻ...

Khăn tang trắng...

Vòng hoa trắng...

Màu trắng nối tiếp những màu trắng như một con đường thanh xuân tươi đẹp còn quá dài mà họ để lại thế gian này.

Tuổi trẻ là màu trắng- thứ màu chỉ nhận lấy mà không thể cho đi. Chúng ta là sắc màu trắng trong sáng tinh khôi nhưng lại khờ dại và bồng bột. Chúng ta sợ rằng thứ màu trắng nhạt nhòa làm mình mờ nhạt khi đứng giữa cuộc sống, nên chúng ta lao vào để tô vẽ đủ thứ màu sắc lên người...

Rồi sẽ có một ngày khi chúng ta lớn lên, khi chúng ta trưởng thành, và khi chúng ta già đi, chúng ta sẽ khoác lên mình những thứ màu khác nhau của cuộc sống. Có thể sẽ là màu đỏ của lòng nhiệt huyết, có thể là màu xám của sự tuyệt vọng, có thể là màu vàng của sự kiêu sa và cũng có thể là màu đen của sự dối trá.

Rồi sẽ có một ngày chúng ta luyến tiếc, thất vọng và hối hận...

Đi hết một quãng đường dài rồi mới nhận ra rằng mọi thứ màu sắc mình đang khoác trên người chỉ là lớp vỏ bọc hào nhoáng che đậy những nỗi đau trong sâu thẳm tâm hồn, rồi muốn rũ bỏ.

Và khi hiểu được điều đó cũng là lúc chúng ta hiểu được màu trắng là thứ màu một khi đã bị tô lên bởi một màu sắc khác sẽ không có cách nào gột rửa đi được...

Nguyên đã từng nói với tôi rằng hạnh phúc hay đau khổ của mỗi người đều như nhau.  Chết không phải là đau khổ, nó chỉ đơn giản là việc kết thúc cuộc hành trình của đời mình nhanh hơn hay chậm hơn người khác.

Tôi tin rằng Thu và Quốc cũng đã đủ khổ đau và hạnh phúc để dừng đoạn đường này ....tại nơi có gam màu trắng...

———————————-

Lòng vẫn còn nặng trĩu, tôi rời khỏi nhà tang lễ, vừa đi được vài bước đã thoáng thấy Nguyên chờ ở phía bên kia đường kiên nhẫn đợi mình từ lúc nào.

- Thằng người yêu mày ngon đấy, bao giờ định ra mắt chính thức đây.

Tiếng Phương nói phía sau khiến tôi dừng bước lại, quay đầu xuống nhìn chị...

Ánh mắt của chị có ý cười còn gương mặt tôi thì không đọng một chút cảm xúc hào hứng.

- Vào một dịp không phải như bây giờ.

Lời nói đầy hàm ý của tôi khiến nụ cười trong mắt Phương cũng vụt tắt.

- Em đi trước đây. Tôi lạnh lùng nói.

Phương gật đầu, nặn ra một cái mỉn môi khẽ rồi nhanh chóng chạy về phía Thành đang đứng.

Trà đã về trước chúng tôi được một lúc, cô ấy đi với Dũng và nói với tôi là hôm nay tối sẽ không về nhà. Gương mặt Trà tuy để lộ vẻ mệt mỏi vì mất ngủ nhưng sao trong đáy mắt của cô ấy tôi lại có cảm giác gì đó dửng dưng như không.

Tôi nói điều này với Phương nhưng chị lại cho rằng, những biểu hiện khác lạ của Trà mấy ngày nay là do cô ấy cũng chưa hết choáng váng sau vụ tai nạ. Phương kể: xe của Quốc đột nhiên vượt lên đằng trước xe Trà đang đi, rú ga bảo họ phóng nhanh cùng, lúc đó Thu vẫn còn quay lại mỉn cười vẫy tay với Trà, rồi đột nhiên họ mất lái ...và trong một tích tắc thôi họ đã không còn trên cõi đời này nữa. Họ ra đi ngay trước mắt Trà mà cô không làm gì được, có lẽ điều đó khiến Trà cảm thấy ám ảnh và có lỗi...

Tôi định để mấy ngày nữa tâm trạng Trà ổn định trở lại, sẽ cùng cô ấy trò chuyện để giải tỏa bớt căng thẳng trong lòng. Nhưng xem chừng, tôi cảm thấy nhiều thứ kì lạ về Trà hơn là việc cô ấy căng thẳng.

- Sáng nay ăn gì mà mặt em nhợt nhạt thế.

Tôi cố nở một nụ cười với Nguyên, tôi không dám nói với anh mình đang ốm.

- Em chưa ăn gì..

Anh hơi nhíu mày rồi kéo tôi lên xe.

- Chẳng biết lo cho mình, anh bó tay rồi đấy. Để anh đưa em đi anh

Tôi lên ngồi phía sau anh, muốn mở miệng trả lời thì đột nhiên trời đất trước mắt như tối sầm lại, cả người tôi đổ lên vai Nguyên ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

————————————-

Nguyên mỉn cười lấy khăn ướt đắp lên trán Mai, cô vẫn đang mê mệt trong giấc mơ không muốn tỉnh dậy, có vẻ cô đang mơ thấy điều gì đó đáng sợ lắm nên chốc chốc hai mắt cứ nhíu lại.

Ngồi cạnh Mai lúc này anh mới nhận ra người yêu mình hình như đang bị sụt cân, khuôn mặt đầy mệt mỏi với quầng mắt thâm xuống, nên ngay cả trong giấc ngủ nhìn cô cũng không được yên bình.

Có rất nhiều điều Nguyên muốn biết về Mai, về những mất mát cô đang cố giấu trong sâu thẳm mà chưa một lần muốn mở lòng kể cho anh. Nhiều lúc anh cảm thấy chính mình chơi vơi trong thứ tình cảm đang bùng cháy trong tim mỗi khi ngắm nhìn đôi mắt cô lơ đãng nhìn mọi vật.

Trước khi chưa yêu Mai, anh thấy cô có vẻ như không muốn quan tâm bất cứ điều gì, mặc cho thế giới này cứ quay và cô thì đứng lại...

Sau khi yêu Mai rồi, anh nhận ra trong mắt cô còn có anh, nhưng ngoài anh ra cô hầu như không hề quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, mặc cho thế giới này và anh cứ quay trước mắt và cô thì đứng lại...

Nguyên tự hỏi liệu rằng Mai có thấy buồn không? khi một mình cô đứng giữa cái túi khổng lồ của sự cô độc do chính mình tạo ra như thế.

Anh đưa tay chạm nhẹ vào một bên má đang nóng bừng của cô xoa nhẹ, mi mắt cô khẽ lay động...

Yêu là cảm giác mong đợi người ấy từng giây từng phút từng ngày.

Yêu là cảm giác nỗi nhớ đột nhiên xuất hiện, khuấy đảo từng ngóc ngách nơi trái tim...

Yêu là cảm giác bấp bênh đến kì lạ, dù người ấy đang ở trước mắt mà lòng vẫn cứ ngập tràn những lo lắng vẩn vơ.

- Ưm...

Mai mệt mỏi hé hờ đôi mắt, nhìn anh rồi lại nhắm lại.

- em...đang ở đâu thế này?

- nhà anh..

- sao...lại...

Có vẻ như Mai mệt đến nỗi cả người cô không thể nhúc nhích được, cô muốn ngủ như lại vẫn cứng rắn bắt mình phải thức...

- Ngủ đi...hôm qua em không ngủ đúng không? Em sốt cao lắm, ngủ một lát đi.

- Hôm qua...em không chợp mắt được, mọi người đều không ngủ ...nên em cũng không ngủ...

- Không bao giờ chịu nghe lời cả.

Anh trách nhẹ cô, đưa tay lật lại chiếc khăn trên đầu cô.

- Em...mệt quá...

Cô lẩm bẩm trong vô thức.

- Ừm...anh biết rồi, em ngủ đi... Anh ở bên cạnh em đây.

- Anh...phải ở cạnh em...đấy.

Những lúc Mai ốm, cô thường có cái tật hay làm nũng, kêu mệt, kêu đau, rúc vào lòng anh như một đứa bé, bắt anh chiều đủ thứ trên đời. Khi ấy dù có muốn giận Mai đến đâu Nguyên cũng không làm được, anh chỉ biết cười, dùng những lời yêu thương ngọt ngào dỗ dành cô mau mau uống thuốc đi ngủ. Mỗi khi nhìn cái dáng vẻ ngoan hiền dễ thương ấy của Mai, lòng anh dù mạnh mẽ đến đâu cũng bị cái cảm giác nhún nhường chi phố. Nhiều khi anh muốn cô cứ ốm suốt như thế để anh có cơ hội quan tâm, có cơ hội nghe cô làm nũng...Chứ còn khi khỏe mạnh là y như rằng thảo nào cũng ngang bướng, thích làm mọi việc theo ý mình, có bảo cũng không bao giờ nghe.

- Rồi...ngoan, ngủ đi...

- anh sẽ không bỏ em đi đâu đúng không...

- Ừm...

Nguyên nhận ra Mai đang mê man đến nói linh tinh cả..

- Long...anh không bỏ em mà đi phải không...Long, anh không được đi đâu cả...em sợ lắm. Em không muốn về nhà...em không muốn..

Là ai? Nguyên giật mình, trân trân nhìn Mai

- Long là...ai?

Anh ngập ngừng hỏi, sao lòng anh lại có cái giác sợ hãi này...

- Anh...trai...

Mai lẩm nhẩm trong miệng, trán và toàn thân cô toát dã mồ hôi..

Nguyên thấy lòng chua xót, đợt trước đây anh chỉ biết Mai có một người anh trai và anh ấy đã mất, còn mọi việc liên quan đằng sau điều ấy thì anh không hề biết. Giờ nhớ lại thì có một lần Mai đã từng nói với anh: " Đối với mọi người... "nhà" là nơi để trở về, còn đối với em "nhà" là nỗi ám ảnh."  Không có lý gì mà cô ấy lại nói như vậy, chắc trong thâm tâm cô còn giấu đi quá nhiều nỗi buồn không muốn cho người nào biết, kể cả người đó có là anh đi nữa. Chưa bao giờ anh cảm thấy vừa buồn vừa bất lực như hiện tại...

Anh nhẹ đưa chiếc khăn ấm lau trán, lau tay chân cho cô, anh lo lắng nhìn cô ngủ li bì mê mệt. Nếu lát nữa không hết sốt có lẽ phải chuyển Mai đến viện, anh thầm nghĩ rồi kê thêm một chiếc gối ra đằng sau lưng cô.

- Quá nhiều việc em vẫn giấu anh, anh vẫn không đáng tin thế sao?

Nguyên khẽ nói, anh ngắm nhìn gương mặt say ngủ của người mình yêu, cảm thấy vị cà phê đắng vảng vất đâu đó nơi cuống họng dù hôm nay anh không hề đụng đến một giọt....

—————————————————————

Tôi mở mắt trời đã tối từ lúc nào.

Nguyên đang chăm chú nhìn vào máy tính ở ghế phía xa, ánh đèn vàng từ bàn học của anh thỉnh thoảng phản về phía giường tôi một thứ ánh sáng ấm áp.

Tôi hơi cựa người, tì một cánh tay lên đầu đưa mắt nhìn về phía anh.

Được mắt lát khi mí mắt lại bắt đầu nặng trĩu, đang định nằm xuống thì anh quay ra....

Phút chốc tôi lại bị đốn gục bởi nụ cười của Nguyên, anh lại gần tươi cười chạm nhẹ vào môi tôi, vòng tay ra sau người ôm tôi vào lòng..

Tôi tựa đầu vào ngực anh, tiếng trái tim anh đập cứ vang to ở một bên tai tôi cảm giác nhịp tim của mình cũng như đang hòa cùng vào với đó.

- Em còn mệt không, lúc nãy anh tưởng phải đưa em vào viện.

- Em đỡ rồi.... Chắc hôm qua không ngủ với cảm nữa nên...

- Ừm...

Dù đầu vẫn còn đang quay cuồng nhưng vì không muốn anh lo lắng nên đã phải vờ như đỡ..

- Anh đưa em về đây thế nào? Bằng xe máy á???Mà thôi chết bố mẹ anh đâu?

Tôi hoảng hốt kêu lên, còn anh thì bình thản nói

- Ha ha ha, em lo bố mẹ anh thì giờ cũng muộn rồi. Còn nữa, anh không thuê taxi thì em nghĩ anh đưa một cái xác ngủ không biết trời đất về đây được à.

- Vậy..bố mẹ anh? ở phòng bên cạnh à.

- Không, bố mẹ anh ở nhà bố mẹ anh. Anh ở đây với anh trai, anh trai anh đi du lịch rồi nên giờ anh ở một mình.

- Anh không ở cùng với bố mẹ?

- Ừm.....

- Trời...

Tôi ngạc nhiên nhìn anh.

- Bố mẹ cũng cho anh ở một mình à.

- Gì..ở với anh trai sao gọi là một mình. Em cứ nghĩ anh cũng giống em đi ở trọ đi.

Anh véo mũi tôi cười nói, rồi ôm tôi nằm xuống.

- Sao mà giống được. Tôi làu bàu.

Lần đầu tiên tôi được đến nhà anh nhưng giờ thì mới tỉnh hẳn để nhìn khắp phòng ngủ của anh. Tuy căn phòng tối và chìm trong thứ ánh sáng mờ mờ của chiếc đèn ngủ nhưng tôi vẫn thấy đây là một căn phòng rộng được bày trí rất hiện đại.

- Anh thích đọc sách à?

Tôi nhìn sang chiếc giá sách lớn được gắn chìm vào bức tường bên cạnh.

- Ừm...đọc cho vui.

Nguyên cười cười.

- Em...không nghĩ thế.

Anh cười lớn hơn, đưa tay nghịch ngợm mấy sợi tóc của tôi.

- Sao lại không nghĩ thế?

- Anh trông như kiểu chẳng thích học hành lắm thì phải?

- ha ha ha ha...thật hả?

- ừm...

- Không đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, biết chưa?

Nguyên ôm tôi và nói.

- Sách đã từng là bạn, là kẻ thù rồi lại là bạn của anh.

Tôi hơi không hiểu cho lắm.

- Trước đây anh đúng từng là một thằng mọt sách chính hiệu, nếu em gặp anh lúc đó chắc chắn sẽ không yêu anh cho mà xem.

- Ai bảo thế! Có mà em đã yêu anh ngay thì có ấy.

- Thật đấy hả, em thích mấy thằng mọt sách à...

 - Em học kém nên thích những người học giỏi thì có sao. Vậy giờ anh chơi bời ko đọc sách nữa?

- Không đọc ít đi chứ không phải không đọc. Anh trước đây khác lắm, cả ngày chỉ biết đến học, học và học. Nhưng cuộc đời luôn như vậy, anh càng giỏi thì lại càng biến mình thành cái gai trong mắt kẻ khác. Họ tìm mọi cách để kéo anh xuống, cô lập anh giữa mọi người...

- Vậy anh làm gì?

- Chẳng làm gì cả, chịu đựng.

- Chẳng giống anh chút nào. Tôi không giấu nổi bất ngờ đáp.

- Ừm...ha ha ha, anh còn chẳng nhận ra anh khi ấy nữa là em. Thế rồi, anh gặp Phong.

- Là anh hôm trước đúng không?

Nguyên ngáp dài gật đầu, anh có vẻ buồn ngủ, vừa lim dim vừa nói.

- Ừm...Phong là con của bạn bố anh, nó chuyển đến học cùng anh từ hồi lớp 7.Ban đầu chẳng chơi với nhau, nhưng không hiểu sao ngày hôm ấy khi anh bị mấy thằng kia xé vở, bắt nạt thì nó nhảy ra bênh.

- Vậy là từ ấy Phong khiến ...anh thay đổi...như bây giờ...

- ha ha ha...Cũng không hẳn, là anh tự thay đổi chính mình chứ nó thì làm được gì. Nhưng Phong dạy cho anh nhiều điều, ít nhất là để sinh tồn trong xã hội này là luôn phải cứng rắn. Nó cho anh biết rằng thế giới ngoài những quyển sách còn có những thứ khác mình cũng cần phải biết. Khi anh biết cân bằng giữa việc học và việc chơi thì anh bắt đầu thay đổi.

- Ừm...

- Thế em thích anh bây giờ hay ngày xưa.

- Em thích hết!

Tôi cười đáp lại, áp bàn tay lên ngực anh nhướm người lên đặt nhẹ môi lên má anh.

- Chỉ được cái thế là giỏi!!! Hình như khỏi sốt là tỉnh như sáo ấy nhỉ, anh buồn ngủ quá!

Một tay anh sờ trán tôi nói, còn mắt đã nhắm lại từ bao giờ.

- Anh ngủ đi, em cũng sẽ ngủ...

- ừm...bao giờ anh sẽ cho em gặp Phong một cách đàng hoàng. Nó là thằng bạn thân nhất của anh, nhất định nó sẽ rất quý em.

- Vâng, em cũng muốn gặp anh ấy.

- ừm...

Nguyên nhắm mắt dần dần ngủ say, hơi thở anh đều đều vang lên bên tai tôi. Còn tôi cứ nhắm mắt lại mở mắt ra không tài nào ngủ được.

Phong...đúng vậy, không sớm thì muộn tôi cũng sẽ phải gặp anh ta.

——————————————-

Phong khoang tay trước ngực để mặc cho ly cà phê của mình nguội ngắt, anh không đưa môi lên chạm một chút nào. Tựa như ly cà phê này chỉ là cái cớ để tôi và anh ta ngồi đối diện nhau ngày hôm nay.

- Tôi phát hiện ra một điều...

Anh ta chậm rãi nói, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn tôi.

- Sao ạ? Tôi hơi nhỉnh môi.

- Ừm...cô đúng là kì lạ! Thường những đứa trước đây thích Nguyên sẽ cố lấy lòng tôi, còn cô thì không!

Tôi thấy Phong thây trân tráo khi nói ra điều đó, anh ta tưởng rằng tôi không nhìn thấu lòng dạ của anh ra hay sao mà còn thích lật bài ngửa.

- Vậy, anh muốn em phải lấy lòng anh để yêu Nguyên? Có lẽ em không làm được, bởi người em yêu là Nguyên...ko phải là anh!

- Ha ha ha ha... Nguyên nói rất đúng về cô, thảo nào nó mê mệt vì cô đến vậy.

- Vâng, em sẽ coi đây là lời khen của anh, cảm ơn anh.

Nhìn thẳng vào đôi mắt kiêu hãnh của Phong tôi mỉn cười đáp lại.

- Anh thích Nguyên phải không?

Phong thoáng sững người lại nhưng rất nhanh sau đó lấy lại được sự bình tĩnh mà đáp lại lời tôi.

- Cô thật có mắt nhìn người. Đúng tôi thích Nguyên cũng được gần 10 năm rồi.

Tôi hơi bất ngờ vì sự thừa nhận nhanh chóng của Phong.

- Đúng chúng tôi là bạn, tôi thích cậu ấy nhưng cậu ấy lại dành tình cảm cho cô. Và tôi cũng biết rằng Nguyên sẽ không bao giờ thích tôi nên tôi cũng chưa bao giờ hi vọng cậu ấy sẽ đáp lại. Tôi chỉ nói điều này để cho cô biết rằng đây là lý do tôi không bao giờ thích cô, dù trước mắt Nguyên tôi vẫn phải tỏ ra như vậy.

Không hiểu sao khi nghe những lời nói đó của Phong, tôi không tức giận mà ngược lại thấy nể anh ta. Thẳng thắn không vòng vo, nói hẳn ra toan tính của mình không hề dè chừng ai cả, chỉ tiếc rằng anh ấy lại đặt trái tim cho nhầm người.

- Em hiểu, anh cũng không hề thích anh. Nhưng em cũng nói luôn, em vẫn sẽ niềm nở với anh trước mặt Nguyên, vì em không muốn người yêu em phải buồn.

Phong thoáng có ý cười, anh buông tay xuống đặt cạnh cốc cà phê, những ngón tay thanh mảnh, xanh xao gõ lên thành cốc một thứ giai điệu không rõ ràng.

- Chắc cô không biết rằng...cô và Nguyên sẽ không đến được với nhau?

- Vì anh ư???

Tôi nghi ngờ hỏi.

- Không....tôi không bao giờ trao tình yêu cho những người không thể đáp lại.

- Sao anh lại nói vậy?

Phong thoáng nhếch môi, anh định nói một điều gì đó thì Nguyên từ bên ngoài bước vào, vỗ vai Phong cười rồi ngồi xuống bên cạnh tôi.

- Sao...hai người đang nói gì vui vẻ vậy. Đấy anh nói đúng đúng không, Phong dễ gần lắm.

- Vâng...

Tôi cúi đầu đưa mắt nhìn xuống cốc trà đáp lại anh.

Phong điềm nhiên không nói gì, chậm rãi nhấp một ngụm cà phê nhỏ, ánh mắt có vẻ lơ đễnh nhưng thức chất là ánh nhìn đang liếc về phía tôi dò xét.

- Mai hơi ít nói nhưng hiền lắm nên mày đừng để ý nhé.

- ừm...tao biết mà...

Tôi ngẩng lên nhìn Phong, anh ta đang cười rất tươi nói chuyện với Nguyên, hành động hệt như lời anh ta vừa nói "Trước mặt Nguyên tôi sẽ giả vờ bình thường với cô dù trong tâm tôi không hề thích." Con người Phong kể ra cũng hay, nếu xét về tính cách thì anh ta là một người thẳng thắn, còn xét về các phương diện khác thì anh ta hơi tự cao khi cho rằng không ai hiểu Nguyên bằng mình.

Khi tiếp xúc hay trò chuyện với Phong, rõ ràng chúng tôi không hề ưa nhau, rõ ràng là cả hai đều hiểu mình đang diễn trước mặt Nguyên ...nhưng sao lòng tôi không cảm thấy ghét anh ta cho lắm. Có thể một phần do tính cách của tôi ít khi để ý mọi chuyện xung quanh, hoặc do một phần tôi đồng cảm với Phong về tình yêu của anh ấy.

Dẫu sao Phong cũng là con người, cũng sống bằng những cảm xúc thật trong tâm, việc anh ta yêu một người bạn suốt bao nhiêu năm qua mà không cầu mong sự đáp lại, hẳn là sẽ chịu nhiều tổn thương. Nếu là tôi, tôi cũng sẽ không bao dung đến mức có thể thân thiết với "nửa kia" của người mình yêu.

- Lát mình đi xem phim rồi đi ăn nhé, hôm trước em bảo có phim gì hay đang chiếu mà...

- Vâng...

Tôi cười nhẹ, gật đầu đáp lại lời anh.

Nguyên vẫn vô tư cười nói với Phong mà không biết rằng giữa tôi và anh ta đang có một cuộc chiến tranh ngầm bắt đầu nhen nhóm.

- Anh Nguyên trước đây khác bây giờ lắm phải không anh Phong.

- ừm...khác, khác rất nhiều.

Phong trâm ngâm đáp, tôi phát hiện ra đôi mắt lãng vãng một nỗi buồn khó tả của anh khi nói về điều đó. Thời gian trôi quá nhanh, Phong cứ ngỡ rằng bên cạnh mình, Nguyên mãi là Nguyên ngô ngố, hiền lành lúc nào cũng chỉ cắm cúi vào sách vở....nhưng giờ trước mặt anh là một Nguyên hoàn toàn khác, chững chạc trưởng thành và không cần bất cứ sự bảo vệ nào của anh nữa....

- Vậy...anh thích anh Nguyên bây giờ hay trước kia?

Nguyên ngạc nhiên quay sang nhìn tôi, anh cười lớn béo má tôi một cái.

Tôi đập vào tay anh nhăn mặt kêu ca.

Hai chúng tôi đùa nhau vui vẻ mà không để ý rằng phía đối diện, đôi mắt Phong như đang tối lại.

——————————————————————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro